Ngoi Mo
sau này ả mới nhận ra, sự thương xót khi đó ả dành cho bản thân mình chứ không phải gã đàn ông kia.
năm 12 tuổi, ả bị bố đuổi ra khỏi nhà vì ông ta có vợ mới. cholcé lang thang và không có nơi ở - ả khi ấy cũng từng phải ngồi dưới mưa, cũng đã bệnh và ngất trong cơn mưa, ngất giữa lòng thành phố này mà không một ai thương xót, cứu lấy. ả cũng chỉ tự thân tỉnh dậy rồi lại mò đường kiếm chỗ, mong tìm được nơi dung thân. chẳng hiểu sao ả mò vào được cái khu ổ chuột rồi được một người phụ nữ cho ăn cho ở, rốt cuộc trả nợ bằng cách làm gái mại dâm - làm gái từ lúc 13 tuổi.
và có lẽ chút thương hại khi ả gặp người đàn ông kia là do ả thấy bản thân mình trong đó. thương xót cho chính mình.
——————————————
cholcé nhớ mùa mưa năm đó khi còn là một đứa trẻ, người đàn bà tên là fuken - một người đàn bà mù một mắt, bà còn được gọi là "mẹ fuken". người phụ nữ đó đến và đắp lên người ả một tấm chăn ấm, cho ả uống nước trà ấm cùng mấy cái bánh quy mà ả chưa bao giờ ăn. ả được thay đồ, được chăm sóc trong vòng tay của mẹ fuken cùng 10 người chị khác. chị anna, chị jélic, chị kollé,... họ yêu thương ả, ả còn nghĩ rằng lúc đó mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
- cholcé, con có muốn cảm ơn ta không ?- dạ có !- vậy làm việc cho ta giống như các chị của con nhé.- được ạ !
người đàn bà cười, nụ cười kinh tởm nhất mà cholcé sau này mới nhận ra. còn khi đó.. ả ngây ngô dựa vào lòng ngực của bà ta, xem bà ấy như mẹ mình. chỉ vì ả là một đứa trẻ cô đơn, chỉ cần có tình thương liền trở nên ngây ngốc đến cực độ.
**
- mẹ ơi, huhu, mẹ !! chú ấy làm gì đó lạ lắm đau lắm, mẹ ơi cứu con huhu, hic, mẹ ơi !!! chị ơi !!
tiếng gào thét của một đứa trẻ vọng ra từ căn phòng nọ, những cô gái trẻ đứng ở bên ngoài cố gắng lơ đi. cuối cùng là rơi nước mắt- mẹ, con bé chỉ có 13 tuổi thôi. chúng ta có thể tha cho con bé không ? một người con gái lên tiếng hỏi, người đàn bà mặt lạnh ngồi trên ghế khẽ vứt điếu thuốc lá còn hút dở. bà ta nhìn cô, khinh bỉ trả lời.- không, ta đã chăm sóc nó - cho nó biết bao nhiêu thứ. nó phải làm việc để trả ơn, như bọn con !
chẳng biết trải qua bao lâu, có lẽ là 1 cũng có thể là 2 tiếng. người đàn ông to lớn rời khỏi căn phòng, đưa cho mẹ fuken một số tiền lớn. hắn thỏa mãn nói.
- tuyệt, hôm nào lại cho tôi con bé đấy.
bà ta cười, nháy mắt như thể đồng ý. phải một lúc lâu sau những người kia mới chạy vào, họ nhìn thấy ả - trên chiếc giường cùng một mớ hỗn độn.. thứ nhớp nháp màu trắng và thứ tanh tưởi màu đỏ loè. còn ả, cholcé nằm "chết trơ" trên mớ hỗn độn. ả không hiểu bản thân vừa trải qua thứ gì chỉ biết nó vô cùng đau đớn. ả khi ấy chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ còn quá nhỏ để bị ép làm công việc này. cholcé nhìn những người chị, miệng khô ráp nứt nẻ hỏi một tiếng như xé lòng..
- sao mọi người không cứu em ?
linh hồn của cholcé từ đó khép lại, không tin một ai cũng chẳng còn có cảm giác với bất kì người đàn ông nào. ả mất niềm tin vào thứ gọi là cuộc sống và tình yêu, một mình lang bạc, cũng một mình chịu tủi nhục không ai gánh được..
quá khứ của cholcé.
@bthy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com