Nghi Pham So 1 Cua Ngai Canh Sat
Lâm Băng ngượng ngùng vùi đầu vào ngực Nhiếp Nghi, nhưng cũng sợ anh sẽ tức giận.
"Anh ấy thật sự rất tốt với em, cũng rất hiểu em. A Giang tốt với em chỉ sau Lâm Trung thôi, em thấy như mình đang mắc nợ anh ấy hơn...".
"Còn chuyện với Thái Vy? Không phải lúc đó em ghen tuông lồng lộn, còn trực tiếp gặp mặt buộc cô ấy phải chia tay với Lưu Giang còn gì?".
Lâm Băng trầm ngâm.
"Không có! A Giang chơi cô ta chán rồi, nên mượn em làm bình phong, cắt đứt với cô ta..." - Cô đỏ mặt nói - "Trước giờ em và A Giang đều chưa từng làm qua chuyện gì quá giới hạn cả. Những lần duy nhất bọn em định... nhưng chưa làm gì thì đã bị anh...".
Nhiếp Nghi bịt miệng cô, không muốn nhớ lại.
"Đủ rồi, nói đến đây thôi" - Anh thở dài - "Còn nói nữa tôi sẽ ghen. Em cũng không nên mở miệng ra gọi tên cúng cơm của người khác như vậy, tôi chỉ muốn giết chết em tại chỗ!".
Lâm Băng cười khúc khích bởi cơn ghen ngớ ngẩn của Nhiếp Nghi, rồi đột nhiên ngưng bặt.
"Chú tin em à?".
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhàn nhạt nói.
"Ừ!".
Cô còn định nói, thực ra nụ hôn đầu của cô cũng do anh cướp mất, nhưng mà chợt nhớ ra...
Đám đàn ông kia... Thẩm mỹ viện L...
Bụng cô cồn cào, bất thình lình ộc lên. Lâm Băng không chống đỡ kịp, vội vàng chạy vào trong toilet. Nhiếp Nghi hối hả chạy theo cô, trông thấy cô quỳ rạp xuống sàn, nôn thốc nôn tháo vào trong bồn cầu.
Anh túm gọn tóc cô về phía sau. Tay cuống cuồng rút tờ khăn giấy đến lau miệng cho cô.
"Băng, em thật sự không sao chứ? Em làm sao vậy? Có cần tôi chở đi bệnh viện không?".
Nhiếp Nghi sốt ruột hỏi.
Mặt mũi của Lâm Băng đã đều tái mét. Tấm lưng nhỏ oằn lên, mỗi đợt còng xuống thì lại trút ra. Nhiếp Nghi vuốt lưng cho cô không ngừng. Biểu hiện này đâu nằm trong biểu hiện của phụ nữ khi đến kỳ?
"Em không sao".
Cô mệt mỏi ngả vào ngực của Nhiếp Nghi.
Chú, phải làm sao để quên đi chuyện này đây? Em cũng rất muốn được hạnh phúc. Nhưng em biết mình không xứng...
Em không xứng được chú thương yêu...
"Thế nào mà lại khóc rồi?".
Nhiếp Nghi ngờ nghệch xoa xoa bụng cô.
"Lại đau à?".
Anh cẩn thận ôm cô lên, đặt cô ngồi trên bệ đá của bồn rửa mặt, lấy nước cho cô súc miệng.
"Chú...".
Nhiếp Nghi càng đối tốt với cô. Trong lòng Lâm Băng càng có gánh nặng. Làm sao để xa anh đây? Cô đè môi xuống môi của Nhiếp Nghi, vụng về, lưu luyến.
Tay Nhiếp Nghi lúng túng, không kiềm được mà đặt lên, bóp lấy bầu ngực mềm mại của cô. Cổ áo bị anh mở toang ra. Da thịt yêu kiều in hoa văn lộng lẫy hiện ra trước mắt.
Đèn trong nhà tắm dìu dịu. Bên trong tấm gương là tấm lưng gầy, mong manh của Lâm Băng.
Nhiếp Nghi nhíu mày, khổ sở, ôm mặt cô nhấc ra.
"Băng, đừng làm loạn. Em thật sự không chịu trách nhiệm nổi đâu".
"Chú, em muốn chú!".
Những hành động hôm nay của Nhiếp Nghi thật sự rất đàn ông. Anh quyến rũ chết đi được. Một người tốt như vậy, Lâm Băng thật sự không muốn xa anh chút nào. Cô cũng muốn, muốn được chiếm dụng anh cho một mình cô mà thôi...
Nhiếp Nghi, làm ơn đời này chú đừng bao giờ tốt với bất cứ ai như vậy ngoài em.
Cô cứng đầu, tới tấp hôn xuống. Nhiếp Nghi muốn né nhưng không né được, hơi thở mỗi ngày thêm gấp gáp. Bàn tay co chặt như muốn bóp vụn bầu ngực trái căng đầy của cô.
Trong giây phút mất đi lý trí, anh nhấn cô vào sát bờ tường, dùng toàn bộ sức lực ăn ngấu nghiến hai đồi núi sừng sững kia. Lâm Băng ôm ghì lấy đầu anh, cầu xin.
"Chú...".
Cô gái này thật là...
Hai đầu ngực đã bị anh gặm cắn đến cứng ngắc, chĩa thẳng ra ngoài mời gọi. Lâm Băng có khuôn ngực rất đẹp, căng nở no tròn, quầng ngực đỏ hồng nhỏ xíu xinh xắn, hai hạt đậu nhỏ lúc nào cũng cứng nhọn đòi hỏi, có mút bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Ngực cô ướt đến nỗi thấm đẫm cả một mảng áo, nhưng Nhiếp Nghi không định tiến xa hơn.
"Hôm nay không được, em không khoẻ. Tôi không muốn mất nhân tính với em. Thế nên em đừng làm loạn nữa" - Giọng anh khản đặc.
Lâm Băng vẫn ngang ngược hôn lên môi anh cầu xin. Bàn tay còn xoa trên nơi sưng trướng của anh. Nhiếp Nghi hít một hơi sâu. Tay anh vo chặt thành quyền, kiên quyết không đụng đến cô.
Thắt lưng cuối cùng vẫn bị Lâm Băng cởi bỏ.
"Chú chắc chắn rất khó chịu, để em giúp chú".
Cô cong mông, bò trên bệ đá đi tới. Giữa hai bờ mông đầy đặn vểnh cao là múi thịt mềm mại được ôm lấy bởi quần lót ren màu hồng nhạt ẩn hiện.
"Không được" - Anh kiên quyết đẩy đầu cô ra - "Rất dơ".
Đôi mắt cô trầm xuống.
"Không sao... Em dơ sẵn rồi!".
Trước khi Nhiếp Nghi kịp phản bác hay truy hỏi thì cô đã ôm lấy dục vọng của anh dịu dàng liếm mút. Từ ngữ trong đầu anh bốc hơi đi hết, miệng hả ra, chỉ toàn hổn hển những ngụm thở lớn.
Kỹ thuật của Lâm Băng không biết học từ ai mà ngày một điêu luyện. Cô giúp anh cởi đồ, vuốt ve, giúp cơ thể săn chắc dần được thả lỏng. Nhiếp Nghi như muốn ngã cả ra sàn. Môi lưỡi cô mềm mại, ướt át, trơn láng hệt như một hố mật ngọt ấm áp, bao phủ lấy nơi căng cứng nhất của anh, ma sát mút ra vào.
Nhiếp Nghi khó khăn khống chế không chạm đến cô. Anh đứng chết sững ở đó, không nỡ rời khỏi đôi môi ngọt ngào của Lâm Băng nhưng cũng không muốn đối xử với cô như một công cụ.
Dục vọng như sương mờ bao phủ lấy đầu anh. Mắt anh nhắm nghiền, khó chịu. Đường gân trên thái dương vì khống chế mà đều nổi đầy lên.
"Băng... Em mau dừng lại. Tôi sắp ra!".
Lâm Băng không hề nghe lời anh, còn dùng sức lôi kéo. Nhiếp Nghi rùng mình, gầm lên.
Lúc ngẩng đầu đã trông thấy Lâm Băng như con mèo đang liếm sữa.
"Khốn kiếp!" - Anh vội vã cúi xuống lau miệng cô. Chính anh còn thấy dơ bẩn - "Sao em chẳng chịu nghe lời gì cả!".
Khốn kiếp nhất là dục vọng của anh không vì thế mà dịu đi.
"Băng, em mau nhả ra!".
Anh bóp chặt lấy miệng cô, hệt như một ông bố phát hiện ra đứa con không biết gì của mình đang ăn một thứ rất nguy hiểm, năn nỉ cô mở miệng để lấy ra thứ kia.
Hai mắt trong vắt của cô mơ màng nhìn anh, Lâm Băng ngậm miệng, nuốt xuống.
Nhiếp Nghi trợn mắt nhìn cô. Không ngờ con mèo ngoan hiền nhà anh nuôi, có ngày biến thành tinh rồi.
"Em muốn nếm thử hương vị của chú...".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com