TruyenHHH.com

NGOẠI TÌNH

Chương 52

banmaytinh

Váy ngủ Diệp Chân chỉ dài tới mông, phía dưới mặc một cái quần lót màu đen, hai chân mảnh khảnh không có chút thịt thừa.

Bị động tác mạnh của Tần Duẫn Đông vừa ôm vừa hôn, dây váy trên vai đều yếu ớt rơi xuống, hơn phân nửa vú lớn lộ ra mãnh liệt đung đưa. Nhưng vì bị anh ôm từ phía sau khóa lại trước ngực, làm cô vặn vẹo thế nào cũng không chịu buông tay, thật là hư hỏng đến tận xương tủy.

- Đừng có sờ.

Diệp Chân nhạy bén cảm giác được tay anh, đã từ dưới mông dần dần đi xuống đùi mình qua lại vuốt ve. Ngón tay anh ổn định vững chắc mang theo hơi lạnh từ chiếc nhẫn đeo trên tay làm cô nổi da gà, Diệp Chân bắt đầu hơi hơi thở dốc, hờn dỗi liếc mắt nhìn người đàn ông phía sau.

- Ngày hôm qua còn không cho anh ăn no?

- Mới chút này sao mà đủ?

Bàn tay Tần Duẫn Đông vỗ xuống mông cô, nghe cô kiều mị rên rỉ mà a một tiếng, đem váy vén lên trên eo cô.

- Tiểu tao phụ, sáng sớm đã kêu dâm đãng như vậy, lại muốn ai thao?

Từ lúc cùng anh ở bên nhau sau, cô gái nhỏ sẽ thường thường lộ ra bộ dáng câu nhân giống hồ ly tinh, mười phần giống với một cái ma tinh mê hoặc nhân tâm,vừa đẹp lại mị.

- Thật chán ghét.

Diệp Chân nhẹ ỷ vào bụng anh, cái mông co dãn để ở trên đồ vật ở đũng quần anh, nhẹ nhàng đè ép, chậm rãi cọ xát.

Hô hấp Tần Duẫn Đông trở nên không xong, bàn tay đặt trên mông cô phát tiết chơi đùa vuốt ve, ở bên trên để lại dấu vết của mình mới bỏ qua.

- Đừng làm nũng, tối qua không phải vẫn luôn khóc lóc kêu đau?

Tối qua hai người ngủ đến qua nửa đêm, cô gái trong ngực anh đột nhiên khóc lóc kêu bên dưới rất đau.

Anh tỉnh lại một chút, phát hiện cô gái trong ngực cũng không hoàn toàn tỉnh lại. Ngay cả mắt cũng chưa mở, chỉ là cọ anh làm nũng liên tiếp kêu đau, thút tha thút thít khóc không ngừng. Thẳng đến bị anh ôm lấy dỗ dành đã lâu, cô mới ngừng nghỉ một chút, miễn cưỡng mở chân ra cho anh kiểm tra bôi thuốc.

Anh mở đèn lên, mở hai đùi cô ra kiểm tra, phát hiện cánh hoa của cô hơi hơi mở, nhìn có chút sưng đỏ, đem thuốc đẩy vào, cô vẫn luôn cau mày, bị anh hầu hạ bôi thuốc, cuối cùng mới ở trong lòng anh ngủ yên.

Nghĩ đến chuyện nửa đêm qua, mặt Diệp Chân đỏ lên, cô cũng không phải thấy quá đau, nhưng lúc nửa đêm tỉnh lại phát hiện phía dưới mình vừa đau vừa trướng thật không thoải mái, có chút không ngủ được.

Diệp Chân nghĩ đến Tần Duẫn Đông là người đàn ông biết chiều chuộng, liền không sợ hãi mà khóc lên, nháo cho anh đang ngủ say tỉnh lại bôi thuốc cho cô, ôm cô dỗ dành thật lâu. Quả nhiên phụ nữ có một người chiều, liền không cầm giữ được vừa nghĩ vừa làm. Bôi thuốc xong, quả nhiên thật thoải mái, cô lại rúc vào ngực anh ngủ rồi.

Tối qua, cô không cảm thấy ngượng, nhưng sáng nay vừa nhớ tới chuyện này, Diệp Chân lại bắt đầu khó chịu, cúi đầu không chịu nói chuyện.

- Đói bụng lâu như vậy, ăn chút đồ cho no bụng đã.

Tần Duẫn Đông cúi xuống hôn khóe mắt cô, đôi tay từ sau lưng vây quanh eo cô.

- Về sau tôi sẽ đeo bao, không để em uống thuốc nữa.

Tần Duẫn Đông sao lại không nhìn ra Diệp Chân không vui, hai tay đan vào nhau, tựa như vô tình mà dừng trên bụng của cô. 

Nơi này thật nhanh sẽ có con của họ, cùng với người phụ nữ mình yêu cùng nhau có một sinh mệnh, đây là một chuyện thật thần kì.

- Vâng.

Diệp Chân nghĩ rằng mình đem chuyện không vui che dấu trong lòng, lại không biết là vẫn bị anh liếc mắt một cái xem rõ.

- Chuyện ly hôn, em lại cùng Chương Cao Thành thương lượng lại. Có thể cùng Chương Cao Thành hòa bình ly hôn, em không muốn đem chuyện này nháo lên khó coi. Đến lúc đó ba mẹ em cũng còn mặt mũi mà nhìn người khác.

- Ừ.

Tần Duẫn Đông trầm thấp trả lời cô một tiếng, là một bộ dáng mình hoàn toàn tán thành. Ở tầm mắt Diệp Chân nhìn không thấy, ánh mắt anh hiện lên một tia tàn nhẫn.

Xem ra, anh nên cố gắng kích thích Chương Cao Thành, không muốn ly hôn phải không? Anh để hắn phải hoàn toàn hối hận.

...

Diệp Chân ăn xong cơm mới trở về nhà, trong lúc đó Chương Cao Thành không gọi lại cho cô. Cô cảm thấy Chương Cao Thành hẳn là đã đối với mình hết hy vọng rồi.

Tuy rằng Chương Cao Thành không có tận mắt nhìn thấy cô cùng Tần Duẫn Đông làm tình, nhưng biêt đến nhà Tần Duẫn Đông tìm người, khẳng định đã đoán được tối qua cô ở nhà Tần Duẫn Đông.

Đàn ông độc thân cùng thiếu phụ đã kết hôn, trai đơn gái chiếc cùng ở một phòng, ngây người suốt một ngày một đêm, không khả năng là đắp chăn bông nói chuyện phiếm đi.

- Trở về rồi?

Diệp Chân mở cửa, nhìn thấy Chương Cao Thành ngồi trên sô pha, bộ dáng chờ cô trở về nhà, sắc mặt nhìn qua rất bình tĩnh, đây là điều Diệp Chân hoàn toàn không nghĩ tới.

Diệp Chân như bình thường xách túi đi vào, chỉ là có đồ vật đã sớm biến đổi.

- Chúng ta nói chuyện.

- Thế nào, không gọi chồng, liền tên của tôi cũng không chịu gọi?

Chương Cao Thành vẫn luôn nỗ lực khắc chế chính mình, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Chân, trong đầu chỉ có âm thanh vợ mình cùng người khác làm tình vang lên.

- Như thế nào, ngày hôm qua cùng hắn làm mấy lần?

Chương Cao Thành nhìn vợ hôm nay mặc váy cổ cao, chẳng sợ không tận mắt nhìn thấy, cũng biết dưới váy thân thể cô đều là dấu vết bị Tần Duẫn Đông chơi đùa, cười lạnh không thôi.

- Cô có phải bị hắn bắn vào bên trong không?

- Chúng ta nói chuyện ly hôn, không nói chuyện khác.

Diệp Chân nói thẳng.

Lại nghe được cô nói ly hôn, Chương Cao Thành bực bội mà kéo cổ áo ra, nhịn rồi lại nhịn, ánh mắt nhìn Diệp Chân thật mềm mại.

- Tiểu Chân, em nhất định phải cùng tôi ly hôn sao?

Diệp Chân không rõ tư duy của Chương Cao Thành, bị đeo nón xanh lớn như vậy, mà bộ dáng của hắn tựa hồ còn có thể chịu đựng được.

- Đúng.

- Diệp Chân, cô thật con mẹ nó hạ tiện.

Chương Cao Thành đỏ mặt tía tai, vốn định kiềm chế cảm xúc, lại vẫn bạo phát.

- Cô cho rằng ly hôn Tần Duẫn Đông sẽ cưới cô sao? Đúng, khả năng hắn có hứng thú với cô, nhưng rốt cuộc cô có biết hay không, mục đích của hắn vẫn là trả thù tôi!

- Đúng, hắn dùng WeChat của cô gửi ảnh giường chiếu cho tôi, để tôi nghe được các người điên cuồng làm tình.

- Đúng, hắn thành công nhục nhã trả thù tôi! Chờ cô thật sự cùng tôi ly hôn, cô cho rằng cô có thể được cái gì từ hắn.?

Nếu không phải năm đó hắn nghĩ sai thì hỏng hết, cũng sẽ không đắc tội Tần Duẫn Đông, tên ác lang này. Đều đã qua 5 năm còn muốn dây dưa không thôi.

- Chương Cao Thành, nói đi nói lại anh vẫn không chịu ly hôn.

Đôi mắt Diệp Chân bình tĩnh nhìn hắn, hiện lên cảm xúc thất vọng.

- Anh không cần đổ oan cho Tần Duẫn Đông, anh ấy không có gửi cái ảnh giường chiếu gì cho anh.

Tối qua cô vẫn cùng Tần Duẫn Đông ở bên nhau, căn bản không nhìn thấy anh động qua di động. Huống chi Tần Duẫn Đông là người nào, thiên chi kiều tử cao cao tại thượng, không đến mức phải dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy kích thích tình địch.

Nhưng mà Diệp Chân đã quyên, lúc trước Tần Duẫn Đông nhìn thấy cô cùng Chương Cao Thành cùng nhau tham dự đại hộ công nhân viên chức, đổ cái bình giấm chua liền tuyên bố muốn đâm chết Chương Cao Thành, thì có thể là cái đức hạnh tốt đẹp gì?

- Diệp Chân, cô hiện tại quá làm tôi thất vọng rồi, dám làm còn không dám nhận? Cô cho rằng lại giống như lần trước xóa hết nhật kí cuộc gọi là có thể chối xong hết thảy?

Chương Cao Thành nhìn khuôn mặt vợ như càng ngày càng xa lạ, không dám tin tưởng, huyết khí muốn dâng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com