Chương 4. Long huyết thiên hương
Từ Đôn Hoàng vất vả đi ra, cả người lẫn ngựa đều mệt nhọc, đám người tìm một khách điếm ở bên rìa sa mạc, thuê mấy căn phòng nghỉ ngơi.Nghỉ ngơi một đêm, khi sớm chim kêu líu lo, Vương Uẩn luôn hôn mê cuối cùng cũng tỉnh rồi."Huynh tỉnh rồi à?" Hoàng Tử Hà giúp y đổi khăn đắp trán, sờ vào, thấy vẫn hơi nóng, bèn nhẹ giọng dặn dò y, "Huynh ăn ít cháo trước đi, mấy ngày này vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi cho thật tốt."Vương Uẩn gật đầu, ánh mắt mơ hồ lại luôn chăm chú nhìn luôn mặt cô. Hoàng Tử Hà sờ mặt mình, hỏi: "Sao thế?""Ta..... cảm thấy mình đang năm mơ." Y thì thào trả lời.Hoàng Tử Hà bất giác mỉm cười nói: "Là thật đấy, chúng ta về đến Đôn Hoàng rồi."Chu Tử Tần bê thuốc đi vào, nhìn thấy Vương Uẩn đã tỉnh, lập tức kinh hỉ ngồi xuống cạnh giường y: "Uẩn Chi, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi! Mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi! Sao huynh lại giết chủ sứ Cư An, sao lại giết Thang Thiên và Cảnh Hải? Sao huynh lại bị người Cư An bắt đi? Mau nói cho ta biết đi mà, ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra đáp án, nóng ruột sắp chết rồi.""Ta không biết..." Vương Uẩn ngỡ ngàng trợn tròn mắt, hoảng hốt nói: "Ta chỉ nhớ, ngày sứ giả Cư An tới, ta và mấy tướng lĩnh trong Trung Nghĩa quân dự tiệc quay về, thấy một vị sứ giả Cư An vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa ngõ. Ở kinh thành thỉnh thoảng ta có nghe được tiếng Cư An, bèn đi lên hỏi, kết quả y nói.... Chủ sứ của họ không thấy đâu nữa rồi, có lẽ là ở trong ngõ kia, mong ta giúp y soi đường, dù gì y cũng ngửi được mùi hương ở trong ngõ rồi."Chu Tử Tần kinh ngạc hỏi: "Mùi hương?" Hoàng Tử Hà nhớ ngay đến tất cả những lời Quách Mậu Đức từng nói: trong ngõ tràn ngập mùi hương liệu Tây Vực."Đúng vậy, là Long Huyết Thiên Hương của Cư An, tạo nên từ mủ cao su, cho mủ cao su vào một chiếc hộp thiếc, phong kín trong ba năm, mủ cây lẫn với gỉ sắt, khô tạo thành khối, sau khi nghiền có thể cho ra phấn hương, xưng là 'thiên hương trần'." Vương Uẩn khí lực yếu ớt, nói chuyện chậm rãi, nhưng ý thức vô cùng tỉnh táo, "Đây là một loại hương liệu có mùi máu, cực kì nồng, hương tan cũng rất nhanh, ba năm ngày sau liền không còn ghi nhớ, không còn dấu vết."Hoàng Tử Hà nghĩ đến y tinh thông hương liệu, mà lại thấy dáng vẻ trầy trật hiện tại của y, bất giác thấy hơi đau lòng."Trước đó ở yến tiệc ta cũng từng ngửi thấy mùi hương này trên nhóm sứ giả Cư An, thấy đây đúng là Long huyết thiên hương không sai được, nên đã xuống ngựa, cầm theo đèn lồng, đưa hắn vào trong ngõ, ai ngờ..."Nói đến đây, tay Vương Uẩn vô thức đưa lên xoa trán, ấn vào huyệt thái dương đang đau nhức của mình: "Kết quả ta vừa đi vào, liền thấy chóng mặt, mắt tối dần rồi mất đi ý thức. Ta chỉ nhớ trước khi ta hôn mê, ta đừng trở tay lấy chuôi đèn, đâm vào eo đối phương. Đợi đến khi ta tỉnh lại, bản thân đã bị giam trong phòng tối, vết thương ở eo được băng bó qua loa, vết thương thối rửa mưng mủ. Ta bắt đầu sốt sao, ý thức mơ hồi, trừ việc mỗi ngày người Cư An cố định đưa cơm đến, ta không biết gì hết.... cho đến, cho đến..."Cho đến khi vô tri vô giác, lúc y sắp bị đưa lên đoạn đầu dài, trông thấy Hoàng Tử Hà ngược sáng mà bước về phía y.Trong lòng y nghĩ, sự dày vò lâu dài này kết thúc rồi, có thể giây phút con người sắp rời khỏi thế gian, nên mới nhìn thấy người mình tâm niệm nhất trong đời đang ở trước mặt.Lại không ngờ rằng, đây đều là thật.Nay y lần nữa mở to đôi mắt, nhìn cô ở trước mặt mình, một đôi mắt trong sạch nhìn y, vẫn luôn là dáng vẻ khi xưa. ....Nghe nói Vương Uẩn tỉnh lại, Lý Thư Bạch cũng đến thăm y ngay, muốn cùng y thảo luận hai vụ án xảy ra trên người y.Vương Uẩn từ trong lời nói của Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần biết được ngọn nguồn, tuy ý thức còn hơi mơ màng, nhưng cũng đủ để phân tích cục diện trước mắt."Tuy hai vụ án này rất kì lạ, nhưng tôi cho rằng, chúng ta có thể dùng một góc độ khác để phân tích." Hoàng Tử Hà trầm ngâm nói, "Đó chính là, sau khi huynh xảy ra chuyện, người có được lợi ích lớn nhất sẽ là ai."Lý Thư Bạch và Vương Uẩn nhìn nhau, đều là nét mặt không nói cũng biết."Thứ sử Sa Châu, Khâu Thừa Vận."Lý Thư Bạch nhàn nhạt nói: "Khâu Thừa Vận là quan lớn một châu, mọi người muốn điều tra e là khó khăn, người này giao cho ta đi, ta sẽ phụ trách tra rõ."Hoàng Tử Hà gật đầu nói: "Vậy tiếp theo đây chúng ta còn một hướng nữa, Cảnh Hải kia, lần trước chúng tôi chỉ vội vàng hỏi qua, còn chưa kịp điều tra kĩ càng. Hắn không chỉ là nhân chứng mục kích duy nhất của tối đó, mà còn có quan hệ mật thiết với người chết Thang Thiên, đối với mọi chuyện của Thang Thiên hắn chắc chắn hiểu rõ.""Cảnh Hải..." Vương Uẩn trầm ngân nói, "Người này, ta có ấn tượng."Chu Tử Tần kính phục nói: "Lợi hại nha Uẩn Chi, huynh mới đến được bao lâu, hai vạn người trong Trung Nghĩa quân, đến một đội chính nhỏ bé huynh cũng hiểu rõ?"Vương Uẩn đáp: "Không, là bởi vì lần trước lúc ta từng cân nhắc, muốn đề bạt Cảnh Hải làm thân binh của ta.""Á, không phải nói hắn là một tên xấu tính, cái kiểu sống không có lí tưởng hả?" Chu Tử Tần còn hơi để ý đối với việc lần trước Cảnh Hải ngạo mạn với Hoàng Tử Hà."Đúng là nghe nói không được tốt cho lắm, nhưng ta vẫn rất tán thưởng hắn." Vương Uẩn suy nghĩ rồi chậm rãi nói tiếp, "Lúc ta mới đến, từng dẫn bọn họ truy kích một đám cường đạo sa mạc, lúc đó đi theo ta có Cảnh Hải. Đúng là hắn có tác phong tạm bợ, nhiệm vụ đầu tiên lúc tác chiến là bảo vệ bản thân, chứ không phải cố gắng giết địch, nhưng cũng vì thế, hắn nắm rất rõ tình huống trên chiến trường, nếu như khi đó trong đội của ta chỉ có một người suy nhất có thể tiếp tục sống, vậy người sống đến cuối cùng đấy, nhất định chính là hắn."Lý Thư Bạch gật đầu nói: "Quả thực là người có thể dùng được.""Hơn nữa, trước khi ta xảy ra chuyện, ta từng gặp phải thích khách, khi đó, chính là Cảnh Hải ở bên cạnh, chiến đầu cùng với ta... nhưng sau khi hắn thấy thích khách xuất chiêu, biểu hiện rất kì lạ..." Vương Uẩn suy nghĩ nói: "Khi đó ta chỉ cảm thấy, thích khách có những chiêu thức rất xảo quyệt, thậm chí có thể nói là hơi cổ quái, rất nhiều lúc góc độ ra chiêu của đối phương khiến người ta không ngờ tới, nhưng Cảnh Hải luôn vào giây phút quan trọng bảo vệ được chỗ hiểm của ta và hắn, thoát qua một kiếp nạn. Khi đó ta cho rằng, điều này cho thấy Cảnh Hải là một người vô cùng nhạy bén, thường niên chiến đấu trong bờ sinh tử, lúc nguy hiểm luôn tránh được theo bản năng, nhưng giờ nghĩ lại..."Hoàng Tử Hà lặng lẽ nói: "Có thể khi đó, Cảnh Hải đã từ thân thủ của thích khách cảm nhận được, thích khách chính là người vô cùng thân thuộc với hắn.""Phải, bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn đột nhiên thăm dò hỏi ta, bỗng nhiên được điều đến Trung Nghĩa quân, có rào cản nào hay không, hoặc có thể nói, có phạm đến lợi ích của kẻ khác hay không." Vương Uẩn cau màu nói, "Lúc đó ta không mảy may để bụng, nói chỉ cần ta đi thẳng, ngồi thẳng, cho dù ta có phạm tới lợi ích của kẻ khác, cũng là không thẹn với lòng.""Vậy nên, thực ra hắn đangg kín kẽ nhắc nhở huynh, phải chú ý Khâu thứ sử!" Chu Tử Tần nhịn không được mà nói ra, "Hơn nữa, chưa biết chừng thích khách chính là người quen của hắn!"Trong lòng mọi người đều nghĩ tới ngay Thang Thiên, người thân thuộc nhất với Cảnh Hải.Vương Uẩn im lặng không nói, như đang suy nghĩ. Hoàng Tử Hà bèn hỏi y: "Còn điều nào khiến huynh cảm thấy kì lạ không?""Không hẳn là kì lạ, mà là..." Vương Uẩn lại suy nghĩ trong giây lát, mới nói, "Lúc gặp thích khách, thanh đao Thanh Nhai của ta, trong lúc đánh nhau có dính máu ở hai chỗ tay cầm, lúc hắn cầm đao đưa lại cho ta thì nhìn thấy, bèn nói, con hươu lần trước hắn theo ta đi săn thú, tấm da đó thích hợp làm da bọc đao, vừa thuận tiện lại chịu được ma sát, ta thấy tấm da trên đao cũng đã cũ, chi bằng đưa đao cho hắn để hắn đổi giúp ta."Chu Tử Tần trợn trừng mắt: "Thế nên... đao của huynh từng đưa cho hắn?""Nhưng đến sáng sớm hôm sau, hắn đã đưa đao trả lại cho ta rồi, lúc đó ta đang tập luyện, bèn lấy ra thử cảm giác, trừ việc đổi tấm da hươu bọc tay cầm ra, không có chỗ nào thay đổi cả, thực sự là đao của ta.""Là hôm nào?" Hoàng Tử Hà hỏi."Chính là hôm ta đến phủ thứ sử dự tiệc, sau đó, trong thành và ngoài thành đồng thời xảy ra hai vụ án.""Cứ luôn cảm thấy...." Chu Tử Tần như đang suy tư nói: "Có vấn đề."Hoàng Tử Hà cũng gật đầu nhè nhẹ, khẳng định suy nghĩ của gã."Nhưng, lúc đó Thang Thiên vẫn còn sống, không hề chết dưới đao của ta. Hôm đó tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn ở thao trường, bao gồm cả ta. Cảnh Hải không thể dùng thanh đao mượn ta vào hôm trước, để giết người vào hôm sau.""Hơn nữa, có làm vội đến đâu đi chăng nữa, trên đời này cũng không thể tồn tại cách phỏng chế ra một thành đao giống y hệt được." Lý Thư Bạch nói, rồi lại hỏi Vương Uẩn, "Khi đó ngươi có nhắc với Cảnh Hải việc muốn ngươi muốn điều hắn đến bên mình không?" "Hắn chỉ nói phải suy nghĩ đã, không hề trả lời ngay." Chu Tử Tần ngạc nhiên nói: "Còn có người không muốn trèo lên cao hả?""Sau đó, ta nghe thấy người trong doanh nói, cha mẹ Cảnh Hải mất sớm, không có vợ con, tính tình cũng hơi quái gở, người bạn duy nhất là Thang Thiên. Hai người cũng nhập ngũ vào hơn mười năm trước, đến hiện tại vẫn chỉ là đội chính, hai mươi mấy tuổi cũng không lấy vợ, có tiền là đi uống rượu, hết tiền thì bừa bãi chờ chết, là một đôi bạn xấu1 nổi tiếng trong quân.1Từ gốc là hồ bằng cẩu hữu: bạn bè đàn đúm chơi bời xấu xa.Chu Tử Tần vỗ đùi, nói: "Vậy càng chứng minh được thích khách chính là Thang Thiên, không còn nghi ngờ gì nữa! Nếu như gã bị Khâu Thừa Vận mua chuộc, muốn hại Uẩn Chi, nếu Cảnh Hải thực sự đến làm thân binh cho huynh, chắn chắn bọn họ phải đối địch, ta đoán, chính vì như thế, Cảnh Hải mới do dự!""Nếu như, người Khâu Thừa Vận tìm đến chính là Thang Thiên, muốn gã ra tay giết Uẩn Chi..." Hoàng Tử Hà trầm ngâm, theo thói quen ấn lấy cây trâm trên tóc, rút trâm ngọc ở giữa ra, chậm rãi vẽ mấy nét lên bàn.Khâu Thừa Vận muốn ra tay với Vương Uân, song người đó, lại mơ hồ chết dưới tay Vương Uẩn ---- Nhưng, Vương Uẩn tối đó, trong cùng một thời gian, ở hai nơi khác nhau, có liên quan đến hai vụ án mạng, mà vụ án giết hại chủ sứ Cư An người người nhìn thấy, lại biến thành nghi án.Như vậy xem ra... "Người có khả năng liên quan đến chuyện này nhất, hình như tôi đã tìm ra được rồi." Trâm của Hoàng Tử Hà, chỉ vào điểm thứ nhất: " Người qua lại mật thiết với phủ thứ sử, hơn nữa, người này hiểu được sắp xếp của phủ thứ sử."Lý Thư Bạch ừ một tiếng: "Người như vậy, chắc là không nhiều."Cô lại chỉ vào điểm thứ hai: "Người có liên quan đến Cư An, khả năng lớn là thế lực đối địch.""Người như vậy, phạm vi càng nhỏ hơn rồi." Lý Thư Bạch trầm ngâm ngắm cô, thấy vẻ mặt cô trầm lặng, bèn hỏi, "Chắc chắn chứ?"Hoàng Tử Hà gật đầu, lại chỉ vào điểm thứ ba: "Thứ ba, người có qua lại với Thang Thiên của Trung Nghĩa quân."Lý Thư Bạch mỉm cười, nói: "Xem ra, trong lòng nàng đã có đáp án rồi.""Vâng." Hoàng Tử Hà đem trâm ngọc dài nhỏ cắm vào trong trâm bạc, ngẩng đầu nhìn y cười, "Vẫn phải thỉnh cầu vương gia chàng giúp ta điều tra, mĩ nhân dị quốc Mục Lạp Nhã Hãn Na gần đây Khâu thứ sử mới kết giao, rốt cuộc nàng ta có lai lịch như hết này, có quan hệ gì với Cư An.""Ta sẽ cho người đi điều tra ngay. Ngoài ra, ta cũng sẽ dặn dò người bên Trung Nghĩa quân, ngoan ngoãn phối hợp với nàng," Lý Thư Bạch nói, trầm ngâm giây lát, thấy Hoàng Tử Hà đã đứng dậy, ra hiệu Chu Tử Tần ra ngoài cùng mình.Dáng vẻ tự nhiên ăn ý của họ, khiến Lý Thư Bạch không khỏi lại gọi cô một tiếng: "Tử Hà, còn có..."Hoàng Tử Hà dạ một tiếng, quay đầu lại nhìn y.Y chăm chú nhìn cô, hỏi: "Nàng không có điều gì muốn nói với ta sao?" Hoàng Tử Hà vỗ nhẹ vào gáy, nói: "Dạ có, mong vương gia giúp ta tra xét một lượt tất cả các thợ rèn trong thành. Dẫu không có khả năng đúc ra một thanh đao giả giống y như thật trong một đêm, những lỡ người đó có cách khác che mắt thì sao?"Lý Thư Bạch nheo mắt, ngắm nhìn đôi mắt trong veo như sương sớm của cô, buồn bực phất tay áo, tỏ ý cô mau đi đi: "Biết rồi."....."Cảnh Hải và Thang Thiên? Hai tên này tốt với nhau đến mức có thể mặc chung một cái quần, nếu không phải trông khác nhau, cũng không cùng họ, chúng tôi đều nghi ngờ họ là anh em ruột đấy." Trong đại doanh Trung Nghĩa quân, chỉ cần nhắc đến hai người họ dường như tất cả mọi người đều nói lời giống y như vậy.Chỉ có hiệu uý Viên Đức Lương người giám sát đội của hai người kia, vuốt râu dưới cằm, như đang suy nghĩ.Sau khi mọi người giải tán, Chu Tử Tần bèn giữ ông lại hỏi: "Viên hiệu úy có phát hiện gì đúng không? Xin nhất định phải nói chi tiết với chúng tôi."Viên Lương Đức lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: "Chuyện là như này, một hôm trước khi xảy ra chuyện, tôi tình cờ nhìn thấy.... Cảnh Hải và Thang Thiên xảy ra tranh chấp.""Vậy hả?" Chu Tử Tần vội hỏi, "Sao bọn họ lại tranh chấp?""Việc này, tôi không có thói quan nghe trộm người khác cãi nhau, tôi chỉ là vô tình đi qua thôi, phát hiện bọn họ ở một góc cãi nhau." Viên Lương Đức cắn răng nói, "Không chỉ cãi nhau mà còn động tay nữa, Thang Thiên đấm một quyền vào mặt Cảnh Hải, Cảnh Hải nhanh nhẹn thoát được, đá lại Thang Thiên một phát, Thang Thiên bị ngã trên mặt đất, chửi ầm lên. Tôi định đi khuyên bọn họ, nhưng lại nghĩ, với quan hệ của hai người họ, nói không chừng một khắc sau lại kề vai sát cánh, đàn ông mà, có lời gì nói ra là được, nói không chừng tôi đi khuyên họ lại ngại ngùng, liền thôi vậy."Hoàng Tử Hà vừa ghi lại vừa hỏi: "Vậy Viên hiệu úy có nhớ, khi đó Thang Thiên mắng Cảnh Hải cái gì không?""Việc này thì tôi nhớ, lúc đó Thang Thiên mắng Cảnh Hải là, 'hồ cơ thì làm sao, ông đây chính là thích nghe khúc đấy!' Tôi còn thầm nghĩ hai người này đúng là lôi kéo không rõ ràng. Thế nên quay người bỏ đi, không xen vào bọn họ nữa.""Hồ cơ?" Chu Tử Tần nghe đến đâu, lại muốn cười, vội hỏi, "Có phải là Mục Lạp Nhã Hãn Na của ban Ngọc Thành đúng không?""Ngoài nàng ta ra còn ai vào đây? Khi đó Vương tướng quân vừa mới đến, Khâu thứ sử mời các tướng lính lớn nhỏ trong Trung Nghĩa quân đến dự tiệc, còn để Hồ cơ Mục Lạp Nhã Hãn Na kia ra hát, theo tôi thấy, nàng ta đúng là xinh đẹp, còn hát rất hay nữa, dáng vẻ hồn bay phách lạc của Cảnh Hải khi đó, đúng là không ai ngờ tới. Tối hôm đó, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn vào Hồ cơ, một tấc không rời, bây giờ nhắc lại còn là chuyện cười trong doanh chúng tôi đây này."Chu Tử Tần vội hỏi: "Thế nên là Cảnh Hải và Thang Thàng cùng thích Mục Lạp Nhã Hãn Na?"Viên Đức Lương đáp: "Chắc là vậy. Dù sao đám đàn ông độc thân trong quân nào đã gặp được mấy nữ nhân phô trương lả lơi như thế, ai cũng dán mắt vào. Nhưng chỉ có Cảnh Hải là mất hồn nhất thôi, đám người chúng tôi còn lấy Cảnh Hải ra đùa, nói hắn không có tiền đồ.... thật không ngờ Cảnh Hải và Thang thiên vì Hồ cơ đó mà ra tay với nhau."Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần đưa cho nhau một ánh mắt 'tâm chiếu bất nghi'2 , ngoài ra có hỏi gì cũng không tìm được thêm manh mối. Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần thương lượng một lát, quyết định đến ban Ngọc Thành trước."Đừng quên, chúng ta còn nợ ban chủ Giản Ngu một ân tình đấy, không tả là không được đâu."2 Tâm chiếu bất nghi: trong lòng đã rõ nhưng không nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com