TruyenHHH.com

Ngày Ấy Từng Có Tuyết Rơi Trong Lòng (Edit- Huấn văn)

Chương 7

concongaga


Lục Dương trước đây khi bị đánh rất ít khi bôi thuốc, nếu như không có rách da, thì không để ý tới, cố nén đau nhức bận rộn một ngày là không còn cảm giác rồi. Một buổi phẫu thuật ngắn cũng ba, bốn tiếng, hơn nữa mười mấy tiếng cũng có, thân mình ngoại trừ tê dại ra thì cũng ít cảm nhận được điều gì khác.

Khi bị đánh đến rách da chảy máu sợ dính vào vải vóc khiến vết thương nhiễm trùng, cũng chỉ nhanh chóng khử trùng sau đó bôi vội thuốc cho miệng vết thương lành lại, đỏ đỏ tím tím, da trên đùi, trên mông cũng có chút xấu xí

Hầu hết thời điểm cần khử trùng, có đau hơn nữa cũng chỉ còn cách dựa vào cắn mạnh khăn lông kìm nén tiếng nức nở. Khi ý thức sắp không còn chống cự được, cũng vội vã lau đi nước mắt sinh lý cứ ứa ra, sau đó tự mình nhanh chóng mặc lại quần, khoác áo blouse tiếp tục làm việc.

Lâm Viễn Sâm ra tay xong chưa từng hỏi han đến, chứ đừng nói đến đưa thuốc cho cậu.

Trình Trừng hùng hổ moi thuốc từ trong thùng rác ra, một bên nói may mắn thùng rác chỉ có mấy tờ giấy vụn, một bên mắng Lục Dương là đứa phá gia chi tử, thuốc tốt thế này, đâu phải thuốc miễn phí của bệnh viện, làm bác sĩ mà thuốc tốt vậy không phân biệt được à.

"Không muốn học tiếp bác sĩ? Hay không muốn theo Lâm Viễn Sâm học lên?

"Đều không muốn"

"Làm ngành này cậu không học lên chuyên tu, muốn làm gì?"

Trình Trừng hỏi cậu

Ở quê nhà là một nơi hẻo lánh, bệnh viện cấp 2 nhỏ xíu, một bác sĩ tốt nghiệp từ trường sơ đẳng đã đủ chèo chống, hành nghề gì cũng không thể làm ở loại địa phương như thế.

Lục Dương đọc tin nhắn ba mình gửi đến, bệnh viện địa phương đang muốn tuyển một người phụ trách mảng tin học. "Người ta nghe nói con là một bác sĩ đã tốt nghiệp chương trình cao cấp muốn về bệnh viện làm việc, người ta còn chưa tin đâu, cả bệnh viện chỉ có một nghiên cứu sinh tốt nghiệp là bác sĩ nha khoa thôi"

Cậu đương nhiên hiểu rõ tình huống của bệnh viện bên kia, là dạng khám bệnh cho thuốc, kiểm tra rồi truyền nước biển, nếu nghiêm trọng hay đau bụng đều không nhận, chuyển nhanh lên bệnh viện tuyến trên. Nơi như vậy, vào làm thì đừng nói đến dao phẫu thuật không cần đụng đến, dưỡng lão cũng không phải là một ý tưởng tồi.

"Làm ở mấy nơi như thế kiếm được bao nhiêu tiền?"

Quan Hành vừa ra khỏi ca trực đêm, liếc nhìn thông tin tuyển dụng trên điện thoại di động.

"Bệnh viện nào khoa cấp cứu cũng thiếu người cả, nhưng theo ý của bên kia, tôi đoán là công việc kiểm tra bệnh án, đối chiếu tài liệu quy tắc bệnh viện, báo cáo cấp trên. Lại nói đến công việc có gì không tốt, tôi muốn hưởng chút phúc khí an nhàn của Từ Giai nha"

"Nói đến đây"- Quan Hành có chút thần bí tiến lại gần "Cậu biết không? Mấy hôm nay Dương Hạo đều xin nghỉ đó"

Xin nghỉ! Thật tốt, cậu cũng muốn xin nghỉ. Từ Giai công việc còn chưa xong đã dọn dẹp chạy mất, Lục Dương bây giờ vẫn còn phải miệt mài ở phòng làm việc, còn muốn nhận luôn tiền ca đêm của tháng trước đây.

"Còn có một việc, cậu tuyệt đối đoán không ra, tôi nghe chị Lý khoa ung bướu nói."

Lục Dương đang đau đầu coi bảng phân công công việc, tùy tiện trả lời một câu "Mời ngài nói"

"Lâm Viễn Sâm bị người ta tố cáo nặc danh đến bên Y vụ rồi"

Lục Dương ngừng tay, ngẩng đầu nhìn hắn "Là ý gì?"

"Nội dung cụ thể bên trong không ai biết, nhưng bên Y vụ không có khả năng không xử lý, với cả nặc danh gì chứ, không phải Dương Hạo thì còn là ai"

Quan Hành cất lại hồ sơ trên tay, thấy một y tá nhỏ đến, trên mặt có chút uất ức cùng xấu hổ "Hành ca"

"Sao đó?"– Quan Hành nhìn cô bé dường như muốn khóc, nhíu mày.

"Đang yên đang lành khóc cái gì đó?"

"Em phải thay thuốc cho giường số 18"

"Phải là giường 18 còn chưa chốt được phương án xử lý? Mấy bác sĩ này làm cái gì không biết"

Quan Hành trừng mắt quay đầu nhìn Lục Dương, Lục Dương cảm thấy mình một đầu đầy oan tình không tỏ trời xanh, ngồi nghĩ một chút quản giường là ai, chuẩn bị đứng lên đi giải quyết.

"Không phải... là bệnh nhân muốn tố cáo em..., ổng nói ổng không cẩn thận đụng phải em... nhưng thực ra là sờ soạng, em nói ổng đừng làm vậy thì ổng liền..."

Quan Hành đứng lên nhét thẻ công tác vào túi, "Đi, dẫn anh đi coi, người gì nửa trái tim nát bét một chân đã gần đến điện Diêm vương còn biết coi thường người khác"

Lục Dương làm xong phí công tác thống kê ca đêm, lúc đi ra khỏi phòng trực ban thì thấy người nhà đang cãi nhau với Quan Hành. Y tá trưởng khoa tim mạch đang nghỉ sinh, cho nên chuyện lớn nhỏ đều do Quan Hành quyết định. Người nhà có lẽ là con trai và con dâu ông lão, nhìn có vẻ cũng hiểu chuyện, trên mặt cũng thể hiện vài phần xấu hổ, thế nhưng người già dù sao cũng sĩ hiện hảo. Yêu cầu không khó, đổi y tá là được, sau khi người nhà rời đi, cô bé y tác vẫn còn một chút bực tức. "Em đi chích cho giường số 6 đi, bé con đó rất ngoan. Anh thay thuốc cho ông già đó, nếu hắn dám sờ anh, anh sẽ ngồi luôn lên chân ổng"

Quan Hành thấy cô bé trong lòng khó chịu, bèn nói đùa với cô ấy, nên khi cô gái nín khóc mỉm cười đẩy xe vào phòng bệnh thì hắn mới cảm thấy yên lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu nói người đã nằm một nửa trong quan tài rồi, sao còn không an ổn một chút, người trẻ ra làm việc vốn đã khó khăn đù bề, họ không có mẹ sao, không có con gái sao?"

Lục Dương mỉm cười, hôm trước trường hợp sản phụ và chứng động mạch tim cuối cùng cũng có thể chuyển sang phòng bình thường, nhiều người tham gia chăm sóc ca này cũng muốn hỏi những người nhà kia, bọn họ là không có con gái, không có mẹ, hay không có người thân giới nữ hay sao?

Nhưng trong bệnh viện, trước mặt sự sống chết, có tình cảm ấm áp rõ ràng, nhưng nhân tính đôi khi bị chìm lấp cũng là sự việc bình thường.

********

Bình thuốc kia vẫn đặt trên bàn Trình Trừng, mỗi khi Lục Dương đi ngang qua, đều có thể nhìn thấy.

"Chuyện khác đều nhảm nhí, chuyện học lên cậu để tâm một chút hộ tôi cái"- Trình Trừng hoàn thành công việc bước vào thấy cậu nằm co rút trên giường gấp, bước đến đá vô giường cậu một cái. Lục Dương không ngủ, nhưng cũng không có ý định trả lời, cuối cùng chỉ hỏi

"Chuyện tố cáo rốt cuộc là gì anh có biết không"

"Biết"– giọng Trình Trừng có đôi chút thản nhiên "Lâm Viễn Sâm tính khí xấu thôi, chứ phương diện khác luôn thanh bạch, nó cũng chẳng thiếu tiền"

"Y vụ kêu em sáng sớm mai qua đó một chút"

"Thì đi đi"– Trình Trừng nhìn xấp văn kiện báo cáo trước mặt viết không đủ quy chuẩn thì có chút nhức đầu, tùy tiện trả lời Lục Dương "Y vụ cũng không phải động bàn tơ, còn ăn thịt cậu hay sao?"

Lục Dương cười cười, tuy nhiên vẫn có chút khổ não. Lần trước làm việc cùng Y vụ là chuyện hai năm trước, kí ức kia cũng không đẹp lắm.

"Sao cái này với cái cậu viết ra khác biệt nhiều dữ vậy..."

"Em làm ở bệnh viện lâu rồi mà..."

Lục Dương ngồi xuống nghìn hắn, chờ hắn mở miệng. Trình Trừng thở dài "Ok, làm cho anh một phần bảng mẫu đi"

"Em muốn về với anh"

"Ngủ đi, anh đây tự làm"

Lục Dương ngã xuống, dùng chăn phủ kín đầu. Khoảng ba mươi giây sau, chăn đắp bị xốc lên, Trình Trừng giống như bị cậu thực sự chọc giận, mấy bàn tay cách quần đánh lên chân cậu.

"Phẫu thuật, báo cáo, luận văn, trên tay nó muốn gì có đó, muốn khóa đề có khóa đề, em nỗ lực nhiều như vậy bây giờ có cơ hội thì có gì mà không tốt"

Như vậy bị bàn tay đánh lên người là lần đầu tiên, Lục Dương bị kiểu đánh đòn như con nít này làm cho xấu hổ, bèn vùng vằng kéo chăn muốn cản, Trình Trừng cũng không thèm nhiều lời, lại đánh thêm vài cái thật nặng vào mông cậu.

"Ngủ ở phòng trực của lão tử, ăn đồ ăn khuya lão tử mua về, ngồi dậy viết cho anh đây mấy cái bản mẫu mau!"

Lục Dương không tình nguyện, vùi đầu trong chăn không ngẩng lên, chân lại bị đánh mạnh vài cái cũng không chịu thỏa hiệp.

"Hay ha, bây giờ lời nói của anh đây cũng không còn hiệu quả phải không?

Chốc lát sau thấy đứa trẻ vừa nhìn mình bất bình vừa bất đắc dĩ mò xuống giường, ngồi vào bàn viết bản mẫu, Trình Trừng khẽ cười, mang theo vài phần cảm xúc, ngồi ở ghế chơi điện tử. Lục Dương khẽ nhìn qua, ánh mắt thêm mấy phần oán khí.

Một lát sau mới nghe Trình Trừng thong thả nói: "Anh không có áp lực gì, Lục Dương"

"Anh làm công việc này thuần túy vì thích, mang theo bao lý tưởng chủ nghĩa. Cho nên dù khoa cấp cứu tốt xấu lẫn lộn, nhưng anh cảm thấy rất tốt, rất thích cuộc sống hiện tại, chức vụ có thăng tiến hay không, tiền có kiếm được nhiều hơn hay không, đối với anh đều không quan trọng..."

"Nhưng em không phải như vậy"

Rất nhiều đứa trẻ học y đều giống em. Thông qua chăm chỉ học hành hoặc thông qua thi cử, một mình xa xứ đến làm ở những bệnh viện tài nguyên cấp 1. Chọn lựa y học, rất nhiều người khẳng định ít nhiều đều ôm ấp tấm lòng ấm áp muốn cứu chữa người khác, nhưng đồng thời cũng hy vọng mình ngày một thăng tiến, có thể trong nghề này nổi tiếng, có thể cải biến vận mệnh, ý nghĩ này vốn không sai.

Cho nên gặp được người thực sự muốn dạy dỗ em, giúp đỡ em, có năng lực trở thành thầy giáo có thể nâng đỡ em là một sự việc đáng quý dường nào.

"Hơn nữa, tài năng và những nỗ lực từng bỏ ra nếu tùy tiện lãng phí, lúc nào đó ngược lại chúng sẽ bỏ rơi em"– Trình Trừng vừa chơi điện tử vừa nói "Nếu em còn muốn dùng nơi này như một nơi trốn tránh, thì dọn đồ trở về phòng trực lầu chín cho anh"

Nói đến đây cũng hiểu chỗ Trình Trừng đã không thể trở về rồi.

****************

Đêm khuya, Lục Dương đứng thẫn thờ ngoài cửa phòng trực ban, liếc nhìn mỗi giường bệnh hôm nay mình đã kê thuốc cũng như tiến hành dẫn lưu, trong lòng nổi lên cảm giác phức tạp. Không phải chưa từng nghĩ đến nói cho Trình Trừng biết dự định tương lai của bản thân, nhưng Trình Trừng không thể tránh khỏi sẽ rất thất vọng về cậu.

Bất kể là nguyên nhân gì, Trình Trừng là người khi cậu khó khăn nhất cho cậu một chốn dung thân, làm thầy giảng giải huấn luyện, là người nói cho cậu biết tự mình để cho thời gian, sức lực đã bỏ ra lãng phí như đá chìm đáy biển là một chuyện tàn nhẫn như thế nào.

9 giờ sáng, Lục Dương đúng giờ xuất hiện ở Y vụ.

Tài liệu bày ra trước mặt cậu, cậu đọc xong tài liệu sắc mặt không có thay đổi, nghe Y vụ cẩn thận dò hỏi.

"Có một vài vấn đề muốn cùng cậu trao đổi qua một chút"

Lục Dương quét mắt qua trang giấy, trong phòng hội nghị ánh mắt những người đối diện đều nghiêm túc, bởi vì nội dung tương đối tế nhị, cho nên bầu không khí cũng trở nên nghiêm trọng.

"Trong đơn tố cáo đề cập đến việc xuất hiện đến tình trạng bạo lực cùng với cách thức giảng dạy không phù hợp"– Người nói dừng ở chỗ này một chút- "Đây tương đối là một tố cáo nghiêm trọng, hơn nữa cũng liên quan đến cậu, chúng tôi trước tiên vẫn muốn trao đổi với cậu một chút"

Ánh mắt lộ ra một chút hoang mang, như thể những gì đề cập đến trong đơn tố cáo khiến cậu thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Tôi cảm thấy Lâm Chủ nhiệm có phong cách làm việc riêng của mình, nói thật nhiều giáo sư chủ nhiệm như vậy có mấy ai có tính khí tốt? Nhưng những gì đề cập đến trong đơn đều không phải sự thật, thời điểm hướng dẫn học sinh thao tác, chủ nhiệm luôn ở một bên giám sát giúp đỡ, hơn nữa quan trọng đều lấy bệnh nhân làm gốc, đem việc trị liệu bệnh nhân đặt lên hàng đầu. Còn nói đến bạo lực."– Lục Dương xoa xoa đầu- "Cái này càng không thể nào, mọi người đều là người trưởng thành, nếu như ông ấy làm ra những việc giống như trong đơn đề cập, người bình thường sao có thể tiếp nhận?"

"Cho nên cũng chưa từng xuất hiện cách thức trừng phạt thể xác hay biến tướng trừng phạt thể xác hay sao?"

Nghe đến đó dường như cảm thấy rất hoang đường, cậu trả lời không do dự.

"Đương nhiên không có"

Trong vòng 15 phút kết thúc cuộc đối thoại

Sinh tồn trong công việc là một việc rất thực tế. Lục Dương không biết người tố cáo có tính toán gì mà kéo cậu vào luôn trong đó, nhưng đấu đá lung tung, rước họa vào thân không phải là điều cậu sẽ làm. Còn bất kể là Lâm Viễn Sâm cũng được, người khác cũng được, nghĩ gì về cậu, cậu vốn không hề quan tâm.

Dương Hạo 8 giờ tối có quay lại bệnh viện. Giao tiếp rất nhanh cùng bác sĩ trưởng về tình huống bệnh nhân xuất viện, sau đó về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sáng mai trực tiếp qua phòng hành chính làm thủ tục. Tu nghiệp vốn là bước đầu của sự thăng tiến, nhưng không khí hiện tại nhìn qua có chút gì đó khó nói.

"Khu viện mới chưa biết thế nào, còn không bằng cùng Trương giáo sư quay về phòng thí nghiệm"- Quan Hành chuẩn bị tan sở.

Đêm nay khoa ngoại tim mạch nhập viện ca thay van tim cho người bệnh cao tuổi, sức khỏe không phải quá ổn định, Lục Dương đã làm chuẩn bị cả đêm. Nhưng không biết có phải do gần đây ngủ quá ít, xương cổ có chút căng cứng và đầu hơi choáng váng.

"Lâm sàng cùng nghiên cứu khoa học đơn thuần con đường vô cùng khác nhau, không dễ dàng như cậu nghĩ"

****

Lâm Viễn Sâm cả hôm nay lịch trình giảng dạy ở trường đại học, cho nên đêm khuya vẫn đến tuần phòng được, khiến Lục Dương có chút kinh ngạc. Sau khi đến thì cũng không làm việc gì khác, trực tiếp kêu người gọi Lục Dương qua phòng làm việc.

Trong lòng chậm rãi nhớ lại tất cả lưu trình làm việc hôm nay, thu hai báo cáo bệnh nhân, làm hai hội chẩn, tất cả nội dung ôn qua trong đầu một lần, khẳng định không có vấn đề. Lục Dương có chút thấp thỏm gõ cửa, sau đó trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc đi vào.

Lâm Viễn Sâm cởi áo khoác màu xám tro phủ lên ghế salon, cà vạt đồng hồ đeo tay đều để trên bàn làm việc, rõ ràng tâm tình không tốt, không khí có chút trầm lắng.

Lục Dương đứng trước mặt y, nhìn chăm chăm vào bàn làm việc, chờ Lâm Viễn Sâm lên tiếng, nhưng y vẫn như y vô cùng im lặng. Giằng co 10 phút, mới nghe Lâm Viễn Sâm nói:

"Em biết thầy gọi em đến vì chuyện gì không?"

Lục Dương tuy hiểu rõ trong lòng, ngoài mặt vẫn trả lời không biết. Bất quá có thể là muốn hỏi thăm sự việc hôm nay, tuy cảm thấy không cần giải thích gì, Lục Dương vẫn nói một câu- "Tố cáo kia không phải do tôi viết, hôm nay ở Y vụ tôi cũng không hề nói lung tung"

Lâm Viễn Sâm nghe cậu nói xong dường như không phản ứng kịp, hơi sững sờ, sau đó lập tức khôi phục sắc mặt lạnh lùng.

"Thầy không nói chuyện này với em"

Việc nhỏ nhặt như vậy y vốn không hề để tâm.

Lâm Viễn Sâm hôm nay cả một ngày vì công việc chiêu sinh ở đại học đã hao tốn tinh lực suốt cả buổi chiều, đối mặt công việc hành chính đã tiêu hao hết tất cả kiên trì và nhẫn nại, bây giờ nhìn gương mặt cậu ngơ ngác, chỉ thấy lửa giận trong lòng càng lúc càng bốc cao.

"Thầy hỏi em, tài liệu thi lên bác sĩ chuyên ngành em chuẩn bị xong chưa?"

Vẫn là bị hỏi trực tiếp

Nhớ đến tài liệu trên bàn, hạn kì đã quá. Bác sĩ chuyên ngành? Cậu không muốn học nữa. Lục Dương dường như càng hiểu rõ tình hình, bình tĩnh nhìn người từng là thầy mình- "Tôi không dự định học lên chuyên ngành, huống chi công việc hiện tại bận như vậy, sức lực một người là có hạn."

Ánh mắt Lâm Viễn Sâm ghim lên người cậu, dù đang giận sôi vẫn cố gắng khắc chế tính tình của chính mình..

"Lục Dương, chuyện kia em cảm thấy bức bối khó chịu, muốn phát tiết muốn cáu kỉnh đều được, nhưng liên quan đến tương lai về sau của mình, thầy hy vọng em suy nghĩ thật rõ ràng"

Về sau? Tương lai?

Lục Dương cười khẽ, trong lòng cảm thấy mỉa mai dù trên mặt vẫn vô cùng từ tốn.

"Sự việc về sau không ai nói chắc được, tôi hiện tại chỉ muốn làm việc cho tốt, hơn nữa thân thể sức khỏe cũng không phải vô cùng tốt, không cách nào như lúc học nghiên cứu cố gắng đến vậy"– Lục Dương dường như cố ý, lúc nói càng tỏ ra khiêm tốn.- "Vẫn cám ơn Chủ nhiệm đã suy nghĩ giùm tôi, chẳng qua khả năng hiện tại của tôi tạm thời không thể..."

Một bạt tay trực tiếp đánh lên mặt Lục Dương, lực đánh mạnh tới mức khiến cậu dường như không đứng vững, gương mặt tê dại trống rỗng, cảm nhận được cảm giác làn da sưng lên sau đó nhanh chóng lan ra.

"Nếu em vẫn không đổi được cái tật làm yêu làm sách, thầy giúp em đổi!"

Lâm Viễn Sâm ra tay trước nay đều là hùng hồn mạnh mẽ, Lục Dương không cố gắng che mặt hay chạm vào, chỉ cố nén hơi thờ, đứng lại ngay ngắn, lạnh lùng nói một câu.

"Chủ nhiệm, giữa chúng ta quan hệ hiện tại là cấp trên và cấp dưới, có việc vẫn hy vọng ngài nói chuyện đàng hoàng"

"Em cũng biết nói chuyện đàng hoàng? Thầy cho em biết, Lục Dương, những cảm xúc không mang lại lợi ích gì từ những chuyện lúc trước em thu lại cho thầy, bớt bày ra bộ dạng vô tội ngây thơ kia. Thầy từng nói, đưa em về đây, mọi chuyện đều đã an bài xong"– Lâm Viễn Sâm dựa vào bàn làm việc, nghe xong lời cậu nói chỉ cười nhạt- "Em muốn thăng chức, muốn phát triển trong ngành này mà không học lên chuyên ngành là không thể, em hiểu không?"

Những cảm xúc không mang lại lợi ích gì? Vô tội ngây thơ?

Lục Dương nhìn người trước mặt chỉ cảm thấy vừa hoang đường vừa khôi hài, nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng khi mở miệng tâm tình cũng khó mà khống chế.

"Phát triển? Phát triển thế nào? Thăng chức? Chủ nhiệm, tôi sắp là người không làm được bác sĩ nữa rồi, cái bánh vẽ này ngài vẽ cũng quá khoa trương rồi."

Mang ý chế giễu, Lục Dương ngẩng đầu nhìn y

"Tôi không có ý định học lên chuyên ngành, dù cho tôi có đăng kí, thì cũng không đậu được trung cấp, nếu như tôi thi rồi thì bệnh viện sẽ chấp thuận sao? Tôi thật sự chỉ muốn an ổn làm xong thời hạn quy định trong hợp đồng."

"Sau đó thì sao? Sau đó không làm bác sĩ nữa?"

Trong lời nói của Lâm Viễn Sâm mang theo hơi lạnh thấu xương, nhưng Lục Dương không hề lùi bước, trong ánh mắt tuy có chút mơ hồ, nhưng vẫn thành thực gật đầu.

"Phải"

Tôi bỏ cuộc rồi.

Thực ra cách đây rất lâu, tôi đã bỏ cuộc rồi.

"Tôi cảm thấy, Chủ nhiệm khi đó nói rất đúng, tôi căn bản không đủ tư cách ở lại bệnh viện."

Những lời này ngược lại nói ra ý tứ vô cùng chân thành, không có bất kì sự trào phúng nào, Lục Dương từ trong ánh mắt lộ ra suy nghĩ thực sự trong câu nói.

Cho nên ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Viễn Sâm càng tăng lên vài phần.

"Thầy không muốn cùng em nói nhảm quá nhiều, thứ sáu tuần này trước khi kết thúc chiêu sinh thầy đến lấy tài liệu của em, đầu tiên là luận án cùng kế hoạch học tập, thư đề cử thầy sẽ chuẩn bị cho em, cứ như vậy đi".

Lục Dương thái độ kiên định như trước.

"Chủ nhiệm, xin lỗi, tôi cự tuyệt"

Giằng co tiếp không có ý nghĩa, Lục Dương cúi chào sau đó quay người rời đi, bỗng nhiên cổ tay bị một lực níu giữ, cậu trong lúc bất ngờ, đã bị Lâm Viễn Sâm xoay cánh tay đè ở trên bàn làm việc. Lục Dương trong đầu ầm ầm nổ tung, mấy giây ngắn ngủi trở nên trống rỗng, thế nhưng cậu đã nhanh chóng phản ứng kịp, giằng co mãnh liệt. Nếu như lần trước cậu nhẫn nại vì trong lòng có lo lắng, thì lần này mọi cảm xúc tích lũy đều đã đến giới hạn bức bách, không cần để ý, bất chấp hậu quả mà quyết liệt phản ứng. Dãy dụa cánh tay, Lục Dương muốn nới rộng ra bàn tay siết chặt cổ tay mình, quay người giật lại, nhưng sức lực cổ tay cùng sức khỏe của Lâm Viễn Sâm so với hai năm trước càng không thua sút, cộng thêm quanh năm vận động, ở nước ngoài từng làm việc cho khu quân sự, trong nước công việc liên miên, thân thể so với Lục Dương tốt hơn rất nhiều, trở tay lại bắt chặt được cổ tay cậu.

Trước đây khi theo Lâm Viễn Sâm bình thường Lục Dương vẫn bị bắt thể dục bởi vì phẫu thuật cần đầy đủ sức lực, tứ chi càng cần thiết. Sau này theo Trình Trừng thời gian dài không làm phẫu thuật, hai người tính cách có chút lười biếng, hợp với nhau không ai nhắc ai chủ động rèn luyện thân thể.

Cuộc chiến thể lực ngày một cách xa, thanh niên nhân lúc hỗn loạn, không nói quy tắc dùng chân đá ra sau, ngược lại bị một cước đá vào đầu gối, Lâm Viễn Sâm nhân lúc Lục Dương đau không sức phản kháng, lấy cà vạt trên bàn, trực tiếp buộc hai cổ tay bắt chéo trên lưng trói lại

"Tháo ra"

Lục Dương gầm nhẹ, phòng làm việc cách âm tốt, Lâm Viễn Sâm không gấp, tuy thở dốc, nhưng tay trái ấn lấy lưng Lục Dương, tay phải rút dây lưng bên hông, nắm lấy nút thắt thật chặt, đánh mạnh vào đùi hai cái.

Lục Dương nghiêng đầu chứng kiến động tác của y, trong lòng phẫn nộ bất cam trong nháy máy trào dâng, ánh mắt ngập nước, vì bị đánh đau nên hiện lên sắc đỏ, càng dùng sức dãy dụa

"Con bà ông! Ông thử động thủ với tôi nữa xem!"

Dây lưng tiếp tục đánh xuống chân Lục Dương, Lâm Viễn Sâm quay lại tông giọng lạnh lùng.

"Lục Dương, em cũng sắp 27 tuổi rồi, thầy cảm thấy việc cần nói chuyện thế nào với sư trưởng đã không cần thầy phải dạy lại nữa"

Sau khi Lục Dương nghe lời y nói, cười thảm, sau đó mở miệng nói như thể tự xé rách vết thương trong lòng mình.

"Là ông nói không có học trò như tôi, là ông không cho phép tôi gọi ông là thầy, bây giờ nói những lời này, mẹ nó, ông không cảm thấy mình rất buồn cười sao?

Dây lưng phá không khí rơi xuống, dù cách lớp vải mỏng, âm thanh cũng vô cùng dọa người. Sau năm roi, quần vải cũng đều bị đánh đến nhăn nhúm. công cụ dẻo dai đánh vào người tất nhiên là đau, nếu không phải cảm xúc thời điểm này quá chân thật, Lục Dương hoài nghi có phải là một cơn ác mộng hay không. Là trong giấc mơ không ngừng lặp đi lặp lại trong cậu, là như thể cơ thể chìm vào ao sâu, nước lạnh cứ thế tràn vào buồng phổi cậu, vào tim gan, khiến cho cậu ngay cả đến hít thở cũng quá khó khăn. Lâm Viễn Sâm khi ra tay chưa từng nhiều lời, đánh xong vài chục roi liền ngừng lại, nhìn thân thể run rẩy trên bàn làm việc không chịu nổi nữa, liền ngừng tay.

Nghiêng đầu nhìn ngọn đèn phòng làm việc, cũng là ngọn đèn chân không không mang nhiệt độ, ánh sáng nhợt nhạt trầm tĩnh. Bệnh viện đâu đâu cũng là màu sắc như thế, tâm trí lạnh lùng, vĩnh viễn là sự lạnh lùng giữa giới hạn sống chết.

Trên chân không chỉ đau đớn, mà đầu cậu càng từng trận từng trận đau nhức, Lục Dương vì cắn chặt răng nhẫn nhịn, hai bên huyệt Thái Dương càng đau.

"Em có thể giận, có thể không nhận người thầy này Lục Dương. Nhưng thầy hy vọng em hiểu, tất cả những chuyện trước mặt em đều là con đường, là cơ hội quay lại, em không nên vì tâm tình đối với sự việc quá khứ làm ảnh hưởng đến lý trí của bản thân mình."

Lâm Viễn Sâm tuy lời nói còn mang nhiều ý tức giận, nhưng nhiều hơn cũng là khuyên bảo, nhưng Lục Dương như đâm vào ngõ cụt, ánh mắt cháy bỏng ngọn lửa

"Tôi không cần"

Mỗi một chữ đều cắn chặt răng mà nói.

Tôi không cần

Lâm Viễn Sâm bị câu trả lời của cậu làm tức giận đến mức trên tay không hề thu lại lực quất mạnh một roi lên người cậu. Đau nhức ngược lại khiến cậu hít một luồng khí lạnh mạnh liệt, đầu óc Lục Dương như trực tiếp ngừng lại, tiếng kêu đau nén trong cổ họng.

"Tại sao em không hiểu?!"

Lục Dương nhìn Lâm Viễn Sâm, cũng thông qua ánh mắt ông ấy nhìn thấy chính mình. Thanh âm của cậu mang theo sự run rẩy cùng nức nở, tất cả sự đau lòng cũng như vết thương chôn sâu theo năm tháng vĩnh viễn không lành được nhất mực kêu gào.

Tôi chính là không hiểu.

Tôi cũng sẽ không bao giờ hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com