Ngu Linh Tien Bat Tao
Liên Hoa Tự nằm ở lưng chừng núi Viêm Hỏa Sơn. Ngọn núi này quanh năm mây phủ, xưa kia từng là một ngọn núi lửa, địa chất phủ một màu nâu đỏ, lại có mây trắng bao quanh, nhìn từ xa trông giống như một đám mây đang bốc cháy.Cổng chùa Liên Hoạ Tự đơn sơ lỏng lẻo. Trụ trì Liên Hoa Tự là Phổ Diệu đại sư. Trong chùa chỉ có vài ba đệ tử. Mười bốn năm trước Phổ Diệu còn dẫn về thêm một đứa bé khoảng chừng ba bốn tuổi. Phổ Diệu thấy hắn mồ côi cha mẹ nên giữ lại chăm sóc, cũng giấu luôn của hắn một bí mật, pháp danh đặt là Phổ Huyền.Phổ Huyền không giống các sư huynh khác. Phổ Diệu đại sư không những dạy hắn tụng kinh niệm Phật mà còn truyền thụ Bát Nhã Kim Cang. Bát Nhã Kim Cang vốn truyền đến Phổ Diệu đã là đời thứ ba, tuy nhiên chỉ nhằm mục đích gìn giữ, ngay cả Phổ Diệu hay các đệ tử nào cũng không có ai đủ tư chất kết được nội đan, hoặc nếu có cũng không đủ khả năng lãnh ngộ. Ngay cả pháp bảo Đại Bi Phật Châu cũng truyền lại cho Phổ Huyền. Phổ Huyền chỉ dựa vào Phật thuyết được sư phụ truyền dạy, từ đó giác ngộ Bát Nhã Kim Cang, tuy chưa đạt cảnh giới tối cao là Đại Bi Phật Cảnh, nhưng chỉ với vài phần trong đó cũng đủ khiến yêu ma tà khí khắp thế gian đều khiếp sợ nhường đường.Một tên đệ tử đang quét lá trong sân, chợt nhìn thấy phía trước có nhiều người đi tới liền cảm thấy sợ hãi. Mấy người này xem ra đều là cao thủ thượng thặng. Chỉ với mấy tầng khí áp bức từ chỗ bọ họ cũng đủ khiến tên đệ tử này sợ hãi mà ném luôn chổi chạy đi. Nhóm Thẩm Dư thấy vậy liền đạp cổng xông vào, chỉ có Thẩm Dư vẫn còn chút do dự.Liên Hoa Tự phía sau có một hồ sen lớn, khói trắng lờn vờn xen lẫn giữa đài sen.Trụ trì Liên Hoa Tự Phổ Diệu được ba đệ tử dìu đi ra sân trước. Xương sườn bên trái của đại sư có thể nhìn thấy được, da thịt ở đó khô đét, thít sát vào xương sườn. Phổ Diệu nhìn đám người lạ một lúc lâu mới có thể nhìn rõ, nhưng sau đó lại dường như thất vọng, lại thu mắt trở về. Ba đệ tử bên cạnh nhìn biểu hiện của sư phụ ai nấy đều hiểu ý. Từ khi đuổi Phổ Huyền đi, sư phụ không ngày nào không trông ngóng hắn về. Nhìn trong đám người mới tới lại không thấy Phổ Huyền đâu, nét mặt không tránh khỏi thất vọng.Phổ Diệu tuổi cao sức yếu, nói không ra hơi nhưng cũng cố gắng làm một chút nghi lễ. Nhưng Phổ Diệu cũng không thể ngờ, mình còn chưa kịp mở miệng lại bị vô số kiếm khí từ khắp nơi lao tới. Ba đệ tử xung quanh chỉ hét lên được một tiếng rồi toàn bộ im bặt. Sân trước Liên Hoa Tự còn chưa kịp quét hết lá khô, bây giờ lại phủ lên một tầng máu tươi tanh nồng, chỉ có thể chờ đến khi mưa trút xuống mới tự mình trôi đi mất.Thẩm Dư cùng ba Đô thống kia sau đó chia tay. Ba người kia quay trở lại Ngự Linh Cung sắp xếp lại mọi thứ, cũng điều động thêm thuộc hạ đến Ngự Linh Cung canh giữ. Thẩm Dư lẽ ra cũng đi Ngự Linh Cung trợ giúp, tuy nhiên từ lúc rời Thẩm phủ hắn có một chuyện vẫn canh cánh trong lòng, chính là Thẩm Di.Thẩm Dư rất nhanh đã ngự kiếm trở về lại Biên Trấn. Vừa tới trước cổng Thẩm phủ lại nghe tiếng Tiểu Dương từ sau lưng gọi tới. Thẩm Dư quay lại thì nhìn thấy Tiểu Dương tay xách nách mang giống như vừa mới đi chợ về.Tiểu Dương nhìn thấy Thẩm Dư trở về, liền mừng rỡ nói:"Thẩm Đô thống, nhị thiếu gia rời phủ rồi."Thẩm Dư nghe xong vẫn không hiểu lắm, nhưng trong đầu cũng đoán được phần nào, liền hỏi lại:"Rời Thẩm phủ? Ý ngươi là rời khỏi Biên Trấn rồi?"Tiểu Dương nhìn thấy sắc mặt Thẩm Dư càng lúc càng tối lại, biết bản thân sắp bị trách phạt liền vội vã phân trần:"Hôm đó sau khi Thẩm Đô thống cùng ba vị Đô thống kia đi Ngự Linh Cung, nhị thiếu gia liền rời khỏi phủ. Có mấy người cản lại nhưng không được. Còn nô tài lúc đó đang ở kho thuốc nên không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì."Tiểu Dương càng nói càng cúi gằm mặt. Còn Thẩm Dư sắc mặt cũng sớm trở nên đen thui, chờ cho Tiểu Dương nói xong liền quát:"Hắn đi đâu? Có dẫn người theo bảo vệ không?"Tiểu Dương thân thể yếu đuối, tay chân lại đang xách đồ nặng nề, vừa nghe Thẩm Dư quát, bản thân giống như vừa hứng chịu một đòn tấn công bằng nội lực, chao đảo một hồi mới có thể trả lời:"Nhị thiếu gia bảo đi Phiên An Trấn tìm Ngự Linh Quân. Không có đem theo thuộc hạ. Nhưng lại nghe có người ngoài chợ nói nhìn thấy nhị công tử đi cùng hai người lạ mặt, và còn..."Thẩm Dư nghe tới đó đột nhiên bị ngắt quãng, không để ý đến Tiểu Dương bộ dạng ốm yếu, cổ áo xộc xệch lệch hẳn một bên vai, lại quát hắn:"Còn gì nữa?!"Tiểu Dương nuốt khan, mặt mày tái nhợt, tự nói với lòng sau khi trả lời Thẩm Đô thống xong sẽ trở về phòng sắc thuốc, uống liên tục tới sáng hôm sau mới hi vọng ổn định được tinh thần."Ba người đó cùng đi vào Tĩnh Dạ Lầu, có lẽ là ngủ lại qua đêm."Thẩm Dư ngay đến cửa phủ cũng còn chưa kịp đi vào, cũng không kịp suy nghĩ tới chuyện đệ đệ mình tại sao lại gấp rút đi tìm Ngự Linh Quân, lúc này chạy như bay nhắm thẳng Tĩnh Dạ Lầu. Ở Biên Trấn không ai là không biết Thẩm gia. Chỉ có Thẩm Di ít được ra ngoài nên có thể không được nhiều người nhận ra, nhưng còn Thẩm Dư từ sau khi thay thế phụ thân trông coi Thẩm phủ cũng như cai quản Biên Trấn thì không ai không biết.Tĩnh Dạ tú bà cùng ba bốn cô nương vây xung quanh Thẩm Dư thành một vòng tròn, ai cũng cúi người về phía hắn. Tĩnh Dạ tú bà tai mắt nhanh nhạy, nhìn thấy Thẩm Dư nộ khí bừng bừng liền dẻo miệng nói trước:"Thẩm Đô thống cần gì cứ sai bảo. Tửu lầu nhỏ bé này của ta nguyện dốc hết sức giúp ngài."Thẩm Dư không nói vòng vo, liền hỏi:"Hai hôm trước có nhóm ba người đến đây, trong đó có một thiếu niên mười ba tuổi. Bọn họ đi đâu rồi?"Tĩnh Dạ tú bà nghe hỏi xong thì có hơi cau mày. Tĩnh Dạ Lầu mỗi ngày đều rất đông khách ra vào, ít nhất cũng vài trăm. Thẩm Dư lại chỉ hỏi chung chung như vậy, Tĩnh Dạ tú bà chỉ có thể nhìn xung quanh cầu cứu. Vừa may phía sau có một tiểu nhị lú đầu ra, kề lên tai Tĩnh Dạ tú bà, nói nhỏ. Tĩnh Dạ tú bà nghe xong liền trợn mắt kinh ngạc, quay sang với Thẩm Dư, lắc đầu liên tục, nói:"Ta thực sự không biết người đó là Thẩm nhị công tử. Ta, ta..."Tĩnh Dạ tú bà trước đó còn miệng mồm giảo hoạt, bây giờ cứ lắp ba lắp bắp rồi nhìn trân trân Thẩm Dư.Thẩm Dư sau khi nghe xác nhận đệ đệ mình quả thực đã đến đây liền hỏi tiếp:"Vậy hắn đi với ai?"Tĩnh Dạ tú bà:"Là Lục công tử. Ta chỉ biết như vậy thôi. Ngoài ra còn có một vị hòa thượng đi cùng."Thẩm Dư nghe nhắc tới "Lục công tử" liền nghĩ ngay tới Lục Thụ Phàm, nhưng còn vị hòa thượng nào đó đi cùng, rốt cuộc là như thế nào?Tạm gác lại vị hòa thường bí ẩn kia đi, Thẩm Dư vừa nghĩ tới Lục Thụ Phàm da đầu liền nóng rực. Hắn quả thật không thể tin tưởng Lục Thụ Phàm. Trước đó chẳng phải Lục Thụ Phàm nói sẽ đi tìm người quen tá túc? Người quen của hắn chẳng lẽ là Tĩnh Dạ tú bà? Rồi làm thế nào lại cùng Thẩm Di đi vào tửu lầu, tuy nói là tửu lầu nhưng nơi này thực chất là một lầu xanh chính hiệu. Thẩm Dư càng nghĩ toàn thân càng bốc hoả. Thấy đám người ở đây quả thật không còn gì để nói, Thẩm Dư quay người đi ra, nhưng không phải đi trên mặt đất bình thường mà là đạp trên bàn ghế mà khinh công bay ra ngoài. Hắn bay tới đâu bàn ghế đều gãy sập tới đó. Tĩnh Dạ Lầu trong phút chốc lại ngổn ngang tơi bời. Tình cảnh so với hai hôm trước lúc bị Phổ Huyền uống say quậy phá chỉ có hơn chứ không kém.Trên cánh đồng cỏ khô ngã xuống hai bóng người. Chỗ này là biên giới phía Tây của Phiên An Trấn, đi thêm mười dặm về phía Bắc là tới Hồ Luyến Tâm. Lục Thụ Phàm nhìn cảnh tượng huynh đệ đoàn viên hiện ra trước mắt, cơ mặt bắt đầu nhúc nhích diễn một vở bi ai. Huynh đệ họ Thẩm bị Phổ Huyền trói lại, đưa vào một ngôi miếu hoang ở gần đó. Chỗ này mười mấy năm trước được dân làng dựng lên để thờ Thành Hoàng, cũng làm nơi nghỉ ngơi trong những ngày nắng nóng. Từ sau kỳ mạt thế mười tám năm trước, lại thêm tà khí của Hoa Công Tử từ Hồ Luyến Tâm tràn tới, đừng nói những người dân bình thường, ngay cả Thành Hoàng cũng bị áp bức mà tự mình bỏ đi. Trong miếu bây giờ dày đặc yêu vụ. Phải đến khi Phổ Huyền bước vào, cộng thêm Đại Bi Phật Châu cầm trên tay mới khiến màn yêu vụ kia dần dần tan đi.Lục Thụ Phàm từ bên ngoài bước vào. Huynh đệ họ Thẩm bị trói gô ở dưới bàn thờ. Đợi đến khi Phổ Huyền tìm ra vài cây nến thắp lên mới có thể nhìn rõ mặt nhau. Nhìn huynh đệ họ Thẩm ngồi ôm nhau tha thiết, Lục Thụ Phàm khóe miệng tươi cười, giả vờ hỏi thăm:"Hai vị công tử mấy ngày không gặp nhau chắc là có nhiều điều tâm sự. Nô tài thật có lỗi chỉ có thể chuẩn bị được ngôi miếu nát này cho hai vị nghỉ tạm. Tuy nhiên đêm nay nô tài và Phổ Huyền sẽ tránh mặt đi. Hai vị cứ tự nhiên cả đêm, cũng không lo bị ai dòm ngó."Phổ Huyền đang thắp nến chợt có hơi khựng lại. Thẩm Dư mấy nghe mấy lời vô sỉ đó trước ngực như dội trống, trợn mắt quát:"Câm miệng! Hạng nô tài như ngươi có thể lộng hành đến thế này sao?"Lục Thụ Phàm mặt trắng như hoa, hai mắt hàm tiếu liếc xuống nhìn Thẩm Dư, nhẹ nhàng nói:"Thẩm đại công tử, Thẩm Đô thống, ngươi thật biết đùa! Đến giờ vẫn xem ta cùng hạng với lũ nô tài vô dụng ở Ngự Linh Cung đó sao?"Lục Thụ Phàm nói xong thì liếc qua Thẩm Di, nhìn bộ dàng yếu ớt của Thẩm Di lại có chút động lòng, chuyển thành vẻ bi ai, nói tiếp:"Thẩm nhị công tử vậy mà rất sâu sắc. Đến giờ vẫn chưa nói gì với ca ca của mình sao?"Lục Thụ Phàm thật ra là đang muốn dò xét xem Thẩm Di đã biết được những gì trong kế hoạch của mình. Nhưng xem ra Thẩm Di đang có ý đề phòng. Hắn từ nãy giờ vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói chuyện với Thẩm Dư, bây giờ trông có vẻ yếu đuối vùi mặt vào ngực ca ca hắn.Phổ Huyền thắp nến xong, cũng dọn ra hai chỗ sạch sẽ, một cho mình, một cho Lục Thụ Phàm. Chỗ của Lục Thụ Phàm còn có một cái bồ đoàn. Còn Phổ Huyền chỉ ngồi trên rơm rạ. Lục Thụ Phàm nhìn Phổ Huyền mi mục cong dài, ngay cả khi nhắm mắt cũng trở thành mỹ cảnh, bất giác lại có chút ganh tị, nhưng sau đó lại có cảm giác muốn sở hữu tên hòa thượng này. Lục Thụ Phàm nghĩ ngợi hồi lâu. Mặc dù trước đó Phổ Huyền đã bị dồn vào đường cùng, không thể trở về Liên Hoa Tự, nhưng như vậy vẫn còn chưa chắc chắn. Lục Thụ Phàm thầm nghĩ phải tìm cách khiến cho Phổ Huyền tuyệt đối cắt đứt với Liên Hoa Tự, còn phải khiến hắn ta toàn tâm toàn ý đi theo mình đối phó Ngự Linh Quân.Lục Thụ Phàm quay lại nhìn huynh đệ họ Thẩm, đồng lời liếc chừng về phía Phổ Huyền, hỏi:"Thẩm Đô thống chẳng hay đi Ngự Linh Cung kết quả thế nào?"Thẩm Dư nghe hỏi nhưng lại không trả lời. Chính Lục Thụ Phàm là người báo tin tức về Ngự Linh Cung. Hắn bây giờ lại trở mặt làm loạn. Thẩm Dư không tránh khỏi đầu óc rối bời. Còn Thẩm Di bị trói chặt đến cả người mệt lả, mới vừa ngủ thiếp đi được một lúc. Thẩm Dư nhất thời chỉ có thể im lặng đề phòng.Thấy Thẩm Dư vẫn không trả lời, Lục Thụ Phàm bèn hỏi tiếp:"Vậy còn Liên Hoa Tự, chắc cũng đã ghé qua?"Thẩm Dư nghe nhắc tới Liên Hoa Tự liền nhìn tới tên hòa thượng ngồi ở góc nhà. Tuy không có Ứng Linh Xuyến của Thẩm Di nhưng Thẩm Dư cũng đoán được Phổ Huyền kia đạo hạnh không tầm thường. Lúc này muốn điều tra một chút nên thuận theo đối đáp:"Toàn bộ bị san bằng!"Đúng như Thẩm Dư nghi ngờ. Phổ Huyền thật sự có liên hệ với Liên Hoa Tự. Hắn vừa nghe xong liền đùng đùng đứng dậy, tiến tới chỗ Thẩm Dư, gió dưới chân như cuồng nộ theo cùng. Lục Thụ Phàm thấy tình thế căng thẳng liền vồi vàng tiến lên, chèn vào chính giữa Phổ Huyền và Thẩm Dư, người thì hướng về phía Phổ Huyền, còn mặt thì quay ra sau, giả vờ hỏi Thẩm Dư:"Các vị hòa thượng ở đó như thế nào? Còn Phổ Diệu đại sư nữa?"Thẩm Dư có hơi do dự, nhưng cuối cùng quyết định nói:"Đều chết."Lục Thụ Phàm nghe xong khóe miệng chợt kéo lên một nụ cười, nhưng ngay lập tức phải ôm gắt gao Phổ Huyền ở trước mặt, cổ họng cũng liên tục hét lên:"Ngươi bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh. Không được giết bọn chúng. Kẻ cần giết chính là Ngự Linh Quân. Chính hắn ta đứng sau tất cả. Còn hai kẻ này phải giữ lại, giúp chúng ta dẫn dụ Ngự Linh Quân vào bẫy. Ngươi vẫn luôn nói không được giết người vô tội mà."Cơ thể Phổ Huyền là cực đại cường ngạnh, vậy mà chỉ cần một Lục Thụ Phàm mảnh khảnh như hoa lại thật sự kiềm chế được y. Phổ Huyền siết chặt Đại Bi Phật Châu trong tay, đẩy mạnh Lục Thụ Phàm tách ra khỏi mình, sau đó đi ra khỏi miếu. Toàn thân rất nhanh biến mất vào bóng tối. Lục Thụ Phàm sau đó cũng đuổi theo.Lúc này trong miếu chỉ còn huynh đệ họ Thẩm. Cả hai khi nãy đều bị sát khí của Phổ Huyền dọa đến tê liệt cả người. Bây giờ mới dần dần bình tĩnh trở lại. Thẩm Di đem toàn bộ những gì mình nghe ngóng được kể lại cho ca ca nghe.Lục Thụ Phàm chạy một hồi trong bóng tối thì không thấy gì nữa. Huyết vụ ở khu vực này dày đặc hơn rất nhiều. Lục Thụ Phàm xuất thân ở Bạch Đào Sơn, tuy nhiên gia phái ở đó không chú trọng tu tập linh lực nội công, chỉ tập trung nghiên cứu y dược và trị thương. Lục Thụ Phàm đối với những hồn ma vất vưởng hay rên rỉ về đêm lại đặc biệt khiếp sợ. Hắn vừa đi vừa liên tưởng mình đang đi lạc trong một khu nghĩa địa. Sự tĩnh lặng cũng trở thành một thực âm, có thể uy hiếp rất đáng sợ. Lục Thụ Phàm hai chân run rẩy, miệng không kiềm chế được phải rên lên mấy tiếng "ư, ư".Thật ra lúc ở trong miếu Lục Thụ Phàm dĩ nhiên có dự đoán. Nếu hắn không tin tưởng vào đạo hạnh Phật pháp của Phổ Huyền, không tin tưởng y có thể tự mình kiềm chế, thì tuyệt đối không dám chọc giận y đến vậy. Nếu là người khác, với linh lực thượng thặng như Phổ Huyền, sau khi nghe tin sư phụ cùng các đồng môn bị giết sạch chắc chắn sẽ phát tiết rồi làm nổ tung cả ngôi miếu, sau đó chắc chắn sẽ có máu đổ thịt rơi.Lục Thụ Phàm vẫn đang rên rỉ mò đường, đột nhiên giật bắn người quay lại. Ngay sau lưng hắn chính là Phổ Huyền. Lục Thụ Phàm nhìn thấy Phổ Huyền liền ôm lấy thật chặt, vừa ôm vừa quát lớn:"Ngươi giết ta đi! Giết ngay lập tức! Đừng có hù dọa người khác như vậy."Phổ Huyền lần này lại khác, cứ như thế để cho Lục Thụ Phàm ôm rất lâu mà không đẩy hắn ra. Lục Thụ Phàm được nước làm tới, một khắc sau vẫn ôm siết đối phương không rời. Phổ Huyền sau đó đột nhiên nói:"Nghiệp này chính là ta tạo ra. Ngự Linh Quân cứ để ta và hắn cùng nhau kết thúc. Ngươi không nên dây vào."Lục Thụ Phàm nghe xong thì ngây ngây ngốc ngốc, chỉ là trong câu nói của Phổ Huyền có gì đó khiến hắn phải suy nghĩ. Trong lúc suy nghĩ thì một lần nữa phải kinh động thân người. Lục Thụ Phàm bị Phổ Huyền đột nhiên nhấc bổng, miệng há hốc, cứ lắp ba lắ bắp:"Ngươi? Làm gì? Ta..."Phổ Huyền sau khi bồng Lục Thụ Phàm trở lại miếu Thành Hoàng thì tự mình đi ra ngoài. Lục Thụ Phàm lần này không đuổi theo Phổ Huyền nữa, biết rằng hắn không muốn nhìn thấy hai huynh đệ họ Thẩm nên mới không ở đây.Đồng cỏ cháy khô này địa thế cũng không tệ. Dân làng năm xưa lúc xây dựng miếu Thành Hoàng chắc hẳn cũng có tham khảo phong thủy mà lựa chọn vị trí này. Phía Bắc địa thế dần lên cao, phía Nam có Thành Hoàng trấn giữ. Mới sáng sớm Phổ Huyền đã đi dò la một lượt, cuối cùng quyết định lập Bát Nhã Kim Cang trận ngay trên cánh đồng này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com