Ngan Thuan Ngan Ai Muoi 1901 1927
Dương Minh nói tiếp:- Mẹ, lần này con trở về thăm hai người chỉ sợ rất lâu sau đó cũng không trở lại, lần tiếp theo con về nhà cũng không biết là tới lúc nào nữa.“Hả?” Dương mẫu sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, dường như đã tức giận, bà nói:- Đại Minh, con nói vậy là có ý gì? Mẹ nói mày một câu mà mày đã trở mặt? Rốt cuộc là mày nghĩ cái gì vậy?Dương Minh nghe mẹ chất vấn cũng đã biết là bà hiểu lầm, hắn không khỏi cười khổ nói:- Mẹ! Mẹ hiểu lầm rồi, con không phải bốc đồng nói vậy mà là muốn rời đi một thời gian ngắn.- Rời đi một thời gian ngắn? Đây là ý gì? Rột cuộc đã xảy ra chuyện gì?Dương mẫu nghe hắn nói mà không thể hiểu được.- Thật ra thì chuyện là như vậy,… - Chuyện đã đến nước này, Dương Minh cũng chỉ có thể từ từ đem chuyện lúc trước đã nói với ba người Trần Mộng Nghiên lần lượt nói ra, bao gồm cả thân phận của mình, cùng với nhiệm vụ được giao, kể cả chuyện về Lam Lăng cũng không hề giấu giếm.Hai người già nghe những lời của Dương Minh mà kinh ngạc tới mức mở to hai mắt, thật lâu sau cũng không bình tĩnh lại được. Chuyện này cũng quá kỳ quái rồi, con trai vốn là một sinh viên đại học, làm sao mà thoáng cái đã trở thành một đặc công? Hơn nữa lúc trước cũng thi hành rất nhiều nhiệm vụ. Tại sao cái gì mình cũng không biết?- Thằng ranh, tại sao lại gạt mẹ cùng cha con lâu như vậy? Có phải là đã trưởng thành, lông cánh đầy đủ rồi thì không cần để ý đến mẹ cùng cha con?Dương mẫu nhìn chằm chằm Dương Minh mà chất vấn:- Còn có chuyện của Lam Lăng rốt cuộc là thế nào? Con làm như vậy mà không sợ làm Mộng Nghiên và hai cô bé kia thất vọng hay sao? Con lại còn tìm thêm một cô bé nữa.Trần Mộng Nghiên thấy Dương mẫu mắng Dương Minh, lại nhắc tới chuyện tình của Lam Lăng thì vội vàng giải thích:- Cô à, con cũng biết Lam Lăng, cô ấy còn xác định quan hệ với Dương Minh trước cả con, bọn con đều đã nói chuyện với nhau, quan hệ cũng không tồi, cô đừng giận Dương Minh mà.Thật ra thì Dương mẫu cũng không tức giận vì chuyện của Lam Lăng mà là do Trần Mộng Nghiên đang đứng ngay bên cạnh, nếu mà bà không tỏ một chút thái độ thì không phải là đang dung túng cho con trai hay sao? Cho nên bà phải mắng Dương Minh mấy câu, cũng không tưởng được là chính Trần Mộng Nghiên lại đứng ra giải vây cho hắn, bà không khỏi có chút kinh ngạc.- Mộng Nghiên, con biết Lam Lăng?Dương mẫu đột nhiên phát hiện ba cô gái kia đều đã biết trước những chuyện mà Dương Minh vừa nói, mà hắn nãy giờ cũng chỉ nói cho hai người già bọn họ nghe mà thôi.- Vâng, bọn con cũng đã biết, trước đó Dương Minh đã nói cho chúng con biết rồi. - Trần Mộng Nghiên gật đầu:- Dương Minh nói anh ấy là một người có trách nhiệm, ở thời điểm cần mình ra tay, anh ấy cũng muốn đóng góp sức lực của mình.- Nhưng đi một lần là năm năm mười năm không phải là quá lâu sao? Mẹ làm sao bây giờ? Không được, mẹ không cho con đi!Dương mẫu có chút nóng nảy:- Ngày mai mẹ sẽ nói chuyện cùng lãnh đạo của con, yêu cầu phái người khác đi. Tại sao con mẹ lại phải đi? Con của mẹ vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, vẫn chỉ là một đứa con nít mà thôi, làm sao có thể đi thi hành nhiệm vụ chứ?“Mẹ!” - Dương Minh dở khóc dở cười, không nghĩ tới mẹ lại kịch liệt phản đối như vậy.- Mẹ nó à, bà đừng có nói lung tung, Dương Minh ra sức vì quốc gia, làm sao bà lại ngăn cản nó chứ? Cái suy nghĩ này của bà thực sự không tốt lắm đâu!Dương Đại Hải lại nghĩ rất thoáng, sau khi nghe xong lời của Dương Minh thì không nói gì thêm, chỉ gật đầu tỏ vẻ ủng hộ.Cha sáng suốt cũng là điều mà Dương Minh đã lường trước, kể từ đó có thể thuận lợi thuyết phục cha mẹ của mình.- Tôi không cần biết, tại sao lại không để người khác đi mà lại để cho Dương Minh đi chứ? - Dương mẫu thực sự không muốn.- Đây là vinh quang của chúng ta! Dương Minh đi chứng tỏ nó mạnh hơn người khác, có vậy người ta mới để cho nó đi, nếu nó không đi thì người khác càng không đủ khả năng để thi hành.Dương Đại Hải đứng lên, đưa tay vỗ vỗ bả vai Dương Minh:- Con trai, cha tự hào vì con! Vốn cha còn lo lắng con sẽ trở thành sâu mọt của xã hội, nhưng một năm trở lại đây con lại có những thay đổi rất lớn. Chẳng những không trở thành sâu mọt mà còn trở thành lương đống của quốc gia.“Cha!” Dương Minh nhất thời trở nên lúng túng, mình trước đây đâu có kém như thế? Nhưng mà nghĩ lại lúc trước, mình ngoại trừ việc trốn học đi chơi thì cũng là đánh nhau, ẩu đả. Ở bên ngoài chẳng làm được chuyện gì đứng đắn, nói dễ nghe một chút thì là thiếu niên sa ngã, lêu lổng còn nếu không nể tình thì đúng là sâu mọt của xã hội.Mà bây giờ, việc mà mình cần làm thật vinh quang và vĩ đại, khó trách cha lại vui vẻ như thế.- Dương Đại Hải, đấy là ông nghĩ thoáng, nhưng ông nghĩ lại một chút đi, con trai đi một lần là mười năm, mười năm đó! Chúng ta làm sao mà trải qua mười năm đó đây? Con trai không ở bên cạnh chúng ta thì cuộc sống thực sự sẽ rất vô vị.Dương mẫu cũng biết Dương phụ nói đúng, nhưng bà vẫn không thể chấp nhận được:- Hơn nữa nó đi thì Mộng Nghiên mấy đứa làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ lại để cho chúng chờ đợi mười năm?- Cô à, chúng con có thể đợi được! Người hãy yên tâm đi, chúng con cả đời này sẽ làm con dâu của Dương gia, không bao giờ thay đổi.Trần Mộng Nghiên kéo tay Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận ôn nhu nói.Dương mẫu nghe được lời của Trần Mộng Nghiên thì thấy rất cảm động, nhưng chuyện này không phải vì cảm động mà bỏ qua, Dương mẫu không cam lòng nói:- Con xem, mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng đã sớm chờ ngày được ôm cháu nội, con đi lần này là mười năm, ta chờ đến bao giờ để ôm cháu nội chứ? Chờ con trở lại, mẹ không chừng cũng đã chết trước khi nhìn thấy mặt cháu nội rồi.Dương Minh đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con ròng ròng, những điều mẹ nói cũng quá cổ quái rồi, bà mới hơn bốn mươi tuổi, dù cho mười năm nữa cũng chỉ mới năm mươi, chết thế quái nào được? Không nói là cách cái chết đến vạn dặm là may rồi, người ta bảy tám chục tuổi còn chưa nói đến chết, bà nghĩ cũng quá xa xôi rồi.Nhưng Dương Minh cũng biết mẹ chỉ mượn đề tài để nói chuyện của mình, bản thân hắn nếu không đi thi hành nhiệm vụ lần này thì cũng là chờ ba bốn năm sau tốt nghiệp đại học rồi sẽ ẩn cư ở đảo X, sau đó thì sinh mấy đứa con, trải qua hạnh phúc cuộc sống. Nhưng nhiệm vụ lần này đã thay đổi kế hoạch của Dương Minh, cũng đành bỏ qua mà thôi.- Cô à, nếu không,… bọn con bây giờ sinh một đứa?Trần Mộng Nghiên cắn răng rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói, ánh mắt nàng kiên quyết và có chút ngượng ngùng.- Bây giờ? Sinh một đứa? - Dương mẫu cũng bị lời của Trần Mộng Nghiên làm cho sửng sốt:- Mộng Nghiên, con nói là bây giờ con muốn sinh một đứa bé?- Vâng, con nghĩ rằng nếu Dương Minh thật sự đi một lần là mười năm, bọn con thực sự sẽ rất cô đơn, không bằng bây giờ sinh một đứa bé, lúc nhớ đến Dương Minh cũng có đứa bé ở bên cạnh làm vơi đi nỗi nhớ.Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng nói, vấn đề này nàng đã nghĩ trên đường tới đây. Dương mẫu nhắc tới làm nàng quyết định nói ra, Trần Mộng Nghiên trước đó vẫn còn do dự có nên nói với Dương Minh không nhưng Dương mẫu dẫn đến chủ đề này làm nàng bớt đi không ít công sức để đề cập đến chuyện này.- Bọn con,… cũng đều có ý này. - Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai không hẹn mà cùng mở miệng nói ngay lúc này.Trên đường tới đây, hai nàng cũng có cùng tâm tư với Trần Mộng Nghiên nhưng đều không dám nói ra, lúc này nếu Trần Mộng Nghiên đã nói thì hai nàng cảm thấy đề cập đến cũng tự nhiên hơn một chút. - Không phải chứ? Các em…Dương Minh kinh ngạc nhìn ba cô gái, không ngờ được các nàng lại kiên định như thế. Dương Minh thở dài, xem ra tâm ý của ba nàng là không thể cải biến được dù bất cứ như thế nào, nếu vậy thì sinh một đứa bé cũng không phải là không được. Ít nhất là nếu mình có mệnh hệ gì thì cha mẹ, còn có cả Mộng Nghiên và mấy nàng nữa cũng đều có chỗ để ký thác.- Dương Minh, chúng em đều không nói đùa.Trần Mộng Nghiên nhìn Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận một cái rồi chậm rãi gật đầu.- Mẹ, ý của mẹ như thế nào? - Dương Minh gãi đầu gãi tai, có chút lúng túng nhìn mẹ của mình.- Chuyện này tất nhiên là tốt rồi.Dương mẫu chuyển từ vẻ mặt không vui sang vẻ mặt hồi hộp:- Nếu mẹ có một đứa cháu nội, con thích bận rộn chỗ nào thì đi mà bận rộn, mười năm hai mươi năm cũng được, mẹ cùng chơi với cháu nội.Dương Minh nhất thời đổ mồ hôi, không cần phải tuyệt tình như vậy chứ? Có cháu nội là ngay lập tức mình từ miếng bánh ngọt trở thành mấy thứ râu ria tạp nham rồi.Nhưng mà như thế cũng tốt, bây giờ đã rời sự chú ý của mẹ đi cũng bớt cho Dương Minh không ít miệng lưỡi.Bữa cơm tối là đặt ở khách sạn quốc tế Tùng Giang, một nhà sáu người ngồi quanh một cái bàn tròn, bởi vì muốn xác định về chuyện sinh cháu nội cho nên Dương phụ và Dương mẫu không có đề cập lại vấn đề nhiệm vụ của Dương MinhHai lão xem chừng nhiệm vụ lần này cũng không phải là quá nguy hiểm, nếu không thì cũng không thể nào đi thi hành lâu đến như thế. Càng là việc nguy hiểm thì lại càng nhanh nhanh chóng chóng, cho nên cái kiểu đánh lâu dài như thế này đến tám phần là chuyện tương đối phiền toái, nhưng sự nguy hiểm thì thực ra lại tương đối nhỏ.Hơn nữa Trần Mộng Nghiên cũng đã giải thích, kẻ địch lần này đã từng bị Dương Minh đuổi chạy trối chết một lần ở Tùng Giang lúc trước. Lần này chẳng qua là truy theo tung tích đến chỗ của hắn mà thôi. Cho nên Dương phụ và Dương mẫu nghĩ rằng Dương Minh đã đuổi theo đánh người ta thì chắc chắn là phải lợi hại hơn đối phương rồi. Dương Minh mà không lợi hại thì kẻ địch làm sao mà phải chạy trốn?Sở dĩ phải đi lâu như thế cũng là vì kẻ địch cực kỳ giảo hoạt, hành tung bất định, việc tìm kiếm tương đối khó khăn mà thôi.Buổi tối, Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai ngủ chung một phòng, cũng chính là phòng của Dương Minh trước kia. Phòng ngủ tuy nhỏ một chút nhưng nếu chen chúc nhau mà nằm thì vẫn có thể đủ chỗ.Trần Mộng Nghiên cũng rất hưng phấn, lại có chút ít thấp thỏm, dù sao thì cũng là lần đầu tiên nếm thử tư vị mang thai, tâm tình của một đứa con gái cũng rất là kích động. Hơn nữa ngày hôm nay cũng đúng vào giai đoạn nguy hiểm nhất của Trần Mộng Nghiên, tỷ lệ dính thai lúc này là rất lớn.Mà Lâm Chỉ Vận lại có chút buồn rầu, nàng vừa mới hết tháng, hôm nay đúng là thời kỳ siêu cấp an toàn, nói gì đi nữa thì cũng không mang thai được. Nghĩ đến chuyện này làm cho Lâm muội muội mặt mày sầu não:- Chị Mộng Nghiên, đại sự nối dõi tông đường này phải rơi vào trên người chị rồi.Lâm Chỉ Vận nói thế khiến cho Trần Mộng Nghiên có chút ngượng ngùng:- Không phải còn có Giai Giai nữa hay sao?- Em…. Em cũng vừa mới hết tháng mà…Chu Giai Giai nhất thời hoảng hốt đỏ thẫm hai má:- Mấy hôm trước ở làng du lịch cũng là lúc đến cái kia, lúc này mới hết có bốn ngày, hẳn là vẫn trong thời kỳ an toàn.- Hả? Không phải vậy chứ, chỉ còn một mình chị? - Trần Mộng Nghiên nghe hai nàng nói, lại so sánh với nỗi buồn của hai nàng mà không khỏi cười khổ nói:- Các em đã không được rồi, nếu chị còn không được nốt thì không phải trở thành tội nhân thiên cổ hay sao?- Chi nên chị Mộng Nghiên phải cố gắng lên! - Chu Giai Giai mở trừng hai mắt:- Hôm nay bọn em không đoạt với chị, cho chị độc chiếm Dương Minh, chị không được làm cho bọn em thất vọng đâu đấy!- Được! Chị bất cứ giá nào cũng phải làm được, tối nay nhất định không ngủ! - Trần Mộng Nghiên nghe xong thì cắn răng một cái:- Dương Minh, đến đây đi, chúng ta bây giờ bắt đầu…Dương Minh đổ mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Trần Mộng Nghiên lại hùng hổ đứng lên, đúng là rất điên cuồng,…Vốn Trần Mộng Nghiên còn bởi vì Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận ở một bên mà còn cảm thấy không ổn, nhưng vừa nghĩ đến đại sự nối dõi cho Dương gia, nghĩ đến Dương mẫu vẫn đang chờ nàng sinh cháu nội thì cũng không để ý nhiều được như thế nữa, đành mặc kệ mà thôi.Lâm Chỉ Vận còn đỡ, nàng cùng Trần Mộng Nghiên cũng từng cùng ở chung một chỗ như thế với Dương Minh cho nên lúc này ngoại trừ đỏ mặt một chút thì cũng không cảm thấy gì.Nhưng Chu Giai Giai lại khác, nàng còn chưa từng trải qua những chuyện này, bây giờ thấy người mình yêu cùng chị em của mình diễn luyện trên giường ngay trước mặt thì không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Thân thể giãy dụa rất mất tự nhiên, nàng không muốn nhìn xuống dưới nhưng mà ánh mắt lại không thể rời bỏ đi được.- Giai Giai, em làm sao vậy? - Lâm Chỉ Vận phát hiện Chu Giai Giai có chút không ổn nên vội vàng hỏi.- Em… em… em có một ý nghĩ, chúng ta có nên tham dự vào hay không?Chu Giai Giai có chút ngượng ngùng:- Em biết rõ chị Mộng Nghiên cùng Dương Minh làm thế là vì đứa bé, nhưng em cũng muốn gia nhập vào…Lâm Chỉ Vận nghe được lời của Chu Giai Giai thì cũng đỏ mặt tới tận mang tai:- Giai Giai, thật ra thì chị cũng có cảm giác đó nhưng mà còn có thể khắc chế, em… chẳng nhẽ em cũng muốn đi…?- Anh… - Dương Minh tuy đang ở trên giường với Trần Mộng Nghiên nhưng vẫn nghe được lời của Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận, hắn không khỏi khẽ mỉm cười:- Giai Giai, mau lại đây, để chị Mộng Nghiên được nghỉ ngơi một lát…- Em… hay là thôi đi… - Chu Giai Giai xấu hổ đứng lên, nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên của nàng, làm sao mà dám cứ như thế gia nhập vào chiến đoàn chứ?Cuối cùng thì Chu Giai Giai cũng không cùng gia nhập, mà Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên cũng đã mệt chết rồi, bốn người chen chúc ở trên cái giường nhỏ của Dương Minh mà ôm nhau ngủ. Sáng sớm hôm sau, Dương Minh nói với cha mẹ một tiếng bởi vì hắn còn có việc phải xử lý, không có thời gian nán lại.Dương Minh còn phải mau chóng đến thăm Lưu Duy Sơn, ông là cha nuôi của mình, chuyện cấp trên phái mình đi Vân Nam cũng phải nói với ông một tiếng.Còn có Tiếu Tình, Tôn Khiết, Triệu Oánh, Hoàng Nhạc Nhạc,… còn cả Tô Nhã nữa, mình cũng muốn nói lời từ biệt với tất cả. Dù sao hành trình đến Vân Nam cũng chỉ còn ba ngày, đã là lửa sém lông mày rồi.Ánh mắt của Dương phụ cùng Dương mẫu đồng thời rơi vào trên bụng của ba người Trần Mộng Nghiên, điều này làm cho các nàng cảm thấy ngượng ngùng.Dương Minh lại cười nói:- Nào có nhanh như vậy? Mấy ngày này con sẽ cố gắng một chút, nhất định sẽ làm cho cha mẹ được ôm cháu nội!- Như thế còn được! Vậy các con đi đi, Dương Minh, đi thăm cha nuôi con một chút, cũng đừng có đi tay không, mang theo lễ vật ngày hôm qua mấy đứa chuẩn bị cũng được.Dương mẫu chỉ vào mấy thứ mà Dương Minh xách tới ngày hôm qua nói.Dương Minh dở khóc dở cười:- Mẹ, những thứ này là biếu mẹ cùng với cha con, con sẽ đi mua mấy thứ khác để thăm cha nuôi, những thứ này làm sao con lấy về được?- Mẹ cùng cha con cũng chẳng dùng đến, con cứ đem đi đi, người nhà mình còn cần nói nhiều như vậy à?Dương mẫu đem đồ nhét vào trong tay Dương Minh:- Con không đem đi, để ở đây cũng chỉ là lãng phí! Mẹ và cha con đều có tiền, muốn gì cần gì đều có thể mua được, không cần con phải tặng, cũng không cần con mua! - Dương Minh, nếu như cô và chú đã nói như thế thì anh cũng cầm mấy thứ kia về đi.Trần Mộng Nghiên cũng thấy cha mẹ Dương Minh thật sự không thiếu những thứ này cho nên thấy Dương mẫu kiên trì nàng cũng lên tiếng khuyên một câu.- Đúng rồi, Mộng Nghiên, các con cũng đã chuẩn bị sinh cháu cho ta, làm sao còn gọi cô chú? Có phải nên đổi cách xưng hô đi không?Dương mẫu sau khi nghe được lời của Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên nói.“Ah?” Trần Mộng Nghiên sửng sốt, nhưng nhất thời lại thấy chút có lỗi, tuy rằng nàng đã rất quen thuộc với cha mẹ của Dương Minh nhưng đột nhiên muốn nàng đổi cách xưng hô thì vẫn chưa thích ứng được. Nhưng trong lòng nàng cũng rất cao hứng bởi vì điều này chứng minh rằng gia đình Dương Minh đã công nhận nàng rồi.- Bà muốn cho con nó đổi cách xưng hô tại sao lại không chuẩn bị tiền lì xì chứ? - Dương Đại Hải nghe thấy lời của Dương mẫu, lại thấy bộ dáng quẫn bách của Trần Mộng Nghiên thì vội vàng đứng ra giảng hòa:- Bây giờ bọn nó còn nhỏ, cũng không vội vàng nhất thời.Dương Đại Hải nghĩ là Trần Mộng Nghiên chưa chuẩn bị xong cho nên cũng không muốn quá gấp. Tuy rằng điều kiện cuộc sống của nhà mình tăng mạnh, Dương Đại Hải không còn là công nhân hạ cấp, Dương mẫu cũng không còn là lao công thời vụ. Hai người bọn họ một là chủ tịch tập đoàn công nghiệp Danh Dương, một người là quản lý tiểu khu Công Nghiệp của công ty, rất tương xứng với gia đình dư dả của Trần Mộng Nghiên.Nhưng điều đó chỉ đúng dưới tình huống Dương Minh có một người bạn gái. Bây giờ Dương Minh không chỉ có một mình Trần Mộng Nghiên là bạn gái mà còn có Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai, nếu để cho Trần Mộng Nghiên thay đổi cách xưng hô chẳng lẽ lại không để cho hai cô bé kia thay đổi hay sao?(Đoạn này kết hợp với đoạn trên tưởng có nhiều bạn gái nên không xứng với TMN, hóa ra là có nhiều bạn gái thì không thể để mỗi một đứa đổi cách xưng hô đc T.T, vãi cả tác giả)Tuy rằng ban đầu Trần Mộng Nghiên là bạn gái của Dương Minh, cũng coi như là bạn gái đầu tiên nhưng Lâm Chỉ Vận lại là cô bé phát sinh quan hệ với Dương Minh sớm nhất, là hắn thiếu nợ người ta. Điểm này Dương phụ và Dương mẫu biết rõ trong lòng, vì thế bảo họ chia rẽ Dương Minh và Lâm Chỉ Vận là không thể nào.Nếu như dựa theo thứ tự đến trước và đến sau thì Lâm Chỉ Vận mới là người bạn gái đầu tiên của Dương Minh.Nhìn lại Chu Giai Giai, yêu Dương Minh đến tận xương tủy, cũng không cần để ý đến sinh tử mà thay hắn chặn súng. Loại tình yêu khắc cốt minh tâm này há lại có thể dễ dàng tách ra được sao?Cho nên Dương phụ và Dương mẫu thật sự khó xử, nếu như Trần Mộng Nghiên nguyện ý, không nói gì thì họ cũng sẽ vui mừng mà đồng ý.Nhưng vấn đề bây giờ là nếu để Trần Mộng Nghiên đổi cách xưng hô thì cũng không thể không để Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai giữ nguyên cách xưng hô cũ. Làm sao lại có thể phân biệt đối xử như vậy chứ?Như vậy tuy rằng Trần Mộng Nghiên sẽ cao hứng nhưng Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận sẽ mất hứng, đó không phải là phá hủy sự hòa thuận gia đình hay sao?Trên thực tế thì chỉ là Dương phụ và Dương mẫu nghĩ nhiều mà thôi. Thứ nhất là Trần Mộng Nghiên cũng không phải là chưa chuẩn bị mà là hưng phấn không biết nói cái gì cho phải. Thứ hai là nếu nàng đổi cách xưng hô thì tại sao lại không để cho Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận cùng đổi chứ? Trần Mộng Nghiên đã sớm đón nhận hai nàng từ đáy lòng, đem hay nàng trở thành chị em ruột của mình, ba người sớm đã không còn lục đục gì với nhau nữa rồi.Nghe lời Dương Đại Hải nói, trong lòng Trần Mộng Nghiên quýnh lên, nàng thật ra đã sớm nghĩ đem chuyện của mình định xuống vào ngày hôm nay. Nếu như Dương Minh đi thật thì không biết tới lúc nào mới có thể trở về. Nàng cũng muốn đem thân phận con dâu Dương gia của nàng xác lập trước khi hắn rời đi. Như vậy sau này, khi Dương Minh vắng mặt nàng ở trong nhà hắn cũng thuận lý thành chương, không cần phải lúng túng về vấn đề thân phận nữa.Vì thế Trần Mộng Nghiên kéo kéo chéo áo của Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai nhỏ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau gọi?”“Vâng…” Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cũng có tâm tư giống nhau, nhưng Trần Mộng Nghiên không nói lời nào thì tất nhiên các nàng cũng không nói gì. Bây giờ Trần Mộng Nghiên đã nói như vậy, các nàng còn phải đối gì nữa? Mặc dù không hay cho lắm nhưng tất cả đều hiểu, cơ hội này nếu không nắm chặt thì sau này chắc chắn phải hối hận.- Cha… Mẹ…Ba cô gái gần như đồng thời mở miệng làm cho hai người già sững sờ tận trong lòng.Bọn họ tuy đã biết Trần Mộng Nghiên không quá để ý chuyện Dương Minh có thêm hai bạn gái là Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai nhưng dù sao đi nữa nàng cuối cùng vẫn là người vợ chính thức của hắn. Nhưng bây giờ Trần Mộng Nghiên lại đem cho Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai thân phận giống như nàng.Có một lúc ba cô con dâu, Dương mẫu thật sự không biết phải làm sao, ngược lại Dương Đại Hải gần đây tiếp xúc với các tràng diện lớn nhiều nên sau cơn sững sờ đã nhanh chóng khôi phục tinh thần, ông vội vàng nói với Dương mẫu:- Bà còn đừng ngây ra đó làm gì? Nhanh chóng đi lấy tiền lì xì cho bọn nhỏ đi.- Ah! Đúng đúng!Dương mẫu lúc này cũng đã phục hồi lại tinh thần, bà vội vàng chạy vào phòng để tìm tiền, nhưng trong nhà có bao nhiêu tiền mặt chứ? Mà cũng chẳng biết phải chuẩn bị bao nhiêu tiền mới được. Hiện tại Dương gia đã không còn giống Dương gia trước đây. Dương Đại Hải đi làm ăn cũng đều lấy triệu nhân dân tệ làm đơn vị, số tiền lẻ tẻ như thế này thực sự là không thiếu.Hành động của ba nàng Trần Mộng Nghiên thật ra cũng đã ngoài dự kiến của Dương Minh, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút hắn đã bình thường trở lại. Các nàng đều đã toàn tâm toàn ý theo mình, vậy trước khi đi cho các nàng một thân phận danh chính ngôn thuận cũng thực sự cần thiết.Sau này mình đi rồi, ba nàng tới nhà mình phụng bồi cha mẹ cũng danh chính ngôn thuận, thân phận nữ bằng hữu vốn đã không ổn, nhưng sau khi đổi thành “cha” và “mẹ” thì đã xác định thân phận vợ của Dương Minh. Mặc dù không chính thức cử hành hôn lễ nhưng trong lòng các nàng đều đã chấp nhận sự thật này.- Mẹ, không cần tìm nhiều đâu, mỗi người một trăm đồng, coi như có ý tứ một chút là được. - Dương Minh cũng đoán được trong nhà mình không thể nào có nhiều tiền mặt như vậy nên mới lên tiếng giải vây cho mẹ.- Một trăm đồng cũng được sao? Ít nhất cũng phải mười vạn đồng chứ!Dương mẫu có chút bận tâm, người ta gia đình bình thường một chút, tiền lì xì lúc đổi cách xưng hô cũng đã năm vạn đồng, lấy điều kiện dư dả của nhà mình cùng nhà ba nàng Trần Mộng Nghiên thì mười vạn cũng chẳng phải là nhiều lắm.- Ha ha, cô,… mẹ à. - Trần Mộng Nghiên vừa bắt đầu gọi mẹ nên không quá quen:- Dương Minh nói rất đúng, một trăm đồng là tốt rồi ạ.- Đúng thế, tiền lì xì đổi xưng hô cũng chỉ là hình thức mà thôi. Các nàng cũng không thiếu tiền.Dương Minh cười nói.- Vậy cũng được, nhưng cũng không thể chỉ có một trăm đồng, mỗi người nhận trước một vạn, đợi ngày mai ngân hàng mở cửa mẹ lại đi rút tiền.Dương mẫu lấy ra ba vạn đồng, trong nhà tổng cộng có hơn năm vạn đồng tiền mặt, chia cho ba người cũng không ổn, chẳng nhẽ lại cho mỗi người một vạn sáu? Vậy cũng khó coi, không bằng để một vạn đồng cho nó tròn.- Không cần đâu ạ, một vạn là tốt rồi!Trần Mộng Nghiên cười nhận lấy một vạn đồng đầu tiên, sau đó Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cũng theo đó nhận tiền lì xì của mình- Cầm tiền rồi thì sau này sẽ là người một nhà, ngày mai để cho cha đánh thêm chìa khóa nhà cho mấy đứa, có thời gian cũng nên bớt ra đến đây ngồi một chút, thằng bé Dương Minh cũng bớt lo lắng. Sau khi nó đi các con cũng nên đến đây nhiều lên nhé!Dương mẫu nói. - Dương Minh, nếu như cô và chú đã nói như thế thì anh cũng cầm mấy thứ kia về đi.Trần Mộng Nghiên cũng thấy cha mẹ Dương Minh thật sự không thiếu những thứ này cho nên thấy Dương mẫu kiên trì nàng cũng lên tiếng khuyên một câu.- Đúng rồi, Mộng Nghiên, các con cũng đã chuẩn bị sinh cháu cho ta, làm sao còn gọi cô chú? Có phải nên đổi cách xưng hô đi không?Dương mẫu sau khi nghe được lời của Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên nói.“Ah?” Trần Mộng Nghiên sửng sốt, nhưng nhất thời lại thấy chút có lỗi, tuy rằng nàng đã rất quen thuộc với cha mẹ của Dương Minh nhưng đột nhiên muốn nàng đổi cách xưng hô thì vẫn chưa thích ứng được. Nhưng trong lòng nàng cũng rất cao hứng bởi vì điều này chứng minh rằng gia đình Dương Minh đã công nhận nàng rồi.- Bà muốn cho con nó đổi cách xưng hô tại sao lại không chuẩn bị tiền lì xì chứ? - Dương Đại Hải nghe thấy lời của Dương mẫu, lại thấy bộ dáng quẫn bách của Trần Mộng Nghiên thì vội vàng đứng ra giảng hòa:- Bây giờ bọn nó còn nhỏ, cũng không vội vàng nhất thời.Dương Đại Hải nghĩ là Trần Mộng Nghiên chưa chuẩn bị xong cho nên cũng không muốn quá gấp. Tuy rằng điều kiện cuộc sống của nhà mình tăng mạnh, Dương Đại Hải không còn là công nhân hạ cấp, Dương mẫu cũng không còn là lao công thời vụ. Hai người bọn họ một là chủ tịch tập đoàn công nghiệp Danh Dương, một người là quản lý tiểu khu Công Nghiệp của công ty, rất tương xứng với gia đình dư dả của Trần Mộng Nghiên.Nhưng điều đó chỉ đúng dưới tình huống Dương Minh có một người bạn gái. Bây giờ Dương Minh không chỉ có một mình Trần Mộng Nghiên là bạn gái mà còn có Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai, nếu để cho Trần Mộng Nghiên thay đổi cách xưng hô chẳng lẽ lại không để cho hai cô bé kia thay đổi hay sao?(Đoạn này kết hợp với đoạn trên tưởng có nhiều bạn gái nên không xứng với TMN, hóa ra là có nhiều bạn gái thì không thể để mỗi một đứa đổi cách xưng hô đc T.T, vãi cả tác giả)Tuy rằng ban đầu Trần Mộng Nghiên là bạn gái của Dương Minh, cũng coi như là bạn gái đầu tiên nhưng Lâm Chỉ Vận lại là cô bé phát sinh quan hệ với Dương Minh sớm nhất, là hắn thiếu nợ người ta. Điểm này Dương phụ và Dương mẫu biết rõ trong lòng, vì thế bảo họ chia rẽ Dương Minh và Lâm Chỉ Vận là không thể nào.Nếu như dựa theo thứ tự đến trước và đến sau thì Lâm Chỉ Vận mới là người bạn gái đầu tiên của Dương Minh.Nhìn lại Chu Giai Giai, yêu Dương Minh đến tận xương tủy, cũng không cần để ý đến sinh tử mà thay hắn chặn súng. Loại tình yêu khắc cốt minh tâm này há lại có thể dễ dàng tách ra được sao?Cho nên Dương phụ và Dương mẫu thật sự khó xử, nếu như Trần Mộng Nghiên nguyện ý, không nói gì thì họ cũng sẽ vui mừng mà đồng ý.Nhưng vấn đề bây giờ là nếu để Trần Mộng Nghiên đổi cách xưng hô thì cũng không thể không để Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai giữ nguyên cách xưng hô cũ. Làm sao lại có thể phân biệt đối xử như vậy chứ?Như vậy tuy rằng Trần Mộng Nghiên sẽ cao hứng nhưng Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận sẽ mất hứng, đó không phải là phá hủy sự hòa thuận gia đình hay sao?Trên thực tế thì chỉ là Dương phụ và Dương mẫu nghĩ nhiều mà thôi. Thứ nhất là Trần Mộng Nghiên cũng không phải là chưa chuẩn bị mà là hưng phấn không biết nói cái gì cho phải. Thứ hai là nếu nàng đổi cách xưng hô thì tại sao lại không để cho Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận cùng đổi chứ? Trần Mộng Nghiên đã sớm đón nhận hai nàng từ đáy lòng, đem hay nàng trở thành chị em ruột của mình, ba người sớm đã không còn lục đục gì với nhau nữa rồi.Nghe lời Dương Đại Hải nói, trong lòng Trần Mộng Nghiên quýnh lên, nàng thật ra đã sớm nghĩ đem chuyện của mình định xuống vào ngày hôm nay. Nếu như Dương Minh đi thật thì không biết tới lúc nào mới có thể trở về. Nàng cũng muốn đem thân phận con dâu Dương gia của nàng xác lập trước khi hắn rời đi. Như vậy sau này, khi Dương Minh vắng mặt nàng ở trong nhà hắn cũng thuận lý thành chương, không cần phải lúng túng về vấn đề thân phận nữa.Vì thế Trần Mộng Nghiên kéo kéo chéo áo của Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai nhỏ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau gọi?”“Vâng…” Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cũng có tâm tư giống nhau, nhưng Trần Mộng Nghiên không nói lời nào thì tất nhiên các nàng cũng không nói gì. Bây giờ Trần Mộng Nghiên đã nói như vậy, các nàng còn phải đối gì nữa? Mặc dù không hay cho lắm nhưng tất cả đều hiểu, cơ hội này nếu không nắm chặt thì sau này chắc chắn phải hối hận.- Cha… Mẹ…Ba cô gái gần như đồng thời mở miệng làm cho hai người già sững sờ tận trong lòng.Bọn họ tuy đã biết Trần Mộng Nghiên không quá để ý chuyện Dương Minh có thêm hai bạn gái là Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai nhưng dù sao đi nữa nàng cuối cùng vẫn là người vợ chính thức của hắn. Nhưng bây giờ Trần Mộng Nghiên lại đem cho Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai thân phận giống như nàng.Có một lúc ba cô con dâu, Dương mẫu thật sự không biết phải làm sao, ngược lại Dương Đại Hải gần đây tiếp xúc với các tràng diện lớn nhiều nên sau cơn sững sờ đã nhanh chóng khôi phục tinh thần, ông vội vàng nói với Dương mẫu:- Bà còn đừng ngây ra đó làm gì? Nhanh chóng đi lấy tiền lì xì cho bọn nhỏ đi.- Ah! Đúng đúng!Dương mẫu lúc này cũng đã phục hồi lại tinh thần, bà vội vàng chạy vào phòng để tìm tiền, nhưng trong nhà có bao nhiêu tiền mặt chứ? Mà cũng chẳng biết phải chuẩn bị bao nhiêu tiền mới được. Hiện tại Dương gia đã không còn giống Dương gia trước đây. Dương Đại Hải đi làm ăn cũng đều lấy triệu nhân dân tệ làm đơn vị, số tiền lẻ tẻ như thế này thực sự là không thiếu.Hành động của ba nàng Trần Mộng Nghiên thật ra cũng đã ngoài dự kiến của Dương Minh, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút hắn đã bình thường trở lại. Các nàng đều đã toàn tâm toàn ý theo mình, vậy trước khi đi cho các nàng một thân phận danh chính ngôn thuận cũng thực sự cần thiết.Sau này mình đi rồi, ba nàng tới nhà mình phụng bồi cha mẹ cũng danh chính ngôn thuận, thân phận nữ bằng hữu vốn đã không ổn, nhưng sau khi đổi thành “cha” và “mẹ” thì đã xác định thân phận vợ của Dương Minh. Mặc dù không chính thức cử hành hôn lễ nhưng trong lòng các nàng đều đã chấp nhận sự thật này.- Mẹ, không cần tìm nhiều đâu, mỗi người một trăm đồng, coi như có ý tứ một chút là được. - Dương Minh cũng đoán được trong nhà mình không thể nào có nhiều tiền mặt như vậy nên mới lên tiếng giải vây cho mẹ.- Một trăm đồng cũng được sao? Ít nhất cũng phải mười vạn đồng chứ!Dương mẫu có chút bận tâm, người ta gia đình bình thường một chút, tiền lì xì lúc đổi cách xưng hô cũng đã năm vạn đồng, lấy điều kiện dư dả của nhà mình cùng nhà ba nàng Trần Mộng Nghiên thì mười vạn cũng chẳng phải là nhiều lắm.- Ha ha, cô,… mẹ à. - Trần Mộng Nghiên vừa bắt đầu gọi mẹ nên không quá quen:- Dương Minh nói rất đúng, một trăm đồng là tốt rồi ạ.- Đúng thế, tiền lì xì đổi xưng hô cũng chỉ là hình thức mà thôi. Các nàng cũng không thiếu tiền.Dương Minh cười nói.- Vậy cũng được, nhưng cũng không thể chỉ có một trăm đồng, mỗi người nhận trước một vạn, đợi ngày mai ngân hàng mở cửa mẹ lại đi rút tiền.Dương mẫu lấy ra ba vạn đồng, trong nhà tổng cộng có hơn năm vạn đồng tiền mặt, chia cho ba người cũng không ổn, chẳng nhẽ lại cho mỗi người một vạn sáu? Vậy cũng khó coi, không bằng để một vạn đồng cho nó tròn.- Không cần đâu ạ, một vạn là tốt rồi!Trần Mộng Nghiên cười nhận lấy một vạn đồng đầu tiên, sau đó Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cũng theo đó nhận tiền lì xì của mình- Cầm tiền rồi thì sau này sẽ là người một nhà, ngày mai để cho cha đánh thêm chìa khóa nhà cho mấy đứa, có thời gian cũng nên bớt ra đến đây ngồi một chút, thằng bé Dương Minh cũng bớt lo lắng. Sau khi nó đi các con cũng nên đến đây nhiều lên nhé!Dương mẫu nói. - Dương Minh, nếu như cô và chú đã nói như thế thì anh cũng cầm mấy thứ kia về đi.Trần Mộng Nghiên cũng thấy cha mẹ Dương Minh thật sự không thiếu những thứ này cho nên thấy Dương mẫu kiên trì nàng cũng lên tiếng khuyên một câu.- Đúng rồi, Mộng Nghiên, các con cũng đã chuẩn bị sinh cháu cho ta, làm sao còn gọi cô chú? Có phải nên đổi cách xưng hô đi không?Dương mẫu sau khi nghe được lời của Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên nói.“Ah?” Trần Mộng Nghiên sửng sốt, nhưng nhất thời lại thấy chút có lỗi, tuy rằng nàng đã rất quen thuộc với cha mẹ của Dương Minh nhưng đột nhiên muốn nàng đổi cách xưng hô thì vẫn chưa thích ứng được. Nhưng trong lòng nàng cũng rất cao hứng bởi vì điều này chứng minh rằng gia đình Dương Minh đã công nhận nàng rồi.- Bà muốn cho con nó đổi cách xưng hô tại sao lại không chuẩn bị tiền lì xì chứ? - Dương Đại Hải nghe thấy lời của Dương mẫu, lại thấy bộ dáng quẫn bách của Trần Mộng Nghiên thì vội vàng đứng ra giảng hòa:- Bây giờ bọn nó còn nhỏ, cũng không vội vàng nhất thời.Dương Đại Hải nghĩ là Trần Mộng Nghiên chưa chuẩn bị xong cho nên cũng không muốn quá gấp. Tuy rằng điều kiện cuộc sống của nhà mình tăng mạnh, Dương Đại Hải không còn là công nhân hạ cấp, Dương mẫu cũng không còn là lao công thời vụ. Hai người bọn họ một là chủ tịch tập đoàn công nghiệp Danh Dương, một người là quản lý tiểu khu Công Nghiệp của công ty, rất tương xứng với gia đình dư dả của Trần Mộng Nghiên.Nhưng điều đó chỉ đúng dưới tình huống Dương Minh có một người bạn gái. Bây giờ Dương Minh không chỉ có một mình Trần Mộng Nghiên là bạn gái mà còn có Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai, nếu để cho Trần Mộng Nghiên thay đổi cách xưng hô chẳng lẽ lại không để cho hai cô bé kia thay đổi hay sao?(Đoạn này kết hợp với đoạn trên tưởng có nhiều bạn gái nên không xứng với TMN, hóa ra là có nhiều bạn gái thì không thể để mỗi một đứa đổi cách xưng hô đc T.T, vãi cả tác giả)Tuy rằng ban đầu Trần Mộng Nghiên là bạn gái của Dương Minh, cũng coi như là bạn gái đầu tiên nhưng Lâm Chỉ Vận lại là cô bé phát sinh quan hệ với Dương Minh sớm nhất, là hắn thiếu nợ người ta. Điểm này Dương phụ và Dương mẫu biết rõ trong lòng, vì thế bảo họ chia rẽ Dương Minh và Lâm Chỉ Vận là không thể nào.Nếu như dựa theo thứ tự đến trước và đến sau thì Lâm Chỉ Vận mới là người bạn gái đầu tiên của Dương Minh.Nhìn lại Chu Giai Giai, yêu Dương Minh đến tận xương tủy, cũng không cần để ý đến sinh tử mà thay hắn chặn súng. Loại tình yêu khắc cốt minh tâm này há lại có thể dễ dàng tách ra được sao?Cho nên Dương phụ và Dương mẫu thật sự khó xử, nếu như Trần Mộng Nghiên nguyện ý, không nói gì thì họ cũng sẽ vui mừng mà đồng ý.Nhưng vấn đề bây giờ là nếu để Trần Mộng Nghiên đổi cách xưng hô thì cũng không thể không để Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai giữ nguyên cách xưng hô cũ. Làm sao lại có thể phân biệt đối xử như vậy chứ?Như vậy tuy rằng Trần Mộng Nghiên sẽ cao hứng nhưng Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận sẽ mất hứng, đó không phải là phá hủy sự hòa thuận gia đình hay sao?Trên thực tế thì chỉ là Dương phụ và Dương mẫu nghĩ nhiều mà thôi. Thứ nhất là Trần Mộng Nghiên cũng không phải là chưa chuẩn bị mà là hưng phấn không biết nói cái gì cho phải. Thứ hai là nếu nàng đổi cách xưng hô thì tại sao lại không để cho Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận cùng đổi chứ? Trần Mộng Nghiên đã sớm đón nhận hai nàng từ đáy lòng, đem hay nàng trở thành chị em ruột của mình, ba người sớm đã không còn lục đục gì với nhau nữa rồi.Nghe lời Dương Đại Hải nói, trong lòng Trần Mộng Nghiên quýnh lên, nàng thật ra đã sớm nghĩ đem chuyện của mình định xuống vào ngày hôm nay. Nếu như Dương Minh đi thật thì không biết tới lúc nào mới có thể trở về. Nàng cũng muốn đem thân phận con dâu Dương gia của nàng xác lập trước khi hắn rời đi. Như vậy sau này, khi Dương Minh vắng mặt nàng ở trong nhà hắn cũng thuận lý thành chương, không cần phải lúng túng về vấn đề thân phận nữa.Vì thế Trần Mộng Nghiên kéo kéo chéo áo của Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai nhỏ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau gọi?”“Vâng…” Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cũng có tâm tư giống nhau, nhưng Trần Mộng Nghiên không nói lời nào thì tất nhiên các nàng cũng không nói gì. Bây giờ Trần Mộng Nghiên đã nói như vậy, các nàng còn phải đối gì nữa? Mặc dù không hay cho lắm nhưng tất cả đều hiểu, cơ hội này nếu không nắm chặt thì sau này chắc chắn phải hối hận.- Cha… Mẹ…Ba cô gái gần như đồng thời mở miệng làm cho hai người già sững sờ tận trong lòng.Bọn họ tuy đã biết Trần Mộng Nghiên không quá để ý chuyện Dương Minh có thêm hai bạn gái là Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai nhưng dù sao đi nữa nàng cuối cùng vẫn là người vợ chính thức của hắn. Nhưng bây giờ Trần Mộng Nghiên lại đem cho Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai thân phận giống như nàng.Có một lúc ba cô con dâu, Dương mẫu thật sự không biết phải làm sao, ngược lại Dương Đại Hải gần đây tiếp xúc với các tràng diện lớn nhiều nên sau cơn sững sờ đã nhanh chóng khôi phục tinh thần, ông vội vàng nói với Dương mẫu:- Bà còn đừng ngây ra đó làm gì? Nhanh chóng đi lấy tiền lì xì cho bọn nhỏ đi.- Ah! Đúng đúng!Dương mẫu lúc này cũng đã phục hồi lại tinh thần, bà vội vàng chạy vào phòng để tìm tiền, nhưng trong nhà có bao nhiêu tiền mặt chứ? Mà cũng chẳng biết phải chuẩn bị bao nhiêu tiền mới được. Hiện tại Dương gia đã không còn giống Dương gia trước đây. Dương Đại Hải đi làm ăn cũng đều lấy triệu nhân dân tệ làm đơn vị, số tiền lẻ tẻ như thế này thực sự là không thiếu.Hành động của ba nàng Trần Mộng Nghiên thật ra cũng đã ngoài dự kiến của Dương Minh, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút hắn đã bình thường trở lại. Các nàng đều đã toàn tâm toàn ý theo mình, vậy trước khi đi cho các nàng một thân phận danh chính ngôn thuận cũng thực sự cần thiết.Sau này mình đi rồi, ba nàng tới nhà mình phụng bồi cha mẹ cũng danh chính ngôn thuận, thân phận nữ bằng hữu vốn đã không ổn, nhưng sau khi đổi thành “cha” và “mẹ” thì đã xác định thân phận vợ của Dương Minh. Mặc dù không chính thức cử hành hôn lễ nhưng trong lòng các nàng đều đã chấp nhận sự thật này.- Mẹ, không cần tìm nhiều đâu, mỗi người một trăm đồng, coi như có ý tứ một chút là được. - Dương Minh cũng đoán được trong nhà mình không thể nào có nhiều tiền mặt như vậy nên mới lên tiếng giải vây cho mẹ.- Một trăm đồng cũng được sao? Ít nhất cũng phải mười vạn đồng chứ!Dương mẫu có chút bận tâm, người ta gia đình bình thường một chút, tiền lì xì lúc đổi cách xưng hô cũng đã năm vạn đồng, lấy điều kiện dư dả của nhà mình cùng nhà ba nàng Trần Mộng Nghiên thì mười vạn cũng chẳng phải là nhiều lắm.- Ha ha, cô,… mẹ à. - Trần Mộng Nghiên vừa bắt đầu gọi mẹ nên không quá quen:- Dương Minh nói rất đúng, một trăm đồng là tốt rồi ạ.- Đúng thế, tiền lì xì đổi xưng hô cũng chỉ là hình thức mà thôi. Các nàng cũng không thiếu tiền.Dương Minh cười nói.- Vậy cũng được, nhưng cũng không thể chỉ có một trăm đồng, mỗi người nhận trước một vạn, đợi ngày mai ngân hàng mở cửa mẹ lại đi rút tiền.Dương mẫu lấy ra ba vạn đồng, trong nhà tổng cộng có hơn năm vạn đồng tiền mặt, chia cho ba người cũng không ổn, chẳng nhẽ lại cho mỗi người một vạn sáu? Vậy cũng khó coi, không bằng để một vạn đồng cho nó tròn.- Không cần đâu ạ, một vạn là tốt rồi!Trần Mộng Nghiên cười nhận lấy một vạn đồng đầu tiên, sau đó Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cũng theo đó nhận tiền lì xì của mình- Cầm tiền rồi thì sau này sẽ là người một nhà, ngày mai để cho cha đánh thêm chìa khóa nhà cho mấy đứa, có thời gian cũng nên bớt ra đến đây ngồi một chút, thằng bé Dương Minh cũng bớt lo lắng. Sau khi nó đi các con cũng nên đến đây nhiều lên nhé!Dương mẫu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com