Ngai Tong Coi Nhan Tinh Nhu Mang
Người đàn ông đái xe đến địa điểm đã được ấn định sẵn từ trước. Nét mặt hắn âm u lạnh lẽo, nhìn cái người ngồi đợi mình trong căn phòng riêng của nhà hàng. Không mặn không nhạt:"Giang ảnh đế tìm tôi có chuyện gì?"Giang Vũ lạnh lùng nhìn hắn, trọng tâm vào thẳng vẫn ðễ: "Tống tổng, thiết nghĩ ngài nên dừng lại việc quyết rầy Dư Dư lại. Cô ấy chịu khổ đủ rồi."Mày kiếm thoáng đanh lại, hắn ảm đạm nhìn người kia: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy cô ấy khổ?""Cả trước lẫn sau hai năm, anh vẫn luôn là người gieo rắc tổn thương cho cô ấy." Anh căm phẫn nhìn hẳn, gằn ra rừng chữ một: "Những gì cô ấy chịu đựng, loại người như anh hiểu rõ được mấy phần?""Hiểu được mấy phần liên quan gì đến cậu?""Con mẹ nó! Dư Dư vì anh mà mất đi đứa con, còn mất đi một phần khả năng làm mẹ. Anh nghĩ anh xứng đáng với cô ấy?"Sắc mặt người đàn ông càng lúc càng trở nên tối đen, dù đã biết hết mọi chuyện, chỉ là không ngờ câu này thốt ra từ miệng tên tiểu tử kia lại thành ra khó nghe đến vậy.Tống Ngụy đan tay trước ngực, híp mắt nhìn người kia: "Cậu Giang thật có tính khôi hài. Cậu nói tôi không xứng, lẽ nào người xứng phải là cậu?""Tôi có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy.""Còn tôi thì chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy."Lục Hiểu Dư ngó mắt nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, tên đó rốt cuộc là có về hay không?Cô nhìn vào màn hình điện thoại, dãy số không tên vẫn luôn hiển thị đầu danh sách cuộc gọi. Chần chừ lúc lâu rồi cũng đặt điện thoại xuống bàn. Cô lo lắng cái gì? Cũng không phải nhà hắn, cô không cần phải bận tâm.Muốn đi hay ở, tùy hắn!Cạch."Chịu vác mặt về rồi?"Tống Ngụy cởi giày, khinh khỉnh lên tiếng: "Em nhớ tôi à?""Nhớ cái rắm!" Cô nằm dậy: "Đồ ăn nấu nhiều, mình tôi ăn không nổi."Thấy hắn cầm theo túi đồ, fại hỏi: "Đem cái gì về đấy?""Đồ mặc."Cô nhíu mày: "Anh đem đồ đến nhà tôi làm gì?""Thà cởi truồng thức trắng đêm cày cuốc, còn hơn là mặc mỗi cái quần con đi ngủ.""Có nhà không ở cứ thích ở nhờ?""Tập ở nghèo cho quen, mốt có phá sản cũng đỡ bỡ ngỡ."Mẹ nó cái tên điên này!Tống Ngụy ngó mắt vào trong bếp, lại quay ra nhìn cô hỏi: "Vẫn chưa ăn à?"Lục Hiểu Dư ngồi dậy, không mấy mặn mà gì: "Sợ ai đó một mình ăn không vui nên mới ngồi chờ tới giờ. Nhưng xem ra ai đó ăn no rửng mỡ rồi nhỉ?""Tầm bậy. Ai đó đói mấy cũng về nhà ăn với em." Còn mặt dày mè nheo: "Dư Dư, tôi đói rồi, em mau vào nấu cho tôi ăn đi.""Hối hối cái quái gì? Ở nhờ còn đòi hỏi?" Cô nhíu mày nhìn hắn, dẫu vậy vẫn ði vào trong bật bếp hâm nóng lại nồi nước dùng.Cô tỉ mẫn chuẩn bị hai cái tô đựng, vớt mì đổ ra tô. Không nghĩ lại có ngày cô cùng người đàn ông này tại có thể chung sống hòa thuận đến như vậy. Thần kỳ thật!Người đàn ông ngửi được mùi thơm thoang thoảng, không cầm lòng được mà chạy vào trong bếp. Hắn thoải mái vòng tay ôm cô, còn tự nhiên kê cằm lên hõm vai thanh mảnh. Hạ giọng: "Đói quá...""Chờ chút. Sắp xong rồi."Hắn siết chặt eo cô, tay lớn cố ý đặt lên đôi gò bồng: "Không được, đói chết rồi.""Có đói chết thì cũng phải biết tự trọng. Ngực của tôi không phải đồ ăn.""Dư Dự, tôi đói."Cuối cùng cũng không thể chịu đựng, quay lại mắng chửi: "Nhịn đói một chút... ưm..."Tống Ngụy một tay giữ chặt tấm lưng cô, tay còn lại ấn giữ ở sau ót. Cứ thế thuận đà tiến vào bên trong miệng, lần này hắn không ngông cuồng manh động, chỉ từng chút từng chút hôn cô. Vừa như là thưởng thức, vừa như là trêu ghẹo.Cuối cùng chính là quyến rũ cô gái kia."Chờ em chờ bao lâu cũng được, nhưng đói là không thể chờ được. Không chỉ muốn ăn mì, tôi còn muốn ăn em."Bị đôi mắt thâm sâu kia nhìn trúng, Lục Hiểu Dư nhất thời muốn trốn chạy nhưng bất thành. Cô không dám mở miệng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Giống như hố đen vũ trụ, sơ hở liền bị hút Vào trong.Tiếng nước sôi cảnh tỉnh tâm trí, Lục Hiểu Dư vội vàng đẩy hắn ra. Tay chân lúng túng: "R...Ra bàn đợi đi. Đứng đây chật chỗ."Người đàn ông cong môi không nói, hắn sợ mình nói ra khiến cô ngại càng thêm ngại, chỉ đành nhu thuận ý cô.Lục Hiểu Dư quay lại nhìn nồi nước dùng sôi sực, mặt mày cũng nóng hổi không khác gì nó lúc này.Sau khi đổ nước ra bát, liền bê ra cho tên nam nhân thối kia ăn.Tống Ngụy nhìn bát mì tươi nóng hổi, không chần chừ nâng muỗng nếm vị. Quả nhiên mùi vị không phải hạng tầm thường.Thấy hắn ăn ngon miệng, thậm chí còn không đoái hoài gì đến mình. Nhất thời cũng vui lây trong dạ, đã bao lâu rồi cô mới có được bữa cơm thoải mái như thế này?"Ngon không?""Cố nhai nuốt cũng không đến nỗi nào.""Gì chứ, anh ăn muốn hết tô mà dám nói là không đến nỗi?" Lại hỏi: "Muốn ăn thêm không?"Người đàn ông luyến tiếc húp thêm một miếng nữa mới lắc đầu từ chối: "Có bệnh dạ dày, không ăn thêm được."Cô bỗng chốc khựng lại, ba chữ "bệnh dạ dày" này làm cô nhớ lại buổi tối đêm hôm ấy. Khi cô chuẩn bị rời khỏi Bạch Viện, dì Mai đã kể lại cô nghe tất cả. Thời điểm mà người đàn ông đó trả lại cô tự do, hắn đã điên cuồng đến mức nào.Điên cuồng uống rượu, uống đến hôn mê bất tỉnh, từ một người có lối sống lành mạnh, chưa đầy hai tuần đã mắc bệnh dạ dày, sức khỏe ngày càng sa sút."Ừm... Bây giờ anh... vẫn còn uống rượu chứ?""Có uống nhưng không nhiều. Sao vậy? Lo cho tôi à?""Nghe nói anh từng uống đến độ nôn ra máu?""...." Mi tâm người đàn ông đanh lại, trầm giọng nhìn cô: "Sao em biết?""Là dì Mai kể tôi nghe."Tống Ngụy qua loa "ờ" một tiếng đáp lại.Lục Hiểu Dư mím môi nhìn hắn, lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Vì sao lại uống nhiều như vậy?""Trước đây tôi từng nói em nghe rồi mà? Thiếu em sống không vui."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com