TruyenHHH.com

NGÀI TỐNG COI NHÂN TÌNH NHƯ MẠNG

Chương 70 : Tống Phu Nhân tâm cơ =)))

rbnguyen0108

"Ngoan, đừng khóc... Không sao... Tôi không sao..."

Lục Hiểu Dư hai tay run lẩy bẩy, một tay cầm tay hắn, một tay vịn vào vết thương sau vai hắn. Bất lực nhìn mọi người xung quanh:

"Cứu thương... Làm ơn gọi xe cứu thương..." Nếu còn chần chừ thêm nữa, hắn... chết mất!"

Còi xe cứu thương inh ỏi một đoạn đường, Lục Hiểu Dư ngồi trong xe, nhìn người đàn ông dù có hôn mê bất tỉnh cũng quyết không buông bỏ tay mình. Vẫn khư khư giữ chặt.

Hốc mắt cô đỏ càng thêm đỏ, chỉ hận bản thân khi ấy thèm thuồng vô cớ. Nếu không vì xiên hồ lô đó, hắn đã không thành ra nông nổi này.

Cô bất lực che mắt, cố gắng ngăn cản dòng nước mắt nóng hổi. Nhưng cố đến mấy cũng không thể nào ngăn cản được. Gánh nặng hơn hai năm vừa mới buông thõng đi đôi chút, đã gặp phải tình cảnh này.

Lồng ngực khó chịu quá!

Lục Hiểu Dư ngồi trước cửa phòng cấp cứu, thấp thỏm liên tục nhìn vào bên trong. Đã hơn nửa giờ đồng hồ hắn nằm ở trong đó, một chút tin tức cũng không hề hay biết. Sẽ không sao chứ?

"Cô Lục!" Hạ Đồng chạy đến, thấy cô ngồi thất thần trước cửa. Cũng không giấu nổi lo lắng: "Ngài ấy thế nào rồi?"

"... Tôi không biết..." Cô lắc đầu, cổ họng cô nghẹn lại, đỏ mắt nhìn anh: "Bên trong vẫn không có động tĩnh gì... Tôi thật sự không biết..."

Thấy cô mặt mày tái nhợt, anh cũng không nỡ hỏi gì thêm. Chỉ nhẹ giọng trấn an: "Không sao, rồi cũng ổn thôi. Cô Lục đừng lo lắng quá!"

"Nó vì gì mà ra nông nỗi này?"

Nghe thấy âm giọng lạ, Lục Hiểu Dư bây giờ mới phát giác ra ngoài Hạ Đồng còn có thêm người nữa. Người phụ nữ này phong thái đỉnh đạc, diễm lệ mà bí hiểm vô cùng.

Cô bất giác nhìn sang Hạ Đồng, như muốn hỏi danh tính người kia. Anh cũng rất nhanh phối hợp trả lời:

"Cô Lục, đây là Tống phu nhân - mẹ của Tống tổng."

Tống phu nhân tháo kính râm xuống, giương mắt nhìn cô gái trước mặt. Ngoại trừ bốn từ "quốc sắc thiên hương" ra, không còn gì có thể diễn tả được thứ nhan sắc khuynh thành này. Chả trách thằng con bà mê đến điếu đổ, đến bà cũng còn mê nữa huống hồ."

"Sao? Con trai tôi vì gì mà nhập viện?"

Lục Hiểu Dư mím môi, hồi lâu mới cúi đầu xin lỗi: "Cháu xin lỗi. Tống Ngụy vì cứu cháu mới thành ra nông nổi này, cháu... thật sự xin lỗi..."

"Xin lỗi có ích gì? Có làm nó khỏe mạnh bước ra từ phòng cấp cứu không?" Tống phu nhân nhíu mày, lạnh giọng nhìn người kia: "Con trai tôi vì cô mà bị thương, sống chết còn không rõ. Cô Lục, cô nói xem tôi nên làm gì với cô đây?"

"Phu nhân, cháu..."

"Cưới nó đi. Ngày mai đi đăng ký giấy kết hôn, đi luôn bây giờ cũng được."

"Vâng, cháu biết rồi..." Lục Hiểu Dư cứng khựng, chữ "ạ" còn chưa kịp tuông đã đực mặt nhìn người kia. Cẩn trọng hỏi lần nữa: "Tống phu nhân... vừa nói gì vậy ạ?"

"Cưới nó đi."

"Dạ?" Cưới? Tong tình cảnh này, từ "cưới" liệu rằng có phù hợp?

Tống phu nhân nhíu mày, thái độ rạch ròi ra mặt: "Còn dạ cái gì? Không định chịu trách nhiệm với nó?"

"Muốn con trai tôi sống làm người độc thân, chết làm ma cũng không được thoát ế à?"

"Không phải không chịu trách nhiệm. Nhưng mà cưới... là sao ạ?" Cô thật sự không hiểu, hắn còn đang trong cơn nguy kịch, mẹ hắn không những không quan tâm, ngược lại còn thúc giục cô chuyện cưới hỏi.

Kết hôn... quan trọng đến thế sao?

Tống phu nhân không còn đủ kiên nhẫn, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo: "Cô Lục, bây giờ cô có cưới hay không?"

"Phu nhân, con trai bác đang thập tử nhất sinh, lẽ nào bác không quan tâm anh ấy sống chết thế nào?"

"Sống chết có số, nếu số nó tận thì có gào mấy cũng không thay đổi được kết quả. Nhưng tôi không thể một bước mất đến hai." Tống phu nhân tay siết chặt thành quyền, ảm đạm nhìn cô gái trước mặt: "Cô Lục, con trai tôi cần vợ, Tống gia chúng tôi cũng cần có con dâu."

Lục Hiểu Dư không nói, căn bản là không biết phải nói gì. Cô không nghĩ ở trong tình cảnh này, lại có người lý trí đến như vậy.

"Tống phu nhân yên tâm, Lục Hiểu Dư cháu sớm là người của anh ấy rồi. Dù có thế nào cũng quyết một lòng không đổi."

......

Qua được cơn nguy kịch, Tống Ngụy được đưa đến phòng hồi sức. Lục Hiểu Dư vì người ngợm dơ bẩn nên về nhà tắm rửa mới quay lại. Trong phòng chỉ còn lại Tống phu nhân cùng Hạ Đồng, ngoài ra thi thoảng có ý tá đến kiểm tra tình hình sức khỏe.

"Hạ Đồng, hồ sơ tôi dặn cậu, đã chuẩn bị hết chưa?"

"Đã xong hết rồi ạ!"

Bà gật đầu, thong thả nâng ly trà trong tay lên nhấp nhẹ một ngụm: "Nếu không có vấn đề gì thì cậu cứ về nhà đi. Tôi một lát sẽ về sau."

"Vâng! "

Mấy chốc cũng chẳng còn ai trong phòng, Tống phu nhân lúc này mới buông thả cảm xúc. Trên gương mặt điềm đạm lộ ra vài tia lo lắng. Nếu không vì cuộc gọi báo cáo tình hình từ phía bệnh viện, thì chắc giờ này bà cũng không thể nào bình tĩnh được. Đứa trẻ mà bà dốc lòng sinh ra, làm sao mà không lo cho được?

"Hiếm khi thấy Tống phu nhân trầm tư. Sao vậy? Định bày mưu tính kế gì nữa?"

Thấy con trai đang khinh khỉnh nhìn mình, Tống phu nhân vừa mới lo âu đã vội trở mặt. Bà khoanh tay ngồi dậy, không mặn mà gì lên tiếng:

"Sao cái cổ của con không bị chậu hoa đập gãy luôn nhỉ? À không, phải là đập gãy cái miệng đầy dao này mới đúng." Mẹ nó! Mới dậy đã cà chớn!

Tống Ngụy nâng chỉnh giường nằm, bả vai đau nhức nhưng vẫn giữ vững nụ cười nhàn nhạt. Hắn biết nếu hắn mở miệng than đau, người mẹ không khác gì đứa trẻ này của hắn sẽ òa khóc nức nở.

Mà hắn thì fại không muốn bà khóc la ầm ỉ . Dỗ không nổi, rất phiền!

"Ừm... Cô ấy... không đến hả?"

"AI?"

Mi tâm hắn nhíu lại: "Biết thừa còn hỏi?"

"Không biết." Tống phu nhân ngồi xuống giường, không mặn không nhạt: "Không có ai tên cô ấy."

"..." Lại giở thói hờn dỗi?

"Lục Hiểu Dư, cô ấy có đến không?"

"Về rồi." Bà lạnh giọng: "Bất tỉnh như chết, ai đợi nổi mày?"

Người đàn ông càng lúc càng thấy không hài lòng, hạch họe nhìn mẹ mình: "Tống phu nhân hết muốn có con dâu rồi?"

"Mẹ mày cần mày ra tay lắm cơ à?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com