TruyenHHH.com

Ngu Linh Tien Bat Tao

"Tiểu tử này nhỏ tuổi như vậy mà nội đan thật sự vượt trội. Tu vi nhất định không dưới một trăm năm."

Ngự Linh Quân từ phía sau chợt hỏi:

"Ngươi thật sự muốn cứu hắn?"

Giang Đông gật đầu.

"Ta biết ngươi cũng nhìn ra tiểu tử này chính là tà dung. Nhưng ta với hắn vốn chưa từng quen biết, hắn cũng chưa từng hại ta, ta lại không thể thấy chết không cứu."

Ngự Linh Quân quay người đi hướng khác, tiếp tục nói với lớp sương đỏ trước mặt:

"Ngươi không nghĩ hắn là hung linh hay do một thứ yêu tà nào đó sai khiến?"

Giang Đông xoay người thiếu niên kia lại đối diện với mình, sau đó áp bàn tay hai người vào nhau, truyền dẫn linh lực.

"Chúng ta cứu hắn trước. Tỉnh dậy nếu đúng là yêu tà thì tiêu diệt cũng không muộn."

Ngự Linh Quân không nói nữa, đi tìm một tảng đá ngồi.

Khu vực này trời tối sớm hơn những nơi khác. Lớp sương đỏ trên đầu đã hóa thành màu đen. Bọn họ nghỉ chân bên cạnh một dòng suối. Giang Đông lục tìm trong tay nải của Ngự Linh Quân xem có thứ gì dùng được không. Số là hắn tốn cả nửa canh giờ vẫn không thể phục hồi được hô hấp cho tên tiểu tử nọ. Bây giờ điên tiết liền nghĩ ra một ý. Tuy nhiên trong tay nải của Ngự Linh Quân thật sự chẳng có gì.

Giang Đông mặt nhăn mày nhó, hỏi:

"Thật sự không có gì hết ngoài mấy thứ trái cây vô tích sự này? Ngươi thân là quỷ vương, xuất hành lại không mang theo thứ gì có ích hết hay sao?"

Ngự Linh Quân ngồi đối diện, hai mắt trước đó đã nhắm lại ngồi thiền, tuy nhiên biết rằng nếu mình không trả lời thì người trước mặt sẽ không chịu buông tha cho mình, đành đáp lại:

"Thứ gì?"

Giang Đông: "Kịch độc, độc trùng. Loại nàouống vào lập tức nhìn thấy được Diêm vương càng tốt."

Ngự Linh Quân vẫn không mở mắt, hỏi tiếp: "Cho hắn uống?"

Giang Đông: "Dĩ nhiên cho hắn, không phải cho ngươi."

Ngự Linh Quân: "Có."

Giang Đông nét mặt ngây ngốc, nhìn tới nhìn lui vẫn chưa thấy Ngự Linh Quân đưa cho mình thứ gì. Sương đen u ám tích tụ dày đặc, càng lúc càng sà thấp xuống, trôi lờn vờn trước mắt Giang Đông. Hắn giơ tay xua xua đi một lúc thì gương mặt Ngự Linh Quân mới lại hiện ra. Cả hai từ nãy giờ vẫn ngồi yên một chỗ. Mỹ thiếu niên thì bất tĩnh mê man. Vậy mà không hiểu sao xung quanh cứ truyền tới mấy tiếng kêu sột soạt, giống như có thứ gì đó rất nhiều, rất đông đang lũ lượt kéo về. Giang Đông bất giác tay chân đều co lại, không biết từ lúc nào lại bò tới chỗ Ngự Linh Quân, dựa vào.

"Ngự Linh Quân, ngươi nói đi, nói đó là yêu quái dã thú chứ không phải thứ gì khác."

Giang Đông nói xong liền cảm thấy hối hận. Ở bên cạnh một tên mặt đá như Ngự Linh Quân quả thật chẳng có gì tốt lành, cho dù gặp cát cũng hóa hung. Trên dưới trái phải, tứ phương tám hướng đều là mấy thứ kinh thiên động địa mà bản thân Giang Đông không cách nào chống đỡ.

"Ngự Linh Quân, ngươi nói xem, tại sao mấy thứ đó lại có nhiều lông tơ như vậy?"

"Ngự Linh Quân, ngươi không nghe ta nói gì sao? Mấy thứ đó đang bò tới chúng ta kìa. Ngươi không mau dùng lửa thiêu chết hết bọn chúng đi."

"Ngự Linh Quân, ngươi không thể như vậy. Song luân Nguyệt Vũ đâu, chém chết bọn chúng đi."

"Ngự Linh Quân!"

Giang Đông nói tới đây thì tay chân đều run đến không thể kiểm soát, chỉ căm hận không thể xông ra băm nát hết mấy thứ dị vật đầy lông lá đang bò về phía mình.

Ngự Linh Quân toàn thân bị đối phương quấn chặt, nói ngắt quãng từng lời:

"Không – thể – giết."

Giang Đông hai tay càng siết chặt cổ áo Ngự Linh Quân, miệng lắp ba lắp bắp, quát:

"Tại, tại, tại sao? Ngươi, ngươi, ngươi, mau triệu hồi ngay một vạn hung thi cho ta!"

Bầy côn trùng lúc nhúc không đơn giản chỉ là những thứ lông lá. Xung quanh Luyến Tâm Các suốt mười tám năm qua không ai dám lui tới cũng vì lý do này. Không biết từ lúc nào mà trùng độc xuất hiện ở đây lại nhiều tới vậy. Ngay cả thú rừng cũng không thể sinh tồn.

Bầy trùng độc hàng ngàn con bắt đầu bò lên người Giang Đông. Tuy nhiên ở chỗ Ngự Linh Quân lại hoàn toàn sạch sẽ. Giang Đông chí chóe la ó một lúc thì tìm được một chỗ tạm coi là an toàn. Còn Ngự Linh Quân bây giờ trên tay bỗng nhiên phải ẵm một nam nhân to xác. Chỗ an toàn của Giang Đông chính là để Ngự Linh Quân bồng.

Trái lại với sự bình yên của hai nam nhân vừa thoát ly thế tục Giang Đông và Ngự Linh Quân ở bên kia, cậu thiếu niên ở bên này vẫn nằm yên bất động, trùng độc bu kín không còn thấy mặt mũi.

Sương đen u ám dưới ánh trăng dần trở thành huyết vụ. Tiếng trùng độc cắn xé thịt người trong đêm vắng càng vang lên như sấm.

Mỹ thiếu niên cảm giác bị trùng độc cắn thì đột nhiên giẫy giụa. Hàng ngàn con đâm chích trên người bị hắn phủi xuống ào ào, nhiều con sau đó bị dẫm trúng thì nát thành một vũng máu. Thiếu niên thanh tú, y phục rách nát lộ ra nhiều mảng da thịt trắng xanh, lúc này đang ngồi trên một vũng máu đỏ tươi. Cảnh tượng trông vô cùng ma mị, người bên ngoài trông thấy chỉ nguyện được trở thành ác ma, sau đó bộc phát dục vọng xông tới chiếm hữu vị thiếu niên này.

Giang Đông cũng bị tà dung kia mê hoặc đến không thấy ánh mặt trời, đến gần một khắc sau mới rùng mình tỉnh thức. Thứ gọi là tà dung chính là cảm giác đó. Nếu như trước đó không bị mục quang của Ngự Linh Quân như kim châm đâm vào mắt, bản thân Giang Đông không biết còn có thể làm ra những hành vi bại hoại gì.

Mỹ thiếu niên tà dung loạng choạng đứng dậy. Thứ gọi là "kịch độc" mà Giang Đông nhắc tới chính là để cho mục đích này. Đối với một kẻ có đạo hành hạnh trăm năm như mỹ thiếu niên tà dung, sau khi được Giang Đông điều trị ngoại thương ổn thỏa, linh lực trong người vẫn ở mức dồi dào, vậy mà cơ thể vẫn mê man bất tĩnh, nhịp hô hấp cũng hầu như không còn, Giang Đông chỉ có thể thành thật và áy náy mà thốt lên một câu:

"Dĩ độc trị độc. Phá hỏng giấc ngủ của ngươi rồi!"

Tiểu tà dung nghe ân nhân cứu mạng nói vậy liền cung tay thủ lễ:

"Không dám, không dám! Người cứu ta một mạng. Ơn này nhất định sẽ có ngày báo đáp."

Giang Đông nét mặt tinh ranh, cử chỉ tuy rất nhanh nhưng không thoát khỏi ánh nhìn của Ngự Linh Quân. Giang Đông lúc này chính là một kiểu huênh hoang tự đắc. Ngự Linh Quân hiểu được hàm ý đó, tuy nhiên đối với tà ở dung trước mặt, đặt vào mắt mình vẫn không khỏi có chút nghi ngờ.

Vẫn là Ngự Linh Quân đi trước, đốt lên một đống lửa, sau đó tìm một gốc cây ngồi định thần luyện công. Giang Đông cùng tiểu tà dung đi ra bờ suối, sau đó không biết từ đâu có rất nhiều đề tài cho cả hai cùng thao thao bất tuyệt. Nói chuyện được một lúc lâu nhưng tiểu tà dung vẫn không chịu xưng danh tính. Giang Đông thấy đối phương trong lòng khó nói, cũng không ép nữa, chỉ đơn giản gọi hắn là "tiểu tà dung".

Giang Đông hơi ngã người ra sau, trong đáy mắt ánh lên một bóng người như hoa rơi liễu rũ, có chút ngạc nhiên:

"Thật sao? Ngươi đã gần hai trăm tuổi rồi?"

Mặc cho tiểu tà dung có gật đầu bao nhiêu lần đi chăng nữa, Giang Đông nhìn tới nhìn lui vẫn trông hắn như một đứa trẻ chừng mười mấy tuổi đầu.

Tiểu tà dung thành thật gật đầu:

"Người là ân nhân cứu mạng, ta không dám gạt người. Nhưng người yên tâm, ta không phải tà yêu, càng không có ý định hại người."

Giang Đông nhìn dáng vẻ thành thật đến khờ khạo của tiểu mỹ nhân trước mặt, đem so với độ tuổi hai trăm lại càng không biết tin vào đâu. Nhưng nếu nói Giang Đông lo ngại tiểu tà dung kia là yêu nghiệt hại người, há chẳng phải là xem thường hắn quá rồi? Giang Đông nghĩ vậy nhưng cũng không thể giận, quay lại nhìn Ngự Linh Quân đang ngồi phía sau ánh lửa chập chờn, bất giác môi chúm lại rồi phun ra một cái, thầm nghĩ:

"Nói về yêu nghiệt hại người, đem so với hắn ngươi vẫn còn thua xa. Đối với hắn ta còn không sợ thì huống hồ một tiểu mỹ nhân như ngươi."

Tiểu mỹ tà dung dưới ánh trăng như hóa thành sương lạnh. Giang Đông thấy hắn đẹp như vậy nên càng nhiệt tình hỏi thăm:

"Ngươi còn chưa nói tại sao lại tới đây?"

Tiểu tà dung trái lại nhìn Giang Đông dường như lại có chút nghi ngờ:

"Người còn hỏi ta? Người chẳng phải cũng đến tìm Hoa Công Tử sao?"

Giang Đông cùng một biểu cảm đó, đáp lại Tiểu tà dung:

"Hoa Công Tử? Ngươi là đi tìm hắn, nhưng còn ta, sao lại hỏi ta như vậy?"

Tiểu tà dung nhìn phản ứng của Giang Đông liền tin hắn thật sự không biết về Hoa Công Tử, sau đó mới thuật lại ngắn ngọn.

"Nơi này mười tám năm trước từng là chốn phong lưu. Đi thêm một đoạn sẽ xuất một hồ nước lớn, gọi là hồ Luyến Tâm. Xưa kia trên hồ tọa một tửu lầu nổi tiếng, kĩ nam băng lãnh tài nghệ đều xuất thần. Tuy nhiên sau đó gặp một trận hỏa hoạn, không ai thoát được. Từ đó về sau truyền đi nhiều hung tin. Những người đến gần hồ đều không ai trở lại. Còn nói rằng dưới lòng hồ có tà yêu mang hình hài kĩ nam chuyên đi hại người."

Giang Đông nghe tới đây thì nghiêng đầu thắc mắc:

"Nếu người đến gần hồ đều không ai trở lại thì lấy ai truyền ra tin tức trong hồ có tà yêu kĩ nam?"

Tiểu tà dung ngoan ngoãn trả lời:

"Tất cả nam nhân, không phải nữ nhân."

Giang Đông quay người lại, tựa lưng vào một tảng đá, nhìn tiểu tà dung lại càng thêm kinh ngạc.

"Nam nhân? Kĩ nam? Không lẽ là hút tinh lực? Hoa Công Tử đó là loại tà yêu gì?"

Tiểu tà dung hai chân xếp bằng, bờ môi ẩm ướt khép lại, giấu đi đầu lưỡi đỏ hồng bên trong, mấy giây sau mới nói:

"Oán khí, hung linh. Theo ta đoán là oán khí của những người chết trong tửu lầu năm đó, không thể siêu thoát, dần dần độ hóa trở thành nhục thể."

Đối với độ am hiểu về hung linh Giang Đông tuyệt không dám so sánh với Ngự Linh Quân, nhưng hồn phách hay linh thú nói chung đều có một đặc điểm chung cơ bản. Đã gọi là hồn phách thì không thể tự sinh ra nhục thể. Giang Đông cảm giác tiểu tà dung trước mặt kể chuyện không mạch lạc, nói đúng hơn là cố tình mờ ám, bản thân dường như đang muốn che giấu chuyện gì. Giang Đông nghĩ thầm hay là cứ để tiểu tà dung kia nói tiếp, nếu còn có điểm gì bất nhất lại càng dễ phát hiện hơn.

Giang Đông mi mắt chợt có hơi lười biếng, liếc nhìn tiểu tà dung vẫn là một nét diễm tình, chỉ có điều không hiểu sao cảm xúc hưng phấn là do tiểu tà dung gây ra, nhưng trong mắt Giang Đông lại hiện ra một dáng người cao cao thẳng tắp, y phục kín đen, hai cánh tay khỏe mạnh đang bế mình lên, không rõ khung cảnh xung quanh là ở đâu, chỉ nhìn thấy người đang từng bước đưa mình lên giường.

Tiểu tà dung gọi đến lần thứ ba:

"Ân nhân, ân nhân, ân nhân!"

Giang Đông có hơi giật mình nên bật người nhổm lên một chút, không ngờ đập đầu vào mõm đá nhô ra phía trên, tức giận hú lên: "A!".

Tiểu tà dung nhìn Giang Đông càng trở nên lo lắng. Giang Đông xua tay hàm ý mình không sao. Nhưng tiểu tà dung vẫn giữ nguyên biểu cảm, lúc này nhìn kỹ trong mắt hắn, đồng tử phảng phất có vài tầng lam nhạt.

"Ân nhân, mũi của người, hình như đang chảy máu." – Tiểu tà dung hai mắt nhíu lại, chỉ ngón tay về phía Giang Đông.

Giang Đông bây giờ mới hiểu, cả người sau đó đột nhiên cứng đờ. Trong tình huống này có lẽ nên giả vờ chếnh choáng, sau đó lao xuống suối cho đỡ mất mặt. Tốt nhất là lặn sâu xuống đáy, chờ tới khi tiết tháo khôi phục thì mới dám bò lên bờ. Giang Đông ơi là Giang Đông, ngươi như thế nào lại có ngày hôm nay? Chỉ cần nghĩ tới người ta liền trào dâng nục huyết (*chảy máu cam)? Hắn thầm nghĩ có thể do bản thân quá hận Ngự Linh Quân, hận đêm hận ngày, hận tới độ lao tâm khổ trí, cơ thể bức bách đến nục huyết cũng là chuyện bình thường.

Tiểu tà dung đợi rất lâu cũng không thấy Giang Đông có phản ứng gì, ngược lại còn tự trách mình nói năng không chừng mực. Cuối cùng thốt lên được một câu, không ngờ kéo được tâm trí Giang Đông trở về:

"Người không phải đến thu phục Hoa Công Tử sao?"

Giang Đông ban đầu tới hồ Luyến Tâm là muốn tìm vong linh của Ngô Xướng tạ tội, nhưng xem ra tên Hoa Công Tử kia cũng có chút thú vị, nếu thật sự là kĩ nam thì cũng nên gặp thử một lần.

Giang Đông:

"Hoa Công Tử đó bản lĩnh thế nào?"

Nét mặt tiểu tà dung như truy về hồi ức.

"Mấy năm nay các đạo sĩ huyền môn không biết bao nhiêu người đã từng đến đây muốn thu phục Hoa Công Tử. Ba hôm trước lúc ta đang trên đường tới còn nhìn thấy một nhóm người, cũng là đến thu phục tà yêu."

Giang Đông liền hỏi:

"Rồi có thu phục được không?"

Tiểu tà dung nét mặt trước đó vẫn là một vẻ băng lãnh, lúc này lại trở nên cuồng bạo, khác hẳn vẻ ma mị trước đó.

"Chết cả rồi."

Giang Đông nhìn tiểu tà dung thay đổi biểu cảm nhanh như vậy, bất giác lại cảm thấy giống một người.

Tiểu tà dung đồng tử thanh lam, nói tiếp:

"Bọn chúng đều đáng chết! Sử dụng người phàm làm mồi nhử, huyền môn chính phái lại có kiểu đức hạnh đó sao?"

Giang Đông bị hỏi liền cảm thấy oan uổng, rồi nhìn qua Ngự Linh Quân, nghĩ tới bốn chữ "huyền môn chính phái" mà nén lại tiếng cười.

Hồi ức của tiểu tà dung lại tiếp tục trải ra trước mắt.

Từ giữa hồ luyến tâm xuất hiện một thân người mảnh khảnh, áo đỏ như máu, tay mềm như sương, nhẹ nhàng bước đi trên mặt nước. Tiểu tà dung từ phía sau chỉ có thể nhìn thấy sóng lưng thon dài của người đó. Sắc mặt của tiểu tà dung lúc đó trông cực kỳ nhợt nhạt, cuối cùng thốt lên một câu:

"Ngươi vẫn là không chấp nhận ta?"

Hoa Công Tử quay lưng về phía tiểu tà dung, nói:

"Bị ta hút tinh lực liên tục ba ngày rồi vẫn còn ngoan cố?"

Tiểu tà dung thành thật quyết liệt:

"Ta nguyện ý! Cả đời này chỉ cần ngươi đồng ý làm nương tử của ta, tinh lực này ngày ngày đều cho ngươi thụ hưởng."

Hoa Công Tử hai tay đặt sau lưng, thân mình thướt tha lướt đi trên mặt hồ.

Tiểu tà dung còn chưa kịp vui mừng, nhìn thấy Hoa Công Tử đang tiến về phía mình thì đột nhiên dừng lại. Năm ngón tay trắng lạnh của Hoa Công Tử bất ngờ dũi ra, sau đó co thành thủ trảo, từ dưới lòng hồ một cơ thể người bị hút ngược trở lên.

"Theo dõi ta?" – Hoa công tử hai mắt lườm xuống kẻ đó, hỏi.

Người này bị thủ trảo của Hoa Công Tử cắm sâu xuống đầu, hầu như chỉ có thể giẫy giụa mà không sao kháng cự, xem ra không phải người trong giới huyền môn. Hắn giẩy giụa không được bao lâu thì toàn thân co quắp, da thịt khô kiệt giống như xác chết đã qua nhiều năm.

Hoa công tử vừa ném cái xác đi, không ngờ xung quanh liền nhìn thấy một đám người bất ngờ xông tới. Ai nấy đều ngự kiếm, chứng tỏ đều là tu sĩ huyền môn. Hoa Công Tử cùng huyết y xoay chuyển, né được mười mấy đạo kiếm khí vừa lao tới. Mấy tên tu sĩ này đạo hạnh tuyệt không thể so sánh với Hoa Công Tử. Linh lực của Hoa Công Tử chính là từ hàng trăm hung linh hợp thành. Mấy tu sĩ kia cao lắm chỉ là bậc Tiên Thiên tu sĩ, so với Hoa Công Tử vẫn còn kém rất xa. Thế nhưng huyết y đang xoay chuyển thì đột nhiên dừng lại, trong mắt tiểu tà dung Hoa Công Tử không hiểu sao toàn thân lại trở nên vô lực, sau đó như cánh hoa ủ rũ rơi xuống hồ. Tiểu tà dung nhìn qua liền đoán là biểu hiện trúng độc. Tên phàm nhân lúc nãy bị Hoa Công Tử hấp thụ tinh lực nhất định đã trúng độc từ trước. Tiểu tà dung không ngờ đám người kia lại dùng thủ đoạn gian xảo như vậy. Hắn tức tốc lao tới ôm lấy Hoa Công Tử, một cước phi thăng đưa cả hai lên bờ.

Hồ Luyến Tâm bốn mùa tĩnh lặng, nhờ có huyết vụ bảo hộ mà quanh năm chẳng phát lên một tiếng ầm ĩ nào. Hôm nay lại truyền ra một đạo âm lực mạnh mẽ như thú yêu cuồng nộ. Đám tu sĩ còn đang hả hê ngự kiếm vì tưởng đâu đã tiêu diệt được Hoa Công Tử, bất ngờ bị âm lực chấn động kia đập thẳng vào người, còn chưa kịp vận công chống đỡ thì thất khiếu đều đồng thời tét vỡ. Mặt hồ Luyến Tâm lại phủ thêm một tầng máu tanh. Hàng trăm cây bỉ ngạn quanh hồ dường như càng đỏ rực hơn trước.

Hoa Công Tử sau đó đi trở lại mặt hồ. Tóc đen dài ngang eo, từ trên tóc có vài cánh hoa đỏ rơi xuống.

Tiểu tà dung miễn cưỡng mới đứng vững được tới lúc này. Tinh lực của hắn trước đó đều bị Hoa Công Tử hút cạn. Lúc nãy còn mạo hiểm tính mạng, bất chấp nội đan có thể bị phá vỡ mà thi triển Nộ Hống giết chết đám tu sĩ kia. Trước khi hoàn toàn ngã gục đã kịp thời phi thăng lên trời.

Tiểu tà dung ở trước mặt Giang Đông vẫn là một bộ dạng ngây ngô thành thật. Ba ngày liên tiếp cho tà yêu hút tinh lực, đừng nói đến những kẻ phàm nhân, ngay cả bậc tu tiên đắc đạo đến ngày thứ ba cũng không thể chống đỡ, chỉ còn lại một bộ da khô. Giang Đông trong đầu cảm thán: "Tiểu tà dung ơi tiểu tà dung! Người cớ gì phải hành hạ bản thân như vậy?".

Cố chấp vì một người! Cảm giác đó cuối cùng là như thế nào? Giang Đông nhìn ra chỗ Ngự Linh Quân, không ngờ ở khoảng cách này vẫn có thể nhìn thấy gương mặt của người kia rất rõ. Bất giác nghĩ tới nếu một lúc nào đó mình không còn ở bên cạnh tên quỷ vương kia nữa thì sẽ như thế nào?

Huyết vụ trên cao vẫn dạy đặc như cũ, mặt trời đã lên tới đâu rồi người ở bên trong cũng không sao biết được. Giang Đông còn chưa ngủ đủ giấc lại bị quấy nhiễu làm cho thức dậy. Cành cây, sương máu, chính là hai thứ đặt vào mắt hắn đầu tiên. Vừa ngồi dậy, nhìn thấy trên người rơi xuống một mảnh vải, không phải áo trắng của hắn mà là một thứ màu đen ảm đạm. Còn Ngự Linh Quân không hiểu sao lại chỉ mặc trung y, lúc này đang đứng nói chuyện với tiểu tà dung ở gần đó. Giang Đông quan sát Ngự Linh Quân một lúc, hai mắt quét lên quét xuống từ đầu tới chân Ngự Linh Quân, nhận ra tên quỷ vương này chính là đen từ trong ra ngoài, ngay cả trung y cũng đen thui một bộ, thứ duy nhất khác màu chính là làn da trắng lạnh như băng của hắn, không cần chạm vào cũng cảm thấy tê cóng đến rùng mình.

Tuy nhiên vẫn còn một chuyện không kém phần quan trọng.

"Áo, áo của ta đâu rồi?"

Giang Đông phát hiện thứ đắp trên người mình là áo của Ngự Linh Quân, vậy còn áo của hắn đã bị ném đi đâu rồi? Giang Đông nhíu mày nhìn tới chỗ Ngự Linh Quân, có chút nghi ngờ, không biết tên quỷ vương này đêm qua có giở trò gì biến thái với mình hay không?

Giang Đông không mặc áo, cứ vậy đi tới chỗ Ngự Linh Quân. Đi tới nơi không nhìn Ngự Linh Quân mà nhìn xuống tiểu tà dung, hỏi:

"Ngươi nhất định đi sao? Không cùng chúng ta đi gặp Hoa Công Tử?"

Tiểu tà dung nhìn thấy Giang Đông nửa người trên trống trải, bản thân đã sống qua hai trăm năm, tuyệt đối chưa từng thấy qua dạng lễ nghi kiểu này. Trước mắt hiện ra hai điểm hồng đào tràn đầy sức sống. Tinh thần tiểu tà dung có chút chấn động, một lúc sau mới có thể khôi phục lại tâm tình, nói:

"Hai người là muốn thu phục Hoa Công Tử, vốn dĩ đối với ta là không cùng mục đích. Hơn nữa nội thương của ta diễn biến ngày càng tệ, phải trở về trở nhà điều trị một thời gian. Chỉ có điều..."

Giang Đông nhiệt tình hỏi:

"Có điều gì? Ngươi nói đi."

Tiểu tà dung:

"Đối với Hoa Công Tử, hai người dĩ nhiên có lý lẽ của mình khi muốn hàng phục y. Y chẳng qua chính là như vậy, như sói phải săn mồi, như ong phải hút mật. Bản thân là oán khí kĩ nam, lẽ dĩ nhiên phải hút tinh lực nam nhân để duy trì sự sống. Làm sao để phân biệt chính hay tà? Bản thân ta suốt hai trăm năm vẫn không thể giác ngộ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com