TruyenHHH.com

Ngoai Truyen Gio Khong Bang Anh Tham Tinh

"Còn ai muốn lên thử sức nữa không? Tôi thấy các cậu đều rất tự tin, hay đều lên đánh thử một lượt luôn đi?" Phong Lăng nhìn học viên đang bò từ dưới đất dậy, đảo mắt nhìn sang những người khác.

Lúc này, cả đám người đều không dám lộn xộn, do dự hồi lâu, mới lại có một người bước ra.

Người này là Trần Bắc Khuynh, lần nào, anh ta cũng mượn cơ hội đến học để tạo cảm giác tồn tại trước mặt huấn luyện viên. Nghe nói nhà anh ta mở một ngân hàng ở Boston, chắc chắn là con cháu nhà giàu. Anh ta đang học quản trị kinh doanh ở Havard, đang học năm cuối sắp ra trường, đã theo đuổi huấn luyện viên A Linh được hẳn một năm rồi.

Nhưng suốt một năm này, anh ta đều bị huấn luyện viên A Linh hoàn toàn phớt lờ, cô căn bản không hề cho anh ta một cơ hội nào, đến mời ăn bữa cơm cũng không được cô đồng ý.

Chậc chậc, học viên Bắc Khuynh đang chủ động muốn chịu đòn à?

Mời đi ăn, hẹn đi chơi đều không được, lần này định để bị đánh đến mức nửa tàn phế, sau đó sử dụng khổ nhục kế gì đó sao?

Phong Lăng nhìn đối phương, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm: "Học viên Trần, cậu chắc chứ?"

Năm nay Trần Bắc Khuynh hai mươi ba tuổi, anh ta đang học năm thứ tư ở trường Đại học Havard rất gần với viện Công nghệ Massachusetts ở Boston, nhưng đã có bằng thạc sĩ quản lý doanh nghiệp. Trần Bắc Khuynh là một nam sinh trắng trẻo nho nhã, giữa anh ta và Phong Lăng có mối quan hệ sâu xa hơn những người khác.

Vì lúc Phong Lăng mới đến đây làm việc, do ngân hàng nhà Trần Bắc Khuynh xảy ra chuyện nên anh ta đã bị một nhóm xã hội đen bên này lên kế hoạch bắt cóc.

Lúc đó, khi Phong Lăng đi qua bãi đậu xe bên ngoài Havard, cô phát hiện đám người đó lén lút đi về phía chiếc xe màu trắng, theo sự nhạy bén của cô về đám người xã hội đen này, cô không khó nhìn ra bọn họ đang muốn làm gì.

Phong Lăng nhận ra biển số xe của chiếc xe con hạng sang đó là xe của học viên Trần, anh ta vừa đến võ quán đăng ký học để học thêm chút võ nghệ, vì vậy cô cũng hơi để ý một chút. Lúc đám người đó chuẩn bị đi cướp xe cướp người, cô đã nhanh chóng lái xe lướt qua trước mặt họ, sau đó dừng xe ngay cạnh xe của Trần Bắc Khuynh, hạ kính xe xuống, ngoảnh đầu sang ra hiệu bằng mắt với Trần Bắc Khuynh vẫn còn chưa phát hiện ra nguy hiểm. Bấy giờ anh ta mới nhìn thấy đám người đằng sau qua kính chiếu hậu, lập tức quả quyết cùng cô lùi xe lại đằng sau, hơn nữa còn tăng tốc tông đám người đang đi bộ phía sau, cuối cùng dùng tốc độ cực nhanh rời đi.

Hôm đó, trên con đường lân cận còn diễn ra một cuộc rượt đuổi rất gay cấn. Đám người xã hội đen đó cũng không dễ cắt đuôi như vậy, dù Trần Bắc Khuynh không có thân thủ gì nhưng kỹ thuật lái xe lại khá tốt, khi bắt được ánh mắt ra hiệu của cô, ban đầu anh ta khá do dự vì không thể bỏ mặc cô một mình, về sau thấy cô có vẻ không có vấn đề gì, anh ta mới để cô quay ngang xe giữa đường chặn đám người đó lại, còn anh ta thì nhanh chóng lái xe rời đi, mau chóng báo cảnh sát.

Mấy tên tay chân của xã hội đen quả thực không thể làm khó được Phong Lăng.

Đợi lúc cảnh sát và Trần Bắc Khuynh quay trở lại, đám người đó đã sưng phù mặt mũi nằm bò dưới đất, súng ở trong túi áo không kịp rút ra, đã bị Phong Lăng thu hết đạn ném sang một bên.

Nhưng đây chỉ là một vụ án trả thù và bắt cóc tống tiền với gia đình có tiền, sau khi hiểu rõ tình hình, cảnh sát đã bắt người đi. Sau khi Trần Bắc Khuynh nói chuyện với phía cảnh sát xong, ngoảnh lại đã nhìn thấy Phong Lăng không nói một lời, xoay người lên xe chuẩn bị bỏ đi, nhưng trước lúc cô lái xe đi, anh ta đột nhiên mở cửa xe cạnh vị trí lái, ngồi vào trong.

Lúc đó Phong Lăng khó hiểu nhìn anh ta: "Có chuyện gì?"

"Tại sao lại cứu tôi?" Trần Bắc Khuynh hỏi.

Phong Lăng thắt dây an toàn, mặt không đổi sắc hờ hững đáp: "Không phải anh vừa đăng ký học ở võ quán của chúng tôi à? Tôi có chút ấn tượng với anh, cũng coi như là quen biết, trông thấy thì giúp đỡ thôi, không có gì cả."

"Trông thấy thì giúp đỡ? Cô có biết đám người này khó dây thế nào không? Tôi với cô lại không thân thiết, chẳng may xảy ra chuyện gì, nếu tôi không thừa nhận, cũng không chịu trách nhiệm và mặc kệ cô thì cô phải làm sao?"
Phong Lăng cười lạnh: "Anh bạn nhỏ, nếu tôi không nắm chắc phần thắng thì tôi sẽ không quan tâm đến dăm ba chuyện phiền phức này đâu. Những nhân vật nguy hiểm mà tôi từng gặp còn có thủ đoạn tàn nhẫn hơn đám tép riu này nhiều. Chúng chưa đến mức khiến tôi xảy ra chuyện gì được, tôi cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm. Xuống xe đi, tôi phải về rồi."

Nhưng Trần Bắc Khuynh lại nhíu mày nhìn cô, đột nhiên bật cười: "Anh bạn nhỏ? Cô bao nhiêu tuổi?"

Phong Lăng: "..."
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Dù Phong Lăng không rõ Trần Bắc Khuynh bao nhiêu tuổi, nhưng những sinh viên có thể học ở viện Công nghệ Massachusetts và Đại học Havard thì đều đã hơn hai mươi tuổi, tóm lại là anh ta lớn tuổi hơn cô.

Mặt Phong Lăng không đổi sắc: "Hai mươi lăm."

Trần Bắc Khuynh cau mày: "Không giống lắm."

"Anh không cần quan tâm có giống hay không, xuống xe! Tôi còn có việc, giờ anh không còn nguy hiểm gì nữa, muốn làm gì thì đi làm đi."

Thấy cô mất kiên nhẫn, Trần Bắc Khuynh cũng không nói gì thêm, chỉ cười mở cửa xe, bỏ lại một câu: "Vốn dĩ tôi đăng ký học võ gì đó cũng chỉ để giết thời gian, chưa chắc đã học thật, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi. Từ hôm nay trở đi, mỗi một tiết dạy của cô, tôi đều sẽ đến học, tuyệt đối không vắng mặt."

Phong Lăng không quan tâm, khi anh ta bước xuống xe đóng cửa lại, cô lái xe đi ngay.

Đối với cô mà nói đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, cô đã từng đối mặt với các kiểu đánh đấm, chẳng qua chỉ là tiện tay cứu một sinh viên mà thôi, không có gì đáng nhắc đến cả.

Nhưng Trần Bắc Khuynh thật sự đã làm đúng như những gì anh ta nói, ba tiết học mỗi tuần, anh ta đều đến đúng giờ. Mấy tháng đầu, anh ta vẫn chăm chỉ đến lớp đúng lịch, về sau đột nhiên có một ngày, bắt đầu từ đó mỗi lần đến anh ta đều mang một bó hoa hồng đến tặng cô, lần nào Phong Lăng cũng từ chối, nhưng anh ta vẫn dứt khoát bảo người để hoa trên bàn làm việc mà cô thường nghỉ ngơi, sau đó anh ta không nói một câu nào, bắt đầu vào học.

Dần dà Phong Lăng cũng đã quen với kiểu cố chấp của Trần Bắc Khuynh, quan trọng đây là sự cố chấp âm thầm của anh ta. Trần Bắc Khuynh không dây dưa nhiều qua lời nói, cũng không làm gì nhiều, mà chỉ dùng hoa để nói cho tất cả mọi người biết rằng anh ta thích cô và đang theo đuổi cô. Nhưng anh ta lại không nói hay làm những chuyện khiến người ta chán ghét, vì vậy Phong Lăng luôn từ chối đến cùng. Từ hoa tặng trên bàn, đến tặng tới tận cửa, cô đều dứt khoát cho vào thùng rác, nhưng anh ta vẫn tặng đều đặn không thôi.

Lâu dần, cô cũng chẳng buồn để tâm đến nữa, dẫu sao hoa để ở đó có khô hay héo thì cũng không liên quan đến cô, cũng chỉ có cô quét dọn vệ sinh hàng ngày vào dọn dẹp văn phòng là có vẻ không vui, nói: "Trời ơi, lại có hoa mới à? Lọ hoa trong văn phòng mình sắp cắm không nổi nữa rồi, hoa lần trước vẫn còn tươi lắm, xem ra lại phải mua thêm vài bình hoa nữa!"

Nhiều lắm thì thi thoảng anh ta cũng chỉ mời Phong Lăng đi ăn nhưng cô không để ý, anh ta mời cô đi xem phim, cô cũng không quan tâm.

Ngọn nguồn trước sau là vậy, Phong Lăng luôn không mấy để ý, Trần Bắc Khuynh cũng không nhiều lời, hơn nữa đó đều là những chuyện bên ngoài giờ học, lúc lên lớp, anh ta học hành rất tập trung, khiến cô không thể trách móc được gì cả.

Một câu "Học viên Trần, cậu có chắc không" này không khiến vẻ mặt của Trần Bắc Khuynh thay đổi nhiều, anh ta chỉ khẽ cong môi, giơ tay làm một tư thế mời.

Bỗng có tiếng huýt sáo vang lên, mọi người đều chuẩn bị xem trò vui, muốn xem thử bạn học viên Trần này sẽ bị huấn luyện viên A Linh quật ngã xuống đất như thế nào.

Phong Lăng cũng chỉ lạnh nhạt nhìn Trần Bắc Khuynh một cái, cô lùi lại một bước nhường cho anh ta tiến lên: "Bắt đầu đi."

Trần Bắc Khuynh tiến lên trước, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát, bày ra một tư thế tiêu chuẩn của một học viên giỏi, từng động tác của anh ta đều rất chắc chắn và đều là những chiêu thức mà Phong Lăng đã dạy. Trần Bắc Khuynh vươn dài cánh tay ra, túm lấy cánh tay của Phong Lăng, lúc cô đang định thăm dò tìm chỗ sơ hở trong động tác của đối phương, đột nhiên có một sức mạnh kéo cô đến trước mặt.

Vì Trần Bắc Khuynh đột nhiên thực hiện một tư thế không theo động tác tiêu chuẩn, Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh ta, cô định đẩy đối phương ra, nhưng cánh tay vốn đang nắm lấy bả vai cô của Trần Bắc Khuynh lại vươn ra trước, đột nhiên lấy túm bả vai bên trái của Phong Lăng. Giây phút đó, vẻ mặt Phong Lăng đột nhiên thay đổi, Trần Bắc Khuynh bất chợt vác cô lên vai, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta vác Phong Lăng lên vai chừng mười mấy giây, cố ý không để Phong Lăng giãy giụa, xoay tròn tại chỗ mấy vòng, sau đó mới quật ngã cô xuống tấm đệm dưới đất ở sau lưng.

Tấm đệm rất êm, ngã xuống cũng không có vấn đề gì nhưng lúc quật ngã Phong Lăng xuống đất, Trần Bắc Khuynh đã thấy hối hận ngay. Vì sợ Phong Lăng bị ngã đau, anh ta quay người lại định kéo cô dậy nhưng trong lúc tức giận, Phong Lăng đã đá anh ta ra.

Trong lúc hai người đang giằng co, động tác của Phong Lăng không ổn định và Trần Bắc Khuynh cũng vậy, bất chợt, cả người anh ta bổ nhào xuống đất, đè mạnh lên người Phong Lăng.

Trông thấy nữ huấn luyện viên mặt lạnh lại bị quật ngã tại chỗ, tiếng huýt sáo ở xung quanh càng ầm ĩ hơn, cùng với đó là những tiếng kêu kinh ngạc: "F*ck, f*ck".

Chính Trần Bắc Khuynh cũng ngây ra một lúc, đây là tình huống mà anh ta không ngờ đến.

Nhưng Phong Lăng lại lạnh lùng nhìn đối phương: "Đứng dậy."

Trần Bắc Khuynh nhìn Phong Lăng, trong ánh mắt có sự xúc động và áy náy. Lúc đứng dậy, anh ta định giơ tay kéo cô lên nhưng người đối diện không thèm liếc nhìn tay anh ta lấy một cái, nhanh nhẹn đứng dậy, đồng thời lạnh giọng hỏi: "Sao anh biết trên bả vai tôi có vết thương? Các chiêu khác còn chưa học được, mà đã học được cách chăm chăm tìm điểm yếu của người khác để tấn công trước rồi sao?"

"Mấy lần trước tôi thấy mỗi lần khi bả vai bên trái của cô bị đụng trúng, mười lần thì chắc phải đến tám lần trông cô có vẻ không được thoải mái. Dù tôi không chắc có vết thương cũ hay là gì nhưng với năng lực của một người mới học, muốn quật ngã cô qua vai thành công thì chỉ có thể đánh vào điểm yếu của cô. Dù chiêu này khá hèn hạ nhưng chí ít cũng là một thủ đoạn để đấu cận chiến, đây là câu mà cô đã từng nói khi lên lớp, cô quên rồi sao?" Trần Bắc Khuynh thản nhiên nhìn cô.

Phong Lăng nhất thời cứng họng, không muốn nói gì thêm nữa, chỉ giơ tay tỏ ý anh ta hãy quay về vị trí.

Sau khi tiết học kết thúc, vì Phong Lăng đã giành được giải quán quân đấu cận chiến cho nữ phạm vi toàn nước Mỹ, huấn luyện viên trưởng của võ quán và quản lý đã sắp xếp một buổi tiệc chúc mừng.

Vốn dĩ Phong Lăng đã đeo mặt nạ đi thi đấu, cũng không nói ra tên thật của mình, mà chỉ báo một biệt danh thôi, bị nhận ra cũng không làm sao nhưng cô không muốn làm rùm beng lên.

Nhưng lúc đó, cô cũng đang không có việc gì để làm, ngày nào cũng chỉ lên lớp, nghỉ ngơi rồi lên lớp xong lại nghỉ ngơi, dường như cuộc sống đã mất đi mục tiêu, hàng ngày trôi qua rất tẻ nhạt. Huấn luyện viên trưởng đã nhìn ra tâm trạng của cô, nên hỏi cô có muốn thử đi thi đấu hay không. Hai tháng nay, Phong Lăng luôn chuẩn bị cho giải đấu nên thường xuyên tập luyện một mình, bây giờ sau khi giành được giải quán quân, cô lại không biết mình nên làm gì.

Buổi tiệc được gọi là tiệc chúc mừng này chẳng qua chỉ là cùng ăn một bữa cơm và uống vài ly rượu.

Tửu lượng của Phong Lăng vẫn không tốt như trước nhưng dù gì cô cũng đã làm việc ở bên ngoài lâu như vậy, ít nhiều cũng nên uống vài ly. Đợi tất cả mọi người ăn uống xong xuôi, Phong Lăng đã từ chối người bảo muốn đưa cô về, sau đó tự bắt xe về chỗ ở của mình ở Boston.

Buổi tối cô chỉ uống vài chén rượu, không hề say, cùng lắm trên người chỉ có mùi rượu nhàn nhạt và hơi chuếnh choáng.
Cô bước vào khu chung cư của sinh viên nằm giữa Viện Công nghệ Massachusetts và Đại học Havard, đi vào thang máy, ấn số tầng mười lăm.

Đây là nơi cô đã thuê ở hai năm nay, một căn hộ nhỏ khoảng năm mươi mét vuông. Môi trường xung quanh đây khá ổn, hơn nữa vì thường xuyên cho du học sinh thuê, nên giá cả cũng không quá đắt, điều kiện sống xung quanh cũng không quá xa xỉ, cô sống ở đây rất yên ổn.

Cô đi ra khỏi thang máy, cầm chìa khóa, mở cửa đi vào, bật đèn, ném túi xách xuống, đá giày, mọi việc làm liền một mạch, sau đó lại là một đêm ngồi yên lặng, ngây ngốc trên sofa.

Bọn họ đều nói đây là cuộc sống của người bình thường.

Cuộc sống này khác hoàn toàn với khi cô sống ở trong rừng, không có cảm giác kích thích hay cảm giác thành tựu khi tìm kiếm được đồ ăn.

Cũng không có huấn luyện thể lực và những bài huấn luyện ác quỷ hàng ngày trong căn cứ XI, không có súng bắn tỉa, không có mồ hôi, càng không có những nhiệm vụ bên bờ sinh tử.

Dường như cuối cùng cô đã có một cuộc sống giống những người khác, nhưng lại mất đi chính mình.

Đêm dần khuya, Phong Lăng ngồi trên sofa nhưng cũng không thấy buồn ngủ, cô đứng dậy đi tắm rửa, sau khi ra ngoài cô vừa lau đầu vừa ngồi trên sofa mở ti vi, mở đại một kênh, dừng ở một kênh đang có chương trình giải trí. Cô cũng không xem nội dung gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười của những người dưới khán đài không ngừng vang lên, cô dùng cách này để khiến căn phòng yên lặng trở nên sôi nổi hơn một chút.

Sau khi lau tóc, Phong Lăng sờ lên vai.

Đây là vị trí cô bị rắn độc cắn khi làm nhiệm vụ ở Thung Lũng Rắn năm xưa, dù nói là vết thương cũ nhưng nó thật sự đã sớm không còn đau nữa.

Chính Phong Lăng cũng không biết tại sao, rõ ràng đã không còn đau nữa, thậm chí một chút cảm giác cũng không có nhưng chỉ cần bị đụng vào, miệng vết thương lại giống như bị cào xé, chợt đau đớn dữ dội.

Cả người cô đều không thoải mái.

Vì vậy, nó đã trở thành phản ứng theo bản năng một cách khó hiểu.

Chỗ trên vai để lại một vết dao cứa hình chữ thập màu trắng nho nhỏ, nó đã trở thành điểm nhạy cảm của cô, không thể chạm vào, như một "tâm bệnh" vậy.

Lúc này, chiếc điện thoại để trên bàn trà reo lên, Phong Lăng gạt mấy lọn tóc vẫn chưa khô của mình, tiện tay cầm lấy chiếc điện thoại, liếc nhìn dãy số trên màn hình, nghe máy.

"Phong Lăng, hôm nay tình cờ chị mở kênh thể thao Mỹ trên ti vi, xem được một giải đấu cận chiến toàn nước Mỹ, quán quân nữ đó có phải là em không?" Giọng nói của Văn Nhạc Tình truyền đến.

Động tác của Phong Lăng khựng lại, cô không giải thích, mà hỏi ngược lại: "Sao chị chắc đó là tôi?"
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
"Chị cũng không chắc lắm, chỉ cảm thấy trong nhận thức có hạn của mình, một cô gái có thân thủ lợi hại và tốc độ nhanh nhẹn dứt khoát như vậy, dường như chị chỉ có thể nghĩ tới em. Với lại, chị thấy chiều cao của người đó tương đương với em, thêm nữa là số báo danh, dù là Linh chứ không phải Lăng, nhưng với sự hiểu biết của chị về em thì chị thấy Linh này nhất định là em."

(*) Trong tiếng Trung, "Linh" và "Lăng" phát âm giống nhau.

Phong Lăng mỉm cười: "Núi cao còn có núi cao hơn, có lẽ người đó thật sự không phải là tôi đâu."

Văn Nhạc Tình khẽ cười: "Em cũng không cần biện bạch gì với chị cả, có phải là em hay không cũng thế, dẫu sao chị cũng sẽ không nói cho ai khác biết. Hai năm nay, chỉ có chị biết số điện thoại của em, cũng chỉ có chị biết năm đó em đã bỏ đi thế nào. Dù em không chịu nói cho chị biết bây giờ em đang ở đâu thì chị cũng không hỏi nhiều, nhưng Phong Lăng à, em thật sự đừng trách chị phiền hà, hai năm nay Nam Hành tìm em như phát điên lên, anh ấy..."

Nghe thấy hai chữ này, ý cười trong mắt Phong Lăng tan biến: "Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."

"Phong Lăng!" Văn Nhạc Tình có hơi bất đắc dĩ: "Không phải chị làm thuyết khách đâu, chị biết lúc em bị đuổi khỏi căn cứ năm đó đã thảm hại như thế nào, tận mắt chị trông thấy em ngã ở ven đường, nhưng hai năm nay Nam Hành luôn ở trong căn cứ, hơn nữa mấy ông cụ nhà họ Lệ không còn được bước chân vào đó nữa. Hai năm nay, anh ấy không về nhà họ Lệ và cũng từ chối không gặp các ông cụ trong nhà, anh ấy thật sự vẫn luôn đi tìm em. Dù đến tận bây giờ, chị vẫn không biết lý do anh ấy kết hôn là gì nhưng chị có thể nhìn ra là anh ấy có tình cảm thật sự với em, nhất định anh ấy có nỗi khổ tâm nào đó không thể giải thích. Có nhiều lúc, lời mà một người nói ra chưa chắc đã là sự thật, nhưng một người không bao giờ mở miệng giải thích cũng chưa chắc đã tồi tệ như lời người khác nói, có lẽ có nguyên nhân gì đó khác..."

"Những chuyện này đều không quan trọng, cô Văn, chuyện đã qua lâu như vậy, tôi đã sớm quên rồi." Phong Lăng hờ hững nói: "Tôi rất cảm ơn chị đã luôn giữ bí mật giúp tôi, và cũng không truy hỏi đến cùng chuyện giờ tôi đang ở đâu. Tôi chỉ có thể nói rằng bây giờ mình đang sống rất tốt, cuộc sống yên ổn, công việc ổn định, mọi thứ đều ổn, không cần phải vương vấn gì nữa. Tôi cũng không muốn liên quan đến những con người và sự việc trong quá khứ nữa. Đợi một thời gian nữa, đôi bên đều sẽ quên thôi."

"Sao em có thể quên được? Nếu em thật sự đã quên thì đã không đeo mặt nạ khi tham gia cuộc thi đó. Em đeo mặt nạ là không muốn có ai nhận ra mình, không muốn bị tìm thấy, điều này chứng tỏ em căn bản chưa thể buông bỏ được."

Phong Lăng không nói gì nữa, ánh mắt chỉ hờ hững nhìn dáng vẻ luôn tươi cười của đám người bên dưới khán đài trong ti vi, nhưng hình như bản thân cô không hề có cảm giác gì, cũng chẳng thể cười nổi.

"Cô Văn, tôi rất cảm ơn chị vì ngày xưa đã giúp tôi nhưng tôi thật sự muốn vĩnh biệt tất cả mọi chuyện trước kia, vì vậy, chị đừng nhắc đến những chuyện liên quan đến họ hay đến người đó nữa, tôi thật sự không muốn nghe." Phong Lăng thẳng thắn nói: "Chị nên biết rằng, nếu không phải tôi vẫn nhớ ân tình của chị thì có lẽ một người lạnh lùng, tuyệt tình như tôi đã cắt đứt liên lạc giữa chúng ta rồi. Tôi nói vậy không phải là đề cao bản thân mình, tôi chỉ đang tỏ rõ lập trường của mình thôi."

Văn Nhạc Tình thở dài: "Chị hiểu, nhưng hai năm nay thật sự Nam Hành vẫn luôn đi tìm em..."

"Công việc trong bệnh viện bận rộn như vậy, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, chị nghỉ sớm đi, chúc ngủ ngon." Phong Lăng cúp máy luôn.

...

Khi giải thưởng của giải quán quân được đưa xuống, cô chỉ tùy ý dùng thẻ của huấn luyện viên trưởng để nhận tiền. Mấy năm nay, cô đều không dùng tên thật của mình, thẻ ngân hàng cũng mượn của người khác dùng, huấn luyện viên trưởng đối xử với cô khá tốt nên cũng không động đến đồ của cô. Gần đây, vì tiền thưởng của giải vô địch, anh ta luôn giục cô mau dùng số tiền này để mua một căn nhà nhỏ cho ổn định, đỡ phải đi thuê nhà suốt ngày.

Phong Lăng không có khái niệm gì với những chuyện này, đối với cô, ăn no và có chỗ ở là tốt rồi, nhưng mấy huấn luyện viên trong võ quán đều khuyên cô như vậy, Phong Lăng chỉ đành đi xem vài căn nhà ở gần đó, nhưng gần đây không có khu nhà mới nào, đa số đều là các căn hộ nhỏ thích hợp cho thuê hoặc bán cho du học sinh các nước. Phong Lăng đã nhìn trúng một căn hộ hai tầng khoảng sáu mươi mét vuông ở gần chỗ cô đang sống, tiền thưởng và số tiền lương cô dành dụm hai năm nay vừa hay có thể trả được tiền đặt cọc.

Tiền để nguyên một chỗ thì cũng vậy, mua một căn hộ có thể tùy ý tu sửa theo kiểu mà mình thích cũng rất được.

Vì thế Phong Lăng quyết định mua một căn.

Vì đây không phải là căn hộ mới, chủ nhà cũ sắp xếp đồ đạc khá lộn xộn, Phong Lăng đã gọi người tháo dỡ hết đồ trong căn nhà ra để sửa chữa lại nên tạm thời chưa thể dọn đến, chắc ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể vào ở được, trong khoảng thời gian này, cô vẫn ở lại căn phòng nhỏ đang thuê.

Dẫu sao cô sống ở bên đó cũng đã quen nên ở đâu cũng vậy cả.

Với chuyện Phong Lăng giành vô địch lần này, dù những người bên cạnh rất mừng cho cô, nhưng họ cũng hiểu rõ tính cách của cô, nên không đi tuyên truyền khắp nơi. Vì Phong Lăng đeo mặt nạ nên họ cũng muốn tôn trọng ý muốn khiêm tốn và bí mật của cô, ngoài việc tám chuyện, ngưỡng mộ giữa người mình với nhau ra, họ không hề nói ra
ngoài.

Cuộc sống cũng coi như trôi qua êm đẹp.

Chỉ trừ ba tiết học mỗi tuần, lần nào Trần Bắc Khuynh cũng cho người đưa một bó hoa đến trước giờ học.

"Huấn luyện viên A Linh, hôm nay để hoa ở đâu đây? Cho thẳng vào thùng rác sao? Hay để luôn vào xe của cô dọn vệ sinh?" Một huấn luyện viên nào đó đi từ bên ngoài vào vừa hay giúp cô ký nhận hoa, sau đó tươi cười cầm bó hoa vào.

Phong Lăng đang ngồi bên bàn làm việc xem vài bộ mô phỏng chương trình học gần đây của võ quán, nghe thấy tiếng động, cô không buồn ngước mắt lên: "Tùy anh."

"Chậc, tùy cái gì mà tùy, dù sao đi nữa thì cái cậu học viên Trần này cũng chung tình với cô thật đấy, rõ ràng biết cô chẳng thèm ngó ngàng đến mình nhưng cậu ta vẫn không bỏ cuộc, cứ mỗi tuần mang hoa đến ba lần, lần nào cũng là các loại khác nhau. Hôm nay là hoa hồng Champagne được chuyển bằng máy bay từ Pháp đến, vô cùng thơm!"

Phong Lăng vẫn không buồn ngước mắt lên, tiếp tục xem clip mô phỏng bài dạy trong máy tính.

Thấy dáng vẻ lạnh lùng trước sau như một của Phong Lăng, huấn luyện viên nào đó chẹp miệng một cái, biết điều quay người ném bó hoa trong tay cho cô lao công vừa đi qua.

Sau khi kết thúc giờ học, Trần Bắc Khuynh nói hôm nay có một buổi tiệc sinh nhật, anh ta đang thiếu một cô bạn gái đi cùng, ngỏ ý hỏi Phong Lăng có thể đi cùng anh ta hay không. Phong Lăng đã từ chối thẳng, Trần Bắc Khuynh có vẻ tiếc nuối, còn nói nếu hôm nay cô không đi cùng anh ta, anh ta sẽ đi bám theo cô cho đến khi cô đồng ý mới thôi.

Phong Lăng chẳng buồn để ý đến đối phương, thu dọn đồ đạc xong, cô lập tức đi thẳng về nhà.

Cô lái xe về nơi ở của mình, vừa dừng xe, đang chuẩn bị bước xuống thì đột nhiên khựng lại, cảm thấy dường như có người đang đi theo phía sau lưng mình. Phong Lăng đột ngột xoay người nhưng không nhìn thấy ai, sau khi quan sát xung quanh xe, cô lạnh mặt cầm điện thoại lên gọi cho Trần Bắc Khuynh.

Sau khi điện thoại kết nối, Phong Lăng đang định hỏi anh ta dám bám theo cô thật sao, kết quả đối phương đã nghe máy nhưng âm thanh cô nghe thấy lại là tiếng ồn ào trong một phòng bao bên đó, không giống như âm thanh ở gần đây nếu anh ta theo đuôi cô.

"Cậu đang ở đâu?" Phong Lăng nhíu mày.

Trần Bắc Khuynh cười nói trong điện thoại: "Sao? Hối hận không đi cùng tôi rồi hả? Tôi uống rượu rồi nên bây giờ không thể lái xe đi đón cô được, hay là tôi gọi người đi đón cô đến đây nhé?"

"Không cần, tôi không đi." Phong Lăng chợt ngắt máy, ánh mắt u tối, cô đi vào bên trong, vừa đi vừa chú ý đến động tĩnh sau lưng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Thật sự có người đang bám theo cô.

Hơn nữa, trong suốt quãng đường lúc cô lái xe, người này còn không bị cô phát hiện ra, chứng tỏ năng lực của người này mạnh hơn cô.

Đó là ai?

Cảm nhận được sự tồn tại của người phía sau, Phong Lăng không về nhà ngay mà quay người rẽ vào một siêu thị gần nhà mua vài món đồ. Cô vừa đẩy xe vừa thi thoảng chú ý đến người ở gần kệ hàng sau lưng.

Phong Lăng đi dạo quanh siêu thị nửa tiếng đồng hồ, sắc trời bên ngoài đã tối đen, cảm thấy hình như người đó không đi theo mình nữa, cô mới đi ra ngoài thanh toán.

Sau khi ra khỏi siêu thị, cô cũng không về nhà ngay mà đi một vòng ngoài bãi gửi xe, xem hết từng chiếc xe đang đỗ ở đó một lượt.

Cô đã sống ở đây một năm rưỡi nên có ấn tượng với từng chiếc xe thường xuyên đỗ dưới tòa nhà này. Khả năng quan sát nhạy bén trời sinh khiến lúc vừa phát hiện ra một chiếc xe chưa từng thấy, Phong Lăng có thể chú ý đến ngay theo bản năng, nhưng mấy ngày gần đây, cô cũng không gặp người hay chiếc xe nào lạ cả, bao gồm ban nãy cũng vậy, không hề có động tĩnh của ai hay chuyện kỳ lạ gì.

Sau khi về xe, cô lại ngồi yên thêm một tiếng trên xe, xác định hình như người đó đã bỏ đi, Phong Lăng mới lặng lẽ mở cửa xe, bước nhanh vào tòa nhà mình ở. Lúc đi tới phòng của mình, Phong Lăng lại nhìn ngó xung quanh, ngẩng đầu nhìn về phía camera giám sát an ninh hành lang luôn sáng đèn ở góc hành lang, suy nghĩ một chốc, cô mở cửa.

Tình trạng như bị ai đó theo dõi kéo dài khoảng ba ngày, lần nào cũng là lúc Phong Lăng đi từ bên ngoài về nhà, cô cảm thấy hình như có người đang nhìn mình từ phía sau ở dưới tầng, nhưng lại không tìm thấy người hay chiếc xe nào đáng nghi cả.

Ngày thứ ba, Phong Lăng dứt khoát quay người đi thẳng đến tất cả mọi nơi ở gần đây mà có thể có người đang lẩn trốn, bất kể là sau cái cây hay chỗ rẽ hoặc góc tối trong tòa nhà, hay trong một quán cà phê và bánh ngọt nhỏ ở bên dưới, có đủ các kiểu người đang ở đây nhưng họ đều chỉ đến mua bán hay ăn uống bình thường, không có ánh mắt theo dõi mà cô cảm thấy.

Từ sau khi đến Boston, cô không hề gây chuyện với ai, cũng không ai biết cô từng là ai, nên không hề có kẻ thù. Nếu nói thật sự cô đã đắc tội với ai, có lẽ cũng chỉ có đám người xã hội đen mà cô đã chặn lại giúp Trần Bắc Khuynh lúc trước, nhưng thời gian đã trôi qua rất lâu, nếu bọn họ có khả năng báo thù, chắc chắn không thể đợi đến một năm rưỡi sau.

Mấy hôm trước, huấn luyện viên trưởng còn bảo cô gần đây phải chú ý an toàn một chút, dẫu sao khi đó lúc lên sàn đấu, bộ trang phục màu đen cô mặc trên người quả thực quá gợi cảm. Cô không chỉ kiếm được nhiều tiền, vóc dáng lại đẹp như vậy, lúc đó chương trình còn được phát trên ti vi, rất nhiều người đều xem được, một khi có ai đó nhận ra cô, khả năng sẽ có kẻ có ý đồ bất chính với cô như đám lưu manh sàm sỡ trên tàu điện chẳng hạn, đương nhiên những tên yêu râu xanh bình thường không đánh lại được cô.

Nhưng người đang theo dõi cô bây giờ rõ ràng không phải là người bình thường.

Người này có thể đứng ngoài mọi sự đề phòng và thận trọng của cô, hơn nữa cô còn không thể tìm được dấu vết nào.

Bất kể là thân thủ hay độ nhạy bén, người này đều hơn cô.

Không hiểu sao có một ý nghĩ chợt nhảy lên trong đầu Phong Lăng, cô bỗng đanh mặt, không tìm kiếm nữa mà quay người bước nhanh vào trong.

Sau khi về nhà, cô bỏ túi xuống, sau đó đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, dưới tòa nhà vẫn là một khoảng vắng lặng, không hề có chiếc xe nào phóng đi từ chỗ nào đó, không gian yên tĩnh như thể ba ngày nay chỉ là tự cô suy nghĩ nhiều.

"Cộc cộc."

Lúc Phong Lăng đang cởi áo khoác ngoài ra, chuẩn bị đi làm đồ ăn tối, cô đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Nghe thấy tiếng gõ cửa như có tiết tấu, người cô nổi hết da gà, Phong Lăng nhanh chóng nhìn về phía cánh cửa, sau đó lập tức đi ra.

Cách một cánh cửa, cô không biết người đứng bên ngoài là ai, chỉ lạnh lùng nhìn cánh cửa trước mặt, nghĩ tới tất cả khả năng, sau đó lại nghĩ tới thân thủ của đối phương hơn hẳn mình, ngoài người đó ra, thật sự cô không thể nghĩ ra còn ai có thể nhàm chán tới mức chạy đến đây theo dõi cô. Phong Lăng chợt mở mạnh cánh cửa, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.

Kết quả cô chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ lao động, đang cầm trong tay một chiếc hộp giấy đứng bên ngoài: "Xin chào, cô là cô Linh phải không? Đây là bưu phẩm chuyển phát nhanh của cô."

Phong Lăng nhìn chiếc hộp trong tay ông ta, sau đó lại nhìn người đàn ông trước mặt: "Bác lên đây từ lúc nào? Tôi không nhớ mình có hàng gì cần chuyển phát nhanh."
"Tôi có thói quen giao hàng chuyển phát nhanh từ tầng trên cùng xuống tầng phía dưới, vừa có hai gói hàng chuyển phát nhanh phải giao ở tầng của cô, sau đó tôi đi cầu thang thoát hiểm xuống." Nhân viên giao hàng nhanh mỉm cười khách sáo với cô, sau đó lại đưa một chiếc bút cho cô: "Phiền cô ký nhận cho."

Phong Lăng nghi ngờ, giơ tay nhận lấy gói hàng, thấy địa chỉ của người gửi viết là phía ban tổ chức giải đấu cận chiến, bấy giờ cô mới yên tâm, cầm bút ký nhận, sau đó đóng cửa.

Mở gói hàng ra, Phong Lăng nhìn thấy bên trong đặt cúp và con thú bông kỷ niệm phía ban tổ chức gửi bổ sung, còn có một bộ võ phục màu đen đặc biệt có in tên phía ban tổ chức, hoàn toàn làm theo số đo của cô.

Kiểm tra hết đồ trong gói hàng xong, Phong Lăng ngồi xuống sofa, nhìn chiếc cúp màu vàng đó.

Cô bỗng cười nhạt.

Xem ra là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Trước giờ cô luôn trốn một cách cẩn thận như vậy, sao người đó có thể tìm được cô chứ.

...

Cuối tuần Phong Lăng phải lên lớp cả ngày, cô nhận dạy ba lớp, không chỉ có mấy lớp của Trần Bắc Khuynh. Võ quán chia thành ba chương trình học theo ba cấp: sơ cấp, trung cấp và cao cấp, cô dạy cả ba cấp này. Bình quân mỗi học viên này chỉ có ba tiết học một tuần nhưng tất cả các tiết dạy của cô gộp lại, hình như thời gian lên lớp mỗi ngày của cô phải đến sáu tiếng đồng hồ.

Công việc càng bận rộn, cuộc sống của cô lại càng đầy đủ và ổn định hơn.

Lý do mà huấn luyện viên trưởng và quản lý của võ quán đặc biệt thích cô cũng là vì cô không sợ khổ cực, vất vả, chỉ cần họ yêu cầu và cô có thể làm được thì cô đều không đùn đẩy. Các huấn luyện viên khác không có việc gì thì thường muốn nghỉ ngơi vào cuối tuần để có thể ở bên gia đình hay bạn gái, chỉ có Phong Lăng là luôn sắp xếp lịch dạy kín ngày, không nghỉ một hôm nào, dù những lúc được nghỉ, cô cũng ngồi trong văn phòng huấn luyện viên xem các động tác lý giải võ thuật cơ bản, một khi xem là sẽ xem nguyên ngày.

Theo các đồng nghiệp và học viên nhận xét thì...

Cuộc sống của Phong Lăng căn bản không giống cuộc sống của một cô gái...

Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp nhưng bản thân cô lại không nhận ra.

Cô có một loại sức hút khác biệt.

Chiều Chủ nhật, Phong Lăng vẫn còn một tiết dạy cuối cùng, các huấn luyện viên khác đều đã về nhà, chỉ có một mình cô ở võ quán chờ các học viên đến.

Đến khi các học viên đều lần lượt đến đủ, cô nhìn đồng hồ, thấy còn mười phút nữa mới đến giờ lên lớp, vì thế lại tiếp tục ngồi trong văn phòng. Một lát sau, Phong Lăng cầm cốc đứng dậy chuẩn bị đi rót một cốc nước, kết quả vừa đi vòng qua bàn làm việc cô đã chợt nhìn thấy Trần Bắc Khuynh đang ôm một bó hoa hồng đỏ to đi đến.

Nhìn bó hoa hồng lớn quen thuộc đó, Phong Lăng lại nhìn Trần Bắc Khuynh hôm nay đích thân mang hoa tới, cô hờ hững nhìn anh ta, sau đó cầm cốc đi qua người đối phương, chẳng buồn nhìn lấy một cái. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

"Huấn luyện viên A Linh, hai hôm nữa là Noel, chúng ta đi hẹn hò đi." Trần Bắc Khuynh đã quen với sự phớt lờ của Phong Lăng, thấy cô chỉ đi đến cạnh bình nước uống cạnh tường lấy nước, anh ta quay lại nhìn cô, dịu dàng nói.

Phong Lăng kiên nhẫn lấy nước, lạnh lùng trả lời: "Tôi không đi, cậu bỏ cuộc đi, tôi không có hứng thú với cậu."

Trần Bắc Khuynh nhướng mày, đặt bó hoa hồng đỏ lên bàn làm việc của Phong Lăng, sau đó quay người, đi tới gần cô: "Tôi theo đuổi cô lâu như vậy, cô không nhìn ra được là tôi thật sự thích cô hay sao?"

Phong Lăng cầm chiếc cốc đã đầy nước, quay lại thấy Trần Bắc Khuynh đang đứng cạnh mình, nhíu mày: "Tránh ra."

Trần Bắc Khuynh không tránh, vóc dáng cao lớn của người đàn ông hơn một mét tám lăm sừng sững trước mặt một người cao khoảng một mét bảy như Phong Lăng.

Dường như chỉ có lúc đứng từ trên cao nhìn xuống Phong Lăng thế này, Trần Bắc Khuynh mới có cảm giác thật ra Phong Lăng cũng chỉ là một cô gái nhỏ chứ không phải là huấn luyện viên luôn lạnh lùng trước mặt anh ta.

Thấy Trần Bắc Khuynh không tránh đường, Phong Lăng lập tức nhìn đối phương hỏi: "Không lên lớp à? Lát nữa, nếu cậu mà đến muộn một phút thôi, tôi cũng sẽ xử lý theo tội trốn học."

"Tôi cùng đi với cô."

Phong Lăng cạn lời nhìn anh ta: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"

"Tôi thích cô, muốn làm bạn trai của cô." Trần Bắc Khuynh rất thẳng thắn, sau đó anh ta lại nhìn bả vai của Phong Lăng: "Tôi rất xin lỗi chuyện quật ngã cô qua vai lần trước, tôi chỉ đứng ở góc độ của một người đàn ông muốn chinh phục muốn thử cảm giác có thể 'khiêng' được cô lên, chứ không muốn làm cô bị thương. Nếu tôi đã làm cô bị đau thì cho tôi xin lỗi."

Phong Lăng mím môi: "Không đau đớn gì cả, cậu nghĩ nhiều rồi. Cậu học rất khá, cũng không cần phải nói xin lỗi tôi, mau về lớp chuẩn bị đi."

Lúc Phong Lăng đang chuẩn bị quay người bỏ đi theo hướng khác, Trần Bắc Khuynh đã giơ tay, nắm lấy cổ tay cô: "A Linh, tôi cảm thấy rất tò mò về cô, một cô gái trẻ tuổi như cô rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì mà lại có thân thủ tốt như vậy và lại có thể có tính cách trầm ổn, bình tĩnh như thế? Nếu cô không muốn kể về quá khứ của cô thì tôi cũng không để bụng nhưng có thể khiến cô có tính cách như vậy, chứng tỏ quá khứ của cô không hề vui vẻ gì. Bắt đầu từ bây giờ trở đi, tôi có thể cho cô hạnh phúc và niềm vui, hãy cho 'anh' một cơ hội được không?"

Đột nhiên Phong Lăng thấy hơi buồn cười.

Đàn ông ai cũng có cái tính này, khi thích một ai đó, họ muốn tỏ tình thì tỏ tình, muốn có thì có, đợi đến khi họ không thích nữa hoặc lúc nhất định phải bỏ đi thì họ sẽ không cho người phụ nữ bất kỳ một lời giải thích nào.

Thứ được gọi là tình cảm, chẳng phải chính là thứ không đáng tin nhất sao?

Sau khi im lặng mấy giây, Phong Lăng rụt tay lại: "Cút về lớp đi, đừng nói linh tinh nữa."

"Cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi thôi, đâu cần lúc nào cũng phải tỏ ra già dặn như vậy? Cô tưởng tôi thật sự tin lời nói dối năm đó của cô, tin cô báo sai tuổi của mình sao? Trên hồ sơ của huấn luyện viên đã viết tuổi rồi! Đến bây giờ cô mới hai mươi thôi, cũng có nghĩa là năm ngoái khi cô giúp tôi chuyện đó, cô mới chỉ vừa mười chín tuổi."

Phong Lăng có hơi mất kiên nhẫn, ngoảnh lại lạnh lùng nhìn Trần Bắc Khuynh: "Tuổi tác của tôi thì có vấn đề gì? Dù tôi mười lăm tuổi thì tôi vẫn có thể đánh ngã được anh. Ở đây là võ quán, không phải buổi xem mắt, anh có tư cách gì phán xét người khác? Ở đây phải dùng võ thuật để nói chuyện."

Trần Bắc Khuynh mỉm cười: "Có đôi lúc thấy dáng vẻ rõ ràng không vui, nhưng cứ đanh mặt lại làm ra vẻ già dặn của em, anh thật sự thấy rất đau lòng."

Phong Lăng: "..."
Phong Lăng chợt xoay người đặt cốc nước lên bàn làm việc, nước cũng không uống, hoa trên bàn cũng chẳng buồn nhìn, siết chặt quần áo và dây lưng bên hông, sau đó cô quay người định đi ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị đến lớp học.

Ban đầu, Trần Bắc Khuynh đứng im lặng ở cửa một chốc, sau đó đột nhiên vươn tay ra chặn Phong Lăng lại. Lúc Phong Lăng kinh ngạc ngoảnh lại nhìn về phía anh ta, cánh tay dài của Trần Bắc Khuynh ôm chầm lấy cô, sau đó lại kéo cô vào trong lòng nhưng Phong Lăng đã nhanh tay lẹ mắt nhấc chân đá mạnh vào bắp chân của đối phương. Lúc Trần Bắc Khuynh biến sắc mặt cúi đầu nhìn thì cô nhẹ nhàng đẩy anh ta lên phía trước, thoát khỏi vòng ôm của anh ta, đi ra khỏi cửa.

Đúng là cao thủ.

Trần Bắc Khuynh không đánh lại Phong Lăng.

Anh ta định thực hiện vài chiêu tấn công đơn giản mà cũng không làm được.

Sau khi Phong Lăng bỏ đi, Trần Bắc Khuynh mới xoa xoa bắp chân của mình, khẽ xuýt xoa một tiếng, sau đó lại ngoảnh lại nhìn về phía bóng lưng đang ngang nhiên đi về phía phòng học của cô gái. Anh ta bất đắc dĩ giơ tay lau sạch mồ hôi, dáng vẻ thất bại quay người đi đến phòng học.

Vào phòng học, trông thấy Phong Lăng và Trần Bắc Khuynh một trước một sau đi vào, đám đàn ông lập tức tỏ vẻ thích thú huýt sáo: "Huấn luyện viên A Linh, ngày mai là đêm Noel, ngày kia là Noel, cô có kế hoạch gì chưa? Có đi hẹn hò gì đó không?"

Mặt Phong Lăng không đổi sắc: "Hai hôm nữa tôi đều có tiết dạy."

"Ây da, còn dạy học gì nữa, mà dù có tiết dạy thì chắc học viên của hai ngày nữa cũng sẽ xin nghỉ thôi. Tôi thấy cô cứ nghỉ luôn hai ngày đi, nếu hai hôm nữa cô không có hoạt động gì, chúng tôi mời cô đi ăn cơm!"

"Lên lớp." Phong Lăng lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.

Vừa nhìn thấy ánh mắt này của cô, đám đàn ông không dám ho he gì nữa, nhanh chóng thực hiện động tác, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn liếc cô, sau đó chốc chốc lại nhìn về phía Trần Bắc Khuynh không rõ đang có tâm trạng gì.

Bọn họ cũng không biết học viên Trần này theo đuổi lâu như vậy đã có thành quả gì chưa, sắp đến Noel rồi mà đến một cuộc hẹn cũng không thành, chậc chậc.

...

Đối với các du học sinh mà nói, ngày được gọi là Noel là một ngày lễ rất phấn khích, như họ nói thì còn kích thích hơn nhiều so với đón Tết ở trong nước.

Ngày lễ thuộc về giới trẻ, nhưng với một người còn trẻ hơn họ là Phong Lăng lại chẳng hề cảm nhận được bất kỳ không khí gì của ngày lễ.

Xưa nay cô chưa từng đón bất kỳ ngày lễ nào.

Hai ngày sau là lễ Noel, quả thực tất cả các học viên đều đã xin nghỉ vào hôm đó. Sau khi từ chối lời mời đi ăn của mấy huấn luyện viên khác, Phong Lăng một mình lái xe về nơi ở.

Mấy ngày nay, hình như cô không còn cảm thấy có ai theo dõi mình nữa, trên đường về nhà, tâm trạng của cô cũng thả lỏng hơn nhiều. Bên đường có nhiều đôi nam nữ mặc quần áo rất dày sóng vai đi bên nhau, thi thoảng đi qua dưới một cây thông lớn, cô còn có thể nhìn thấy các đôi tình nhân của nhiều nước đang ôm hôn nhau, khắp phố đều là ông già Noel mặc bộ quần áo đỏ đi ra ngoài vào ban đêm.

Phong Lăng cứ ngắm nhìn dòng người đi trên con phố rực sáng ánh đèn neon như vậy, cho đến khi lái xe về đến căn hộ.

Ngay đến dưới sân khu cô ở cũng có ngọn đèn đủ màu sắc và cây thông Noel xinh đẹp. Sau khi xuống xe, Phong Lăng nhìn cây thông Noel đó, dường như mỗi lần đến những ngày lễ náo nhiệt như thế này, cô đều có thể cảm thấy mình không hề ăn nhập gì với thế giới này.

Phong Lăng đi về phía dưới cây thông Noel được trang trí đèn đủ màu sắc, nghiêng đầu nhìn ngọn đèn trang trí hình ngôi sao rất to ở phía ngọn cây, bên cạnh có một cô bé đang mặc chiếc váy của công chúa bạch tuyết, ôm một chiếc đèn hình quả táo đỏ vui đùa chạy nhảy. Cô bé vừa chạy vừa ngoảnh lại dùng tiếng Anh nói mong ước năm nay của mình với cha mẹ mình ở phía sau.

Hình như bọn họ đều rất hạnh phúc.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Hình như bất kể là người yêu, bạn bè, người thân, đồng nghiệp hay bạn học, họ đều có rất nhiều người ở bên cạnh.

Phong Lăng giơ tay, chạm vào bông tuyết lạnh lẽo đến thấu xương trên cây thông Noel.

Cô đang định quay người đi thì đột nhiên liếc thấy một bóng người.

Phong Lăng thậm chí còn tưởng mình đã nhìn lầm. Ở nơi băng tuyết tràn ngập này, hơi thở trắng xóa đã che khuất một nửa tầm nhìn trước mặt.

Phong Lăng híp mắt, cẩn thận nhìn về hướng kia, nhưng lại chẳng thấy gì.

Ánh mắt cô tối đi, sau đó cô lại đảo mắt nhìn xung quanh, vẫn không trông thấy gì cả.

Vốn cũng không nên có.

Cô quay người rời khỏi chỗ cây thông Noel, mua một hộp mì ăn liền ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, sau đó trở về chỗ ở.

Thang máy đến tầng 15, vừa bước ra ngoài Phong Lăng đã nhạy bén ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước cửa chỗ ở của mình.

Người đàn ông mặc quần áo thể thao màu đen, hai tay đút trong túi quần, thảnh thơi dựa vào cánh cửa. Nghe tiếng cửa thang máy mở ra, anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lại lệch khỏi ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hờ hững của cô, liếc nhìn hộp mì ăn liền trong tay Phong Lăng.

"Chỉ mua một hộp thôi à? Của anh đâu?" Đầu lông mày lạnh lùng của người đàn ông hơi nhướng lên, lời nói ra như thể không phải hai người đã hai năm chưa gặp, mà dường như chỉ mới vừa xa nhau hai ngày.

Phong Lăng cố đè cảm giác muốn bóp nát hộp mì ăn liền trong tay xuống, thờ ơ nhìn anh, sau đó ngập ngừng suy nghĩ liệu trước khi thang máy chưa rời đi, cô có nên trở vào trong rồi lập tức đi khỏi đây hay không.

Nhưng lúc cô còn chưa nghĩ xong, người đàn ông đã rút tay ra khỏi túi quần, cặp chân dài bước nhanh tới, hai cánh tay tùy ý duỗi sang hai bên, chống trên hai bên cửa thang máy, nhìn xuống Phong Lăng vừa mới không tự chủ lui về phía sau đi vào trong một bước: "Muốn xuống lầu hứng gió lạnh âm mười mấy độ nói chuyện, hay là đứng ở đây nói?"

Phong Lăng thờ ơ nhìn đối phương, cô biết lòng mình đủ bình tĩnh, hồi đó đã rất bình tĩnh rồi, huống chi là bây giờ.

Chỉ là Lệ Nam Hành bỗng nhiên xuất hiện quả thật khiến cô không kịp trở tay.

Nói vậy là, ít ngày trước anh đã tới Boston. Mấy ngày nay cô có cảm giác phía sau mình có người, người đó chính là anh.

Cô không lên tiếng, nhìn chằm chằm con số trong thang máy, trầm giọng bảo: "Tránh ra."

Lệ Nam Hành nhìn cô gái mặt mày vo cảm, ánh mắt nhìn thật sâu vào cô, tay lại buông khỏi cửa thang máy như cô mong muốn.

Phong Lăng nương theo khe hở trước cửa đi ra ngoài, để mì ăn liền trong tay lên trên kệ để đồ trước cửa, nhưng không có ý muốn mở cửa.

"Anh tới đây làm gì?" Cô đối mặt với cửa, đưa lưng về phía người đàn ông, trong giọng nói không mang theo chút độ ấm nào.

"Người mất tích hai năm, người mà anh khổ sở tìm kiếm hai năm, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, bỗng một ngày lại dùng thân phận quán quân đánh cận chiến nữ của Mỹ xuất hiện trên các tạp chí lớn, em nói xem, anh tới nơi này để làm gì?" Giọng nói của người đàn ông vang lên phía sau cô, ngữ điệu thản nhiên giống như hết thảy hai năm này đều đã là quá khứ, chỉ cần bây giờ tìm được cô, mọi thứ đều dễ nói.

Dù trong lòng Phong Lăng có một triệu viên thuốc hối hận thì cũng đều vô dụng.

Lúc đó cô đi tham gia trận đấu chẳng qua chỉ vì cuộc sống quá đơn điệu nhàm chán, tìm một ít chuyện để làm, căn bản không biết sẽ lên ti vi, lên tạp chí, lại càng không ngờ mặc dù mình mang mặt nạ, nhưng người quen thuộc với cô vẫn có thể nhận ra.

Đến Văn Nhạc Tình cũng có thể nhận ra cô, huống chi là Lệ Nam Hành.

Nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ tới còn có một ngày gặp lại anh.

Phong Lăng xoay người, nhìn về phía người đàn ông cao hơn mình rất nhiều sau lưng: "Anh Lệ, nguyên nhân ban đầu tôi rời đi cũng không phải vì tôi muốn chạy trốn, mà là bị mấy vị nắm quyền của nhà họ Lệ ép đi, thể diện gì cũng mất hết, bị cứng rắn ép buộc rời đi, vậy nên, cái gọi là mất tích hai năm, lại bị ai đó đau khổ tìm kiếm hai năm, hết thảy
đều không nên tồn tại. Tôi không có lý do gì để được ai đó tìm kiếm, anh cũng không có bất kỳ lý do gì để tìm kiếm tôi, bây giờ ở chỗ này, cũng chẳng có gì cần thiết cả."

Nhìn thiếu nữ tóc ngắn ngây ngô trước kia đã lột xác trong hai năm, cảm xúc của cô, vẻ mặt của cô vừa thờ ơ vừa xa lạ ngập tràn xa cách, không cho phép bất kỳ ai tới gần.

Lệ Nam Hành nhìn cô bằng ánh mắt nặng trĩu, anh đi lên trước, trong chớp mắt Phong Lăng đề phòng lui về phía sau một bước, Lệ Nam Hành cụp mắt, nhìn đôi mắt lạnh lùng của cô: "Vừa rồi em gọi anh là gì?"

Không phải lão đại, không phải Lệ Nam Hành.

Anh Lệ?

Giọng nói của Phong Lăng rất bình tĩnh: "Từ lâu tôi đã không còn là người của căn cứ XI nữa, tôi nên gọi anh là gì đây?"

Lúc đang nói chuyện, cô đột nhiên cảm thấy hình như mình chẳng làm gì sai, cũng không cần thiết phải trốn tránh, nghĩ vậy cô ngước mắt lên đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh: "Anh Lệ, tôi từng nghe người khác nói, đàn ông và phụ nữ yêu nhau là chuyện chẳng có gì lạ, bỗng nhiên chia tay không có lý do cũng cực kỳ bình thường, cái thứ tình cảm này tới nhanh mà đi cũng nhanh, vậy nên tôi sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì đã qua, cũng xin anh đừng nên vì đoạn quá khứ đó mà dây dưa với tôi. Chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình, đây là lời đáng lẽ tôi phải nói từ hai năm trước, chỉ tiếc là mấy ông cụ nhà anh không cho tôi cơ hội nói ra câu này đã bảo tôi cút rồi."

"Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình?" Trong nháy mắt ánh mắt Lệ Nam Hành trở nên sắc bén, anh cúi xuống rồi nghiêng về phía trước. Phong Lăng không ngờ anh lại đột nhiên cúi đầu xuống, chợt lui một bước về phía sau, nhưng lại bị dồn dựa vào cánh cửa sau lưng.

Người đàn ông được thế tiếp tục ép xuống, trong lúc cô muốn tránh né bèn giơ tay lên nắm lấy bả vai Phong Lăng, vững vàng đè cô trên ván cửa: "Phong Lăng, m* kiếp, anh tìm em hai năm, bây giờ em lại nói với anh đó chỉ là một câu gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình? Anh từng nói muốn chia tay sao? Anh từng nói tình cảm tới nhanh mà cũng đi nhanh à? Anh từng nói anh không cần em nữa bao giờ? Hả?"

Phong Lăng tưởng rằng mình nghe nhầm.

Thậm chí bao năm qua, cô vẫn luôn cho rằng Lệ Nam Hành là người lý trí, ít nhất tam quan của anh hẳn là bình thường.

Một người đàn ông đã kết hôn sao lại không biết xấu hổ mà nói không muốn chia tay với một người phụ nữ khác, sao lại không biết xấu hổ mà nói vẫn cần một người phụ nữ nào đó?

Cho dù cô rất ngây thơ trong chuyện tình cảm, thế nhưng cũng biết cái gì gọi là tiêu chuẩn làm người.

Nhưng cô phát hiện, dù đã qua hai năm, những thứ nhiều thêm và ít đi trong lòng cô đều khiến chỉ cô trở nên càng thêm trầm tính, nhất là trong chuyện với Lệ Nam Hành, cô không muốn truy cứu đúng sai gì đó, càng không muốn tranh cãi với anh.

Vì vậy cô chỉ nhìn người đàn ông đang đè mình ở trên cửa, nhìn sự phẫn nộ chất chứa đằng đẵng suốt hai năm và nỗi thương tiếc ẩn giấu trong mắt Lệ Nam Hành, chỉ bình tĩnh nhìn anh như vậy: "Ồ, rất đơn giản. Vậy thì là tôi không cần anh nữa."

Là tôi không cần anh nữa. WebTru yenOn linez . com

Lệ Nam Hành ngấm ngầm chịu đựng suốt hai năm.

Cho dù biết rõ tính tình cô rất hiếu thắng và bướng bỉnh, cũng có quá nhiều điều khiến cô không thể nào dễ dàng tiếp nhận. Cuối cùng cũng tìm được người, nhưng khi thấy cô sống quá yên bình, anh lại không nỡ làm phiền cô.

Vậy mà chỉ vì dáng vẻ một mình đứng dưới cây thông Noel của cô, anh lại không kiềm chế nổi muốn tới ôm cô. Cuối cùng giờ cũng nhận được "con dao" đã trì hoãn hai năm mới "đáp trả" của Phong Lăng.

Ánh mắt của người đàn ông vừa tối tăm vừa nặng nề, không đợi anh nói tiếp, Phong Lăng đã lạnh lùng bảo: "Buông ra."

Người đàn ông không lùi lại, càng không chịu buông ra mà chỉ cúi xuống nhìn cô: "Một người âm thầm bỏ đi hai năm trời, bây giờ vất vả lắm anh mới tìm được em, em nghĩ rằng anh sẽ dễ dàng buông tay thế sao?"

"Không thì sao? Anh Lệ cho rằng tôi sẽ trở về để thành kẻ đứng ngoài chen chân vào cuộc hôn nhân của anh, hay là một kẻ biết rõ mình là kẻ thứ ba vẫn còn không biết xấu hổ?" Phong Lăng vô cùng bình tĩnh nhìn anh: "Thái độ của tôi rất hòa nhã, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, tôi cũng không có bất kỳ lời oán thán và yêu cầu chịu trách nhiệm nào từ anh. Tôi đã không quấn lấy thì thôi, anh lại dây dưa gì chứ?"

Lệ Nam Hành càng ngày càng siết chặt vai cô: "Em có nhớ anh từng bảo em đợi anh ba năm không?"

Phong Lăng như thể nghe được truyện cười gì đó, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì đột nhiên hiện lên nụ cười khẩy đầy vẻ chế giễu. Cô giãy khỏi cánh tay anh, vừa lấy chìa khoá mở cửa vừa đưa lưng về phía anh thản nhiên nói: "Chuyện không nên nhớ tôi đều không nhớ, mời anh về cho."

"Phong Lăng, hãy cho anh một cơ hội giải thích, có một số việc chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, cũng là trách nhiệm, anh..."

Cửa phòng được mở ra, Phong Lăng vừa mở cửa vừa quay đầu nhìn về phía anh: "Tôi biết có rất nhiều chuyện không phải chỉ vài câu giải thích là có thể nói rõ. Nếu như có thể giải thích thì hai năm trước trước khi kết hôn anh đã giải thích với tôi rồi. Bây giờ muốn nói gì cũng đều không còn cần thiết nữa. Tôi đã từ bỏ rồi, không có gì để nói cả."

Dứt lời, Phong Lăng đi thẳng vào cửa.

Cửa phòng bỗng gặp phải lực cản, cô đảo mắt nhìn cánh tay đang chống trên ván cửa của người đàn ông, chỉ lạnh nhạt nhìn một cái rồi buông tay, quay người lại nhìn anh: "Muốn vào trong phải không? Lệ Nam Hành anh đã từng như thế này, nói muốn xông vào thế giới của tôi thì nhất định phải xông được vào, bất kể tôi dựng lên bao nhiêu phòng tuyến thì cũng bị anh đập tan hết lần này đến lần khác, cuối cùng thì sao? Anh có được cái mình muốn, cuối cùng phủi mông rời đi. Giờ thì sao, anh muốn vào à? Hình như đúng là tôi không cản được anh thật, anh muốn làm gì đây?"

Cô gái trẻ tóc ngắn trước mặt đã không còn dáng vẻ thiếu nữ trước đây nữa, mà đan xen vào đó là cảm giác giữa một cô gái và một người phụ nữ trưởng thành. Ánh mắt còn lạnh lùng hơn lúc ở căn cứ XI khi xưa. Trong cái vẻ lạnh lùng ấy có thêm rất nhiều sự từng trải và kiên định anh chưa từng được biết tới, thậm chí còn cả vẻ thản nhiên mà anh không hề muốn thấy.

Tức giận và ghen tị mới là yêu thương sâu sắc, sợ rằng ngay cả hận thù và oán trách cũng đều là biểu hiện của việc đã từng yêu.

Thế nhưng trong mắt cô lại chẳng có gì cả.

Hờ hững đến mức còn không tìm được cả dấu vết mà anh đã từng tồn tại.

Cánh tay đang chống trên cửa của Lệ Nam Hành chầm chậm buông xuống, sau khi nhìn cô hồi lâu, anh nói bằng giọng khàn khàn: "Nghỉ sớm đi."

Phong Lăng không trả lời, không có biểu cảm dư thừa nào mà đóng sầm cửa lại, sau đó khóa trái cửa từ bên trong, hoàn toàn ngăn cách tầm nhìn của người đàn ông đứng ở bên ngoài.

Bình thường căn phòng này rất yên tĩnh, nhưng dường như tối nay vì sự náo nhiệt ở bên ngoài mà vắng lặng hơn.

Yên tĩnh tới mức không giống bình thường.

Phong Lăng đứng bên trong cửa, không hề liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau.

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Không khí sau ngày lễ vẫn tiếp tục kéo dài. Vén rèm cửa lên là có thể thấy băng tuyết ngập trời và rất nhiều đôi tình nhân dậy sớm cùng mặc quần áo thật dày chạy bộ buổi sáng ở bên ngoài.

Đêm qua đèn trên cây thông Noel đã được tắt đi, thế nhưng đồ trang trí vẫn lấp lánh đủ loại màu sắc chói mắt dưới nắng sớm.
Buổi sáng Phong Lăng không có chuyện gì cần phải làm, chương trình giảng dạy phần lớn đều bắt đầu sau mười giờ sáng hoặc là sau một giờ chiều.

Cô tự chiên cho mình một quả trứng gà, lại nướng thêm hai miếng bánh mì, tùy tiện quết chút mứt hoa quả vị việt quất, thả một lá rau và một lát chân giò hun khói vào, rồi cắt thành sandwich để ăn.

Sau khi ăn xong, cô mặc áo khoác vào chuẩn bị đi ra ngoài chạy hai vòng. Mặc dù đã rời khỏi căn cứ từ lâu, không cần phải huấn luyện mỗi ngày nhưng Phong Lăng đã sớm hình thành thói quen sinh hoạt, mỗi ngày lúc lên lớp dạy học viên vài động tác, lượng vận động đó căn bản là không đủ, cô phải chạy hai, ba kilomet mỗi sáng sớm mới thấy thoải mái.

Mở cửa, Phong Lăng đang muốn bước ra thì trông thấy một bóng người đang đứng thẳng trước cửa sổ cạnh hành lang. Phong Lăng ngước mắt lên liền thấy Lệ Nam Hành đứng ở nơi đó, quay lưng lại với nắng sớm ngoài cửa sổ.

Cô ngẩn ra, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay rồi lại nhìn về phía người đàn ông.

Nghe thấy tiếng cửa, Lệ Nam Hành ngẩng lên nhìn cô: "Ngủ ngon không?"

Thấy người đàn ông vẫn mặc bộ quần áo tối qua, lại ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, cô đảo mắt quả nhiên trông thấy vài đầu mẩu thuốc lá trên thùng hút thuốc bên cạnh thang máy.

"Anh ở đây cả tối hôm qua?" Cô quay lại nhìn về phía anh.

Lúc này người đàn ông đang đưa lưng về phía nắng sớm ngoài cửa sổ, nhìn cô, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói: "Ít nhất tối hôm qua anh không quấy rầy em nghỉ ngơi."

Phong Lăng im lặng nhìn anh, ánh mắt vẫn lạnh lùng: "Vậy nên anh đứng nhả khói trước cửa nhà tôi?"

Vầng trán lạnh lùng của Lệ Nam Hành khẽ nhíu lại, anh ngước mắt nhìn điều hòa không khí và đường thải khói trên hành lang: "Anh thấy bên cạnh cầu thang an toàn có ghi mấy chữ "Khu vực hút thuốc", hơn nữa, hiệu quả ngăn cách của cửa phòng em rất tốt, khói thuốc hẳn là không ảnh hưởng được tới em."

Phong Lăng thật sự khâm phục sát đất hành vi không biết xấu hổ trước sau như một của Lệ Nam Hành, cô nắm chặt quả đấm cửa: "Canh trước cửa nhà tôi làm gì? Tôi phải ra ngoài đi làm, không có thời gian đối phó với anh. Không phải tối hôm qua đã bảo anh đi rồi sao?"

"Anh có nói là anh sẽ đi à?"

Phong Lăng nhíu mày: "Thế rồi sao? Tôi cũng không muốn nói chuyện với anh, tối hôm qua tôi đã nói hết những gì cần nói rồi. Tôi nói lại lần nữa, tôi đã từ bỏ rồi, không muốn nhắc lại bất cứ chuyện gì liên quan tới quá khứ nữa, bây giờ tôi phải đi làm."

Lệ Nam Hành đút một tay trong túi quần, cúi đầu nhếch miệng nở nụ cười, sau đó lại nhướng mày, đảo mắt nhìn cô: "Bây giờ anh cũng không muốn nói gì cả, em cứ việc đi làm, anh không quấy rầy em."

"Thế anh đi đi."

"Anh đi đâu chứ?"

"Trở về khách sạn, trở về Los Angeles, về xe, hoặc là trở về tất cả mọi nơi thuộc về anh, muốn đi đâu thì đi, không liên quan đến tôi."

"Ai nói cho em biết anh ở khách sạn?"

"..."

"Anh lái xe tới đây, mấy ngày nay đều ở trong xe, ăn không ngon ngủ không yên. Sau khi nhìn thấy em lại bị cái miệng này của em chém ngàn vạn nhát đao một lúc, hiện tại tâm trạng của anh đang rất tệ." Người đàn ông nhìn cô, lại tỏ thái độ đương nhiên: "Tối hôm qua đứng ngoài cửa nhà em suốt đêm, em nên đi làm thì đi làm đi, anh vào trong ngủ một giấc."

Phong Lăng: "???"

"Anh vào nhà tôi ngủ?"

"Có vấn đề gì à?"
w●ebtruy●enonlin●e●com
Phong Lăng nghi ngờ có phải người đàn ông này thật sự không biết cái gì gọi là người cần thể diện, cây cần vỏ không: "Hình như tôi không có lý do gì để chứa chấp anh cả."

"Không phải tối hôm qua em sợ anh vào trong làm gì đó với em sao? Thế nên anh mới không vào làm phiền em, bây giờ em phải ra ngoài, cho anh vào trong ngủ một lát không được à?"

"Không được." Phong Lăng quả quyết từ chối.

"Trong nhà có chứa đàn ông không thể để anh gặp à?" Người đàn ông nhìn cô chằm chằm.

Phong Lăng vẫn lạnh lùng nhìn anh: "Không có."

"Hay trong nhà có vật gì không thể để anh trông thấy?"

"Không có."

"Vậy tại sao anh không thể vào trong ngủ một giấc?"

"Anh ngủ ở đâu chẳng được, sao cứ phải vào nhà tôi ngủ?"

"Anh đứng bên ngoài cả một đêm, em muốn để anh lại về trong xe ngồi ngủ sao?"

"Đó là chuyện của anh, tôi không quan tâm."

Lệ Nam Hành nhìn cô trong chốc lát, ho nhẹ một tiếng: "Được, thế anh lại về xe vậy."

Thấy người đàn ông quả thực đã gầy hơn so với hai năm trước, không phải gầy về vóc dáng, dáng người Lệ Nam Hành vẫn luôn hoàn mỹ không chê vào đâu được, mà là cảm giác gầy gò, hiển nhiên hai năm nay thật sự sống không tốt lắm, hơn nữa có lẽ mấy ngày gần đây đúng là không lúc nào được nghỉ ngơi tử tế.

Phong Lăng nhìn bóng lưng Lệ Nam Hành, không hề có cảm giác mềm lòng mà chỉ nhìn cả đống đầu thuốc lá bên kia, nhìn mái tóc hơi bù xù của người đàn ông, rồi lại nhìn khuôn mặt hơi tiều tụy của anh.

Nhà cô gọn gàng ngăn nắp không bừa bộn, chẳng có gì là không thể cho người khác thấy cả.

Mặc dù không còn quan hệ yêu đương, mặc dù cô đã buông bỏ chuyện trước đây, nhưng dẫu sao anh cũng đã từng là lão đại của cô.

"Tối hôm qua, anh thật sự đứng ở đây suốt đêm không ngủ à?" Phong Lăng lạnh nhạt hỏi.

Người đàn ông đã đi tới trước cửa thang máy, đưa lưng về phía Phong Lăng, chính anh cũng liếc nhìn đống mẩu thuốc lá bên kia, sau đó quay đầu nhìn cô: "Em nghĩ sao?"

Đã buồn ngủ đến mức này rồi, còn ra vẻ cái gì chứ?

Sắc mặt Phong Lăng không thay đổi, cô liếc nhìn bóng lưng anh, trực tiếp đẩy cửa phòng bên tay ra, bước ra ngoài một bước: "Tự đi vào ngủ đi, buổi tối trước 6 giờ rưỡi tôi sẽ về đến nhà, anh phải rời đi trước khi tôi về, đừng để lúc tôi về lại nhìn thấy anh nữa."

Lệ Nam Hành ngoái đầu nhìn cô, Phong Lăng lại nói: "Chìa khoá tôi cầm đi rồi, lúc đi anh đóng cửa lại là được. Ngoài ra, chỉ cho phép ngủ trên ghế sofa, không được động vào bất cứ đồ vật nào khác, đừng làm bẩn hay làm loạn nhà tôi lên."

Lúc này Lệ Nam Hành dứt khoát quay hẳn lại, từ trên cao nhìn xuống người con gái đã sắp đi tới bên cạnh mình: "Anh là người có bệnh sạch sẽ, em nghĩ anh sẽ làm bẩn làm loạn tới mức nào?"

Phong Lăng không nói tiếp nữa mà chỉ liếc anh một cái: "Không phải rất mệt cần đi ngủ rồi sao? Nếu không vào thì bây giờ tôi khóa cửa đây."

Lệ Nam Hành lại nhìn bộ đồ thể thao nữ và túi xách trong tay cô: "Giờ không còn giả làm đàn ông nữa mà sao vẫn nói chuyện không khách khí như vậy?"

Phong Lăng mặc kệ anh, ấn thang máy, không nói nhiều nữa.

Thấy cô vội vàng ra ngoài, rõ ràng không muốn nói chuyện với mình, Lệ Nam Hành cũng không sốt ruột hay nhiều lời, anh nhìn vẻ mặt vừa mất kiên nhẫn vừa lạnh lùng của cô, đi thẳng vào trong, lúc vào cửa bỗng nhiên nói: "Trong nhà có đồ ăn sáng không?"

"Không có." Phong Lăng đứng trước cửa thang máy, lạnh lùng đáp lại.
"Vậy ban nãy em chưa ăn sao?"

"Ăn rồi."

"Không chừa lại chút nào à?"

"Nhà tôi không nuôi mèo, nuôi chó, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chừa lại làm gì?" Nhìn con số trên thang máy chầm chậm tăng lên, cô bảo: "Trong tủ lạnh có bánh mì, muốn ăn thì tự nướng."

"Ừm, anh đi ngủ trước, dậy rồi ăn." Người đàn ông dứt lời bèn đóng cửa lại luôn.

Phong Lăng: "..."

Cô lặng lẽ nhìn thang máy lên trước mặt, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.

Cảm thấy hình như mình không nên cho anh vào trong.

Mặc dù nói quả thực tối hôm qua anh rất đàng hoàng, không còn ngang ngược xông vào giống trước đây, cũng lịch sự ở bên ngoài suốt đêm, không bi lụy hi vọng tha thứ cũng không quấn lấy nhất định phải giải thích trước mặt cô, lại càng không bá đạo quá đáng cưỡng ép làm gì cô.

Nhưng bây giờ, loại hành vi không biết xấu hổ này, mãi đến lúc cửa bị anh đóng lại từ bên trong, Phong Lăng mới phản ứng lại được, rốt cuộc vừa rồi cô nghĩ gì vậy? Sao lại để anh vào?

Nếu anh quá hung hăng thì chắc chắn cô sẽ từ chối, nhưng dường như anh đã làm ngược lại hoàn toàn với cách làm trước kia.

Cửa thang máy mở ra, cô không kịp suy nghĩ nhiều nữa mà đi vào, quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng, hơi cau mày lại rồi sau đó đóng cửa thang máy. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Mãi đến lúc ra khỏi khu chung cư, trong lúc nhất thời, Phong Lăng cũng mất đi hứng thú muốn chạy bộ buổi sáng, bèn trực tiếp đi tới bãi đỗ xe. Phong Lăng ngồi vào trong xe, cảm nhận nhiệt độ không khí cực thấp khi để xe ở bên ngoài suốt cả đêm, lại nghĩ tới người đàn ông nói mấy ngày gần đây anh vẫn ngủ như vậy.

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Nếu như anh đủ hiểu cô, không, phải nói là anh cực kỳ hiểu cô, chắc hẳn là anh phải biết rất rõ, bất kể thế nào thì cô và anh cũng không thể trở lại như hai năm trước được nữa.

Cô cũng không thể có bất kỳ tình cảm mập mờ hoặc là vượt khỏi lý trí gì với một người đàn ông đã kết hôn.

Anh nên hiểu và cũng nên biết, mình không cần thiết phải ở lại đây, bởi sẽ chẳng có bất kỳ kết quả gì.

...

Sáu giờ tối.

"Đến giờ tan tầm rồi, sao cô vẫn chưa về nữa?" Huấn luyện viên trưởng vừa mới dạy xong lớp cuối cùng của hôm nay, sau khi vào phòng làm việc thấy Phong Lăng đang ôm cốc, ngồi trước máy vi tính.

Phong Lăng ngước mắt lên nhìn về phía anh ta: "Không có chuyện gì, ngồi lại một lát ở văn phòng thôi."

"Thời tiết lạnh như thế, không có việc gì thì ngồi đây làm gì, về nhà ấm hơn." Huấn luyện viên trưởng cười: "Cô có lái xe tới không? Có cần tôi đưa về không?"

"Có, tự tôi có thể về được." Phong Lăng đặt cốc xuống, nhìn đồng hồ: "Sáu giờ rưỡi tôi về."

Huấn luyện viên trưởng lại nhìn cô vài lần: "Khó chịu ở đâu à?"

"Không có."

"Bình thường thấy sau khi tới giờ tan làm cô đều về nhà đúng giờ, sao hôm nay hình như lại không muốn về lắm vậy?"

Phong Lăng không trả lời, chỉ cười nhạt.

Cô không chắc rốt cuộc Lệ Nam Hành đã đi chưa, cũng không biết anh đã tỉnh ngủ hay chưa nên cảm thấy nên về muộn hơn một chút, có lẽ thời gian có thể xê dịch so với anh, nhưng cũng không chắc lắm.

Có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, cô vốn đã hơi hối hận vì chuyện mình để anh vào nhà, nếu không phải vì bây giờ quả thực thời tiết quá lạnh thì có lẽ cô có thể đi bộ suốt đêm bên ngoài.

Thời gian trôi đi đến sáu giờ bốn mươi, đèn trong ngoài võ quán đều đã tắt, chỉ còn lại gian phòng làm việc này.
Khu vực xung quanh Đại học Bách khoa đều là trường học, có chế độ quản lý rất nghiêm ngặt. Những võ quán mở lớp thế này đều phải dựa theo thời gian nghỉ ngơi quy định một cách chặt chẽ, nếu như tiếp tục để đèn mở thì sẽ bị nghi ngờ tăng thêm thời gian lên lớp, có thể sẽ bị điều tra.

Thấy không thể kéo dài thêm được nữa, Phong Lăng mới đứng dậy thu dọn đồ đạc, lái xe về nhà.

Khi về đến dưới khu chung cư, cô ngẩng đầu nhìn lên trên, đèn trong phòng tối om.

Có phải điều này có thể chứng minh, Lệ Nam Hành đã đi rồi hay không?

Phong Lăng lại nhìn chằm chằm phía trên một hồi, do dự một lát cô mới xuống xe về nhà.

Lúc đến trước cửa nhà, cô cầm chìa khoá mở cửa rồi vào trong. Nhìn căn phòng tối đen như mực, Phong Lăng giơ tay lên tìm kiếm trên tường, "bụp" một tiếng, ngọn đèn trong phòng khách nhỏ chợt sáng lên.

Trong khoảnh khắc mắt thích nghi với ánh sáng, trên chiếc sofa nhỏ trước giờ không một bóng người lại có một người đàn ông đang nằm.

Căn phòng này của cô rất nhỏ, tổng cộng hơn năm mươi mét vuông, phòng khách cũng không lớn, vậy nên sofa cũng chỉ dài 1m6, hai chân của người đàn ông duỗi ra bên ngoài, anh đang nhắm nghiền mắt ngủ.

Thời điểm ngọn đèn sáng lên, hiển nhiên vì quá sáng nên người đàn ông nhíu mày, tiện tay túm lấy gối ôm màu trắng trên mặt thảm, ấn thẳng lên mặt mình, sau đó cứ như vậy ngủ tiếp.

Thấy anh vẫn chưa đi, Phong Lăng lập tức trở nên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trên ghế sofa, không lên tiếng mà giơ tay lên đặt trên tường. Cô tắt đèn đi, sau năm giây lại bật lên, lại tắt đi, rồi lại bật lên.

Sau mười mấy lần nhấp nháy như vậy, người đàn ông đang nằm ngửa trên ghế sofa rốt cuộc không chịu nổi nữa, bỏ cái gối không có chút tác dụng nào xuống khỏi mặt mình, đảo mắt nhìn về phía cô: "Em làm gì vậy? Không sợ làm hỏng đèn à?"

"Không phải tôi đã bảo sau sáu rưỡi tối tôi sẽ trở về, anh phải rời đi trước khi tôi quay lại sao? Anh ở chỗ tôi ngủ cả ngày rồi vẫn chưa đủ à?" Lần này sau khi bật đèn lên, tay của Phong Lăng dời khỏi tường, nhưng vẻ mặt lại rõ ràng chẳng hề thân thiện.

Lệ Nam Hành ngồi dậy, giơ tay lên gạt gạt mái tóc hơi rối do bị đè lên trong một khoảng thời gian dài khi ngủ. Anh mở to đôi mắt ngái ngủ bảo: "Buổi sáng lúc vào trong ngủ được một lát thì cách vách có người lắp đặt thiết bị nên không ngủ được. Buổi trưa lại nghiên cứu cái máy làm bánh mì kia của em mất cả một lúc lâu, cuối cùng cũng không ăn được gì, đói bụng ngủ đến bây giờ, chắc tại thể lực không chống đỡ tiếp được nữa, cho nên lần này ngủ rất sâu, không tỉnh lại."

Phong Lăng: "..."

Đúng là một lý do tuyệt vời.

Nếu không phải cô biết Lệ Nam Hành này ngoài ngang ngược ra còn không biết xấu hổ nữa, chắc cô đã tin là thật rồi.

Thấy Phong Lăng lạnh lùng đứng ở cửa, trông có vẻ không muốn tiến vào, Lệ Nam Hành ngủ không ngon lắm ngồi dựa vào sofa, một người đàn ông cao gần 1m9 ngồi trên chiếc sofa nhỏ bé ấy, cảm giác tùy tiện duỗi chân một cái cũng có thể nhô ra khỏi mép thảm. Anh uể oải tựa đầu trên lưng ghế sofa, nói bằng giọng khàn khàn: "Có người sửa nhà thật mà."

Phong Lăng vừa định nói mình ở chỗ này lâu như vậy, chưa từng nghe gần đây có nhà ai đang sửa chữa, kết quả còn chưa nói ra miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng động cực lớn từ máy khoan điện vang lên từ sát vách.

Lời ra đến đầu môi trong nháy mắt lại nghẹn trở về, sau khi kiềm chế vài giây, cô mới bảo: "Có thế nào thì cũng coi như anh đã nghỉ ngơi ở đây rồi, giờ anh nên về đi."

Lệ Nam Hành đứng dậy, Phong Lăng nhìn chiếc áo khoác thể thao màu đen của mình nằm ở bên cạnh, lại nhìn chiếc áo phông màu xám đậm vì ngủ một giấc mà cổ áo thoạt nhìn hơi nhăn nheo nhưng lại gợi cảm khó hiểu. Xương quai xanh của người đàn ông gần như lộ ra hơn phân nửa.

Phong Lăng rất bình tĩnh dời tầm mắt.

"Anh đi rửa mặt." Lệ Nam Hành không nói nhiều, xoay người đi vào phòng tắm.

Ban đầu Phong Lăng vốn không lên tiếng, lúc người đàn ông gần đi tới phòng ngủ của cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi, cô chợt ngẩng đầu lên nhìn sang, thấy người đàn ông đã đi vào, vội vàng bước nhanh đuổi theo.

Đến lúc cô chạy đến trước cửa phòng ngủ, người đàn ông đã bước vào phòng tắm, đang định mở vòi nước trên bồn rửa trước cửa, tầm mắt bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, trực tiếp quay đầu sang nhìn.

Phong Lăng đang muốn hét lên một tiếng "Đừng nhìn", nhưng lời đến miệng rồi lại cảm thấy hai chữ này quá kỳ lạ, bước chân không khỏi cứng đờ, quả nhiên thấy bóng lưng người đàn ông cứng lại trong phút chốc.

Mặc dù hiện tại cô không còn mặc quần áo đàn ông nữa, mỗi ngày cũng chỉ mặc đồ thể thao, nhưng ít ra vẫn mặc đồ lót bình thường.
Đồ lót cô giặt mỗi ngày đều được treo trên một cái giá phơi nhỏ phía trên phòng tắm, hiện tại trên đó có hai bộ đồ lót, một bộ màu trắng, một bộ màu da...

Còn có một bộ độ lót phong cách thể thao màu đen đang mặc ở trên người...

Lệ Nam Hành cũng chỉ thoáng sửng sốt, dường như đã sớm quen với những nơi có Phong Lăng thì đều chẳng có gì phải kiêng kỵ, dù sao trước kia trong phòng của cô cũng chưa từng có mấy thứ này.

Anh lại đảo mắt, nhìn về phía Phong Lăng đang lúng túng.

Nhưng Phong Lăng cũng chỉ lúng túng trong phút chốc, rồi lại nhìn vòi nước bên tay anh: "Sau khi rửa mặt thì nhanh chóng đi đi."

Lệ Nam Hành không nói gì, rửa tay dưới nước lạnh như băng một hồi, sau đó cúi đầu rửa mặt.

Phong Lăng không thèm nhìn anh, xoay người đi ra ngoài.

Tốc độ rửa mặt của người đàn ông rất nhanh, anh thuận tay rửa bằng nước mấy lần, đoán chừng là biết hiện tại, cô đã không còn chút kiên nhẫn nào với mình nữa nên cũng chẳng dùng khăn mặt của cô, cứ để mặt còn vương nước như vậy rồi trực tiếp đi ra ngoài. Anh vỗ mấy cái lên mặt, rồi đi tới bên bàn trà rút mấy tờ giấy ra tùy ý lau vài cái.

Người đàn ông vừa lau nước nhỏ giọt quanh cằm vừa bảo: "Máy làm bánh mỳ của em có vấn đề, anh chưa ăn gì cả ngày rồi, bây giờ muốn đi cũng chẳng còn hơi sức."

Lý do này còn sứt sẹo hơn trước.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Dù đã sớm đoán được Lệ Nam Hành sẽ không chịu đi dễ dàng như vậy nhưng Phong Lăng cũng đã mất hết kiên nhẫn. Cô đi thẳng tới bên ghế sofa, cầm áo khoác của anh lên rồi ném lên người anh: "Cho dù có phải bò thì anh cũng phải ra khỏi đây cho tôi."

Lệ Nam Hành đón lấy quần áo, thuận tay để trên khuỷu tay, sau đó nhìn cô: "Tuyệt tình như vậy à?"

Phong Lăng cười nhạt: "Tuyệt tình cũng là thứ dính dáng tới chữ tình đó. Anh đừng quá đề cao bản thân, giữa anh và tôi ngay cả hai chữ tuyệt tình này cũng không đáng nhắc tới, chỉ là người không cần thiết, nên giữ khoảng cách thì phải giữ khoảng cách. Anh Lệ, nể tình trước đây anh là lão đại của tôi, cũng chăm sóc tôi chu đáo, hôm nay tôi cho phép anh vào đây ngủ cả một ngày, thế nhưng rất xin lỗi, bây giờ đã vượt quá sức chịu đựng của tôi rồi."

Lệ Nam Hành nở nụ cười, ném thẳng áo lên ghế sofa, ý cười trong mắt cũng biến mất, cứ như vậy nhìn thẳng về phía cô, trong giọng nói hàm chứa tức giận: "Sức chịu đựng của em? Em cho rằng hai năm em mất tích đối với anh được tính là gì? Căn cứ đuổi em đi, em không nói tiếng nào liền đi mất, thậm chí cũng không nghĩ tới chuyện tìm anh?"

"Tìm anh làm gì? Tìm anh để anh vứt bỏ vợ mới cưới của anh, vứt bỏ kỳ trăng mật của anh, trở về căn cứ cứu tôi sao?" Phong Lăng lạnh lùng nhìn anh: "Phong Lăng tôi cho dù là đứa trẻ được sói nuôi lớn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng ít nhất tôi vẫn có lòng tự trọng."

Vợ mới cưới?

Tuần trăng mật?

Lệ Nam Hành đột nhiên rất muốn chửi thề một câu.

Nhưng hình như chỉ có thể chửi chính mình.

Trước đây anh từ chối Phong Minh Châu, lại ngại quan hệ giữa hai nhà mà không thể tỏ ra quá căng thẳng, thế nào lại nghĩ tới chuyện cưới di vật của một cô bé?

Từ trước tới nay anh không hề có bất cứ khái niệm gì về phụ nữ, khi đó có thế nào anh cũng không ngờ đời này mình sẽ lại thật lòng thích một cô gái!

Người đàn ông đặt tay lên trán, gõ mạnh hai cái: "M* nó..."

Phong Lăng lạnh giọng bảo: "Tôi nhớ Phong Minh Châu cực kỳ ghét tôi, có lẽ cũng bởi cô ta nhìn ra một ít chuyện giữa anh và tôi hồi đó. Dù sao bây giờ anh cũng đã là chồng của cô ta, có một số việc cũng không cần tôi phải nhắc nhở đâu nhỉ, mời anh ra ngoài cho."

Lệ Nam Hành cắn răng: "Anh không cưới Phong Minh Châu!"

Phong Lăng thờ ơ nhìn anh: "Anh cưới ai cũng được, không liên quan đến tôi."

Cô cúi người, nhặt gối ôm rơi dưới đất lên, vẻ mặt ghét bỏ giống như nếu thứ này không được giặt thì không thể tiếp tục để trong nhà cô nữa, rồi xoay người ném thẳng nó vào trong rổ quần áo bẩn.

Nhìn động tác rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn được nữa của cô, tất cả đều tỏ rõ sự chán ghét, không kiên nhẫn và phản cảm của cô dành cho anh.

Lệ Nam Hành chợt nhớ tới trước đây, cái ngày anh không có trong căn cứ, cái ngày mà bảy trăm ngày đêm sau đó của anh, chỉ cần vừa nghĩ tới là cả đêm không thể chợp mắt nổi. Cái ngày cô một mình uống hết cả chai rượu mạnh, hôm sau lại bị ném xuống đất trước mặt mọi người, bị vạch trần tất cả bí mật và bộ mặt thật của mình. Cái ngày tất cả thể diện, tất cả danh dự, tất cả kiên trì của cô đều bị hủy hoại hoàn toàn.

Nghĩ tới hết thảy những điều này, mọi cảm giác không cam lòng của anh dường như cũng trở thành đáng đời.

Người đàn ông lại ném áo khoác xuống: "Không liên quan đến em? Đây là không quan tâm cũng không để bụng, nếu em đã khăng khăng muốn dùng cách như vậy để đối xử với những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, vậy thì được, anh không cố ép em nữa, cùng đi ăn một bữa cơm nhé?"

Phong Lăng nhìn anh với ánh mắt như đang nhìn kẻ bị bệnh tâm thần, từ chối: "Không muốn ăn."

Lệ Nam Hành cũng không miễn cưỡng, dứt khoát ngồi trở lại ghế sofa: "Thế thì gọi một phần thức ăn ngoài, anh ăn rồi mới đi."

Trước đó Phong Lăng không tin được là Lệ Nam Hành sẽ không biết xấu hổ đến mức này.

Cô hờ hững nhìn người đàn ông trên ghế sofa: "Anh muốn ở chỗ này của tôi giở trò vô lại đến cùng phải không?"

Người đàn ông rất thản nhiên vắt tréo hai chân, lạnh nhạt lên tiếng: "Ừm."

"Anh..."

"Em đánh thắng được anh không?"

"..."

"Em đẩy được anh đi không?"

"..."

"Toàn bộ quân đội cảnh sát Mỹ đều có quan hệ với căn cứ XI, em cho rằng cho dù bây giờ mình báo cảnh sát thì có thể đuổi anh đi sao?"

"..."

"Gọi thức ăn ngoài đi." Giọng nói của người đàn ông mang vẻ thản nhiên và lười biếng, có thể khiến người ta tức chết, cứ như vậy ngồi trên ghế sofa của cô không chịu đi.

Phong Lăng hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên xoay người đi vào phòng bếp, ném vài miếng bánh mì còn dư lại cho anh, sau đó nặng nề đặt một chai mứt hoa quả trước mặt Lệ Nam Hành: "Ăn! Ăn xong thì đi ngay lập tức!"

Lệ Nam Hành liếc nhìn hai đồ vật trên bàn trà, nhưng cũng không kén chọn, đưa tay cầm lên, nhìn: "Buổi trưa bảo anh ăn cái, anh không ăn, để lại đến tối lại bảo anh ăn?"

"Thích ăn thì ăn, không ăn thì cút." Sự nhẫn nại của Phong Lăng đã đến cực hạn, cô nhìn người đàn ông đã không biết xấu hổ hơn so với hai năm trước, tất cả sự bình tĩnh và thờ ơ trong nháy mắt hóa thành một loại cảm xúc giận dữ, rất muốn đá anh từ tầng 15 xuống.

Lệ Nam Hành không nhìn cô, thuận tay cầm lấy bình mứt hoa quả kia, sau khi nhìn qua, khóe môi cong lên: "Sở thích vẫn không thay đổi, việt quất."

Trong lòng Phong Lăng cũng không có nhiều cảm xúc, nhưng nghe xong một câu như vậy, chợt nhớ tới cái bánh kem việt quất trước đây anh dẫn mình đi ăn.
Dường như cô đã từng có chút xíu thiên vị với những thứ mang hương vị việt quất, về sau không biết tại sao, thế mà lại thành thành một loại chấp niệm, cố định trong một lựa chọn duy nhất là việt quất.

Cô không lên tiếng mà chỉ nhìn đồng hồ: "Trong vòng mười phút có ăn hết được không?"
WebTru yenOn linez . com
Người đàn ông quết mứt hoa quả việt quất lên lát bánh mì, thật ra bánh mì để ở trong tủ lạnh cả ngày, không nướng cũng không làm nóng, cho dù không cứng thì cũng nhất định rất lạnh, ăn vào sẽ không thoải mái.

Nhưng người đàn ông vẫn cắn mấy miếng, sau đó nuốt hai lát bánh mì cùng mứt hoa quả, rồi lại tiếp tục phết lên, không tới mười phút mà chỉ trong ba bốn phút đã ăn sạch mấy miếng bánh mì còn dư lại.

Sau khi ăn xong, người đàn ông chậm rãi đóng nắp bình mứt hoa quả lại, bỏ qua một bên, lúc này mới nhìn về phía cô: "Một bữa ăn rất phong phú, không tệ."

Phong Lăng: "..."

Cô vừa định bảo chẳng lẽ đầu óc người đàn ông này có vấn đề thì anh đã đứng dậy, cầm áo khoác lên, thản nhiên bỏ lại một câu: "Làm phiền em rồi."

Sau đó đi thẳng.

Cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào, mọi thứ xung quanh trở lại yên tĩnh, cuối cùng cũng chỉ còn một mình cô.

Phong Lăng yên lặng nhìn bình mứt hoa quả trên bàn trà, không hề động đậy.

...

Phong Lăng bị ốm rồi.

Biết huấn luyện viên A Linh làm việc chưa từng xin nghỉ ốm kể từ khi tới võ quán mà nay xin nghỉ hai ngày, tất cả học viên đều cảm thấy ngạc nhiên, họ nghi ngờ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Mà nguyên nhân thật sự là đêm hôm đó, sau khi Lệ Nam Hành đi, Phong Lăng luôn có cảm giác trong gian nhà này đều là mùi của đàn ông kia, phòng bếp, phòng tắm, trên ghế sofa, trong phòng khách, đi tới đâu dường như cũng có thể cảm nhận được dấu vết từng tồn tại của anh, mặc dù thật ra anh chẳng để lại thứ gì cả.

Vì vậy, trong buổi tối lạnh lẽo ấy, cô đã mở cửa sổ của tất cả các phòng để làm bay hết mùi hương chỉ có trên người người đàn ông đó và hương thuốc lá nhàn nhạt ra ngoài.

Kết quả bởi vì mở cửa sổ quá lâu, bên ngoài quá lạnh, sau đó sát rìa cửa sổ có chỗ bị đóng băng, không thể đóng chặt vào, ban đêm lúc ngủ bị gió lùa.

Giường của Phong Lăng lại đối diện với bên cửa sổ ấy, vô cùng bất hạnh, cô bị gió lạnh lùa vào trong đêm làm cho cảm cúm.

Sáng hôm sau, cô không thể dậy nổi nữa, trời đất quay cuồng, gắng gượng lấy di động ra gọi cho huấn luyện viên trưởng và ông chủ xin nghỉ, sau đó mơ mơ màng màng ngủ cả ngày, mãi đến sáng ngày hôm sau nữa mới tỉnh. Sau khi tỉnh lại, Phong Lăng cũng không muốn ăn gì, tự đun nước, quấn kín chăn vào người cầm một cốc nước nóng ngồi trên ghế sofa, cứ như vậy uống từng hớp từng hớp nhỏ, miễn cưỡng trải qua ngày nghỉ phép thứ hai.

Lúc đầu cô chỉ xin nghỉ một ngày, nhưng ngày thứ hai cũng vẫn ốm không thể tới được.

Giấy lau nước mũi trong sọt rác cũng đã đầy, Phong Lang ho khan khùng khục, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhiễm lạnh cảm cúm mà ốm nghiêm trọng như vậy bao giờ.

Cứ nửa mê nửa tỉnh, chịu đựng như vậy qua một ngày trên ghế sofa, đêm đó, Phong Lăng đang muốn vào phòng tắm tắm nước nóng để xua tan mệt mỏi trên người, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Hiện tại, cô rất chú ý tới những người đột nhiên gõ cửa nhà mình, nghe tiếng đập cửa cô liền cau mày, theo bản năng không muốn ra mở cửa, chỉ muốn ở trong phòng giả chết.

Sau khi gõ cửa trong chốc lát, người bên ngoài không nghe thấy tiếng động bên trong bèn yên tĩnh lại, lúc Phong Lăng đang chuẩn bị quay về phòng ngủ, di động đặt trên giường lại thình lình vang lên.

Cô vừa sụt sịt vừa đi qua, liếc nhìn một cái, là Trần Bắc Khuynh gọi tới. Phong Lăng nghi ngờ nhận điện thoại: "A lô?"

"Sao không mở cửa? Không phải bị bệnh ở nhà nghỉ ngơi sao?"

Người gõ cửa là học viên Trần?

Phong Lăng hơi khựng lại, lúc này mới xoay người đi ra ngoài, lúc mở cửa quả nhiên trông thấy Trần Bắc Khuynh đứng ở bên ngoài, trong tay cầm chiếc di động đang nói chuyện với cô.

Trong giây phút cửa mở ra, thấy cái mũi bị giấy chà sát đến đỏ bừng của Phong Lăng, Trần Bắc Khuynh nhướng mày: "Bị bệnh thật à, tôi còn tưởng rằng cô đang trốn tôi chứ."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com