TruyenHHH.com

Ngon Binh Tu Chi Hoan La Ai Diem Hoa

Những ngày sau đó, dù cho công việc vẫn còn ngổn ngang nhiều điều phải giải quyết, Từ Tư vẫn đều đặn đến bệnh viện thăm Trịnh Chí. Mỗi ngày chỉ có thể ở bên cậu khoảng nửa tiếng đồng hồ, tranh thủ từng chút thời gian giữa các buổi họp căng thẳng, nhưng Từ Tư không vắng mặt ngày nào, ngay cả khi anh đến đúng lúc Trịnh Chí đang ngủ và anh chẳng làm gì khác ngoài việc nhìn cậu nhịp nhàng hít vào thở ra, êm đềm.

Anh đã kể cho cậu mọi chuyện, về Lâm Thâm, về Hoàng Vệ Bình, về Hoắc Ngôn, rằng những quả bom thực ra chỉ là ba chùm pháo hoa và ừ, lá thư mà Lâm Thâm viết đó là một lời thành thật tuyệt đối. Anh cắt táo và dưa hấu cho cậu. Cậu bảo rằng cậu xin lỗi anh, khi ấy em không hề nghĩ ngợi gì mà lập tức nhảy tới kết luận sai lầm, la mắng anh như thế... Anh lấy giấy ăn chấm lên cằm cậu, lau đi vệt nước dưa lăn xuống, lắc đầu; tôi cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, có bị mắng chửi nhiều hơn nữa cũng đáng thôi. Trịnh Chí khó chịu nhăn mặt; không, anh không phải người xấu, anh đối xử rất tốt với em, không bao giờ lừa dối em.

Trịnh Chí buồn bực, cậu chẳng thể nghiêng người hôn lên đôi mắt rầu rĩ của Từ Tư, bởi phòng bệnh vẫn còn một người nữa nằm đằng xa và các y tá đôi khi sẽ bất chợt lao vào để làm những chuyện cậu không hiểu nổi. Nhưng nào ai để ý tới một cái nắm tay. Cậu nắm chặt những ngón tay dài dài, xương xương mà cậu vô cùng vô cùng thích, giấu tay anh vào trong chăn mình và ủ yên trong đó, bảo rằng; hay thôi anh đừng nói gì nữa, em không muốn nghe anh tự mắng mỏ mình, em chỉ muốn anh xoa bụng cho em.

Từ Tư cười bất lực, ngoan ngoãn áp tay lên bụng Trịnh Chí và xoa xoa cậu thật nhẹ, thật ấm, thật êm... Trịnh Chí rất nhanh đã nở nụ cười, mắt híp lại cong cong, trêu chọc, "Thích anh!"

Cậu chỉ trêu anh thôi, nhưng tim Từ Tư lại giống như que kem treo trước gió.

-

Vào ngày Trịnh Chí xuất viện, Từ Tư đỡ cậu lên xe lăn, tự mình đẩy cậu từ phòng bệnh xuống sảnh chờ dưới tầng một, liên tục dặn dò; em chỉ cần đợi ở đây ba phút để tôi lấy xe thôi, không được đi đâu hết, nhớ đấy, không được đi đâu hết. Trịnh Chí phải đảm bảo hứa hẹn mấy lần Từ Tư mới chịu rời đi. Khi nhìn anh gấp gáp chạy, cậu liền nghĩ tới chuyện ngày trước ở tiệm cà phê, bảo rằng sẽ chờ anh mà rốt cuộc lại không chờ... thoáng chốc lại tự mình đỏ mặt, thấy bản thân thật có lỗi, mà cũng không nhịn được chút cảm giác thích thú, ngọt ngào.

Từ Tư đỡ Trịnh Chí vào ghế phụ, tiện tay giúp cậu cài dây an toàn. Mũi anh chạm lên đầu vai cậu khi cắm lẫy ở đầu dây vào khóa chốt, "Về nhà tôi, có được không? Để tiện chăm sóc em..."

Vâng...; Trịnh Chí ậm ừ một cách lơ đãng, vì cậu còn bận ngắm nhìn vành tai Từ Tư ửng lên thành màu cà chua chín. Ngon miệng quá, cậu cúi xuống gặm gặm cái tai xinh; Từ Tư, anh nói gì cũng thật hợp lý, anh có biết không.

...

Từ hầm để xe của tòa nhà chung cư, Từ Tư mở cửa bên phía Trịnh Chí, dang tay ra. Khó hiểu, Trịnh Chí nhìn ra băng ghế sau; anh để xe lăn ở đâu rồi, em nhớ là đã cất lên đuôi ô tô rồi mà.

Không cần xe lăn đâu; Từ Tư nhỏ giọng, nhưng đôi tay anh thì không nhã nhặn như thế, mà quyết đoán xốc bổng cậu ra khỏi ghế, chỉ vài ba nhịp chỉnh người đã khiến Trịnh Chí nằm êm ru trong lòng anh như một bạn nhỏ.

"Được rồi, đi thôi", Từ Tư nói đơn giản, bế bổng Trịnh Chí trong lòng mà đi về hướng thang máy, "Hết tay rồi, em bấm nút giúp tôi."

"Đồ ngốc, đồ ngốc!", Trịnh Chí vừa bấm nút vừa la lên, bàn tay còn rảnh đập lên vai Từ Tư, "Em nặng như thế, làm sao mà anh bế suốt từ đây lên tầng cao được! Dìu, chỉ cần dìu là được rồi! Mau thả em xuống!"

Từ Tư mặc kệ cậu huơ tay đòi nhảy xuống. Hai cánh tay anh cứng như thép, đơn giản là không cho phép người trong lòng được làm loạn. Trịnh Chí chỉ có thể nhúc nhích một chút chứ chẳng tài nào bật ra khỏi anh, lại càng không thể đẩy Từ Tư ra được. "Đi thang máy mà còn không bế nổi người, tôi sẽ không xứng ở bên lính cứu hỏa... Được rồi, không cần phải nói gì hết. Đừng có nhăn mặt. Em sợ nặng thì cứ giữ chặt vào, đừng có động lung tung nữa, bế sẽ dễ hơn."

Vậy là, Trịnh Chí xấu hổ giấu mặt mình vào ngực Từ Tư, tức tối vò áo anh, cất giọng ghét bỏ, "Anh lừa em ăn uống, còn anh thì bí mật đi tập luyện... Kẻ ác độc nhà anh muốn biến em thành đứa vô dụng..."

Từ Tư bật cười, hỏi cậu có thể làm một bạn nhỏ ngoan ngoãn được một phút không.

-

Vào phòng rồi, Từ Tư bế Trịnh Chí lên ghế xô pha, bảo cậu chờ một chút để anh lấy nước. Anh vừa quay đi, Trịnh Chí liền thử vịn tay ghế đứng lên, cử động hai chân qua lại. Lúc ở bệnh viện cậu cũng đã luyện đi được chầm chậm, chắc chắn là không yếu nhớt đến nỗi cứ phải một bước bế, hai bước ngồi yên, thế nhưng Từ Tư cứ khiến cậu—

"Nước đây rồi, em uống một—"

Mới có vài giây mà Từ Tư đã bất ngờ quay lại, làm Trịnh Chí giật mình luống cuống, trượt tay thả phịch cả người vào ghế. Cậu không sao cả, nhưng vì đứng chéo góc nhìn không rõ, Từ Tư lại tưởng Trịnh Chí bị trượt chân ngã xuống đất. Anh sợ đến cứng lưỡi, chân tay hỗn loạn lao ra, cuối cùng lại chính là người bị vấp vào mép thảm, tuy vẫn kịp xoay xở để không bị ngã nhưng lại hất tung hết nước trong cái cốc thủy tinh.

Mà nước lại vô tình bắn tung tóe lên đũng quần Trịnh Chí.

"Được rồi, được rồi, anh không sao chứ?", Trịnh Chí nói nhanh để Từ Tư quên luôn chuyện cậu vừa định trốn anh tập đi, "Không cần ngẩn ra vậy. Em thay quần là được. Ừm..."

Nhưng Từ Tư bị vấp chân xong thì quỳ luôn trên thảm, không đứng lên nữa. Anh đặt bừa cốc nước đã cạn sạch sang bên cạnh, vội vã đặt tay lên đầu gối cậu, "Ướt hết rồi", anh lẩm bẩm, bàn tay còn lại đưa lên cạp quần chun thể thao, "Tiểu Chí ướt hết rồi."

Cốc nước bị hất văng, chứ không phải thần trí Từ Tư bị hất văng, thế nhưng anh lại giống như bị ngã vào một cái giếng sâu, vừa hốt hoảng vừa bối rối, hai tay lóng ngóng mãi mới kéo được quần của Trịnh Chí ra, sau đó anh lại ngước lên thảng thốt, "Em có bị bỏng không? Nước ban nãy là—"

"Là nước mát."

Trịnh Chí nói nhanh, nhưng Từ Tư dường như không tin cậu. Anh vội kiểm tra chú chim nhỏ bằng đầu mũi, bàn tay phải kê vào bẹn, xòe ra đỡ lấy hết cả hai viên tinh hoàn mà bóp liền mấy cái, thấy da thịt người kia mát mẻ lành lặn mới nhoẻn miệng cười ngốc, "Ừ, đúng là không sao..."

Trịnh Chí không nhịn được, hẩy đầu ngón chân chọc vào má Từ Tư, "Hay là anh kiểm tra kỹ hơn đi?"

-

Từ Tư không nuốt từ trên xuống, mà chỉ liếm loanh quanh cái túi da, rồi dùng môi bặm bặm quanh phần gốc, giống như người ta cắn yêu em bé.

Anh hà hơi nóng vào giữa hai chân Trịnh Chí, miết mũi lên mấy sợi lông hơi âm ẩm mùi cơ thể kích thích, sau đó hé miệng, mút nhẹ phần da mỏng mảnh nhạy cảm bên dưới, lấy đầu lưỡi vờn quanh...

Từ Tư làm rất chậm, nên Trịnh Chí xấu hổ vặn người, cảm thấy vô cùng miễn cưỡng. Ai có thể thoải mái để người khác săm soi mút liếm phần cơ thể mà chính mình còn chẳng bao giờ nhìn đến chứ? Cậu cố gắng giật ra, ngồi sâu hơn vào trong ghế để Từ Tư biết ý buông tha mình, nhưng chỉ vừa thử cựa quậy, chân cậu đã bị chặn lại bằng bàn tay trái của Từ Tư. Chẳng nói chẳng rằng, anh chèn mạnh tay vào bắp đùi trong của Trịnh Chí, ép chân cậu cố định tại chỗ, dính chặt vào tay vịn của xô pha; mà động tác kiên quyết đó thậm chí còn khiến háng cậu banh hẳn ra, khiến tình cảnh Trịnh Chí còn đáng thẹn hơn cả trước.

Từ Tư không những không biết ý Trịnh Chí, mà còn đặt cái lưỡi dày của anh bên dưới viên tinh hoàn, rồi mở to miệng ngậm lấy hết phần bên trái nóng hổi của cậu, vừa nhả nước bọt nhớp nháp vừa liếm cho sưng căng nửa bên túi da đang bị kẹp giữa hai hàm của anh. Từ Tư không cắn, chỉ hơi cà răng trên cái túi mỏng bất lực, yếu ớt, và càng lúc càng căng ứ tinh dịch đó, nhưng thế là đã đủ để dọa Trịnh Chí đến mức ngồi im run rẩy, chỉ có thể rụt rè đề nghị, "Anh Tư, đừng... đừng cắn nhé, em không thích đau đâu."

Ai lại nỡ làm đau em bé chứ? Từ Tư thầm nghĩ, nhưng vì không trả lời được, anh nhẹ nhàng xoa đùi Trịnh Chí để trấn an cậu, rồi chậm rãi đi ngược lên, đỡ lấy viên tinh hoàn bên phải chưa được chăm sóc mà tỉ mỉ vuốt ve, nựng yêu nó. Bên trái được ngậm trong miệng lưỡi ấm áp nóng ẩm, bên phải thì được sờ, day day, cấu nhẹ, bóp nắn, búng lên...; Trịnh Chí cứ thế ngồi im mà rên ư ử, chẳng những không còn thụt lại trốn chạy mà còn ưỡn hạ thân ra trước, dương vật dựng đứng vỗ lên sống mũi và trán Từ Tư, quết một vệt nước nhờn lên mấy sợi tóc mái lòa xòa.

Từ Tư nhả Trịnh Chí ra đúng lúc cậu rùng mình lên đỉnh. Đột ngột mất đi tiếp xúc quyến luyến khiến người trên ghế cay mũi tủi thân ngay lập tức. Nhưng cậu tủi thân còn chưa nổi hai giây, anh đã khẽ nhổm lên để ngậm chặt lấy dương vật vẫn còn đang phun dịch. Đầu lưỡi điêu luyện tách mở rộng mã mắt, khiến từng đợt từng đợt dịch trắng cứ thể bắn thẳng vào vòm họng Từ Tư. Trịnh Chí xấu hổ muốn chết, nhưng cảm giác dễ chịu còn lớn hơn cả thẹn thùng, nên cậu chỉ đỏ mặt tía tai chứ không đẩy Từ Tư ra, kín đáo tận hưởng cái cách yết hầu anh nhấp nhô dịch chuyển, nuốt ngon lành từng ngụm tinh dịch do chính anh làm sôi lên.

Trịnh Chí phải hết sức cố gắng để nén lại nhịp tim dồn dập như trống trận, khi Từ Tư bất giác hút mạnh một cái thật lực, ép cho dương vật cậu sướng tê từ ngọn ngược xuống gốc, rung bắn lên. Như bị giật điện, cậu ưỡn cong người, ngửa cổ hết cỡ mà rên dài thỏa mãn, để mặc cho dương vật mình mềm oặt ra trong miệng Từ Tư, khuất phục. Trong một thoáng, Trịnh Chí chẳng còn cảm nhận được gì từ thắt lưng trở xuống, mà chỉ hốt hoảng chèn cả hai tay lên ngực, sợ rằng tim mình sắp vỡ ra rồi.

Rồi Từ Tư, trườn lên từ giữa hai chân Trịnh Chí, chớp mắt nhìn cậu trông ngóng, chờ đợi một lời nhận xét. Đáng ghét quá; Trịnh Chí nghĩ vậy, áp nhanh hai tay lên hai má anh, kéo anh vào một nụ hôn cáu kỉnh mà cậu cứ giận mãi là tại sao anh không chịu làm từ sớm đi. Lúc anh cứu cậu giữa màn nước xối xả đó, tại sao không hôn một cái? Lúc cậu chuẩn bị lên xe cứu thương, sao anh không gạt hết đám người xung quanh ra, mà hôn một cái? Lúc cậu ở bệnh viện từng đó ngày, rốt cuộc là mắc cái gì mà anh không thể cúi xuống, hôn nhanh một cái? Ban nãy anh bế cậu như công chúa, xung quanh chẳng hề có một bóng người lạ..., nếu như khi ấy hôn một cái, có phải sẽ rất hoàn hảo không?

"Em yêu anh mà", Trịnh Chí hờn dỗi cắn môi Từ Tư, "Anh nhất định phải nghe em nói ra lời thì mới chịu hôn sao?"

Dĩ nhiên, Từ Tư xứng đáng được nghe cậu nói rõ thành lời, vậy nên Trịnh Chí chỉ hỏi vậy, nhưng vẫn dịu dàng cuốn Từ Tư vào một cái hôn khác, chậm rãi và nhiều tâm sự hơn. "Anh không biết, nhưng lúc cảnh sát Hoàng chất vấn em về việc làm chứng cho anh, em đã nói với anh ấy rằng, 'Chưa ai nói đến chuyện yêu đương, nhưng tôi đã có kế hoạch rồi.' Vậy, anh đoán xem, kế hoạch của em là gì?"

Từ Tư cảm thấy không cần đoán, khi Trịnh Chí vừa hỏi vừa cởi sạch quần áo trên người anh, và cậu nháy mắt về hướng phòng ngủ. Anh vốn không thích những người bạn tình cứ câu trước câu sau đã đòi hỏi anh phải khẳng định tình cảm, vậy mà..., vâng, xin lỗi, Từ Tư nhủ thầm; hình như tôi cũng đã biến thành người như vậy rồi đây.

Anh lại bế Trịnh Chí lên, và lần này thì cậu nhanh chóng hợp tác, quàng cả hai tay níu cổ anh và quắp hai chân ngang hông anh, mỉm cười tươi tắn vừa xinh lại vừa ngoan. Anh muốn hôn cậu quá, muốn đè ngửa cậu ra mà làm đến mức cậu phải kêu khóc thất điên bát đảo. Nhưng Từ Tư buồn lắm, anh rụt cổ và ngước mắt, rầu rĩ nhìn Trịnh Chí, "Em chỉ giỏi làm khổ anh. Kế hoạch của em là làm khổ anh cả đời."

"Đâu phải đâu! Kế hoạch của em là yêu anh cả đời mà!"

Từ Tư thở dài, lắc đầu, vừa bế Trịnh Chí vào phòng ngủ vừa thở dài, vừa hôn cậu vừa thở dài, vừa cho ngón tay vào hậu huyệt cậu vừa thở dài, vừa chọc loạn điểm sướng của cậu vừa thở dài. "Nói yêu anh cả đời mà hở ra là làm chuyện liều lĩnh, anh không tin." Từ Tư gác hai chân Trịnh Chí lên vai mình, và anh cúi xuống, buồn tủi hôn lên hai vết sẹo dài ở hai bên đùi sau của cậu. "Bây giờ em ngoan ngoãn nằm đây, nhưng đến khi vết thương lành hẳn, em sẽ lại giấu anh mà chạy biến đi đâu đó, đâm đầu vào biển lửa..."

Từ Tư đẩy người ngồi lên, bế Trịnh Chí lọt thỏm vào lòng, quay mặt cậu về phía anh, bắt cậu phải hôn anh trong khi anh đưa bản thân mình vào trong cậu, thật sâu và thật lâu. "Sẽ không hư như vậy", Trịnh Chí gặm cắn tai anh, rủ rỉ, "Em chỉ ngốc nếu chuyện liên quan tới anh thôi. Còn bình thường, em là Trịnh Chí thông minh lanh lợi, không bao giờ làm gì sai sót... Đúng thế đấy, Từ Tư, anh đừng ngốc, thì em cũng sẽ không làm chuyện ngốc."

"Em lại kéo cả anh vào?", Từ Tư khó chịu tét mông người yêu một cái. À ừ, từ đó nghe thật là hay, người yêu của anh. Anh cười tươi, nhanh nhẹn xoa êm cái mông tròn vừa bị chính mình đánh. Xoa, xoa, xoa cho em bé chẳng kịp giận đã đành chảy mềm ra, nuốt ngược anh vào trong bụng rồi lại dài giọng tủi hờn.

"Anh nói xem còn có cách nào, kế hoạch đầu tư cả đời của em chẳng phải là anh sao?"

./. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com