TruyenHHH.com

Ngự Thai (NP/Song Tính/Mpreg)

Chương 1.1: Trịnh Khánh Dương

spicyfish69

Thanh mai trúc mã đói khát, đêm khuya khát tình tự thủ dâm, bò giường đòi gieo giống

Trời đêm tĩnh lặng như thể Cung Nguyệt nín thở. Gió lùa nhẹ qua hành lang dát ngọc, hương lan thoảng trong không khí. Nhưng trong một gian phòng khuất bóng trăng, Trịnh Khánh Dương ngồi run rẩy bên đèn dầu, ánh mắt cháy đỏ như thể sắp phát cuồng. 

Đã ba tháng trôi qua kể từ ngày hắn hạ sinh long tử đầu tiên cho điện hạ. Cơ thể hắn vẫn còn dấu vết của lần sinh nở ấy — đôi vú căng sữa, bụng mềm mại, tử cung đã từng mở ra đón lấy huyết thống của hoàng gia. 

Hắn vẫn được ngự y thăm khám, vẫn được dâng lễ tắm hoa, vẫn được xưng tụng là "mẫu phi đầu tiên" trong số các Ngự Thai. Nhưng… chàng vẫn chưa gọi hắn lại giường. 

Hắn đã cố giữ thể diện. Đã mỉm cười như thể không sao. Hắn đã dặn lòng phải nhẫn nại, phải giữ phẩm giá của một mẫu phi… nhưng từng nhịp tim, từng đợt sữa rịn ra từ ngực lại phản bội hắn. 

Đêm nay, hai đầu nhũ đã rịn sữa, bụng dưới âm ấm, lồn bắt đầu ẩm ướt nhớ đến con cặc ấm nóng của ngài ấy. 

Đầu nhũ Khánh Dương hồng cứng như đá, từng giọt sữa rỉ ra rơi lên ngực, nóng như lửa đốt. Hắn đưa tay lên, vân vê đầu vú như tự trừng phạt. Hắn tự hỏi: “Tại sao ta lại thèm khát đến thế? Tại sao lại hèn mọn đến mức tự vân vê vú như kỹ nữ rẻ tiền, chỉ để tưởng tượng ngài ấy đang bú mút mình?” 

Khánh Dương lăn lộn cả canh giờ không ngủ được, càng vần vò, càng thấy trống rỗng, đói khái hơn. Hột le lâu ngày không được yêu thương bắt đầu sưng lên, đau nhức. Dương lần tay xuống cục thịt hư hỏng ấy, từ xoa nhẹ, đến cấu véo như tự ngược, quằn quại nước dâm chảy đầy nệm gối. 

Từng cơn co rút nơi hạ thân như gọi tên chàng: Tề Uyên - Chủ nhân của hắn. Người duy nhất có thể lấp đầy hắn. Nhưng người ấy lại đang ở một nơi khác, có thể là trong vòng tay kẻ khác.

Hắn không chịu nổi nữa. Khánh Dương khoác áo lụa mỏng, tay run nhẹ, bước khỏi phòng riêng — lén lút hướng về chính điện Thái tử. 

Dương rón rén bước qua hành lang mờ sương, gió lạnh lùa qua tấm lụa mỏng khiến hắn rùng mình. Mỗi bước chân như đang chống lại cả lễ nghi và danh phận—nhưng dục vọng đã trấn át lý trí. Hắn thấy như mình đang mục ruỗng từ bên trong. Nếu không được ngài ấy gieo giống đêm nay… hắn sợ mình sẽ phát điên mất.

Cửa thư phòng không khoá.

Trong hương đàn hương dìu dịu, Thái tử Tề Uyên đang phê công văn, chỉ mặc áo mỏng, vạt lụa buông lơi để lộ bờ ngực rắn chắc. Khi Khánh Dương quỳ xuống, đầu cúi thấp, chàng chỉ hơi nhướng mày.

“Khánh Dương? Em đến đây làm gì vào giờ này?”

Giọng chàng dịu, trầm, nhưng mang theo khí chất có thể xé nát lớp tự trọng cuối cùng trong tim Dương.

“Thiếp… thiếp không chịu nổi nữa, điện hạ…” 

“Không chịu nổi gì? Mới đẻ xong không lo ôm con ngủ lại bò đến thư phòng ta làm gì?” Thái Tử đưa tay nâng cằm Dương lên giọng trêu đùa. 

“Thiếp… thiếp thấy người trống rỗng, từ sâu bên dưới… thiếp vẫn còn sữa… tử cung thiếp vẫn mềm, vẫn đợi ngài… vẫn khao khát được ngài gieo giống…

“Em nói gì thế? Ta lo lắng em mới sinh nên mới để em nghỉ ngơi. Ta sao quên được thân thể này… Chỉ ba tháng mà em đói khát vật vã đến thế sao? 


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com