TruyenHHH.com

Nghenh Ngang Ma Chay

Đêm khuya ngủ muộn, sáng hôm sau chắc chắn sẽ không dậy sớm nổi. Hồ Diệp Thao trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng cửa nhà mở rồi lại đóng, cậu chỉ trở mình một cái, còn chẳng buồn để ý.

Đợi đến khi cậu thật sự tỉnh giấc thì Tiểu Dao đã đến từ lâu, vẫn đang dọn dẹp quanh nhà.

Hồ Diệp Thao vội vã rời giường đi rửa mặt, sau đó mới từ từ bước ra ngoài.

"Anh! Đồ ăn sáng này...?" Tiểu Dao trông thấy Hồ Diệp Thao mới vừa dậy, bước ra từ phòng ngủ thì có hơi bất ngờ.

Ban nãy khi nhìn thấy túi đồ ăn sáng này đặt ở trên bàn, cô còn tưởng là do cậu dậy sớm, tự mình mang vào.

Hồ Diệp Thao dường như vẫn còn bị cái thứ đồ hôm qua ám ảnh, có chút chần chờ, quan sát thật kỹ túi đồ Tiểu Dao đưa đến.

"Anh yên tâm! Em xem qua rồi, thật sự là đồ ăn sáng giống như bình thường! Lúc nãy em còn tưởng anh dậy sớm tự mình mang vào nhà!"

Nghe đến đây Hồ Diệp Thao mới ngờ ngợ ra tiếng động ban sáng là gì.

Là Oscar! Oscar tự vào nhà cậu "giao" đồ ăn sáng. Trong lòng Hồ Diệp Thao thoáng chốc cảm thấy mềm mại.

Nhắc đến Oscar, hôm qua hắn rời đi khi nào cậu cũng không biết.

Sau nụ hôn trên trán, hình như Oscar còn ngồi cạnh bên giường cậu một lúc. Có lẽ lúc cậu ngủ say hắn liền rời đi.
......

Mấy ngày sau, cách giải quyết vấn đề của công ty quản lý Hồ Diệp Thao vẫn trăm lần như một.

Đơn giản là đưa ra một văn bản luật sư, mang tính chất đe doạ nhưng thật chất không hề có ý định kiện cáo gì cho thoả đáng.

Người hâm mộ của Hồ Diệp Thao trước thì mơ hồ không hiểu Hồ Diệp Thao cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sau lại tức giận mắng chửi cách giải quyết cho có của phía công ty.

Nhưng kết quả vẫn là không thể làm được gì.

Hồ Diệp Thao vì việc này nên muốn chiều ý fan một chút, cách bữa lại đăng hình selfie của mình lên, kèm với mấy dòng an ủi. Kết quả là sau mấy ngày kiên trì, cuối cùng fan của cậu cũng dịu xuống phần nào.

Đoạn Tiểu Dao lướt đọc bình luận ở bài đăng mới nhất của Hồ Diệp Thao, kiểm tra xem có bình luận nào không vừa mắt thì liền nhanh tay xoá đi, tránh để cậu đọc được.

Tiểu Dao tay vừa xoá một bình luận, miệng vừa nói với Hồ Diệp Thao đang ngồi bên cạnh: "Anh! Ngày mai vẫn tiếp tục đăng bài nữa à? Em thấy bây giờ cũng ổn rồi... dù sao anh cũng sắp ra album mới, thời gian này kín tiếng một chút vẫn hơn. Mắc công đến lúc đó lại bị "quen mặt", không còn tính bất ngờ nữa"

Hồ Diệp Thao lười biếng nằm trên ghế sô pha, không muốn động, giọng điệu nhàn nhạt, nửa đùa nửa thật: "Ừ! Dù sao trong nhà cũng chụp hết mọi ngóc ngách rồi. Ngày mai cũng phải đến công ty, không thể nào đè Trương Hân Nghiêu ra chụp rồi đăng lên được."

Tiểu Dao rất ít khi được nghe Hồ Diệp Thao nói đùa, nhưng mỗi lần cậu nói đùa đều khiến cô không nhịn được bật cười mấy tiếng liền.

Tiểu Dao vừa cười vừa lướt một vòng weibo. Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ, Tiểu Dao ngập ngừng mấy giây mới làm như vô ý hỏi đến: "Không biết hàng xóm của anh có theo dõi weibo anh không?"

Hồ Diệp Thao mất mấy giây mới có thể phản ứng lại.

Sao cậu lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ? Oscar có theo dõi weibo của cậu không? Có vào siêu thoại của cậu xem qua lần nào chưa? Có từng tìm hiểu mấy hoạt động trước đây của cậu không?

Những điều này, nếu Tiểu Dao không nói, có lẽ Hồ Diệp Thao cũng không nghĩ tới. Bởi vì đối với cậu, Oscar quá đỗi thân thuộc, thân thuộc đến mức khi ở cạnh hắn, cậu quên mất việc mình là một người nổi tiếng có người người theo dõi.

"Anh không biết! Anh chưa từng hỏi anh ấy chuyện này!"

Tiểu Dao có hơi bất ngờ, đến bây giờ cô vẫn chưa thể phân định được quan hệ của hai người đàn ông này rốt cuộc là gì.

"Anh! Em có cái này không biết có nên hỏi hay không nhưng mà... nhưng mà..."

Hồ Diệp Thao ngồi thẳng người dậy, nhín dáng vẻ ngập ngừng của Tiểu Dao, mơ hồ đoán ra được chuyện cô muốn hỏi có liên quan đến Oscar.

"Chuyện gì! Em còn có chuyện gì mà không dám tra hỏi anh à?"

Tiểu Dao "xì" một tiếng: "Em đâu phải không biết trời đất như thế! Chỉ là... em muốn biết, thật sự muốn biết, anh và vị hàng xóm đó tại sao lại..."

Nói đến đây Tiểu Dao nhất thời không biết phải hỏi tiếp như thế nào, không thể hỏi thẳng "Tại sao bọn họ lại chia tay?" Bởi vì Hồ Diệp Thao có vẻ không mấy thích hai từ "chia tay" này. Nhưng nếu không dùng từ đó thì còn có thể dùng từ gì khác để diễn tả hành động cắt đứt liên lạc mấy năm liền?

"Chính là tại sao hai người lại... lại... À! Bỏ lỡ nhau bảy liền" Tiểu Dao nói xong thì vô cùng hài lòng trước hai từ "bỏ lỡ" này.

Hồ Diệp Thao nghe thấy hai từ "bỏ lỡ", không rõ vì cái gì cảm thấy có hơi uất ức.

Còn không phải do cái tên kia à!

Cậu chỉ bảo "cần thời gian" hắn liền cho cậu bảy năm thời gian, làm hai người "bỏ lỡ" nhau lâu đến như vậy.

.......

Năm đó bọn họ vì sao lại lỡ mất bảy năm, có lẽ Hồ Diệp Thao là người rõ nhất đi.

Kể ra có chút buồn cười, thứ khiến hai người bọn họ rơi vào cuộc chiến tranh lạnh dai dẳng này lại chỉ là một đoá hoa nở rộ.

Oscar mười lăm tuổi gặp được Hồ Diệp Thao mười lăm tuổi, năm ấy họ đều là hai thiếu niên nhiệt huyết, tình cờ va vào cuộc sống của nhau, rồi sau đó yêu nhau như một lẽ hiển nhiên.

Nhưng dường như đoạn tình cảm nào rồi cũng sẽ có một khoảng thời gian mệt mỏi.

Đoạn thời gian mệt mỏi của hai người bọn họ có lẽ là vào năm cả hai hai mươi mốt tuổi. Khoảng thời gian mà bất kì một người trẻ tuổi nào cũng không muốn dừng lại, luôn khát vọng lao mình về phía trước, tìm kiếm cơ hội, tìm kiếm tương lai hay thậm chí tìm về chính bản thân mình.

Hồ Diệp Thao năm đó, chính là một trong số những thiếu niên trẻ tuổi mong muốn tìm lại chính mình.

Mấy năm qua, kể từ lúc bọn họ chọn lựa con đường ở cạnh nhau, đa số tất cả những dự định, kế hoạch đều là do Oscar làm chủ. Nếu rơi vào phần thiểu số, Hồ Diệp Thao khi quyết định chuyện gì vẫn sẽ cân nhắc về Oscar đầu tiên.

Nếu hỏi cậu "tại sao?", thì rất có thể đến chính bản thân cậu cũng không thể nào giải thích được. Đó giống như một thói quen, cũng giống như một nỗi ám ảnh không thể tả thành lời.

Ở thời điểm đó, Oscar không nhìn ra điểm bất thường, Hồ Diệp Thao cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Bọn họ trong vô thức bỏ qua mọi vết nứt đang âm thầm mà lan rộng. Đến lúc cả hai nhận ra sự hiện diện của mâu thuẫn từ trong lòng đối phương, thì những vết rạn nứt nhỏ bé lúc ban đầu ấy, bây giờ chỉ cần chạm nhẹ ngón tay lên là liền vỡ vụn.

Bất kể khi nào, đều có thể trong vòng một khắc toàn bộ đổ ào xuống, không tài nào hàn gắn lại được.

Không có mâu thuẫn nào không trải qua cãi vã để làm lành. Nhưng không phải trận cãi vã nào cũng có khả năng làm lành mọi chuyện nguyên vẹn như lúc chưa từng có gì xảy ra.

Trận cãi vã đầu tiên của bọn họ có lẽ là vào cái hôm Oscar lần đầu phát hiện ra việc Hồ Diệp Thao bỏ học đi hát.

Hôm đó vốn Hồ Diệp Thao có tiết học ở trường, nhưng cậu vẫn như mấy lần trước đó, không đi học mà đi đến quán trà thường đến để hát.

Lúc Hồ Diệp Thao vừa hát xong, đang chuẩn bị quay về nhà thì nhận được cuộc gọi của Oscar.

"Em đang ở đâu?"

Hồ Diệp Thao mơ hồ nhận ra giọng Oscar có phần hơi lạnh nhạt, đâu đó còn có thể nghe thấy hắn dường như có chút nóng giận: "Em... đang ở trường, hôm nay em có tiết học mà. Hôm qua đã nói với anh rồi còn gì?"

Oscar bên kia như không kiềm chế được nữa: "Em nhìn ra cửa!"

Hồ Diệp Thao nghe thấy có chút ngây người, theo bản năng ánh mắt từ từ hướng ra phía cửa.

Không ngoài dự đoán, Oscar đang đứng ở bên ngoài, dáng vẻ toàn bộ là tức giận, cách một cánh cửa, nhìn chằm chằm vào cậu.

Qua một lúc lâu, Hồ Diệp Thao mới bừng tỉnh, vội buông điện thoại đang cầm xuống, ý định chạy ra ngoài giải thích với hắn. Nhưng chưa đợi cậu chạy đến cửa, Oscar đã xoay người bỏ đi.

Hồ Diệp Thao tự nhủ thầm trong lòng "Tiêu rồi, lần này tiêu rồi!"

Đợi đến khi Hồ Diệp Thao về đến nhà, Oscar đã ngồi sẵn ở chỗ sô pha như đang chờ cậu về thỉnh tội.

Hồ Diệp Thao biết mình có lỗi, tâm tình hoang mang, chân cũng rón rén hơn ngày thường, từ từ đi đến trước mặt Oscar.

Hắn vẫn không ngẩng lên nhìn cậu, trông thật sự rất giận rồi.

"Em xin lỗi" Hồ Diệp Thao rất khó khăn mới thỏ thẻ ra vài chữ.

Nhưng Oscar vẫn im lặng, hắn không thèm nhìn cậu. Hồ Diệp Thao không rõ vì sao, nhưng giờ khắc này cậu cảm thấy có chút đau lòng.

Sự lạnh nhạt này của hắn, khiến cậu đau lòng.

Hồ Diệp Thao tiếp tục xuống nước, tiến lên một bước, cúi người cố chui vào trong lòng Oscar. Giọng cậu rất thành khẩn: "Anh, anh đừng giận. Em xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa. Sau này sẽ không bỏ học nữa... anh đừng giận em có được không!"

Oscar cũng không đẩy cậu ra, nhưng cũng không giống mọi lần sẽ dùng hai tay ôm chặt lấy cậu.

Hắn vẫn tỏ ra dáng vẻ hờ hững, mở miệng trách mắng cậu: "Em giỏi rồi, bỏ học đi hát, còn dám nói dối không chớp mắt. Đây chắc chắn không phải lần đầu tiên em nói dối như vậy đúng không?"

Hồ Diệp Thao bị nói trúng, nhột đến mức cả người run nhẹ lên: "Không phải, chỉ mới có hai ba lần thôi. Về sau... về sau sẽ không như vậy nữa"

Cậu vừa nói, ánh mắt vừa thành khẩn hướng về phía Oscar, bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Oscar cuối cùng cũng dùng một tay ôm lấy eo cậu, xoa xoa người trong lòng một hồi, không biết nghĩ gì lại đánh cậu một cái.

Hồ Diệp Thao bị đánh, cũng không lên tiếng kêu oan, chỉ ngoan ngoãn nằm yên cho hắn xoa. Cậu bây giờ giống như đang dùng cả thân mình để dỗ dành Oscar nguôi giận.

Qua một hồi, tâm tình Oscar cũng lặng xuống, tay hắn nâng cằm cậu lên, để mắt cậu nhìn thẳng vào mắt mình: "Sau này không được như vậy nữa, nếu để cho anh phát hiện em nói dối bỏ học đi hát lần nữa thì anh sẽ..."

Hồ Diệp Thao nhất thời hơi run, cắt lời của hắn: "Sẽ làm sao?"

Oscar không nhanh không chậm, cúi sát vào tai cậu thả ra mấy chữ: "Sẽ không cần em nữa!"

Trong nháy mắt nhịp tim của cậu nhất thời như đang bị ai đó nắm lấy, bóp chặt, rất khó chịu.

Hồ Diệp Thao nghĩ lại, cũng không biết có phải từ chính vào lần cãi nhau đó, trong lòng cậu đã âm thầm xuất hiện một nổi thất vọng mơ hồ.

Có lẽ so với việc gây nhau một trận, hay việc một trong hai ai sẽ lùi về sau một bước, thì thật tâm Hồ Diệp Thao hy vọng Oscar có thể lắng nghe cậu một chút. Tham lam hơn nữa là Hồ Diệp Thao hy vọng hắn có thể ủng hộ cậu làm việc mà cậu muốn làm.

Nỗi niềm mong mỏi đó cứ ngày một lớn, ngoài mặt tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt ở trận cãi vã nhỏ bé kia. Bên ngoài rõ ràng đã cùng nhau nói hết toàn bộ, trong lòng cũng cho rằng không còn nhớ tới chuyện lần đó nữa. Nhưng Hồ Diệp dù cố gắng thế nào cũng không thể trở về trạng thái trước đó mà đối diện với Oscar.

Sự thật chính là Hồ Diệp Thao vẫn có vài thứ luôn giữ lại trong lòng.

Đương nhiên, Oscar tuy không mấy nhạy cảm nhưng những thay đổi trong lòng Hồ Diệp Thao làm sao hắn lại không thể nhận ra.

Nhưng vốn luôn có một số chuyện, con người ta cứ nghĩ chỉ cần không chạm đến thì sẽ có thể ngày một tốt đẹp hơn. Thế nên nếu người kia không chủ động nói, mình không thể xác định rõ rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, thì dù có cố gắng thế nào cũng không thể mở miệng cho được.

Thế nhưng sự thật hiển nhiên hơn nữa là, nếu như trong tình cảm của hai người đã tồn tại một thứ khiến người ta lo sợ... thì sớm muộn gì, đoạn tình cảm ấy cũng sẽ bị dẫm nát bởi vô vàn những nỗi sợ sau này.

Hồ Diệp Thao sợ câu nói "Sẽ không cần em nữa!"

Oscar sợ Hồ Diệp Thao một lần nữa lừa dối mình.

Cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến.

Bọn họ không biết là do cố tình hay vô ý muốn thử thách đoạn tình cảm này, mà chính mình đưa tay chạm vào nỗi sợ của đối phương.

Ngày hôm đó, Hồ Diệp Thao một lần nữa cúp học, nhưng không phải là vì chuyện đi hát mà là vì một chuyện quan trọng hơn, một chuyện quyết định tất cả tương lai sau này của cậu.

Hồ Diệp Thao đến gặp Trương Hân Nghiêu.

Trương Hân Nghiêu lúc bấy giờ không phải là quản lý hay người đại diện của bất cứ người nổi tiếng nào. Lúc đó anh ta chỉ là một tên "săn người" cho công ty.

Tình cờ một lần ở quán trà thường đến, bắt gặp Hồ Diệp Thao đang hát ở đó, anh ta đương nhiên sẽ không thể bỏ qua một thiếu niên thanh tú thu hút ánh nhìn đến như vậy.

Lần này vốn Hồ Diệp Thao không bị Oscar bắt gặp, mà là chính cậu tự đi khái báo.

Tối đó, sau khi hai người cùng nhau ăn cơm, vẫn như thường ngày, cùng nhau ngồi ở sô pha xem mấy chương trình giải trí.

Hồ Diệp Thao suốt buổi cứ nhìn Oscar rất lâu, khoé miệng động động mấy cái vẫn không thể tự mình mở lời.

Oscar đương nhiên có thể cảm nhận được Hồ Diệp Thao có chuyện muốn nói với mình nhưng là đang không dám, cố tình cho cậu một bậc thang: "Em có chuyện gì muốn nói à?"

Hồ Diệp Thao loay hoay cả buổi cuối cùng cũng có được cơ hội, tâm tình hơi vội nên giọng càng thêm run: "Em... em, hôm nay em có gặp một người! Người này là người của một công ty giải trí. Anh ta... anh ta nói muốn tuyển em!"

Oscar nghe đến đây lập tức với tay tắt chiếc tivi đang còn thao thao bất tuyệt.

"Hả! Em gặp ai, khi nào, ở đâu?"

Hồ Diệp Thao bị hắn hỏi đến vấn đề này lại có chút ngập ngừng, mãi cũng không thể trả lời.

"Em lại bỏ học? Em lại nói dối anh bỏ học!"

Oscar không đợi nổi cậu lên tiếng, đã tự mình đưa ra đáp án. Nhưng điều hắn không ngờ nhất là, Hồ Diệp Thao phía đối diện không giống như lần trước, không phải là dáng vẻ sợ sệt khi phạm lỗi.

Thậm chí đâu đó hắn có thể nhận thấy vẻ kiên quyết trong ánh mắt mà cậu đưa đến.

Hồ Diệp Thao lấy hết dũng khí gật đầu thật mạnh: "Phải! Hôm nay em không đi học mà đến gặp người đó. Oscar! Em muốn làm thực tập sinh, em muốn trở thành ca sĩ!"

Đối với cậu, lần này cậu không làm sai. Đây chính là ước muốn của cậu, chính là điều mà cậu thật sự muốn làm, cho nên không có việc đúng hay sai, chỉ có điều hình như Oscar không cho là như vậy.

"Hồ Diệp Thao em điên à! Em có biết em đang nói cái gì không?"

Hồ Diệp Thao đương nhiên có thể dự tính trước cảm xúc của Oscar hiện giờ, thế nên đối với mấy lời này của hắn, cậu không quá để tâm.

Hồ Diệp Thao từ từ xích lại gần Oscar, đưa tay mình cầm lấy tay hắn, cẩn trọng nói.

"Anh bình tĩnh một chút! Em thật sự đã suy nghĩ rất lâu, cũng tìm hiểu rất kỹ rồi mới nói với anh! Người tìm đến em tên Trương Hân Nghiêu, công ty của anh ta tên là Mistar, đã đào tạo ra được mấy người nổi tiếng rồi, rất đáng tin, em rất muốn thử một lần. Oscar! Anh có thể... có thể nào ủng hộ em một lần có được không!?"

Oscar hai mươi mốt tuổi, nhất thời không thể nào tự kiềm chế cảm xúc của bản thân, huống hồ nói đến chuyện bình tĩnh.

Hắn hoàn toàn phớt lờ lời năn nỉ nhỏ bé mà Hồ Diệp Thao dốc hết dũng khí để cầu xin.

"Ca sĩ!!! Ca sĩ cái khỉ, còn muốn anh ủng hộ. Có phải do anh chiều em quá nên em nghĩ mình muốn làm gì cũng được hay không!"

Oscar lập tức vung tay mình ra khỏi tay cậu, đứng thẳng người dậy, bước đến trước mặt Hồ Diệp Thao mà quát.

"Hồ Diệp Thao bây giờ không phải rất tốt sao? Sinh viên năm ba, chuyên ngành Luật, Đại học Y! Em biết có bao nhiêu người ước mơ tương lai được giống như vậy không? Em suy nghĩ chính chắn một chút có được không! Ca sĩ, chuyện không có tương lai như vậy, em lại muốn đâm đầu vào, còn muốn anh ủng hộ!"

Có lẽ, cả đời này Hồ Diệp Thao cũng không thể nào quên được dáng vẻ của Oscar khi nói ra những lời này.

Dáng vẻ vừa nóng giận, vừa xem thường, sau đó toàn bộ là lạnh nhạt.

Hồ Diệp Thao hai mươi mốt tuổi, lần thứ hai bị dáng vẻ xa lạ của Oscar làm tâm tình trở nên lạnh lẽo, nhất thời không muốn tiếp tục cãi nhau với hắn nữa.

Mấy năm Hồ Diệp Thao bỏ ra, khiến cậu gần như trở thành một thứ lúc nào cũng sẽ thuận theo Oscar, trải qua biết bao lần thỏa hiệp kết quả lại trở thành một thói quen.

Đến khi bản thân mong muốn kiên trì giữ vững ý định của bản thân, muốn một lần trực tiếp vạch ra cho đối phương biết mình đang cần gì, thì trong mắt người kia lại trở thành một trò cười, một suy nghĩ ngu ngốc không hơn không kém.

Giờ phút này dường như tất cả đều vụn vỡ rời rạc, nhất thời Hồ Diệp Thao cảm thấy dường như chính mình phải chăng đã đi sai quá nhiều con đường, không thể quay đầu lại được nữa.

Đó là ước mơ của em!

Bao nhiêu lời muốn nói để thuyết phục người kia, tất cả đều bị kẹt nơi yết hầu.

Đến cuối cùng thứ có thể thốt ra lại mang mục đích muốn làm tổn thương đối phương.

"Em không muốn trở thành Luật sư gì gì đó! Từ đầu đã không thích! Đó là ước mơ của anh, không phải là của em!"

Oscar lần đầu tiên nghe thấy Hồ Diệp Thao lớn tiếng với mình. Trong phút chốc, hắn còn nghĩ mình đã nghe nhầm.

Oscar không giữ được bình tĩnh, lý trí nhất thời cũng bay biến hết thảy, trong giây lát mấy từ thứ thốt ra còn không kịp thông qua sự kiểm soát của não bộ đã buộc nói ra khỏi miệng:

"Có phải em hối hận vì đã chọn ở bên anh hay không?!"

Hồ Diệp Thao trong giây lát cũng rơi vào bất lực, nhìn hắn chăm chú không nói nên lời.

Đợi qua giây lát, hoà cùng tiếng thở nặng nề của hai kẻ đang nóng giận, Hồ Diệp Thao nghe thấy tiếng mình vang lên, một chữ vừa nhẹ nhàng lại vừa gượng ép:

"Phải!"

Sự việc diễn ra quá đổi bất ngờ, cả hai người đều không thể kiểm soát được bản thân.

Oscar sau đêm đó vì một chữ "Phải" kia của cậu, đã bỏ đi sang nhà Caelan. Hồ Diệp Thao cũng không chủ động tìm cách hoà giải.

Cứ như vậy bọn họ rơi vào chiến tranh lạnh mấy ngày liền tục.

Mấy ngày đó Oscar ra sức kiềm chế bản thân bình tĩnh, cố gắng thuyết phục chính mình nhìn nhận theo hướng của Hồ Diệp Thao. Hắn theo mấy lời mà cậu nói còn đọng lại trong đầu, tự mình tìm đến cái công ty Mistar kia.

Oscar hy vọng có thể dùng cách này an ủi Hồ Diệp Thao, khiến cậu ngồi xuống cùng mình nói qua chuyện này một lần nữa.

Nhưng điều hắn không ngờ được là việc hắn rời đi mới chính là thứ khiến Hồ Diệp Thao tuyệt vọng nhất.

Đối với Hồ Diệp Thao, bọn họ dường như đã bước một bước lệch khỏi quỹ đạo của nhau.

Từ trong bản chất họ đã là hai con người khác biệt, nằm ở hai đường thẳng song song, không thể tìm thấy bất kì điểm chung nào giao giữa hai người.

Mấy năm ở cạnh nhau, toàn bộ đều nương theo thứ gọi là tình yêu để giấu đi những mâu thuẫn đang âm thầm nảy nở.

Tình yêu có thể đưa hai con người đến bên nhau, nhưng cũng chỉ là đưa đến. Ở cạnh nhau được hay không vốn không phải chỉ dựa vào tình yêu là có thể định đoạt được.

Những thứ phải đối mặt sau này, giống như việc một đoá hoa sắp tàn vốn không thể cứ tưới thêm nước, lấp thêm đất thì có thể trở nên tươi tốt giống hệt lúc ban đầu.

Có những thứ sớm muộn gì rồi cũng phải đối mặt, sớm muộn gì cũng phải giải quyết cùng nhau.

Sự tĩnh mịch của cô đơn, dường như đã mang đi dũng khí đối mặt của Hồ Diệp Thao.

Cậu sợ! Sợ thứ tình cảm này của hai người héo úa mà tàn. Điều này đối với cậu thật sự rất tàn nhẫn.

Đợi đến hôm Oscar tự mình quay về thì đã là chiều tối của ngày thứ ba bọn họ bắt đầu chiến tranh lạnh.

Hồ Diệp Thao vẫn như hai ngày trước, sau khi hắn rời khỏi, thất thần ngồi ở chỗ sô pha nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Oscar bước vào, tay còn mang theo đoá hoa, từ từ bước đến chỗ cậu.

Hồ Diệp Thao trông thấy hắn, hẳn còn thất thần chưa tỉnh, chỉ đưa mắt dõi theo từng bước chân người kia chạm nhẹ dưới sàn nhà.

Thình thịch, thình thịch.

Tiếng con tim cậu dường như hoà theo mấy âm thanh êm dịu đó mà phát ra.

Nhất thời Hồ Diệp Thao chán nản bản thân mình, đến tiếng con tim cũng bị hành động của đối phương vô tình chi phối.

Oscar không biết từ lúc nào đã ngồi xổm trước mặt cậu, tư thế này rất đỗi quen thuộc giữa hai người, có thể nói đây là tư thế thân mật nhất đối với cả hai.

"Thao Thao! Em còn giận sao? Anh xin lỗi!"

Tay hắn đưa ra, đem đoá hoa kia nhét vào tay cậu, lời nói ra hết mực thành khẩn, khiến trái tim Hồ Diệp Thao loạn mất một nhịp.

Hồ Diệp Thao mắt vốn nhìn vào Oscar, lại từ từ chuyển xuống đoá hoa đang nằm trong tay mình.

Có chút nực cười, có phải quá trùng hợp rồi không?

Đoá hoa này, có phải đang nói với cậu rồi một ngày nó cũng sẽ tàn đi, tình cảm của bọn họ rồi cũng sẽ giống như nó vậy.

Qua một lúc lâu, Hồ Diệp Thao mới từ từ lên tiếng: "Oscar!"

"Hửm!"

"Mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều!"
Cậu dừng lại, nhìn vào mắt Oscar, mong chờ hắn hỏi cậu là nghĩ đến chuyện gì.

Oscar theo bản năng, hỏi lại cậu: "Em nghĩ đến cái gì?"

Hồ Diệp Thao tự xem thường bản thân, bởi vì cậu cảm thấy thoả mãn chỉ với mỗi một điều đơn giản hiển nhiên như vậy đến từ người kia.

"Đoá hoa này anh tặng em... có phải rồi sẽ có một ngày nó héo úa mà tàn đi phải không?"

Hồ Diệp Thao đưa đoá hoa kia đến trước mắt hai người, cậu mỉm cười rất dịu dàng, giống như vừa tự mình buông bỏ được điều gì đó ở trong lòng.

"Chúng ta... chuyện lần này của chúng ta, khiến em cảm thấy rất xa lạ với chính mình và còn với anh nữa!"

Oscar không rõ vì sao, ở giây phút Hồ Diệp Thao đưa đoá hoa đến trước mặt mình, tâm tình liền thông suốt. Điều người trước mặt sắp nói, dường như chính là điều hắn không muốn nghe thấy nhất.

Giây phút đó, có lẽ hắn không ngờ đến chính mình lại có thể điềm tĩnh đến như vậy, thậm chí không ngăn cậu lại mà còn tiếp thêm mồi dẫn, đốt cháy ngòi nổ của một quả bom.

"Cho nên?"

"Em không biết! Em không biết tiếp theo phải đối diện với anh như thế nào. Em cũng không biết bây giờ bản thân mình mong muốn điều gì! Vì vậy..."

Giọng Oscar hơi trầm, hắn cúi thấp đầu, không nhìn vào cậu nữa: "Vì vậy... em muốn chia tay!"

Hồ Diệp Thao quả thật đã nghĩ đến hai từ này, nhưng dù nghĩ cũng không nghĩ đến, lúc thật sự nghe thấy từ miệng hắn nói ra hai chữ "chia tay" này, trong lòng lại đau đến như vậy.

"Không phải! Em không muốn... em không muốn tình cảm của chúng ta giống với thứ này. Em không muốn nhìn thấy chúng ta cứ như vậy mà tan."

Lúc Hồ Diệp Thao nói câu này, trong thanh âm pha chút mệt mỏi của bất lực. Người ngồi nghe bên dưới, sớm đã siết chặt nắm tay.

"Hồ Diệp Thao! Em có phải đã từng nghĩ qua chuyện chia tay với anh rồi phải không?"

Oscar ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn chòng chọc vào Hồ Diệp Thao.

Hồ Diệp Thao không đáp, cậu không có can đảm để thừa nhận, chuyện này đối với hai người từng dốc lòng yêu nhau, thật sự quá đau đớn.

Có những chuyện, không cần câu trả lời từ chính miệng người kia, biểu hiện của họ đôi khi còn chân thật hơn cả lời họ sắp nói ra.

Oscar hít một hơi lạnh, đột ngột đứng lên, xoay người bỏ vào trong phòng.

Đối với hắn, việc Hồ Diệp Thao từng nghĩ qua chuyện chia tay chính là một đòn chí mạng không gì có thể tổn thương bằng.

Có những suy nghĩ một khi đã hình thành thì chính lúc đó đã giống như một con dao nhỏ cứa vào da thịt từng vết, từng vết thương không thể nào ngừng lại.

Cách chữa lành nhanh nhất chính là, tự mình một lần đem toàn bộ dao nhọn trên thân, rút hết ra bên ngoài, dù có đau đớn cũng phải chịu đựng. Bởi vì chỉ khi đó, mới có thể thật sự thoải mái mà trải qua những ngày tháng sau này.

Nhưng suy nghĩ "chia tay" không phải nói trút ra là có thể trút ra được.

Hai từ này, một lần nói ra liền biến bọn họ trở thành hai kẻ xa lạ, từ nay về sau không còn bất kì quan hệ gì với nhau.

Chuyện của bọn họ vì sao phải đi đến nước này, quả thực đối với Oscar có chút mơ hồ.

Từ bao giờ Hồ Diệp Thao đã dần dần buông bỏ đoạn tình cảm này, từ lúc nào trong lòng cậu nảy sinh mấy loại suy nghĩ xa vời đó, thật sự Oscar không biết.

Oscar nhốt mình trong phòng, tự nhìn lại mấy năm qua giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn như nào cũng không thấy được vấn đề nằm ở đâu.

Mãi đến sau này, khi hắn một mình lăn lộn ở một nơi xa lạ, nhớ lại đoạn thời gian này, đến lúc đó hắn mới nhận ra, thì ra ở hai người từ đầu vốn không hề cãi vã, chính vì không hề cãi vã, lúc nào cũng là Hồ Diệp Thao đứng ra thoả hiệp, nên hắn một chút cũng không hiểu được tâm tình của cậu.

Ngày qua ngày, loại hoài nghi thất vọng len lõi nảy nở trong lòng Hồ Diệp Thao, dần trở thành một suy nghĩ từ bỏ để giải thoát cho bản thân mình.

Thì ra trải qua năm dài tháng rộng, vết rạn nứt đã hằn ở đó từ rất lâu, Oscar đến khi không thể vãn hồi được nữa mới có thể tự mình nhận ra.

Quan hệ của bọn họ lúc đó bế tắc đến nỗi chỉ cần đối diện với một trận cãi nhau liền lập tức bị đưa vào ngõ cụt.

Tình cảm của hai người mỏng manh đến nỗi trải qua ba ngày không gặp liền có thể đi đến bước đường dừng lại.

Quả thật rất đáng thương.

Làm sao cứu vãn cho được, người kia nghĩ cũng nghĩ đến rồi, tẩy sạch trí nhớ, bắt cậu từ bỏ, ép cậu ở cạnh bên mình, trói chặt không rời, thì có thể trở về như cũ, có thể xem như chưa từng nảy sinh bất kì xung đột nào giữa hai người hay sao?

Qua mấy tiếng dày vò, cuối cùng Oscar bước ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt trở về nét điềm tĩnh thường thấy.

Hồ Diệp Thao vẫn ngồi ở chỗ cũ, không động đậy.

Oscar bước đến bên cậu, lại là ngồi xổm xuống trước mắt cậu.

Hồ Diệp Thao mơ mơ hồ hồ nghĩ, có phải bọn họ sẽ phải diễn lại một màn lúc nãy, cứ diễn như vậy đến lúc mệt mỏi rồi mới thôi.

Đột nhiên Oscar duỗi tay ra, cầm lấy tay của cậu, lòng bàn tay hắn không còn ấm áp như thường, bây giờ nắm chặt lấy tay cậu chỉ có thể cảm nhận được sự cứng rắn cùng lạnh lẽo.

Hắn hỏi cậu: "Em nghĩ kỹ chưa?"

Hồ Diệp Thao tự mình hiểu được Oscar là đang muốn nói đến cái gì.

Là chuyện chia tay!

Hồ Diệp Thao ngồi ngây ra đó, đoạn đối thoại này trăm lần, vạn lần cậu cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ phải nói ra mấy lời thương tâm đó.

"Oscar! Em không nghĩ được... Em cần thời gian để suy nghĩ về chuyện của chúng ta!"

Bàn tay đang bao lấy tay cậu có hơi siết chặt, Oscar cúi đầu nên Hồ Diệp Thao chỉ có thể trông thấy đỉnh đầu của hắn.

Qua một lúc, Oscar ngẩng đầu lên, ánh mắt không chứa bất kì tia lo sợ nào, dáng vẻ rất điềm tĩnh.

Hắn để lại một câu, câu nói này bám theo mỗi giấc mộng hằng đêm bảy năm sau này của Hồ Diệp Thao.

"Em cần thời gian... Được! Anh cho em thời gian!"

Sau đó,... sau đó trong câu chuyện bảy năm qua của cậu, cái tên Oscar chưa từng xuất hiện thêm bất kì lần nào nữa.

Những vết tích mà hắn để lại, toàn bộ đều bị cậu gom lại, nén sâu ở trong lòng. Suốt mấy năm liền,nhìn không thấy, đào không lên. Nhưng vẫn luôn nằm yên ở đó, không tài nào vứt đi cho được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com