TruyenHHH.com

Ngai Tong Coi Nhan Tinh Nhu Mang

Lục Hiểu Dư tỉnh dậy, kỹ lưỡng nhìn lên trần nhà. Đến khi chắc chắn được đây chính là trần nhà nơi mình sống, mới an tâm nằm dậy.

Cũng được một tuần kể từ khi cô rời Bách Viện, ấy vậy trong tâm vẫn ám ảnh chuỗi ngày sinh sống ở đó. Ám ảnh nhất vẫn là gương mặt bất lực buông xuôi của người đàn ông kia.

"Ring... ring..."

Cô liếc mắt nhìn sang màn hình điện thoại, thấy Giang Vũ gọi đến. Chần chừ lúc lâu mới nghe máy.

"Anh gọi em có việc gì không?"

"Em có ở nhà không? Bà nội nhờ anh mang chút đồ cho em."

"Đứng dưới nhà em rồi phải không?" Cô hỏi.

Giang Vũ không nói, chỉ cười rồi "ừm" một tiếng đáp lại.

Lục Hiểu Dư thở dài, lấy tay chải vội đầu tóc. Nhẹ giọng: "Đợi em một lát."

30 phút sau.

"Anh chờ lâu không?"

Giang Vũ lắc đầu cười: "Không lâu. Đợi em anh đợi cả đời còn được."

Cô chỉ cười không đáp, để cửa cho anh vào nhà. Phải đến khi nào thì anh mới chịu từ bỏ đây?

Giang Vũ đi vào trong nhà, đặt túi đồ bà gửi lên bàn nhỏ. Chuyện cô cùng người kia anh không tiện nhắc đến, có điều mối quan hệ của bọn họ như nào, không cần hỏi cũng rõ. Chỉ là do anh cố chấp, vẫn muốn đâm đầu vào thứ tình cảm không có kết quả này.

"Bà nội dạo này khỏe chứ? Nghe nói bà mới vừa ốm dậy."

"Bệnh người già nên không sao." Đẩy túi đồ về phía cô, lại nói: "Bà nội có nấu nồi gà hầm sâm, dặn anh đem cho em một ít để tẩm bổ."

Lục Hiểu Dư nhìn túi đồ trên bàn, sống mũi nhất thời cay cay. Cô đưa mắt nhìn Giang Vũ, khẽ cười:

"Anh giúp em gửi lời cảm ơn tới bà nội, nhớ dặn bà chú ý giữ gìn sức khỏe. Đợi thêm vài năm nữa liền có chắt để bồng."

"Nói chắc nịch vậy? Định bụng sinh chắt cho bà anh sao?"

"Giang Vũ!" Cô trầm giọng: "Trên đời này có rất nhiều cô gái tốt."

"Em cũng là một cô gái tốt."

"Em không phải người trong sạch."

"Dư Dư nhà mình thích ở bẩn sao?" Anh cười: "Nếu em ngại tắm rửa, anh sẽ tắm cho em. Yên tâm, anh không phải người câu nệ tiểu tiết."

Lục Hiểu Dư không nói, câu nói này đối với người nằm dưới vũng lầy như cô, không khác gì một cái phao cứu sinh. Sự chân thành của Giang Vũ, cô không thể đáp lại. Có điều nói cô không rung động, chính là đang nói dối. Cô có rung động với anh, ít ra là trong khoảnh khắc này. Cô muốn cùng anh tiến tới một mối quan hệ mới.

"Giang Vũ, em và anh là hai đoạn thẳng song song. Vĩnh viễn không thể đến được với nhau."

"Dư Dư, bà nội anh rất thích em."

"Nhưng ba mẹ anh không thích em." Còn nói: "Người hâm mộ của anh cũng không có thích em. Vậy nên anh đừng cố chấp nữa, không tốt cho anh cũng không tốt cho em."

Hai tay siết chặt lại thành quyền, bạc môi vẫn nhàn nhạt ý cười: "Dư Dư, chỉ cần em đồng ý, mọi thứ còn tại cứ để anh đo."

"Giang Vũ, em xin lỗi..."

"Không sao. Lần sau anh sẽ cố gắng hơn."

Mấy ngày sau đó cuộc sống của Lục Hiểu Dư vẫn không có gì thay đổi, có địch đi làm thì đến công ty, không có thì ru rú trong nhà. Thi thoảng ra đường để mua ít đồ sinh hoạt.

Ngày sáp nhập vào đoàn phim ngày một gần, cộng đồng mạng vẫn không ngừng buông câu mắng chửi.

Dù muốn không bận tâm đến đâu, cũng không thể ngừng suy nghĩ về những chuyện thế này.

Còn có... người đàn ông đó... bây giờ ra sao?

Lục Hiểu Dư rời khỏi bách hóa, trên tay cầm một túi đồ lớn. Cũng lâu rồi cô chưa nấu được bữa cơm tối nào cho nên hồn, hôm nay dặn lòng phải nấu một bữa thật ngon.

"Dư Dư, lâu rồi không gặp. Mày còn nhớ chú không?"

Bước chân cô chậm lại, sống lưng lạnh toát. Giọng nói này... giọng nói này là của...

Trầm Chu đi ra từ con hẻm, vẻ mặt bặm trợn nhìn cô: "Mẹ nó! Làm diễn viên nổi tiếng kiếm mớ tiền nên quên mất tao rồi?"

"C...Chú Chu... ưm... m!!" Lục Hiểu Dư hoảng sợ, định bụng tháo chạy nhưng bất thành.

Cô bị kẻ kia kéo vào trong con hẻm, còn bị ông ta hung dữ trói hai tay. Có điều vì chút tình nghĩa vụt vặt, cô không nỡ la toán. Cô biết Trầm Chu là người tốt, chẳng là ông ta vì ham mê cờ bạc mới thành ra thế này.

"Chú Chu, chú làm cái gì vậy?"

Tầm Chu ngồi xuống nhìn cô, Anh giọng: "Tiền. Cho tao tiền nếu không tao phá nát cái sự nghiệp của mày."

"Đã bao năm rồi chú vẫn chưa bỏ được cờ bạc?"

"Tiền tao đổ vào đó còn chưa gỡ gạc được, mày nói bỏ là bỏ thế nào?" Ông ta tức giận, đưa tay bóp miệng cô:

"Dư Dư, cho tao tiền. Tao thấy mày trên tỉ vi, chắc hẳn cũng kiếm được không ít. Cho tao một ít đi."

"Chú muốn bao nhiêu?"

Hai mắt ông ta sáng rực, hếch cằm niềm nở: "Cho nhiêu tùy mày, được cho tao 500."

"Ý chú là... 500 triệu?"

Trầm Chu nhíu mày: "Lẽ nào 500 đồng?"

Cô lãnh đạm từ chi: "Tôi không có, chú đi mà tìm người khác đi.".

Chát!

Lục Hiểu Dư lãnh trọn cú tát, tức giận nhìn người kia: "TRẦM CHU! Chú bán tôi cho phường đen, đem tôi trở thành con điếm mặc cho người ta hành hạ. Bây giờ chú quay lại đòi tôi 500 triệu, chú có còn là con người nữa không hả?"

"Vậy lẽ nào mày nỡ nhìn tao bị tụi nó chặt tay xiết nợ à?" Ông ta bóp cổ cô, đay nghiến gằn từng chữ: "Lục Hiểu Dư, lẽ nào mày quên những gì mà Trầm Chu tao đã từng đối đãi với mẹ con mày rồi?"

Hốc mắt cô ửng đỏ, một chữ cũng không hề phủ nhận lại câu nói kia. Những gì Trầm Chu nói không sai, ông ta đối đãi với mẹ con cô rất tốt, thậm chí còn tốt hơn mấy người chồng người cha trong làng. Chỉ là về sau bị bạn bè xúi quẩy, mới thành ra dạng này. 

"Chú Chu, tôi không có nhiều tiền như chú nghĩ. Nếu chú thật sự cần tiền, tôi cho chú 50."

"Mày nghĩ 50 của mày lớn lắm? Còn chưa đủ tao đánh một ván bạc." Ông ta nhíu mày, bực dọc nói tiếp: "100. Ít nhất cũng phải đưa tao 100 triệu."

"Tài khoản tôi chỉ còn 78 triệu, có giết cũng không thêm được một đồng. Chú có muốn lấy không?"

Trầm Chu thấy cô không giống người nói dối, đành hạ giọng chấp thuận: "Đưa đây."

"Chú cởi trói cho tôi, để tôi đưa thẻ cho chú."

Ông ta nhíu mày: "Mày nghĩ tao ngu à? Cởi cho mày, để mày tháo chạy đi báo cảnh sát?"

"Cô ấy không báo, tôi báo."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com