Nghe Noi Thua Tuong Quyen The Muon Hoan Luong Luu Cau Hoa
Sơ Trường Dụ là một diễn viên nổi tiếng cả nước, thế nên đãi ngộ trong đoàn phim của y luôn là tốt nhất.
Y đến muộn, nhưng đạo diễn chẳng trách mắng lấy một lời, mà còn cười tươi chào hỏi, mời y ăn vặt uống nước. Sau khi chuyện trò xong, đạo diễn mới gọi thợ trang điểm tới trang điểm cho y, thay trang phục chuẩn bị chụp ảnh tạo hình trước.Sơ Trường Dụ ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho thợ trang điểm làm việc trên khuôn mặt của mình."Da của anh Trầm đẹp thật đó." thợ trang điểm nhỏ giọng cảm thán "Không cần che khuyết điểm, chỉ cần đánh một lớp kem nền mỏng là đủ."Sơ Trường Dụ khẽ cong khóe môi, nhẹ giọng nói "Không được, phải đánh nền dày hơn một chút, da của Sơ Trường Dụ rất trắng."Thợ trang điểm ngớ người.Lúc này, Sơ Trường Dụ mới nhận ra, một diễn viên của hơn ngàn năm sau không thể nào biết được Sơ Trường Dụ của thời đại Đại Khải trông ra sao.Y ngừng lại một chút rồi nói "Tôi đọc được điều này trong sách sử. Trong sách nói Sơ thừa tướng cơ thể yếu ớt, hẳn là da dẻ phải tái nhợt." y nhanh chóng bịa ra một câu chuyện.Thợ trang điểm lúc này mới bừng tỉnh, tiếp tục công việc trang điểm của mình "Anh Trầm chuẩn bị kỹ càng ghê!""Cứ làm theo ý cô là được." Sơ Trường Dụ cười nói "Những gì tôi nói cũng không chắc đúng đâu." nói xong, y nhắm mắt lại như để nghỉ ngơi, không nói thêm lời nào.Nói nhiều sẽ dễ lộ sơ hở.Khi trang điểm xong, thợ trang điểm tiếp tục giúp y đội tóc giả. Lúc Sơ Trường Dụ mở mắt ra, người trong gương thoáng chốc như trùng khớp với ký ức của kiếp trước.Có lẽ là vì phong thái quyết đoán trên triều của y năm đó đã được ghi lại rõ nét trong sử sách. Do đó, thợ trang điểm đã vẽ lông mày của y sắc nét hơn, làm cho những đường nét trên khuôn mặt ôn hòa nho nhã của y trở nên mạnh mẽ nghiêm nghị hơn.Sơ Trường Dụ nhất thời chưa quen, thêm vào đó là bộ quan phục đỏ thẫm của quan nhất phẩm trên người, càng làm y cảm thấy người trong gương không phải là mình.Ngay lúc đó, trước cửa phòng trang điểm riêng của y có tiếng động.Y ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Cảnh Hành đã trang điểm xong, không biết tại sao lại chạy đến đây xem tiến độ của y.Cảnh Mục mặc triều phục của Nhiếp chính vương, ôm một thanh trường đao, kiểu dáng giống với Tú Xuân đao. Vốn Cảnh Mục đã có cặp lông mày sắc bén, nay lại được thợ trang điểm chuyên nghiệp chỉnh sửa, khiến những đường nét trên khuôn mặt vốn góc cạnh nay càng thêm sắc lạnh cứng rắn.Vừa nhìn thấy Sơ Trường Dụ, hắn cau mày buột miệng "Trang điểm kiểu gì vậy?"Thợ trang điểm là một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi. Nghe hắn nói vậy, nhất thời sững sờ, không biết làm gì.Cô đã làm việc trong đoàn phim một thời gian, tay nghề trang điểm cũng không hề kém. Lần này tham gia cùng đoàn, cô còn được giao nhiệm vụ làm thợ trang điểm riêng cho Thư Tĩnh Trầm.Rồi cô thấy Cảnh Hành bước tới, chỉ tay vào lông mày của Sơ Trường Dụ "Lông mày này vẽ xấu quá."Nói đến đây, hắn hừ lạnh một tiếng "Sơ Trường Dụ kia không phải là một trung thần lưu danh thiên cổ hay sao? Trang điểm thế này, còn cả bộ quần áo này, giống như gian thần khống chế thiên tử lệnh chư hầu."Sơ Trường Dụ nghe xong liền cười thầm trong lòng — hắn lại vô tình nói trúng rồi, kiếp trước quả mình thật đã làm chuyện này, còn được hắn dung túng.Trong mắt người khác, thái độ bắt bẻ này chính là đang gây sự với ảnh đế, thậm chí còn bắt đầu chỉ trích ngoại hình của đối phương. Dù lông mày này có hơi lạnh lùng một chút, nhưng cũng không đến mức thay đổi hoàn toàn thiết lập của nhân vật như vậy chứ?Đạo diễn chạy tới, giật thót tim khi nhìn thấy cảnh tượng này.Nhưng trong phòng này, một người là ảnh đế nổi tiếng khắp cả nước, một người là người thừa kế của nhà tài trợ, người nào cũng không phải là đối tượng mà ông dám khiển trách — đặc biệt là cậu ấm mang theo tiền đầu tư này.Nhưng Sơ Trường Dụ chỉ khẽ cười.Trong chớp mắt, gió xuân thoảng qua, băng giá tan chảy, ngay cả lông mày vốn sắc lạnh của y cũng mềm mại đi vài phần.Y nhìn Cảnh Hành.Ranh con này nhìn có vẻ là đến gây sự, nhưng ánh mắt kia rõ ràng là đang ngượng ngùng, khiến y nhìn là biết ngay, Cảnh Hành thật sự cảm thấy trang điểm này đã phá hỏng hình tượng Sơ Trường Dụ trong lòng hắn —Dù hắn không có ký ức, nhưng bản thân hắn phải như thế nào, thì sâu thẳm trong linh hồn vẫn có cảm giác.Trong lòng Sơ Trường Dụ cảm thấy vui vẻ, cười nói "Cảnh Hành nói đúng, lông mày này thật sự hơi cứng, đường nét trên gương mặt tôi vốn dĩ mềm mại, đúng là không hợp lắm." sau đó, y khẽ cười với thợ trang điểm "Không trách cô đâu, phiền cô sửa lại lông mày cho tôi một chút."Rồi y nói thêm "Bộ quan phục này cũng không hợp để chụp ảnh tạo hình, Hiểu Phi, cô đi hỏi đạo diễn xem có thể dùng bộ trang phục màu xám xanh kia để chụp không, dù sao Cảnh Hành cũng đang mặc triều phục, cả hai đều là màu sắc nặng nề, có chút lấn át vai chính rồi."Mọi người xung quanh không ngờ một ảnh đế có năng lực và tác phẩm thành công trong giới lại dễ nói chuyện đến mức có hơi nhu nhược như vậy.Bên kia, Cảnh Hành chạm phải ánh mắt của y, hoảng hốt nhìn đi chỗ khác, cảm thấy tim mình đang đập loạn xạ.Hắn cau mày."Tôi không có ý đó, tôi ......"Nhưng lời phía sau, hắn không nói ra được.Chỉ là hắn nhìn thấy Sơ Trường Dụ trong trang phục cổ trang, tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người đó chỉ cần một cái ngoái đầu đơn giản, dường như đã phá tan khoảng cách ngàn năm, đưa hắn trở về với Đại Khải đầy hoài niệm.Nhưng đôi lông mày kia lại quá lạnh lùng, đến mức gần như lạc lõng. Lúc đó, Cảnh Hành chẳng nghĩ gì cả, ý nghĩ duy nhất là — đôi lông mày mà thợ trang điểm vẽ ra kia như một vết mực nhỏ vào nước trong, làm hỏng hoàn toàn nhân vật tựa thần tiên này.Hắn là người chưa từng quan tâm đến giới giải trí, cũng chẳng có chút hứng thú nào với việc diễn xuất, lại không thể chịu đựng được một khuyết điểm nhỏ như vậy.Cảnh Hành cảm thấy mình bị ma ám.Hắn không biết nói gì, chỉ thấy nhìn người đó là trong lòng không yên. Hắn dứt khoát buông một câu lạnh lùng "Đừng làm mất thời gian nữa." rồi quay người bỏ đi.Không khí trong phòng như bị đông cứng lại.Nhưng Sơ Trường Dụ trong lòng đang cười thầm — kiếp trước, trong lúc không ai hay biết, sói con này đã yêu y đến chết đi sống lại. Y không ngờ lúc sói con này mới biết yêu lại có dáng vẻ —Vừa ngượng ngùng lại vừa cao ngạo.Lúc này, thợ trang điểm thở phào nhẹ nhõm, rụt rè nói "Trước đây nghe nói nhị thiếu gia của ông chủ Tinh Trình tính tình không tốt ...... không ngờ lại đúng vậy."Sơ Trường Dụ nhìn cô.Cô gái trẻ vừa cẩn thận sửa lại lông mày cho y vừa nói "Anh Trầm à, anh phải cẩn thận đó. Nghe nói trước đây cậu ấy từng ở trong quân đội vài năm, bị Cảnh tổng bắt về, ép vào làng giải trí. Tính khí không chỉ khó chịu mà còn đụng là trụng liền đó ......"Sơ Trường Dụ nghe vậy, không nhịn được cười "Vậy là tôi vẫn còn may mắn chán nhỉ."Vì hai người đang sửa lông mày nên đầu sát lại gần nhau, từ ngoài cửa Cảnh Hành quay đầu nhìn vào, hừ lạnh một tiếng rồi đóng sầm cửa lại.Ở cửa, Uông Chính cũng bị thái độ này của hắn làm giật mình. Anh chỉ biết cậu ấm này tính tình không tốt, nào ngờ lại đến mức gặp ai cũng gây sự như vậy.Mới vừa vào đoàn phim, đã ép ảnh đế phải thay đồ chụp tạo hình."Tôi nói này anh Hành." Uông Chính đi theo nói "Có phải anh có thù gì với Thư Tĩnh Trầm không? Nếu có thì anh cứ nói sớm, để sớm dẹp cậu ta ......""Anh đoán bậy gì vậy." Cảnh Hành lạnh lùng đáp "Không có thù, anh bớt lo đi."
Y đến muộn, nhưng đạo diễn chẳng trách mắng lấy một lời, mà còn cười tươi chào hỏi, mời y ăn vặt uống nước. Sau khi chuyện trò xong, đạo diễn mới gọi thợ trang điểm tới trang điểm cho y, thay trang phục chuẩn bị chụp ảnh tạo hình trước.Sơ Trường Dụ ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho thợ trang điểm làm việc trên khuôn mặt của mình."Da của anh Trầm đẹp thật đó." thợ trang điểm nhỏ giọng cảm thán "Không cần che khuyết điểm, chỉ cần đánh một lớp kem nền mỏng là đủ."Sơ Trường Dụ khẽ cong khóe môi, nhẹ giọng nói "Không được, phải đánh nền dày hơn một chút, da của Sơ Trường Dụ rất trắng."Thợ trang điểm ngớ người.Lúc này, Sơ Trường Dụ mới nhận ra, một diễn viên của hơn ngàn năm sau không thể nào biết được Sơ Trường Dụ của thời đại Đại Khải trông ra sao.Y ngừng lại một chút rồi nói "Tôi đọc được điều này trong sách sử. Trong sách nói Sơ thừa tướng cơ thể yếu ớt, hẳn là da dẻ phải tái nhợt." y nhanh chóng bịa ra một câu chuyện.Thợ trang điểm lúc này mới bừng tỉnh, tiếp tục công việc trang điểm của mình "Anh Trầm chuẩn bị kỹ càng ghê!""Cứ làm theo ý cô là được." Sơ Trường Dụ cười nói "Những gì tôi nói cũng không chắc đúng đâu." nói xong, y nhắm mắt lại như để nghỉ ngơi, không nói thêm lời nào.Nói nhiều sẽ dễ lộ sơ hở.Khi trang điểm xong, thợ trang điểm tiếp tục giúp y đội tóc giả. Lúc Sơ Trường Dụ mở mắt ra, người trong gương thoáng chốc như trùng khớp với ký ức của kiếp trước.Có lẽ là vì phong thái quyết đoán trên triều của y năm đó đã được ghi lại rõ nét trong sử sách. Do đó, thợ trang điểm đã vẽ lông mày của y sắc nét hơn, làm cho những đường nét trên khuôn mặt ôn hòa nho nhã của y trở nên mạnh mẽ nghiêm nghị hơn.Sơ Trường Dụ nhất thời chưa quen, thêm vào đó là bộ quan phục đỏ thẫm của quan nhất phẩm trên người, càng làm y cảm thấy người trong gương không phải là mình.Ngay lúc đó, trước cửa phòng trang điểm riêng của y có tiếng động.Y ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Cảnh Hành đã trang điểm xong, không biết tại sao lại chạy đến đây xem tiến độ của y.Cảnh Mục mặc triều phục của Nhiếp chính vương, ôm một thanh trường đao, kiểu dáng giống với Tú Xuân đao. Vốn Cảnh Mục đã có cặp lông mày sắc bén, nay lại được thợ trang điểm chuyên nghiệp chỉnh sửa, khiến những đường nét trên khuôn mặt vốn góc cạnh nay càng thêm sắc lạnh cứng rắn.Vừa nhìn thấy Sơ Trường Dụ, hắn cau mày buột miệng "Trang điểm kiểu gì vậy?"Thợ trang điểm là một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi. Nghe hắn nói vậy, nhất thời sững sờ, không biết làm gì.Cô đã làm việc trong đoàn phim một thời gian, tay nghề trang điểm cũng không hề kém. Lần này tham gia cùng đoàn, cô còn được giao nhiệm vụ làm thợ trang điểm riêng cho Thư Tĩnh Trầm.Rồi cô thấy Cảnh Hành bước tới, chỉ tay vào lông mày của Sơ Trường Dụ "Lông mày này vẽ xấu quá."Nói đến đây, hắn hừ lạnh một tiếng "Sơ Trường Dụ kia không phải là một trung thần lưu danh thiên cổ hay sao? Trang điểm thế này, còn cả bộ quần áo này, giống như gian thần khống chế thiên tử lệnh chư hầu."Sơ Trường Dụ nghe xong liền cười thầm trong lòng — hắn lại vô tình nói trúng rồi, kiếp trước quả mình thật đã làm chuyện này, còn được hắn dung túng.Trong mắt người khác, thái độ bắt bẻ này chính là đang gây sự với ảnh đế, thậm chí còn bắt đầu chỉ trích ngoại hình của đối phương. Dù lông mày này có hơi lạnh lùng một chút, nhưng cũng không đến mức thay đổi hoàn toàn thiết lập của nhân vật như vậy chứ?Đạo diễn chạy tới, giật thót tim khi nhìn thấy cảnh tượng này.Nhưng trong phòng này, một người là ảnh đế nổi tiếng khắp cả nước, một người là người thừa kế của nhà tài trợ, người nào cũng không phải là đối tượng mà ông dám khiển trách — đặc biệt là cậu ấm mang theo tiền đầu tư này.Nhưng Sơ Trường Dụ chỉ khẽ cười.Trong chớp mắt, gió xuân thoảng qua, băng giá tan chảy, ngay cả lông mày vốn sắc lạnh của y cũng mềm mại đi vài phần.Y nhìn Cảnh Hành.Ranh con này nhìn có vẻ là đến gây sự, nhưng ánh mắt kia rõ ràng là đang ngượng ngùng, khiến y nhìn là biết ngay, Cảnh Hành thật sự cảm thấy trang điểm này đã phá hỏng hình tượng Sơ Trường Dụ trong lòng hắn —Dù hắn không có ký ức, nhưng bản thân hắn phải như thế nào, thì sâu thẳm trong linh hồn vẫn có cảm giác.Trong lòng Sơ Trường Dụ cảm thấy vui vẻ, cười nói "Cảnh Hành nói đúng, lông mày này thật sự hơi cứng, đường nét trên gương mặt tôi vốn dĩ mềm mại, đúng là không hợp lắm." sau đó, y khẽ cười với thợ trang điểm "Không trách cô đâu, phiền cô sửa lại lông mày cho tôi một chút."Rồi y nói thêm "Bộ quan phục này cũng không hợp để chụp ảnh tạo hình, Hiểu Phi, cô đi hỏi đạo diễn xem có thể dùng bộ trang phục màu xám xanh kia để chụp không, dù sao Cảnh Hành cũng đang mặc triều phục, cả hai đều là màu sắc nặng nề, có chút lấn át vai chính rồi."Mọi người xung quanh không ngờ một ảnh đế có năng lực và tác phẩm thành công trong giới lại dễ nói chuyện đến mức có hơi nhu nhược như vậy.Bên kia, Cảnh Hành chạm phải ánh mắt của y, hoảng hốt nhìn đi chỗ khác, cảm thấy tim mình đang đập loạn xạ.Hắn cau mày."Tôi không có ý đó, tôi ......"Nhưng lời phía sau, hắn không nói ra được.Chỉ là hắn nhìn thấy Sơ Trường Dụ trong trang phục cổ trang, tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người đó chỉ cần một cái ngoái đầu đơn giản, dường như đã phá tan khoảng cách ngàn năm, đưa hắn trở về với Đại Khải đầy hoài niệm.Nhưng đôi lông mày kia lại quá lạnh lùng, đến mức gần như lạc lõng. Lúc đó, Cảnh Hành chẳng nghĩ gì cả, ý nghĩ duy nhất là — đôi lông mày mà thợ trang điểm vẽ ra kia như một vết mực nhỏ vào nước trong, làm hỏng hoàn toàn nhân vật tựa thần tiên này.Hắn là người chưa từng quan tâm đến giới giải trí, cũng chẳng có chút hứng thú nào với việc diễn xuất, lại không thể chịu đựng được một khuyết điểm nhỏ như vậy.Cảnh Hành cảm thấy mình bị ma ám.Hắn không biết nói gì, chỉ thấy nhìn người đó là trong lòng không yên. Hắn dứt khoát buông một câu lạnh lùng "Đừng làm mất thời gian nữa." rồi quay người bỏ đi.Không khí trong phòng như bị đông cứng lại.Nhưng Sơ Trường Dụ trong lòng đang cười thầm — kiếp trước, trong lúc không ai hay biết, sói con này đã yêu y đến chết đi sống lại. Y không ngờ lúc sói con này mới biết yêu lại có dáng vẻ —Vừa ngượng ngùng lại vừa cao ngạo.Lúc này, thợ trang điểm thở phào nhẹ nhõm, rụt rè nói "Trước đây nghe nói nhị thiếu gia của ông chủ Tinh Trình tính tình không tốt ...... không ngờ lại đúng vậy."Sơ Trường Dụ nhìn cô.Cô gái trẻ vừa cẩn thận sửa lại lông mày cho y vừa nói "Anh Trầm à, anh phải cẩn thận đó. Nghe nói trước đây cậu ấy từng ở trong quân đội vài năm, bị Cảnh tổng bắt về, ép vào làng giải trí. Tính khí không chỉ khó chịu mà còn đụng là trụng liền đó ......"Sơ Trường Dụ nghe vậy, không nhịn được cười "Vậy là tôi vẫn còn may mắn chán nhỉ."Vì hai người đang sửa lông mày nên đầu sát lại gần nhau, từ ngoài cửa Cảnh Hành quay đầu nhìn vào, hừ lạnh một tiếng rồi đóng sầm cửa lại.Ở cửa, Uông Chính cũng bị thái độ này của hắn làm giật mình. Anh chỉ biết cậu ấm này tính tình không tốt, nào ngờ lại đến mức gặp ai cũng gây sự như vậy.Mới vừa vào đoàn phim, đã ép ảnh đế phải thay đồ chụp tạo hình."Tôi nói này anh Hành." Uông Chính đi theo nói "Có phải anh có thù gì với Thư Tĩnh Trầm không? Nếu có thì anh cứ nói sớm, để sớm dẹp cậu ta ......""Anh đoán bậy gì vậy." Cảnh Hành lạnh lùng đáp "Không có thù, anh bớt lo đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com