Ngay Dem Dieu Muon Di Cover Thuy Thao
Thanh Thủy vươn vai đón ánh mặt trời, bên tay nặng trịch, bé gái vẫn còn ngủ say giấc bên cạnh cô, có lẽ tối quá vận động kịch liệt làm nàng ngủ ngon hơn chăng ?Cô nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, thay đồ rồi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.Đến khi trở lại thì con mèo lười vẫn còn ngáy o o. Cô đi tới nhéo nhéo mũi nàng :- Bé ~~- Dì, ưʍ..... - Ngọc Thảo chu chu môi, mở mắt ra, ngáp một cái rõ to.- Thức dậy, đồng phục dì ủi treo trong phòng tắm, mau xuống ăn sáng.- Ưʍ....ôm bé cái. - Ngọc Thảo giơ tay ra vòi vĩnh, khuôn mặt chờ đợi.Thanh Thủy ôm bé gái vào lòng xoa đầu nàng. - Chiều nay học xong em tự về nhà được không, chìa khoá nhà dì đã cất trong cặp của em.- Dì đi đâu ạ ? - Ngọc Thảo chớp chớp mắt hỏi.- Dì về ăn cơm với ba mẹ.Ngọc Thảo bặm môi, hôm nay là sinh nhật của nàng, nàng vốn định cùng cô thổi nến, chắc là cô không để tâm đến, hoặc là cô đã quên. Không sao, nàng sẽ chờ, tối cô về cùng nàng hát bài happy birthday cũng được.Ngọc Thảo thoáng chút buồn bã, cọ vào ngực cô. - Dạ.Thanh Thủy biết rõ người trong lòng đang nghĩ gì liền cười, nâng mặt nàng lên hôn vào gò má cao :- Dì ăn bên đó ít thôi, sẽ mua bánh kem rồi về sớm mừng sinh nhật với cục cưng.Ngọc Thảo tủm tỉm cười, thì ra dì vẫn nhớ. Nàng hạnh phúc ôm lấy cô :- Vậy em sẽ nấu cơm chờ dì.- Được. - Thanh Thủy gật đầu, cọ mũi vào da thịt mềm mại của nàng, thoải mái hôn hít. Hôn từ gò má xuống tới cổ rồi ngực, liền bị Ngọc Thảo đẩy ra.- Dì, oaaaa.....dì xem tối qua dì cắn vυ" em đỏ hết rồi, chỗ này còn có dấu răng.Ngọc Thảo tối qua sau khi " học bài Sinh Học " ở thư phòng, liền bị cô đem về phòng ngủ làm tới mệt mỏi mà thϊếp đi, cho nên bây giờ cơ thể đều trần như nhộng.Nàng cầm lấy bầu ngực mình nâng lên cho cô xem. Trên đó còn dính vài dấu răng mờ nhạt và dấu hôn đỏ bầm.Thanh Thủy cúi người hôn vào ngực nàng - Xin lỗi, ai mượn em ngon quá làm chi.......Thanh Thủy sau khi tan làm liền tranh thủ trở về nhà thăm ba mẹ.- Ba mẹ.....Cô gọi khi thấy ông bà đang ngồi ở bàn ăn, có vẻ như đang chờ đợi. Cô đi vào đặt túi trái cây vào tủ lạnh.- Thanh Thủy, nhanh ra ăn cơm, chờ con mãi. - Bà Huỳnh vui vẻ xới cho cô một bát cơm đầy.- Minh đâu ba mẹ ? - Cô ngó, không thấy bóng dáng đứa nhỏ kia đâu.- Nó mới học về, đang tắm.Minh trên lầu bước xuống, mặc quần short cởi trần, thấy cô liền có chút sượng sùng :- Mẹ.- Ừ. - Cô với tay xới cho con trai bát cơm, khuôn mặt vốn dĩ lãnh đạm, bây giờ vì mối quan hệ với nàng mà càng trở nên căng thẳng hơn.Bà Huỳnh gắp cho con gái miếng thịt rồi hỏi thăm :- Việc làm ổn không con, thấy con vui vậy ?- Dạ ổn. - Cô đáp.Minh cười nhạt có ý châm chọc. - Đương nhiên là vui, mẹ còn nuôi một học sinh trong nhà mà.- Chuyện của con sao ? - Cô trừng mắt với con trai.- Thanh Thủy, chuyện này là sao ? - ông bà tuy muốn cô có người bên cạnh, nhưng nếu người ngoài biết cô đang ăn ở với học sinh của mình thì phải làm sao ?- Con thích em ấy. Em ấy cũng thích con. - Cô cảm thấy chẳng có gì là sai trái, bọn họ chưa ai có gia đình, cho dù là tình hay lí đều hợp lệ.Minh hậm hực, nhìn ông bà Huỳnh mách lẻo. - Ông bà nội, cô ta chia tay con chưa bao lâu đã tìm người mới, còn là mẹ của con.
Thanh Thủy cười. - Chia tay cũng không phải là chết, muốn Ngọc Thảo để tang 3 năm hay sao ?- Mẹ..... - Minh cuộn tay lại căm phẫn.Cô vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh nhìn con trai mình. - Khôn hồn thì sống cho đàng hoàng lại. Còn gây chuyện ở trường, mẹ không ngại đuổi học con đâu.Minh nuốt khan, đem đũa đặt xuống, đôi mắt anh sớm nhiễm một tầng sương :- Mẹ không thương con, mẹ chỉ yêu Ngọc Thảo, mẹ không thương mẹ của con.Nghe nhắc tới người đó, cô liền lớn tiếng phản bác. - Mẹ và Trịnh Linh là tình nghĩa, không phải tình yêu. Minh, mẹ tưởng con hiểu chuyện, ai ngờ....- Thôi, mẹ con hai đứa bây, mỗi đứa nhịn một câu. Minh, con không được hỗn với mẹ. - Ông Huỳnh nhíu mày mắng cả hai người.- Con không hỗn, mẹ chưa từng yêu mẹ Trịnh Linh của con. - Minh rống lên cãi với cô. Từ khi anh còn nhỏ, anh chưa từng nghe Thanh Thủy nhắc tới người sinh ra anh bất kì lần nào.
- Đó là sự thật. Mẹ không yêu cô ấy, con....sự có mặt của con cũng chính là do hoàn cảnh mà có con, vậy mà bấy lâu nay mẹ vẫn lo lắng nuôi nấng con, bây giờ con trách mẹ ? - Thanh Thủy đứng dậy, tay cuộn thành quyền, tròng mắt cô hơi dao động, cô thương Minh nhưng đối với Trịnh Linh cô chưa từng đặt tâm tư nơi cô ấy. Ai nói cô lạnh lùng cũng được, tình cảm vốn dĩ không thể ép buộc được. Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không có ngoại lệ.Cô chống tay xuống bàn, hơi thở dần nặng nhọc nói :- Minh, sau khi Trịnh Linh mất, mẹ hoàn toàn có thể vứt bỏ con, nhưng mẹ đã không làm, vì con mang trong người dòng máu của mẹ. Mẹ thương con. Còn chuyện của Ngọc Thảo, mẹ biết tình cảm là thứ không thể điều khiển, mẹ biết mẹ không đúng khi thích Ngọc Thảo. Nhưng mẹ có giành giật với con không ?Minh đứng sững đó nghe cô chỉ trích. Phải, Thanh Thủy hoàn toàn có thể phủi bỏ mọi quan hệ với Minh sau khi ông Huỳnh được hỗ trợ mổ tim năm ấy, nhưng cô đã yêu thương, chăm sóc anh ngần ấy năm.Cô thích Ngọc Thảo, nhưng chưa từng lên tiếng, cô không giành giật, chẳng dám mở lời, chỉ âm thầm yêu như kẻ khờ. Là Minh đánh mất Ngọc Thảo vào tay cô.Thanh Thủy cười nhạt.- Không hề, mẹ luôn muốn con và Ngọc Thảo hạnh phúc. Vậy còn con ? Con cắm sừng Ngọc Thảo, con có đáng mặt đàn ông không ? Con không mang cho cô ấy hạnh phúc thì tại sao lại ngăn cấm mẹ ? Mẹ cũng là con người, mẹ cũng cần yêu thương.Cô nói xong trực tiếp quay bước đi ra ngoài, để lại Minh hét lớn :- Mẹ....mẹ.....Thanh Thủy mang theo tâm trạng không vui lái xe trở về, khi đi ngang tiệm bánh không quên mua một chiếc bánh kem nhỏ nhỏ cho bé gái nhà mình.
Thanh Thủy bước vào nhà, cái lạnh vẫn còn bám lấy áo khoác của cô. Thanh Thủy phủi phủi ít tuyết dính trên vai rồi nhìn vào trong, Ngọc Thảo đang đứng ở bếp.Ngọc Thảo thấy cô liền chạy ra bên ngoài cười reo lên :- Dì ~~~~ bên ngoài lạnh lắm đúng không, vào đây bé ôm dì.Tâm trạng Thanh Thủy thoáng chốc đã được vực dậy, cô mỉm cười dang tay ôm lấy cục bông nhỏ vào lòng. Y như được sạc pin, Thanh Thủy thấy ngọt ngào từ tận đáy lòng.Ngọc Thảo nhón chân hôn lên má cô. - Moahhh moahhh, sao vậy, sao lại xị mặt ra ? Bên nhà ông bà không vui à ? - Ngọc Thảo xoa gò má cô hỏi han.- Minh nhắc chuyện mẹ của thằng bé. - Thanh Thủy đi cùng nàng vào trong, vừa nói.- Em không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng em luôn bên cạnh dì. - Ngọc Thảo ngước lên nhìn cô, nói một câu an ủi. Nàng không muốn can thiệp vào quá khứ của cô, nàng chỉ quan tâm hiện tại cô đang bên cạnh nàng thôi.
- Em đang làm gì vậy cục cưng ? - Thanh Thủy đi với nàng vào bếp, thấy rất nhiều đồ ăn, trông bắt mắt vô cùng.Ngọc Thảo đi tới cầm lấy một li nước màu ngà ngà đưa lên cho cô :- Em biết dì về sẽ bị lạnh, nên đã pha nước gừng với mật ong.- Không phải nhà đã hết mật ong hay sao ? - Thanh Thủy hớp một ít rồi gật đầu, quả nhiên ấm áp thật, không biết do nước hay do người pha nữa.- Em mua ở siêu thị. Dì nếm một chút mật ong này thử xem có ngọt giống loại dì hay dùng không ?Ngọc Thảo lả lơi nhìn cô, cầm lọ mật ong, trét một ít vào ngón tay, sau đó cởi nút áo sơ mi đang mặc, bầu vυ" no tròn nhảy ra. Nàng thoa mật ong vào đầṳ ѵú mình rồi cười tủm tỉm :- Dì ~~~ nếm xem.Máu nóng trong người cô dâng lên, tiểu yêu tinh này lại dụ dỗ cô. Cô bóp lấy eo nàng, kéo nàng lại sát gần mình. Cô từ từ cởϊ áσ nàng ra rồi cọ hai trán với nhau. - Ý em là mật ong, hay là vυ" của em ?
- Cả hai.Ngọc Thảo ôm đầu cô ấn vào ngực mình.Thanh Thủy quấn lấy nàng, đầu cúi thấp ngậm lấy bầu vυ" trắng trẻo thơm tho vào miệng.Mật ong ngọt lịm chảy vào cuống họng cô, cô thè lưỡi liếʍ lấy rồi ra sức bú ʍúŧ, tận hưởng hương vị ngọt ngào từ cô gái nhỏ.- Ưʍ.....ưʍ....dì.....ngọt không ? - Ngọc Thảo ngửa ra ôm lấy đầu cô, tay luồn vào mái tóc dài của cô, từng cái bú ʍúŧ của cô như có điện , khiến cả người nàng tê dại.- Rất ngọt, rất ngon....Thanh Thủy tách ra, khoé miệng vẫn còn dính nước bọt trộn với ít mật ong, Ngọc Thảo nhón người mυ"ŧ hết sạch rồi nhướn mắt hỏi cô :- Nữa không ?- Nữa. - Thanh Thủy ôm eo nàng, nhìn nàng đang bán khoả thân trước mặt mình, thật muốn hung hăng đem nàng đè xuống chiều chuộng một phen.
- Dì muốn nếm chỗ nào ? - Ngọc Thảo lã lơi ỏng ẹo, tay sờ sờ yết hầu cô.Thanh Thủy luồn tay vào khu tư mật, cách một lớp qυầи ɭóŧ mà ôm lấy âʍ ɦộ nhỏ. - Chỗ này. - nói xong còn tà ác bóp nhẹ.- Ưʍ....á..... không được, ăn cơm đã, đồ ăn nguội mất. - Ngọc Thảo lấy tay cô ra, nàng không bài xích nhưng cũng ăn cơm đã. Cho dù có chết trên giường cũng phải thành con ma no.Thanh Thủy cười cười, khi nãy sờ hình như chỗ kia của nàng đã ẩm ướt.Nàng mặc lại áo, đem li nước còn phân nửa đến cho cô :- Trước dì uống nước gừng mật ong cho ấm bụng đi. Em dọn chén.Ngọc Thảo tất bật dọn thức ăn ra bàn, còn cô thì đem bánh kem ra, cắm lên đó cây nến số 18.- Oa, bánh đẹp quá. - Ngọc Thảo reo lên, đây là lần đầu nàng được mừng sinh nhật, cảm xúc khó tả vô cùng.Họ ngồi bên cạnh nhau, Ngọc Thảo chắp tay lại cầu nguyện bên ánh nến lung linh.- Uớc cho chúng ta sẽ mãi mãi bên cạnh nhau.- Không ước gì cho em sao ? - Thanh Thủy vén tóc nàng qua một bên, khẽ nghiêng người hôn lấy mi mắt nàng.- Không, bên cạnh dì là đủ rồi.Nàng mỉm cười thổi nến rồi nhìn cô, trong không khí vô cùng ấm áp này, nàng ôm lấy cổ cô kéo xuống, cuốn vào một nụ hôn sâu.Nụ hôn từ hai phía bao giờ chẳng mặn nồng, Thanh Thủy giữ gáy nàng, đem lưỡi luồn vào trong tìm lưỡi Ngọc Thảo, tìm thấy liền quấn lại mυ"ŧ máp.Đến khi thấy Ngọc Thảo sắp ngạt mới buông tha.Cô xoa đầu nàng. - Chúc mừng sinh nhật công chúa. Công chúa đã trưởng thành rồi.- Hỏng chịu, chỉ muốn là em bé của dì ~~~~Nhìn vẻ nũng nịu đó, biết rõ bé gái bây giờ vẫn chưa thể nào trưởng thành được, cô nuông chiều đáp ứng. - Haha, được, là em bé, mãi mãi là em bé của dì. Dì thương em.
Cô loay hoay tìm trong túi áo ra một hộp nhung đỏ.- Đây, quà của công chúa.Cô mở ra, một cặp nhẫn vàng, tuy đơn giản nhưng vô cùng tinh tế. Cô đem chiếc nhỏ hơn xỏ vào ngón áp út nàng :- Dì đặt cọc trước, đợi Ngọc Thảo ra trường chúng ta sẽ kết hôn.Ngọc Thảo hạnh phúc vuốt ve chiếc nhẫn, rồi đem chiếc còn lại xỏ vào tay cô. Hai ngón tay móc nghoéo lại với nhau thật chặt. Ngọc Thảo mỉm cười, thân xác này đã là của cô, trái tim cũng thuộc về cô, trên người nàng còn có vật chứng tình yêu của cô trao, nàng thật sự trọn vẹn là người của cô.Thanh Thủy lại đem trong túi ra một tờ giấy, cô gãi đầu :- Dì đã sang tên căn nhà này cho em, để em an tâm, nếu dì không tốt với em, có thể trực tiếp đuổi dì đi. Dì rất yêu em.Ngọc Thảo ôm lấy cô mà cọ mũi vào. - Em yêu dì. Em không cần nhà, không cần bất cứ thứ gì, em chỉ cần dì. Dì đừng bỏ em. - Nàng thút thít. Thanh Thủy thật sự đối xử với nàng quá tốt. Vậy mà kiếp trước nàng lại bỏ lỡ cô, thật là ngu ngốc. Nếu nàng không trùng sinh, nhất định sẽ hối hận đến muôn đời.
- Tèm lem y như con mèo xấu xí. - Thanh Thủy tách nàng ra, vuốt hết nước mắt dính trên mi nàng.- Dám nói em xấu xí. Gừ....- Ngọc Thảo giơ móng vuốt, cào cào vào cổ cô.- Ui đau...aaaa...em không xấu, là dì xấu. Ngoan....ăn cơm mau.Bữa cơm diễn ra vô cùng đầm ấm, sau khi ăn cơm xong trong khi nàng đang loay hoay dọn dẹp mọi thứ thì cô rửa chén, đến khi mọi thứ đã sạch sẽ cô lại mở tủ ra tìm thứ gì đó.- Dì tìm gì thế ? - Ngọc Thảo hỏi.Cô cầm trên tay lọ mật ong rồi nói. - Dì định pha tí nước gừng mật ong nữa.- Để em.Nàng mở nắp, lấy ngón tay quệt một tí mật ong, đưa vào miệng cho cô mυ"ŧ.Thanh Thủy mυ"ŧ sạch, vẻ mặt hài lòng nhìn nàng, quả nhiên tiểu dâʍ đãиɠ này thật sự hiểu ý cô. Cô thích sự quyến rũ mời gọi này, bất quá cô tin nàng chỉ thể hiện sự dâʍ đãиɠ này với một mình cô.
- Ngọt không ? - Ngọc Thảo hỏi, ngó khuôn mặt đang say đắm của cô.- Không.- Sao vậy ?- Mật ong để ở đây sẽ ngọt hơn. - Thanh Thủy trực tiếp cởi đồ ngủ của nàng ra, cởi luôn đồ lót, cô trét mật ong thoa vào hai đầṳ ѵú nàng rồi đưa miệng vào mυ"ŧ lấy.- Ưʍ......aaa.....ư ư.....dì à, mạnh chút.....ưʍ..... sướиɠ. - Ngọc Thảo ưỡn cong người, eo bị cô túm chặt không thể cử động, chân nàng vô thức quấn lên eo cô, tư thế vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.Thanh Thủy một bên nhào nặn, một bên mυ"ŧ lấy sự ngọt lịm từ mật ong, đầu lưỡi đá lên đá xuống đầṳ ѵú hồng, còn ngang tàn cắn một cái thật nhẹ khiến Ngọc Thảo phải rít lên qua kẽ răng.- Bên này nữa dì.....nếm xem có ngọt không ? - Ngọc Thảo cầm bên vυ" kia dâng lên cho cô.
Thanh Thủy chụp lấy bỏ vào miệng mà bú ʍúŧ, cái lưỡi không xương liếʍ láp vòng quanh vυ" rồi mυ"ŧ mạnh vào, khiến nó đỏ ao lên.- Ư......tê quá.....sướиɠ....ưʍ....- Ngọt, rất ngọt, em bé của dì rất ngọt. - Thanh Thủy không tiếc lời khen, môi cô vẫn còn đọng vị ngọt, không biết do mật ong hay do cơ thể người đối diện.Ngọc Thảo đẩy cô ra, chu chu cánh môi lên, tay chỉ vào môi cô :- Để em nói cho dì nghe, mật ong để ở một chỗ còn ngọt hơn.- Chỗ nào ? - Thanh Thủy dù biết rõ nàng đang nói tới địa phương nào, cô vẫn lưu manh muốn nàng trực tiếp nói ra.- Dì lấy một tí đi, em chỉ cho dì.Thanh Thủy ngoan ngoãn đem quệt một ít vào đầu ngón tay rồi giơ ra.Ngọc Thảo cầm tay cô, đưa xuống giữa hai chân mình, quệt vào âʍ ɦộ nhỏ, chà xát lên hạt đậu hồng đang cương lên vì động tình :
- Ưʍ.....chỗ này......sẽ ngọt hơn....- Dì không tin. - Thanh Thủy ngón tay vẫn chà vào hạt đậu, cô thấy cơ thể nàng đang run từng hồi, cô hài lòng xoa nhanh thêm chút.- Dì nằm xuống, em " đút " dì ăn. - Ngọc Thảo đẩy cô nằm xuống nền nhà rồi từ từ ngồi lên bụng cô, nhưng cũng vểnh cao lên tránh để nơi tư mật kia không đυ.ng vào áo cô.Âʍ ɦộ nhỏ dính đầy mật ong đang ở trước tầm mắt cô, Thanh Thủy nuốt nước bọt, cầm lấy hai bắp đùi nàng bóp chặt.- Dì, nhanh nếm, chảy ra mất. - Ngọc Thảo nâng mông lên, di chuyển dần lên mặt cô.Đến khi cả âʍ ɦộ hồng hào đã nằm gọn trong miệng cô, nàng mới thoả mãn than.- Ưʍ......Thanh Thủy hai tay ôm mông nàng đẩy mạnh vào, lưỡi ra sức liếʍ hết mật ngọt đang chảy ra, mật ong và dịch tình trộn vào thành một thứ nước vô cùng kì lạ, cô mυ"ŧ hết, vị ngọt từ đầu lưỡi lan ra khoang miệng rồi chảy vào cuống họng, cuối cùng bị Thanh Thủy nuốt sạch.
Ngọc Thảo đưa đẩy hông, khiến âʍ ɦộ lầy lội càng dính chặt vào miệng cô. Nàng rên rĩ hỏi :- Á....ưʍ....ưʍ......sao, dì tin chưa ?- Tin.....Ngọt, thật ngọt.
Thanh Thủy cười. - Chia tay cũng không phải là chết, muốn Ngọc Thảo để tang 3 năm hay sao ?- Mẹ..... - Minh cuộn tay lại căm phẫn.Cô vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh nhìn con trai mình. - Khôn hồn thì sống cho đàng hoàng lại. Còn gây chuyện ở trường, mẹ không ngại đuổi học con đâu.Minh nuốt khan, đem đũa đặt xuống, đôi mắt anh sớm nhiễm một tầng sương :- Mẹ không thương con, mẹ chỉ yêu Ngọc Thảo, mẹ không thương mẹ của con.Nghe nhắc tới người đó, cô liền lớn tiếng phản bác. - Mẹ và Trịnh Linh là tình nghĩa, không phải tình yêu. Minh, mẹ tưởng con hiểu chuyện, ai ngờ....- Thôi, mẹ con hai đứa bây, mỗi đứa nhịn một câu. Minh, con không được hỗn với mẹ. - Ông Huỳnh nhíu mày mắng cả hai người.- Con không hỗn, mẹ chưa từng yêu mẹ Trịnh Linh của con. - Minh rống lên cãi với cô. Từ khi anh còn nhỏ, anh chưa từng nghe Thanh Thủy nhắc tới người sinh ra anh bất kì lần nào.
- Đó là sự thật. Mẹ không yêu cô ấy, con....sự có mặt của con cũng chính là do hoàn cảnh mà có con, vậy mà bấy lâu nay mẹ vẫn lo lắng nuôi nấng con, bây giờ con trách mẹ ? - Thanh Thủy đứng dậy, tay cuộn thành quyền, tròng mắt cô hơi dao động, cô thương Minh nhưng đối với Trịnh Linh cô chưa từng đặt tâm tư nơi cô ấy. Ai nói cô lạnh lùng cũng được, tình cảm vốn dĩ không thể ép buộc được. Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không có ngoại lệ.Cô chống tay xuống bàn, hơi thở dần nặng nhọc nói :- Minh, sau khi Trịnh Linh mất, mẹ hoàn toàn có thể vứt bỏ con, nhưng mẹ đã không làm, vì con mang trong người dòng máu của mẹ. Mẹ thương con. Còn chuyện của Ngọc Thảo, mẹ biết tình cảm là thứ không thể điều khiển, mẹ biết mẹ không đúng khi thích Ngọc Thảo. Nhưng mẹ có giành giật với con không ?Minh đứng sững đó nghe cô chỉ trích. Phải, Thanh Thủy hoàn toàn có thể phủi bỏ mọi quan hệ với Minh sau khi ông Huỳnh được hỗ trợ mổ tim năm ấy, nhưng cô đã yêu thương, chăm sóc anh ngần ấy năm.Cô thích Ngọc Thảo, nhưng chưa từng lên tiếng, cô không giành giật, chẳng dám mở lời, chỉ âm thầm yêu như kẻ khờ. Là Minh đánh mất Ngọc Thảo vào tay cô.Thanh Thủy cười nhạt.- Không hề, mẹ luôn muốn con và Ngọc Thảo hạnh phúc. Vậy còn con ? Con cắm sừng Ngọc Thảo, con có đáng mặt đàn ông không ? Con không mang cho cô ấy hạnh phúc thì tại sao lại ngăn cấm mẹ ? Mẹ cũng là con người, mẹ cũng cần yêu thương.Cô nói xong trực tiếp quay bước đi ra ngoài, để lại Minh hét lớn :- Mẹ....mẹ.....Thanh Thủy mang theo tâm trạng không vui lái xe trở về, khi đi ngang tiệm bánh không quên mua một chiếc bánh kem nhỏ nhỏ cho bé gái nhà mình.
Thanh Thủy bước vào nhà, cái lạnh vẫn còn bám lấy áo khoác của cô. Thanh Thủy phủi phủi ít tuyết dính trên vai rồi nhìn vào trong, Ngọc Thảo đang đứng ở bếp.Ngọc Thảo thấy cô liền chạy ra bên ngoài cười reo lên :- Dì ~~~~ bên ngoài lạnh lắm đúng không, vào đây bé ôm dì.Tâm trạng Thanh Thủy thoáng chốc đã được vực dậy, cô mỉm cười dang tay ôm lấy cục bông nhỏ vào lòng. Y như được sạc pin, Thanh Thủy thấy ngọt ngào từ tận đáy lòng.Ngọc Thảo nhón chân hôn lên má cô. - Moahhh moahhh, sao vậy, sao lại xị mặt ra ? Bên nhà ông bà không vui à ? - Ngọc Thảo xoa gò má cô hỏi han.- Minh nhắc chuyện mẹ của thằng bé. - Thanh Thủy đi cùng nàng vào trong, vừa nói.- Em không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng em luôn bên cạnh dì. - Ngọc Thảo ngước lên nhìn cô, nói một câu an ủi. Nàng không muốn can thiệp vào quá khứ của cô, nàng chỉ quan tâm hiện tại cô đang bên cạnh nàng thôi.
- Em đang làm gì vậy cục cưng ? - Thanh Thủy đi với nàng vào bếp, thấy rất nhiều đồ ăn, trông bắt mắt vô cùng.Ngọc Thảo đi tới cầm lấy một li nước màu ngà ngà đưa lên cho cô :- Em biết dì về sẽ bị lạnh, nên đã pha nước gừng với mật ong.- Không phải nhà đã hết mật ong hay sao ? - Thanh Thủy hớp một ít rồi gật đầu, quả nhiên ấm áp thật, không biết do nước hay do người pha nữa.- Em mua ở siêu thị. Dì nếm một chút mật ong này thử xem có ngọt giống loại dì hay dùng không ?Ngọc Thảo lả lơi nhìn cô, cầm lọ mật ong, trét một ít vào ngón tay, sau đó cởi nút áo sơ mi đang mặc, bầu vυ" no tròn nhảy ra. Nàng thoa mật ong vào đầṳ ѵú mình rồi cười tủm tỉm :- Dì ~~~ nếm xem.Máu nóng trong người cô dâng lên, tiểu yêu tinh này lại dụ dỗ cô. Cô bóp lấy eo nàng, kéo nàng lại sát gần mình. Cô từ từ cởϊ áσ nàng ra rồi cọ hai trán với nhau. - Ý em là mật ong, hay là vυ" của em ?
- Cả hai.Ngọc Thảo ôm đầu cô ấn vào ngực mình.Thanh Thủy quấn lấy nàng, đầu cúi thấp ngậm lấy bầu vυ" trắng trẻo thơm tho vào miệng.Mật ong ngọt lịm chảy vào cuống họng cô, cô thè lưỡi liếʍ lấy rồi ra sức bú ʍúŧ, tận hưởng hương vị ngọt ngào từ cô gái nhỏ.- Ưʍ.....ưʍ....dì.....ngọt không ? - Ngọc Thảo ngửa ra ôm lấy đầu cô, tay luồn vào mái tóc dài của cô, từng cái bú ʍúŧ của cô như có điện , khiến cả người nàng tê dại.- Rất ngọt, rất ngon....Thanh Thủy tách ra, khoé miệng vẫn còn dính nước bọt trộn với ít mật ong, Ngọc Thảo nhón người mυ"ŧ hết sạch rồi nhướn mắt hỏi cô :- Nữa không ?- Nữa. - Thanh Thủy ôm eo nàng, nhìn nàng đang bán khoả thân trước mặt mình, thật muốn hung hăng đem nàng đè xuống chiều chuộng một phen.
- Dì muốn nếm chỗ nào ? - Ngọc Thảo lã lơi ỏng ẹo, tay sờ sờ yết hầu cô.Thanh Thủy luồn tay vào khu tư mật, cách một lớp qυầи ɭóŧ mà ôm lấy âʍ ɦộ nhỏ. - Chỗ này. - nói xong còn tà ác bóp nhẹ.- Ưʍ....á..... không được, ăn cơm đã, đồ ăn nguội mất. - Ngọc Thảo lấy tay cô ra, nàng không bài xích nhưng cũng ăn cơm đã. Cho dù có chết trên giường cũng phải thành con ma no.Thanh Thủy cười cười, khi nãy sờ hình như chỗ kia của nàng đã ẩm ướt.Nàng mặc lại áo, đem li nước còn phân nửa đến cho cô :- Trước dì uống nước gừng mật ong cho ấm bụng đi. Em dọn chén.Ngọc Thảo tất bật dọn thức ăn ra bàn, còn cô thì đem bánh kem ra, cắm lên đó cây nến số 18.- Oa, bánh đẹp quá. - Ngọc Thảo reo lên, đây là lần đầu nàng được mừng sinh nhật, cảm xúc khó tả vô cùng.Họ ngồi bên cạnh nhau, Ngọc Thảo chắp tay lại cầu nguyện bên ánh nến lung linh.- Uớc cho chúng ta sẽ mãi mãi bên cạnh nhau.- Không ước gì cho em sao ? - Thanh Thủy vén tóc nàng qua một bên, khẽ nghiêng người hôn lấy mi mắt nàng.- Không, bên cạnh dì là đủ rồi.Nàng mỉm cười thổi nến rồi nhìn cô, trong không khí vô cùng ấm áp này, nàng ôm lấy cổ cô kéo xuống, cuốn vào một nụ hôn sâu.Nụ hôn từ hai phía bao giờ chẳng mặn nồng, Thanh Thủy giữ gáy nàng, đem lưỡi luồn vào trong tìm lưỡi Ngọc Thảo, tìm thấy liền quấn lại mυ"ŧ máp.Đến khi thấy Ngọc Thảo sắp ngạt mới buông tha.Cô xoa đầu nàng. - Chúc mừng sinh nhật công chúa. Công chúa đã trưởng thành rồi.- Hỏng chịu, chỉ muốn là em bé của dì ~~~~Nhìn vẻ nũng nịu đó, biết rõ bé gái bây giờ vẫn chưa thể nào trưởng thành được, cô nuông chiều đáp ứng. - Haha, được, là em bé, mãi mãi là em bé của dì. Dì thương em.
Cô loay hoay tìm trong túi áo ra một hộp nhung đỏ.- Đây, quà của công chúa.Cô mở ra, một cặp nhẫn vàng, tuy đơn giản nhưng vô cùng tinh tế. Cô đem chiếc nhỏ hơn xỏ vào ngón áp út nàng :- Dì đặt cọc trước, đợi Ngọc Thảo ra trường chúng ta sẽ kết hôn.Ngọc Thảo hạnh phúc vuốt ve chiếc nhẫn, rồi đem chiếc còn lại xỏ vào tay cô. Hai ngón tay móc nghoéo lại với nhau thật chặt. Ngọc Thảo mỉm cười, thân xác này đã là của cô, trái tim cũng thuộc về cô, trên người nàng còn có vật chứng tình yêu của cô trao, nàng thật sự trọn vẹn là người của cô.Thanh Thủy lại đem trong túi ra một tờ giấy, cô gãi đầu :- Dì đã sang tên căn nhà này cho em, để em an tâm, nếu dì không tốt với em, có thể trực tiếp đuổi dì đi. Dì rất yêu em.Ngọc Thảo ôm lấy cô mà cọ mũi vào. - Em yêu dì. Em không cần nhà, không cần bất cứ thứ gì, em chỉ cần dì. Dì đừng bỏ em. - Nàng thút thít. Thanh Thủy thật sự đối xử với nàng quá tốt. Vậy mà kiếp trước nàng lại bỏ lỡ cô, thật là ngu ngốc. Nếu nàng không trùng sinh, nhất định sẽ hối hận đến muôn đời.
- Tèm lem y như con mèo xấu xí. - Thanh Thủy tách nàng ra, vuốt hết nước mắt dính trên mi nàng.- Dám nói em xấu xí. Gừ....- Ngọc Thảo giơ móng vuốt, cào cào vào cổ cô.- Ui đau...aaaa...em không xấu, là dì xấu. Ngoan....ăn cơm mau.Bữa cơm diễn ra vô cùng đầm ấm, sau khi ăn cơm xong trong khi nàng đang loay hoay dọn dẹp mọi thứ thì cô rửa chén, đến khi mọi thứ đã sạch sẽ cô lại mở tủ ra tìm thứ gì đó.- Dì tìm gì thế ? - Ngọc Thảo hỏi.Cô cầm trên tay lọ mật ong rồi nói. - Dì định pha tí nước gừng mật ong nữa.- Để em.Nàng mở nắp, lấy ngón tay quệt một tí mật ong, đưa vào miệng cho cô mυ"ŧ.Thanh Thủy mυ"ŧ sạch, vẻ mặt hài lòng nhìn nàng, quả nhiên tiểu dâʍ đãиɠ này thật sự hiểu ý cô. Cô thích sự quyến rũ mời gọi này, bất quá cô tin nàng chỉ thể hiện sự dâʍ đãиɠ này với một mình cô.
- Ngọt không ? - Ngọc Thảo hỏi, ngó khuôn mặt đang say đắm của cô.- Không.- Sao vậy ?- Mật ong để ở đây sẽ ngọt hơn. - Thanh Thủy trực tiếp cởi đồ ngủ của nàng ra, cởi luôn đồ lót, cô trét mật ong thoa vào hai đầṳ ѵú nàng rồi đưa miệng vào mυ"ŧ lấy.- Ưʍ......aaa.....ư ư.....dì à, mạnh chút.....ưʍ..... sướиɠ. - Ngọc Thảo ưỡn cong người, eo bị cô túm chặt không thể cử động, chân nàng vô thức quấn lên eo cô, tư thế vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.Thanh Thủy một bên nhào nặn, một bên mυ"ŧ lấy sự ngọt lịm từ mật ong, đầu lưỡi đá lên đá xuống đầṳ ѵú hồng, còn ngang tàn cắn một cái thật nhẹ khiến Ngọc Thảo phải rít lên qua kẽ răng.- Bên này nữa dì.....nếm xem có ngọt không ? - Ngọc Thảo cầm bên vυ" kia dâng lên cho cô.
Thanh Thủy chụp lấy bỏ vào miệng mà bú ʍúŧ, cái lưỡi không xương liếʍ láp vòng quanh vυ" rồi mυ"ŧ mạnh vào, khiến nó đỏ ao lên.- Ư......tê quá.....sướиɠ....ưʍ....- Ngọt, rất ngọt, em bé của dì rất ngọt. - Thanh Thủy không tiếc lời khen, môi cô vẫn còn đọng vị ngọt, không biết do mật ong hay do cơ thể người đối diện.Ngọc Thảo đẩy cô ra, chu chu cánh môi lên, tay chỉ vào môi cô :- Để em nói cho dì nghe, mật ong để ở một chỗ còn ngọt hơn.- Chỗ nào ? - Thanh Thủy dù biết rõ nàng đang nói tới địa phương nào, cô vẫn lưu manh muốn nàng trực tiếp nói ra.- Dì lấy một tí đi, em chỉ cho dì.Thanh Thủy ngoan ngoãn đem quệt một ít vào đầu ngón tay rồi giơ ra.Ngọc Thảo cầm tay cô, đưa xuống giữa hai chân mình, quệt vào âʍ ɦộ nhỏ, chà xát lên hạt đậu hồng đang cương lên vì động tình :
- Ưʍ.....chỗ này......sẽ ngọt hơn....- Dì không tin. - Thanh Thủy ngón tay vẫn chà vào hạt đậu, cô thấy cơ thể nàng đang run từng hồi, cô hài lòng xoa nhanh thêm chút.- Dì nằm xuống, em " đút " dì ăn. - Ngọc Thảo đẩy cô nằm xuống nền nhà rồi từ từ ngồi lên bụng cô, nhưng cũng vểnh cao lên tránh để nơi tư mật kia không đυ.ng vào áo cô.Âʍ ɦộ nhỏ dính đầy mật ong đang ở trước tầm mắt cô, Thanh Thủy nuốt nước bọt, cầm lấy hai bắp đùi nàng bóp chặt.- Dì, nhanh nếm, chảy ra mất. - Ngọc Thảo nâng mông lên, di chuyển dần lên mặt cô.Đến khi cả âʍ ɦộ hồng hào đã nằm gọn trong miệng cô, nàng mới thoả mãn than.- Ưʍ......Thanh Thủy hai tay ôm mông nàng đẩy mạnh vào, lưỡi ra sức liếʍ hết mật ngọt đang chảy ra, mật ong và dịch tình trộn vào thành một thứ nước vô cùng kì lạ, cô mυ"ŧ hết, vị ngọt từ đầu lưỡi lan ra khoang miệng rồi chảy vào cuống họng, cuối cùng bị Thanh Thủy nuốt sạch.
Ngọc Thảo đưa đẩy hông, khiến âʍ ɦộ lầy lội càng dính chặt vào miệng cô. Nàng rên rĩ hỏi :- Á....ưʍ....ưʍ......sao, dì tin chưa ?- Tin.....Ngọt, thật ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com