TruyenHHH.com

NGÀI TỐNG COI NHÂN TÌNH NHƯ MẠNG

Chương 79 : Có muốn làm tình không?

rbnguyen0108

"Có muốn làm tình không?"

"..." Người đàn ông chấn động, hạ bộ bất đồng kịch liệt hưởng ứng.

Lục Hiểu Dư của trước đây, chưa từng chủ động với hắn bao giờ.

"Dư Dư, em... ức!" Cơ thể hắn run lên, hơi thở nóng bỏng của cô làm cơ thể hắn cũng dần nóng bỏng lên không ít.

"Có muốn làm không?" Lục Hiểu Dư hỏi lại. Môi mỏng ướm lên múi bụng săn chắc, khẽ khàng đưa lưỡi liếm đáp: 'Hửm?"

"Bé con, em như vậy... tôi điên mất!"

"Chẳng phải anh muốn tôi ghen tuông sao? Đang ghen theo ý anh đây." Cô nhích người, từng chút từng chút chạm môi vào vùng bụng hắn, song lại dần dà chuyển xuống dưới.

Da thịt hắn dưới sự tác động, rắn rỏi càng thêm rắn rỏi. Lục Hiểu Dư nâng tay sờ chạm vào múi bụng, cử chỉ nhẹ nhàng của cô khiến người đàn ông thoáng rùng mình lên từng chập. Cô biết hắn là người rất dễ bị kích thích, chỉ cần là cô chủ động, hắn sẽ giống hệt con mèo nhỏ mắc mưa. Từng hồi run rẩy.

Tống Ngụy dưới sự mò mẫm đầy ma mị, thật tâm không thể kìm nén được. Bụng dưới liên tục truyền đến cơn đau nhói, dị bẩm trong quần cũng dần bành trướng to bự.

Yết hầu thoáng nhấp nhô, hắn tuyệt nhiên không thể ngông cuồng đè cô ra làm được. Cô đang đau, hắn không thể...

"Dư Dư?" Đáy mắt người đàn ông động đậy, kinh ngạc trước hành động của cô gái nhỏ.

Cô... Cô chủ động cởi quần hắn ra?

Lục Hiểu Dư thấy hắn nhìn mình đến bàng hoàng sửng sốt, đột nhiên hứng cảm tăng thêm mấy phần. Ngón tay thon gọn vân về đỉnh đầu nhũ hoa hắn, thậm chí còn đặt miệng mút vào.

"Ức..." Thân thể người đàn ông run lên, mẫn cảm không khác gì thanh niên mới lớn.

Tống Ngụy nhìn cô thoải miếng gặm nhấm đầu ngực mình, lại nặng nhọc nhìn vào đôi bàn tay bao bọc lấy hạ bộ. Mẹ nó, điên chết mắt!

"Tôi làm vậy anh thích chứ? Có đủ chứng tỏ tôi ghen tuông chưa?"

"Dư Dư, bây giờ không được... Dạ dày em không khỏe..." Hắn nuốt xuống một ngụm, thâm trầm chấn chỉnh: "Không thể làm tình được..."

"Chỉ cần đàm nhẹ là được mà? Đúng không?" Lục Hiểu Dư nâng mắt nhìn hắn, môi mỏng yêu kiểu fả tướt: "Anh có thể làm được mà? Việc nằm yên một chỗ, mọi sự cứ để tôi lo."

Người đàn ông không nói, nhắm mắt cùng cô dây dưa môi lưỡi. Căn phòng lúc này rơi vào cơn tĩnh mịch, thi thoảng vang vọng vài ba tiếng mút lưỡi ám muội. Lục Hiểu Dư dạng chân ngồi lên người hắn, cuồng nhiệt quấn quýt không rời. Đây là lần đầu tiên cô chủ động câu dẫn hắn, cũng là lần đầu tiên dẫn dắt cuộc tình này.

Ngẫm lại thì trước nay đều một tay hắn chỉ đạo, cô một chút cũng chưa từng tốn sức. Giống như một kẻ lười biếng, nằm ườn một chỗ chỉ đợi hắn chạy tới. Tệ thật!

Cái hôn triển miên không dứt, ai nấy cũng đều bị cuốn vào dòng ái tình. Lục Hiểu Dư lóng ngóng cởi từng chiếc cúc áo, hai tay cũng dần đánh mất phương hướng, không biết phải đặt để đâu cho thỏa. Cuối cùng là tạm bợ đặt lên bờ ngực săn chắc của hắn.

"Ưm..." Cơn đau thắt dạ dày lại bắt đầu sôi sục, khiến cơ mắt mới vừa phớn đỏ đã vội chuyển sang tái xanh.

Tống Ngụy thấy cô đau đớn, cũng không dám để cô làm càng, trực tiếp ssẩy cô ra. Trầm giọng trách cứ:

"Đã ssau còn gắng sức? Không biết tự lượng sức mình?"

"Có lượng được hay không thì tôi tự biết. Anh quan tâm làm gì?" Cô khó chịu nhăn mày, cúi đầu kê môi vào cổ hắn: "Thứ anh cần quan tâm lúc này chính là tôi mới phải."

"Phụ nữ ghen tuông, hậu họa khó lường."

"..." Đây là... gậy ông đập lưng ông?

"Ức..." Sống lưng người đàn ông cứng ngắt, từ cổ truyền đến cơn nóng rát khô khan. Hắn thâm trầm hít thở, yết hầu nằm gọn trong miệng mỹ nhân, tựa hồ như ngàn kim đâm chích. Ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Lục Hiểu Dư mút nhẹ yết hầu, song lại tới xương quai xanh tuyệt mỹ. Từng đường nét trên thân thể người đàn ông này, không nơi nào là không hoàn hảo, như một bức tượng được điêu khắc tỉ mẩn. Hắn... là người toàn diện đến lạ thường.

Nhưng cứ nghĩ đến vấn đề bản thân, càng khiến cho cô rụt rè e ngại. Một người chưa từng ăn học đến nơi đến chốn, lại từng có xuất thân từ chốn phường đen như cô. Liệu rằng có thật sự phù hợp với hắn?

Chết tiệt! Lồng ngực lại khó chịu nữa rồi.

Khí sắc gương mặt ngày càng tệ, Lục Hiểu Dư không nói không rằng đặt tay lên nam căn, thản nhiên xoa tuốt. Thứ vật dị hợm trong tay cô cứ ngày một lớn dần, không chỉ cứng mà còn rất nóng hổi. Theo từng cử chỉ hành động của cô, hạ thân người đàn ông không ngừng đưa đẩy, đến hơi thở cũng nặng nề hỗn loạn.

Tống Ngụy tựa lưng vào thành giường, tay lớn siết chặt lấy chăn bông. Yếu điểm của hắn nằm trọn trong tay cô, tựa hồ chỉ cần cô bóp mạnh một cái, cũng đủ làm hắn mất đi nửa cái mạng. Nhưng hắn thật tâm không màng thế sự, vì nếu là thứ cô muốn, dù có là tính mạng hắn cũng sẵn sàng trao cho.

"Dư Dư... Cho anh... ôm eo em được chứ?".

"Không được, ôm rồi sao hành sự?" Lục Hiểu Dư nhìn hắn, vừa nhìn vừa động tay: "Không muốn tôi giúp anh khẩu giao à?"

"T-Thẩm? Dư Dư, ý em là..." Người đàn ông còn chưa hết hồi chấn động, đã thấy cô há miệng ngậm lấy dị vật của mình.

Tống Ngụy thật tâm không hết bàng hoàng, cô vậy mà lại... chủ động dùng miệng để khẩu giao cho hắn?

Đệch! Điên chết mất.

Lục Hiểu Dư ngậm lấy nam căn, kích thước này so với miệng cô mà nói, quả thật không cân xứng. Môi cô như thể bị nó xé toạc làm hai, sợ ảnh hưởng đến "thứ dị bẩm" này của hắn, chỉ đành nhả ra để tìm đường xử lý. Cô đem môi kê sát đỉnh đầu cụ vật, dùng đầu lưỡi khẽ khàng quấn quanh. Từ nơi đỉnh đầu quy rỉ ra mật dịch, mang theo chút mằn mặn tanh tưởi. Dẫu vậy vẫn không quá khó ngửi, đến nếm cũng chẳng thấy có vấn đề gì.

"Ừm... tôi làm vậy... anh thích chứ?"

"Dư Dư... ah... thích... thích lắm..." Người đàn ông theo bản năng phản ứng, ngửa đầu cảm nhận cơn đê mê. Nếu như đây là ngày tận thế, hắn là hắn có chết cũng cam lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com