Ngoc Nu Thanh Phi
Tác giả: Tử Hằng
Edit: WooSeoJin Đêm nay, nữ tử ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn ánh trăng lạnh lẽo cô đơn, ở trong lòng ghi nhớ cái tên "Tiêu Sắt Sắt".Nàng phải thích ứng với thân phận này, càng phải sắm cho tốt cái vai này.Nàng là Tiêu Sắt Sắt, đích nữ ngu dại cất dấu thất khiếu linh lung.Cả ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện làm Tiêu Sắt Sắt tới bây giờ mới có thể bình tĩnh tiêu hóa.Nàng không thể quên phồn hoa tựa cẩm ôn nhu sáng ngời trong mắt của Thái tử Ngọc Khuynh Dương, đồng thời còn ghi nhớ thương tổn mà hắn cho nàng cùng với khối ngọc bội mà hắn đã đoạt lấy.Ngọc bội rốt cuộc có bí mật gì?Nàng không thể biết được.Vào một đêm trăng sáng như thế này, Tiêu Sắt Sắt chợt nhớ đến Trương gia, nhớ cha, nhớ đích tỷ Cẩm Lam, đệ đệ Dật Phàm......Dưới ánh trăng phẳng lặng, bọn họ có lấy nước mắt rửa mặt không?Tay mảnh khảnh chậm rãi nắm chặt, Tiêu Sắt Sắt một lần nữa nhớ lại lời thề của mình khi bị đánh chết ở pháp trường.Nếu có kiếp sau, nhất định phải lấy lại công đạo, diệt yêu ma quỷ quái, không cho thiên hạ hàm oan thêm lần nữa!Cho nên --Tội danh, nàng phải rửa sạch.Ngọc bội, nàng phải lấy lại.Mà mối thù với Ngọc Khuynh Dương, nàng nhất định phải báo!Trương Cẩm Sắt ở trong viện Thu Sắt điều dưỡng thân mình, ba ngày sau định sẽ đem thân thể suy yếu này chăm sóc tốt một chút.Ngày ba mươi mốt tháng mười, Tiêu Sắt Sắt nhận được thông báo, lập tức trang điểm chải chuốt gọn gàng theo phụ thân Tiêu Khác tham gia đưa tang Trương Cẩm Sắt.Bởi vì Trương Cẩm Sắt là nội gian phản quốc, mặc dù Thiên Anh Đế khai ân cho phép thổ táng, nhưng có rất ít người đến đưa tang.Tiêu Sắt Sắt không hiểu ý định của Tiêu Khác vì cái gì mà muốn mang nàng đi.Tiêu Sắt Sắt ở trong xe ngựa xóc nảy không nói hơn hai câu với Tiêu Khác, cho đến khi xuống xe mới thấy cảnh tượng đưa tang.Quan tài màu đen bọc vải bố màu trắng, ngoại trừ mấy người bị mời đến đỡ quan, khách phúng viếng thì vô cùng ít ỏi.Trong lòng Tiêu Sắt Sắt không ngừng than khóc.Nằm trong quan tài kia là thân thể vỡ nát của nàng đời trước. Nàng tận mắt nhìn thấy nơi chính mình được chôn cốt, nỗi đau trong lòng có người nào có thể hiểu được?Toàn bộ nghi thức đưa tang dựa theo trình tự tiến hành, khi quan tài sắp xuống mồ, người Trương gia thống khổ khóc gào lên.Đích tỷ Trương Cẩm Lam cùng đệ đệ Trương Dật Phàm nhào về phía quan tài, mấy người tới phúng viếng gắt gao túm chặt bọn họ."Cẩm Sắt muội muội!""Cẩm Sắt tỷ tỷ!"Bộ dáng xốc xếch tiều tụy của hai người giống như hai lưỡi kiếm chọc vào trái tim Tiêu Sắt Sắt tràn ra máu tươi đầm đìa.Nàng nghĩ muốn nói cho bọn họ biết mình không chết, nhưng tội danh còn chưa rửa sạch, nàng cái gì cũng không thể làm."A, là Cẩn Vương!"Đột nhiên không biết là ai hô lên, Tiêu Sắt Sắt lau nước nơi khóe mắt, thấy người đến phúng viếng là Ngọc Vong Ngôn.Một bộ đồ trắng khiến toàn thân hắn đều nhiễm đau xót. Không ai ngăn được hắn, hắn điên cuồng vọt tới trước quan tài, ngăn lại hành động hạ táng của người đỡ quan."Tham kiến Cẩn Vương điện hạ."Người xung quanh theo bản năng muốn quỳ xuống nhưng Ngọc Vong Ngôn lại như không để ý, đôi mắt ngọc chỉ gắt gao nhìn chằm chằm quan tài.Trong quan tài màu đen kia có một nữ tử đang nằm đó, người mà hắn dành hết tình cảm chân thành.
Ngọc Vong Ngôn nhìn người khóc ở đối diện, trong đầu chỉ có hình ảnh Trương Cẩm Sắt tĩnh mỹ đa tình.Tiêu Sắt Sắt nhìn nam tử đối diện, ruột gan đứt thành từng khúc lại kiên cường ngây ngô cười ra."Hì hì......" Nàng nghĩ nhất định nàng cười so với khóc còn khó coi hơn."Rõ ràng không hiểu chuyện thì chỉ cười là được, vì sao còn phải khóc?" Ngọc Vong Ngôn đột nhiên hỏi.Tiêu Sắt Sắt kéo ra khóe môi, gian nan nói: "Ta thấy tất cả mọi người đều khóc, cho nên ta cũng khóc theo, ngươi nói xem ta khóc đẹp hay không đẹp?"Ngọc Vong Ngôn di chuyển tầm mắt, nhìn chăm chú quan tài màu đen, nữ tử hắn yêu sâu đậm đã đi theo nửa khối cá chép bạch ngọc, dần dần bị vùi lấp vào trong bùn đất vô tình ......
Edit: WooSeoJin Đêm nay, nữ tử ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn ánh trăng lạnh lẽo cô đơn, ở trong lòng ghi nhớ cái tên "Tiêu Sắt Sắt".Nàng phải thích ứng với thân phận này, càng phải sắm cho tốt cái vai này.Nàng là Tiêu Sắt Sắt, đích nữ ngu dại cất dấu thất khiếu linh lung.Cả ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện làm Tiêu Sắt Sắt tới bây giờ mới có thể bình tĩnh tiêu hóa.Nàng không thể quên phồn hoa tựa cẩm ôn nhu sáng ngời trong mắt của Thái tử Ngọc Khuynh Dương, đồng thời còn ghi nhớ thương tổn mà hắn cho nàng cùng với khối ngọc bội mà hắn đã đoạt lấy.Ngọc bội rốt cuộc có bí mật gì?Nàng không thể biết được.Vào một đêm trăng sáng như thế này, Tiêu Sắt Sắt chợt nhớ đến Trương gia, nhớ cha, nhớ đích tỷ Cẩm Lam, đệ đệ Dật Phàm......Dưới ánh trăng phẳng lặng, bọn họ có lấy nước mắt rửa mặt không?Tay mảnh khảnh chậm rãi nắm chặt, Tiêu Sắt Sắt một lần nữa nhớ lại lời thề của mình khi bị đánh chết ở pháp trường.Nếu có kiếp sau, nhất định phải lấy lại công đạo, diệt yêu ma quỷ quái, không cho thiên hạ hàm oan thêm lần nữa!Cho nên --Tội danh, nàng phải rửa sạch.Ngọc bội, nàng phải lấy lại.Mà mối thù với Ngọc Khuynh Dương, nàng nhất định phải báo!Trương Cẩm Sắt ở trong viện Thu Sắt điều dưỡng thân mình, ba ngày sau định sẽ đem thân thể suy yếu này chăm sóc tốt một chút.Ngày ba mươi mốt tháng mười, Tiêu Sắt Sắt nhận được thông báo, lập tức trang điểm chải chuốt gọn gàng theo phụ thân Tiêu Khác tham gia đưa tang Trương Cẩm Sắt.Bởi vì Trương Cẩm Sắt là nội gian phản quốc, mặc dù Thiên Anh Đế khai ân cho phép thổ táng, nhưng có rất ít người đến đưa tang.Tiêu Sắt Sắt không hiểu ý định của Tiêu Khác vì cái gì mà muốn mang nàng đi.Tiêu Sắt Sắt ở trong xe ngựa xóc nảy không nói hơn hai câu với Tiêu Khác, cho đến khi xuống xe mới thấy cảnh tượng đưa tang.Quan tài màu đen bọc vải bố màu trắng, ngoại trừ mấy người bị mời đến đỡ quan, khách phúng viếng thì vô cùng ít ỏi.Trong lòng Tiêu Sắt Sắt không ngừng than khóc.Nằm trong quan tài kia là thân thể vỡ nát của nàng đời trước. Nàng tận mắt nhìn thấy nơi chính mình được chôn cốt, nỗi đau trong lòng có người nào có thể hiểu được?Toàn bộ nghi thức đưa tang dựa theo trình tự tiến hành, khi quan tài sắp xuống mồ, người Trương gia thống khổ khóc gào lên.Đích tỷ Trương Cẩm Lam cùng đệ đệ Trương Dật Phàm nhào về phía quan tài, mấy người tới phúng viếng gắt gao túm chặt bọn họ."Cẩm Sắt muội muội!""Cẩm Sắt tỷ tỷ!"Bộ dáng xốc xếch tiều tụy của hai người giống như hai lưỡi kiếm chọc vào trái tim Tiêu Sắt Sắt tràn ra máu tươi đầm đìa.Nàng nghĩ muốn nói cho bọn họ biết mình không chết, nhưng tội danh còn chưa rửa sạch, nàng cái gì cũng không thể làm."A, là Cẩn Vương!"Đột nhiên không biết là ai hô lên, Tiêu Sắt Sắt lau nước nơi khóe mắt, thấy người đến phúng viếng là Ngọc Vong Ngôn.Một bộ đồ trắng khiến toàn thân hắn đều nhiễm đau xót. Không ai ngăn được hắn, hắn điên cuồng vọt tới trước quan tài, ngăn lại hành động hạ táng của người đỡ quan."Tham kiến Cẩn Vương điện hạ."Người xung quanh theo bản năng muốn quỳ xuống nhưng Ngọc Vong Ngôn lại như không để ý, đôi mắt ngọc chỉ gắt gao nhìn chằm chằm quan tài.Trong quan tài màu đen kia có một nữ tử đang nằm đó, người mà hắn dành hết tình cảm chân thành.
Nàng sẽ không còn mở to mắt, hắn lại nghĩ rằng nàng có thể sống lại!
Khớp xương ngón tay rõ ràng đang run rẩy, từ trong lòng móc ra một đôi cá chép bạch ngọc. Lấy ra một con, nhẹ nhàng đặt lên quan tài.
Quan tài màu đen, cá chép bạch ngọc không tỳ vết, tình cảnh này làm người ở đây không kiềm được hơi hơi hít khí, nhỏ giọng nghị luận."Cá chép bạch ngọc này là tín vật đính ước của Cẩn Vương, lúc trước đã dùng để cầu hôn Cẩm trắc phi, giờ đây ngọc cũng đưa ra đi.""Ai, đáng tiếc Cẩm trắc phi không lấy được, chỉ là không công khai khối ngọc này.""Cẩn Vương thật là một người đáng thương......"Ngưng liếc quan tài, Ngọc Vong Ngôn bi thiết nói nhỏ: "Cẩm Sắt, tương lai bất luận là ta cưới ai làm phi, khối ngọc này chỉ thuộc về thê tử, đều chỉ có nàng......" Tay áo vô lực phất một cái, trầm giọng lẩm bẩm: "Hạ táng đi."Hai mắt đẫm lệ giàn giụa làm tầm nhìn Tiêu Sắt Sắt mơ hồ.Lúc trước nàng biết rõ Ngọc Khuynh Dương phong lưu thành tính mà vẫn bị hắn làm mê mẩn tâm hồn, nàng chướng mắt Ngọc Vong Ngôn, trước mặt mọi người cự hôn, nhục nhã hắn.Nhưng hắn thì sao? Trước sau đối với nàng vẫn nhất vãng tình thâm!"Cẩn Vương."Tiêu Sắt Sắt nghe thấy bên tai là giọng nam nhân, là cha nàng, Tiêu Khác."Cẩn Vương, lão thần cả gan dò hỏi, về hôn sự của điện hạ cùng tiểu nữ......"Mọi người an tĩnh lại nhìn về phía Tiêu Khác, lúc này mới nhớ tới mấy ngày trước đây Thiên Anh Đế truyền khẩu dụ nói muốn ban hôn cho Tiêu Sắt Sắt, trở thành chính phi của Cẩn Vương.Chỉ là thảo luận việc này khi hạ táng Trương Cẩm Sắt, Tiêu Hữu tướng không khỏi quá bạc tình hay sao.Tiêu Sắt Sắt cũng đã hiểu được hôm nay Tiêu Khác vì cái gì mà mang nàng tới, là đoán chắc Ngọc Vong Ngôn sẽ tới nên cố ý nhắc hôn sự. Rốt cuộc bản thân mình bị ngu dại, gả cho Ngọc Vong Ngôn hiển nhiên là Tiêu phủ chiếm tiện nghi.Nhưng thật ra Tấn Vương sao lại ban hôn cho nhi tử như thế này?Trong lúc hai mắt đẫm lệ, Ngọc Vong Ngôn giao điệp với tầm mắt Tiêu Sắt Sắt.Đồ trắng trắng bệch, minh tiền bay múa, hai người nhìn nhau không nói gì.Ngọc Vong Ngôn nhìn người khóc ở đối diện, trong đầu chỉ có hình ảnh Trương Cẩm Sắt tĩnh mỹ đa tình.Tiêu Sắt Sắt nhìn nam tử đối diện, ruột gan đứt thành từng khúc lại kiên cường ngây ngô cười ra."Hì hì......" Nàng nghĩ nhất định nàng cười so với khóc còn khó coi hơn."Rõ ràng không hiểu chuyện thì chỉ cười là được, vì sao còn phải khóc?" Ngọc Vong Ngôn đột nhiên hỏi.Tiêu Sắt Sắt kéo ra khóe môi, gian nan nói: "Ta thấy tất cả mọi người đều khóc, cho nên ta cũng khóc theo, ngươi nói xem ta khóc đẹp hay không đẹp?"Ngọc Vong Ngôn di chuyển tầm mắt, nhìn chăm chú quan tài màu đen, nữ tử hắn yêu sâu đậm đã đi theo nửa khối cá chép bạch ngọc, dần dần bị vùi lấp vào trong bùn đất vô tình ......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com