Chương 9: Cùng cậu? Cậu đã trả tiền chưa?
Trong bức ảnh cằm nam chính khẽ nâng, nhìn xuống người đối diện không biết là nữ chính hay ai khác, so với Đường Mộ Bạch, mái tóc vuốt đến hận không thể hất lên tận trời kia càng giống với tác phong thường ngày của Tạ Khôn hơn.
Có điều cũng không phải không có chỗ giống Đường Mộ Bạch.
Ví dụ như cái loại tự tin mê hoặc lòng người, khí thế bễ nghễ thiên hạ duy ngã độc tôn(*) toát ra từ trên người nam chính, cực kỳ giống với Đường Mộ Bạch.
(*) duy ngã độc tôn : thế gian này chỉ có mình ta
Lúc Lục Cảnh Hành nhìn thấy tấm hình này, phản ứng đầu tiên là Đường Mộ Bạch có bệnh.
Phản ứng thứ hai là hoài nghi nam chính trong bộ phim này là lấy Đường Mộ Bạch làm hình mẫu để chế tác.
Anh ấn mở ảnh ra rồi lại thu nhỏ, sau khi lặp lại hai ba lần anh gửi một dấu hỏi chấm qua.
Lục Cảnh Hành: 【Cậu biến mất sáu phút chính là đi tìm cái này? 】
Đường Mộ Bạch cũng nhanh chóng trả lời : 【Không thì sao? 】
Lục Cảnh Hành: 【Cậu có bệnh à? 】
10 giờ hơn trong ký túc xá nam, Đường Mộ Bạch dựa vào lưng ghế, hai ngón tay phải lướt lên màn hình điện thoại, màn hình sáng lên, anh liếc nhìn tin nhắn phía trên, không trả lời.
Tối nay anh không có tiết nên đã về ký túc xá từ lâu, tắm xong từ hơn nửa tiếng trước, lúc này tóc cũng đã khô rồi, anh tiện tay ném điện thoại lên bàn, đưa tay kéo kéo tấm thảm đắp trên người.
Màn hình tối xuống không đến nửa phút lại sáng lên.
Lời cảnh cáo của Lục Cảnh Hành gửi đến: 【Dù sao đi nữa cậu đừng quyến rũ em gái tôi là được. 】
Về lý do tại sao anh lại thận trọng như vậy, ngược lại không phải vì Lục Dĩ Ngưng và Đường Mộ Bạch một người là em gái một người là bạn bè, quen nhau rồi lại chia tay sẽ khiến người bị kẹp ở giữa là anh khó xử, mà thuần túy là vì hai người họ thực sự không hợp, tuy rằng Lục Dĩ Ngưng cũng tính là đã từng yêu đương nhưng đối với tình cảm vẫn nghiêm túc hơn Đường Mộ Bạch mấy lần, không, hẳn là mấy chục lần.
Mà rất nhiều bạn gái của Đường Mộ Bạch đều là có thời hạn sử dụng, một khi hết hạn, Lục Dĩ Ngưng sẽ không thể tránh khỏi bị thương tâm khổ sở.
Lục Cảnh Hành chỉ có một em gái này, đương nhiên không thể đem ra đánh cược.
Sau vài phút vẫn không nhận được câu trả lời khẳng định của Đường Mộ Bạch, anh lại nhắc nhở:【Tiểu Bạch? 】
Đường Mộ Bạch:【Ồ. 】
Lục Cảnh Hành:【Cũng đừng đánh chủ ý lên người em gái tôi. 】
Câu nói này có chút ý tứ.
Mấy câu trước Đường Mộ Bạch đều có thể hiểu là Lục Cảnh Hành nóng lòng bảo vệ em gái, nhưng câu này rõ ràng là đang nghi ngờ nhân phẩm của anh, Đường Mộ Bạch nghiêng người về phía trước, kéo thảm ra bỏ lên trên ghế,【Cậu đang hoài nghi nhân phẩm của tôi?
Lục Cảnh Hành trả lời càng trực tiếp:【Cậu có nhân phẩm? 】
Đường Mộ Bạch: "........."
Anh kỳ thật rất muốn phản bác Lục Cảnh Hành, nhưng sau khi suy nghĩ vài giây, anh lại thật sự không nghĩ ra chỗ để phản bác lại, cách nửa phút, anh trả lời một câu:【Cậu đang mơ cái gì vậy? 】
Anh cũng chỉ mới gặp Lục Dĩ Ngưng vài lần, đến cô bao nhiêu tuổi học chuyên ngành gì còn không biết.
Cô gái nhỏ tuy rằng xinh đẹp, có điều cũng không phải hình mẫu mà anh thích.
Huống hồ-----
【Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu. 】
Đường Mộ Bạch: 【Để tôi gọi cậu là anh, còn không bằng trực tiếp gọi cậu là ba. 】
Lúc này Lục Cảnh Hành mới hoàn toàn yên tâm: 【Tôi cap màn hình rồi. 】
Đúng rồi, rốt cuộc da mặt con gái mỏng, đặc biệt là cô gái có tình sử gần như bằng không như Lục Dĩ Ngưng, Lục Cảnh Hành lại nhớ ra cái gì, không yên tâm mà nhắc nhở một câu:【Cậu trước tiên cứ giả vờ không biết nó thích cậu. 】
Lại còn có không ít yêu cầu.
Đường Mộ Bạch:【Cậu cmn là ông già tôi sao? 】
Lục Cảnh Hành:【Nếu cậu muốn vậy thì tôi cũng không có ý kiến. 】
Đường Mộ Bạch nói không lựa lời: 【Tôi muốn cái mẹ cậu ấy. 】
Lục Cảnh Hành: 【Mẹ tôi không cần cậu nhớ. 】
(*) "Nhớ" và "muốn" đều là 想
Đường Mộ Bạch: 【..........】
.......
Lục Dĩ Ngưng giữa chừng tỉnh lại liền không thể ngủ lại được.
Đầu cô vẫn còn choáng váng căn bản không thể xem điện thoại, chỉ có thể nằm trong chăn lăn qua lộn lại.
Không khí lạnh ngày thu ở Bắc Thành cơ hồ có thể xâm nhập vào tận cốt tủy, bây giờ lại còn không có máy sưởi. Tuy rằng cô đã quấn chăn cả nửa ngày nhưng vẫn chỉ ấm mà không nóng, nhưng ngược lại trên người cô lại rất nóng.
Lục Dĩ Ngưng hít hít cái mũi có chút nghẹt, cô nhắm mắt lại, mơ hồ cảm thấy giường rung rung.
Có lẽ là vì sốt nên có chút ngốc, đầu óc Lục Dĩ Ngưng không được tỉnh táo lắm, nhắm mắt hừ một tiếng: "Diệu Diệu, động đất rồi sao?"
"Động đất cái rắm!"
Hàn Diệu Diệu vừa nói vừa đem chăn của Lục Dĩ Ngưng kéo ra rồi chui vào.
Giường đơn không rộng lắm, có điều thân hình hai cô gái đều gầy nên chen chúc vào với nhau cũng không quá khó chịu.
Hàn Diệu Diệu hắc hắc cười: "Không phải cậu bị sốt sao.... Tớ đến cọ cọ nhiệt cậu."
Nói như vậy nhưng trên người cô ấy cũng không lạnh lắm, nhiệt độ thực sự thấp hơn Lục Dĩ Ngưng một chút nhưng ôm vẫn rất thoải mái.
Lục Dĩ Ngưng híp mắt mở ra một khe hẹp, ánh đèn trên đầu tỏa sáng chói mắt, chiếu lên một Hàn Diệu Diệu đeo khẩu trang đội mũ võ trang đầy đủ, cô muốn cười nhưng lại thực không có sức, đôi mắt nhắm nghiền, hừ một tiếng rồi không nói nữa.
Ngược lại Hàn Diệu Diệu mở miệng liền không thể ngừng nói chuyện----
"Dĩ Ngưng, cậu có còn nhớ lần trước tớ nói với cậu rằng Tiểu Bạch học trưởng vẫn dùng Nokia không?"
"..... Ừm."
"Cậu có biết hôm nay lúc gặp anh ấy ở phòng y tế tớ đã nghĩ gì không?"
Có lẽ là biết thân thể Lục Dĩ Ngưng không thoải mái, không tiện trả lời, Hàn Diệu Diệu tự hỏi tự đáp: "Anh ấy một lần mua thuốc, ước chừng phải tiết kiệm một tuần tiền ăn sáng nhỉ."
Hàn Diệu Diệu: "Khó trách anh ấy gầy như vậy, không chừng là do bị đói lâu ngày đấy."
Lục Dĩ Ngưng: "......."
Hàn Diệu Diệu: "Dĩ Ngưng, cậu không cảm thấy đây là một điểm rất thích hợp để tiếp cận sao?"
Lục Dĩ Ngưng không nói chuyện.
Hàn Diệu Diệu: "Không phải nhà cậu có tiền sao? Có thể bao nuôi anh ấy nha!"
Lục Dĩ Ngưng: "......"
Hàn Diệu Diệu vẫn đang bỏ công bỏ sức ra giúp cô lập kế hoạch, có điều Lục Dĩ Ngưng đều không nghe rõ lắm, cô cũng chỉ nghe được vài từ khóa đại loại như "ăn sáng", "quần áo", đến một câu nói hoàn chỉnh cũng đều không nghe thấy, liền lại mơ mơ hồ hồ mà ngủ thiếp đi.
Thời tiết mùa thu ở Bắc Thành thật sự làm người ta vừa khó chịu vừa mệt mỏi.
Lục Dĩ Ngưng bệnh cả một tuần, trong một tuần này, đến các môn chuyên ngành cô cũng đều đi bữa được bữa không, càng đừng nói đến đi Viện Y học cùng Đường Mộ Bạch lên lớp.
Cũng may suốt một tuần truyền dịch, bệnh cảm mạo của cô trên cơ bản thì đã khỏi.
Ngày cuối cùng đến phòng y tế truyền dịch, cô cũng không bảo Hàn Diệu Diệu đi cùng nữa mà trực tiếp tự mình đi qua.
Bởi vì sắp khỏi hẳn rồi nên nước cũng giảm đi một bình, không đến hai tiếng đã truyền xong, lúc trả tiền, a dì của phòng y tế một bên lấy thuốc uống cho cô, một bên còn tốt bụng nhắc nhở: "Cô bé, lần sau đừng mặc ít như vậy nữa, sinh bệnh nhiều sẽ chậm trễ chương trình học nha...."
Rất chậm trễ chương trình học là đằng khác, không chỉ riêng mình cô mà còn trì hoãn cùng Đường Mộ Bạch lên lớp nữa.
Lục Dĩ Ngưng gật gật đầu, sau khi tạm biệt a dì liền rời khỏi phòng.
Thân thể khá hơn nên bước chân cô cũng nhẹ hơn không ít, vừa đi được vài bước liền ở đầu cầu thang gặp một người đang gian nan đi lên lầu.
Sở dĩ nói là gian nan là bởi vì người kia chỉ có một chân là bình thường, còn một chân khác bọc thạch cao quấn băng gạc treo trong không trung, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Tầm mắt Lục Dĩ Ngưng dời từ chân anh ta đi lên, khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương liền sửng sốt mất vài giây, "...... Học trưởng?"
May mà phản ứng nhanh, không đem hai từ "Quảng Khôn" gọi ra miệng.
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, từ sau lần trước nghe thấy Đường Mộ Bạch gọi Tạ Khôn là "Quảng Khôn" mỗi lần khi gặp lại Tạ Khôn, cô đều có thể mơ hồ nhìn thấy hình bóng Tạ Quảng Khôn trong 《Tình Yêu Ở Nông Thôn》từ trên mặt anh, liền đến ngay cả kiểu tóc vuốt đến phong tao của anh trong mắt cô tựa hồ đều từ hư không biến mất một phần.
Để tránh cười ra tiếng, Lục Dĩ Ngưng rất lễ phép mà rời ánh mắt khỏi khuôn mặt Tạ Khôn, "Anh bị làm sao vậy?"
"Ai, may quá gặp được em," Tạ Khôn phảng phất như gặp được cứu tinh, đưa tay chỉ chỉ vào cái chân đang treo lơ lửng của mình sau đó thập phần không khách khí mà khoác tay lên vai Lục Dĩ Ngưng, "Mấy hôm trước bị ngã trong lúc đánh bóng rổ, hôm nay đến thay thuốc, tiểu học muội, em có thể tốt bụng đỡ anh qua đó không?"
Thân hình Tạ Khôn một mét tám mấy, thể trọng càng không cần phải nói.
Dáng người Lục Dĩ Ngưng tuy cao nhưng một đường đỡ anh đi cảm giác đã bị cánh tay kia ép đến thấp đi vài centimet.
Cố tình đến nơi rồi Tạ Khôn vẫn chưa chịu tha cho cô, tiếp tục rầy rà không biết ngại: "Tiểu học muội, bây giờ em đi về có phải hay không cũng không có việc gì để làm.... Hay là ở lại nói chuyện cùng anh đi?"
Lục Dĩ Ngưng liếc nhìn điện thoại, hơn 4 giờ chiều.
Cô vẫn còn một đống bài tập về nhà chưa làm xong.
Cô vừa muốn uyển chuyển từ chối liền vô tình thấy Tạ Khôn nói vào điện thoại: "Tiểu Bạch tôi muốn ăn thịt chua ngọt, cậu mau đi mua rồi mang đến đây cho tôi!"
Cũng không biết đầu bên kia đã nói gì, giọng điệu cuồng ngạo của Tạ Khôn nháy mắt thay đổi 180 độ, "Anh (Ca) à, Bạch ca.... Không, ba, ba mang đến đây cho con đi ba!"
Lục Dĩ Ngưng: "......."
Cô đứng bên cạnh vài giây đợi đến khi Tạ Khôn nói chuyện xong với người bên kia, lời nói ra đến miệng cô cũng quay một bước ngoặt lớn: "Ừm... Đúng là không có việc gì để làm."
Tạ Khôn làm sao biết được rằng chỉ trong mấy giây này suy nghĩ của cô đã thiên biến vạn hóa như thế nào, vội vàng kéo một chiếc ghế đẩy qua, "Ngồi đi ngồi đi, chúng ta nói chuyện phiếm một lát."
Tạ Khôn: "Học muội, em có bạn trai chưa?"
Lục Dĩ Ngưng liếc nhìn điện thoại của Tạ Khôn, "Chưa có."
"Có muốn tìm bạn trai hay không?"
Ánh mắt Lục Dĩ Ngưng vẫn dừng trên điện thoại của anh, "Còn tốt."
.....
Tạ Khôn nói rất nhiều, lại thêm sự hợp tác của Lục Dĩ Ngưng, một cái chủ để liền có thể từ trong miệng anh phun ra vô số câu nói.
Thời gian mỗi phút mỗi giây qua đi.
Sau khi Lục Dĩ Ngưng ròng rã cùng anh đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, cánh cửa phòng bệnh cuối cùng cũng có người mở ra.
Lục Dĩ Ngưng kiềm chế sự xúc động muốn ngay lập tức quay đầu nhìn lại, mím mím khóe miệng, cô vừa muốn quay đầu sau lưng liền truyền đến một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn: "Dĩ Ngưng? Sao em lại ở đây?"
Tạ Khôn trước một bước giải thích: "Một mình ở đây quá nhàm chán nên tôi bảo học muội ở đây cùng tôi một lúc đó."
Lục Dĩ Ngưng lườm anh ta một cái: "Cùng cậu? Cậu đã trả tiền chưa?"
Nháy mắt sau đó, Đường Mộ Bạch theo sau anh tiến vào.
Dáng người chàng trai cao lớn, đứng ở cửa chắn mất phần lớn không gian, anh hạ mắt trả lời một tin nhắn rồi đóng cửa lại, lúc quay đầu nhìn thấy Lục Dĩ Ngưng rõ ràng cũng sững sờ một chút.
Hôm nay cô gái nhỏ này rõ ràng đã mặc dày hơn rất nhiều, áo len sợi to, bên ngoài còn phủ thêm một cái áo khoác.
Đường Mộ Bạch cũng không phải người ít nói khó tiếp cận, khóe miệng anh cong lên, theo bản năng muốn chào hỏi: "Lâu rồi không gặp, tiểu...."
Từ "Tiểu" vừa nói ra, Lục Cảnh Hành liền bắn đến một ánh mắt.
Đường Mộ Bạch như không có chuyện gì mà hạ khóe miệng, "Quảng Khôn."
Tạ Khôn chớp chớp mắt, sau vài giây, hai đám mây khả nghi xuất hiện trên má anh: "Tiểu.... Quảng Khôn?"
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn các bạn nhỏ đã quan tâm, yêu mọi người
Đường Mộ Bạch không cao lãnh đâu, anh chỉ là khá uhm.... Khiếm khuyết qwq
Có điều cũng không phải không có chỗ giống Đường Mộ Bạch.
Ví dụ như cái loại tự tin mê hoặc lòng người, khí thế bễ nghễ thiên hạ duy ngã độc tôn(*) toát ra từ trên người nam chính, cực kỳ giống với Đường Mộ Bạch.
(*) duy ngã độc tôn : thế gian này chỉ có mình ta
Lúc Lục Cảnh Hành nhìn thấy tấm hình này, phản ứng đầu tiên là Đường Mộ Bạch có bệnh.
Phản ứng thứ hai là hoài nghi nam chính trong bộ phim này là lấy Đường Mộ Bạch làm hình mẫu để chế tác.
Anh ấn mở ảnh ra rồi lại thu nhỏ, sau khi lặp lại hai ba lần anh gửi một dấu hỏi chấm qua.
Lục Cảnh Hành: 【Cậu biến mất sáu phút chính là đi tìm cái này? 】
Đường Mộ Bạch cũng nhanh chóng trả lời : 【Không thì sao? 】
Lục Cảnh Hành: 【Cậu có bệnh à? 】
10 giờ hơn trong ký túc xá nam, Đường Mộ Bạch dựa vào lưng ghế, hai ngón tay phải lướt lên màn hình điện thoại, màn hình sáng lên, anh liếc nhìn tin nhắn phía trên, không trả lời.
Tối nay anh không có tiết nên đã về ký túc xá từ lâu, tắm xong từ hơn nửa tiếng trước, lúc này tóc cũng đã khô rồi, anh tiện tay ném điện thoại lên bàn, đưa tay kéo kéo tấm thảm đắp trên người.
Màn hình tối xuống không đến nửa phút lại sáng lên.
Lời cảnh cáo của Lục Cảnh Hành gửi đến: 【Dù sao đi nữa cậu đừng quyến rũ em gái tôi là được. 】
Về lý do tại sao anh lại thận trọng như vậy, ngược lại không phải vì Lục Dĩ Ngưng và Đường Mộ Bạch một người là em gái một người là bạn bè, quen nhau rồi lại chia tay sẽ khiến người bị kẹp ở giữa là anh khó xử, mà thuần túy là vì hai người họ thực sự không hợp, tuy rằng Lục Dĩ Ngưng cũng tính là đã từng yêu đương nhưng đối với tình cảm vẫn nghiêm túc hơn Đường Mộ Bạch mấy lần, không, hẳn là mấy chục lần.
Mà rất nhiều bạn gái của Đường Mộ Bạch đều là có thời hạn sử dụng, một khi hết hạn, Lục Dĩ Ngưng sẽ không thể tránh khỏi bị thương tâm khổ sở.
Lục Cảnh Hành chỉ có một em gái này, đương nhiên không thể đem ra đánh cược.
Sau vài phút vẫn không nhận được câu trả lời khẳng định của Đường Mộ Bạch, anh lại nhắc nhở:【Tiểu Bạch? 】
Đường Mộ Bạch:【Ồ. 】
Lục Cảnh Hành:【Cũng đừng đánh chủ ý lên người em gái tôi. 】
Câu nói này có chút ý tứ.
Mấy câu trước Đường Mộ Bạch đều có thể hiểu là Lục Cảnh Hành nóng lòng bảo vệ em gái, nhưng câu này rõ ràng là đang nghi ngờ nhân phẩm của anh, Đường Mộ Bạch nghiêng người về phía trước, kéo thảm ra bỏ lên trên ghế,【Cậu đang hoài nghi nhân phẩm của tôi?
Lục Cảnh Hành trả lời càng trực tiếp:【Cậu có nhân phẩm? 】
Đường Mộ Bạch: "........."
Anh kỳ thật rất muốn phản bác Lục Cảnh Hành, nhưng sau khi suy nghĩ vài giây, anh lại thật sự không nghĩ ra chỗ để phản bác lại, cách nửa phút, anh trả lời một câu:【Cậu đang mơ cái gì vậy? 】
Anh cũng chỉ mới gặp Lục Dĩ Ngưng vài lần, đến cô bao nhiêu tuổi học chuyên ngành gì còn không biết.
Cô gái nhỏ tuy rằng xinh đẹp, có điều cũng không phải hình mẫu mà anh thích.
Huống hồ-----
【Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu. 】
Đường Mộ Bạch: 【Để tôi gọi cậu là anh, còn không bằng trực tiếp gọi cậu là ba. 】
Lúc này Lục Cảnh Hành mới hoàn toàn yên tâm: 【Tôi cap màn hình rồi. 】
Đúng rồi, rốt cuộc da mặt con gái mỏng, đặc biệt là cô gái có tình sử gần như bằng không như Lục Dĩ Ngưng, Lục Cảnh Hành lại nhớ ra cái gì, không yên tâm mà nhắc nhở một câu:【Cậu trước tiên cứ giả vờ không biết nó thích cậu. 】
Lại còn có không ít yêu cầu.
Đường Mộ Bạch:【Cậu cmn là ông già tôi sao? 】
Lục Cảnh Hành:【Nếu cậu muốn vậy thì tôi cũng không có ý kiến. 】
Đường Mộ Bạch nói không lựa lời: 【Tôi muốn cái mẹ cậu ấy. 】
Lục Cảnh Hành: 【Mẹ tôi không cần cậu nhớ. 】
(*) "Nhớ" và "muốn" đều là 想
Đường Mộ Bạch: 【..........】
.......
Lục Dĩ Ngưng giữa chừng tỉnh lại liền không thể ngủ lại được.
Đầu cô vẫn còn choáng váng căn bản không thể xem điện thoại, chỉ có thể nằm trong chăn lăn qua lộn lại.
Không khí lạnh ngày thu ở Bắc Thành cơ hồ có thể xâm nhập vào tận cốt tủy, bây giờ lại còn không có máy sưởi. Tuy rằng cô đã quấn chăn cả nửa ngày nhưng vẫn chỉ ấm mà không nóng, nhưng ngược lại trên người cô lại rất nóng.
Lục Dĩ Ngưng hít hít cái mũi có chút nghẹt, cô nhắm mắt lại, mơ hồ cảm thấy giường rung rung.
Có lẽ là vì sốt nên có chút ngốc, đầu óc Lục Dĩ Ngưng không được tỉnh táo lắm, nhắm mắt hừ một tiếng: "Diệu Diệu, động đất rồi sao?"
"Động đất cái rắm!"
Hàn Diệu Diệu vừa nói vừa đem chăn của Lục Dĩ Ngưng kéo ra rồi chui vào.
Giường đơn không rộng lắm, có điều thân hình hai cô gái đều gầy nên chen chúc vào với nhau cũng không quá khó chịu.
Hàn Diệu Diệu hắc hắc cười: "Không phải cậu bị sốt sao.... Tớ đến cọ cọ nhiệt cậu."
Nói như vậy nhưng trên người cô ấy cũng không lạnh lắm, nhiệt độ thực sự thấp hơn Lục Dĩ Ngưng một chút nhưng ôm vẫn rất thoải mái.
Lục Dĩ Ngưng híp mắt mở ra một khe hẹp, ánh đèn trên đầu tỏa sáng chói mắt, chiếu lên một Hàn Diệu Diệu đeo khẩu trang đội mũ võ trang đầy đủ, cô muốn cười nhưng lại thực không có sức, đôi mắt nhắm nghiền, hừ một tiếng rồi không nói nữa.
Ngược lại Hàn Diệu Diệu mở miệng liền không thể ngừng nói chuyện----
"Dĩ Ngưng, cậu có còn nhớ lần trước tớ nói với cậu rằng Tiểu Bạch học trưởng vẫn dùng Nokia không?"
"..... Ừm."
"Cậu có biết hôm nay lúc gặp anh ấy ở phòng y tế tớ đã nghĩ gì không?"
Có lẽ là biết thân thể Lục Dĩ Ngưng không thoải mái, không tiện trả lời, Hàn Diệu Diệu tự hỏi tự đáp: "Anh ấy một lần mua thuốc, ước chừng phải tiết kiệm một tuần tiền ăn sáng nhỉ."
Hàn Diệu Diệu: "Khó trách anh ấy gầy như vậy, không chừng là do bị đói lâu ngày đấy."
Lục Dĩ Ngưng: "......."
Hàn Diệu Diệu: "Dĩ Ngưng, cậu không cảm thấy đây là một điểm rất thích hợp để tiếp cận sao?"
Lục Dĩ Ngưng không nói chuyện.
Hàn Diệu Diệu: "Không phải nhà cậu có tiền sao? Có thể bao nuôi anh ấy nha!"
Lục Dĩ Ngưng: "......"
Hàn Diệu Diệu vẫn đang bỏ công bỏ sức ra giúp cô lập kế hoạch, có điều Lục Dĩ Ngưng đều không nghe rõ lắm, cô cũng chỉ nghe được vài từ khóa đại loại như "ăn sáng", "quần áo", đến một câu nói hoàn chỉnh cũng đều không nghe thấy, liền lại mơ mơ hồ hồ mà ngủ thiếp đi.
Thời tiết mùa thu ở Bắc Thành thật sự làm người ta vừa khó chịu vừa mệt mỏi.
Lục Dĩ Ngưng bệnh cả một tuần, trong một tuần này, đến các môn chuyên ngành cô cũng đều đi bữa được bữa không, càng đừng nói đến đi Viện Y học cùng Đường Mộ Bạch lên lớp.
Cũng may suốt một tuần truyền dịch, bệnh cảm mạo của cô trên cơ bản thì đã khỏi.
Ngày cuối cùng đến phòng y tế truyền dịch, cô cũng không bảo Hàn Diệu Diệu đi cùng nữa mà trực tiếp tự mình đi qua.
Bởi vì sắp khỏi hẳn rồi nên nước cũng giảm đi một bình, không đến hai tiếng đã truyền xong, lúc trả tiền, a dì của phòng y tế một bên lấy thuốc uống cho cô, một bên còn tốt bụng nhắc nhở: "Cô bé, lần sau đừng mặc ít như vậy nữa, sinh bệnh nhiều sẽ chậm trễ chương trình học nha...."
Rất chậm trễ chương trình học là đằng khác, không chỉ riêng mình cô mà còn trì hoãn cùng Đường Mộ Bạch lên lớp nữa.
Lục Dĩ Ngưng gật gật đầu, sau khi tạm biệt a dì liền rời khỏi phòng.
Thân thể khá hơn nên bước chân cô cũng nhẹ hơn không ít, vừa đi được vài bước liền ở đầu cầu thang gặp một người đang gian nan đi lên lầu.
Sở dĩ nói là gian nan là bởi vì người kia chỉ có một chân là bình thường, còn một chân khác bọc thạch cao quấn băng gạc treo trong không trung, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Tầm mắt Lục Dĩ Ngưng dời từ chân anh ta đi lên, khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương liền sửng sốt mất vài giây, "...... Học trưởng?"
May mà phản ứng nhanh, không đem hai từ "Quảng Khôn" gọi ra miệng.
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, từ sau lần trước nghe thấy Đường Mộ Bạch gọi Tạ Khôn là "Quảng Khôn" mỗi lần khi gặp lại Tạ Khôn, cô đều có thể mơ hồ nhìn thấy hình bóng Tạ Quảng Khôn trong 《Tình Yêu Ở Nông Thôn》từ trên mặt anh, liền đến ngay cả kiểu tóc vuốt đến phong tao của anh trong mắt cô tựa hồ đều từ hư không biến mất một phần.
Để tránh cười ra tiếng, Lục Dĩ Ngưng rất lễ phép mà rời ánh mắt khỏi khuôn mặt Tạ Khôn, "Anh bị làm sao vậy?"
"Ai, may quá gặp được em," Tạ Khôn phảng phất như gặp được cứu tinh, đưa tay chỉ chỉ vào cái chân đang treo lơ lửng của mình sau đó thập phần không khách khí mà khoác tay lên vai Lục Dĩ Ngưng, "Mấy hôm trước bị ngã trong lúc đánh bóng rổ, hôm nay đến thay thuốc, tiểu học muội, em có thể tốt bụng đỡ anh qua đó không?"
Thân hình Tạ Khôn một mét tám mấy, thể trọng càng không cần phải nói.
Dáng người Lục Dĩ Ngưng tuy cao nhưng một đường đỡ anh đi cảm giác đã bị cánh tay kia ép đến thấp đi vài centimet.
Cố tình đến nơi rồi Tạ Khôn vẫn chưa chịu tha cho cô, tiếp tục rầy rà không biết ngại: "Tiểu học muội, bây giờ em đi về có phải hay không cũng không có việc gì để làm.... Hay là ở lại nói chuyện cùng anh đi?"
Lục Dĩ Ngưng liếc nhìn điện thoại, hơn 4 giờ chiều.
Cô vẫn còn một đống bài tập về nhà chưa làm xong.
Cô vừa muốn uyển chuyển từ chối liền vô tình thấy Tạ Khôn nói vào điện thoại: "Tiểu Bạch tôi muốn ăn thịt chua ngọt, cậu mau đi mua rồi mang đến đây cho tôi!"
Cũng không biết đầu bên kia đã nói gì, giọng điệu cuồng ngạo của Tạ Khôn nháy mắt thay đổi 180 độ, "Anh (Ca) à, Bạch ca.... Không, ba, ba mang đến đây cho con đi ba!"
Lục Dĩ Ngưng: "......."
Cô đứng bên cạnh vài giây đợi đến khi Tạ Khôn nói chuyện xong với người bên kia, lời nói ra đến miệng cô cũng quay một bước ngoặt lớn: "Ừm... Đúng là không có việc gì để làm."
Tạ Khôn làm sao biết được rằng chỉ trong mấy giây này suy nghĩ của cô đã thiên biến vạn hóa như thế nào, vội vàng kéo một chiếc ghế đẩy qua, "Ngồi đi ngồi đi, chúng ta nói chuyện phiếm một lát."
Tạ Khôn: "Học muội, em có bạn trai chưa?"
Lục Dĩ Ngưng liếc nhìn điện thoại của Tạ Khôn, "Chưa có."
"Có muốn tìm bạn trai hay không?"
Ánh mắt Lục Dĩ Ngưng vẫn dừng trên điện thoại của anh, "Còn tốt."
.....
Tạ Khôn nói rất nhiều, lại thêm sự hợp tác của Lục Dĩ Ngưng, một cái chủ để liền có thể từ trong miệng anh phun ra vô số câu nói.
Thời gian mỗi phút mỗi giây qua đi.
Sau khi Lục Dĩ Ngưng ròng rã cùng anh đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, cánh cửa phòng bệnh cuối cùng cũng có người mở ra.
Lục Dĩ Ngưng kiềm chế sự xúc động muốn ngay lập tức quay đầu nhìn lại, mím mím khóe miệng, cô vừa muốn quay đầu sau lưng liền truyền đến một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn: "Dĩ Ngưng? Sao em lại ở đây?"
Tạ Khôn trước một bước giải thích: "Một mình ở đây quá nhàm chán nên tôi bảo học muội ở đây cùng tôi một lúc đó."
Lục Dĩ Ngưng lườm anh ta một cái: "Cùng cậu? Cậu đã trả tiền chưa?"
Nháy mắt sau đó, Đường Mộ Bạch theo sau anh tiến vào.
Dáng người chàng trai cao lớn, đứng ở cửa chắn mất phần lớn không gian, anh hạ mắt trả lời một tin nhắn rồi đóng cửa lại, lúc quay đầu nhìn thấy Lục Dĩ Ngưng rõ ràng cũng sững sờ một chút.
Hôm nay cô gái nhỏ này rõ ràng đã mặc dày hơn rất nhiều, áo len sợi to, bên ngoài còn phủ thêm một cái áo khoác.
Đường Mộ Bạch cũng không phải người ít nói khó tiếp cận, khóe miệng anh cong lên, theo bản năng muốn chào hỏi: "Lâu rồi không gặp, tiểu...."
Từ "Tiểu" vừa nói ra, Lục Cảnh Hành liền bắn đến một ánh mắt.
Đường Mộ Bạch như không có chuyện gì mà hạ khóe miệng, "Quảng Khôn."
Tạ Khôn chớp chớp mắt, sau vài giây, hai đám mây khả nghi xuất hiện trên má anh: "Tiểu.... Quảng Khôn?"
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn các bạn nhỏ đã quan tâm, yêu mọi người
Đường Mộ Bạch không cao lãnh đâu, anh chỉ là khá uhm.... Khiếm khuyết qwq
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com