TruyenHHH.com

Nghich Li Bat Tin Tha Nhan

"Cảm giác khi trở thành người bình thường cuối cùng trong cộng đồng điên cuồng thế nào?"

Hắn ta chợt nhớ tới một câu nói trứ danh của nhà chính trị gia Hoàng Thị Mậu trong suốt cuộc đời chính trị của ông ta. Con người này có thể được tóm gọn qua một số từ: cố chấp, mù quáng, gia trưởng và may mắn.

Ông ta là ví dụ điển hình của những kẻ không bắt kịp với dòng chảy thời đại, nhưng lại muốn ngáng chân thời đại dừng bước cùng. Nếu thế cục tranh đấu tư tưởng trong liên minh nhân loại ôn hoà hơn một chút, chắc chắn ông ta không có cơ hội được chọn là ứng cử viên dự bị, rồi cuối cùng dựa vào một loạt sự kiện trùng hợp dẫn đến làm người đại diện một nhiệm kì.

Trên thực tế, Thị Mậu làm không đến nửa nhiệm kì. Tại thời điểm mới lên chức, ông ta đã ban hành một loạt chính sách sai lầm kéo chân đà phát triển công nghệ chung đến ba mươi năm. Cho dù những đảng phái trung lập đã kịp thời kéo vị chính trị gia ăn hại này xuống đài, chiến tích của ông ta quá đủ để bị hậu thế bình chọn là một trong những người lãnh đạo tai tiếng nhất lịch sử.

Những kẻ đầu cơ ghi chép chiến tích và châm ngôn của ông ta ban đầu là để phục vụ cho lợi ích chính trị, về sau họ vẫn giữ nguyên trên mạng để hậu nhân biết đưa một kẻ vô năng lẫn tầm nhìn lên nắm quyền tai hại như thế nào. Chẳng có mặt gì của ông ta có giá trị.

Chính hắn hồi tưởng lại câu nói của ông ta vẻn vẹn vì nó hợp với tình cảnh.

"Ủy ban đạo đức không xem xét vấn đề này sao?"

[Hiện tại đã nâng mức quản thúc toàn căn cứ lên cấp độ ba. Sự kiện "Viễn Tưởng" chưa đáp ứng đủ điều kiện, căn cứ vẫn vận hành an toàn.] Trí tuệ nhân tạo phục vụ cơ sở trả lời.

"Ngoại trừ tiêu chuẩn lí tính, còn điều kiện phụ nào nữa?"

[Cơ sở để kích hoạt sự kiện phụ thuộc ba yếu tố. Một, tiến trình vận hành căn cứ. Hai, sự phát triển các đề án, nhất là đề án "Mặt nạ nhân cách". Ba, lí tính và nhân tính của toàn bộ nhân viên trong căn cứ. Ba yếu tố này căn cứ vào lí tính của Giám Sát Viên điểm mười chín, hay là tiến sĩ tâm lí học Grise Blanc. Tuỳ theo tình hình, hạch tâm giám sát có thể thay đổi. Nhưng cho đến giờ, điều kiện này vẫn vận hành rất ổn.]

Gã tiến sĩ nâng trán. Hắn ta thậm chí có suy nghĩ hoài nghi bản thân đã lạm dụng Không gian ảo quá lâu dẫn đến tổn thương trí nhớ, đành hỏi:

"Cô chưa cập nhật phiên bản bổ sung sao, Alex?"

[Hệ thống lượng tử tạm thời vẫn chưa được vận chuyển đến do tuyến đường vũ trụ nằm trong phạm vi xung đột của nhóm quân phiệt Barbaha, nhưng hệ thống cũ vẫn đủ dung lượng chạy được phần mềm mới nhất. Ngài có thể phát hiện cơ sở nhân tính của tôi đã ưu hoá khoảng mười hai phần trăm (12%). Nếu việc xử lí thông tin của tôi có vấn đề, ban quản lí sẽ là bên trước tiên báo cáo cho cấp trên.]

"Được rồi." Hắn đành chấp nhận. "Chúng ta vẫn chưa gửi phản hồi cho công ti công nghệ Hư Linh đúng chứ? Ta muốn gửi khiếu nại về phần mềm, nội dung như trước. Ngoài ra, thông báo với trưởng nhóm kế hoạch, ta sẽ gửi đại cương phần mềm vào cuối tuần sau."

[Đang giải quyết yêu cầu của ngài.] Alex báo cáo. Sau hai giây nửa, nó khuyến nghị:

[Trong vòng hai tuần kế đến, chi nhánh tâm lí học di động số bốn sẽ ghé ở thành phố vũ trụ Erma, tôi có thể đặt chỗ cho ngài nếu ngài không hài lòng về kết quả của các bài kiểm tra tâm lí.]

Hắn ta lắc đầu, từ chối lời khuyên:

"Không nhất thiết. Nếu cô đã xác nhận ta ổn, vậy ta ổn."

Chợt, một giọt nước nóng hổi rơi xuống gò má Grise. Tên tiến sĩ đưa tay chùi thứ chất lỏng, hồi nhìn lại thấy năm ngón tay nhuộm đen. Hắn bản năng lau sạch năm ngón tay ra áo phông trắng của phòng thí nghiệm, nhưng đã kịp thời dừng khi nhận ra chiếc áo bị hai màu đỏ và đen nhuộm thành một bức tranh trường phái dã thú luộm thuộm.

Hết cách, hắn đưa hai tay vào túi, ngẩng đầu nhìn trời.

Bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã giăng kín mây đen. Tuy môi trường giả lập thông thường không được bổ sung yếu tố thời tiết, nhưng lượng hoá chất thải ra trong quá trình hắn tiến hành bài kiểm tra dưới sự xúc tác của nhiệt độ cao cùng nhiều chất môi giới cũng đủ tạo ra một trận mưa độc nhân tạo.

[Ngài muốn tôi tắt mưa chứ?]

"Cứ để mưa đi, che hết mùi máu. Lượng độc tố này dù ở ngoài đời cũng không giết ta được."

Grise lùi về sau, bước lên chỗ cao hơn của đống xác tàu hoả để tránh mớ nội tạng người nát bét lềnh bềnh trên hồ máu. Hắn ta không phải tuýp người thích sạch sẽ, song miễn là người bình thường thì không ai muốn dây vào xác chết be bét, cho dù là ở trong thế giới ảo. Vừa lùi lên, hắn vừa hỏi:

"Có ai liên lạc với ta trong lúc ta đang làm bài kiểm tra chứ?"

[Có một lời nhắc từ tiến sĩ An Phú, ngài ấy nhờ tôi nhắn cho ngài rằng ngài ấy có để một tấm vé tham dự tiệc đứng hoan nghênh tiến sĩ Sở Linh trên bàn làm việc của ngài. Ngoài ra, có một cuộc gọi khá lạ. Tôi chưa tra được nguồn gốc của nó bằng lượng quyền hạn hiện có. Tôi không chắc liệu đây có phải là thứ đặc biệt mà ngài nhắc nhở hay không.]

"Hoặc là vị khách đó, hoặc là người nào đó có quyền hạn tương đương." Hắn ta leo lên đến nóc tàu hoả, ngồi yên ổn ở nơi đó rồi mới ra lệnh tiếp. "Vẫn sử dụng nhân cách ảo liên lạc, nơi gặp mặt trong hệ thống mô phỏng môi trường thử nghiệm. Hãy tắt chương trình phân tích tâm lí, chỉ duy trì hình thức giám sát thông thường thôi."

[Đang tiến hành.] Trí tuệ nhân tạo Alex chấp hành mệnh lệnh, nhưng nó vẫn đưa ra quan điểm của mình: [Tôi hiểu ngài muốn thu thập nhiều thông tin nhất có thể để đẩy nhanh tiến độ đề án, nhưng tôi nghĩ ngài vẫn nên liên lạc trực tiếp với vị khách này. Cơ thể của ngài đang suy yếu rất nghiêm trọng, ảnh hưởng đáng kể tới tài nguyên của nhân cách ảo. Xác suất nhân cách ảo bị đối tác phát hiện lên đến năm mươi phần trăm (50%).]

Nghe những lời này, gã tiến sĩ ngẩn người. Hắn hơi nhăn mày, nhắm mắt lại, khẽ thì thào tự hỏi:

"Đã qua bao lâu rồi?"

Ba mươi tiếng hai mươi ba phút, xấp xỉ bốn mươi lăm giây. Đã sang ngày mới.

Hôm nay là ngày hai chín tháng hai năm...

[Ngài đã sử dụng thiết bị đăng nhập hơn ba mươi tiếng, tiếp tục phá kỉ lục đăng nhập hơn hai mươi chín tiếng bốn mươi phút của ngài. Theo tính toán của tôi, hiệu suất suy nghĩ của ngài hiện tại chỉ nhỉnh hơn người cải tiến gen đời đầu của thế kỉ hai hai. Sau tám tiếng nữa, hiệu suất suy nghĩ tương đương với người bình thường của thế kỉ hai mốt. Tôi đề nghị ngài nên đăng xuất để tránh cơ thể hoại tử.]

"Thật lâu." Hắn ta hơi lung lay đầu. Khi trước hắn thường điều chỉnh môi trường ảo bằng suy nghĩ, rất ít thao tác bằng thân thể nên chẳng mấy chú ý đến tình trạng bản thân. Hiện giờ hắn vừa thử vận động, cảm giác nặng nề đè lên đỉnh đầu lan xuống toàn thân, giống như trọng lực của căn phòng đột nhiên tăng gấp đôi.

Hệ quả này không chỉ đến từ việc đăng nhập không gian ảo vượt mức cho phép, bản thân việc chia sẻ một phần giác quan cho nhân cách ảo càng khiến thân thể hắn thêm tồi tệ.

Dẫu vậy, tên tiến sĩ cứ dửng dưng, như thể kẻ đang gõ kẻng mời gọi tử thần đến dọn xác không phải mình.

Hắn ta mở mắt, cảnh vật xung quanh không mọc thêm xúc tua hay đảo lộn đất trời. Những núi xác người vẫn cao quá đầu người. Biển máu vẫn màu đỏ ngầu, trôi nổi đủ thứ phế liệu như một nồi thập cẩm. Chúng hoàn toàn vùi lấp đồng bằng đường ray, ga tàu vốn được thiết lập trong bài kiểm tra.

Qua một hồi, hắn ta dùng bàn tay sạch sẽ sờ gương mặt mình, xác nhận dữ liệu cơ thể bản thân.

Xác suất của việc lỗi giác quan phải có hơn sáu con số không sau dấu phẩy, nhưng chính hắn đang ngồi trong không gian ảo một thời gian dài cũng là một vật mẫu không thể dùng lẽ thường lí giải.

Kết quả là không có bộ vị nào biến dạng, nhưng cơ chế biểu lộ cảm xúc tự nhiên đã bị hỏng.

Kiểm tra qua chúng, hắn tiếp tục:

"Thành tích này gay go phết. Cơ mà ta không đổi quyết định của mình, hãy cứ để nhân cách ảo xử lí vấn đề. Không có bao nhiêu người có thể phát giác nhân cách mô phỏng của ta cả, tại thiên hà này chỉ có người kia, tiến sĩ Sở Linh nhận ra. Nhưng nếu là cô ta, cô ta sẽ phối hợp theo. Đằng nào thì cô ta cũng phản cảm với cách tra hỏi của Liên minh."

Alex không tiếp lời. Lần này, đến lượt nó im lặng.

"Alex?"

Grise nheo mắt. Hắn ta nhìn trời, nhưng bầu trời không phải thứ duy nhất hắn cảm nhận được. Bên ngoài các giác quan cơ bản của con người, hắn còn vận dụng cả phiên bản hạn chế của hệ thống quản lí cơ sở phụ trợ bản thân trong không gian ảo như một giác quan nhân tạo, một góc nhìn toàn tri.

Tại giác quan của trí tuệ nhân tạo, hắn nhìn thấy dòng lũ thông tin tràn đầy hệ thống hỗ trợ. Alex bận bịu xử lí chúng, không thể trả lời được.

Tất nhiên, nó đã bị giới hạn đa số quyền hạn cao cấp vốn có nên mới mất nhiều thời gian xử lí vấn đề, nhưng rất ít thứ trong vũ trụ này có thể tê liệt một trí tuệ nhân tạo cao cấp quản lí một thành phố vũ trụ.

Tên tiến sĩ chẳng mất bao nhiêu công sức phân tích số liệu, vì thủ phạm ngay sau đó hiển hiện trước mặt hắn.

Toàn bộ không gian kiểm tra bắt đầu chập đôi, chập ba như một kênh truyền hình tín hiệu thấp. Ước tính quá nửa khu vực biến dạng. Trong chúng, biển máu biến thành những viên gạch, một số vuông vức trắng tinh, một số sần sùi cũ kĩ. Từng núi phế liệu biến chuyển đổi qua lại giữa những thiết bị nghiên cứu ngẫu nhiên và đồ vật trang trí thời trung cổ.

Sự biến đổi ấy còn lan đến nơi hắn ta ngồi. Nó không khiến núi phế liệu thành thứ gì đó, mà ảnh hưởng đến các giác quan của hắn. Chỉ hai giây. Một bóng người hiện ra trước mặt hắn. Kẻ nọ đứng ngược sáng, cách xa hắn ta tận hai trăm lẻ ba bước chân. Bóng dáng sáng tỏ phần đầu, xuôi dần xuống chân mờ đi. Đáng ra hắn chỉ nhìn thấy vóc dáng nữ giới của đối phương, nhưng bằng cách nào đấy hắn vẫn có ấn tượng đại thể về cô ấy.

Vẻ đẹp đầy nhân tính? Suy nghĩ đó đột ngột nảy lên trong đầu Grise. Bất định hình... Không bị ngoại vật ảnh hưởng tâm trng... Phải mất một lúc, hắn mới nhận ra chính mình đang cố gắng miêu tả một con người.

Hiển nhiên, tiến sĩ Sở Linh là người.

Nhân loại chưa ghi nhận chủng tộc có trí khôn bậc cao hay sinh vật kí sinh đáng sợ nào khác ngoài vũ trụ. Những người dị tật bẩm sinh, dị tật do tai nạn ngẫu nhiên hay chủ động cải tạo một phần cơ thể vẫn được tính là con người.

Cô gái nói với hắn những lời lẽ khó hiểu:

"Con người ở một số khía cạnh rất quật cường, ở một số khía cạnh khác thì không. Đừng chối, tôi với anh đều là người trong ngành. Tôi chả thể nói gì nhiều vì nhiều thứ còn đang chờ đáp án, nhưng tôi có thể nói cho anh biết là một số giả thuyết về trò chơi Thần Vực là thật."

Rồi cảnh tượng sụp đổ. Trí tuệ nhân tạo Alex khắc phục sự cố quá tải dữ liệu. Đại đa số hiện tượng quái dị xảy ra trong môi trường thử nghiệm bị điều chỉnh về trạng thái mặc định. Không có máu tươi, không có xác người, không có tai nạn tàu hoả liên hoàn chất thành núi. Chỉ có cần gạt điều chỉnh phương hướng cho những con tàu di chuyển.

Tường mây âm u trên trời bị bầu trời chói chang thật sự thay thế là minh chứng còn sót lại của lỗi.

"Đáng tiếc." Tên tiến sĩ không che dấu vẻ kinh ngạc, dù hắn rất nhanh điều chỉnh tâm tình.

Hắn ta có ý định mặc kệ đối phương tùy hứng để dò xét trình độ, nhưng không quản là kết quả hay bản thân đối phương đều có phần nằm ngoài dự đoán. Người nọ đã thêm vào môi trường mô phỏng này một yếu tố chưa từng có. Đó là việc hắn cũng không dễ dàng thao tác trong thời gian ngắn.

Theo lí luận, chỉ có sản phẩm đạt tới cực hạn của phàm nhân mới có thể nhanh chóng nắm bắt cơ sở lí luận rồi triển khai hoàn mĩ vậy. Nhưng lí luận vĩnh viễn là lí luận, chẳng thể đánh đồng với thực nghiệm.

Người hoàn mĩ cũng có giới hạn, giống như cực hạn phát triển của tế bào nhân loại. Mà giới hạn lớn nhất ở đây chính là phần cứng máy tính và sự tương tác giữa cả hai.

Tuy nhiên, giả định không tồn tại hai giới hạn này, đối phương chỉ có thể can thiệp tối đa là toàn bộ mô hình mô phỏng nơi gặp mặt. Đó không phải là quan điểm tự phụ của hắn, bất cứ ai hiểu sơ về phần mềm đều có thể phát hiện.

Nếu việc xâm nhập các chương trình khác biệt không qua trung gian dễ dàng thì nền văn minh nhân loại đã chìm trong phóng xạ hạt nhân trước khi có cơ hội di cư lên vũ trụ.

Theo sự nâng cấp của máy tính lượng tử, phương thức tấn công của tin tặc càng lắt léo, hung hiểm nhưng hệ thống bảo mật cũng được phát triển càng tinh vi, càng lúc càng giống một két bảo mật vật lí theo đúng nghĩa đen. Thiếu chìa khoá yêu cầu, tin tặc cơ hồ không thể sử dụng biện pháp nhu hoà thâm nhập vào bộ phận hạch tâm.

Thế nhưng vị nữ tiến sĩ kia đã làm được. Từ một khía cạnh nào đó, hành động của cô gái như là biến từ không khí ra một chiếc chìa khoá. Cô là người thứ hai hắn ta phát hiện làm được điều đó.

Người thứ nhất tự nhiên là người lập trình mô hình mô phỏng, chính hắn.

Chỉ là phương pháp của hắn mang tính lí thuyết thuần hơn là có thể ứng dụng ngoài thực tế.

Nguyên lí của nó là: Điều chỉnh các nhân tố hình thành môi trường sao cho một bên chiếm hơn tám phần mười, qua đó bắc cầu đến hồ sơ cá nhân của người đó. Đây là biện pháp ngắn nhất, cũng có thể là biện pháp duy nhất xâm lấn trái phép nhu hoà đến các chương trình khác.

Vấn đề ở phương pháp này chính là làm sao tự làm nhạt tâm lí của bản thân.

Con người không thể chủ động xoá đi hoặc thêm vào một cảm xúc. Đúng là xuyên suốt chiều dài lịch sử, có những cá thể bị thương tổn ở não dẫn đến khiếm khuyết một phần chất kích thích cảm xúc, song yếu tố này cũng nằm trong sự tính toán của chương trình quan trắc tâm lí của mô hình mô phỏng cảnh quan.

Về cơ bản, thành phần của một người trong một mô hình mô phỏng có thể từ bốn mươi phần trăm (40%) đến sáu mươi phần trăm (60%). Nếu có một thông số không nằm trong ngưỡng này, tức là một trong hai cá thể tham dự mô hình mô phỏng không phải người, một cỗ máy khoác da người hoặc một con rối đội lốt người.

Tình huống của tiến sĩ Sở Linh là gì?

Tên tiến sĩ trầm ngâm. Hắn ta không theo đảng phái chủng tộc thuần khiết, cũng không có khúc mắc gì với việc làm việc cùng những chủng tộc khác nếu có. Nhưng hắn rõ ràng chuyện gì sẽ xảy đến với mình nếu cô gái tình cờ phát hiện những thí nghiệm hắn đang lén lút tiến hành. Hệ thống quản lí theo dõi cô sẽ gửi dữ liệu lên cấp trên, và cho hắn mức phạt ít nhất là án treo mười năm, cao nhất là tù chung thân trong cơ sở quản lí đặc thù.

Sau cùng, hắn lựa chọn gặp mặt chính thức. Nhân cách ảo là một phần của hắn, một hình thức mĩ hoá của việc phân tâm. Khi hiệu suất vận hành của cơ thể giảm sút, hiệu suất hoạt động của nhân cách ảo cũng bị trì trệ. Điều này rất bất lợi cho việc đuổi khéo cô gái khỏi căn cứ.

Grise đứng dậy, không gian đổi theo. Trí tuệ nhân tạo tư nhân phụ trợ hắn sát nhập vào nhân cách ảo, nhưng não bộ hắn xử lí không kịp. Cơ số thông tin như dòng thác lũ cuồn cuộn diễn biến bóp méo quá trình tan rã khu vực.

Hắn ta nhìn thấy mặt sàn lát gạch cổ từ dưới chân lan ra mọi phía, những bức tường dày đột ngột xuất hiện. Chúng cắt chém, niêm phong biển máu, những núi phế liệu vào từng phòng trong từng tầng riêng biệt. Cứ như thể mô hình lâu đài vô hạn tiêu hoá mô hình thử nghiệm nhân tính.

Sự hỗn loạn ấy diễn ra trong năm giây rồi cố định cảnh tượng thành đại sảnh tiếp kiến khách quý. Thời điểm Grise định thần lại, hắn phát hiện bản thân trực diện vị khách lạ mặt. Đối mặt ánh mắt đó, hắn ta càng có cảm giác kì dị hơn.

Rõ ràng giữa cả hai bị ánh sáng làm mờ quá nhiều, rõ ràng nhãn cầu con người không thể biểu lộ ra đầy đủ cảm xúc giống phim ảnh, rõ ràng không gian ảo không phục chế được thứ gọi là "khí chất" – Dưới những điều kiện đó, hắn vẫn cảm thụ nó ở cô gái kia, một thứ khí chất bình yên, tinh khiết giống một vị nữ vương bước ra từ những câu chuyện bi tráng, hào hùng của nhân loại.

Có lẽ một mặt nào đó của cô gái khác hẳn người bình thường, thậm chí thoát li khỏi khái niệm "nhân loại".

Hắn ta hiếu kì, nhưng hắn đồng thời hiểu vị đối tác nọ không phải là vật thí nghiệm, và vô luận là thời gian hay địa điểm đều không phù hợp để nghiên cứu. Vì vậy, hắn đóng gói suy nghĩ cá nhân, trước khi đưa bản thân vào vị trí của một Giám Sát Viên trung lập mà nhân cách ảo đang thực hiện.

Grise hồi ức lại cuộc đối thoại vài chục giây của nhân cách ảo với tiến sĩ Sở Linh.

Trọng tâm của của cuộc trò chuyện xoay quanh mục đích cả hai gặp mặt, trò chơi Thần Vực. Hắn ta đại diện cho thế lực ủng hộ muốn biết mục đích của vị tiến sĩ này khi lén lút bẻ gãy quyền hạn bảo mật của Liên minh Nhân loại để tìm kiếm tư liệu liên quan đến trò chơi này. Mà cô gái muốn dùng bí mật này để trao đổi lấy sự yên ổn.

Hai người đều có cùng mục tiêu, nên thái độ nói chuyện rất phối hợp nhau.

Đấy là đến khi hắn ta đề cập đến việc bản thân mình sử dụng hệ thống giả mạo người dùng cũ đăng nhập vào trò chơi Thần Vực, cô như một kẻ bị lột xuống lớp vỏ ngụy trang, lộ ra một mặt mất khống chế của mình.

Ban đầu, giọng cô gái hơi run run:

"Nếu vậy, anh hẳn có thể cảm nhận được kịch bản trò chơi được chế tạo như là để tưởng niệm một hệ tư tưởng cũ, người khổng lồ màu đỏ."

Sau đó, toàn bộ không gian dần rung chuyển. Tâm lí của cô chuyển biến nghiêm trọng, ảnh hưởng đến sự cân bằng của hệ thống mô phỏng. Cô nói câu thứ hai:

"Tôi đã nghĩ bọn họ đều đã từ bỏ, hoá ra họ vẫn âm thầm tìm kiếm phương pháp, thành công rồi."

Đến câu thứ ba, hệ thống trực tiếp quá tải, suýt nữa dung hợp hai chiều không gian ảo vào nhau.

Cuối cùng, Sở Linh bình tĩnh lại. Cô đặt câu hỏi, vừa như tự lẩm bẩm:

"Anh nhớ ngụ ngôn về cái hang chứ? Nếu một ngày anh phát hiện toàn thế giới rơi vào trong bóng tối, mà anh là người duy nhất có thể châm lửa. Anh sẽ làm gì đây?"

Đó là tất cả câu nói của cô ta.

"Chà." Tên tiến sĩ nhún vai, thờ ơ nói. "Thổi nó thôi."

"Thổi nó?"

"Hoặc chuyển nó cho người phù hợp, tùy cô. Không ai bắt buộc cô phải là người cầm nó sau khi châm lửa cả." Hắn ta nhìn rất thoáng vấn đề này. Bốn câu nói của cô gái đều có ý nghĩa riêng biệt, đan xen nhiều tầng ý nghĩa với nhau. Nhưng tựu chung lại, có thể tóm gọn chúng thành:

"Cảm giác khi trở thành người bình thường cuối cùng trong cộng đồng điên cuồng thế nào?"

"Tôi không biết vì cái gì cô không tin tưởng Liên minh Nhân loại. Tôi chỉ muốn nói là Liên minh vẫn đang dẫn dắt nhân loại, bảo vệ nền văn minh. Cho dù tại một số thời điểm đưa con heo lên vị trí của họ còn hiệu suất hơn. Họ lèo lái thời đại, nhưng chính thời đại cũng đang chỉ dẫn cho họ lựa chọn đúng."

"Phải chứ." Sở Linh cười nhạt.

Bỗng, số liệu của cô gái biến mất. Về mặt hình thức, cô bị đá khỏi không gian ảo. Thiết bị của cô đã bị lỗi. Chỉ có vậy, hệ thống mô phỏng ảo mới vẫn duy trì cảnh lâu đài vô tận phòng trong một giây rồi...

Nó biến mất.

Không sàn. Không gạch. Không tràn ngập mùi mục rữa của đồ cổ. Không trọng lực. Chẳng hề có thứ gì tồn tại trừ màu đen. Hắn ta cứ lơ lửng trong một chiều không gian chưa được mô phỏng.

Nếu hắn từ bỏ suy nghĩ, hệ thống quản lí cơ sở sẽ đưa hắn về nơi kiểm tra tâm lí. Nếu hắn thử suy nghĩ vẩn vơ, chương trình sẽ tái tạo khung cảnh thành một biển thông tin trôi nổi đủ thứ tin vắn hút mắt. Bất kì hành động cụ thể nào của hắn đều sẽ thay đổi nơi này.

Rốt cuộc, chẳng có thứ gì thay đổi.

Hắn suy nghĩ. Hắn đơn thuần suy nghĩ, nhưng nghĩ về cái gì, vì sao lại nghĩ thì hắn không có đáp án. Hắn không đào sâu vào nội tâm. Hắn chỉ không muốn dừng suy nghĩ.

Có lẽ hắn ta mất kha khá thời gian để tìm thấy trọng điểm.

"Alex, nơi ở của tiến sĩ Sở Linh thế nào?"

Một tấm bảng màu ánh sáng hiện ra đầy ngắn ngủi trước khi biến mất tăm:

[Bệnh nhân số bốn trăm năm mươi ba, bạn của ngài, Matt Andrew, đã tự tiện trèo qua cửa sổ của biệt thự sưu tập của cô ấy. Bên dưới nơi đó là một phòng an toàn của cô ấy.]

Grise hiểu ý. Nơi ở của vị nữ tiến sĩ kia sập rồi.

Hắn ta từng đọc qua thông tin nguyên vật liệu xây dựng kiến trúc. Những cánh cửa là bộ phận cứng nhất của căn nhà không chịu nổi một đấm toàn lực của hắn, một chiến sĩ cải tiến gen cấp hai không thiên hướng chiến đấu, có thể tưởng tượng những nơi khác như thế nào. Nó giống hệt một căn nhà bằng lá, khẽ thổi nhẹ liền sụp đổ.

Kết cấu nền móng của nó vững chãi hơn những gì đang thể hiện, chi ít một trận động đất cấp chín mới có thể phá hủy toàn diện. Nhưng điều đó không bù đắp được chất lượng tệ hại của vật liệu xây dựng.

Những thông tin thu thập được về khối kiến trúc này cho thấy nó đã xuống cấp tương đối nghiêm trọng sau ba năm xây dựng. Đặt ở hai thế kỷ trước, tốc độ suy sụp dạng đó vẫn bị liệt vào tội "Tham ô tài sản" và "Coi thường tính mạng người dùng", đừng nói là hiện tại.

Không có gì đáng ngạc nhiên hết. Nơi chi nhánh Khoa học Phát kiến đặt đại bản doanh nằm trên quỹ đạo của một hành tinh đất đá lớn gấp ba lần trái đất, quay xung quanh một ngôi sao lùn đỏ, kề bên là hai hố đen nhỏ. Trong điều kiện khắc nghiệt như thế, tất cả nhân viên đều phải cường hoá thể chất, nếu không chẳng thể nào sinh hoạt bình thường trên căn cứ.

Sự tồn tại của căn biệt thự từ gỗ và những loại vật liệu đã bị đào thải cách đây hơn ba thế kỷ mới là thứ bất thường.

Dẫu thế, gã tiến sĩ không hỏi thêm. Hắn nhìn đăm đăm màu đen trống rỗng, nghĩ về vị khách nữ đặc thù, thử nghĩ những ẩn ý cô gái đan cài trong cuộc hội thoại. Song chương trình cự tuyệt tiếp nhận mệnh lệnh biến đổi.

Không cần đến giác quan nhân tạo, hắn ta cũng ý thức được lí do mình thất bại. Nó bị thiết lập bảo hộ tâm trí ngăn cản tương tác với hệ thống thần kinh suy nhược, nhằm giảm tối đa thiệt hại lên não bộ yếu ớt. Suy cho cùng, hắn không gì hơn một nhân viên nghiên cứu phàm tục, không phải siêu anh hùng hay siêu chiến sĩ.

Quan trọng hơn, hắn không có dục vọng với chủ đề Sở Linh gợi tới.

Phong cảnh khác nhau đem đến góc nhìn khác nhau. Nếu cả thế giới đều say ngủ, những vĩ nhân dẫn dắt thời đại chính là những người cố gắng đánh thức đám người đang say ngủ. Cớ sao phải khư khư giữ mình, không thể đánh thức người đồng hành khác?

"Thật điên." Grise kết luận.

Trừ phi là người duy nhất...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com