TruyenHHH.com

Nghiep Quat Khong Chua Mot Ai

Một đêm điên loan đảo phượng.

Túc Dạ vươn mình ngồi thẳng dậy nhưng cái eo truyền đến đau đớn khiến hắn còng xuống.

Cmn, hắn đỡ cái eo tê mỏi, lết xác vào phòng tắm.

Nhìn lại trên người toàn những vết hôn ngân trải từ cổ cho tới chân chứng tỏ tình hình đánh nhau hôm qua rất kịch liệt, hắn tự hỏi qua mắt gia trưởng thế nào bây giờ.

Thôi, tí dán băng gâu, chịu nóng một chút.

Xong việc, hắn vơ lấy quần áo bị ném tứ tung dưới sàn, dù không muốn nhưng đành phải mặc tạm thôi.

Mặc quần áo hoàn chỉnh, hắn lại nghĩ nghĩ một chút, rút một tờ ngân phiếu để lại trên bàn rồi nếu không tính eo đau thì mĩ mãn bước ra khỏi bar.

Gọi xe quay trở lại Tuệ gia, phụ thân với đại ca chưa về, hắn mừng thầm vội chạy lên phòng lấy ra băng gâu từ tủ thuốc, dán lên cổ, thay quần áo dài che đi hickey hắn mới quay lại phòng khách, nằm nhoài ra ghế sofa làm thoải mái hưởng thụ, vừa ăn vừa xem TV.

Lan Đằng Long lúc tỉnh dậy thì người đã sớm rời đi, bên cạnh y đã không còn ấm áp.

Châm một điếu thuốc rít một hơi sâu, quay đầu thì thấy tờ ngân phiếu 10 triệu W đồng mà cười cười.

"A..." Y nắm lấy tờ ngân phiếu nhìn nét chữ rồng bay phượng múa ở trên, ngón tay nhẹ lướt qua từng chữ, trầm thấp ma mị cười một tiếng sởn gai ốc.

"Cốc cốc..." Tiếng cửa vang lên.

"Vào đi." Lan Đằng Long xoa xoa đầu, mắt vẫn nhìn chăm chú vào ngân phiếu.

"Boss, quần áo." Tiêu Dục nuốt một ngụm nước bọt, cố bình tĩnh nói nhưng tầm mắt lại dừng ở vết đỏ chỗ cổ boss nhà mình. Đảo đảo mắt, thành thật cung cung kính kính đặt quần áo trên giường.

"Này Tiêu Dục, tôi chỉ đáng giá 10 triệu thôi sao?" Trầm mặc nửa ngày, Lan Đằng Long nhướng mày hỏi.

"Không không." Tiêu Dục vội lắc đầu, hai tay xoa xoa a dua mà nói "Ngài thiên kim khó cầu boss!"

"Thế mà có người trả đêm đầu tiên của tôi 10 triệu."

Tiêu Dục: "..." Tôi coi trọng chị dù không biết chị là ai.

"Lấy camera ở cửa ngoài, tôi muốn thấy toàn bộ thông tin của em ấy nhanh nhất." Lan Đằng Long nắm lấy quần áo, đứng dậy, liếc nhìn Tiêu trợ lí nói, không quên lườm cảnh cáo, "Để tôi chờ lâu, ba tháng tiền lương của cậu bay." Nói xong y đi từng bước vào nhà tắm, nhìn y bây giờ cũng biết y đang vui vẻ.

Túc Dạ không biết mình bị điều tra, hắn còn đang ngồi quy củ trước mặt lão cha, nghe hắn giảng đạo lý.

Cuối cùng nghe xong, Túc Dạ lại tung ra một quả bom, "Cha, ta nghĩ ta không thích phụ nữ. Có khi mai sau, ngài sẽ có con rể."

Tuệ Hành Không đương trường đơ như tượng, Tuệ Mặc bên cạnh mặt cũng đờ cả ra.

Im lặng.

"Ực, Tiểu Dạ, không sao, có anh." Tuệ Mặc vượt qua cơn sốc tâm lý trước, vỗ vỗ vai hắn bình tĩnh nói.

Anh trai tốt, Túc Dạ gật đầu tình nghĩa cũng vỗ vỗ vai hắn.

Tuệ Hành Không nhìn bọn hắn huynh đệ chi gian, thở dài một hơi, nghẹn ngào nói: "Con hạnh phúc là được, cha sẽ nói với mẹ con, không cần phải lo lắng."

"Cảm ơn cha." Hắn cười, ôm lấy Túc Hành Không một cái rồi chỉ chỉ phòng ăn, "Hai người chắc cũng đói rồi, vào ăn thôi."

. . .

Hắn nắm lấy cái notebook, mắt nhìn chằm chằm vào mấy cái chữ cùng số liệu liên tục nhảy ra trên máy của hắn.

Đi qua bao nhiêu vị diện, hắn đã sớm thành toàn năng kim cương bling bling nam nhân.

"Cạch... cạch cạch." Gõ gõ vài chữ, hắn thu lại notebook.

Đời trước Giang Lục ăn cắp Tuệ gia dự án, vậy hắn cũng nên lễ thượng vãng lai, lấy dự án của Giang gia trong yên lặng.

Hắn cũng không quên hack lấy clip nóng của Giang Lục, thậm chí còn tò mò mở ra xem.

Xem xong hắn cũng cảm thấy Giang Lục thoáng chừng phải trên giường 5 ngày mới xuống được.

Chậc chậc, bóng ma tâm lý chắc rồi.

"Nghê Thường." Hắn nhìn trên hư không gọi một tiếng, nó ngay sau đó xuất hiện, cánh bướm vỗ vỗ ở bên tai hắn nói gì đó.

"Hắn cũng chơi lớn." Túc Dạ xoa cằm tấm tắc nhận xét, mắt hiện lên tia giảo hoạt xong lại lo lắng nhìn Nghê Thường, "Em không sao chứ?" Nó lắc đầu.

Nghê Thường nói rằng năng lực của nó, ra vào hư không bị thoái hóa. Nó chỉ có thể ra vào một lần trên một tuần.

Khá lạ, hắn có chút lo. Ở các vị diện trước năng lực của nó hoàn toàn không bị hạn chế, ở vị diện cũ này lại bị.

"Vậy được rồi, Nghê Thường, cẩn thẩn chút, đi nhìn chúng ta Giang Lục đi." Hắn vẫy vẫy tay, đưa nó ra cửa sổ, cánh bướm bay vút lên, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.

[Ký chủ, nêu cảm giác khi phá thân xử nam đi?]

"Cậu nói đi, hừ." Hắn khóe môi hiện lên chế giễu độ cung lại hạ xuống, "Tên kia độ kéo dài cũng thực sự đáng kinh ngạc, kỹ thuật cũng bạo lều, đặc biệt, hàng của hắn..." nhớ lại tối qua hương diễm, hắn liếm môi đỏ tiếp tục nói: "Hàng của y to một cách đáng sợ. Nói chung là sướng."

Lan Đằng Long sau lưng chợt lạnh.

Y nhìn trên tay cầm tài liệu của Tuệ Túc Dạ.

Lan Đằng Long nhìn ảnh của hắn cảm thấy có điều gì đó rất khác giữa trong ảnh và ngoài đời.

Trong ảnh hắn cười như bông hoa, đôi mắt vui vẻ hạnh phúc, thiên chân trong sáng, thỏa một cái cẩm y ngọc thực, chưa trải sự đời tiểu thiếu gia.

Tối hôm qua hắn cười như tiếng của ác ma dụ hoặc, đôi mắt đen nhánh thâm trầm, khi đối mặt hắn, Lan Đằng Long có cảm giác như không thấy ảnh ngược của mình trong mắt hắn, ánh mắt cực đoan như vậy không nên xuất hiện ở một cành vàng là ngọc thiếu gia.

Đó là sự khác biệt.

Mắt ưng lại nhìn xuống từng dòng chữ.

Tuệ Túc Dạ, Tuệ gia nhị thiếu, 20 tuổi.

Bình thản đọc Túc Dạ từ nhỏ đến lớn tin tức cho đến khi thấy ghi hắn có bạn gái, bàn tay to lập tức nắm chặt cả tài liệu khiến nó nhăn nhúm lại, Lan Đằng Long tức giận.

Nghĩ lại tối hôm qua mình hôn hắn, ôm hắn, hắn cũng từng làm như thế với Bạch Du Ninh liền tức muốn giết người.

Sau đó y đọc đến chữ vừa chia tay cả người căng chặt hoãn lại, tâm tình vui sướng.

Người này Lan Đằng Long muốn định rồi.

Vừa nhìn thấy người này, đối diện với ánh mắt của hắn, một ánh mắt là cả đời. Lan Đằng Long y rơi vào tình ải.

Y lại ngẫm lại, tối hôm qua tình trạng của Tuệ Túc Dạ chính là bị trúng dược, nhíu mày nói với Tiêu Dục: "Tra xem hôm qua ai hạ dược phu nhân."

"Tuân lệnh boss." Tiêu Dục nghe thấy tự động nhận rõ địa vị của Túc Dạ trong lòng Lan Đằng Long, quyết định về sau nhất định phải lấy lòng vị này liền không dám chậm trễ, đánh một cuộc điện thoại cho chủ bar S, không lâu sau hắn nhận được tin nhắn.

Lúc đầu Tiêu Dục hắn tưởng lên giường với boss là nữ, không ngờ hắn bị vả mặt, lên giường với boss là nam.

"Boss, hôm qua phu nhân bị Giang Lục hạ dược." Hắn liếc sang Lan Đằng Long, thấy không rõ hỉ nộ.

"Giang Lục? Nhà nào?" Lan Đằng Long nhướng mày, hỏi.

"Con của Giang Chính Hà." Tiêu Dục vội tiếp lời.

"Giang Chính Hà?" Lan Đằng Long tự hỏi một chút, tiếp đó, hai tay đan vào nhau, ánh mắt hiện lên nhu hòa, "À cái đó Giang thị, hình như là có hợp tác với Lan thị chúng ta, vậy đình chỉ đi, chút tiền đó nghìn lần không bằng nụ cười của phu nhân."

Cây vạn tuế ra hoa, Tiêu Dục thầm trợn trắng mắt.

Boss, ngài còn chưa là gì của người ta đâu! Nói như vậy không khỏi quá sớm đi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com