NGÀI TỐNG COI NHÂN TÌNH NHƯ MẠNG
Chương 81 : H+
Người đàn ông nhướng mày, nhìn bộ dạng khẩn trương của cô mà không khỏi thích thú: "Dư Dư, lời em nói anh nghe không hiểu. Cái đó là gì vậy hử?"Lục Hiểu Dư như muốn bật khóc, rõ ràng là biết cô đang nói gì lại giả vờ như không biết. Tên đàn ông thối!Phía dưới càng ngày càng trở nên mẫn cảm, thậm chí còn cảm nhận được thứ gì đó giống như thác nguồn. Đang sắp sửa trào dâng."Không được! Bỏ... a... bỏ ra... Có cái gì đó lạ lắm... Tống Ngụy... xin anh... hức... mau bỏ ra!!!" Toàn thân cô co giật, từ giữa hai chân chảy ra thức nước màu trắng tinh khiết. Không phải mấy giọt, mà chảy ra rất nhiều... tung tóe khắp người hắn.Còn có... cơn đê mê đến thần trí tê dại...Tống Ngụy từ tốn rút tay ra, bắt lấy thân xác mềm nhũn của cô gái nhỏ. Nhìn gương mặt phớn đỏ yêu kiều, trong lòng không khỏi loạn nhịp. Mẹ nó! Cô như này, hắn sao dứt ra nổi?"Dư Dư, đúng là không đùa được đâu. Em ra nhiều thật đấy!"Lục Hiểu Dư đỏ mặt, nhìn cách cái hắn dâm đãng liếm mút từng ngón tay dính mật dịch của cô, càng khiến tâm trí cô hỗn loạn."Đừng liếm..." Cô kéo tay hắn, nhẹ giọng: "Không phải thứ sạch sẽ gì...""Hửm? Mỹ vị nhân gian mà em chê bẩn sao?" Người đàn ông nhướng mày, sẵn miệng mút lấy ngón tay cô. Khàn giọng trìu mến: "Dư Dư, nói anh nghe, bây giờ em muốn thứ gì ở anh?"Lồng ngực cô đập mạnh, ánh mắt hắn mụ mị dẫn lối cô vào chốn hư vô. Giống như một vị thần sa ngã, mê hoặc người lạc lối.Cô đưa tay đặt xuống nam căn to tướng, nhón người để nó kề sát mật đạo. Lời nói như thể rót mật vào tai: "Muốn anh... muốn cái dị bẩm trời cho này của anh...""Được, sẽ thành toàn cho em.".Gian phòng lớn ngập tràn thác loạn, từng tiếng kêu cho tới tiếng da thịt chạm nhau đều toát lên vẻ nóng bỏng dị thường. Tống Ngụy đè Lục Hiểu Dư xuống nệm, điên cuồng tiến sâu vào bên trong cô.Đến khi người dưới thân chạng vạng không thể chịu ddược nữa, mới giòn giã xin tha.Người đàn ông cầm khăn bông ẩm ướt, nhẹ nhàng giúp cô lau sạch mồ hôi trên cơ thể. Lục Hiểu Dư nằm im trên giường, tưởng chừng bản thân suýt chết đến nơi rồi. Suy cho cùng thì dục vọng của hắn quá lớn, dù có là cô đang ghen tuông cũng không chống đối lại.Sớm biết kết quả thê này, đã không thèm nổi máu ghen tuông. Đương không tự rước họa vô người."Lườm cái gì? Lại muốn mắng anh à?" Không đợi cô mở miệng, liền nhanh nhẹn hỏi thêm: "Vô lại, ấu trĩ, lưuu manh, đê tiện, khốn nạn, chó chết, thối tha. Em định dùng từ mỹ miều nào để mắng?""Đồ điên!"Tống Ngụy nghe xong liền khựng lại hai giây, sau lại bật cười thành tiếng: "Đúng là cái miệng của cô Lục, hỗn không ai bằng."Lục Hiểu Dư nhìn hắn, nửa ðùa nửa thật: "Không muốn nghe mắng thì đi mà tìm Diệp tiểu thư của anh đi. Cô ta nhất định sẽ không mắng anh.""Nhưng anh chính là thích bị nghe mắng." Hắn cầm lấy lọn tóc rối, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn:"Miễn là từ cái miệng này, mắng chửi mấy cũng hóa ngọt.".. Mẹ nó, sến sẩm!Hẳn cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng: "Nghỉ ngơi một lát đi, anh ra ngoài có việc."Cô im lặng không nói, thuận miệng "Ù" một tiếng đáp lại. Đợi đên khi người đàn ông bước ra gần tới cửa, mới chầm chậm đên tiếng: "Ừm... Nhớ về sớm, tôi chờ..."Tống Ngụy như chết sững, nhất thời có chút không tin. Cô là người không thích nói mấy lời hoa mỹ, hắn cũng không ép buộc cô nói ra. Nhưng hôm nay câu nói này lại thốt ra từ miệng cô gái ưa thẹn.Bạc môi người đàn ông cong lên hết cỡ, âm giọng thâm trầm chứa đầy sự ôn nhu: " Được, sẽ về với em."Tiếng cửa phòng đóng lại, sắc mặt người trên giường dần trở nên u ám. Lục Hiểu Dư mím môi, cảm giác như thể bản thân sắp sửa đánh mất thứ gì.Diệp Tu Chân, sự xuất hiện của cô gái này khiến cô phải dè chừng sợ hãi.Nói đúng hơn, cô thật sự sợ mất hắn!1 tuần sau.Lục Hiểu Dư cùng đoàn phim đứng trên vỉa hè để quay bối cảnh. Hiện tại đã đi được hơn nửa chặng đường, không bao lâu nữa sẽ làm lễ đóng máy. Đợi đến ngày gác máy, cũng vừa vặn kiếm đủ số tiền cần trả. Khi ấy bày tỏ với người đàn ông kia cũng không muộn.Tiểu Mễ thấy cô một mình cười tủm tỉm, nhìn quanh cũng không rõ là đang cười với ai. Mới nhẹ giọng hỏi khéo: "Hiểu Dư, dạo gần đây chị gặp được chuyện vui à? Có người yêu rồi? Là Tống tổng hả?""..." Lục Hiểu Dư vội thu nụ cười về, e hèm giải thích: "Không có. Sắp đủ tiền trả nợ nên trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.""Người như chị mà cũng có nợ à? Tôi tưởng chị quen Tống tổng liền trở thành đại gia rồi chứ?""Tiền ai người nấy giữ. Tiểu Mễ, cách nói chuyện này của em có hơi không thỏa, về sau đừng nói nữa. Tôi không thích."Người kia cũng không nói gì, ít nhiều cũng chỉ tò mò đôi chút. Vì nếu là người ôm được bắp đùi lớn, không ai phải chật vật như cô cả.Diệp Tu Chân cùng Tống phu nhân đi mua sắm, vừa hay đi qua đoàn làm phim. Vốn dĩ cô ta cũng không để tâm mấy đến mấy loại hình nghệ thuật này, nhưng vì nhìn thấy Lục Hiểu Dư ẩn dật trong đám người lại trở nên vô cùng nổi bật. Khiến cô ta không thể không chú ý.Lại nhớ trước đây gia đình hắn không thích mấy cô gái xuất thân từ chốn mua vui này, liền mỉm cười bắt chuyện: "Bác gái, nghe nói cô Lục là người của công chúng. Hình như là diễn viên người mẫu.""Thì sao?" Tống phu nhân không phải không biết ý tứ người kia, chỉ ảm đạm nói tiếp: "Nghe nói cũng gần hết hạn hợp đồng. Đợi đứa trẻ đó rời khỏi giới giải trí, liền tổ chức hôn fễ.""Nhưng mà bác gái không thấy nực cười sao? Một người có thể tự nhiên diễn cảnh ôm hôn với người khác, lý nào đối với Ngụy lại có thể thật lòng?""Mang nhiều lớp mặt nạ như vậy, làm sao biết được đâu là thật đâu là giả?"Bà Tống vẫn vẻ mặt điềm đạm, có điều trong mắt lại hiện ra tia lửa giận. Nếu không vì mối quan hệ nhiều năm giữa hai nhà, bà đã không ngồi đây nói chuyện nhảm. Có điều bà vẫn muốn dạy dỗ đứa trẻ này đôi chút, muốn nó về sau chừa thói táy máy tay chân."Tu Chân, con dâu Tống Gia không cần con chỉ điểm. Vợ của Tống Ngụy cũng không phiền con động tay. Đồ ai người nấy giữ, đừng tò mò tọc mạch làm gì. Tởm lắm!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com