TruyenHHH.com

Ngu Dai Thien Vuong

- Chúng ta nên thử tìm trong kho sách cấm xem.
Sau một hồi miết mải với đống sách  thuộc các thể loại khác nhau, Melodic bất lực đưa ra một ý kiến.
- Kho sách cấm? Ý anh là bây giờ chúng ta phải vào cái nơi đấy à? - Swanson kinh ngạc nói.
- Chứ bây giờ không có bất kì thông tin nào về cuốn sách cổ đó nằm trong mấy đống này đâu. - Melodic trả lời.
- Có nghĩa là sao? Có ai giải thích cho tôi hiểu đó là cái nơi nào không? - Mary hoang mang.
- Đó chẳng là nơi nào cả, chỉ là một cái kho với một đống sách từ thời nảo thời nao và đến bây giờ vẫn còn tồn tại thôi, nó có thêm từ " cấm" vì trong đấy có một số sách quý nên hẳn nhiên là tổ tiên chưa muốn cho người khác biết, nhưng mà giờ trong đấy chắc hẳn rất bụi bặm và đầy mạng nhện. - Swanson rùng mình.
- Vậy để anh đi cho, anh lấy sách ra rồi cùng tìm.
- Tôi đi với. - Jack nói - Luther, anh đi cùng luôn đi, dù sao thì cho đủ bộ ấy mà.
Luther lẳng lặng gật đầu rồi đứng dậy đi theo Jack cùng Melodic.
Bước vào kho sách cấm, cả ba người phải len lỏi qua một lối đi rất hẹp để tiến vào sâu bên trong. Vừa đi, Jack vừa hỏi Melodic:
- Sao phải làm cái này vậy? Khó đi cực kì.
- Tôi không biết nữa. Chắc là để chống những kẻ béo chăng?
Jack bật cười trước sự hài hước bất chợt này và vô tình trượt chân, ngã sõng soài về phía trước, đập thẳng mặt của mình vào lưng của Luther. Chưa dừng lại ở đó, lúc Luther quay sang để xem có chuyện gì xảy ra thì đã lãnh ngày một cú đạp chân trời giáng của Jack. Cả chiếc giày của anh đập thẳng vào má phải và một phần mắt của Luther khiến nó trở nên biến dạng đến là bất thường.
Melodic không biết làm gì hơn chỉ biết đứng đấy cười gập cả bụng. Đúng hết nói nổi với cái bọn đàn ông này, vào lấy sách thôi cũng phải tấu hề vài cái.
- Mary, nhìn này. - Swanson vừa nói vừa nhe hàm răng của mình, lập tức hai cái răng nanh nhô ra trông đến là sắc bén.
Tưởng chừng như cô gái con người sẽ sợ hãi mà thụt lùi về phía sau nhưng không, cô nhìn một cái rồi phá ra cười. Swanson bất ngờ lắm, chưa có một con người nào mà không những không hề tỏ ra sợ hãi với hai cái răng nanh của cô, trái lại còn phá lên cười như nó hài lắm ấy.
- Cậu có thấy nó dị không? - Swanson dè dặt hỏi.
- Sao cậu lại nói là dị, tôi thấy đẹp mà.
- Đẹp sao??? - Lại một phen bất ngờ với cô gái ma cà rồng.
- Đúng vậy đấy, ước gì tôi cũng có hai cái răng đấy. Để khi nào gặp nguy hiểm chỉ cần nhe răng ra cắn một phát. " Phập". Nghe đã hết sức.
Giờ thì đến lượt Swanson cười phá lên, nhìn biểu cảm khó đỡ của Mary khi nói câu đấy khiến cô không chịu nổi mà ôm bụng cười bò. Trái tim cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com