Ngon Tinh Tong Hop
NHỊP ĐẬP HẤP HỐI
C1
" Đường Bối mau uống thuốc " Cô gái ngồi trên giường vẫn không nhúc nhích . Đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước như người máy, tất thảy đều không biểu hiện ra cảm xúc gìNgười đàn ông kia không vì cô không đáp trả mà tức giận . Hắn ta tiếp tục đi về phía cô nói : " Đường Bối đã đến giờ uống thuốc " " Đường Bối " Hắn thấy cô không đáp cũng không tiếp tục kêu .Trực tiếp ngậm viên thuốc vào miệng mình cuối người xuống ngậm lấy môi cô . Môi lưỡi dây dưa , hắn cố đẩy viên thuốc vào miệng cô Đường Bối vẫn ngẩn ngơ mặc hắn làm gì . Sau khi đưa được viên thuốc vào miệng cô người đàn ông kia liền từ từ rời ra Cốc nước được hắn đặt trên đầu giường từ từ đưa đến trước môi cô. Thấp giọng răn đe : " Mau uống " Viên thuốc vẫn nằm im trên đầu lưỡi cô . Đường Bối không nhả ra ngoài cũng không nuốt xuống mặc nó nằm trên đầu lưỡi mình Hắn đương nhiên biết cô vẫn chưa nuốt xuống viên thuốc, lại cúi đầu uống một hớp nước . Như cũ lại cuối xuống môi cô tiếp tục dây dưa đưa nước vào bên trong nhầm mục đích đẩy viên thuốc xuống Nước bên trong miệng tràn ra bên ngoài . Sau khi nhả môi cô, hắn quen thuộc rút khăn giấy đầu giường lau đi vài giọt nước vấn vương bên trên Cánh môi hồng hào bị hắn lau đến ửng đỏ , nhìn đến thất thần . Tiếng chuông điện thoại vang lên lúc này khiến hắn sực tỉnh Hắn không vội nghe , đỡ cô nằm xuống giường sửa sang lại góc chăn . Đem cô bọc kín như cái bánh chưng sau đó an tâm nhấc điện thoại đi ra bên ngoàiNgười gọi tới cho hắn là bác sĩ Trần . Hắn như mọi ngày lại thuật lại mọi chuyện cho ông ta nghe . Bên kia nghe hắn nói trầm mặc một lúc mới lên tiếng , nói rằng tuần sau ông ta mới về nước , nhớ chú ý tình hình Bác sĩ Trần bên kia nghe hắn thuật lại sinh hoạt ngày hôm nay của Đường Bối thoáng chau mày . Cảm thấy có điều gì bất ổn nhưng nhất thời không nghĩ ra Một lúc sau hắn muốn cúp điện thoại liền nghe bên kia truyền đến một tiếng vang lớn : " Vương Uẩn Tuân , cậu đang để cho Đường Bối ở một mình " Giọng ông ta la to Vương Uẩn Tuân không nghe thấy điều gì khác lạ , trực tiếp đáp một tiếng : " Ừ , có vấn đề gì sao ? " Bên kia giọng nói gấp gáp đến độ run lên . Ông ta lắp bắp nói lúc được lúc không : " M...Mau ...Mau đi vào ...đi vào ...phòng " Vương Uẩn Tuân thoáng chau mày, vào phòng làm gì . Không phải Đường Bối đang ngủ sao , hắn đi vào có khi lại đánh thức côBên kia không đợi hắn nói tiếp đã tiếp tục nói , gấp đến nỗi môi lưỡi quấn vào nhau : " Bệnh tự kỉ triệu chứng trầm cảm, có khuynh hướng tự làm đau bản thân . Cậu lập tức đi vào, phòng nhớ mang chìa khóa, cửa chắc chắn đã khóa rồi . Còn nữa mau gọi bác sĩ "Vương Uẩn Tuân nghe nói xong trực tiếp xoay ngừơi vặn nắm cửa , thật sự đã khóa trái . Hắn ở bên ngoài không ngừng đập cửa kêu lớn nhưng bên trong cơ hồ không một tiếng đáp lại , thậm chí một chút tiếng động cũng không có Hắn gấp đến độ xanh mặt , bàn tay không ngừng đập mạnh hơn. Bên trong không vì hắn đập mạnh hơn mà lên tiếng . Vương Uẩn Tuân sợ hãi, không kịp suy nghĩ liền đạp mạnh cửa xông vào . Cánh cửa liền " Rầm" một tiếng đá văng . Chờ đến khi hắn nhìn thấy tình cảnh bên trong liền cả kinh đến độ quên cả động tác Vương Uẩn Tuân là người có tâm lí tốt nhưng nhìn đến cảnh tượng này cũng không khỏi nhảy dựng lên Chiếc li trên bàn bị Đường Bối ném đi, cô lấy một mảnh thủy tinh giấu trong tay . Lúc hắn đi vào cánh tay phải cơ hồ bị cắt đến huyết nhục mơ hồ , giường đệm bị máu đỏ nhuộm hơn phân nữa , ngay cả chăn cũng nhuốm một phần máuVương Uẩn Tuân gấp đến độ run rẩy .Hắn muốn gọi bác sĩ nhưng bàn tay nhấn mở khóa điện thoại ba lần bảy lược đều sai . Hắn nhanh chóng xé một mảnh vải gắt gao đè trên vết thương cô cầm máu sau đó tiếp tục gọi bác sĩ Vương Uẩn Tuân không chú ý , lúc này Đường Bối vẫn cầm mảnh thủy tinh trên tay . Mảnh thủy tinh trên tay đưa xuống người Vương Uẩn TuânĐường Bối cơ hồ thần trí đã mất khống chế , không ngừng dùng mảnh thủy tinh cắt xuống thân thể, cũng không biết cắt xuống thân thể ai chỉ thấy trên mảnh thủy tinh cơ hồ đã bị nhuốm máu đỏ rực .Thịt xung quanh vết thương nứt ra hai bên, lộ ra thịt non nằm bên trong, từng sợi tơ máu nhỏ bé thấm ra tô điểm lên làn da trắng bệch Vương Uẩn Tuân cắn răng nhẫn nhịn . Máu không ngừng nhiễu xuống đệm giường . Một màu huyết sắc đỏ thẩm đẹp đến quỷ dị " Để tôi ...để tôi chết ...đi " Đường Bối yếu ớt mở miệng . Ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà Vương Uẩn Tuân nhanh chóng giựt mảnh thủy tinh trên tay cô ném
xuống đất . Gắt gao ôm chặt cô" Đừng bỏ anh ở lại . Làm ơn" Vương Uẩn Tuân gắt gao dùng một tay ôm cô, giọng nói khàn khàn khó nghe . Cơ thể hắn không ngừng run rẩy ôm chặt Đường Bối im lặng không nói gì nữa . Thần trí nữa tỉnh nữa mê cố gắng gượng đôi chút sau đó mí mắt nặng trĩu liền trong lòng hắn ngất đi Nếu lúc đó cô không gặp hắn , nếu lúc đó cô không bắt chuyện với hắn, nếu khi ấy cô cương quyết rời xa hắn , nếu lúc ấy cô nhẫn tâm giết hắn thì có phải kết cục của bọn họ sẽ khác với bây giờ không ?
C1
" Đường Bối mau uống thuốc " Cô gái ngồi trên giường vẫn không nhúc nhích . Đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước như người máy, tất thảy đều không biểu hiện ra cảm xúc gìNgười đàn ông kia không vì cô không đáp trả mà tức giận . Hắn ta tiếp tục đi về phía cô nói : " Đường Bối đã đến giờ uống thuốc " " Đường Bối " Hắn thấy cô không đáp cũng không tiếp tục kêu .Trực tiếp ngậm viên thuốc vào miệng mình cuối người xuống ngậm lấy môi cô . Môi lưỡi dây dưa , hắn cố đẩy viên thuốc vào miệng cô Đường Bối vẫn ngẩn ngơ mặc hắn làm gì . Sau khi đưa được viên thuốc vào miệng cô người đàn ông kia liền từ từ rời ra Cốc nước được hắn đặt trên đầu giường từ từ đưa đến trước môi cô. Thấp giọng răn đe : " Mau uống " Viên thuốc vẫn nằm im trên đầu lưỡi cô . Đường Bối không nhả ra ngoài cũng không nuốt xuống mặc nó nằm trên đầu lưỡi mình Hắn đương nhiên biết cô vẫn chưa nuốt xuống viên thuốc, lại cúi đầu uống một hớp nước . Như cũ lại cuối xuống môi cô tiếp tục dây dưa đưa nước vào bên trong nhầm mục đích đẩy viên thuốc xuống Nước bên trong miệng tràn ra bên ngoài . Sau khi nhả môi cô, hắn quen thuộc rút khăn giấy đầu giường lau đi vài giọt nước vấn vương bên trên Cánh môi hồng hào bị hắn lau đến ửng đỏ , nhìn đến thất thần . Tiếng chuông điện thoại vang lên lúc này khiến hắn sực tỉnh Hắn không vội nghe , đỡ cô nằm xuống giường sửa sang lại góc chăn . Đem cô bọc kín như cái bánh chưng sau đó an tâm nhấc điện thoại đi ra bên ngoàiNgười gọi tới cho hắn là bác sĩ Trần . Hắn như mọi ngày lại thuật lại mọi chuyện cho ông ta nghe . Bên kia nghe hắn nói trầm mặc một lúc mới lên tiếng , nói rằng tuần sau ông ta mới về nước , nhớ chú ý tình hình Bác sĩ Trần bên kia nghe hắn thuật lại sinh hoạt ngày hôm nay của Đường Bối thoáng chau mày . Cảm thấy có điều gì bất ổn nhưng nhất thời không nghĩ ra Một lúc sau hắn muốn cúp điện thoại liền nghe bên kia truyền đến một tiếng vang lớn : " Vương Uẩn Tuân , cậu đang để cho Đường Bối ở một mình " Giọng ông ta la to Vương Uẩn Tuân không nghe thấy điều gì khác lạ , trực tiếp đáp một tiếng : " Ừ , có vấn đề gì sao ? " Bên kia giọng nói gấp gáp đến độ run lên . Ông ta lắp bắp nói lúc được lúc không : " M...Mau ...Mau đi vào ...đi vào ...phòng " Vương Uẩn Tuân thoáng chau mày, vào phòng làm gì . Không phải Đường Bối đang ngủ sao , hắn đi vào có khi lại đánh thức côBên kia không đợi hắn nói tiếp đã tiếp tục nói , gấp đến nỗi môi lưỡi quấn vào nhau : " Bệnh tự kỉ triệu chứng trầm cảm, có khuynh hướng tự làm đau bản thân . Cậu lập tức đi vào, phòng nhớ mang chìa khóa, cửa chắc chắn đã khóa rồi . Còn nữa mau gọi bác sĩ "Vương Uẩn Tuân nghe nói xong trực tiếp xoay ngừơi vặn nắm cửa , thật sự đã khóa trái . Hắn ở bên ngoài không ngừng đập cửa kêu lớn nhưng bên trong cơ hồ không một tiếng đáp lại , thậm chí một chút tiếng động cũng không có Hắn gấp đến độ xanh mặt , bàn tay không ngừng đập mạnh hơn. Bên trong không vì hắn đập mạnh hơn mà lên tiếng . Vương Uẩn Tuân sợ hãi, không kịp suy nghĩ liền đạp mạnh cửa xông vào . Cánh cửa liền " Rầm" một tiếng đá văng . Chờ đến khi hắn nhìn thấy tình cảnh bên trong liền cả kinh đến độ quên cả động tác Vương Uẩn Tuân là người có tâm lí tốt nhưng nhìn đến cảnh tượng này cũng không khỏi nhảy dựng lên Chiếc li trên bàn bị Đường Bối ném đi, cô lấy một mảnh thủy tinh giấu trong tay . Lúc hắn đi vào cánh tay phải cơ hồ bị cắt đến huyết nhục mơ hồ , giường đệm bị máu đỏ nhuộm hơn phân nữa , ngay cả chăn cũng nhuốm một phần máuVương Uẩn Tuân gấp đến độ run rẩy .Hắn muốn gọi bác sĩ nhưng bàn tay nhấn mở khóa điện thoại ba lần bảy lược đều sai . Hắn nhanh chóng xé một mảnh vải gắt gao đè trên vết thương cô cầm máu sau đó tiếp tục gọi bác sĩ Vương Uẩn Tuân không chú ý , lúc này Đường Bối vẫn cầm mảnh thủy tinh trên tay . Mảnh thủy tinh trên tay đưa xuống người Vương Uẩn TuânĐường Bối cơ hồ thần trí đã mất khống chế , không ngừng dùng mảnh thủy tinh cắt xuống thân thể, cũng không biết cắt xuống thân thể ai chỉ thấy trên mảnh thủy tinh cơ hồ đã bị nhuốm máu đỏ rực .Thịt xung quanh vết thương nứt ra hai bên, lộ ra thịt non nằm bên trong, từng sợi tơ máu nhỏ bé thấm ra tô điểm lên làn da trắng bệch Vương Uẩn Tuân cắn răng nhẫn nhịn . Máu không ngừng nhiễu xuống đệm giường . Một màu huyết sắc đỏ thẩm đẹp đến quỷ dị " Để tôi ...để tôi chết ...đi " Đường Bối yếu ớt mở miệng . Ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà Vương Uẩn Tuân nhanh chóng giựt mảnh thủy tinh trên tay cô ném
xuống đất . Gắt gao ôm chặt cô" Đừng bỏ anh ở lại . Làm ơn" Vương Uẩn Tuân gắt gao dùng một tay ôm cô, giọng nói khàn khàn khó nghe . Cơ thể hắn không ngừng run rẩy ôm chặt Đường Bối im lặng không nói gì nữa . Thần trí nữa tỉnh nữa mê cố gắng gượng đôi chút sau đó mí mắt nặng trĩu liền trong lòng hắn ngất đi Nếu lúc đó cô không gặp hắn , nếu lúc đó cô không bắt chuyện với hắn, nếu khi ấy cô cương quyết rời xa hắn , nếu lúc ấy cô nhẫn tâm giết hắn thì có phải kết cục của bọn họ sẽ khác với bây giờ không ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com