TruyenHHH.com

Ngu Linh Tien Bat Tao

Một vị trí chân không vô cực ngàn năm hiếm có, một trăm năm linh lực của Nguyệt Vũ song luân, đổi lấy cho Ngự Linh Quân một mạng vượt qua Độ Kiếp Kỳ.

Cơ thể cường ngạnh của Ngự Linh Quân hầu như bị thiên nhiên lột trần ra tất cả. Lôi điện ban nãy truyền qua người khiến cho các bắp thịt đều sáng lên đỏ bừng.

Giữa thiên địa hàng vạn năm vĩnh cửu, giờ khắc này xuất hiện một con người dám làm chuyện nghịch thiên. Con người tuyệt đối không thể sánh ngang với thần. Hai chữ "thăng tiên" hoàn toàn là vô nghĩa, mà nếu có thì cũng là một chữ..."chết"!

Giang Đông ở trên bờ vừa cởi hết quần áo. Trong lúc đó cũng không ngừng thúc giục Thượng Thú Chi Tôn:

"Chần chừ gì nữa? Ngươi không thấy kiếp vừa rồi đáng sợ như thế nào sao? Ngự Linh Quân bây giờ trên người cũng không có mặc gì. Thời khắc trọng đại này không thể có mảy may sơ sót, bất kỳ thứ gì bền ngoài thực thể sống, kể cả là y phục cũng đều phải bỏ đi, tránh sinh ra dị biến bất lợi cho kiếp tiếp theo của Ngự dâm tặc."

Thượng Thú Chí Tôn nhìn bộ dạng nghiêm túc của Giang Đông đột nhiên cảm thấy sợ, cuối cùng dùng linh lực đuổi hết đám thú yêu xung đi, sau đó mới từ từ cởi áo.

Giang Đông hai tay chống ngang hông, toàn bộ cơ thể ưỡn về phía Thượng Thú Chi Tôn, quát:

"Tất cả! Cái quần đó của ngươi cũng có thể ảnh hưởng tới độ kiếp. Ngươi không phải muốn đền ơn ta và Ngự Linh Quân hay sao? Bây giờ chính là lúc đó. Mau! Cởi quần!"

Thượng Thú Chi Tôn nhìn nửa người trước của Giang Đông, nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, rồi sau đó quay người đi, cởi quần.

Giang Đông từ sau tiến tới, vỗ lên cặp mông trắng hồng của Thượng Thú Chi Tôn, quàng qua vai hắn, nói:

"Ngươi cao lớn thật đấy! Mới năm nào còn bé xíu đứng dưới eo ta, bây giờ đã cao hơn ta luôn rồi."

Thượng Thú Chi Tôn sống qua mấy trăm năm, hôm nay là lần đầu bị người ta hành xử vô lễ như vậy. Chỉ có điều, thú tính trong người đều không thấy bộc phát.

Giang Đông từ nãy giờ quên mất bản thân lại bị tà dung của Thượng Thú Chi Tôn mê hoặc, hai mắt đắm chìm với cơ thể ngọc hoa, trong đầu liên tục hiện ra những khung cảnh nồng nặc ái tình. Lúc này trên trời bỗng sinh ra dị biến.

Còn tưởng vượt qua Độ Kiếp Kỳ đã là một kỳ tích, lẽ dĩ nhiên, thứ tới sau, càng kinh thiên động địa càng không thể một lúc liền hình thành, Ngự Linh Quân có thêm chút thời gian để phục hồi linh lực. Hậu cảnh giới của Độ Kiếp Kỳ, chính là Độ Kiếp Hậu Viên Mãn – Khởi Nguyên Thần vừa cấp kỳ xuất thế.

Giữa không trung, Ngự Linh Quân vẫn duy trì ở vị trí chân không vô cực, chờ xem Độ Kiếp Hậu Viên Mãn mà tu chân giới suốt mấy ngàn năm không có ai dám tưởng tượng tới, rốt cuộc là thứ gì.

Trong giây thứ nhất, sấm chớp của toàn bộ thế gian cùng lúc đánh dồn về một phía, chính là vị trí của Ngự Linh Quân.

Trong giây thứ hai, nước biển từ bốn cõi đại dương cùng xuất hiện trên trời, sau đó đổ ập về một phía, chính là Ngự Linh Quân.

Trong giây thứ ba, Ngự Linh Quân được nâng lên cao, xuyên qua hàng trăm tầng mây dày đặc. Vượt qua tầng trời thứ nhất.

Trong giây thứ tư, trong mắt Ngự Linh Quân là hàng vạn hành tinh và tinh tú, bao gồm cả Mặt Trăng và Mặt Trời. Tiến vào tầng trời thứ hai.

Trong giây thứ năm, lồng ngực của Ngự Linh Quân bị sức ép của không gian dồn nén, làm cho tim ngừng đập.

Trong giây thứ sáu, Ngự Linh Quân được kéo lên khỏi một đại dương lơ lửng trong vũ trụ. Vượt qua tầng trời thứ hai.

Trong giây thứ bảy, ánh sáng lóe lên trong mắt Ngự Linh Quân. Nơi này chính là tầng trời thứ ba, nơi Ngự Linh Quân phải hứng chịu trong kiếp cuối cùng.

Ở bên dưới, Giang Đông nắm tay Thượng Thú Chi Tôn cùng tạo ra một kết giới giống như cái bát khổng lồ úp ngược, ngăn cản sấm sét và bão lửa như thiên cung vạn tiễn từ khắp nơi không ngừng tấn công về phía mình.

Giang Đông nhìn về phía cơ thể của Ngự Linh Quân đang lơ lửng trên trời.

"Hắn làm sao vậy? Tại sao vẫn không phản ứng gì?"

Thượng Thú Chi Tôn dù được sinh ra từ tối cổ tà khí, hiểu biết kim cổ đều vượt xa con người, nhưng đối với tình trạng này của Ngự Linh Quân cũng đều không thể hiểu được:

"Có lẽ hắn đã không còn ở đây nữa."

Giang Đông ngập ngừng:

"Không còn ở đây? Ý của ngươi...?"

Thượng Thú Chi Tôn:

"Độ Kiếp Hậu Viên Mãn là kiếp cuối cùng, chỉ có thể sinh ra bởi Khởi Nguyên Thần. Khởi Nguyên Thần suốt hàng tỉ năm chưa từng có ai nhìn thấy. Nơi xảy ra trọng kiếp rất có thể là một vùng không gian nào đó mà mắt thường hay những cảm quan thông thường của chúng ta đều không thể biết được."

Giang Đông bóp chặt tay Thượng Thú Chi Tôn:

"Ngay cả ngươi sao? Ngươi là tà khí thượng cổ, còn ai có thể xuất hiện sớm ngươi nữa? Làm sao ngươi lại không biết?"

Thượng Thú Chi Tôn bị Giang Đông dọa đến lạnh cả người, quên mất cổ tay mình cũng bị mấy ngón tay của người kia cắm sâu đến chảy máu.

"Phải. Chính là Khởi Nguyên Thần, Khơi Nguyên Thiên Tôn, bất kỳ ai cũng không thể nhìn thấy. Ngài ấy ở một cảnh giới hoàn toàn khác, dù là tiên, yêu hay nhân, cũng đều không thể đối diện với ngài."

Giờ phút này bên tai Giang Đông chỉ vang lên những âm thanh đùng đùng chấn động, mọi lời giải thích của Thượng Thú Chi Tôn đều không thể tiếp nhận một chút nào. Sau đó quát lên, tay chỉ lên trời:

"Vậy cứ để cơ thể hắn trơ trọi giữa không trung như vậy sao?"

Giang Đông trợn mắt nhìn tầng mây khổng lồ trên cao, từ nãy giờ vẫn không ngừng hạ xuống. Nếu Ngự Linh Quân còn không chịu động thủ, cơ thể hắn sẽ lập tức bị sấm sét xé tan.

Giang Đông không ngừng quát tháo đòi đi cứu Ngự Linh Quân, nhưng Thượng Thú Chi Tôn trước sau nhất quyết cản hắn lại.

"Đây là kiếp nạn cuối cùng. Người làm như vậy chẳng những phá bỏ thành quả của hai kiếp trước, ngay cả tính mạng của Ngự Linh Quân người cũng không cần sao? Ngự Linh Quân căn bản đã không còn ở đây, chúng ta không thể làm gì khác. Phải chờ thôi!"

Giang Đông không ngờ tung ra một đấm vào giữa bụng của Thượng Thú Chi Tôn:

"Cút ra cho ta!"

Thương Thú Chi Tôn vẫn ôm chằm lấy hắn:

"Ta không buông!"

Môi trên môi dưới đều bị Giang Đông tự mình cắn đến chảy máu.

"Chờ? Ngươi bảo ta chờ? Thậm chí bây giờ, nếu ta lên đó cứu hắn có khi chỉ nhận về được một cái xác. Ngươi bảo ta đứng đây, cứ vậy nhìn xác chết của hắn sao?"

Thượng Thú Chi Tôn vẫn kiên trì bao bọc Giang Đông trong lòng:

"Trọng kiếp vẫn chưa kết thúc, chứng tỏ Ngự Linh Quân vẫn còn sống. Mặc dù Khởi Nguyên Thần là vô tận vô biên thần lực, nhưng không phải Ngự Linh Quân đã vượt qua được hai đại trọng kiếp rồi sao? Nhất định sẽ có cơ may nào đó."

Giang Đông ở trước ngực của Thượng Thú Chi Tôn không ngừng đấm loạn:

"Khởi Nguyên Thần là cái thá gì? Ta khinh! Hắn là thần thì đã sao? Chẳng lẽ chỉ duy nhất một mình hắn được tồn tại? Còn Ngự Linh Quân? Cẫu trệ, dâm tặc, tà dục, Ngự dâm đãng, ngươi đánh chết hắn cho ta!"

Thượng Thú Chi Tôn nghe mấy lời mắng chửi đó, không biết là mắng ai, mắng Khởi Nguyên Thiên Tôn hay là mắng Ngự Linh Quân? Chỉ là, mắng chửi như thế thật sự quá đáng sợ, không phải sợ cho ai nghe thấy mà là sợ thay cho người mắng. Đành rằng Giang Đông phát tiết như vậy xuất phát từ việc lo lắng cho tính mạng của Ngự Linh Quân, nhưng người hắn chửi là ai? Rõ ràng lại không phải con người. Chính là Khởi Nguyên Thần. Nếu như trước đây, có lẽ Giang Đông sau khi mắng xong lập tức bị thiên lội truy kích, chết tức chết tưởi cũng không được toàn thây. Cũng may lúc này, dù là thiên lôi hay Khởi Nguyên Thần, nếu có bị chọc tức cũng đều đang trút giận lên Ngự Linh Quân cả rồi.

Thượng Thú Chi Tôn trong khoảnh khắc kinh hãi, nổi lo lắng cho tính mạng của Ngự Linh Quân đem so với sự ngông cuồng của Giang Đông thậm chí còn không bằng, sau đó không ngờ lại đặt lên bờ môi đẫm máu của Giang Đông một nụ hôn, không cho hắn nói, khiến hắn cũng không còn động đậy. Giang Đông đặt tay lên ngực Thượng Thú Chi Tôn, cơ thể Thượng Thú Chi Tôn cao lớn, to gấp hai lần Giang Đông, Giang Đông vô lực, không hiểu sao vẫn tiếp tục nhận lấy nụ hôn này. Tuy nhiên trong đầu chỉ xuất hiện hình ảnh và cơ thể của Ngự Linh Quân những lúc hai người ở Tương Giao Cốc.

Mặc dù là thượng cổ yêu khí, Thượng Thú Chi Tôn cũng mang một phần thú tính trong người, đầu lưỡi càn quét liếm sạch mấy giọt máu trên môi Giang Đông, máu và nước bọt hào trộn vào nhau, băng qua yết hầu. Chỉ có điều, Thượng Thú Chi Tôn chỉ có thể lả lướt trên bờ môi đỏ hồng, liếm lên hai hàm răng trước của Giang Đông, tuyệt đối không có cách nào tiến sâu trong hay quấn được đầu lưỡi.

"Cút!"

Giang Đông cuối cùng đây Thượng Thú Chi Tôn ra khỏi mình.

Giờ phút này Giang Đông cũng không còn sức lực để tính toán với Thượng Thú Chi Tôn, cũng không còn tâm trí để hỏi hắn tại sao lại hành động như vậy. Hắn đi quanh quẩn, tìm lại quần áo, mặc vào.

Giang Đông xỏ chân vào ống quần, còn chưa kịp kéo lên đến vị trí song châu ở hạ bộ thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển.

Trở lại tầng trời thứ ba, nơi ngự trị của Khởi Nguyên Thiên Tôn. Khởi Nguyên Thiên Tôn đùng đùng nổi giận. Một kẻ phàm nhân lại có thể toàn mạng xuất hiện ở tầng trời thứ ba, suốt mấy tỉ năm qua đây chính là lần đầu.

Nơi này có hàng tỉ quầng sáng rực rỡ, thỉnh thoảng giang rộng ra giống những đôi cánh khổng lồ. Có rất nhiều âm thanh, hoặc có thể là tiếng nói phát ra bằng thứ ngôn ngữ lạ, nhưng tất cả đều truyền đạt rất rõ chính là sực tức giận.

Ánh sáng và không gian ở tầng trời thứ ba liên hoàn hỗn độn. Nếu là người khác có lẽ đã sớm phát điên rồi tự mình kết liễu. Ngự Linh Quân lúc này vẫn giữ cở thể ở ví trí ban đầu, lơ lửng giữa không trung.

Một trong số hàng tỉ quầng sáng chợt phát ra tiếng nói:

"Thượng Cổ Hoàng Nghê? Thần Nữ Thủy Tề? Diêm Ma Tướng Quân? Các ngươi đâu cả rồi, lại có thể để một kẻ phàm nhân nghịch thiên làm loạn?"

Ngự Linh Quân nghe được tiếng nói như thiên sơn dịch chuyển, uy lực đến cùng cực nhưng nhất quyết không chịu mở mắt nhìn. Ở cảnh giới này, nếu có bất kì điều gì sơ suất hậu quả sẽ rất khó lường. Trong tu chân giới, chưa từng có ai nhìn thấy Khởi Nguyên Thiên Tôn, dĩ nhiên là bởi vì không có ai toàn mạng để có thể nhìn thấy, mà thực ra cũng là điều cấm kị. Thế nhưng, Khởi Nguyên Thiên Tôn quả là một bậc tối cao, đến giờ này vẫn chỉ phát tiếng nói chứ không thấy dáng người. Nhưng Ngự Linh Quân sau đó cũng bắt buộc phải mở mắt.

Lúc này không phải bất kỳ quầng sáng nào trong hàng tỉ quầng sáng trong tầng trời thứ ba, một âm thanh độc nhất, một âm thanh từ bên trong trí óc của Ngự Linh Quân vang lên, chính là Khởi Nguyên Thiên Tôn, nói:

"Linh Tiên, còn chưa hiện nguyên hình?"

Ngự Linh Quân nghe xong không hiểu sao trước ngực như có đá tảng ngàn cân đè nặng. "Linh Tiên" là ai? Tại sao lại hiện nguyên hình? Kẻ đó đối với hắn quan hệ như thế nào? Tại sao vừa nghe tới liền hoang mang lo lắng?

Ngự Linh Quân nhắm mắt ngưng thần.

"Không thể nào. Linh Tiết là pháp bảo của Giang Đông, còn Linh Tiên kia, nhất định không liên quan."

Ở bên dưới, Giang Đông còn chưa kịp kéo quần lên tới eo, tứ chi cơ thể trong tích tắc bị nhấc lên không trung, giang rộng, áo lót cũng bị xé tung ra trần trụi. Cơ thể trắng như sứ, vừa căng vừa phẳng dần hiện ra những đường gân quằn quện, kéo dài tới trung tâm cơ thể. Thượng Thú Chi Tôn còn chưa kịp phản ứng, vừa định nhảy lên thì cơ thể Giang Đông lại hóa thành một sợ dây roi. Nhìn qua thì giống như Linh Tiết, tiên khí trước đây Giang Đông vẫn hay sử dụng. Chỉ trong tích tắc sau dây roi cũng bị cuốn lên trời.

Ngự Linh Quân nhìn thấy Linh Tiết vừa xuất hiện thì toàn thân chấn động. Điều khiến hắn lo lắng không phải là sự xuất hiện của món pháp bảo kia, mà bởi vì, thứ đó, không hoàn toàn là Linh Tiết. Đối với Linh Tiết, ngoài Giang Đông ra thì còn ai có thể hiểu rõ hơn, gần gũi hơn là Ngự Linh Quân. Linh Tiết trước đây từng đột phá cảnh giới, linh khí tăng tiến cũng là chuyện bình thường. Nhưng dù thế nào thì cũng không thể mãnh liệt như bây giờ. Linh khí đó, đối với một pháp bảo thông thường không thể nào có được. Hơn nữa, Ngự Linh Quân, ngay lúc này, vô phương điều tiết trái tim mình không ngừng đập loạn. Thứ thần binh đang bay lơ lửng trước mắt hắn, chắc chắn chính là do cơ thể Giang Đông biến thành.

Giang Đông hóa ra lại chính là Linh Tiên, thần khí thiên tôn mà Khởi Nguyên Thiên Tôn vừa rồi nhắc tới.

Tầng trời thứ ba hỗn mang chấn động. Linh Tiên vụt ra đánh một nhát về phía Ngự Linh Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com