Ngày Đêm Điều Muốn Dì (Cover) | Thủy-Thảo |
12. Chủ quyền
- Dì à ~~~~ chết mất....em không ra được.....khó chịu quá.... - Ngọc Thảo í ới gọi cô, âʍ ɦộ đã tiết ra rất nhiều nước nhưng nàng mãi không lêи đỉиɦ được, như thế làm tâm tình nàng bức bối uất ức hơn.- Đợi chút, tiểu dâʍ đãиɠ này.... - Thanh Thủy đạp ga nhanh hơn chút. Thử hỏi có ai vẫn còn bình tĩnh lái xe trong khi bạn gái ngồi bên cạnh đang thudam không ? Ngọc Thảo nghi ngờ mình sắp đắc đạo thành tiên.Đỗ xe vào nhà, Thanh Thủy nhanh chóng bế nàng trên tay đi vào nhà. Ngọc Thảo ngọ nguậy ôm cổ cô, dường như đã rất khó chịu.Thanh Thủy ngồi lên sofa, để nàng ngồi đối diện trên đùi mình, cô nhìn thấy âʍ ɦộ trắng trẻo trơn tru đang chảy nước thành dòng nhiễu dài hai bẹn đùi nàng, cô nuốt khan liền đem hai ngón tay dựng đứng lên rồi đâm vào.- Ưʍ.....thoải mái.....ngón tay dì thật dài....thật sâu....ưʍ....ư......làm em sướиɠ quá.... - Ngọc Thảo ưỡn người, cảm giác được lấp đầy thật vô cùng sảng khoái, nàng đưa đẩy hông, kɧoáı ©ảʍ càng ồ ạt kéo đến.Nàng tự tay cởϊ áσ đồng phục ra, đẩy áo ngực lên rồi cầm một bên vυ" đưa lên miệng vô van xin :- Dì, mυ"ŧ núʍ ѵú em đi, muốn......dì mυ"ŧ.....mau....dì.....Thanh Thủy bóp mông nàng thật mạnh rồi kê miệng vào ngậm lấy quả đào nhỏ lủng lẳng trước mặt, chiếc lưỡi kéo một vòng tròn quanh vυ" rồi tà ác cắn vào đầṳ ѵú hồng phấn.- Ư.....sướиɠ lắm.....dì...... - Ngọc Thảo ôm đầu cô ấn vào, bên dưới không ngừng nhún nhảy, làm nước tình được dịp tràn ra cửa động bám vào quần tây của Thanh Thủy.Ngọc Thảo vì khi nãy đã tự an ủi mình, nên Thanh Thủy chỉ đâm một lát, cộng thêm mυ"ŧ máp kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở vυ" thì Ngọc Thảo liền đạt cao trào.Cô rút hai ngón tay ra, dâʍ ŧᏂủy̠ không có vật che chắn liền trào ra bên ngoài, ướt mem quần của Thanh Thủy, một bãi lênh láng.Ngọc Thảo cọ cọ vào cổ cô nũng nịu :- Dì, đừng giận em nữa nha ?Thanh Thủy ôm lấy bé gái đang trần trụi, kéo vào trong lòng vỗ vễ. - Không giận nữa, em cũng không được bỏ dì đi lung tung nữa.- Em hứa. - Nàng nói xong vui vẻ ấn vào môi cô nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ.- Lên thay đồ đi, dì nấu cơm cho em ăn. - Thanh Thủy nhặt lại quần áo đưa cho nàng.Ngọc Thảo chẳng thèm mặc vào mà trực tiếp cầm lấy đi lên lầu, khi đi cái mông ngúng nguẩy, Thanh Thủy thấy rõ âʍ ɦộ nhỏ đang đỏ ao nhô ra ở phía sau, cô liếʍ môi, ông trời sao lại sinh ra một tiểu yêu nghiệt như thế không biết, thật muốn chạy tới đè nàng thao thêm một lần.Cô khắc chế bản thân, đi tới bếp làm cơm.Ngọc Thảo đi xuống thấy cô đang xắn tay áo, mang tạp dề thành thạo làm cơm liền vui vẻ ôm lấy cô từ phía sau.- Người yêu em thật đảm đang.- Ngày mai dì phải đi công tác ở thành phố X rồi, em ở nhà phải ngoan ngoãn chút biết không ?- Hả ? Dì đi mấy ngày ? - Ngọc Thảo tỏ vẻ không hài lòng, liền buông cô ra phồng má.- Ba ngày. - Thanh Thủy vẫn tiếp tục xào rau.- Hỏng chịu. - Ngọc Thảo ôm cô, lấy mũi ủi vào lưng cô không vui.- Ngoan, hay dì gửi em qua nhà cô Lương nha ? Cho cô Lương chăm sóc em giùm dì.- Hong, qua đó để ăn cơm chó hay gì ? - Đỗ Hà thường xuyên chạy qua nhà Lương Linh tá túc, nàng còn không biết hay sao, lỡ qua đó xem được mấy cảnh full hd không che thì thật mù con mắt.- Hay về nhà ba mẹ ? - Cô quay lại hôn vào má nàng, bé gái này luôn khiến cô phải lo lắng như thế.- Hong, em ở đây chờ dì về. - Nàng ôm cô, qua nhà ba mẹ cô lại phải đối diện với Minh, nàng không thích.
- Được. Cơm dì đã đặt sẵn, em đi học về họ sẽ giao đến cho em. Rảnh dì sẽ call video cho em.- Dì, em sẽ rất nhớ dì ~~~ - Con mèo nhỏ ở sau lưng cô làm đủ trò, khiến cô không thể nào tập trung được.- Nhóc con, đừng quậy, để dì làm cơm nào.Cô không nghe câu trả lời nhưng khi quay qua lại thấy một một cái bánh bao bị ngấm nước, đôi mắt Ngọc Thảo đỏ hoe nhìn cô, cô lắc đầu ôm lấy cục cưng vào lòng :- Chỉ có ba ngày thôi, khi nào trở về sẽ mua quà cho em chịu không ?- Chỉ cần dì về với em, em không cần quà. - Ngọc Thảo bám vào cô như con thằn lằn nhỏ. Từ sau khi nàng trùng sinh đều ở bên cạnh cô, bây giờ đột nhiên rời xa thấy có chút mất mát đau lòng, hình ảnh lúc nàng mất đi, Thanh Thủy cô đơn hiu quạnh bên mộ nàng lại hiện lên, nàng sợ đây chỉ là một giấc mơ.
- Dì sẽ tranh thủ.Thanh Thủy nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho Lương Linh báo rằng đã tìm được Ngọc Thảo, cũng bảo Đỗ Hà đừng quá lo lắng.Bọn họ ăn cơm xong đã vừa vặn 12h trưa, bên ngoài có tiếng chuông cửa. Thanh Thủy đi ra ngoài xem thử, là nhân viên giao hàng.- Có bưu kiện từ cô Lương Thùy Linh ạ ! Phiền chị kí tên.Thanh Thủy kí tên, sau đó cầm bưu kiện vào nhà, lẩm bẩm. - Cái quái gì đây ?Bên trên còn có tờ note :" Nhớ ra ngày mai cậu đi công tác, gửi cậu món đồ để ghi lại kỉ niệm với bé cưng nhà cậu "Ngọc Thảo rửa bát xong, thấy thứ trên tay cô liền ngạc nhiên :- Dì, cái gì dạ ?- Dì không biết. - Thanh Thủy đưa cho nàng, dù gì giữa bọn họ cũng không cần có bí mật.Ngọc Thảo vui vẻ vì được Thanh Thủy tín nhiệm, liền xé ra, thứ bên trong làm Thanh Thủy đỏ mặt tía tai.Ngọc Thảo giơ hộp bαo ©αo sυ gai lên xem xét, khuôn mặt hiện lên vẻ gian tà.Thanh Thủy cuộn tay lại mắng mỏ :- Cái....cái.....cái đồ mất nết Lương Thùy Linh. Đồ giáo viên không có đạo đức....Nhưng bé gái dường như rất vui, nàng cầm hộp bαo ©αo sυ trên tay hí hửng. - Em rất thích, dì, tối nay chúng ta thử đi....- Chỗ này của em vẫn còn rất non, không thể dùng món này. - Thanh Thủy nói xong còn minh hoạ, sờ xuống hai chân nàng.Ngọc Thảo đẩy cô ra. - Dì đừng làm ra vẻ đàng hoàng, dì còn chơi em bằng ba ngón, non với già cái gì ?- Dì.... - Thanh Thủy câm nín.- Chụt....ngủ trưa hoyyyyy.... - Nói xong liền kéo cô lên phòng ngủ.Nằm trên giường được cô ôm, Ngọc Thảo rúc sâu vào ngực cô thỏ thẻ :- Dì, em xin lỗi đã làm dì sợ, xin lỗi đã bỏ đi lung tung, sau này em nhất định không thế nữa đâu.
- Cho dù có chuyện gì cũng phải cùng dì đối mặt, dì không thể nào mất em. Dì rất yêu em, Ngọc Thảo, em có hiểu không ?- Thanh Thủy xúc động ôm nàng, cả đời này cô chỉ yêu có một mình nàng, nếu nàng cũng bỏ cô đi mất thì cô không biết phải sống làm sao.- Em hiểu, em hiểu....em cũng yêu dì.Thanh Thủy vui vẻ đặt trên môi nàng nụ hôn phớt lờ, nhưng khi môi cô chạm vào môi nàng thì ham muốn trong lòng lại dâng lên. Cô ghị nàng chặt vào, cuốn vào một nụ hôn sâu, môi lưỡi dây dưa triền miên.- Ưm, đừng hôn nữa... - Ngọc Thảo chủ động đẩy cô ra.- Sao vậy ?Nàng phụng phịu. - Hôn nữa thì em nghĩ rằng mớ bαo ©αo sυ gai đó phải dùng ngay đó.Thanh Thủy đánh vào mông nàng một cái, ông trời quả nhiên không bạc đãi cô, để cô chờ đợi lâu như thế rốt cuộc trả lại cho cô một cực phẩm như thế này. Đừng nói 40 năm, hơn nữa cô vẫn muốn chờ. - Tiểu dâʍ đãиɠ, ai mượn em dễ động tình như thế hả ?
- Ai biết đâu, hễ ở gần dì liền ướt như vậy, em không tự chủ được.- Ngủ đi......Thanh Thủy thức dậy đã thấy Ngọc Thảo đang loay hoay ở tủ quần áo, cô tiến tới phía sau đặt cằm lên vai nàng.- Dì ~~~- Bảo bối đang làm gì ?- Em soạn cho dì ít đồ, có áo ấm, có dầu gió, thuốc cảm, miếng dán hạ sốt, đề phòng dì bị ốm. - Ngọc Thảo luyên thuyên không ngớt cho cô nghe.- Dì đi có ba ngày thôi, không cần phiền như thế. - Thanh Thủy gãi đầu, trước nay cô đi công tác chỉ cần soạn theo vài bộ đồ là có thể đi rồi, bây giờ có cục cưng ở chung, cục cưng lại chu đáo như thế khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất có cảm giác gia đình.- Hay dì có con hồ li nào lo rồi ?- Linh tinh.Ngọc Thảo nhéo vào tai cô. - Dì đó, em mà phát hiện dì lén phéng với ai, em nhất định cắt hết ngón tay và lưỡi của dì.
Nàng nhìn cô, ít lâu sau lại rưng rưng :- Sau đó em sẽ đi tự tử cho dì coi.- Sẽ không bao giờ. Dì chỉ có em thôi. Ngốc quá. - Thanh Thủy cười, cô đã có một cực phẩm thiên hạ rồi, cô cần thêm ai khác sao ? Có cho tiền cô cũng không thèm.Bọn họ dùng cơm tối xong, trong khi Ngọc Thảo rửa bát thì Thanh Thủy vào thư phòng soạn lại chút đồ cần thiết. Đến khi sắp soạn xong thì Ngọc Thảo đã lấp ló ở cửa, trên tay còn cầm cái gì đó, nhìn kĩ hình như là quà của Lương Linh gửi lúc trưa thì phải.- Dì, rảnh không ?- Ừm, sao thế ? - Thanh Thủy ngồi trên ghế xoay, giơ tay ra.Ngọc Thảo đi tới trèo lên bàn, cao hơn cô một chút, tay nâng cằm cô lên. - Mình làm gì cho bận đi.- Làm gì ? - Thanh Thủy mỉm cười, tay bắt đầu xoa cặp mông của nàng.Ngọc Thảo cầm bαo ©αo sυ ngậm lên miệng, xé ra rồi liếʍ môi lả lơi. - Làʍ t̠ìиɦ....làm tội nhau đi.
Không chờ được, Thanh Thủy liền đè nàng xuống bàn làm việc, nhanh chóng cởi hết đồ của nàng ra.Cơ thể xích loã hiện ra, Thanh Thủy cầm lấy hai chân nàng mà gác lên vai mình, khuôn mặt xinh đẹp trực tiếp úp vào âʍ ɦộ nhỏ mà ngậm lấy.- Ư.....dì.......ưʍ.......- Ngọc Thảo hai chân đặt lên vai cô, tay túm lấy đầu cô mà cổ vũ.Thanh Thủy một tay trườn lên xoa nắn một bên vυ" nàng, se se lại rồi ra sức nhào nặn, bên dưới miệng lưỡi không ngừng mυ"ŧ lấy cánh hoa đang e ấp.Đến khi nơi đó đã lầy lội, cô mới giơ hai ngón tay ra. Ngọc Thảo hiểu ý, lấy bαo ©αo sυ đeo vào cho cô. Nhìn những gai nhọn, tuy mềm nhưng nhìn cũng rất sợ, Ngọc Thảo nuốt khan, đúng là vác đá đập chân mình.Thanh Thủy nhìn vào lỗ nhỏ đang co bóp, cô thoa hai ngón tay cho dính ít nước tình rồi nhẹ nhàng đẩy vào.Đẩy được một đoạn Jennie liền nhíu mày cọ quậy :
- Ưm, dì....dì banh rộng ra chút đi, gai đâm vào đau quá.Thanh Thủy hoảng hốt, sợ bản thân làm tổn thương bảo bối nhỏ, liền rút ra.Cô dùng hai ngón tay khác banh rộng lỗ nhỏ, sau đó mới đẩy vào nhẹ nhàng.- Sao, đau không ? Hay là....- Em ổn rồi. Dì nhẹ chút, rách là em bắt đền dì đó. - Ngọc Thảo mở chân ra, gai tuy mềm nhưng khi ma sát vào vách thịt liền có chút rát, nhưng rất nhanh kɧoáı ©ảʍ cũng kéo đến.Hai ngón tay đi vào sâu bên trong, gai nhọn cọ vào thịt non liền ma sát tăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm Ngọc Thảo tê dại như có điện giật, lỗ nhỏ bị căng ra hết mức, chỗ đó vừa trắng vừa hồng, không một sợi lôg nào, lại khít khao, làm Thanh Thủy thật phát điên, muốn đem nàng hung hăng thao tới liệt giường mới thôi.Thanh Thủy nhấp vào thật nhẹ rồi kéo ra rồi lại đẩy vào, nước tình kêu bèm bẹp đỏ tai, hai mép thịt không ngừng bị Thanh Thủy làm cho úp mở liên tục, cánh hoa sưng đỏ như cánh hồng.
- Ưʍ....sướиɠ.....aaaa......ư.....ư....dì.....dì thao em sướиɠ quá.....Thanh Thủy được khen liền vui vẻ, càng ra sức thao lộng, đem âʍ ɦộ đưa đẩy nhanh hết mức, chạm vào chỗ sâu nhất còn cố tình cong ngón tay lên.- Ư.....ƯM.......aaa.......ưʍ.......em yêu dì......- Gọi tên dì. - Thanh Thủy thở dốc, một tay đánh vào mông nàng khiến chỗ đó liền hằn lên năm dấu tay.- Thanh Thủy....em yêu Thủy.....em yêu Thủy lắm. - Ngọc Thảo như mất trí, quằn quại trên bàn bị Thanh Thủy thao đến đê mê, nước bọt cũng tràn ra ngoài mép.Thanh Thủy một tay đâm vào, một tay xoa lấy hạt đậu hồng, khiến Ngọc Thảo bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp hai lần, cả người nàng co quắp lại như con tôm luộc, da thịt đều đỏ hồng lên cả.Ngọc Thảo bị cô thao đến gần một giờ đồng hồ mới buông tha, bên dưới bị Thanh Thủy đâm đến cao trào, chảy một bãi nước tình đặc sệt nhiễu xuống bàn làm việc.
Thanh Thủy lấy khăn giấy lau cho nàng sau đó bế cục cưng nhà mình đi về phòng ngủ.Đặt nàng trên giường, cô nghiêng người ấn vào mũi nàng :- Bảo bối ngoan, đi học ai nói gì mặc kệ, không cần quan tâm, ảnh hưởng tới tâm trạng của em.- Dạ ~~~- Học xong về nhà ngay biết chưa ? Ngủ phải khoá cửa cẩn thận, em mà mất miếng da miếng thịt nào thì tới số.- Dạ, em sẽ không mất một sợi lông nào đâu. - Ngọc Thảo cười khúc khích nhìn cô gật đầu ngoan ngoãn.- Em không có lông sao ? Sao dì không biết ? - Nói xong liền đưa tay sờ âʍ ɦộ nàng, chỗ đó trơn tru như bột, làm cô thích thú vô cùng.- Á, biếи ŧɦái..... - Nàng ngọ nguậy, đẩy cô ra.Chỉ ba giây nàng liền đè cô xuống bên dưới ngồi trên bụng cô.- A, em làm gì ? - Thanh Thủy nhìn nàng, không phải hôm nay tiểu mỹ thụ này lại muốn lật kèo chứ ? Không thể nào.
- Còn dì, đi công tác đừng có mà tán gái. Em phải để lại dấu trên người dì....Nói xong liền cúi người cắn vào cổ cô thật mạnh.- Á, đau.... Ngọc Thảo aaa, dì không có tán gái. - Thanh Thủy không dám phản kháng, chỉ có thể kêu la thảm thiết.- Không tin nỗi, dì không cần tán cũng có một mớ sà đến rồi, em tốt nhất vẫn là nên đánh dấu chủ quyền. - Ngọc Thảo hậm hực, sao nàng lại yêu một người mà ong hay bướm cũng đều muốn bu lại chỗ cô vậy ?Ngọc Thảo nghĩ tới cảnh cô đi công tác mà có vài giáo viên xinh đẹp lượn lờ bên cạnh cô là nàng đã không vui. Ngọc Thảo há miệng cắn vào ngực cô một cái rồi day ra, tạo một hickey đỏ đỏ.- Áaaaa, đau quá....Á.......- Đau chết dì luôn đi, ai mượn dì đẹp đến như vậy hả ?- Huhu, đẹp cũng là tội sao ? - Thanh Thủy kêu trời, cô cũng đâu có muốn đẹp, tự nhiên sinh ra cái nó đẹp chứ bộ.
- Phải, đẹp là tội, tội của dì đáng bị tử hình. - Ngọc Thảo bực dọc cắn thêm vài cái xung quanh cổ cô.- Aaaaaa.....Hiệu trưởng Huỳnh cao cao tại thượng bây giờ nằm dưới thân học trò chỉ có thể kêu la trong vô vọng.- Thỏ à, tha cho dì đi.....người dì đã đầy dấu rồi.Thanh Thủy nhìn xuống, cổ, ngực, bụng đều có dấu chủ quyền của Ngọc Thảo để lại, ai còn dám có ý với cô chứ ?Ngọc Thảo nhìn thành quả của mình liền hài lòng :- Ngoan, tốt nhất đi công tác dì nên mặc sơ mi cài hết cúc, hoặc mặc áo cổ lọ đi, đừng có ăn diện cho gái dòm.- Kiếp trước em là hoạn thư à ? - Thanh Thủy vươn tay ra muốn nàng nằm xuống, nàng liền quay quắt.- Không cần biết, chỉ biết kiếp này em là tiểu tình nhân của dì, và em không muốn ai chạm vào dì hết ớ.
- Rồi rồi, tiểu tình nhân mau đến cho dì ôm. Thanh Thủy nói xong liền kéo nàng nằm trên người mình. Ngọc Thảo ngoan ngoãn nằm trên ngực cô mà cọ cọ, tay vân vê mấy dấu hickey của mình, lâu lâu còn tủm tỉm cười hài lòng.
- Được. Cơm dì đã đặt sẵn, em đi học về họ sẽ giao đến cho em. Rảnh dì sẽ call video cho em.- Dì, em sẽ rất nhớ dì ~~~ - Con mèo nhỏ ở sau lưng cô làm đủ trò, khiến cô không thể nào tập trung được.- Nhóc con, đừng quậy, để dì làm cơm nào.Cô không nghe câu trả lời nhưng khi quay qua lại thấy một một cái bánh bao bị ngấm nước, đôi mắt Ngọc Thảo đỏ hoe nhìn cô, cô lắc đầu ôm lấy cục cưng vào lòng :- Chỉ có ba ngày thôi, khi nào trở về sẽ mua quà cho em chịu không ?- Chỉ cần dì về với em, em không cần quà. - Ngọc Thảo bám vào cô như con thằn lằn nhỏ. Từ sau khi nàng trùng sinh đều ở bên cạnh cô, bây giờ đột nhiên rời xa thấy có chút mất mát đau lòng, hình ảnh lúc nàng mất đi, Thanh Thủy cô đơn hiu quạnh bên mộ nàng lại hiện lên, nàng sợ đây chỉ là một giấc mơ.
- Dì sẽ tranh thủ.Thanh Thủy nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho Lương Linh báo rằng đã tìm được Ngọc Thảo, cũng bảo Đỗ Hà đừng quá lo lắng.Bọn họ ăn cơm xong đã vừa vặn 12h trưa, bên ngoài có tiếng chuông cửa. Thanh Thủy đi ra ngoài xem thử, là nhân viên giao hàng.- Có bưu kiện từ cô Lương Thùy Linh ạ ! Phiền chị kí tên.Thanh Thủy kí tên, sau đó cầm bưu kiện vào nhà, lẩm bẩm. - Cái quái gì đây ?Bên trên còn có tờ note :" Nhớ ra ngày mai cậu đi công tác, gửi cậu món đồ để ghi lại kỉ niệm với bé cưng nhà cậu "Ngọc Thảo rửa bát xong, thấy thứ trên tay cô liền ngạc nhiên :- Dì, cái gì dạ ?- Dì không biết. - Thanh Thủy đưa cho nàng, dù gì giữa bọn họ cũng không cần có bí mật.Ngọc Thảo vui vẻ vì được Thanh Thủy tín nhiệm, liền xé ra, thứ bên trong làm Thanh Thủy đỏ mặt tía tai.Ngọc Thảo giơ hộp bαo ©αo sυ gai lên xem xét, khuôn mặt hiện lên vẻ gian tà.Thanh Thủy cuộn tay lại mắng mỏ :- Cái....cái.....cái đồ mất nết Lương Thùy Linh. Đồ giáo viên không có đạo đức....Nhưng bé gái dường như rất vui, nàng cầm hộp bαo ©αo sυ trên tay hí hửng. - Em rất thích, dì, tối nay chúng ta thử đi....- Chỗ này của em vẫn còn rất non, không thể dùng món này. - Thanh Thủy nói xong còn minh hoạ, sờ xuống hai chân nàng.Ngọc Thảo đẩy cô ra. - Dì đừng làm ra vẻ đàng hoàng, dì còn chơi em bằng ba ngón, non với già cái gì ?- Dì.... - Thanh Thủy câm nín.- Chụt....ngủ trưa hoyyyyy.... - Nói xong liền kéo cô lên phòng ngủ.Nằm trên giường được cô ôm, Ngọc Thảo rúc sâu vào ngực cô thỏ thẻ :- Dì, em xin lỗi đã làm dì sợ, xin lỗi đã bỏ đi lung tung, sau này em nhất định không thế nữa đâu.
- Cho dù có chuyện gì cũng phải cùng dì đối mặt, dì không thể nào mất em. Dì rất yêu em, Ngọc Thảo, em có hiểu không ?- Thanh Thủy xúc động ôm nàng, cả đời này cô chỉ yêu có một mình nàng, nếu nàng cũng bỏ cô đi mất thì cô không biết phải sống làm sao.- Em hiểu, em hiểu....em cũng yêu dì.Thanh Thủy vui vẻ đặt trên môi nàng nụ hôn phớt lờ, nhưng khi môi cô chạm vào môi nàng thì ham muốn trong lòng lại dâng lên. Cô ghị nàng chặt vào, cuốn vào một nụ hôn sâu, môi lưỡi dây dưa triền miên.- Ưm, đừng hôn nữa... - Ngọc Thảo chủ động đẩy cô ra.- Sao vậy ?Nàng phụng phịu. - Hôn nữa thì em nghĩ rằng mớ bαo ©αo sυ gai đó phải dùng ngay đó.Thanh Thủy đánh vào mông nàng một cái, ông trời quả nhiên không bạc đãi cô, để cô chờ đợi lâu như thế rốt cuộc trả lại cho cô một cực phẩm như thế này. Đừng nói 40 năm, hơn nữa cô vẫn muốn chờ. - Tiểu dâʍ đãиɠ, ai mượn em dễ động tình như thế hả ?
- Ai biết đâu, hễ ở gần dì liền ướt như vậy, em không tự chủ được.- Ngủ đi......Thanh Thủy thức dậy đã thấy Ngọc Thảo đang loay hoay ở tủ quần áo, cô tiến tới phía sau đặt cằm lên vai nàng.- Dì ~~~- Bảo bối đang làm gì ?- Em soạn cho dì ít đồ, có áo ấm, có dầu gió, thuốc cảm, miếng dán hạ sốt, đề phòng dì bị ốm. - Ngọc Thảo luyên thuyên không ngớt cho cô nghe.- Dì đi có ba ngày thôi, không cần phiền như thế. - Thanh Thủy gãi đầu, trước nay cô đi công tác chỉ cần soạn theo vài bộ đồ là có thể đi rồi, bây giờ có cục cưng ở chung, cục cưng lại chu đáo như thế khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất có cảm giác gia đình.- Hay dì có con hồ li nào lo rồi ?- Linh tinh.Ngọc Thảo nhéo vào tai cô. - Dì đó, em mà phát hiện dì lén phéng với ai, em nhất định cắt hết ngón tay và lưỡi của dì.
Nàng nhìn cô, ít lâu sau lại rưng rưng :- Sau đó em sẽ đi tự tử cho dì coi.- Sẽ không bao giờ. Dì chỉ có em thôi. Ngốc quá. - Thanh Thủy cười, cô đã có một cực phẩm thiên hạ rồi, cô cần thêm ai khác sao ? Có cho tiền cô cũng không thèm.Bọn họ dùng cơm tối xong, trong khi Ngọc Thảo rửa bát thì Thanh Thủy vào thư phòng soạn lại chút đồ cần thiết. Đến khi sắp soạn xong thì Ngọc Thảo đã lấp ló ở cửa, trên tay còn cầm cái gì đó, nhìn kĩ hình như là quà của Lương Linh gửi lúc trưa thì phải.- Dì, rảnh không ?- Ừm, sao thế ? - Thanh Thủy ngồi trên ghế xoay, giơ tay ra.Ngọc Thảo đi tới trèo lên bàn, cao hơn cô một chút, tay nâng cằm cô lên. - Mình làm gì cho bận đi.- Làm gì ? - Thanh Thủy mỉm cười, tay bắt đầu xoa cặp mông của nàng.Ngọc Thảo cầm bαo ©αo sυ ngậm lên miệng, xé ra rồi liếʍ môi lả lơi. - Làʍ t̠ìиɦ....làm tội nhau đi.
Không chờ được, Thanh Thủy liền đè nàng xuống bàn làm việc, nhanh chóng cởi hết đồ của nàng ra.Cơ thể xích loã hiện ra, Thanh Thủy cầm lấy hai chân nàng mà gác lên vai mình, khuôn mặt xinh đẹp trực tiếp úp vào âʍ ɦộ nhỏ mà ngậm lấy.- Ư.....dì.......ưʍ.......- Ngọc Thảo hai chân đặt lên vai cô, tay túm lấy đầu cô mà cổ vũ.Thanh Thủy một tay trườn lên xoa nắn một bên vυ" nàng, se se lại rồi ra sức nhào nặn, bên dưới miệng lưỡi không ngừng mυ"ŧ lấy cánh hoa đang e ấp.Đến khi nơi đó đã lầy lội, cô mới giơ hai ngón tay ra. Ngọc Thảo hiểu ý, lấy bαo ©αo sυ đeo vào cho cô. Nhìn những gai nhọn, tuy mềm nhưng nhìn cũng rất sợ, Ngọc Thảo nuốt khan, đúng là vác đá đập chân mình.Thanh Thủy nhìn vào lỗ nhỏ đang co bóp, cô thoa hai ngón tay cho dính ít nước tình rồi nhẹ nhàng đẩy vào.Đẩy được một đoạn Jennie liền nhíu mày cọ quậy :
- Ưm, dì....dì banh rộng ra chút đi, gai đâm vào đau quá.Thanh Thủy hoảng hốt, sợ bản thân làm tổn thương bảo bối nhỏ, liền rút ra.Cô dùng hai ngón tay khác banh rộng lỗ nhỏ, sau đó mới đẩy vào nhẹ nhàng.- Sao, đau không ? Hay là....- Em ổn rồi. Dì nhẹ chút, rách là em bắt đền dì đó. - Ngọc Thảo mở chân ra, gai tuy mềm nhưng khi ma sát vào vách thịt liền có chút rát, nhưng rất nhanh kɧoáı ©ảʍ cũng kéo đến.Hai ngón tay đi vào sâu bên trong, gai nhọn cọ vào thịt non liền ma sát tăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm Ngọc Thảo tê dại như có điện giật, lỗ nhỏ bị căng ra hết mức, chỗ đó vừa trắng vừa hồng, không một sợi lôg nào, lại khít khao, làm Thanh Thủy thật phát điên, muốn đem nàng hung hăng thao tới liệt giường mới thôi.Thanh Thủy nhấp vào thật nhẹ rồi kéo ra rồi lại đẩy vào, nước tình kêu bèm bẹp đỏ tai, hai mép thịt không ngừng bị Thanh Thủy làm cho úp mở liên tục, cánh hoa sưng đỏ như cánh hồng.
- Ưʍ....sướиɠ.....aaaa......ư.....ư....dì.....dì thao em sướиɠ quá.....Thanh Thủy được khen liền vui vẻ, càng ra sức thao lộng, đem âʍ ɦộ đưa đẩy nhanh hết mức, chạm vào chỗ sâu nhất còn cố tình cong ngón tay lên.- Ư.....ƯM.......aaa.......ưʍ.......em yêu dì......- Gọi tên dì. - Thanh Thủy thở dốc, một tay đánh vào mông nàng khiến chỗ đó liền hằn lên năm dấu tay.- Thanh Thủy....em yêu Thủy.....em yêu Thủy lắm. - Ngọc Thảo như mất trí, quằn quại trên bàn bị Thanh Thủy thao đến đê mê, nước bọt cũng tràn ra ngoài mép.Thanh Thủy một tay đâm vào, một tay xoa lấy hạt đậu hồng, khiến Ngọc Thảo bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp hai lần, cả người nàng co quắp lại như con tôm luộc, da thịt đều đỏ hồng lên cả.Ngọc Thảo bị cô thao đến gần một giờ đồng hồ mới buông tha, bên dưới bị Thanh Thủy đâm đến cao trào, chảy một bãi nước tình đặc sệt nhiễu xuống bàn làm việc.
Thanh Thủy lấy khăn giấy lau cho nàng sau đó bế cục cưng nhà mình đi về phòng ngủ.Đặt nàng trên giường, cô nghiêng người ấn vào mũi nàng :- Bảo bối ngoan, đi học ai nói gì mặc kệ, không cần quan tâm, ảnh hưởng tới tâm trạng của em.- Dạ ~~~- Học xong về nhà ngay biết chưa ? Ngủ phải khoá cửa cẩn thận, em mà mất miếng da miếng thịt nào thì tới số.- Dạ, em sẽ không mất một sợi lông nào đâu. - Ngọc Thảo cười khúc khích nhìn cô gật đầu ngoan ngoãn.- Em không có lông sao ? Sao dì không biết ? - Nói xong liền đưa tay sờ âʍ ɦộ nàng, chỗ đó trơn tru như bột, làm cô thích thú vô cùng.- Á, biếи ŧɦái..... - Nàng ngọ nguậy, đẩy cô ra.Chỉ ba giây nàng liền đè cô xuống bên dưới ngồi trên bụng cô.- A, em làm gì ? - Thanh Thủy nhìn nàng, không phải hôm nay tiểu mỹ thụ này lại muốn lật kèo chứ ? Không thể nào.
- Còn dì, đi công tác đừng có mà tán gái. Em phải để lại dấu trên người dì....Nói xong liền cúi người cắn vào cổ cô thật mạnh.- Á, đau.... Ngọc Thảo aaa, dì không có tán gái. - Thanh Thủy không dám phản kháng, chỉ có thể kêu la thảm thiết.- Không tin nỗi, dì không cần tán cũng có một mớ sà đến rồi, em tốt nhất vẫn là nên đánh dấu chủ quyền. - Ngọc Thảo hậm hực, sao nàng lại yêu một người mà ong hay bướm cũng đều muốn bu lại chỗ cô vậy ?Ngọc Thảo nghĩ tới cảnh cô đi công tác mà có vài giáo viên xinh đẹp lượn lờ bên cạnh cô là nàng đã không vui. Ngọc Thảo há miệng cắn vào ngực cô một cái rồi day ra, tạo một hickey đỏ đỏ.- Áaaaa, đau quá....Á.......- Đau chết dì luôn đi, ai mượn dì đẹp đến như vậy hả ?- Huhu, đẹp cũng là tội sao ? - Thanh Thủy kêu trời, cô cũng đâu có muốn đẹp, tự nhiên sinh ra cái nó đẹp chứ bộ.
- Phải, đẹp là tội, tội của dì đáng bị tử hình. - Ngọc Thảo bực dọc cắn thêm vài cái xung quanh cổ cô.- Aaaaaa.....Hiệu trưởng Huỳnh cao cao tại thượng bây giờ nằm dưới thân học trò chỉ có thể kêu la trong vô vọng.- Thỏ à, tha cho dì đi.....người dì đã đầy dấu rồi.Thanh Thủy nhìn xuống, cổ, ngực, bụng đều có dấu chủ quyền của Ngọc Thảo để lại, ai còn dám có ý với cô chứ ?Ngọc Thảo nhìn thành quả của mình liền hài lòng :- Ngoan, tốt nhất đi công tác dì nên mặc sơ mi cài hết cúc, hoặc mặc áo cổ lọ đi, đừng có ăn diện cho gái dòm.- Kiếp trước em là hoạn thư à ? - Thanh Thủy vươn tay ra muốn nàng nằm xuống, nàng liền quay quắt.- Không cần biết, chỉ biết kiếp này em là tiểu tình nhân của dì, và em không muốn ai chạm vào dì hết ớ.
- Rồi rồi, tiểu tình nhân mau đến cho dì ôm. Thanh Thủy nói xong liền kéo nàng nằm trên người mình. Ngọc Thảo ngoan ngoãn nằm trên ngực cô mà cọ cọ, tay vân vê mấy dấu hickey của mình, lâu lâu còn tủm tỉm cười hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com