TruyenHHH.com

Ngau Nhien

Trong không gian tối tăm chỉ có hắn ngồi co ro một góc, cả căn buồng giam tối tăm và to lớn giờ chỉ còn có hắn. Vì, những người kia đã chết hết rồi. Bọn họ bị lũ man rợ tra tấn đến chết vì tội dám phản kháng. Người hắn run lẩy bẩy, đôi mắt hắn trợn tròn như thể nhìn thấy những linh hồn đáng thương không thể siêu thoát ấy dẫu phía trước hắn chỉ là một mảng không đen tối.

Lũ man rợ đúng là lũ man rợ, chúng sẵn sàng chà đạp đồng loại trong vui sướng. Chúng xem những kẻ sống nơi này là rác rưởi, còn thấp kém hơn cả ăn mày.

Hắn không thể trốn.

Một mặt, hắn sợ sẽ bị như họ - những người bạn cùng phòng giam đã bị tra tấn trước mặt hắn. Đến giờ, hắn không sao thoát khỏi những tiếng hét thê thảm ấy. Nó như vang vọng từ trong trí não, lại như đi từ bên ngoài vào cào cấu trái tim hắn.

Mặt khác, lũ người kia đã nói rằng nơi này chẳng lấy một lối ra nào đâu. Hắn nửa tin nửa ngờ. Chỉ khi tìm được lối thoát ấy, hắn mới dám bước chân khỏi khung sắt này.

"Chào chú em, giờ mày lại có bạn mới rồi này! (tiếng Pháp)" Một tên cai ngục nở nụ cười khinh khỉnh, vác trên vai một cái bao rất to. Gã thô bạo ném cái bao ấy vào phòng rồi chậm rãi khóa lại song cửa sắt như thế thách thức hắn. Gã thấy hắn nép người vào một góc như đang trốn tránh đầy sợ sệt thì cười hài hước. Xem ra hắn vẫn còn ám ảnh ngày hôm qua lắm nhỉ?

"Thôi nào, nó còn không hề biết một chữ tiếng Pháp, mày nói tiếng gì cho nó nghe dễ hiểu tí xem. (tiếng Pháp)" Một tên cai ngục khác đi cùng khoác vai vô tư buông lời trêu chọc mà không nghĩ rằng hắn thực sự hiểu. Hắn không cần tiếng Pháp, hắn cũng hiểu những tên man rợ đó đang nói cái quái gì!

"Ờ vậy hả, để tao xem nó hiểu tiếng gì nhỉ? Gấu gấu. A ha ha! (tiếng Pháp)" 

"Ha ha, thôi đi!(tiếng Pháp)"

Hai tên cai ngục, kẻ cao kẻ thấp cùng nhau cười đùa, bỏ lại ánh mắt khinh bỉ rồi đi nhanh. Chúng đi rồi, không còn âm thanh của chúng, hắn lại trở nên sợ hãi. Vì những tiếng thét ấy sẽ lại vọng về, xé nát linh hồn hắn.

'Xoạt, xoạt'

Chiếc bao động đậy rất mạnh, như thể có thứ gì đó muốn thoát ra ngoài thật nhanh. Nhưng, hắn không quan tâm lắm, hắn cũng chẳng còn hơi sức để quan tâm nữa rồi.

"Ài! Cuối cùng cũng thoát ra được!(tiếng Pháp)" Một cậu nhóc từ trong bao chui ra, cậu ta thở dài một hơi rồi nhìn xung quanh.

"Mình bị bắt cóc rồi sao?(tiếng Pháp)" Cậu ta bình thản đến lạ.

Hắn nghe giọng điệu không chút hoảng sợ ấy, tò mò nhìn lướt qua. Đó là một cậu bé rất đẹp. Mái tóc màu vàng hoe rực rỡ, đôi mắt màu xanh biển tuyệt đẹp. Dáng người cậu bé cân đối, nhìn qua rất giống một đứa nhỏ được chăm sóc kỹ càng. Nhưng ướm trên người cậu là một bộ đồ có phần bụi bặm và rách nát. Nói nặng hơn là giống ăn mày.

Hắn giương đôi mắt thâm đen cùng gương mặt lên nhìn kỹ cậu hơn. Cậu ta dường như cảm nhận được có ai đó nhìn mình, liền quay qua quay lại tìm kiếm. Lúc bắt gặp gương mặt nhợt nhạt và xanh xao của hắn thì ngã nhào, thốt không nên lời: "Q...qu...quỷ!(tiếng Pháp)"

Hắn buồn cười: "Tôi là người."

"L...là người?" Cậu ta nhận ra mình sỗ sàng, liền đứng dậy bước tới gần rồi ngồi thụp xuống.

"Cậu biết nói tiếng Việt à?" Hắn trợn tròn đôi ngươi, nhưng xem ra cũng không ngạc nhiên lắm vì hắn đã gặp hơi nhiều đồng hương tại nơi đất khách quê người này. Đủ thể loại đồng hương cả. Nhưng đứa bé này nhìn không hề có nét của người Việt, xem ra là được học.

Cậu gật đầu, nói bằng tiếng việt có chút ngượng nghịu vì đã lâu không dùng đến: "Hồi nhỏ em sống ở Việt Nam, lên mười hai thì về lại Pháp. Em tên Aurore, nghĩa là bình minh. Anh thấy tên ấy có hay không? Bố mẹ nuôi của em đặt cho đấy ạ!"

Khi nói đến cái tên của mình, cậu cười rất tươi, như thể nó là cả nguồn sống của cậu vậy.

"Anh là Văn Sáng. Em không sợ nơi này à?" Hắn muốn nói chuyện, hắn sợ sự im lặng sẽ khiến hắn lại lần nữa rơi vào hố đen. Mặt khác, hắn cũng rất tò mò khi thấy gương mặt chẳng chút lo âu của cậu. Là ngây thơ, hay đã biết trước điều gì?

"Bố mẹ nuôi sẽ đến đón em!" Aurore tự tin mỉm cười.

Hắn mím môi. Hắn đã ở đây lâu rồi nên hắn thực sự hiểu, cũng thực sự biết. Nhưng mà, liệu có ngoại lệ hay không?

"Làm sao em lại bị đưa tới được nơi này?"

"Em cũng không rõ. Lúc ấy em đi với bố mẹ ạ. Họ dặn em phải đứng chỗ ngỏ hẻm chờ họ. Rồi tự nhiên mọi thứ tối thui và lúc thức dậy thì thấy chật hẹp, và...như anh đã thấy đó ạ. Em đoán là em bị bắt cóc. Nhưng mà nhà em giàu mà, bố mẹ chắc chắn sẽ tìm mọi cách để cứu em ra thôi!" Ánh mắt Aurore rất lấp lánh và nó chứa chan niềm hy vọng. Nhưng không hiểu sao hắn thấy đôi mắt ấy có gì khác lạ, có gì đó rất là... không nói nên lời.

Hắn nghe Aurore kể cũng đoán được phần nào sự việc. Hắn ở đây đủ lâu để chứng kiến những đứa trẻ như Aurore. 

Thế nhưng hắn sẽ không hó hé bất cứ điều gì. Vì đôi khi niềm tin giả dối đó lại là mầm sống cho người khác.

Cứ thế rồi thời gian trôi đi, đã qua một tháng. Hắn bị ép lao động nặng nhọc trong môi trường khắc nghiệt. Có rất nhiều lần muốn chạy trốn, bỏ chạy thật xa nơi này nhưng lại rất sợ bị bắt, điều đó đồng nghĩa với việc sống không bằng chết. Thế là kẻ nhát cáy là hắn lại thôi. Còn Aurore, cậu bị làm những việc ô uế mà đáng lý ra một đứa trẻ không bao giờ chạm đến. Aurore không còn xinh đẹp như trước, trở nên nhỏ con và gầy guộc.

Nhưng dường như Aurore chưa bao giờ chịu từ bỏ, cậu ta vẫn tin một ngày hai người kia sẽ tới và đưa cậu về, âu yếm bảo rằng: "Tội nghiệp con tôi." Đó là hắn nghĩ thế, vì mỗi khi về lại căn phòng này, đôi mắt xanh đã mờ đục luôn chăm chăm về phía những song sắt. Đôi lúc hắn không hiểu lắm, vì đôi mắt ấy khi nhìn về phía song sắt rất giống...một kẻ cô độc không thể thoát ra vũng lầy.

"Anh Văn Sáng." Cậu nằm trên chiếc giường bẩn, đôi mắt vẫn nhìn về phía song sắt. Cậu cất giọng nhỏ nhẹ mà khàn khàn cắt đứt những tâm tư của hắn. Cũng đã lâu rồi, cậu và hắn chưa hề nói chuyện gì với nhau.

Aurore không đợi hắn ngẩng đầu lên trả lời, lại non nớt mà nói tiếp: "Chúng ta cùng trốn nhé? Tụi mình cùng về Việt Nam. Nơi này không hề muốn chấp chứa chúng ta... Việt Nam vui hơn nhiều..."

Hắn nhìn lên Aurore, các tay gầy guộc có những vết bầm tím mờ ám mà lại ghê tởm vô cùng. Có rất nhiều đứa trẻ như cậu, có những đứa còn nhỏ hơn cậu rất nhiều. Hầu hết đều rất đáng thương, đáng thương đến tột độ mà xã hội chẳng thèm xót một lời. Chúng nói lên những điều nhân đạo giả dối và làm những hành động đạo đức vô nghĩa, chưa một lần thực sự cứu nổi những đứa trẻ chúng đã khẳng khái đáp sẽ được cưu mang.

"Em nghĩ có thể trốn được sao? Trốn ra rồi thì sao? Lỡ như bị bắt em có lường trước được không? Em rành nơi này lắm sao?" Văn Sáng nói những điều hắn từng tự hỏi chính mình.

"Có một chú đã vô tình tiết lộ về đường hầm bí mật cho em nghe. Đi theo đường đó sẽ trốn ra được." Aurore bình thản.

Nếu lúc ấy hắn nhìn vào đôi ngươi đó, hắn nhất định sẽ từ chối. Nhưng Aurore đã nhắm mắt lại và quay mặt đi.

"Thật sao?" Hắn mừng rỡ, như thấy được lối đi cho bản thân. Nhưng...

"Còn chìa khóa?" Hắn thấp giọng hỏi. Đúng vậy, trước khi đến nơi đó, phải thoát ra khỏi song cửa sắt này.

"Em có. Em đã lén lấy được." Aurore nói một cách mơ hồ.

Hắn đã nghĩ bao nhiêu cách để trốn thoát nhưng không ngờ có thể có đường lối để thoát khỏi nơi đây. Không hiểu sao hắn lại tin tưởng Aurore. Có lẽ vì khát khao mạnh mẽ rời khỏi nơi này, có lẽ vì Aurore rất đáng thương và từng rất chân thành .

"Anh nghĩ là tối mai trốn đi là hợp lý nhất. Vì lúc sáng anh nghe chúng nói tối đó chúng sẽ mở tiệc mừng cái gì đó. Lúc đó chắc chắn sẽ canh phòng yếu hơn." Văn Sáng cẩn thận nói, đủ cho hắn và cậu nghe.

"Dạ được." Cậu vẫn nhắm mắt, buông một câu rồi xoay người tựa như nghỉ ngơi. Hắn cũng đi ngủ, hắn cần có sức cho cuộc chạy trốn ngày mai.


Tối hôm sau

Khi trở về buồng giam, cả người  Sáng rã rời. Bọn chúng rất biết cách bóc lột sức lao động của người khác. Nhưng không sao, hắn vẫn còn có sức để chạy.

Hắn sẽ chạy.

Dù cho có bò lết thì hắn vẫn phải dùng hết sức lực để thoát khỏi chốn địa ngục trần gian này.

Cậu đã ngồi đó chờ hắn từ khi nào. Đôi mắt xanh lam mờ đục nheo lại hỏi: "Thế...chúng ta đi nhé?"

Hắn gật đầu, trân trân nhìn cậu đứng dậy mở cửa khóa. Cái cảm giác lúc ấy không biết diễn tả ra làm sao. Văn Sáng siết tay, nuốt nước bọt. Vài phút nữa thôi hắn sẽ được tự do. 

'Cạch'

'Kéttt'

Cánh cửa sắt ấy mở ra rồi! Thực sự mở ra rồi! Hắn hân hoan đến chảy nước mắt, nhưng như thế vẫn chưa là gì. Chỉ khi rời khỏi nơi này hoàn toàn thì hắn mới có được một tự do thực sự.

Tự do thực sự!

Ôi! Là tự do thực sự đấy!

"Đi thôi." Aurore nói rất nhỏ, trông cậu bé cũng có chút vui mừng và sợ sệt. Hai người một trẻ một lớn, Aurore đi trước dẫn đường, Văn Sáng thấp thỏm đi theo. Trái tim hắn như muốn rớt ra ngoài, còn hồi hộp hơn cả phim hành động. Biết sao được, đây là đời mà!

Con đường chỉ có những ngọn đuốc làm ánh sáng. Hai vách tường song song có màu đỏ như máu người, ghê rợn và tởm lợm. Đối với hắn thì mọi thứ ở đây đều thật kinh khủng. Men theo con đường, hắn và Aurore đi tới trước một vách tường nữa. Hắn nhìn cậu thấp thỏm: "Đây là ngõ cụt mà?"

"Suỵt" Cậu ra hiệu. Hắn cũng không nói nhiều nữa.

Aurore khụy người xuống, hai tay mò mẫm góc trái của vách tường.

'Cạch'

Vách tường biến thành một cách cửa, như dẫn lối. Hắn rất ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng không kém. Hắn bỏ qua mọi suy nghĩ trong đầu, hắn rất muốn bước đến. Vì có lẽ phía trước chính là tự do của hắn.

Đường hầm này không khác con đường hồi nãy là bao nhiêu, cùng vách tường, cùng ngọn đuốc. Chỉ khác ở chỗ, nơi này cho hắn lối ra...

Aurore và Văn Sáng tiếp tục đi.

Chợt, hắn nghe có tiếng động gì đó lạ lắm. Hắn dừng lại, Aurore phía trước cũng dừng lại.

"Em nghe xem, hình như có tiếng nói..." Hắn lo sợ hỏi, chỉ hy vọng mình nghe nhầm.

"Làm gì có ạ." Aurore đưa lưng về phía hắn, nên Văn Sáng cũng không biết biểu cảm trên gương mặt cậu ta.

"Chắc ảnh hưởng tâm lý ấy ha ha." Hắn nở nụ cười gượng cho qua chuyện, nhưng càng đi, hắn càng nghe rõ. Đó không phải là tưởng tượng!

"Anh Sáng, em quý anh lắm, thực sự rất quý. Thế nên em mới tiết lộ cho anh con đường này, và có một sự thật nữa mà em nghĩ anh nên được biết." Giọng Aurore dần trở nên âm u khiến hắn có cảm giác không lành. Hắn im lặng cho cậu nói.

"Em chỉ quen có mỗi anh thôi, thật hên là chúng ta đều có thể nói tiếng Việt. Em biết mình nên thoát ra khỏi mộng ảo. Quả thật, chỉ mình em vọng tưởng những người bố mẹ nuôi dù không cùng huyết thống nhưng cũng cùng nguồn gốc kia sẽ yêu quý và trân trọng em. Mỗi ngày em đều tìm mọi cách để thoát ra. À không, mọi thủ đoạn. Chắc anh cũng hiểu ha? Thật may em đã gặp ông chú kia. Ông ta rất hiểu lòng em. Anh biết không, ông ta nói đây là lối thoát duy nhất nhưng bắt buộc phải đi hai hoặc nhiều người trở lên. Nhưng em nghĩ chỉ cần hai người là đủ rồi. Ừm... ông ấy còn nói, bao nhiêu người đi cũng được, nhưng phải hai người trở lên. Vì đường hầm này cần có kẻ ở lại và chỉ tha cho một người rời đi."

"Em đ...đừng đùa như vậy." Hắn lùi lại.

Aurore muốn dùng máu của Văn Sáng để lót đường.

Aurore quay lại, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng. Thằng bé ấy, từ khi nào đã trở thành một con ác quỷ sẵn sàng lấy mạng người khác thay thế mình mà vẫn có thể nở nụ cười thật tươi tắn như đón nắng mai.

Hắn sợ hãi, hắn không toan tính được gì nữa. Trong những cuộc đối thoại giữa hắn và cậu ta, chưa một ai đùa cả...

Hắn chạy, dùng hết sức bình sinh mà chạy thẳng. Đầu óc hắn trống rỗng, hắn sợ hãi, hắn không biết làm gì, chỉ có thể theo bản năng. Nếu hắn vượt lên trước cậu ta thì sao? Hắn sẽ sống chứ?

Văn Sáng không biết, khi thấy hắn chạy, Aurore đã nở nụ cười rất tươi...

"Cảm ơn anh rất nhiều." Aurore thỏ thẻ cho chính mình.


Văn Sáng cứ chạy mãi, hắn trông thấy ánh sáng phía trước liền mừng rỡ. Hắn không sai, là do Aurore bán đứng hắn!


"Ha ha! Ủa? Bây ơi có một thằng chạy trốn này!!!(tiếng Pháp)"

"Ồ, thế à! Sáng mai có trò vui chơi rồi ha ha!!!(tiếng Pháp)"

Hắn thở dốc, trước mắt là hai tên cai ngục người Pháp.

"Kh...không không không!! Tại sao??" Hắn trợn tròn mắt, vội vàng quay lại nhìn phía sau. Rồi bỗng nhiên có đầu hắn đau như búa bổ. Trước khi bất tỉnh, hắn kịp nhìn thấy Aurore đang vội vàng đi qua trái, nơi vốn dĩ là một bức tường đỏ.

"A."

Đó mới chính là cánh cửa...

Tiếng nước lạnh xối vào người. Văn Sáng giật mình mở mắt. Trước mặt hắn là hai tên man rợ đang nhìn hắn mà cười. Nụ cười đó khiến hắn run rẩy và lấp bấp.

"Tôi, tôi, tôi xin lỗi!(tiếng Pháp)" Từ khi đến nơi này, đó là một trong những câu ít ỏi hắn học được, lại là câu hắn phải nói nhiều nhất.

Hai gã kia ngạc nhiên một chút rồi lại cười tán thưởng. Hai gã giúp hắn xoay ghế, giọng lèm bèm giới thiệu căn phòng mà hai gã rất tự hào. Một căn phòng đầy máu tanh và chết chóc. Một thân thể người mất đầu chưa kịp thối rữa đang được đặt trên bàn mổ. Mà chiếc bàn mổ ấy đang được đặt gần hắn, rất gần khiến mùi tanh sộc vào mũi. Hắn muốn nôn ọe lại không thể.

"Tôi, tôi, tôi xin lỗi! Làm ơn tha cho tôi. Tôi hứa sẽ không tái phạm nữa!(tiếng Pháp)"

"Ôi chao, nói tiếng tao lưu loát phết nhở? Mà thôi, vào việc chính nào. Móng tay, móng chân mày bẩn với dài quá, để tao giúp mày làm sạch.(tiếng Pháp)" Gã ngúng nguẩy đi tìm thứ mà gã dùng để 'bấm móng tay' rồi gã đứng trước mặt hắn huơ huơ.

Gã hạ xuống, hắn phản kháng kịch liệt nhưng không thể.

"Á Á Á!!" Tiếng thét của hắn cực chói tai nhưng lại khiến hai gã kia hưng phấn một cách bệnh hoạn. Vốn dĩ tra tấn chính là thú vui của chúng rồi.

Chỉ mới có một cái móng bị tước ra khỏi đã khiến hắn đau đến muốn ngất. Cứ thể cuộc tra tấn trải dài đến hàng tiếng đồng hồ. Hắn ngất đi, rồi lại bị bắt tỉnh dậy đến không biết bao nhiêu lần. Chúng khiến hắn phải chịu đau đớn nhưng không thể chết. Hắn muốn chết.

Bấy giờ Văn Sáng mới thấy cái chết chính là sự giải thoát toàn vẹn cho hắn, nhưng nó không phải sự tự do mà hắn khao khát. Thật may, hắn vẫn còn giữ lý trí. 

Ám ảnh.

Hắn còn sợ cái chết hơn cả thứ tra tấn khủng khiếp này. Nhưng hắn không thể chịu được nó, không chịu nổi nỗi đau tra tấn này.

Một bên mắt của hắn đã bị móc ra đem đi trang trí. Hắn chỉ còn một bên mắt để nhìn căn phòng này. Căn phòng này chưa hề khóa cửa. Nhưng cái ghế này mới cần phải mở ra nhất. Hắn phải làm sao đây?

'Cạch'

"Xem ra mày chẳng còn ý định trốn thoát nhỉ? Mạng mày cũng lớn lắm mới còn sống đấy. Bây giờ thì trở về và tiếp tục công việc đi.(tiếng Pháp)" Gã này tên là Robert, chính là một trong hai gã đã tra tấn hắn. Gã tới, và chuẩn bị thao tác tháo còng tay, chân cho hắn. Gã tin chắc rằng hắn chẳng còn sức lực để làm gì gã nữa đâu. Robert đinh ninh như thế!

Hắn dùng con mắt còn lại để quan sát. Và, hắn chờ đợi...

'Lũ ngu xuẩn.(tiếng Hàn)' Hắn thầm thì cho chính mình hắn nghe. Con ngươi kia tràn ngập hận ý đến điên cuồng.

Phải, hắn điên rồi.

Ngay khi hai còng chân được mở, hắn ngay lập tức vồ lấy gã Robert khiến gã không kịp trở tay. Rồi hắn dùng đôi tay đẫm máu của mình túm lấy con dao của Robert. Mọi hành động của hắn đều không cho phép sự đợi chờ.

'Phập'

Sức lực ấy từ đâu ra ấy nhỉ? 

A. Ra là...

Con giun xéo lắm cũng quằn.

Con người, tức nước vỡ bờ.

Hắn không chịu nổi sự tra tấn nhưng hèn nhát trước cái chết. Thần kinh hắn chịu không được, thế là hắn không còn là chính mình nữa. Hắn không ngừng đâm vào lồng ngực của gã kia. Đến khi gã không thở được nữa, hắn vẫn tiếp tục đâm. Con mắt của hắn trợn tròn. Nụ cười của hắn nở rộ, tựa hồ toét tới tận mang tai.

Rồi hắn đứng dậy, nhìn xung quanh, cầm thêm một con dao nữa, mở cửa ra và tiếp tục đi. 

Không  rõ hắn còn lý trí hay không. Chỉ biết rằng con mắt của hắn cho người khác cái nhìn rất ghê sợ, những tên trong phòng giam nhìn cái cách hắn bước đi, trông thấy hắn cũng chẳng dám ho he. Vì biết đâu, dù cho kêu cứu cũng sẽ bị hắn giết chết.

Hắn cứ bước đi, bước, bước...

Đến trước ngõ cụt, hắn thuật lại hành động của Aurore. Rồi lại tiếp tục đi cho đến nơi hắn cùng Aurore đã dừng chân. Hắn không còn nhớ, vì không cần nhớ nữa, vì điều ấy đã in hằn trong tâm khảm và hắn thì chỉ cần làm theo như một bản năng. Con đường ấy mở ra... Trước mặt hắn là một khoảng không tối mịt mù. Nhưng hắn vẫn tiếp tục bước mà không quan tâm đến hiểm nguy.

Con đường này rất dài, tựa như chẳng bao giờ kết thúc. Còn hắn thì bước mãi chẳng mòn chân.


"Thằng nhỏ đó ngu nhỉ mày?(tiếng Pháp)"

"Tao nghe nói nó được thằng cha nào đấy trên giường thủ thỉ cách trốn. Mà thằng cha ấy thì lại nói thông tin sai lệch, nói với nó như thế chẳng khác cho nó tia hy vọng rồi dập tắt. Ít có ác đấy chứ? Cuối cùng cũng chết dưới tay chúng ta. Ha ha. Trước khi chết còn được một trận sảng khoái.(tiếng Pháp)"

Hắn nghe được chữ có chữ không, bước chân chợt dừng lại nhưng chỉ là trong thoáng chốc. Và hắn, lại đi tiếp.

'Cốc cốc cốc'

Hắn gõ lên cánh cửa sắt.

"Ê, hình như có tiếng gõ cửa.(tiếng Pháp)"

"Chắc là sếp tới thăm.(tiếng Pháp)"

"Ổng rảnh nhỉ?(tiếng Pháp)"

Hai kẻ canh cửa vội vàng mở cửa. Rồi đầu chúng lại bay lên trời, máu tươi văng xuống mặt đất, thân thể chúng ngã nhào xuống đất. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến chúng chết mà chẳng kịp hiểu vì sao.

"Cốc cốc cốc.

Ai gọi đó

Nếu là thỏ.

Cho xem tai.

Nếu là nai

Cho xem gạc.

Nếu là người.

Xin ít máu." Hắn ngân những câu chữ lạ lùng.

LỐI THOÁT CHỈ DÀNH CHO MỘT KẺ ĐƯỢC THA.

"A HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA!!" Hắn cười rất to. Hắn tiếp tục đi, nhưng nhanh dần. Rồi hắn chạy, nhưng vẫn cười.

Tiếng cười của hắn man rợ hơn bất kỳ kẻ nào. Dường như hắn không sợ có kẻ đến, hắn vẫn cứ cười mãi và tiếp tục chạy. Không biết vì sao, về sau khu rừng lưa thưa này lại được truyền tai nhau rằng đã bị ám bởi một kẻ điên, đã bị một tên ác nhân nguyền rủa...

Trời đêm ở nơi đây mù mịt chẳng lối đi nhưng cũng rất đẹp. Nó đẹp đến não nề. Những vì sao lấp lánh như dải kim tuyến, ông trăng tròn vành vạnh như đang nhìn xuống kẻ điên chống lại số phận nghiệt ngã. Những thứ trên trời cao chỉ tô vẽ cho thế giới rực rỡ, chúng không hề chỉ đường cho ai cả. Thật đẹp, mà cũng thật ghê sợ...

Văn Sáng - một cái tên mang màu sắc của ánh sáng lại có cuộc đời tăm tối đến buồn thương. Hắn vẫn tiếp tục chạy như thể trốn khỏi cuộc đời ấy và cười đến toét cả mồm như thể trêu chọc cuộc đời ấy - cuộc đời của chính hắn.

Nhưng, hắn sẽ chạy về đâu đây?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com