Ngay He Ruc Lua Bat Kien Do Mi
Trans: Thuỷ Tích
Thịnh Hạ vừa ngồi xuống đã nhận được một mảnh giấy nhỏ. Trên giấy viết một câu: "Đúng là diễn viên giỏi."
Ngón tay cầm giấy của Thịnh Hạ siết chặt lại. Cậu biết nếu Cố Văn Dục ra mặt can thiệp chuyện của Tống Minh Quyết thì cậu sẽ gặp phiền phức, thậm chí là hoàn toàn không thể phản bác được.
Một lúc sau, cậu mới thả lỏng bàn tay đã tím tái của mình ra, cầm bút viết một câu: "Không hiểu cậu đang nói gì cả?"
"Vậy à? Hay chúng ta cũng tới nhà vệ sinh tâm sự đi?"
"Cậu muốn gì?"
Tiếng cười trầm thấp phá vỡ sự yên tĩnh, âm sắc khàn khàn nhưng lại nhẹ nhàng dễ chịu. Thịnh Hạ vô thức sờ vành tai mình.
Cố Văn Dục nghiêng người tới gần Thịnh Hạ, thì thầm bên tai cậu: "Muốn gì cậu cũng cho à?"
Thịnh Hạ tránh ra. Cố Văn Dục dựa vào quá gần, vượt qua khỏi phạm vi an toàn của cậu. Cậu cầm bút, viết từng nét bút dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Văn Dục: "Nói thẳng đi, đừng vòng vo." Nét bút cuối cùng lộ rõ gấp gáp và bất an.
"Tôi còn chưa nghĩ xong. Một cái thóp lớn thế này, tôi phải lợi dụng cho thật tốt mới được." Cố Văn Dục gõ nhẹ lên bàn, giọng điệu vô cùng vui sướng.
Thịnh Hạ nắm chặt cây bút.
Người bên cạnh mang theo nét nghịch ngợm xấu xa này hoàn toàn khác với người dịu dàng giữ lại chút thể diện cuối cùng cho cậu hôm ấy.
"Thưa cô." Tống Minh Quyết xuất hiện trước cửa lớp.
"Vào đi." Giáo viên tiếng Anh lạnh nhạt nói. Cô Trịnh gật đầu chào nhưng bà cũng không nói gì thêm.
Tống Minh Quyết không nói một lời bước vào lớp, gom hết sách vở bỏ vào ba lô, sau đó không cam lòng quay đầu nhìn Thịnh Hạ đang thản nhiên nhìn mình. Nhớ đến lời cảnh cáo của giáo viên, gã đành lặng lẽ bước ra khỏi lớp. Trước cửa lớp, ba mẹ gã và Trịnh Ban đều đang chờ, ba mẹ gã còn đang cười lấy lòng giáo viên.
Vừa thấy con trai đi ra, ba gã không kìm được mắng gã ngay trước mặt giáo viên: "Thứ mất dạy, đến trường không lo học hành. Về nhà ngay, tao phải dạy dỗ lại mày mới được!"
Ông ta nói rồi cười lấy lòng Trịnh Ban: "Được rồi, cô Trịnh, cô làm việc tiếp đi nhé. Chúng tôi sẽ đưa thằng bé về dạy dỗ lại. Mong cô nói giúp với nhà trường một tiếng, cho nó thêm một cơ hội nữa. Chắc chắn nó sẽ ngoan ngoãn học hành."
Cô Trịnh cũng khó từ chối thẳng thừng, chỉ gật đầu, sau đó quay sang nói với Tống Minh Quyết: "Em phải ghi nhớ lần này đấy. Nếu không nhờ Thịnh Hạ không truy cứu thì chuyện sẽ không kết thúc dễ vậy đâu. Tính tới tính lui thì người chịu thiệt vẫn là em thôi."
Tống Minh Quyết khẽ cắn môi, không nói gì, ấm ức không nói nên lời.
Ba Tống vỗ mạnh một cái lên lưng Tống Minh Quyết, giận dữ quát: "Cô giáo nói chuyện với mày mà thái độ mày vậy là sao?" Rồi ông ta quay sang nói vài câu khách sáo với cô Trịnh, sau đó kéo Tống Minh Quyết đi luôn.
Trong lớp, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt. Lý Thừa ngồi trên chỗ mình, sắc mặt rất khó coi.
[Chuyện gì vậy? Lần này rùm beng rồi đây.]
[Không biết nữa, tự nhiên có người trong nhóm nói là Tống Minh Quyết sắp bị đuổi học rồi.]
[Vãi thật, ngay lúc này mà bị đuổi, chắc không đâu.]
"Im lặng, im lặng, sắp thi tháng rồi mà mấy em còn quan tâm chuyện linh tinh nữa. Được rồi, chúng ta tiếp tục sửa đề." Giáo viên tiếng Anh khó lắm mới kéo mọi người về được, tiếp tục giảng bài.
Các bạn trong lớp cũng không bàn tán nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn có người lén nhìn Thịnh Hạ. Thịnh Hạ đều bình thản đón nhận, như thể không có chuyện gì xảy ra cả.
Tối hôm đó, diễn đàn trường xuất hiện một bài đăng. Chuyện Tống Minh Quyết nhốt Thịnh Hạ trong tủ sắt tối đen bị bóc ra.
[Lần này đi quá giới hạn thật rồi, dù ghét người ta cỡ nào cũng không nên làm vậy.]
[Nghe nói Tống sắp bị buộc thôi học, gia đình vẫn đang cố gắng xin nhà trường đó.]
[Thế còn những người khác?]
[Không rõ. Nhưng ít nhất cũng sẽ bị kỷ luật.]
[Đáng đời, toàn là bọn tiếp tay thôi.]
[Có video làm bằng chứng, hình như là do một người trong bọn họ quay lại. Video đó khiến Tống không thể chối cãi được.]
[Mẹ nó. Mặc dù tôi không chấp nhận được chuyện bắt nạt bạn học nhưng càng không ưa mấy thể loại bạn bè hai mặt thế này.]
[+1]
...
[Biết ai quay không?]
[Còn ai nữa? Hai người còn lại đều là học sinh lớp dưới, sao dám quay chứ?]
Thịnh Hạ thoát khỏi diễn đàn, tắt điện thoại đi.
Cậu nằm trên chiếc giường sắt, nhìn chằm chằm trần nhà. Cậu biết mọi chuyện đã ngã ngũ, Tống Minh Quyết cũng bị buộc thôi học, gia đình chắc sẽ tìm cách chuyển trường, sau này sẽ không gặp lại nữa. Còn hai đàn em lớp dưới bị cảnh cáo, giờ chắc sợ đến chết, cũng không dám động tới cậu nữa.
Chỉ còn lại Lý Thừa.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi thả lỏng cười. Gã còn chưa lo cho thân mình xong, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không gây chuyện với cậu.
Mấy ngày tiếp theo, các bạn trong lớp vẫn không thân thiết với Thịnh Hạ nhưng bầu không khí đã dễ chịu hơn nhiều. Không còn người cố tình gây sự thì hiệu ứng dây chuyền cũng giảm đi.
Nhưng muốn sống chan hòa như bình thường vẫn rất khó. Dù sao cậu mang trên mình cái danh không tốt, chẳng ai muốn bị liên lụy vào lúc nhạy cảm thế này.
Thịnh Hạ cũng chỉ cần thế - sống như người vô hình trong một góc khuất. Không khí nhẹ nhàng khiến cậu vô thức để lộ ra hai đồng điếu.
"Ha ha."
Chỉ một tiếng cười nhẹ lại như lời triệu hồi từ ác ma, phá tan mọi bình yên xung quanh không để lại thứ gì.
Thịnh Hạ vẫn đang chờ Cố Văn Dục đưa ra điều kiện nhưng đối phương mãi vẫn không có hành động gì. Giống như một gã thợ săn đang kiên nhẫn quan sát con mồi, chờ đợi thời cơ tốt nhất để ra một chiêu tất trúng. Con mồi cảm nhận được uy hiếp dồn dập, từ bình tĩnh chuyển sang lo lắng, rồi dần trở nên bất an bứt rứt không thôi.
Vì thế, từ hôm đó, ngày nào Cố Văn Dục cũng đi học đúng giờ, không làm gì cả, chỉ im lặng học tập, viết bài, nghe giảng, thỉnh thoảng cười một tiếng, cười đến mức khiến hai bạn học ngồi bàn trước đều lạnh sống lưng.
Giờ ra chơi, Vương Trạch không chịu nổi nữa, quay lại nói: "Anh Cố, em xin anh đấy, đừng vậy nữa mà, em rợn cả người rồi đây."
Cố Văn Dục đang vui nên nói thêm vài câu với cậu ta: "Cậu sợ cái gì?"
"Tớ chưa từng thấy cậu đi học đúng giờ thế này, có chuyện gì hả?" Nói rồi, cậu ta ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: "Cậu còn cười lạnh suốt nữa."
Cậu ta còn cố bắt chước tiếng cười nhẹ trầm thấp của Cố Văn Dục nhưng giọng cậu ta vốn đã to lớn nên chỉ có thể bắt chước ra một phiên bản lỗi.
Tả Minh nghe xong cũng phải bật cười: "Cậu bắt chước cái quỷ gì vậy, không giống nổi một phần một ngàn nữa."
Vương Trạch bĩu môi: "Biết là không giống rồi, tiếng cười của anh Cố tự mang khí thế vương giả trời sinh mà." Rồi quay sang hỏi Cố Văn Dục: "Anh Cố, thật đấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tớ tò mò thật đấy, cầu xin cậu nói cho tớ biết đi."
"Bạn Thịnh, cậu nói xem?" Cố Văn Dục đột ngột nói một câu như vậy. Cả Vương Trạch và Tả Minh đều quay sang nhìn Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ ngượng ngùng đáp: "Tôi... Tôi không rõ lắm."
Cố Văn Dục không tha, nói tiếp: "Ồ, vậy hả? Tôi không tin."
Thịnh Hạ lộ ra một nụ cười giả, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Cố Văn Dục đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, cậu có biết ai là người quay video đó không?"
Thịnh Hạ nuốt nước bọt: "Không biết."
"Là ai thế? Anh Cố, cậu biết à?" Tả Minh chen vào nói: "Trên diễn đàn có người bảo là Lý Thừa."
"Thế à? Ai là người tiết lộ thông tin này nhỉ?" Cố Văn Dục lại quay đầu nhìn Thịnh Hạ, tiếp tục nói xong nửa câu còn lại: "Cậu nói xem? Bạn Thịnh."
Ánh mắt của Tả Minh và Vương Trạch lại đổ dồn lên Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ cảm thấy lớp mặt nạ lạnh nhạt của mình sắp không giữ nổi nữa rồi. Cậu gượng gạo nói: "Các cậu học xong bài 'Đằng Vương Các Tự' chưa? Viết chính tả bài 'Ly Tao' chưa? Đọc hiểu được hết bài 'Tiêu Dao Du' không?"
Vương Trạch lập tức bị đánh lạc hướng, hét lên: "Chết rồi, lát nữa tiết Ngữ Văn kiểm tra miệng hả? Không thể nào, vừa vào đã là combo ác mộng rồi." Cậu ta nhìn Thịnh Hạ với vẻ mặt đáng thương.
Thịnh Hạ chỉ tặng cho một ánh mắt đầy ẩn ý: Tự hiểu đi.
Vương Trạch la oai oái, vội lật sách bắt đầu nước tới chân mới nhảy.
"Không tệ ha. Không chỉ giỏi diễn mà còn giỏi đánh lạc hướng nữa." Cố Văn Dục chống cằm, trêu ghẹo.
Lúc này, Thịnh Hạ cảm thấy mình như đã cưỡi trên lưng hổ không thể xuống được, đành cắn răng tiếp lời: "Vậy cậu có thuộc chưa?"
Cố Văn Dục gật đầu, hỏi lại: "Hay cậu kiểm tra tôi xem?"
Thịnh Hạ lập tức đổi giọng: "Không cần đâu, tôi tin cậu."
Cố Văn Dục nhướng mày: "Cùng phát chi bắc, hữu minh hải giả, thiên trì dã. Câu sau là?"
Thịnh Hạ: "..."
Vương Trạch lập tức quay đầu lại: "Tớ biết, tớ biết. Hữu ngư yên, kỳ quảng số thiên lý, vị hữu tri kỳ tu giả, kỳ danh vi côn." Nói xong còn lộ ra gương mặt chờ khen ngợi, ai ngờ Cố Văn Dục chẳng thèm nhìn. Cậu ta đành quay đầu nhìn theo ánh mắt Cố Văn Dục, cũng nhìn chằm chằm Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ gượng cười, cứng ngắc giơ ngón tay cái về phía Vương Trạch.
Vương Trạch đắc ý quay lại tiếp tục ôn bài.
"Cậu nói xem, tôi có nên đi điều tra IP ẩn danh đó không? Người nọ đẩy hết mũi dùi sang hướng Lý Thừa mà chẳng mất chút sức nào cả."
"Cậu điều tra làm gì?" Thịnh Hạ lật sách, một trang lại một trang.
"Biết đâu đó là người quay video. Chắc là... Chắc là không phải cậu đâu nhỉ?" Cố Văn Dục lười biếng nhướng mày, giọng nhẹ bẫng, chữ 'cậu' cuối cùng càng nhấn mạnh hơn.
Thịnh Hạ đã lật đến trang cuối, chắp tay gập sách lại, dùng ngón tay gảy mép sách để phát ra tiếng soạt soạt.
"Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi bị đánh thê thảm như vậy, lấy đâu ra sức quay video nữa."
"Cũng đúng." Cố Văn Dục gật đầu, nói tiếp: "Dù gì người đó cũng giúp cậu, còn là một mũi tên trúng hai con chim nữa."
Thịnh Hạ gật đầu, đáp có lệ. Cậu không biết Cố Văn Dục nhắc đến "giúp" là vô tình hay cố ý nhưng người thật sự giúp cậu lại chính là Cố Văn Dục.
"Này, tôi hỏi cậu một chuyện được không?"
Cố Văn Dục hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Thịnh Hạ nói bằng giọng điệu thân thiết đến vậy. Dù gần đây hai người đã nói chuyện với nhau nhiều hơn nhưng vẫn là lần đầu có kiểu này. Hắn nói: "Cậu hỏi đi."
"Sao cậu biết trong tủ sắt có người?" Thịnh Hạ tự hỏi bản thân không phát ra âm thanh nào, vì chút tự trọng còn sót lại nên thậm chí còn không hề có chút tiếng động nào nữa.
Cố Văn Dục trả lời: "Tiếng hít thở."
"Hả?"
"Tiếng hít thở của cậu khi đó rất nặng, còn hơi dốc. Rất rõ ràng." Cố Văn Dục chỉ vào tai mình: "Lỗ tai tôi thính lắm."
Thịnh Hạ gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy sao cậu không mở cửa ra?"
Cố Văn Dục cười: "Thật ra cậu chỉ muốn hỏi câu này thôi phải không? Con người cậu thích vòng vo thật đấy."
"Thế giới người lớn đều là nhìn thấu mà không vạch trần." Thịnh Hạ bất đắc dĩ nói.
Cố Văn Dục bị chọc cười: "Người lớn á? Cậu bao nhiêu rồi, cậu chỉ mới là một đứa trẻ con thôi."
"Tôi đã không còn là trẻ con từ lâu rồi." Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng biến mất hoàn toàn. Chỉ những ai có ba mẹ mới có tư cách sống như trẻ con. Cậu thì không còn nữa.
"Cậu muốn nghe lời nói thật hay giả?" Cố Văn Dục hỏi lại.
"Giả." Không phải Thịnh Hạ một hai phải có được câu trả lời.
"Vì lòng tự trọng của người trong cuộc. Chẳng ai muốn để người ngoài nhìn thấy hết sự thảm hại của mình cả."
"Vậy còn thật?"
Cố Văn Dục cười nói: "Thú thật thì tôi chẳng có hứng thú làm người hùng, giúp cậu chỉ là tiện tay thôi."
Thịnh Hạ cũng cười theo. Cậu cảm thấy lời nói thật này rất 'Cố Văn Dục'. Trên người hắn có nét lười biếng phóng khoáng, tự do ngông cuồng, khiến người ta ganh tị từ tận đáy lòng.
"Cảm ơn."
Lời cảm ơn của Thịnh Hạ đến thật bất ngờ nhưng Cố Văn Dục vẫn nghe hiểu. Cảm ơn hành động tiện tay của hắn đã giúp Thịnh Hạ giữ được thể diện.
"Một câu cảm ơn là xong à?"
Có lẽ đã giải quyết được mâu thuẫn lớn nhất sau khi chuyển trường nên tâm trạng cậu được thả lỏng, hoặc cũng có lẽ vì đã lâu rồi không trò chuyện thoải mái với ai đến vậy, Thịnh Hạ bỗng muốn trêu chọc một câu.
Cậu làm bộ khó xử: "Tôi vốn định cảm ơn cậu đàng hoàng nhưng chẳng phải cậu vừa nói không thích làm người hùng à? Nên tôi mới đơn giản hóa thành một lời cảm ơn để tỏ bày tấm lòng mình."
"Vậy à? Được thôi, cậu kể kế hoạch ban đầu của cậu cho tôi nghe xem."
Thịnh Hạ: "..." Vội vàng thu hồi. GIF
Cố Văn Dục không chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi: "Bịa tiếp đi, tôi còn đang chờ đây này."
"Biết dừng đúng lúc là đức tính cao quý của con người." Thịnh Hạ nghiêm túc nói.
"Mồm miệng lanh lợi, chắc cậu quên còn có nhược điểm trong tay tôi rồi?"
Chết tiệt, Thịnh Hạ thầm mắng một câu.
"Hay là, cậu định dùng mấy lời bông đùa để tôi quên đi?"
PLAN A thất bại. Thịnh Hạ sờ gáy sách.
"Tôi thấy thái độ nói chuyện của cậu với tôi vừa rồi khác hẳn khi trước, chắc cậu không định làm thân với tôi để tôi không nỡ báo cáo cậu chứ?"
Mẹ kiếp. PLAN B cũng thất bại.
Thịnh Hạ cười gượng, nhỏ giọng nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
"Ha ha, tốt nhất là tôi nghĩ nhiều. Nhân tiện nói luôn, cậu đừng có mơ tưởng, nhược điểm này đã nằm trong tay tôi thì tôi sẽ cố gắng tận dụng nó."
Cố Văn Dục cười rất đáng bị ăn đánh.
Thịnh Hạ có linh cảm chẳng lành, cuộc sống trốn trong góc mà cậu hằng mong ước, sắp đi tong rồi.
Thịnh Hạ vừa ngồi xuống đã nhận được một mảnh giấy nhỏ. Trên giấy viết một câu: "Đúng là diễn viên giỏi."
Ngón tay cầm giấy của Thịnh Hạ siết chặt lại. Cậu biết nếu Cố Văn Dục ra mặt can thiệp chuyện của Tống Minh Quyết thì cậu sẽ gặp phiền phức, thậm chí là hoàn toàn không thể phản bác được.
Một lúc sau, cậu mới thả lỏng bàn tay đã tím tái của mình ra, cầm bút viết một câu: "Không hiểu cậu đang nói gì cả?"
"Vậy à? Hay chúng ta cũng tới nhà vệ sinh tâm sự đi?"
"Cậu muốn gì?"
Tiếng cười trầm thấp phá vỡ sự yên tĩnh, âm sắc khàn khàn nhưng lại nhẹ nhàng dễ chịu. Thịnh Hạ vô thức sờ vành tai mình.
Cố Văn Dục nghiêng người tới gần Thịnh Hạ, thì thầm bên tai cậu: "Muốn gì cậu cũng cho à?"
Thịnh Hạ tránh ra. Cố Văn Dục dựa vào quá gần, vượt qua khỏi phạm vi an toàn của cậu. Cậu cầm bút, viết từng nét bút dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Văn Dục: "Nói thẳng đi, đừng vòng vo." Nét bút cuối cùng lộ rõ gấp gáp và bất an.
"Tôi còn chưa nghĩ xong. Một cái thóp lớn thế này, tôi phải lợi dụng cho thật tốt mới được." Cố Văn Dục gõ nhẹ lên bàn, giọng điệu vô cùng vui sướng.
Thịnh Hạ nắm chặt cây bút.
Người bên cạnh mang theo nét nghịch ngợm xấu xa này hoàn toàn khác với người dịu dàng giữ lại chút thể diện cuối cùng cho cậu hôm ấy.
"Thưa cô." Tống Minh Quyết xuất hiện trước cửa lớp.
"Vào đi." Giáo viên tiếng Anh lạnh nhạt nói. Cô Trịnh gật đầu chào nhưng bà cũng không nói gì thêm.
Tống Minh Quyết không nói một lời bước vào lớp, gom hết sách vở bỏ vào ba lô, sau đó không cam lòng quay đầu nhìn Thịnh Hạ đang thản nhiên nhìn mình. Nhớ đến lời cảnh cáo của giáo viên, gã đành lặng lẽ bước ra khỏi lớp. Trước cửa lớp, ba mẹ gã và Trịnh Ban đều đang chờ, ba mẹ gã còn đang cười lấy lòng giáo viên.
Vừa thấy con trai đi ra, ba gã không kìm được mắng gã ngay trước mặt giáo viên: "Thứ mất dạy, đến trường không lo học hành. Về nhà ngay, tao phải dạy dỗ lại mày mới được!"
Ông ta nói rồi cười lấy lòng Trịnh Ban: "Được rồi, cô Trịnh, cô làm việc tiếp đi nhé. Chúng tôi sẽ đưa thằng bé về dạy dỗ lại. Mong cô nói giúp với nhà trường một tiếng, cho nó thêm một cơ hội nữa. Chắc chắn nó sẽ ngoan ngoãn học hành."
Cô Trịnh cũng khó từ chối thẳng thừng, chỉ gật đầu, sau đó quay sang nói với Tống Minh Quyết: "Em phải ghi nhớ lần này đấy. Nếu không nhờ Thịnh Hạ không truy cứu thì chuyện sẽ không kết thúc dễ vậy đâu. Tính tới tính lui thì người chịu thiệt vẫn là em thôi."
Tống Minh Quyết khẽ cắn môi, không nói gì, ấm ức không nói nên lời.
Ba Tống vỗ mạnh một cái lên lưng Tống Minh Quyết, giận dữ quát: "Cô giáo nói chuyện với mày mà thái độ mày vậy là sao?" Rồi ông ta quay sang nói vài câu khách sáo với cô Trịnh, sau đó kéo Tống Minh Quyết đi luôn.
Trong lớp, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt. Lý Thừa ngồi trên chỗ mình, sắc mặt rất khó coi.
[Chuyện gì vậy? Lần này rùm beng rồi đây.]
[Không biết nữa, tự nhiên có người trong nhóm nói là Tống Minh Quyết sắp bị đuổi học rồi.]
[Vãi thật, ngay lúc này mà bị đuổi, chắc không đâu.]
"Im lặng, im lặng, sắp thi tháng rồi mà mấy em còn quan tâm chuyện linh tinh nữa. Được rồi, chúng ta tiếp tục sửa đề." Giáo viên tiếng Anh khó lắm mới kéo mọi người về được, tiếp tục giảng bài.
Các bạn trong lớp cũng không bàn tán nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn có người lén nhìn Thịnh Hạ. Thịnh Hạ đều bình thản đón nhận, như thể không có chuyện gì xảy ra cả.
Tối hôm đó, diễn đàn trường xuất hiện một bài đăng. Chuyện Tống Minh Quyết nhốt Thịnh Hạ trong tủ sắt tối đen bị bóc ra.
[Lần này đi quá giới hạn thật rồi, dù ghét người ta cỡ nào cũng không nên làm vậy.]
[Nghe nói Tống sắp bị buộc thôi học, gia đình vẫn đang cố gắng xin nhà trường đó.]
[Thế còn những người khác?]
[Không rõ. Nhưng ít nhất cũng sẽ bị kỷ luật.]
[Đáng đời, toàn là bọn tiếp tay thôi.]
[Có video làm bằng chứng, hình như là do một người trong bọn họ quay lại. Video đó khiến Tống không thể chối cãi được.]
[Mẹ nó. Mặc dù tôi không chấp nhận được chuyện bắt nạt bạn học nhưng càng không ưa mấy thể loại bạn bè hai mặt thế này.]
[+1]
...
[Biết ai quay không?]
[Còn ai nữa? Hai người còn lại đều là học sinh lớp dưới, sao dám quay chứ?]
Thịnh Hạ thoát khỏi diễn đàn, tắt điện thoại đi.
Cậu nằm trên chiếc giường sắt, nhìn chằm chằm trần nhà. Cậu biết mọi chuyện đã ngã ngũ, Tống Minh Quyết cũng bị buộc thôi học, gia đình chắc sẽ tìm cách chuyển trường, sau này sẽ không gặp lại nữa. Còn hai đàn em lớp dưới bị cảnh cáo, giờ chắc sợ đến chết, cũng không dám động tới cậu nữa.
Chỉ còn lại Lý Thừa.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi thả lỏng cười. Gã còn chưa lo cho thân mình xong, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không gây chuyện với cậu.
Mấy ngày tiếp theo, các bạn trong lớp vẫn không thân thiết với Thịnh Hạ nhưng bầu không khí đã dễ chịu hơn nhiều. Không còn người cố tình gây sự thì hiệu ứng dây chuyền cũng giảm đi.
Nhưng muốn sống chan hòa như bình thường vẫn rất khó. Dù sao cậu mang trên mình cái danh không tốt, chẳng ai muốn bị liên lụy vào lúc nhạy cảm thế này.
Thịnh Hạ cũng chỉ cần thế - sống như người vô hình trong một góc khuất. Không khí nhẹ nhàng khiến cậu vô thức để lộ ra hai đồng điếu.
"Ha ha."
Chỉ một tiếng cười nhẹ lại như lời triệu hồi từ ác ma, phá tan mọi bình yên xung quanh không để lại thứ gì.
Thịnh Hạ vẫn đang chờ Cố Văn Dục đưa ra điều kiện nhưng đối phương mãi vẫn không có hành động gì. Giống như một gã thợ săn đang kiên nhẫn quan sát con mồi, chờ đợi thời cơ tốt nhất để ra một chiêu tất trúng. Con mồi cảm nhận được uy hiếp dồn dập, từ bình tĩnh chuyển sang lo lắng, rồi dần trở nên bất an bứt rứt không thôi.
Vì thế, từ hôm đó, ngày nào Cố Văn Dục cũng đi học đúng giờ, không làm gì cả, chỉ im lặng học tập, viết bài, nghe giảng, thỉnh thoảng cười một tiếng, cười đến mức khiến hai bạn học ngồi bàn trước đều lạnh sống lưng.
Giờ ra chơi, Vương Trạch không chịu nổi nữa, quay lại nói: "Anh Cố, em xin anh đấy, đừng vậy nữa mà, em rợn cả người rồi đây."
Cố Văn Dục đang vui nên nói thêm vài câu với cậu ta: "Cậu sợ cái gì?"
"Tớ chưa từng thấy cậu đi học đúng giờ thế này, có chuyện gì hả?" Nói rồi, cậu ta ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: "Cậu còn cười lạnh suốt nữa."
Cậu ta còn cố bắt chước tiếng cười nhẹ trầm thấp của Cố Văn Dục nhưng giọng cậu ta vốn đã to lớn nên chỉ có thể bắt chước ra một phiên bản lỗi.
Tả Minh nghe xong cũng phải bật cười: "Cậu bắt chước cái quỷ gì vậy, không giống nổi một phần một ngàn nữa."
Vương Trạch bĩu môi: "Biết là không giống rồi, tiếng cười của anh Cố tự mang khí thế vương giả trời sinh mà." Rồi quay sang hỏi Cố Văn Dục: "Anh Cố, thật đấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tớ tò mò thật đấy, cầu xin cậu nói cho tớ biết đi."
"Bạn Thịnh, cậu nói xem?" Cố Văn Dục đột ngột nói một câu như vậy. Cả Vương Trạch và Tả Minh đều quay sang nhìn Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ ngượng ngùng đáp: "Tôi... Tôi không rõ lắm."
Cố Văn Dục không tha, nói tiếp: "Ồ, vậy hả? Tôi không tin."
Thịnh Hạ lộ ra một nụ cười giả, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Cố Văn Dục đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, cậu có biết ai là người quay video đó không?"
Thịnh Hạ nuốt nước bọt: "Không biết."
"Là ai thế? Anh Cố, cậu biết à?" Tả Minh chen vào nói: "Trên diễn đàn có người bảo là Lý Thừa."
"Thế à? Ai là người tiết lộ thông tin này nhỉ?" Cố Văn Dục lại quay đầu nhìn Thịnh Hạ, tiếp tục nói xong nửa câu còn lại: "Cậu nói xem? Bạn Thịnh."
Ánh mắt của Tả Minh và Vương Trạch lại đổ dồn lên Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ cảm thấy lớp mặt nạ lạnh nhạt của mình sắp không giữ nổi nữa rồi. Cậu gượng gạo nói: "Các cậu học xong bài 'Đằng Vương Các Tự' chưa? Viết chính tả bài 'Ly Tao' chưa? Đọc hiểu được hết bài 'Tiêu Dao Du' không?"
Vương Trạch lập tức bị đánh lạc hướng, hét lên: "Chết rồi, lát nữa tiết Ngữ Văn kiểm tra miệng hả? Không thể nào, vừa vào đã là combo ác mộng rồi." Cậu ta nhìn Thịnh Hạ với vẻ mặt đáng thương.
Thịnh Hạ chỉ tặng cho một ánh mắt đầy ẩn ý: Tự hiểu đi.
Vương Trạch la oai oái, vội lật sách bắt đầu nước tới chân mới nhảy.
"Không tệ ha. Không chỉ giỏi diễn mà còn giỏi đánh lạc hướng nữa." Cố Văn Dục chống cằm, trêu ghẹo.
Lúc này, Thịnh Hạ cảm thấy mình như đã cưỡi trên lưng hổ không thể xuống được, đành cắn răng tiếp lời: "Vậy cậu có thuộc chưa?"
Cố Văn Dục gật đầu, hỏi lại: "Hay cậu kiểm tra tôi xem?"
Thịnh Hạ lập tức đổi giọng: "Không cần đâu, tôi tin cậu."
Cố Văn Dục nhướng mày: "Cùng phát chi bắc, hữu minh hải giả, thiên trì dã. Câu sau là?"
Thịnh Hạ: "..."
Vương Trạch lập tức quay đầu lại: "Tớ biết, tớ biết. Hữu ngư yên, kỳ quảng số thiên lý, vị hữu tri kỳ tu giả, kỳ danh vi côn." Nói xong còn lộ ra gương mặt chờ khen ngợi, ai ngờ Cố Văn Dục chẳng thèm nhìn. Cậu ta đành quay đầu nhìn theo ánh mắt Cố Văn Dục, cũng nhìn chằm chằm Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ gượng cười, cứng ngắc giơ ngón tay cái về phía Vương Trạch.
Vương Trạch đắc ý quay lại tiếp tục ôn bài.
"Cậu nói xem, tôi có nên đi điều tra IP ẩn danh đó không? Người nọ đẩy hết mũi dùi sang hướng Lý Thừa mà chẳng mất chút sức nào cả."
"Cậu điều tra làm gì?" Thịnh Hạ lật sách, một trang lại một trang.
"Biết đâu đó là người quay video. Chắc là... Chắc là không phải cậu đâu nhỉ?" Cố Văn Dục lười biếng nhướng mày, giọng nhẹ bẫng, chữ 'cậu' cuối cùng càng nhấn mạnh hơn.
Thịnh Hạ đã lật đến trang cuối, chắp tay gập sách lại, dùng ngón tay gảy mép sách để phát ra tiếng soạt soạt.
"Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi bị đánh thê thảm như vậy, lấy đâu ra sức quay video nữa."
"Cũng đúng." Cố Văn Dục gật đầu, nói tiếp: "Dù gì người đó cũng giúp cậu, còn là một mũi tên trúng hai con chim nữa."
Thịnh Hạ gật đầu, đáp có lệ. Cậu không biết Cố Văn Dục nhắc đến "giúp" là vô tình hay cố ý nhưng người thật sự giúp cậu lại chính là Cố Văn Dục.
"Này, tôi hỏi cậu một chuyện được không?"
Cố Văn Dục hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Thịnh Hạ nói bằng giọng điệu thân thiết đến vậy. Dù gần đây hai người đã nói chuyện với nhau nhiều hơn nhưng vẫn là lần đầu có kiểu này. Hắn nói: "Cậu hỏi đi."
"Sao cậu biết trong tủ sắt có người?" Thịnh Hạ tự hỏi bản thân không phát ra âm thanh nào, vì chút tự trọng còn sót lại nên thậm chí còn không hề có chút tiếng động nào nữa.
Cố Văn Dục trả lời: "Tiếng hít thở."
"Hả?"
"Tiếng hít thở của cậu khi đó rất nặng, còn hơi dốc. Rất rõ ràng." Cố Văn Dục chỉ vào tai mình: "Lỗ tai tôi thính lắm."
Thịnh Hạ gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy sao cậu không mở cửa ra?"
Cố Văn Dục cười: "Thật ra cậu chỉ muốn hỏi câu này thôi phải không? Con người cậu thích vòng vo thật đấy."
"Thế giới người lớn đều là nhìn thấu mà không vạch trần." Thịnh Hạ bất đắc dĩ nói.
Cố Văn Dục bị chọc cười: "Người lớn á? Cậu bao nhiêu rồi, cậu chỉ mới là một đứa trẻ con thôi."
"Tôi đã không còn là trẻ con từ lâu rồi." Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng biến mất hoàn toàn. Chỉ những ai có ba mẹ mới có tư cách sống như trẻ con. Cậu thì không còn nữa.
"Cậu muốn nghe lời nói thật hay giả?" Cố Văn Dục hỏi lại.
"Giả." Không phải Thịnh Hạ một hai phải có được câu trả lời.
"Vì lòng tự trọng của người trong cuộc. Chẳng ai muốn để người ngoài nhìn thấy hết sự thảm hại của mình cả."
"Vậy còn thật?"
Cố Văn Dục cười nói: "Thú thật thì tôi chẳng có hứng thú làm người hùng, giúp cậu chỉ là tiện tay thôi."
Thịnh Hạ cũng cười theo. Cậu cảm thấy lời nói thật này rất 'Cố Văn Dục'. Trên người hắn có nét lười biếng phóng khoáng, tự do ngông cuồng, khiến người ta ganh tị từ tận đáy lòng.
"Cảm ơn."
Lời cảm ơn của Thịnh Hạ đến thật bất ngờ nhưng Cố Văn Dục vẫn nghe hiểu. Cảm ơn hành động tiện tay của hắn đã giúp Thịnh Hạ giữ được thể diện.
"Một câu cảm ơn là xong à?"
Có lẽ đã giải quyết được mâu thuẫn lớn nhất sau khi chuyển trường nên tâm trạng cậu được thả lỏng, hoặc cũng có lẽ vì đã lâu rồi không trò chuyện thoải mái với ai đến vậy, Thịnh Hạ bỗng muốn trêu chọc một câu.
Cậu làm bộ khó xử: "Tôi vốn định cảm ơn cậu đàng hoàng nhưng chẳng phải cậu vừa nói không thích làm người hùng à? Nên tôi mới đơn giản hóa thành một lời cảm ơn để tỏ bày tấm lòng mình."
"Vậy à? Được thôi, cậu kể kế hoạch ban đầu của cậu cho tôi nghe xem."
Thịnh Hạ: "..." Vội vàng thu hồi. GIF
Cố Văn Dục không chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi: "Bịa tiếp đi, tôi còn đang chờ đây này."
"Biết dừng đúng lúc là đức tính cao quý của con người." Thịnh Hạ nghiêm túc nói.
"Mồm miệng lanh lợi, chắc cậu quên còn có nhược điểm trong tay tôi rồi?"
Chết tiệt, Thịnh Hạ thầm mắng một câu.
"Hay là, cậu định dùng mấy lời bông đùa để tôi quên đi?"
PLAN A thất bại. Thịnh Hạ sờ gáy sách.
"Tôi thấy thái độ nói chuyện của cậu với tôi vừa rồi khác hẳn khi trước, chắc cậu không định làm thân với tôi để tôi không nỡ báo cáo cậu chứ?"
Mẹ kiếp. PLAN B cũng thất bại.
Thịnh Hạ cười gượng, nhỏ giọng nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
"Ha ha, tốt nhất là tôi nghĩ nhiều. Nhân tiện nói luôn, cậu đừng có mơ tưởng, nhược điểm này đã nằm trong tay tôi thì tôi sẽ cố gắng tận dụng nó."
Cố Văn Dục cười rất đáng bị ăn đánh.
Thịnh Hạ có linh cảm chẳng lành, cuộc sống trốn trong góc mà cậu hằng mong ước, sắp đi tong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com