TruyenHHH.com

Nghenh Ngang Ma Chay


Sáng sớm những ngày cuối hè không khí vẫn có chút oi bức.

Tiếu Dao tay cầm một túi đồ lớn, từ thang máy hướng đến nhà Hồ Diệp Thao, đi gần đến cửa thì cô phát hiện có vài nhân viên khuân vác đang mang đồ chuyển vào căn nhà phía đối diện.

Tiều Dao đang nhìn thì chạm phải mắt một người nhân viên, cô vội gật đầu coi như chào hỏi rồi mở cửa đi thẳng vào nhà Hồ Diệp Thao.

Hồ Diệp Thao vẫn còn chưa thức.

Tiếu Dao nhìn cái bàn ở phòng khách lộn xộn, cũng đoán được hôm qua Thao Thao nhà cô làm việc ở đây, chắc là đến tối muộn mới nghỉ ngơi.

Tiểu Dao cố gắng hành động đạt mức tĩnh lặng tuyệt đối, cô rón rén đặt mấy món đồ vào trong bếp, sau đó tiến ra phòng khách dọn dẹp.

Đợi đến khi Tiểu Dao làm xong mọi việc thì từ phòng ngủ truyền ra tiếng động.

Hồ Diệp Thao thức dậy rồi.

Chưa đến mười phút Tiểu Dao đã nhìn thấy cậu vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ bước ra, mắt vẫn hơi mơ màng chưa tỉnh táo hẳn.

Hồ Diệp Thao nhìn thấy Tiểu Dao thì giống như quen rồi, mở miệng giọng vẫn hơi khàn: "Em đến sớm thế!"

Tiểu Dao để ý thấy giọng Hồ Diệp Thao không tốt, lập tức đi vào bếp pha giúp cậu một ly trà mật ong: "Cũng không sớm lắm, đồ ăn sáng em mua cho anh ở đây."

Hồ Diệp Thao không đáp, chậm rãi đi đến bàn ăn, cầm bữa ăn sáng mà Tiểu Dao mua, cũng không hứng thú ăn cho lắm, coi như lót bụng qua bữa vậy.

Tiểu Dao vừa mang ly trà mật ong ra thì như chợt nhớ ra cái gì đó: "Anh! Hình như căn nhà kế bên có người mua rồi, lúc nãy em đến thấy có nhân viên đang mang đồ vào"

Hồ Diệp Thao tỏ thái độ không quan tâm lắm, dù sao khu nhà này cũng thuộc dạng cao cấp, người sống ở đây trước giờ đều thuộc dạng mạnh ai nấy sống, cũng không hy vọng ở mối quan hệ hàng xóm gì gì đó cho lắm.

Hồ Diệp Thao vẫn nhàn hạ nhai cái bánh sandwich nhạt nhẽo trong miệng, đầu gật gật mấy cái coi như đã biết.

Tiểu Dao thấy cậu không quan tâm cũng không muốn nói nhiều, chỉ dặn thêm: "Sau này anh đi ra đi vào cẩn thận một chút, tránh được thì tránh, dù sao anh cũng là người nổi tiếng, để người khác biết được anh sống ở đâu cũng không tiện."

Hồ Diệp Thao nghe đến đây thì bật cười: "Cái gì mà ra vào cẩn thận, em cứ làm quá lên."

Lúc nói câu này Hồ Diệp Thao toàn bộ là giễu cợt Tiểu Dao suy nghĩ quá nhiều. Nhưng chỉ mấy ngày sau đó, chính cậu lại phải tự nhắc bản thân mình "Ra vào cẩn thận", "Tránh được thì tránh"

Mấy ngày sau đó thì đã là một ngày cuối tuần, vẫn như thường lệ, Tiểu Dao mỗi sáng đều mang thức ăn hay mấy loại nhu yếu phẩm đến cho Hồ Diệp Thao đang tự mình cấm túc trong nhà làm nhạc.

Bởi vì không khí quá nóng, Hồ Diệp Thao rất lười phải ngày ngày đến phòng thu, trong nhà cậu cũng có một phòng studio nhỏ, nên cứ như vậy mấy ngày nay, Hồ Diệp Thao hoàn toàn không bước ra khỏi cửa nhà nửa bước.

Hồ Diệp Thao đang chăm chú ăn bữa sáng "nhạt nhẽo như thường" thì để ý đến, Tiểu Dao hôm nay đến còn mang theo một giỏ hoa quả, cùng với mấy món đồ được gói rất đẹp mắt.

"Cái gì thế, em định mang tặng ai à?"

Tiểu Dao bận bịu một hồi mới nhớ đến mấy thứ đó, cô theo thói quen lấy tay đánh vào đầu mình một cái: "Xém quên mất... đây là mấy thứ em chuẩn bị để tặng cho hàng xóm mới của anh. Dù sao mỗi tầng cũng chỉ có một nhà đối diện là hàng xóm, nên em nghĩ vẫn phải chào hỏi một chút. Cũng không biết họ có bao nhiêu người, nên em chọn đại mấy món thường tặng làm quà tân gia thôi."

Hồ Diệp Thao thầm cảm thán trong lòng, Tiểu Dao tuy còn rất trẻ nhưng mấy việc đối nhân xử thế này cô làm tốt hơn cậu nhiều: "Cảm ơn em."

Tiểu Dao gần đây đã quá quen với loại trạng thái này của Thao Thao nhà cô. Tiểu Dao lập tức cười thật tươi, giọng rất vui vẻ mà nói tiếp: "Không có gì, chuyện phải làm thôi. Nhưng em nghĩ qua rồi, để em đi tặng dùm anh cho. Dù sao anh cũng là người nổi tiếng, mấy việc giao thiệp này em làm giúp anh vẫn hơn."

Hồ Diệp Thao nuốt miếng bánh mì cuối cùng xuống bụng, hai tay phủi phủi, tuỳ ý gật đầu mấy cái: "Được, tuỳ em"

Tiểu Dao đã dốc lòng suy tính việc này từ mấy ngày trước, cô còn cố ý ghé qua chỗ quản lý hỏi xem hàng xóm đối diện khi nào chính thức dọn vào. Tiểu Dao biết được vị hàng xóm kia đã chuyển đến ở vào ngày hôm qua, tiện thể hôm nay là chủ nhật, nếu là người đi làm thì khả năng ở nhà cũng cao hơn.

Thế nên hôm nay cô mới quyết định sang đó một chuyến, coi như làm quen hàng xóm mới giúp Hồ Diệp Thao, tiện thể còn có thể đánh giá được hàng xóm này là người như thế nào.

Tiểu Dao sau khi được sự cho phép của Thao Thao, ngẫm lại thời gian một lúc, bây giờ vừa đúng lúc, không quá sớm, không quá muộn. Cô vội vàng ôm mấy món đồ đã chuẩn bị, mang sang cửa nhà đối diện.

"Em đi thám thính tình hình đây, quay về sẽ kể lại cho anh" Trước khi ôm cái giỏ hoa quả cồng kềnh bước ra khỏi cửa nhà, Tiểu Dao còn tinh nghịch quay đầu chọc Hồ Diệp Thao cười.

"Mau đi đi, đừng có mà làm cho người ta sợ người hàng xóm là anh đây!" Hồ Diệp Thao vừa cười vừa bước đến sô pha phòng khách, nói cũng không quay đầu lại nhìn Tiểu Dao, trạng thái hết sức thông thả.

Nhưng chưa đầy ba phút sau, cửa nhà cậu lại bị mở ra, mấy món đồ một lần nữa từ từ được chuyển vào, trở về vị trí cũ.

Tiểu Dao một lần nữa ôm cái giỏ hoa kia quay về, vẻ mặt toàn là bất mãn, trong miệng hình như còn lẩm bẩm chửi cái gì đó.

"Sao thế, sao lại mang về hết rồi?" Hồ Diệp Thao nhìn thấy dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu đó của Tiểu Dao đúng thật là không nhịn được cười.

"Anh nói xem, có phải họ cố tình không!!! Em cố ý đợi đến chủ nhật mới đến, vậy mà bọn họ lại không có ở nhà. Em nhấn chuông cả một buổi, nhấn đến sắp hư cái chuông mới nhà bọn họ, vẫn không có ai mở cửa."

Hồ Diệp Thao nghe Tiểu Dao một tràng kể lể, không nhịn được, phụt cười thành tiếng: "Không trách được bọn họ, cũng không trách em. Cứ để đồ ở đó đi, khi nào tình cờ gặp rồi tặng cũng được."

Tiểu Dao bị Thao Thao cười, vẻ mặt càng bất mãn: "Anh đừng cười, em đây mệt muốn chết luôn này"

Vừa nói hết câu thì điện thoại Tiểu Dao đổ chuông: "Anh Trương, em đây!"

Không biết Trương Hân Nghiêu bên kia nói cái gì, Tiểu Dao vừa cúp máy thì vội vội vàng vàng rời đi luôn.

Hồ Diệp Thao chỉ nghe thấy Tiểu Dao một màn vâng vâng dạ dạ, cuối cùng người cũng đi mất. Phút chốc cả căn nhà trở nên rất yên tĩnh.

Hồ Diệp Thao cứ như vậy một mình lặng lẽ ở trong phòng studio mà làm nhạc.

Đối với Hồ Diệp Thao, từ năm hai mươi hai tuổi đến năm hai mươi tám tuổi, làm nhạc giống như là chuyện duy nhất mà cậu có thể làm vậy.

Rất nhiều lúc khi ở một mình, Hồ Diệp Thao đã từng suy đi nghĩ lại, ngoài làm nhạc và ca hát ra cậu còn có thể làm được gì.

Câu trả lời cuối cùng cũng chỉ là sự yên tĩnh, không phải từ không gian mà là từ trong lòng cậu. Là yên tĩnh chứ không phải là phủ nhận "Không được"

Hồ Diệp Thao cũng không phải là người không làm được gì.

Hồ Diệp Thao từng theo học đại học ba năm chuyên ngành Luật, từng ở trong độ tuổi vội vàng nhất của cuộc đời, yêu thương sâu sắc một người.

Những chuyện đó cậu đã từng chính mình làm qua. Nhưng đáng tiếc, đến cuối cùng cũng chỉ vì âm nhạc mà cậu từ bỏ tất cả.

Cho nên nếu phải nói, thì có lẽ câu "Âm nhạc là thứ duy nhất cậu có" sẽ hợp lý hơn câu "Âm nhạc là thứ duy nhất cậu có thể làm"

Hồ Diệp Thao khi ở một mình luôn có cách tự khiến mình vướng phải những mớ hỗn độn trong lòng.

Nhưng đối với cậu, mấy thứ hỗn độn này chính là chất xúc tác mạnh nhất cho cảm hứng làm nhạc.

Giống như lời bài hát mà cậu mới vừa soạn ra này
"Em nỗ lực như vậy để người ấy có thể nhìn thấy sự thành công của em.
Nhưng đáng tiếc, ngay từ đầu người ấy chẳng hề chờ em nỗ lực."

Đọc đi đọc lại vẫn thấy thật đáng thương.

Nhưng chẳng phải con người ta luôn dễ cảm động trước những thứ đáng thương sao.

Hồ Diệp Thao nhìn dòng chữ đến thất thần, tự nhủ thầm trong lòng: "Nếu anh ấy nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của mình, có phải cũng sẽ có một chút động lòng không?"

Hồ Diệp Thao ngay tức thì bị suy nghĩ này làm giật mình.

Điên rồi.

Đúng thật là điên rồi, nhất thời quên mất cả việc mình đã buông bỏ người ta rồi.

Hồ Diệp Thao trong căn phòng tĩnh lặng, gằn giọng mấy lần, còn đưa tay tát nhẹ lên mặt hai cái để bình tĩnh trở lại.

Cứ như vậy trôi đến buổi chiều, trong phòng studio có một cái cửa sổ nhỏ bằng kính trong suốt. Đợi đến khi Hồ Diệp Thao làm xong việc, ngẩn đầu lên thì chạm phải một mảng trời vàng rực.

Hồ Diệp Thao có chút thất thần, cậu quên luôn cả bữa trưa rồi.

Không có Tiểu Dao ở đây, cũng không ai nhắc cậu chuyện ăn uống. Hồ Diệp Thao ngồi ngẩn ngơ đến khi bụng đói reo lên mới hoàn hồn.

Trong nhà cậu cũng chẳng có thứ gì để ăn, cậu cũng không biết nấu ăn. Thường ngày sẽ là Tiểu Dao chuẩn bị, nhưng hôm nay người bị bắt đi rồi.

Hết cách, Hồ Diệp Thao đành mặc thêm cái áo khoác đen, đội nón, đeo khẩu trang, còn đang dự định xem có nên đeo thêm kính đen hay không. Nhưng hình như cũng không cần thiết lắm, chỉ là đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua ít đồ ăn thôi mà.

Đến lúc cậu đã hoàn toàn bịt kín bản thân thì mở cửa bước ra ngoài.

Đúng lúc Hồ Diệp Thao nghe thấy một tiếng "bíp" thật dài.

Là âm thanh khoá cửa của căn nhà đối diện.

Hồ Diệp Thao có chút bất ngờ, xém chút nữa là thu chân về, đóng cửa lại.

Cậu đứng ở trước cửa, đưa tay lên vuốt vuốt trước ngực mấy cái: "Doạ chết bảo bảo"

Hồ Diệp Thao đứng đó một buổi, nheo mắt nhìn cánh cửa trước mặt, giống như đang nghiên cứu một thứ khả nghi đáng ghét nào đó.

Trong lòng thầm nghĩ: "Vị hàng xóm này trở về rồi sao?"

Hồ Diệp Thao cũng không quản, tự mình bình tĩnh lại thì đi thẳng đến chỗ thang máy.

Hồ Diệp Thao là một con người không biết nấu ăn, nên việc đi chợ rất đơn giản. Chọn bừa hai gói cơm nắm, cùng với một cái bánh mì trông có vẻ ngon, sau đó lập tức đi tính tiền.

Vừa vào đến nhà Hồ Diệp Thao chợt trông thấy cái giỏ hoa quả to đùng mà Tiểu Dao mang đến sáng nay.

Hồ Diệp Thao đắn đo một lúc, cuối cùng quyết định không quản. Cứ để ở đấy, khi nào Tiểu Dao đến thì đem đi tặng giúp cậu cũng được.

Nhưng đến buổi tối, khi Hồ Diệp Thao ngồi trên sô pha xem mấy chương trình truyền hình đến mức nhàm chán. Cậu quay đầu nhìn chằm chằm giỏ hoa quả kia: "Nếu không tặng thì để qua hôm sau bọn nó sẽ hư hết mất. Cũng không thể nhét cả cái giỏ hoa quả đấy vào tủ lạnh."

Hồ Diệp Thao đắn đo một hồi, mang tặng hay không tặng.

Cuối chính mình ngồi trước đống đồ, chơi trò đếm đồ "đi - không đi"

Kết quả cuối cùng là một hộp quà nhỏ xíu cùng với tiếng "Không đi"

Hồ Diệp Thao đến tận nước này rõ ràng là có chút không cam tâm cho lắm. Cậu muốn chủ động làm quen với hàng xóm kia thôi mà, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn ngăn cản cậu.

Hồ Diệp Thao híp mắt lại, lấy tay gạt cái hộp quà nhỏ xíu vừa nãy qua một bên. Cậu đếm lại một lần nữa, cuối cùng hết sức hài lòng mà nói: "Bây giờ là đi rồi"

Hồ Diệp Thao cứ như vậy, ôm cái giỏ hoa cùng hai món đồ mang sang đặt trước cửa nhà hàng xóm.

Hồ Diệp Thao đứng đó một buổi, suy nghĩ đủ đường tươi cười bắt chuyện. Cậu giơ tay lên định ấn chuông, nhưng mãi ngập ngừng không dám.

Đến khi rút tay về lần thứ ba, Hồ Diệp Thao hít một hơi thật sâu, dùng hết dũng khí bình sinh để dứt khoát nhấn chuông cửa.

Sau khi nhấn xong, Hồ Diệp Thao cố gắn cười thật tươi, làm ra vẻ rất thân thiện đứng đợi.
.....

Người đàn ông bên trong nhà sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, trong lòng thầm nghi hoặc.

"Ai lại tìm đến giờ này?"

Đến khi hắn đưa mắt vào lỗ nhìn trên cửa thì có chút hoảng hốt.

Người sao lại tự nhiên tìm đến trước cửa rồi.

Còn mang theo cái bộ dạng tươi cười đó, đứng trước cửa nhà hắn rồi.

Oscar lấy lại bình tĩnh, nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra được, Hồ Diệp Thao sẽ tự mình tìm đến hắn trước.

Vốn hắn còn định qua vài hôm nữa, nếu hai người không thể tình cờ chạm mặt, thì hắn sẽ cố ý dùng thân phận "hàng xóm mới" mà sang đó chào hỏi.

Nhưng bây giờ tình huống không đúng, người kia không phải tình cờ, cũng không phải do hắn cố ý, mà đã đứng trước cửa nhà hắn rồi.

Hạnh phúc của Oscar đến quá bất ngờ, nhất thời hắn không kịp phản ứng.

Đợi đến lúc Oscar trông thấy người ngoài kia dường như mất hết kiên nhẫn rồi, Hồ Diệp Thao không còn tươi cười nữa, sắc mặt cũng xụ xuống cả rồi.

Trông rất đáng yêu.

Oscar thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hắn lập tức điều chỉnh lại trạng thái. Dáng vẻ không được quá kích động, sẽ doạ người ta chạy mất, cũng không thể quá lạnh nhạt, người ta lại sẽ tổn thương mất.

Oscar gằn giọng một cái, hít một hơi thật bình tĩnh, tay nắm lấy tay cầm cánh cửa, từ từ mở ra.

Hồ Diệp Thao ở bên ngoài chờ đến phát bực, cuối cùng cậu cũng hiểu được sự bất mãn ban sáng của Tiểu Dao rồi.

Lúc cậu chuẩn bị xoay người quay về thì cánh của đột nhiên kêu lên một tiếng "bíp" thật dài.

Tiếng kêu này một lần nữa doạ Hồ Diệp Thao giật bắn người.

Hồ Diệp Thao phản xạ lùi về một bước.

Đến khi cậu hoàn hồn ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt

Đôi mắt, sống mũi, khóe miệng, từng mảnh vụn vỡ rải rác vốn tưởng đã được chôn vùi thật kỹ ở trong lòng, ngờ đâu ngay bây giờ hợp lại với nhau thêm một lần nữa. Cùng với khuôn mặt quen thuộc này, đem toàn bộ những thứ hỗn độn suốt mấy ngày qua một lần nữa dội xuống đầu.

Vẻ mặt Hồ Diệp Thao không ngừng biển đổi, đôi mắt vốn mang theo ý cười, trải qua thất vọng, đến cuối cũng chỉ còn lại ngạc nhiên.

Oscar đã chuẩn bị tinh thần, chỉ đứng đó quan sát dáng vẻ của cậu, toàn bộ đều nằm trong dự liệu của hắn.

Oscar không tiến lên trên, đứng yên ở đó vừa tham lam vừa ôn nhu, nhìn chằm chằm khuôn mặt người đối diện: "Đã lâu không gặp! Thao Thao"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com