TruyenHHH.com

Ngai Tong Coi Nhan Tinh Nhu Mang

"Dư Dư, em sướng không?"

Lục Hiểu Dư mím môi, từng đợt đả kích mà hắn gây ra quá lớn, cô thật sự không thể chịu nổi. Thà rằng hắn cứ thể xông vào, nó còn dễ chịu gắp mấy lần so với cái miệng chó chết này!

"S... Sướng... Tôi sướng mà... ah... Anh đừng... liếm nữa..."

Bạc môi người đàn ông hài lòng giương cao, cũng thôi không trêu chọc cô thêm nữa. Chậm rãi đặt người cô xuống giường, bản thân cũng linh hoạt cởi bỏ áo quần trên người.

Nhìn thấy hắn cởi bỏ áo sơ mi, tâm tình Lục Hiểu Dư rối loạn. Cô lắp bắp nhìn hắn: "Anh, anh định làm gì?"

"Tiểu yêu tỉnh, em nhìn còn không hiểu?"

"Ngày mai tôi phải đến phim trường."

"Tôi cũng không có chơi em tới sáng."

Lời nói của hắn khiến cô tức đến không nói nên lời . Cái tên bại hoại này!

Nam căn được phóng thích, dũng mãnh mà hung tàn. Đỉnh đầu rỉ ra chút tinh thủy, nặng giọng khao khát:

"Dư Dư..."

"A..." Bị hắn cắm vào trong, Lục Hiểu Dư thất thời kêu lên một tiếng. Có điều lần giao hoan này không giống với mấy lần trước, đau đớn nhận lại không có nhiều. Còn chưa bằng một phần mười lần trước.

Chỉ là dị vật hắn quá lớn, tựa hồ như chày sắt bòn xé da thịt, vừa cứng vừa nóng lấp đầy bên trong cô.

Quả nhiên. Làm tình với một con thú như hắn đối với cô mà nói... vẫn là quá sức chịu đựng .

Tống Nguỵ cúi người, đem chân cô áp trước ngực tạo đà đẩy hạ bộ vào sâu càng sâu hơn. Tiếng nữ nhân yêu kiều rên rỉ, càng khiến cho hỏa dục bên trong sôi sục bừng bừng. Mật đạo cô bé nhỏ, không chỉ có nội hàm co bóp liên tục, thịt mềm kẹp chặt nam căn cũng khiến hắn sung sướng đến ngây người.

"Dư Dư, em siết chặt như vậy... Là muốn đày đoạ tôi hay là muốn kẹp chết tôi hửm?"

Lục Hiểu Dư không nói, ra sức bấu chặt lấy gối mềm. Mẹ kiếp! Là ai đang muốn lấy mạng ai đây? Cái "hửm" của hắn như muốn đoạt cô nửa cái mạng.

"Đừng... Đừng có đâm sâu như vậy. Đau..."

Người đàn ông đương nhiên biết sợ, nhẹ nhàng đưa anh bạn của mình nhích ra đôi chút. Trầm giọng:

"Đã... đỡ đau hơn chưa?"

Cô qua loa đáp lại , nhưng sự to lớn này vẫn khiến cô khiếp hãi. Chậm rãi nhắc nhở:

"Nếu... không thể làm đàng hoàng... thì đừng có vào bên trong tôi... Tôi không muốn bản thân... xuất huyết thêm lần nữa?"

".." Nghe đến hai chữ "xuất huyết" này, sắc mặt hắn sa sầm đến tái xanh. Lần trước bác sĩ có nói, nếu để cô xuất huyết thêm lần nữa sẽ dẫn đến vô sinh.

Tống Nguỵ lập tức dừng lại. Lồng ngực tê rần, vội vàng rút nam căn ra.

".. Xin lỗi em..."

Lục Hiểu Dư nhìn bộ mặt hối lỗi của hắn, cũng thôi không muốn nói thêm. Cô rút khăn giấy lau sạch thân dưới, còn kỹ càng lau mật dịch dưới chăn. Tạm bợ ngủ qua một đêm, sáng mai thay chăn ga mới cũng không muộn.

Đá mắt nhìn sang người bên cạnh, âm giọng không mấy mặn mà: "Định để cái thứ tông ngồng đó rồi ngủ? Không định xả ra à?"

"Gũng không phải không chịu đựng được." Im lặng một hồi, lại cong môi châm biếm chính mình: "So với em thì có nhằm nhò gì? Em chịu đựng còn giỏi hơn tôi."

Cô im lặng không nói, đúng là so với cô thì không là cái thá gì. Chỉ là cô không muốn những lời này được thốt ra từ miệng của hắn, hắn không xứng nói ra câu nói này.

Người đàn ông rùng mình, thất kinh lên tiếng hỏi: "Dư Dư, em làm gì?"

"Chẳng phải anh từng nói nam nhân không xả được liền có thể mắc bệnh vô sinh sao? Tôi giúp anh xả."

Cô tuốt mạnh nam căn, còn ngày một tăng dần nhịp vuốt. Cô và hắn chỉ nên dùng mối quan hệ thể xác để tiếp chuyện, tuyệt đối không nên có nửa chữ yêu đương.

Tống Ngụy hứng chịu từng cái tuốt tay, nam căn trong tay cô liên tục từng hồi run rẩy. Thân dưới bất giác nhấp nhô, sau cùng không thể cầm cự được mà bắn ra dòng tinh dịch.

Người đàn ông hô hắp hỗn loạn, quét mắt nhìn vào gương mặt ảm đạm của cô, thấy dục khí của mình nhớp nháp dính trên vầng trán. Vừa khẩn trương vừa lúng túng: "X...Xin lỗi em!"

Lục Hiểu Dư lau sạch tinh khí, xong xuôi cũng nằm xuống giường để ngủ. Không quên nhả ra hai chữ: "Ngủ đi"

Hắn thở dài, chỉnh tề trang phục rồi lại nằm xuống. Tư thế cũng không khác gì so với ban nãy, chỉ khác là tay lớn không còn sờ soạng gò bồng mềm mại, ngoan ngoãn đặt nó ở eo thon.

"Dư Dư... Thật sự không thể bỏ qua cho tôi?"

"Nếu đổi lại là anh, anh có dễ dàng bỏ qua hay không?"

"Lúc đó tôi thật sự không nghĩ... hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy..." Hắn siết chặt lấy cô, nghẹn ngào: "Tôi không nghĩ em vì tôi mà rách tầng sinh môn, cũng không nghĩ em mang thai ngoài tử cung... Càng không ngờ được em vì nó mà suýt nữa mất mạng..."

Hơi thở cô càng lúc càng nặng nề, cơn đau xé lòng lại bộc bạch bùng phát. Lục Hiểu Dư siết chặt lấy hai tay, không mặn không nhạt: "Không biết không có tội. Tôi và anh vốn dĩ cũng chỉ là giao dịch xác thịt. Không cần anh để tâm."

"Nếu không phải mối quan hệ này, liệu em có thể cho tôi một cơ hội?"

"Ngài Tống , năm đó tôi một mình chống chọi chịu đựng cơn đơn, máu chảy ra rất nhiều. Sẹo trên người tôi như một liều thuốc đắng, cảnh tỉnh tôi nên tránh xa loại người như anh." Cô chậm lại vài giây, mới cất giọng nói tiếp: "Dây vào anh, hậu quả chỉ có tan xương nát thịt."

"Nhưng Dư Dư à, dây vào em tôi cũng thịt nát xương tan!" Tống Nguỵ trở mình, nóng giận giữ chặt hai tay cô.

Hốc mắt hắn ửng đỏ , bất lực lên tiếng: "Phải làm thế nào? Dư Dư, em nói tôi nghe em, phải làm thế nào thì em mới cho tôi cơ hội?"

"Tôi... không thể làm mẹ nữa."

"Không cần! Tôi không cần con cái!" Vội nói: "Dư Dư, chỉ cần em ðồng ý, tôi liền..."

"Nhưng tôi muốn làm mẹ... Mà anh! Chính là người đã tước đoạt đi khả năng thiêng liêng đó của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com