Ngoai Truyen Gio Khong Bang Anh Tham Tinh
Chiếc xe Phong Lăng đang lái đã bị xịt lốp, không thể lái được nữa.
Cô im lặng một lát rồi bước xuống xe, đi thẳng về phía Nam Hành.
"Lão đại, xe hỏng rồi, ở đây là khu hoang vu vắng vẻ, lại cách căn cứ rất xa, anh cho tôi đi nhờ xe về được không?" Phong Lăng hoàn toàn không hề thấy sợ hãi dù vừa rồi suýt chút nữa đã mất mạng dưới nòng súng của hai tên kia. Nụ cười trong mắt cô trong sáng hồn nhiên, vì dường như cô vô tình phát hiện ra, Lệ lão đại ẩn giấu rất nhiều tính cách khác nhau. Cô bỗng cảm thấy con người này vốn cũng không khiến người ta thấy chán ghét mấy.
Nam Hành lạnh nhạt thờ ơ liếc nhìn cô: "Không phải một mình cậu có thể giải quyết được sao? Chuyện vừa rồi là như thế nào?"
Phong Lăng bình tĩnh cười nói: "Lỗ hổng duy nhất trong kế hoạch là tôi không biết thật ra bình nhiên liệu của chiếc xe đó còn bao nhiêu xăng. Dù sao xe đó là do bọn họ lái đến, tôi không kiểm tra thùng nhiên liệu, không chắc nó có phát nổ ngay sau khi bị bắn vào không. Lần sau tôi sẽ chú ý."
"Chi tiết quyết định thành bại, điều mà cậu sơ suất bỏ qua có thể là nguyên nhân khiến cậu mất mạng."
"Tôi sẽ nhớ kỹ, lão đại." Ánh mắt Phong Lăng thành khẩn: "Giờ anh có thể đưa tôi về căn cứ được chưa?"
Nam Hành lại lạnh nhạt nhìn cô một cái, cũng không muốn phí lời với cô nữa, lạnh lùng nói: "Lên xe đi."
________________
Nam Hành lái xe chở Phong Lăng về căn cứ. Anh em trong căn cứ tận mắt chứng kiến Phong Lăng bước xuống từ xe của Lệ lão đại.
Hơn nữa Lệ lão đại còn làm tài xế, Phong Lăng xuống xe thì đi thẳng vào trại huấn luyện của đội một.
Sự đối đãi này cũng coi như có một không hai trong căn cứ này rồi đấy.
Thường ngày khi ra ngoài lão đại đều có tài xế riêng, anh ngồi ở phía sau. Bây giờ Lệ lão đại lại lái xe, Phong Lăng ngồi ở bên cạnh?
Ôi!
Trời nhập nhoạng tối, Nam Hành mới về căn cứ nên phải đến gặp A Phong để xử lý và bàn giao nhiều công việc dang dở trong hai năm vừa rồi. Các sĩ quan huấn luyện đều đến phòng họp trong căn cứ. Sau khi giao nhiệm vụ, bọn họ ngồi họp bàn về kế hoạch lớn liên quan đến việc triển khai huấn luyện tay súng bắn tỉa.
Trời tối dần, đến thời gian dùng cơm, cuộc họp mới chính thức kết thúc.
"Lão đại, sau khi xem qua danh sách các thành viên tham gia huấn luyện bắn tỉa lần này, anh có nhận định gì không? Một vài người trong căn cứ có lý lịch không tệ. Trong danh sách này cũng có một số người tôi không vừa ý cho lắm, nhưng lại thể hiện rất xuất sắc trong đợt sát hạch. Danh sách chỉ có một vài người, tôi cũng không tiện sàng lọc, anh xem xem, có người nào mà chúng ta cần phải cân nhắc lại không?" Hàn Kình đi bên cạnh Nam Hành, vừa nói vừa nhìn về phía sân huấn luyện: "Đúng rồi, tuy rằng hai năm nay Phong Lăng luôn đứng đầu các kỳ thi sát hạch, rất nhiều người nể bản lĩnh của cậu ấy, nhưng cũng có hơn một nửa thành viên không phục. Dù sao nhìn Phong Lăng cũng có vẻ gầy yếu hơn rất nhiều so với mọi người, cho nên có nhiều người ngấm ngầm hậm hực với việc cậu ấy đứng đầu danh sách huấn luyện bắn tỉa lần này. Có điều đa số những người than phiền đều thuộc đội khác, các thành viên trong đội một đều rất thân thiện, cũng đối xử rất tốt với Phong Lăng." Nam Hành lạnh lùng nói: "Không phục thì cứ để bọn họ đấu với nhau. Giải quyết vấn đề giữa đàn ông với nhau, đặc biệt là trong căn cứ XI, vào những lúc có thể động chân động tay thì đừng có động miệng. Lải nhải ở sau lưng để làm gì?"
Hàn Kình cười nói: "Nếu như bọn họ có thể đánh thắng được Phong Lăng thì sao phải bất mãn sau lưng nữa? Cũng chính bởi vì đánh không lại, nên mới không phục đấy."
Nam Hành không lạnh không nóng nói: "Tôi không ngờ trong căn cứ của chúng ta lại có nhiều kẻ ăn hại không chịu nỗ lực như vậy. Nhân lúc còn sớm, đá loại người này ra khỏi đây đi."
Ngay vào lúc hai người họ đi ngang qua trại huấn luyện của đội hai, từ xa đã nghe được một cuộc nói chuyện.
"Có phát hiện tên Phong Lăng trong đội một càng ngày càng kiêu ngạo không? Thường ngày trong căn cứ mọi người gặp nhau đều chào hỏi, cậu ta chỉ ngẩng đầu nhìn một cái mà không thèm nói câu nào. Chúng ta đều là đàn ông, ra vẻ lạnh lùng làm cái m* gì chứ."
"Cậu ta đâu chỉ ra vẻ, tôi thấy có vài lần thi viết và sát hạch, cậu ta đều không tuân thủ quy định. Cậu ta hoàn thành xong đầu tiên, liền xoay người bỏ đi, không có một chút ý thức tôn trọng thành viên khác. Đây rõ ràng là thấy không có ai là đối thủ của mình nên không thèm để ý đến còn gì?"
"Ây, lúc nãy thằng nhóc Phong Lăng còn đó ngồi xe của Lệ lão đại về. Sao cậu ta lại được đối đãi như vậy chứ? Chỉ là đi làm nhiệm vụ nhỏ thôi mà lại được lão đại đích thân lái xe đi đón về? Không biết cậu ta đi cửa sau kiểu gì nữa?"
"Tôi nghĩ tám phần là vì cậu ta có nét rất giống con gái. Lão đại ở trong đám đàn ông này lâu ngày cũng thấy chán rồi, cũng không tránh khỏi bị cậu ta mê hoặc ha ha ha......"
"Thằng nhóc đó da dẻ mịn màng trắng trẻo, đừng nói là lão đại, nếu như không phải bản lĩnh cậu ta quá lợi hại, căn bản không thể đến gần được, thì ngay cả tôi cũng muốn đến gần sờ vào mặt của cậu ta một cái!"
"Đã nói khó qua ải mỹ nhân, lão đại của chúng ta e là cũng khó qua được ải mỹ nam rồi..."
Trong tích tắc, đột nhiên không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng là đang giữa mùa hè, ngày nào cũng nắng nóng đến hơn ba mươi độ, vậy mà không khí xung quanh lại đột nhiên lạnh như băng.
Thành viên đội hai ngẩng đầu lên nhìn ra cửa trại huấn luyện, bỗng dưng nhìn thấy "Lệ lão đại bị mê hoặc"!
Bọn họ chỉ thấy gương mặt tuấn tú đó lạnh lùng tới mức chưa từng thấy.
"Lão đại..."
Đâu chỉ riêng gương mặt Lệ Nam Hành lạnh như băng, giọng nói của anh cũng lạnh đến đáng sợ, từng câu từng chữ đều khiến người khác rét run: "Lặp lại mấy câu các cậu vừa nói cho tôi nghe, không sót một chữ nào. Sót một chữ thì thời gian tập luyện ban đêm sẽ tăng thêm ba ngày. Thiếu thêm một chữ nữa thì thời gian sẽ tăng lên gấp đôi."
"Lão, lão đại, chúng tôi chỉ nói đùa thôi ha ha ha..." Thành viên của đội hai đứng gần Nam Hành nhất vội vàng đứng dậy nói: "Phong Lăng không phải người nhỏ tuổi nhất trong đội của chúng ta sao. Mọi người đều xem cậu ấy là em trai, thường ngày thích lôi cậu ấy ra nói đùa. Đàn ông chúng ta nhiều lúc đều nói đùa như vậy mà, nói chuyện cũng không có chừng mực, sau này nhất định chúng tôi sẽ chú ý!"
Nam Hành đột nhiên bật cười, đi thẳng qua bên đó, một tay lôi người thứ hai vừa nói chuyện dậy. Trong giây phút đối phương không dám phản kháng, anh dùng một chân đá đối phương ngã xuống đất, giẫm lên lưng anh ta, giọng nói như muốn đông lạnh chết người: "Cậu là cái thứ gì hả? Không lọt vào bảng xếp hạng trong các kỳ sát hạch mà còn muốn người đứng đầu các kỳ thi hai năm liền đứng trên sân nhìn công phu mèo cào của cậu sao?"
"Lão đại... tôi... tôi... tôi, tôi..."
Người đang bị giẫm dưới đất hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn Hàn Kình bên cạnh Nam Hành, van xin nói: "Huấn luyện viên Hàn, anh mau giải thích giúp tôi với. Tôi không có ý đó, chúng tôi thật sự chỉ thuận miệng nói lung tung, nói đùa thôi mà..."
Hàn Kình sờ trán.
Nói đùa cái gì không nói, sao lại tự dẫn xác ra trước họng súng của Lệ lão đại chứ. Những người hiểu chuyện trong căn cứ này có ai mà không biết, tuy lão đại cố tình chĩa mũi nhọn vào Phong Lăng, nhưng cũng rất quan tâm đến cậu ta. Khoan bàn đến chuyện anh thật sự có ý tứ gì với Phong Lăng hay không, chỉ bằng bản lĩnh và biểu hiện xuất sắc trong hai ba năm nay của Phong Lăng cũng đủ vượt trội hơn bọn họ rồi. Rốt cuộc là ai cho bọn họ dũng khí mà đứng đây nói lung tung vậy!
"Lão đại, thật ra chúng tôi chỉ không quá phục khi Phong Lăng lọt vào danh sách huấn luyện bắn tỉa thôi..." Người đang nằm dưới đất cố gắng giải thích, muốn mượn cơ hội này tố cáo A Phong với các sĩ quan huấn luyện phụ trách trong căn cứ thiên vị.
Song, Nam Hành vẫn giẫm một chân lên anh ta, tiện tay lấy điếu thuốc ra châm lửa. Anh híp mắt lại, cúi người xuống, phả làn khói trắng xuống người đang nằm dưới đất, giọng nói lạnh băng: "Có muốn biết ai là người đầu tiên dự định để Phong Lăng tham gia vào kỳ thi sát hạch bắn tỉa không?"
Cô im lặng một lát rồi bước xuống xe, đi thẳng về phía Nam Hành.
"Lão đại, xe hỏng rồi, ở đây là khu hoang vu vắng vẻ, lại cách căn cứ rất xa, anh cho tôi đi nhờ xe về được không?" Phong Lăng hoàn toàn không hề thấy sợ hãi dù vừa rồi suýt chút nữa đã mất mạng dưới nòng súng của hai tên kia. Nụ cười trong mắt cô trong sáng hồn nhiên, vì dường như cô vô tình phát hiện ra, Lệ lão đại ẩn giấu rất nhiều tính cách khác nhau. Cô bỗng cảm thấy con người này vốn cũng không khiến người ta thấy chán ghét mấy.
Nam Hành lạnh nhạt thờ ơ liếc nhìn cô: "Không phải một mình cậu có thể giải quyết được sao? Chuyện vừa rồi là như thế nào?"
Phong Lăng bình tĩnh cười nói: "Lỗ hổng duy nhất trong kế hoạch là tôi không biết thật ra bình nhiên liệu của chiếc xe đó còn bao nhiêu xăng. Dù sao xe đó là do bọn họ lái đến, tôi không kiểm tra thùng nhiên liệu, không chắc nó có phát nổ ngay sau khi bị bắn vào không. Lần sau tôi sẽ chú ý."
"Chi tiết quyết định thành bại, điều mà cậu sơ suất bỏ qua có thể là nguyên nhân khiến cậu mất mạng."
"Tôi sẽ nhớ kỹ, lão đại." Ánh mắt Phong Lăng thành khẩn: "Giờ anh có thể đưa tôi về căn cứ được chưa?"
Nam Hành lại lạnh nhạt nhìn cô một cái, cũng không muốn phí lời với cô nữa, lạnh lùng nói: "Lên xe đi."
________________
Nam Hành lái xe chở Phong Lăng về căn cứ. Anh em trong căn cứ tận mắt chứng kiến Phong Lăng bước xuống từ xe của Lệ lão đại.
Hơn nữa Lệ lão đại còn làm tài xế, Phong Lăng xuống xe thì đi thẳng vào trại huấn luyện của đội một.
Sự đối đãi này cũng coi như có một không hai trong căn cứ này rồi đấy.
Thường ngày khi ra ngoài lão đại đều có tài xế riêng, anh ngồi ở phía sau. Bây giờ Lệ lão đại lại lái xe, Phong Lăng ngồi ở bên cạnh?
Ôi!
Trời nhập nhoạng tối, Nam Hành mới về căn cứ nên phải đến gặp A Phong để xử lý và bàn giao nhiều công việc dang dở trong hai năm vừa rồi. Các sĩ quan huấn luyện đều đến phòng họp trong căn cứ. Sau khi giao nhiệm vụ, bọn họ ngồi họp bàn về kế hoạch lớn liên quan đến việc triển khai huấn luyện tay súng bắn tỉa.
Trời tối dần, đến thời gian dùng cơm, cuộc họp mới chính thức kết thúc.
"Lão đại, sau khi xem qua danh sách các thành viên tham gia huấn luyện bắn tỉa lần này, anh có nhận định gì không? Một vài người trong căn cứ có lý lịch không tệ. Trong danh sách này cũng có một số người tôi không vừa ý cho lắm, nhưng lại thể hiện rất xuất sắc trong đợt sát hạch. Danh sách chỉ có một vài người, tôi cũng không tiện sàng lọc, anh xem xem, có người nào mà chúng ta cần phải cân nhắc lại không?" Hàn Kình đi bên cạnh Nam Hành, vừa nói vừa nhìn về phía sân huấn luyện: "Đúng rồi, tuy rằng hai năm nay Phong Lăng luôn đứng đầu các kỳ thi sát hạch, rất nhiều người nể bản lĩnh của cậu ấy, nhưng cũng có hơn một nửa thành viên không phục. Dù sao nhìn Phong Lăng cũng có vẻ gầy yếu hơn rất nhiều so với mọi người, cho nên có nhiều người ngấm ngầm hậm hực với việc cậu ấy đứng đầu danh sách huấn luyện bắn tỉa lần này. Có điều đa số những người than phiền đều thuộc đội khác, các thành viên trong đội một đều rất thân thiện, cũng đối xử rất tốt với Phong Lăng." Nam Hành lạnh lùng nói: "Không phục thì cứ để bọn họ đấu với nhau. Giải quyết vấn đề giữa đàn ông với nhau, đặc biệt là trong căn cứ XI, vào những lúc có thể động chân động tay thì đừng có động miệng. Lải nhải ở sau lưng để làm gì?"
Hàn Kình cười nói: "Nếu như bọn họ có thể đánh thắng được Phong Lăng thì sao phải bất mãn sau lưng nữa? Cũng chính bởi vì đánh không lại, nên mới không phục đấy."
Nam Hành không lạnh không nóng nói: "Tôi không ngờ trong căn cứ của chúng ta lại có nhiều kẻ ăn hại không chịu nỗ lực như vậy. Nhân lúc còn sớm, đá loại người này ra khỏi đây đi."
Ngay vào lúc hai người họ đi ngang qua trại huấn luyện của đội hai, từ xa đã nghe được một cuộc nói chuyện.
"Có phát hiện tên Phong Lăng trong đội một càng ngày càng kiêu ngạo không? Thường ngày trong căn cứ mọi người gặp nhau đều chào hỏi, cậu ta chỉ ngẩng đầu nhìn một cái mà không thèm nói câu nào. Chúng ta đều là đàn ông, ra vẻ lạnh lùng làm cái m* gì chứ."
"Cậu ta đâu chỉ ra vẻ, tôi thấy có vài lần thi viết và sát hạch, cậu ta đều không tuân thủ quy định. Cậu ta hoàn thành xong đầu tiên, liền xoay người bỏ đi, không có một chút ý thức tôn trọng thành viên khác. Đây rõ ràng là thấy không có ai là đối thủ của mình nên không thèm để ý đến còn gì?"
"Ây, lúc nãy thằng nhóc Phong Lăng còn đó ngồi xe của Lệ lão đại về. Sao cậu ta lại được đối đãi như vậy chứ? Chỉ là đi làm nhiệm vụ nhỏ thôi mà lại được lão đại đích thân lái xe đi đón về? Không biết cậu ta đi cửa sau kiểu gì nữa?"
"Tôi nghĩ tám phần là vì cậu ta có nét rất giống con gái. Lão đại ở trong đám đàn ông này lâu ngày cũng thấy chán rồi, cũng không tránh khỏi bị cậu ta mê hoặc ha ha ha......"
"Thằng nhóc đó da dẻ mịn màng trắng trẻo, đừng nói là lão đại, nếu như không phải bản lĩnh cậu ta quá lợi hại, căn bản không thể đến gần được, thì ngay cả tôi cũng muốn đến gần sờ vào mặt của cậu ta một cái!"
"Đã nói khó qua ải mỹ nhân, lão đại của chúng ta e là cũng khó qua được ải mỹ nam rồi..."
Trong tích tắc, đột nhiên không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng là đang giữa mùa hè, ngày nào cũng nắng nóng đến hơn ba mươi độ, vậy mà không khí xung quanh lại đột nhiên lạnh như băng.
Thành viên đội hai ngẩng đầu lên nhìn ra cửa trại huấn luyện, bỗng dưng nhìn thấy "Lệ lão đại bị mê hoặc"!
Bọn họ chỉ thấy gương mặt tuấn tú đó lạnh lùng tới mức chưa từng thấy.
"Lão đại..."
Đâu chỉ riêng gương mặt Lệ Nam Hành lạnh như băng, giọng nói của anh cũng lạnh đến đáng sợ, từng câu từng chữ đều khiến người khác rét run: "Lặp lại mấy câu các cậu vừa nói cho tôi nghe, không sót một chữ nào. Sót một chữ thì thời gian tập luyện ban đêm sẽ tăng thêm ba ngày. Thiếu thêm một chữ nữa thì thời gian sẽ tăng lên gấp đôi."
"Lão, lão đại, chúng tôi chỉ nói đùa thôi ha ha ha..." Thành viên của đội hai đứng gần Nam Hành nhất vội vàng đứng dậy nói: "Phong Lăng không phải người nhỏ tuổi nhất trong đội của chúng ta sao. Mọi người đều xem cậu ấy là em trai, thường ngày thích lôi cậu ấy ra nói đùa. Đàn ông chúng ta nhiều lúc đều nói đùa như vậy mà, nói chuyện cũng không có chừng mực, sau này nhất định chúng tôi sẽ chú ý!"
Nam Hành đột nhiên bật cười, đi thẳng qua bên đó, một tay lôi người thứ hai vừa nói chuyện dậy. Trong giây phút đối phương không dám phản kháng, anh dùng một chân đá đối phương ngã xuống đất, giẫm lên lưng anh ta, giọng nói như muốn đông lạnh chết người: "Cậu là cái thứ gì hả? Không lọt vào bảng xếp hạng trong các kỳ sát hạch mà còn muốn người đứng đầu các kỳ thi hai năm liền đứng trên sân nhìn công phu mèo cào của cậu sao?"
"Lão đại... tôi... tôi... tôi, tôi..."
Người đang bị giẫm dưới đất hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn Hàn Kình bên cạnh Nam Hành, van xin nói: "Huấn luyện viên Hàn, anh mau giải thích giúp tôi với. Tôi không có ý đó, chúng tôi thật sự chỉ thuận miệng nói lung tung, nói đùa thôi mà..."
Hàn Kình sờ trán.
Nói đùa cái gì không nói, sao lại tự dẫn xác ra trước họng súng của Lệ lão đại chứ. Những người hiểu chuyện trong căn cứ này có ai mà không biết, tuy lão đại cố tình chĩa mũi nhọn vào Phong Lăng, nhưng cũng rất quan tâm đến cậu ta. Khoan bàn đến chuyện anh thật sự có ý tứ gì với Phong Lăng hay không, chỉ bằng bản lĩnh và biểu hiện xuất sắc trong hai ba năm nay của Phong Lăng cũng đủ vượt trội hơn bọn họ rồi. Rốt cuộc là ai cho bọn họ dũng khí mà đứng đây nói lung tung vậy!
"Lão đại, thật ra chúng tôi chỉ không quá phục khi Phong Lăng lọt vào danh sách huấn luyện bắn tỉa thôi..." Người đang nằm dưới đất cố gắng giải thích, muốn mượn cơ hội này tố cáo A Phong với các sĩ quan huấn luyện phụ trách trong căn cứ thiên vị.
Song, Nam Hành vẫn giẫm một chân lên anh ta, tiện tay lấy điếu thuốc ra châm lửa. Anh híp mắt lại, cúi người xuống, phả làn khói trắng xuống người đang nằm dưới đất, giọng nói lạnh băng: "Có muốn biết ai là người đầu tiên dự định để Phong Lăng tham gia vào kỳ thi sát hạch bắn tỉa không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com