Chương 3.1: Trần Tư Nhã
Là người già nhất hậu cung mà lại chưa có thai, Nhã bất an ghen tị.
Chiều tà buông một lớp nhung hồng lên mái ngói lưu ly, ánh nắng cuối ngày rót vàng qua những hành lang uốn lượn, nơi gió nhẹ lùa qua tà áo mỏng, mang theo hương sen phai. Xa xa, tiếng các Ngự Thai chúc tụng nhau vẫn rì rầm: “Dương thật có phúc, chưa dứt cữ đã lại cấn thai…”…“Bụng Yên cao thế kia, nhất định là hoàng tử rồi…”Trần Tư Nhã lặng lẽ bước. Trong đầu hắn vẫn còn vương bóng những bụng tròn căng dưới lớp lụa mỏng—rực rỡ, đắc ý, tràn trề sức sống. Hắn cúi đầu nhìn xuống bụng mình.Vẫn phẳng. Trơn láng. Dưới lớp vải mềm là một khoảng trống lạnh lẽo, tĩnh mịch đến vô hồn.Không ánh sáng. Không chuyển động. Không lấy một tia hy vọng.Nhã đau khổ tự lẩm bẩm: “Dương mới sinh cuối năm ngoái… mà đã lại mang thai, Còn ta… là ngự thai lâu năm, từng được thái tử đút đầy nhất… mà vẫn như một cái lỗ rỗng…”Chỉ còn lại một thân thể từng được ân sủng, từng bị lấp đầy, từng ẩm ướt… nhưng mãi chẳng thể nảy nở. Một chiếc tử cung u buồn như bãi đất khô, hứng mưa mà chẳng mọc mầm.Vừa bước vào phòng mình, Nhã tháo phắt trâm ngọc cài đầu, ném mạnh lên giường. Tiếng kim loại va chạm vào gỗ lạnh như một lời trách móc vô thanh.Hắn ngồi phịch xuống mép giường, hai tay run rẩy đặt lên bụng mình. Mềm.
Trống.
Nhục. Nhã khẽ cào lên da thịt như muốn tìm một dấu hiệu sống. Nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng đến tàn nhẫn.
Chiều tà buông một lớp nhung hồng lên mái ngói lưu ly, ánh nắng cuối ngày rót vàng qua những hành lang uốn lượn, nơi gió nhẹ lùa qua tà áo mỏng, mang theo hương sen phai. Xa xa, tiếng các Ngự Thai chúc tụng nhau vẫn rì rầm: “Dương thật có phúc, chưa dứt cữ đã lại cấn thai…”…“Bụng Yên cao thế kia, nhất định là hoàng tử rồi…”Trần Tư Nhã lặng lẽ bước. Trong đầu hắn vẫn còn vương bóng những bụng tròn căng dưới lớp lụa mỏng—rực rỡ, đắc ý, tràn trề sức sống. Hắn cúi đầu nhìn xuống bụng mình.Vẫn phẳng. Trơn láng. Dưới lớp vải mềm là một khoảng trống lạnh lẽo, tĩnh mịch đến vô hồn.Không ánh sáng. Không chuyển động. Không lấy một tia hy vọng.Nhã đau khổ tự lẩm bẩm: “Dương mới sinh cuối năm ngoái… mà đã lại mang thai, Còn ta… là ngự thai lâu năm, từng được thái tử đút đầy nhất… mà vẫn như một cái lỗ rỗng…”Chỉ còn lại một thân thể từng được ân sủng, từng bị lấp đầy, từng ẩm ướt… nhưng mãi chẳng thể nảy nở. Một chiếc tử cung u buồn như bãi đất khô, hứng mưa mà chẳng mọc mầm.Vừa bước vào phòng mình, Nhã tháo phắt trâm ngọc cài đầu, ném mạnh lên giường. Tiếng kim loại va chạm vào gỗ lạnh như một lời trách móc vô thanh.Hắn ngồi phịch xuống mép giường, hai tay run rẩy đặt lên bụng mình. Mềm.
Trống.
Nhục. Nhã khẽ cào lên da thịt như muốn tìm một dấu hiệu sống. Nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng đến tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com