TruyenHHH.com

Ngai Tong Coi Nhan Tinh Nhu Mang

"Anh cũng muốn được em chiều chuộng."

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, lồng ngực phập phồng như thể dồn nén bấy lâu nay. Cô dán chặt môi mình lên môi hắn, đem hết sự khao khát của bản thân đặt trọn vào nụ hôn. Bên trong miệng người đàn ông ấm nóng, lưỡi hắn dần quấn lấy lưỡi cô như truy phong nô đùa.

Tống Ngụy vuốt ve tấm lưng nhỏ, đem mắc cài dây áo ngực tháo bỏ không thương tiếc. Bầu ngực căng tràn dưới sự tác động của hắn, như muốn thành hình thành dạng. Tiếng "ư ử" yêu kiều phát ra trong cuốn họng người con gái, càng khiến hắn tăng thêm hưng phấn. Mùi rượu nồng đậm ở trong khoang miệng cô, ngọt ngào đến độ nuốt chửng tâm trí hắn.

Mẹ nó, điên chết mất!

Gò bồng bị người đàn ông vò nắn đến thần hồn đảo điên. Lục Hiểu Dư vội rời khỏi môi hắn, cũng đồng thời kéo tay hắn ra khỏi ngực mình.

"Không cho bóp... Không cho anh bóp nữa..."

"Tại sao lại không cho?" Hắn hỏi lại.

"Vì sẽ không còn sức làm chuyện khác nữa..." Cô mềm mại nhìn hắn, tay đặt ở nam căn bắt đầu tuốt ngang tuốt dọc: "Người ta còn chưa mút..."

Tống Ngụy híp mắt, cảm nhận từng đợt xung khoái phía dưới truyền lên. Nói tay cô có ma thuật, đúng là không ngoa chút nào.

"Bé con, nói anh nghe, em muốn mút cái gì?"

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, men rượu càng lúc càng thấm vào trong người, điều khiển tâm trí cô, biến cô trở thành kẻ hư hỏng.

"Mút tiểu đệ đệ, quả cam hai túi của anh a..."

Bạc môi người đàn ông cong lên, đặt ngón cái lên cánh môi anh đào, chầm chậm ấn nhẹ. Trầm giọng cợt nhả:

"Lần trước kêu miệng ngậm không được, bây giờ có ngậm nổi không?"

"Anh là đang... khinh em đúng không?" Khí sắc cô biến đổi, tức giận bĩu môi: "Anh khinh em ngậm không nổi đúng không?"

"Anh khinh em khi nào?"

Cô ấm ức: "Vừa mới khinh em đây..."

Tống Ngụy không ngậm nổi mồm, lúc say còn đáng yêu hơn gấp bội. Ngón cái di nhẹ vành môi dưới, trầm giọng: "Bé con à, ông đây là đang lo cho cái miệng nhỏ của em. Rách miệng anh sẽ xót."

Lục Hiểu Dư cằm lấy cổ tay hắn, miệng nhỏ há ra mút ngón tay cái người đàn ông. Điệu bộ hờ hững rù quến: "Anh yêu à... không thử làm sao biết có rách miệng hay không?"

Người đàn ông chấn động, hai chữ "anh yêu" này không chỉ làm hạ bộ hắn đau nhức, thậm chí còn suýt nữa xuất tỉnh. Điên chết mất!

Lẽ nào về sau ngày nào hắn cũng chuốc say cô? Chứ đời nào lúc tỉnh cô nói ra được hai chữ này?

Lục Hiểu Dư buông tay người đàn ông, dần dà trượt xuống đất. Cô quỳ gối ở giữa hai chân hắn, mắt nhìn vào thứ to tướng thẳng đứng kia. Có điều lần này được men rượu dẫn lối, một chữ sợ cô cũng không biết viết thế nào, liền trực tiếp nắm lấy nó vuốt ve.

Nam căn thẳng tắp khẽ giật giật vài cái, đỉnh đầu lại rỉ ra ít dịch màu trắng trong. Còn người đàn ông thì dần trở nên mụ mị, hơi thở trầm bổng đứt quãng rõ ràng. Cô rướn người, hé miệng ngậm lấy thứ to lớn. Không giống với lần trước, lần này của hắn chui vào trong miệng cô rất gọn, chỉ là kích thước này quá lớn, như muốn xé toạc mép môi cô làm hai.

"Khu..." Cô bốc đồng ho khan, nhưng tuyệt nhiên vẫn không nhả thứ khổng lồ trong miệng. Đầu quy như thể chạm tới cuống họng, làm cô muốn buồn nôn.

Tống Ngụy bị cô một lần ngậm tới tận gốc, thống khổ kêu gào: "Bà cô của tôi ơi, em đừng có một lần mà ngậm sâu như vậy. Muốn lấy mạng anh hay gì?"

"Nhả... Nhả ra! Anh xin em đó, em dùng như này thì hỏng mất hàng ngon rồi!"

"Ưm... khụ, khụ..." Lục Hiểu Dư nhả ra, kèm theo cơn ho đến sặc sụa.

Người đàn ông bề cô đặt lên bàn, điên cuồng đao vào hôn hít. Cô say cô chủ động thì tốt, nhưng chủ động mà không có kinh nghiệm thì không khác gì ngu dốt đi đôi với ăn hại.

Thà rằng cứ để hắn chủ động, đợi có dịp dạy dỗ lại sẽ ðể cô thực hành sau.

Hắn ra sức đàm càn, đầu lưỡi quây quần hết cuốn rồi đẩy. Tiếng môi lưỡi quấn lại đầy ám muội, Lục Hiểu Dư thấy mình như muốn điên lên rồi. Cô vòng tay ôm cổ hắn, nâng chân kẹp lấy thắt eo người đàn ông.

Tay lớn lân la đến vùng cấm địa, ngón tay thon dài men theo khe hẹp chậm rãi vuốt ve. Mật dịch dưới sự tác động của hắn, e thẹn chảy dài tới khe mông. Tống Ngụy lúc này cũng không còn đủ kiên nhẫn, thẳng thừng đút ngón tay vào.

Huyệt đạo co bóp mạnh mẽ, như muốn cắn chặt tay hắn. Hai ngón tay uyển chuyển dần nới lỏng nơi tư mật nhạy cảm, giúp hắn tiến sâu vào bên trong cô.

Người đàn ông khuấy đảo liên tục, điểm G cũng bị hắn lần đến mềm nhũn. Cho tới khi nữ nhân dưới thân rên đến mức chói tai, mới từ tốn rút ra.

Tống Ngụy nếm trọn vị ngọt, sắc dục nhuộm màu đồng tử, nhìn cô gái nhỏ hổn hển thở. Bạc môi không khỏi vương cao:

"Dư Dư, muốn anh không?"

Lục Hiểu Dư gật đầu lia lịa, lồng ngực phập phồng nhỏ giọng đáp trả: "Ừm... muốn anh..."

"Muốn anh hay thằng nhỏ của anh?"

"Thằng nhỏ của anh."

"..." Đệch! Rõ là đồ của mình, nhưng sao thấy khó chịu quá vậy?

Lục Hiểu Dư lúc này đã hoàn toàn mất tỉnh táo, cũng không còn kiên nhẫn để chờ đợi thêm nữa, huống hồ cô còn vừa bị hắn kích thích đến phát điên...

Cô đưa chân chạm vào anh bạn nhỏ, để nó vừa vặn tiếp xúc lòng bàn chân. Chầm chậm ma sát.

"Không đợi được nữa... Ngụy à... anh mau vào đi..."

"Bé con, gọi anh một tiếng "chồng"."

"Chồng à..."

"Còn "chồng yêu" thì sao?"

"Chồng yêu à..."

Người đàn ông không nói, lập tức kéo chân chân cô ra. Tay lớn siết chặt eo thon, nam căn không cần chỉnh mà trực tiếp xông vào.

Mẹ nó! Sau này phải thường xuyên chuốc rượu cô thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com