TruyenHHH.com

Ngai Tong Coi Nhan Tinh Nhu Mang

Tống Ngụy gặm nhắm đôi gò bồng, bên dưới thì ra sức vọc vò vùng cấm địa. Hay cho câu chỉ là đồng nghiệp bình thường. Mẹ nó, dám chơi khăm hắn?

Đồng tử sắc lạnh chĩa thẳng vào gương mặt nhỏ, đem khí tức chết người trói chặt đôi mắt kia. Tiếng nói tuy bình thản nhưng tràn ngập lạnh lùng: "Cảnh đẹp thế này một mình tôi nhìn cũng hơi phí. Tên tình nhân đó của cô chắc cũng thèm khát lắm, có muốn tôi cho hắn xem cùng không?"

"Không muốn! Đừng, đừng mà... Xin anh..." Lục Hiểu Dư chặn tay hắn lại, yếu ớt lên tiếng van xin. Cô không muốn anh nhìn thấy mình trong tình cảnh rẻ mạc này. Ngàn vạn lần không muốn!

"Vừa rồi hắn gọi cô là "Dư Dư?"

"Bọn tôi là đồng nghiệp, từng đóng phim cùng nhau. Gọi nhau như vậy... cũng là điều dễ hiểu..."

"Từ khi nào mà đồng nghiệp bình thường lại có thể gọi nhau thân mật thế này? Hử?" Hắn nhướng mày, tay lớn siết chặt lấy bầu ngực, còn tiện tay ngắt lấy nụ hồng.

Lục Hiểu Dư đau đớn kêu lên một tiếng, muốn gạt tay người đàn ông kia ra nhưng lại bị thứ ánh mắt lãnh đạm của hắn dọa cho cứng đờ.

"Nói tôi nghe cô và tên diễn viên kia có mối quan hệ gì?"

"Là đồng..." Cổ họng cô ứ nghẹn, biểu cảm lạnh lùng của hắn làm sống lưng cô ớn lạnh. Biết mình không thể giấu giếm được nữa, Lục Hiểu Dư chỉ đành thành thật nói ra: "Giang Vũ đối với tôi... "là ân nhân cứu mạng..."

Hẳn híp mắt lại, hỏi: "Bị gì mà cứu?"

"... Không thể nói..." Cô gục đầu, mím môi kiềm hãm cảm xúc: "Ngài Tống, anh muốn làm gì tôi cũng được... Nhưng mà về nhà rồi làm được không?"

Hắn cũng không rảnh đôi co, cứ xuê xòa "ừ" đại cho qua. Cái gì mà ân nhân cứu mạng, định lừa gạt hắn sao?

Giang Vũ đuổi theo chiếc xe kia, mãi đến khi con xe đó rẽ bánh vào lối mòn dẫn đến tòa dinh thự Bạch Viện, mới tức tối dừng lại. Người đi xe Maybach S650 Pullman không nhiều, nhưng người ở Bạch Viện đi con xe này lại chỉ có một. Rốt cuộc là cô với người đàn ông họ Tống kia có mối quan hệ gì?

Quay trở về Bạch Viện, Tống Ngụy không nói không rằng lôi thẳng cô vào phòng. Không vùng vằng dây dưa, trực tiếp trấn yểm cô nằm dưới thân mình.

"Thường ngày cô mạnh miệng la lối lắm mà? Sao bây giờ lại câm họng rồi?" Hắn cười khẩy: "Cũng biết sợ?"

Lục Hiểu Dư không nói, cũng không rảnh phản kháng đại người kia. Dù sao có kháng mấy cũng không chống cự lại nổi con người này. Cứ như một con bù nhìn bằng da bằng thịt, mặc kệ hắn muốn làm gì làm.

"Vết sẹo này có từ lúc nào? Hai năm trước tôi chưa từng thấy qua."

"???" Cô khó hiểu nhìn xuống, thấy hắn đang săm soi vết sẹo ngay dưới bụng mình, liền vô thức lấy tay che đậy.

"... Sẹo trên người tôi thì liên quan gì đến anh? Quan tâm vô bổ."

Đôi lông mày người đàn ông nhăn nhúm lại, hắn một câu cũng chưa từng nói nó liên quan đến mình, cô vì gì phải nhảy cẫng lên? Có điều lúc sờ cảm giác không thấy, lồng ngực cứ nhoi nhói khó chịu.

"Triệt sẹo đi? Tôi không thích trên người cô có sẹo, trông không khác gì một bức họa hỏng."

"..." -  Bên tai nghe được tiếng tâm can đổ vỡ, Lục Hiểu Dư mím môi, không cho phép bản thân mình yếu đuối.

Vết sẹo này là thứ duy nhất minh chứng cho sự tôn tại của đứa trẻ cô từng mang, há có phải rác rưởi ngoài đường muốn xóa bỏ là được?

"Hóng mấy cũng là của tôi, xấu đẹp đến mấy cũng không liên can đến ngài. Nếu không thích, cứ việc đi tìm người khác mà quan hệ."

Bầu không khí rơi vào cơn tĩnh mịch, chỉ còn lưu đọng lại hơi thở lành lạnh của người đàn ông. Đôi mắt hắn dần chuyển sang màu u ám, không mặn không nhạt mở miệng:

"Có biết bản thân mình vừa nói điều gì không?"

"Tôi nói nếu như anh không thích, có thể đi tìm người khác..." Lục Hiểu Dư kêu lên một tiếng, kinh hãi nhìn mảnh áo che thân bị hắn ngang nhiên xé toạc. Run rẩy cất giọng: "Anh... muốn làm cái gì?"

Tống Ngụy ném mảnh vải rách xuống giường, ác niệm vẫn hừng hực trong mắt. Không có ý dừng lại, hắn rất nhanh lột bỏ được lớp quần jean. Quần lót tối màu hiện ra ngay trước mặt, thứ màu đen tối càng làm nổi bật nước da trắng sứ. Hắn không tự chủ được thân mình, yết hầu nhấp nhô vài cái.

Tay lớn ướt nhẹ qua da thịt trắng noãn, chầm chậm dừng lại ở nơi sẹo đồi. Hắn đặt ngón cái của mình lên phần da hỏng đó, nhẹ nhàng ấn xuống: "Quả nhiên không có vẫn hơn."

"Nếu chê thì đừng..."

"Tôi có nói chê sao?"

Lục Hiểu Dư khinh khỉnh cười lạnh: "Hóa ra da mặt ngài Tống cũng thuộc hàng dày dặn quá cỡ. Nói câu sau phủ đầu câu trước, không biết liêm sỉ là gì."

Hắn cũng mảy may không quan tâm, định trấn lột quần con của cô nhưng bất thành. Nhíu mày tỏ thái độ:

"Ý gì?"

"... Để tôi hầu hạ ngài."

Dứt lời, Lục Hiểu Dư đẩy người đàn ông kia nằm xuống. Trước sự ngỡ ngàng của người đàn ông, lại hiển nhiên chủ động hôn môi hắn. Mới chỉ nhìn thấy vết sẹo ở bụng cô mà hắn đã ghét bỏ ra mặt, nếu như để hắn nhìn thấy vết sẹo ở vùng kín của cô, hẳn ?à còn chán ghét thêm nữa. _

Dù gì cũng không chung sống lâu dài. Qua hết một tháng là thành người dưng nước lã, không cần phải rườm rà quá mọi chuyện.

Đứng trước sự chủ động của người kia, Tống Ngụy ngoài hai chữ "ngỡ ngàng" ra cũng không biết diễn tả như thế nào. Hắn không nghĩ cô lại chủ động câu dẫn hắn, lẽ nào là vì tên diễn viên kia mới chủ động?

Sau cái hôn lập lờ cho có, Lục Hiểu Dư nhanh chóng cởi bỏ dây thắt lưng. Cô lôi thứ vật to lớn kia ra khỏi quần của hắn, không chút cảm xúc: "Muốn tôi mút nó không?"

"Nếu cô có lòng." Hắn nhướng mày, căn bản vì biết cô không có gan làm nên mới mạnh miệng thách thức.

Nhưng đến khi thấy người kia há miệng ra ngậm trọn hạ bộ mình vào mồm, mới tá hỏa đẩy ra: "Lục Hiểu Dư, cô!"

"Chẳng phải tôi đang làm theo ý anh sao?" Cô hời hợt đáp lại, đưa tay tuốt mạnh.

"..." Hắn bất giác giật nảy, cái tuốt kia của cô như muốn đòi hắn nửa cái mạng.

Lục Hiểu Dư không muốn dây dưa nữa, gắp rút cho nó đi vào trong cơ thể mình. Rất giống với hai năm trước, đau đớn thiếu chút nữa ngất lịm.

Toàn thân căng cứng như dây đàn, cô gục đầu tạm bợ dựa vào bờ ngực người kia, cực nhọc thở ra từng hơi thống khổ.

Tống Ngụy cũng không kém cạnh cô là bao, khi không bị cô lôi ra cho vào, hắn còn tưởng niềm kiêu hãnh của mình bị cô cắn gãy mất phân nửa. Hắn một tay chống giường, tay còn lại giữ chặt tấm lưng cô. Trầm giọng: "Muốn dùng miệng dưới ám sát tôi?"

"Nếu được thì càng tốt."

Hắn cười lạnh: "Muốn tôi chết đến vậy?"

"Lẽ nào tôi lại muốn anh sống?"

Người đàn ông cười lên mấy tiếng, sau lại ảm đạm nhìn vào đôi mắt kia. Lạnh lùng cực độ: "Muốn tôi chết để đến với tên diễn viên kia? Cô yêu hắn ta?"

"Yêu hay không không cần ngài Tống bận lòng." Cô nhướng mày: "Chỉ cần biết tôi không yêu ngài là được."

"Có chắc cô không yêu tôi?" Hắn híp mắt hỏi.

"Chắc chắn sẽ không yêu." Loại người như hắn, cô còng dò chạy còn không kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com