Ngai Tong Coi Nhan Tinh Nhu Mang
"Anh thuộc máu M à?""Không, anh máu dâm.""..." Đúng là hết nói nổi.Người đàn ông ngả ngớn, thân dưới không chỉ động đậy theo chân cô, ngược lại còn rất nhịp nhàng phối hợp."A... Bị giẫm đạp mà cũng sướng quá này. Cô Lục, giẫm chết anh đi em."Lục Hiểu Dư vung tay đánh hắn, không quên mắng chửi: "Anh có thôi đi không hả? Ăn nói đàng hoàng anh liền hộc máu chết à?""Không hộc máu chết, nhưng sẽ nứng chết.""..." Hết cứu nổi!Tống Ngụy lấy lại vẻ đạo mạo, ngửa mặt nhìn cô: "Bao giờ mới kiếm đủ tiền? Còn bao nhiêu nữa là đủ?""Cũng không còn bao nhiêu nữa, sắp ðủ rồi." Cô chống tay lên cạnh bàn, môi mỏng cong lên: "Ráng đợi thêm chút nữa, rất nhanh thôi, tôi sẽ nói anh nghe tất thảy."
-------Nửa đêm trong bệnh viện, Giang Vũ sau buổi ghi hình cũng chập chờn 3 giờ sáng. Vốn dĩ định về nhà nghỉ ngơi, nhưng vì một nụ cười thơ dại của đứa trẻ mang trong người dòng máu của mình, liền mong muốn đến thăm con đôi chút.Hỷ Hỷ là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, lại luôn lạc quan yêu đời. Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, anh không có ý do gì mà không yêu thương con bé.Có trách thì trách người kia quá tâm cơ, ðể con bé sinh ra trong hoàn cảnh không mấy tốt đẹp gì.Năm đó anh bị cô ta hãm hại đến thê thảm, suýt chút sự nghiệp tiêu tan. Nếu không vì gặp được một Lục Hiểu Dư cho anh nhiều lời khuyên thấu đáo, chắc hẳn đã không có anh bây giờ.Nhờ có cô như ánh trăng sáng chiếu rọi vào cuộc đời tăm tối, anh mới có đủ can đảm đối diện với mọi chuyện.Vũ Tranh nói đúng, nếu không vì Hỷ Hỷ có bệnh, cũng chưa chắc rằng anh sẽ đối đãi tốt với con.Nhìn chiếc giường bệnh qua tắm cửa kính, Giang Vũ mệt mỏi thở dài. Đợi đến lúc bộ phim đóng máy, anh liền tức tốc làm hiến tủy cho con. Chỉ mong Hỷ Hỷ mạnh mẽ chịu đựng, có thể chờ đợi anh tới khi ðóVũ Tranh vừa mới ra ngoài mua chút đồ dùng cá nhân, quay lại đã thấy anh đứng trước cửa phòng bệnh. Bước chân cô ái ngại, thậm chí còn có chút e dè. Cô biết anh không muốn chạm mặt cô, và cô cũng không biết nên đối diện với anh thế nào.Năm đó khi còn đà thực tập sinh, cô vẫn luôn đem lòng thương thầm Giang Vũ. Anh giống như ánh sao sáng, là bạch nguyệt quang mà cô không sao với tới được. Mãi cho đến khi người phụ nữ đó yêu cầu cô hủy hoại thanh danh anh, muốn anh bị người đời ruồng bỏ...Cô vì tiền cứu người bà bệnh tật, mới ðồng ý thực hiện theo đời người phụ nữ kia. Anh bị bà ta đánh thuốc, vậy nên mới cùng cô lên giường. Sau khi quan hệ xong, những tấm hình nóng được tuông ra trên mạng. Đúng như nguyện vọng của người đó, anh thật sự bị mọi người nhắn chìm xuống vực thẳm. Chỉ là sau đó không đâu, cô..."Đứng đó làm gì?""..." Vũ Tranh giật mình, nhanh chóng thu hồi lại những dòng suy nghĩ. Cô nắm chặt túi đầu, gượng gạo cười: "Trễ như vậy rồi mà anh còn đến thăm Hỷ Hỷ ạ?""Nói chuyện với tôi một lát."Dãy hành lang không có mấy người qua lại, Giang Vũ cùng người phụ nữ kia ngồi xuống cũng được khoảng 10 phút. Anh cũng không biết nói gì, đơn giản chỉ là kêu cô lại ngồi xuống một lát."Anh không định... nói gì hết sao?""Giữa tôi và cô có gì để nói?"Vũ Tranh mím môi, song lại cong môi cười nhạt: "Thủ tục giành quyền nuôi con... anh làm đến đâu rồi?""Không cần cô quan tâm, sẽ xong nhanh thôi."Lồng ngực cô thắt nghẹn, không nghĩ chỉ với một câu nói lại khiến cho bản thân đau đớn thấu tâm can.Hỷ Hỷ của cô..."Ừm... Hỷ Hỷ có thói quen xấu khi ngủ, con bé thường quấy khóc khi không có ai nằm cạnh, cũng thường xuyên mè nheo bám người. Con bé không ăn được tôm vì bị dị ứng, cũng không thể uống được đỗ có caffeine...""Con Bé rất thích gấu bông... không thích những thứ kinh dị... cũng... cũng rất thích có ba... Vậy nên xin anh... chăm sóc con bé thật tốt...""Năm đó là ai sai cô lên giường với tôi?"Vũ Tranh im lặng không nói, hai tay bầu vào nhau đến độ bật ra máu. Người phụ nữ đó trong giới giải trí có thừa quyền lực, nếu chẳng may để anh đắc tội với bà ta, cô sợ sự nghiệp của anh sẽ lại đổ vỡ một lần nữa."Về sau anh đừng thắc mắc nữa... Đều là em tự nguyện...""Nếu là cô tự nguyện, đã không phải cất công đăng đàn đính chính rồi ôm hết tội lỗi về mình." Giang Vũ ảm đạm, không nhanh không chậm: "Vũ Tranh, tôi là đang tìm cho mình một lý do chính đáng để không căm hận cô. Dù có là một lý do cỏn con, tôi cũng muốn mượn nó nương tựa vào."Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, Vũ Tranh không dám ngửa đầu đối diện, hai mắt dí chặt vào mấy đầu ngón tay bị cô bấu đến chảy máu. Sau cùng chỉ có tiếng thở dài."Đúng là không thể trông mong điều gì." Anh ðứng dậy, tiện thể ðặt khăn tay của mình lên đôi bàn tay đang rướm máu. Lãnh đạm rời đi."Giang Vũ đợi đã..." Cô lập tức ngồi dậy, hốc mắt đỏ rực cùng âm giọng run run: "Đợi... Đợi đến khi em đủ can đảm... Em sẽ kể anh nghe... ðược không?"".. Tùy cô!"Vũ Tranh nhìn theo tấm lưng khuất dần sau lối rẽ, nước mắt bây giờ cũng không thể kìm nén lại nữa, bộc bạch tuôn trào. Phải làm sao đây? Tội lỗi cô gây ra đủ lớn rồi, thật sự không muốn nó ngày một lớn nữa.Giang Vũ đi dọc trên dãy hành lang, tâm tình phức tạp còn hơn cả chó táp. Chết tiệt!"Một người có tầm ảnh hưởng, sau lưng lại có một đứa con riêng. Giang ảnh đế , chuyện này mà tuôn ra ngoài, anh nghĩ thanh danh anh giữ được bao nhiêu phần?"Bước chân anh khựng lại, ngoảnh mặt nhìn người kia. Nhíu mày: "Cô là ai?"Diệp Tu Chân chỉ cười không nói, vẻ mặt ngạo mạn như vừa mới bóp chết sinh mạng của ai đó."Giang ảnh đế, tôi nắm thóp ðược anh rồi."Giang Vũ cũng không tỏ ra yếu thế, u ám nhìn người kia: "Muốn gì?""Chẳng phải anh thích Lục Hiểu Dư lắm sao? Chúng ta ðôi bên hợp tác vui vẻ. Vừa có thể giấu đem chuyện anh có con riêng, cũng vừa hay có được người mình muốn.""Thế nào? Chúng ta hợp tác chứ?"
-------Nửa đêm trong bệnh viện, Giang Vũ sau buổi ghi hình cũng chập chờn 3 giờ sáng. Vốn dĩ định về nhà nghỉ ngơi, nhưng vì một nụ cười thơ dại của đứa trẻ mang trong người dòng máu của mình, liền mong muốn đến thăm con đôi chút.Hỷ Hỷ là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, lại luôn lạc quan yêu đời. Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, anh không có ý do gì mà không yêu thương con bé.Có trách thì trách người kia quá tâm cơ, ðể con bé sinh ra trong hoàn cảnh không mấy tốt đẹp gì.Năm đó anh bị cô ta hãm hại đến thê thảm, suýt chút sự nghiệp tiêu tan. Nếu không vì gặp được một Lục Hiểu Dư cho anh nhiều lời khuyên thấu đáo, chắc hẳn đã không có anh bây giờ.Nhờ có cô như ánh trăng sáng chiếu rọi vào cuộc đời tăm tối, anh mới có đủ can đảm đối diện với mọi chuyện.Vũ Tranh nói đúng, nếu không vì Hỷ Hỷ có bệnh, cũng chưa chắc rằng anh sẽ đối đãi tốt với con.Nhìn chiếc giường bệnh qua tắm cửa kính, Giang Vũ mệt mỏi thở dài. Đợi đến lúc bộ phim đóng máy, anh liền tức tốc làm hiến tủy cho con. Chỉ mong Hỷ Hỷ mạnh mẽ chịu đựng, có thể chờ đợi anh tới khi ðóVũ Tranh vừa mới ra ngoài mua chút đồ dùng cá nhân, quay lại đã thấy anh đứng trước cửa phòng bệnh. Bước chân cô ái ngại, thậm chí còn có chút e dè. Cô biết anh không muốn chạm mặt cô, và cô cũng không biết nên đối diện với anh thế nào.Năm đó khi còn đà thực tập sinh, cô vẫn luôn đem lòng thương thầm Giang Vũ. Anh giống như ánh sao sáng, là bạch nguyệt quang mà cô không sao với tới được. Mãi cho đến khi người phụ nữ đó yêu cầu cô hủy hoại thanh danh anh, muốn anh bị người đời ruồng bỏ...Cô vì tiền cứu người bà bệnh tật, mới ðồng ý thực hiện theo đời người phụ nữ kia. Anh bị bà ta đánh thuốc, vậy nên mới cùng cô lên giường. Sau khi quan hệ xong, những tấm hình nóng được tuông ra trên mạng. Đúng như nguyện vọng của người đó, anh thật sự bị mọi người nhắn chìm xuống vực thẳm. Chỉ là sau đó không đâu, cô..."Đứng đó làm gì?""..." Vũ Tranh giật mình, nhanh chóng thu hồi lại những dòng suy nghĩ. Cô nắm chặt túi đầu, gượng gạo cười: "Trễ như vậy rồi mà anh còn đến thăm Hỷ Hỷ ạ?""Nói chuyện với tôi một lát."Dãy hành lang không có mấy người qua lại, Giang Vũ cùng người phụ nữ kia ngồi xuống cũng được khoảng 10 phút. Anh cũng không biết nói gì, đơn giản chỉ là kêu cô lại ngồi xuống một lát."Anh không định... nói gì hết sao?""Giữa tôi và cô có gì để nói?"Vũ Tranh mím môi, song lại cong môi cười nhạt: "Thủ tục giành quyền nuôi con... anh làm đến đâu rồi?""Không cần cô quan tâm, sẽ xong nhanh thôi."Lồng ngực cô thắt nghẹn, không nghĩ chỉ với một câu nói lại khiến cho bản thân đau đớn thấu tâm can.Hỷ Hỷ của cô..."Ừm... Hỷ Hỷ có thói quen xấu khi ngủ, con bé thường quấy khóc khi không có ai nằm cạnh, cũng thường xuyên mè nheo bám người. Con bé không ăn được tôm vì bị dị ứng, cũng không thể uống được đỗ có caffeine...""Con Bé rất thích gấu bông... không thích những thứ kinh dị... cũng... cũng rất thích có ba... Vậy nên xin anh... chăm sóc con bé thật tốt...""Năm đó là ai sai cô lên giường với tôi?"Vũ Tranh im lặng không nói, hai tay bầu vào nhau đến độ bật ra máu. Người phụ nữ đó trong giới giải trí có thừa quyền lực, nếu chẳng may để anh đắc tội với bà ta, cô sợ sự nghiệp của anh sẽ lại đổ vỡ một lần nữa."Về sau anh đừng thắc mắc nữa... Đều là em tự nguyện...""Nếu là cô tự nguyện, đã không phải cất công đăng đàn đính chính rồi ôm hết tội lỗi về mình." Giang Vũ ảm đạm, không nhanh không chậm: "Vũ Tranh, tôi là đang tìm cho mình một lý do chính đáng để không căm hận cô. Dù có là một lý do cỏn con, tôi cũng muốn mượn nó nương tựa vào."Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, Vũ Tranh không dám ngửa đầu đối diện, hai mắt dí chặt vào mấy đầu ngón tay bị cô bấu đến chảy máu. Sau cùng chỉ có tiếng thở dài."Đúng là không thể trông mong điều gì." Anh ðứng dậy, tiện thể ðặt khăn tay của mình lên đôi bàn tay đang rướm máu. Lãnh đạm rời đi."Giang Vũ đợi đã..." Cô lập tức ngồi dậy, hốc mắt đỏ rực cùng âm giọng run run: "Đợi... Đợi đến khi em đủ can đảm... Em sẽ kể anh nghe... ðược không?"".. Tùy cô!"Vũ Tranh nhìn theo tấm lưng khuất dần sau lối rẽ, nước mắt bây giờ cũng không thể kìm nén lại nữa, bộc bạch tuôn trào. Phải làm sao đây? Tội lỗi cô gây ra đủ lớn rồi, thật sự không muốn nó ngày một lớn nữa.Giang Vũ đi dọc trên dãy hành lang, tâm tình phức tạp còn hơn cả chó táp. Chết tiệt!"Một người có tầm ảnh hưởng, sau lưng lại có một đứa con riêng. Giang ảnh đế , chuyện này mà tuôn ra ngoài, anh nghĩ thanh danh anh giữ được bao nhiêu phần?"Bước chân anh khựng lại, ngoảnh mặt nhìn người kia. Nhíu mày: "Cô là ai?"Diệp Tu Chân chỉ cười không nói, vẻ mặt ngạo mạn như vừa mới bóp chết sinh mạng của ai đó."Giang ảnh đế, tôi nắm thóp ðược anh rồi."Giang Vũ cũng không tỏ ra yếu thế, u ám nhìn người kia: "Muốn gì?""Chẳng phải anh thích Lục Hiểu Dư lắm sao? Chúng ta ðôi bên hợp tác vui vẻ. Vừa có thể giấu đem chuyện anh có con riêng, cũng vừa hay có được người mình muốn.""Thế nào? Chúng ta hợp tác chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com