TruyenHHH.com

Ngo Quen Va Ngan Ngay Nho

Vì những gượng ép về thời gian, tôi thường viết vào buổi sáng, bên tách cafe.
Hôm nay, tôi kể tiếp đoạn đường đã qua trong suốt 10 năm lưu giữ trong tim một nụ cười.

__________________

Người phụ nữ thứ 2 đến bước vào đời tôi và ra đi như thế. Những trống vắng nàng dành lại cho tôi thuộc về những đam mê thể xác nhiều hơn là nơi trái tim. Nếu đã đi qua những ngày đôi khi thức giấc vào ban mai, và trên vai cô ấy đang gối đầu say ngủ... hơi thở ấm áp của nàng đều đặn khi đôi môi như mỉm cười trong cơn mơ ngắn, sẽ cần một thời gian để xóa đi những điều mà đôi mắt và cơ thể đã thân quen...

Thời gian đầu sau kết thúc có đôi chút khó chịu, sau vẫn quên. 

2 năm trôi qua trong bao xoay chuyển của cuộc đời, có lúc đã đấy gia đình tôi vào những tháng ngày gian truân... Có lúc tôi đã thấy mình chênh vênh nơi vực thẳm... Con người thường thể hiện ý chí và nghị lực phi thường trong những phút gian nan, giò nhìn lại tôi vẫn không hiểu điều gì đã dẫn dắt tất cả những người trong gia đình mình đi qua cơn bão mà không lạc mất một ai... Thật lòng thừa nhận, đôi khi tôi nghĩ có thể nó đã cuốn mất tôi.

Vào một đêm, sau khi rời club với một bữa nhậu quá chén, chưa bao giờ tôi uống nhiều như thế, rồi say... những ám ảnh ngày tháng u ám dội về và nhấn chìm tôi trong bao ý tưởng tuyệt vọng. Với tay ga được vặn thêm, phía trước nhấp nháy ánh đèn xa tải, tôi hướng thẳng mình về phía ấy... Nếu trong những giây phút cuối cùng ý nghĩ nào đó giật mạnh tôi ra khỏi hướng đi đã định, có lẽ giờ này những dòng viết này chỉ mãi là trang giấy trắng.


Từ đấy tôi không bao giờ uống nhiều hơn một chai nếu không thể từ chối. Tôi trở nên ghét bia cũng từ đấy.


Thời gian này, tôi cũng ghi nhận thêm một câu chuyện buồn khác từ người bạn.

Bạn tôi không có nhiều ưu điểm trong lời ăn tiếng nói, cũng chỉ tầm tầm ở bề ngoài, nhưng là con trai của chủ quán nhậu ôm mà tôi đã nhắc đến bên trên. Anh bạn này hơn tôi 1 tuổi, cũng có thời đã say mê "firts love" của tôi, nhưng lại luôn giúp tôi trong lúc tôi chinh phục em. 

Bạn tôi chỉ có một đam mê duy nhất, đam mê "tốc độ". Đam mê này đã thay đổi cả cuộc đời cậu chàng và cả những người thân xung quanh. Vào một đêm, anh bạn đã ngủ say bị lôi dậy bởi một nhóm bạn tìm đến tận phòng ngủ, kéo anh ta đi tìm chầu lẩu khuya. Nhiều người đã ngà ngà say. Cả nhóm quyết định giao xe cho cậu ta chở thêm 2 người nửa có hơi men. 

Tại một khúc cua, chiếc xe trượt dài vào gầm xe tải lớn. 
Điều thần kì nào đó đã cứu lấy sinh mạng anh bạn, đẩy văng người thứ 3 vào lề đường, song tử thần chưa bao giờ muốn trở về với tay trắng đã lấy đi sinh mạng người ngồi giữa... những bánh xe đã nghiền anh ta như đứt đôi.

Tôi là người đầu tiên đến đón cậu bạn từ đồn công an sau 2 ngày tạm giam.

Hành trình dài "chạy án" sau đó giúp bạn tôi thoát vòng lao lí, nhưng đánh một phết 3 năm tại ngoại vào đời cậu, và đốt đi một khoản tiền lớn dẫn đến bao hậu quả sau này.

Bạn tôi sau biến cố cũng thay đổi nhiều điều. Một cô gái trẻ, tôi nhớ là trẻ hơn chúng tôi những 4 tuổi nhưng rất xinh. Có lẽ nếu xếp lần lượt nhan sắc những cô gái tôi đã gặp, thì cô bé này và em "khoảnh khắc" của tôi có thể nằm cùng một phân hạng.


Tuy nhiên nếu bạn nhớ về công việc kinh doanh của gia đình bạn tôi, bạn cũng hiểu được cô bé làm nghề gì. Nhưng bạn tôi bất chấp và quen... Câu chuyện giữa họ không có nhiều điều lãng mạn, cách mà bạn tôi cưa cẩm có lẽ cũng chẳng giống ai. Vậy mà cả hai vẫn đến với nhau.

Và họ mời tôi cùng tham gia một chuyến đi về nhà cô bé ở mãi tận một vùng biển hẻo lãnh cách thành phố gần 150 cây số. Phần tôi tháng ngày này cũng không có nhiều điều vui, thêm phần tôi khá yêu thích đi đây đó, cộng với lời mời rất nhiệt tình lẫn quyết liệt của cả 2 nên đã đồng ý.

Sau này tôi mới hiểu lí do cô bé nhất quyết rủ tôi đi cùng. Cô ấy nghĩ rằng tôi có thể kiềm chế được tính khí khá bốc đồng của anh bạn, và lần này sự mách bảo của giác quan phụ nữ lại đúng.

Chuyến đi là một trải nghiệm nhiều mới lạ với tôi. Chúng tôi đi qua biển ruộng muối mênh mông, đoạn đường thênh thang ngược gió có lúc như muốn đánh bật tay lái, con dốc cắt ngang rừng nguyên sinh bạt ngàn...và bờ biển hoang vu hầu như vắng bóng người, những đêm trên biển rầm rì sóng vỗ và ánh sáng vằng vặc của trăng. Tôi cô độc giữa tình yêu của đôi trẻ nhưng lại thấy lòng nhẹ nhàng vì cảnh quan chung quanh.

Chuyến đi cũng mang lại cho tôi nhiều điều lần đầu mới gặp. Tiêu biểu như việc từ ngày cô bé trở về nhà ở quê, dù có chúng tôi đi cùng, nhà cô bé mỗi đêm đều có hàng tá các anh trai đến chơi và ở lại gần 2 giờ liền. Tôi được nghe kể lại các anh ấy đều là người say mê 2 chị em nhà em. Nhìn cảnh các anh ngồi sát nhau và cùng tán 2 em gái mà tôi cảm nghĩ "xung đột và hòa bình" gần như diễn ra cùng lúc. Tôi cũng không hiểu được ba mẹ cô bé nghĩ thế quái gì mà lại cho phép điều đó diễn ra hằng đêm.

Và câu hỏi đó cũng được bạn tôi gầm gừ trong đêm tôi và cậu phải đi ra đoạn kênh dẫn nước gần nhà ngồi chơi giết thời gian cũng như thoát khỏi cái ồn ào và quanh cảnh kì quặc nơi ấy.

Bạn tôi kể tôi nghe nhiều hơn về hoàn cảnh của cô bé, mà tôi nghĩ cả gia đình cô bé cũng không hề biết. Lên thành phố làm việc cho xưởng may của người bà con vào năm 17 tuổi, rồi bị chăn và làm thịt bởi chính anh họ của mình. 9 tháng sau cô bé có 1 đứa con rồi phải gửi nó cho một gia đình khác... Dòng đời xô đầy cô gái từ công nhân thành gái bán cafe rồi sang đèn mờ từ khi nào không hay...

Tôi chợt nhìn về ngôi nhà phía xa, nơi bao chàng trai đang ngồi và tán tỉnh đóa hồng bị vùi dập, và lại nhìn bạn mình, người đang dằn vặt trong hạnh phúc lúc mới chớm yêu và nỗi đau đan xen của quá khứ...


Rồi cả 2 gây nhau vào buổi sáng kế tiếp. Cô bé xin gặp riêng tôi khi anh bạn đã bỏ đi lúc chũng tôi cùng ngồi uống cafe sáng. Sau một lúc trò chuyện cô ấy chợt khóc. ( Thật lòng không hiểu sao đời tôi thường phải thấy nước mắt phụ nữ vì anh chàng họ có cảm tình ). Tôi mang lời của em giải bày với cậu bạn, đương nhiên có co giãn thêm thắt, mà vì đó họ lại nắm lấy tay nhau, và ôm nhau rất lâu trong buổi tối trên biển sáng trăng đêm ấy.

Đứng nơi dốc cát lộc gió, biển mênh mông, hình ảnh cô gái khoảnh khắc ngày nào lại cồn cào trong tôi một nỗi nhớ. Bao năm đã qua từ hôm ấy, bao cô gái đã thế chân vị trí của nàng trong tôi, và ra đi, mà sao chỉ mỗi em là ở lại, góc trái tim tôi thuộc về em chưa khi nào phai mờ môi cười ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com