TruyenHHH.com

Ngày Ấy Từng Có Tuyết Rơi Trong Lòng (Edit- Huấn văn)

Chương 19

concongaga


"Sư huynh"

"Thật đúng là cậu nha, Lục Dương", Giang Thuật Ninh tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt vô cùng ưu tú "Lúc anh thấy tên danh sách nhân viên còn nghĩ có thể là trùng tên trùng họ, không nghĩ lại trùng hợp đến vậy, trước cậu nói chuyển qua Cấp cứu rồi, bây giờ sao lại..."

Nói đến đây thì dừng, dù sao đây cũng là chuyện khó xử của đối phương.

"Vì có ít lý do nhân sự nên lại đổi trở về"– Lục Dương cười cười – "Rất lâu rồi không liên hệ với sư huynh, không nghĩ sẽ gặp nhau ở đây"

"Đúng vậy, sau khi cậu tốt nghiệp không lâu thì anh liền đi du học, chắc là đã hai năm hay gần ba năm không liên lạc rồi"– Giang Thuật Ninh nhận lon coca cậu đưa qua- "Cám ơn"

Lục Dương nhìn Giang Thuật Ninh đứng trước mặt mình, không hề thay đổi so với trước đây. Vào thời điểm học nghiên cứu sinh năm nhất trên diễn đạt y học đã quen biết anh ấy, lúc đó đang chuẩn bị tốt nghiệp.

Bởi vì chí nguyện phát triển cũng có nhiều điểm tương đồng nên trò chuyện vô cùng ăn ý, Giang Thuật Ninh cũng giúp cậu hệ thống lại một số học thuật đông tây trong y học

"Gần hai năm, sư huynh đi rồi thì em hầu như cũng ngày càng bận bịu, không có thời gian, anh xuất ngoại lúc nào em cũng không biết"

"Lần này đi chính là như vầy"– Giang Thuật Ninh thở dài- "Bên chuyên ngành anh đợi đến nửa năm vẫn là không được, nên quay về liền đi du học, cậu trở về khoa có tốt không? Chắc đều vẫn cố gắng như cũ?"

Lục Dương gật đầu, thấy người tưởng như không bao giờ gặp lại biến thành đồng nghiệp của mình, ít nhiều cũng cảm thấy kì diệu.

Giang Thuật Ninh là học sinh nổi tiếng trong trường lúc đó, lúc tốt nghiệp báo cáo luận văn với số điểm vô cùng cao, từng làm chủ trì khoa học tỉnh, sau này du học trở về, lý lịch càng thêm hoàn hảo.

"Theo Lâm giáo sư cảm thấy thế nào"- Giang Thuật Ninh thay quần áo, mặc lại áo blouse, vỗ vai cậu- "Anh nghe nói ông ấy vẫn tương đối nghiêm khắc"

"A...a, rất tốt, chỉ là công việc, không có cảm nhận gì đặc biệt"– Lục Dương mở vòi nước rửa tay.

Giang Thuật Ninh có chút kỳ quái- "Cậu không theo ông ấy học lên tiến sĩ chuyên ngành sao? Về mạch máu thì ông ấy hiện tại là chuyên gia hàng đầu trong nước, anh còn tưởng ông ấy dẫn dắt cậu, cậu là nghiên cứu sinh của ông ấy"

"Không có, không có"– Lục Dương trên mặt tuy nét cười nhàn nhạt, nhưng ý tứ không muốn đề cập rất rõ ràng- "Em không có ý định học lên tiến sĩ"

"À, ra vậy"- Đối phương cũng vô cùng chừng mực, thấy cậu không nhiều lời, bèn không hỏi nữa.

**********

Buổi tối, sau khi kiểm tra phòng, Lục Dương vô thức bước đến khoa Cấp cứu. Lâm Viễn Sâm từ khi trở về không nói gì với cậu, Lục Dương lúc ở phòng trực thấy tin nhắn chuyển tiền, trong lòng có chút ngẩn ngơ.

"Sao thế? Đi ra ngoài làm trợ lý một nhận nhiều tiền vậy làm cậu hoang mang hả?"– Trình Trừng thấy cậu do dự, nửa cười nhạo nói- "Cậu chưa thấy qua tiền hả?"

"Mổ chính ở bệnh viện một ca còn chưa nhận nhiều dữ vậy..."

"Vậy là cậu không thấy các bác sĩ Chủ nhiệm hiện tại kiếm tiền như chạy show rồi: vừa Phi Đao, vừa hỗ trợ bệnh viện tư, diễn thuyết, lại còn kết hợp với các công ty bán thiết bị nữa"– Trình Trừng cười lắc đầu- "Cầm đi, Lâm Viễn Sâm đưa thì cứ lấy. Chỉ là phải biết sợ, chính mình không làm bậy gì là được, bác sĩ trẻ sợ nhất là sau khi nhận được chút ngon ngọt, không kìm chế được lòng tham, không có bản lĩnh lại làm chuyện bất chấp nguy hiểm"

Trình Trừng biết cậu lần đầu tiếp xúc những chuyện này, khó tránh khỏi trong lòng còn chút do dự.

"Cái này cùng với phân bổ tiền thưởng ở khoa Cấp cứu không khác nhau gì cả, cậu ấy là ông chủ của cậu, không bỏ đói cậu là đúng rồi"

Trình Trừng nói đến đây liền chuyển chủ đề.

"Cậu nếu trong năm nay muốn đàng hoàng đi theo cậu ấy, thì cũng đừng nghĩ đến những chuyện đã qua nữa, người vươn lên cao, kiếm cho mình thêm nhiều cơ hội"

"Vậy sao anh không vươn lên chỗ cao?"- Lục Dương nhìn hắn, mấy năm nay vẫn là Phó giáo sư, vùi mình ở khoa Cấp cứu, thời gian nghỉ ngơi ngoài trừ ở nhà ngủ thì là ngủ trong phòng trực

"Anh đây mấy tuổi? Cậu thì bao nhiêu tuổi?"

"Anh đi sắm sửa lại một chút, ai nhìn ra anh đã bao nhiêu tuổi đâu"– Lục Dương đứng dậy, giúp hắn pha một ly trà.

"Thuật Ninh hôm nay đã vào khoa rồi?"

"Giang sư huynh sao? Ừm, hôm qua vừa đến"

Trình Trừng lộ ra vẻ mặt không quan tâm, đồng thời cũng thể hiện một sự chán ghét không rõ – "Cấp trên sắp xếp, chính là nhóm mấy lão già đức cao vọng trọng kia, về hưu rồi ở nhà làm ruộng nhổ cỏ cũng không chịu buông tay, nhúng tay mãi vào công việc của bệnh viện"- Nói xong, nhìn về phía Lục Dương – "Nói chung, đừng đắc tội với cậu ấy là được, huống hồ cũng tốt, nếu cậu kiên định đi theo Lâm Viễn Sâm, ở trường học tiếp lên, nói không chừng cũng có những việc phải làm thêm, có người tới cũng giúp cậu chia sẻ công việc của bệnh viện"

"Em sao dám đắc tội anh ấy"– Lục Dương cười nói- "Em giờ gặp ai cũng phải tránh đường vòng mà đi"

"Vậy cũng không cần"- Trình Trừng nhìn cậu đứng lên chuẩn bị trở về, đột nhiên nhớ ra rút một xấp đơn dưới mớ tài liệu, mặt trên viết một nửa, bên dưới còn trống – "Cái này cậu mang về, nếu đồng ý nhận thì đóng dấu ký tên, còn không muốn, thì nói chuyện với cô bé"

Lục Dương thoáng nhìn hồ sơ trên tay, là đơn xin đổi khoa sau khi thực tập luân chuyển Cấp cứu.

"Ngô Lạc? Không phải em ấy vừa đến mới hai tháng sao?"

"Sắp ba tháng, mấy đứa trẻ này nhanh chuyển đi thì tốt"– Trình Trừng lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ- "Anh đây là đi làm, đừng dày vò anh nữa, mấy đứa trẻ nhiệt tình thế này không chuyển qua khoa ngoại thật đáng tiếc, mấy người tự thấy sao được thì làm ha"

Lục Dương không nói gì, cầm đơn về lầu chín.

*************

Lục Dương trở về phòng mình thì đổ ập lên giường, phía sau có thể vì còn một chút sưng chưa tan hết, tuy bình thường hoàn toàn không còn cảm giác đau, nhưng khi bị đè ép cũng thoáng qua một chút đau nhẹ, nhưng rồi cũng quên mất.

Cảm giác mỗi một dây lưng rơi xuống đều còn rất rõ ràng trong đầu, nhưng lần này nghiêm phạt quả thực không để lại cho bản thân cảm giác sợ hãi

Ngay cả khi cổ tay bị giữ lấy, cũng không như trước khiến cậu bức bối và muốn chống cự, những phiền muộn trong lòng chỉ là vẫn phảng phất đâu đó mà thôi.

Sáng sớm lúc họp, Lâm Viễn Sâm có giới thiệu qua một chút về Giang Thuật Ninh, thực chất cũng không cần quá nhiều lời, trong bệnh viện cơ bản đều học cùng trường hay tốt nghiệp từ những trường ngang hàng, trong nước khoa tim cũng không quá lớn, người trẻ tuổi lợi hại đến vậy mọi người đương nhiên đều biết.

Mọi lưu trình bình thường, kiểm tra phòng và thảo luận, thông báo của phòng hành chính bệnh viện, sau đó là thứ tự sắp xếp phẫu thuật liên quan.

Lục Dương đang báo cáo nửa chừng, Lâm Viễn Sâm đột nhiên cắt ngang.

"Ba ca phẫu thuật của thầy trong tuần này vị trí trợ lý một đều sắp xếp cho Thuật Ninh theo đi. Lục Dương tuần này theo Tô giáo sư, tuần trước ca đứa trẻ nhập viện là thứ năm giải phẫu phải không?"

Lục Dương sửng sốt, Lâm Viễn Sâm thấy cậu không phản ứng kịp, khẽ nhíu mày, nhìn cậu hỏi lại.

"A, đúng vậy, buổi sáng thứ năm, giải phẫu đồng thời trụ tận gốc"

"Được, cứ vậy trong tuần này. Tuần này hội nghị giải phẫu Thuật Ninh cũng cùng tham gia đi, tuần này nhiều nhóm có lẽ vất vả cho cậu một chút"

"Dạ không có gì"– Giang Thuật Ninh gật đầu, nói tiếp- "Em hiểu rồi, em sẽ xem trước qua tất cả tài liệu"

Lục Dương nhìn bản sắp xếp phẫu thuật đã làm xong trong tay, thở dài, xem ra lát nữa lại phải chỉnh sửa lại. Căn bệnh và tình huống của đứa trẻ một tuổi kia cậu cũng đã xem qua. Đó là một ca phẫu thuật rất đáng học tập, Lục Dương xếp giấy tờ lại, cũng không biểu hiện gì đặc biệt.

Sau khi họp xong, Lục Dương nhận được tin nhắn của Lâm Viễn Sâm, dặn dò cậu những ca phẫu thuật tim phức tạp đều phải theo thật cẩn thận.

Không phải chứ, người vừa đến thôi đã điều động lớn đến vậy, bất quá mang theo hai học sinh thì cũng không phải chuyện gì kì lạ.

Đều nói là người không có lai lịch thì đi không xa, đây rõ ràng mà giáng chức.

Lục Dương trên người quần áo và mũ còn chưa thay, lúc ngồi ăn trong khu nghỉ ngơi phòng trực, nghe truyền tới vài câu thảo luận cách đó không xa, đối phương có lẽ không biết người mình đang thảo luận tới đang ngồi gần đó cắm đầu ăn cơm, nên âm thanh không hề hạn chế.

Thế nhưng âm thanh đột ngột im bặt, Lục Dương ngạc nhiên, một giây sau có người đến trước mặt cậu

"Ngồi một mình à?"

Lục Dương ngẩng đầu liền thấy Giang Thuật Ninh đang nhìn cậu cười mỉm.

"Đúng, sư huynh ngồi đi, ta sắp ăn xong rồi"

"A, cậu không cần gấp gáp, anh có vài lời muốn nói với cậu"

Lục Dương để tay xuống bàn

"Lục Dương, lần này anh quay về chủ yếu cảm thấy so với chờ đợi ở bêm phòng thí nghiệm, thì lâm sàng có lẽ thích hợp với mình hơn, trời xui đất khiến thì đến đây, hiện tại cũng không biết đây có phải sắp xếp cuối cùng hay không nữa"

Giang Thuật Ninh nở nụ cười thản nhiên, tính cách khó ai ghét được, đối thoại đều có chừng mực.

"Nếu như chúng ta sau này thật sự cùng một tổ, anh tin tưởng chúng ta có thể hợp tác tốt, Lục Dương, tuy cậu nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng anh rất tôn trọng cũng như coi trọng năng lực của cậu"

*****************

Khéo léo, rất khéo léo

Vài ngày sau, Quan Hành nhịn không được đánh giá, người này vừa đến có bao lâu.

Cậu không thấy lúc hắn cùng với tổ của Hàn giáo sư trao đổi chuyện trên trời dưới đất, hôm qua còn mời mọi người cà phê. Hôm nay tôi còn nghe hai đứa nhỏ nói hắn giúp khóa đề, thật là người tốt.

Vậy tốt mà, Lục Dương trả lời nhưng cũng không để ý mấy, chỉ tập trung nhìn vào bảng chi phí thống kê ca đêm đang mở trên máy tính.

Đã sắp ba giờ.

"Trời đất, cậu một chút cảm thấy nguy hiểm cũng không có sao?– Quan Hành ngồi cùng, dùng đầu gối đụng vào chân cậu- "Cậu năm nay cũng thi lên chức trung cấp, cả hai đều sắp là bác sĩ chủ trị, cũng đều trong tổ của Chủ nhiệm"

"Tôi thi trung cấp gì chứ, tôi chưa từng nộp đơn, hơn nữa tôi tính rồi, chỉ là một thạc sĩ, bệnh viện sẽ không nâng cấp thành bác sĩ chủ trị đâu."

"Cậu ngốc hả, ông ấy mang cậu về làm Tổng phụ trách nội trú, nhất định sẽ đề bạt, cậu đó, chỉ coi có muốn hay không thôi"- Quan Hành nói- "Bất quá ý muốn của cậu cũng quá tùy tiện, người ta thấy có lựa chọn tốt hơn, cũng có thể từ bỏ cậu thôi"

Bởi vì tuần trước trống lịch, cho nên mấy ngày nay, lịch phẫu thuật của Lâm Viễn Sâm kín mít. Mỗi một ca trợ lý một đều đổi thành Giang Thuật Ninh, giải phẫu xong, chính là phải chạy đi trường học hoàn tất hội nghị và mấy khóa học liên miên không hết.

Lục Dương nhún ra vẻ không quan trọng gì, xác nhận xong thống kê chi phí tăng ca đêm, chuẩn bị sáng mai gửi cho bên hành chính, sau đó đem dụng cụ luyện tập khâu mạch máu ra tập luyện. Khuyết tật mạch máu phần lớn đều là trẻ con, lồng ngực rất nhỏ, không gian bên trong có thể thao tác mạch máu vô cùng giới hạn, cho nên yêu cầu kỹ thuật của bác sĩ Ngoại khoa càng thêm nghiêm ngặt.

Theo Tô giáo sư phẫu thuật, trên cơ bản cậu chỉ có thể làm trợ lý hai, dù sao người ta cũng có học trò thân truyền dắt theo, cậu là do Lâm Viễn Sâm sau này chuyển qua, nên tình huống hiện tại cũng có thể hiểu. Có nhiều thao tác chỉ có thể nhìn, không thể thao tác, cho nên bình thường phải tự tưởng tượng chi tiết việc mình tiến hành, sau đó dùng dụng cụ tự rèn luyện không ngừng để tạo nên thói quen cảm giác.

Phi Đao tuy dễ dàng cho người bệnh không đến được bệnh viện ở xa, nhưng đối với anh vô cùng ảnh hưởng đến một số sắp xếp công việc ở bệnh viện hiện tại. Hai ngày làm việc bị trống, sau khi trở về, Lâm Viễn Sâm vô cùng bận rộn, giữa bọn họ còn chưa trò chuyện được một câu đàng hoàng. Thậm chí ngoài kiểm tra phòng và trong cuộc họp, chỉ có thể chạm mặt ở hành lang giữa các ca phẫu thuật khác nhau. Giang Thuật Ninh cũng có thể tự mình gánh vác, nên các xử lý hậu phẫu, Lâm Viễn Sâm đều yên tâm mà giao cho cậu ta, xong lại bận rộn công việc ở trường.

"Hiện tại đều đồn cậu thất sủng rồi, cậu không lo lắng gì sao"

"Tôi thật sự không hiểu"- Lục Dương đột nhiên buông dụng cụ xuống, xoay đầu nói:"Bận rộn như vậy, mọi người vẫn còn thời gian buôn chuyện hả"

"Quan tâm nên hỏi thêm cậu một câu"- Quan Hành bĩu môi, đá ghế – "Không thèm nói chuyện với cậu, tôi đi xem khoa Hô hấp, hôm nay có hai y tá mới vào"

Vừa nói xong, điện thoại bệnh viện vang lên, vừa nghe xong vài giây liền đổi sắc nhìn Quan Hành, ha người vội vã chạy ra ngoài

****************

Là bệnh nhân chuẩn bị thứ hai sẽ tiến hành phẫu thuật bắc cầu, Lục Dương vừa vào phòng bệnh, đã thấy Giang Thuật Ninh đang xoa bóp tim, cùng với âm thanh của rất nhiều dụng cụ bén nhọn chung quanh.

Không kịp hỏi qua tình huống, bệnh nhân đột ngột ngừng tim, đồng tử phản ứng chậm chạp, Lục Dương thấy bệnh nhân xuất hiện tình trạng xanh tím, không hề do dự, chuẩn bị mở tĩnh mạch, tiêm thuốc.

Vừa bận rộn thao tác, vừa tìm hiểu tình huống người bệnh xuất hiện phản ứng. Bác sĩ quản giường là một bác sĩ trao đổi liên tục, y tá phụ trách cũng là người mới luân chuyển vào khoa, không nhiều kinh nghiệm, chứng kiến tình trạng có chút sợ hãi, tay chân cuống cuồng giúp đỡ, sắc mặt vô cùng hoang mang

"Tại sao lại đột nhiên..."

"Từ lúc nào xuất hiện..."

Hai người cùng hỏi, lại thấy đối phương cũng hỏi nên đồng thời ngừng lại, Lục Dương thoáng nhìn qua Giang Thuật Ninh, bèn im lặng không tiếp tục nói. Giang Thuật Ninh bèn tiếp tục hỏi

"Từ lúc nào phát hiện phản ứng bất thường? Thuốc đã truyền xong hay là vẫn đang truyền thuốc"

Hai người trả lời đều có chút lắp bắp, nhưng bây giờ cũng không để ý được nhiều như thế. Tuy khôi phục nhịp tim, nhưng hô hấp chưa chuyển tốt, Lục Dương nhìn qua huyết áp bão hòa, nhưng vẫn phải cẩn thận.

Thế nhưng không có nói gì, mọi chuyện đợi Giang Thuật Ninh quyết định.

Bệnh nhân bắc cầu này là thuộc tổ của Lâm Viễn Sâm, hiện tại Giang Thuật Ninh đang theo ông ấy, nghiêm chỉnh mà nói anh tacũng coi như một nửa cấp trên nên chính bản thân cậu sẽ không tự ý quyết định chuyện gì.

Tim đập không ổn định, rất nhanh sau đó đột nhiên muốn dừng, thay đổi vị trí, Lục Dương tiếp nhận xoa bóp. Giang Thuật Ninh vừa rồi liên tục xoa bóp vài chục phút, thắt lưng đau nhức, nhưng vẫn nhanh chóng an bài thuốc và liều lượng, ra sức hỗ trợ, nói Quan Hành lấy dụng cụ cắm ống, chuẩn bị tiến hành đặt ống.

Quan Hành trước khi tiến hành, vô tình hay cố ý nhìn qua Lục Dương, thấy đối phương cũng nghe Giang Thuật Ninh sắp xếp, liền không dây dưa nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ.

Đến khi tất cả mọi chuyện ổn thỏa đã hơn năm giờ. Sáng sớm trong phòng họp, bầu không khí thật nghiêm trọng. Sắc trời bên ngoài chỉ hiện lên một ánh sáng le lói, lúc Lục Dương mở cửa sổ cảm thấy không khí lạnh lẽo bên ngoài lập tức ùa vào, đầu óc có chút lẫn lộn thời gian.

Bệnh nhân tuy cứu được, nhưng vẫn rất nhiều việc cần phải giải quyết.

Tình huống còn chưa rõ ràng, y tá trẻ đã sợ đến khóc, cũng không nói gì được rõ ràng. Lục Dương và Giang Thuật Ninh nhíu mày không biết phải làm như thế nào. Quan Hành dù sao cũng là quản lý tạm thời của nhóm Y tá, bèn cùng y tá trẻ ra ngoài trò chuyện cho bình tĩnh lại.

Bác sĩ thay đổi liên tục là Tiểu Dư, là người thay cho Dương Hạo, thường ngày vẫn rất thận trọng đáng tin, giờ gặp tình huống như vầy cũng rất bối rối.

"Tôi có dặn cô ấy là tim chậm vào tĩnh mạch... lời dặn miệng của bác sĩ, cô ấy cũng có lặp lại một lần..."

Lục Dương giọng nói có phần khó chịu, gặp loại chuyện như vầy khó mà khống chế tính tình.

"Lời dặn miệng của bác sĩ? Lúc đó cậu đang Cấp cứu sao? Hay đang giữa ca phẫu thuật, nếu đều không phải, cậu dặn dò miệng cái gì?"

Có lẽ sắp đến thời gian giao ban, hoặc vội vã đi ăn chiều, nên mới bỏ qua bước ghi lại dặn dò của bác sĩ.

"Tôi có nói với các cậu phải kịp thời ghi lại dặn dò chưa? Đừng nghĩ ngày mai bổ sung, đừng nghĩ ăn xong mới ghi lại, ngoại trừ trong cấp cứu khẩn cấp có thể bổ sung nội trong hai tiếng đồng hồ, giờ tốt rồi, bổ sung ghi chép dùng thuốc của bác sĩ đâu?"

"Còn... còn chưa bổ sung, dự định buổi sáng sẽ..."

Xịn ghê, quả thực tức đến bật cười, Lục Dương tức cành hông – "Trước đây ca tâm thất trái bị nát bị điều tra, tất cả đều có mặt, các cậu đều không coi là chuyện lớn phải không?"

Tiểu Dư cúi đầu chột dạ không trả lời

Giang Thuật Ninh im lặng cau mày, không nói gì, dù sao trong bệnh viện phụ trách quản lý giường bệnh cùng với hỗ trợ đào tạo chính là Tổng phụ trách nội trú Lục Dương, hiện tại cậu nổi nóng, cậu cũng không tiện xen vào.

Quan Hành lúc đẩy cửa vào, gương mặt tái xanh tức giận.

Trên tay là tài liệu văn kiện ghi chép đập mạnh xuống bàn, giọng Quan Hành nghiêm túc lạnh lẽo vô cùng hiếm gặp.

"Người ta chỉ là một y tá nhỏ mới tốt nghiệp không rõ quy định, cũng biết là lời dặn miệng có chút không thích hợp, hỏi cậu hai lần cậu đều lo lấy đồ ăn giao đến không thèm để ý, trong lời dặn miệng không hề nói phải truyền tĩnh mạch chậm, cũng không nói phải truyền bao lâu, khoảng cách thời gian cũng không nói, rốt cuộc là chuyện gì"

"Tôi... tôi có nói! Thực sự là có nói"

Ôm trán. Lục Dương quả là có chút đau đầu.

Giang Thuật Ninh nói- "Vậy đợi Lâm Chủ nhiệm đến thì xử lý"

Thuốc kê không có vấn đề, nhưng dược lý quá nặng, chưa kể khi kê thuốc từ số lượng đến thời gian, dù là nước muối sinh lý, đường Gluco hay các loại phối dược, chọn đẩy nhanh truyền hay truyền nhỏ giọt đều phải được ghi chép lại cẩn thận. Thuốc có thể cứu cũng có thể hại người, chủ yếu là bác sĩ sử dụng như thế nào.

Cho nên từ việc dặn dò của bác sĩ đến việc chấp hành của y tá, đều phải tuân theo những nguyên tắc nghiêm khắc, mỗi một bước đều phải đảm bảo trách nhiệm. Bình thường mà nói, bác sĩ sẽ ở trong hệ thống ghi lại yêu cầu của bác sĩ, y tá xác nhận chấp hành đều phải qua kiểm soát xét duyệt, hệ thống kiểm tra liều lượng thuốc đối với cơ thể có nguy hiểm không, sau đó sẽ đối chiếu kiểm tra cùng bác sĩ y tá. Đối với cấp cứu cũng có quy chuẩn quy trình, sau này muốn lưu lại làm bằng chứng đối chiếu, thì cũng có căn cứ cơ sở.

Thế nhưng nếu không làm theo quy định, xảy ra việc ngoài ý muốn, truy cứu trách nhiệm rất dễ dẫn đến va chạm.

"Những bác sĩ thay đổi liên tục này, không phải do trong phòng giải phẫu bị các y tá trưởng mắng, hoặc bị những bác sĩ có lý lịch mắng sau đó ghi hận, giờ trút mọi chuyện lên mấy y tá trẻ sao"- Quan Hành có chút xúc động.

"Tình huống còn chưa rõ ràng, cậu đừng nói như thế"– Lục Dương khuyên nhủ, nhưng Quan Hành rõ ràng tức đến nóng đầu, không nghe lời lọt tai.

"Cái gì gọi là chưa rõ ràng?"

"Chuyện này làm lớn, thì Chủ nhiệm cũng sẽ xử lý, tối đa chính là đều cùng bị phê bình, nhưng nếu làm lớn nữa, khả năng cao vẫn là đẩy lên người y tá. Lục Dương, cậu ở trong hệ thống này lâu vậy, y tá bị đẩy ra chịu trách nhiệm, chuyện này cậu gặp còn ít sao?"

"Hiện tại trách nhiệm của ai cũng đều không tránh được, cũng phải biết cùng nhau xử lý, Tiểu Dư đã sai sót tiến hành lời dặn bác sĩ, cậu cũng không cần phải nói như vậy"

Lục Dương biết cậu ấy tạm thay Y tá trưởng, tâm tình có chút kích động, nhưng bị nói vậy, cũng nổi giận.

"Hiện tại là thời đại gì, mọi chuyện đều có quy định, sẽ không có việc như cậu nói muốn giao người nào ra thì giao. Mọi người đều là đồng nghiệp một khoa cùng làm việc, đừng có hở một chút thì phải gay gắt như thế có được không?"

"Chuyện của cậu có từng xử lý theo quy định không?

***********

Đều là người làm việc cùng nhau để kiếm tiền không hề dễ dàng, tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Lục Dương cùng Giang Thuật Ninh không thể không kể lại chuyện này trong phòng họp một cách kĩ càng.

Lâm Viễn Sâm im lặng lắng nghe, có thể do gần đây thực sự bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, ánh mắt vằn lên tơ máu rất rõ ràng. Ánh mắt có chút bức người, chậm rãi đảo qua tất cả sau đó dừng lại ở Giang Thuật Ninh.

"Thuật Ninh xử lý rất tốt, biện pháp kịp thời, bệnh nhân hiện tại không ảnh hưởng gì là vô cùng may mắn"

Bàn tay đặt trên bàn, đầu ngón tay khớp xương nhịp nhịp lên bàn làm việc, ánh mắt nhìn về phía Lục Dương.

"Trước đây tôi đã nói, bệnh viện tuyến đầu từ lời dặn của bác sĩ, thuốc, chấp hành của y tá, mọi quy trình nhất định phải tuân thủ nghiêm khắc, hiện tại xảy ra chuyện gì?"

Tất cả mọi người theo bản năng co rút lại, Lâm Viễn Sâm quét mắt qua mọi người lần nữa, dường như là ép hỏi.

Một lát sau.

"Nếu như đêm qua bệnh nhân do truyền dịch quá nhanh bị sốc không cứu được, các cậu ai gánh được trách nhiệm? Trước đây không phải trong khoa đã xuất hiện trường hợp này sao, hiện tại khoa còn đang xử lý tranh chấp, việc tử vong do tâm thất bị vỡ, chiều hôm qua tôi vẫn còn phải đi gặp người nhà và ban điều trần, ngày hôm nay lại phát sinh chuyện này, các cậu cảm thấy xảy ra tranh cãi trong khoa là chuyện nhỏ phải không?"

Tuy giọng nói Lâm Viễn Sâm không lớn, nhưng mỗi chữ đều mang theo sức mạnh ép cho người khác không dám ngẩng đầu, cũng không dám thở mạnh, mọi người đều im lặng.

"Khoa chúng ta dùng thuốc có phức tạp hơn các khoa khác một chút, từ trước đều luôn nhấn mạnh phải dùng thật cẩn thận, những quy định dùng thuốc đều phải ghi nhớ, càng nhấn mạnh nhiều lần phải làm theo trình tự quy tắc, các cậu..."

Ngón tay gõ mạnh lên bàn, đột nhiên lớn tiếng.

"Các cậu toàn bộ có nghe dặn dò hay không?"

"Bác sĩ cấp trên nếu không quản lý được nội trú dưới mình, chính là vấn đề năng lực, Lục Dương, viết báo cáo kiểm điểm tình huống 3000 chữ, chuyện này em cũng đừng xử lý nữa, giao cho Thuật Ninh và Quan Hành"– Lâm Viễn Sâm nói, tâm trạng cũng rất bình tĩnh, nhìn về phía hai đương sự – "Hai người các cậu chuẩn bị lại tài liệu, việc này làm theo quy định báo với Y vụ và Tổ y tá, cứ như vậy mà làm"

Mọi người không ai dám lên tiếng, quyết định cùng với sắp xếp của Lâm Viễn Sâm không ai dám dị nghị.

Có chút ngập ngừng cùng một chút ấm ức không rõ nét, lúc Lục Dương ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn Sâm, từ trong sự uy nghiêm cùng ý tứ cảnh cáo, không hiểu sao lại nhìn ra một một chút trấn an.

Không biết có phải do tự mình nghĩ nhiều không, có lẽ Lâm Viễn Sâm không muốn mình phải bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Nhưng nháy mắt, trong lòng lại bị chuyện năm xưa hiện lên, như thể vĩnh viễn không thể nào lành lại. Gốc rễ kia đã bám vào cơ thể cậu, tùy thời tùy lúc lại cắm vào da thịt, mỗi lần phát triển lại khiến cậu vô cùng đau đớn.

Lục Dương đón nhận ánh mắt Lâm Viễn Sâm, kiên định nói:

"Chuyện này em cũng có trách nhiệm, em nghĩ hay là em cũng phụ trách hỗ trợ"

Đông cứng, không khí phòng họp đều như đông cứng lại.

Thời tiết giao mùa còn khá lạnh lẽo, nhiệt độ thường giảm đột ngột khiến người ta vội vã không kịp chuẩn bị, thế nhưng cũng không sánh được khí lạnh bao trùm phòng họp hiện tại.

Ánh mắt Lâm Viễn Sâm tràn ngập âm u cùng lạnh ý.

"Làm theo lời thầy nói"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com