NGÀI TỐNG COI NHÂN TÌNH NHƯ MẠNG
Chương 27 : Lúc làm tình la lớn hơn một chút.
"Quả nhiên là thân thể của ðại minh tỉnh, động đâu cũng có thể sướng được."Lục Hiểu Dư đỏ mặt, hận không thể dẫm chết tên đàn ông này. Mấy lời lẽ hoa bướm rợn người đó, sao có thể dễ dàng nói ra như vậy?Bị thứ quái gỡ kia cứ liên tục quậy phá, hai chân cô không chỉ âm ỉ mỏi nhừ mà còn tê rần đau nhức. Mẹ nó, tên điên này!Hơi thở người đàn ông càng lúc càng trở nên hỗn loạn, trên mặt còn điểm xuyến thêm vài ba giọt mồ hôi. Tống Ngụy biết mình sắp đến ngưỡng, liền gấp gáp chạy nước rút. Nhìn gương mặt đỏ lựng gợi tình kia, dục vọng trong người càng thêm đông đầy.Hắn, thật sự khao khát nữ nhân này!"Hiểu Dư à, nhìn tôi... Hắn trầm giọng ra lệnh, còn đưa tay điều chỉnh mặt cô hướng về phía mình.Nhắc lại lần nữa: "Tôi bảo nhìn tôi.""Nhìn anh làm quái..." Lục Hiểu Dư mở mắt to hết cỡ, nhìn cái thứ quái gỡ kia phun ra dòng dịch trắng.Sắc mặt cô tối sầm, cảnh tượng rợn người khiến sức bình sinh trong cô vùng dậy, mạnh mẽ đẩy người đàn ông kia ra.Tống Nguy bị nữ nhân kia đạp xuống giường, cơn thịnh nộ trong lòng liền sục sôi. Hắn kéo quần đứng dậy, còn chưa kịp mở miệng ra mắng đã bị cô cho ăn gối."Tên chó chết nhà anh, anh dùng đùi tôi thẩm chưa đủ, còn bắn lên người tôi?"Lục Hiểu Dư ném gối vào mặt hắn, còn tiện tay quết vết tinh dịch dính trên mặt mình trây trét lên mặt hắn. Hung hăng chì chiếc: "Anh tự đi mà thẩm thành phẩm của mình, nếm xem nó có mùi vị ra sao. Mẹ nó, tởm lợm chết được!""Này! Cô muốn chết à?" Hắn túm tay người kia, gằn giọng đe dọa. Nhưng đến khi nhìn thấy giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt người phụ nữ, nhất thời rối bời không thôi."Cô... khóc cái gì?" Hắn e dè gặng hỏi.Bắt được mạch cảm xúc, tiếng khóc của Lục Hiểu Dư ngày một to dần. Cô cầm lấy gối ngủ, liên tục đánh người đàn ông kia. Vừa đánh vừa mắng chửi:"Tên khốn nạn nhà anh, mắt vừa mới mở ra đã động dâm như thú. Tôi còn chưa nói đến chuyện anh dùng chân tôi để thẩm, vậy mà anh còn bắn lên khắp người tôi... Vừa bẩn lại vừa tởm...""..."Trên mặt người đàn ông độ ra vẻ đúng túng, đúng thật lời cô nói không sai, nếu ngẫm nghĩ lại thì hắn vừa rồi hắn đúng là có phần hơi quá đáng."Cô... đừng khóc nữa." Càng lúng túng hơn: "Tôi không giỏi dỗ dành phụ nữ. Nếu cô ngừng khóc, tôi liền một tuần không động đến cô." Dừng lại một chút, khẽ hằn giọng nói thêm: "Dĩ nhiên ngoại trừ việc ôm hôn."Cô nhíu mày: "Ngài Tống lúc đi học học chừa môn đọc hiểu à? Không động đến nhưng lại ôm hôn?"Hắn không những không biết nhục, ngược lại còn mặt dày nâng cằm cô lên, thong dong đặt lên đó một nụ hôn mờ nhạt."Dư Dư à, tôi đưa cô đến đây không phải để cô làm bình bông di động. Không động vào cái miệng dưới của cô một tuần, đã là giới hạn cuối cùng của tôi rồi."Anh nghĩ một tuần của anh lớn lắm sao? Một tuần anh có thể làm được bao nhiêu lần?""Bao nhiêu lần thì tôi không biết, nhưng tôi dư sức chơi cô đủ một tuần bảy ngày.""..."Lục Hiểu Dư ứ họng, không biết là hắn nói đùa hay thật. Một tuần bảy ngày có thể làm hết bảy ngày?Vậy ra một tháng 30 ngày hắn điền có thể làm hết 30?Cô nuốt xuống ngụm nước bọt, hình như cô thật sự... chọc nhầm người rồi.Thấy cô im lặng không nói, hắn nhướng mày hỏi lại: "Cô Lục không đồng ý?""Đồng ý! Tôi đồng ý với anh!"Bạc môi thoáng giương cao, Tống Ngụy bấy giờ mới khinh khỉnh nói tiếp: "Chủ động hôn tôi một cái, coi như lời cam kết.""Hôn?" Cô cau mày: "Anh không thấy mình quá ấu trĩ à?""Ấu trĩ hay không cô Lục không thử sao biết được? Ngày bảy ngày năm, tôi rất sẵn lòng phục vụ."Dứt lời, cơ mặt người đàn ông hơi cứng đờ. Một cảm giác mềm mại thoáng lướt nhẹ qua đôi gò má, mang theo hơi ấm tựa như nắng xuân gọi mời.Hắn không nghĩ, cô lại nhanh chóng hôn mình đến như vậy. Trong lòng đột nhiên... có chút khẩn trương hơn thường ngày.Lục Hiểu Dư kiễng chân hôn nhẹ lên má hắn, hôn xong liền lấy tay lau sơ môi mình. Không mặn không nhạt: "Như vậy đã được chưa?""Được ở chỗ nào? Cô đã hôn tôi đâu?""Vu khống vừa thôi! Tôi vừa mới hôn xong còn gì?" Cô nhíu mày."Tôi bảo cô hôn môi, không bảo cô lướt môi qua má." Người đàn ông đẩy ngã cô xuống giường, còn không để cô gái nhỏ phản ứng, đã nhiệt liệt gặm nhắm đôi tàu hũ mềm mại.Không thể phủ nhận được, đôi môi này của cô gây nghiện đối với hắn. Vừa mềm lại vừa ngọt, khiến cho toàn bộ tế bào trong cơ thể hắn sục sôi.Lần đầu tiên trong đời, Tống Ngụy hắn có lòng khao khát một người.Lục Hiểu Dư, cô gái này nhất định phải thuộc về hắn. Không chỉ là một tháng, hắn muốn cô vĩnh viên thuộc về mình."Hôn như này mới gọi là hôn. Biết chưa?""Hôn có nhiều loại nhiều kiểu, không phải cứ nuốt lưỡi nhau mới gọi là hôn." Còn lạnh giọng nói thêm:"Né ra! Tôi muốn đi tắm."Tống Ngụy chỉ nghe không đáp. Hắn trở mình nằm xuống, lực tay không mạnh nhưng vẫn đủ để giữ cô vào lòng. Mắt ưng chằm chậm khép lại, nhịp thở cũng dần đều đặn hơn."Đúng là không phải cứ nuốt lưỡi nhau mới gọi là hôn. Nhưng nếu không nuốt lưỡi, chắc chắn đó không phải hôn.".. Cái tên điên này!"Ngủ thêm chút nữa đi. Đợi người hầu chuẩn bị đồ cho cô xong rồi hẳn tắm cũng không muộn." Bạc môi thoáng cong lên, hắn biết hắn chọc phải thú dữ rồi, nếu không biết đường lo, sẽ bị cô cắn mất.Lục Hiểu Dư nghe đến chuyện người hầu chuẩn bị đồ, liền bất quá quay đầu nhìn lại. Rõ ràng căn phòng này ngoài hắn và cô ra, làm gì còn sự xuất hiện nào khác nữa?"Không phải ở đây.""Cái gì mà không phải ở đây?" Cô khó hiểu."Phòng ngủ của tôi không phải ởđây. Ở đây chỉ là phòng làm việc.".-Lục Hiểu Dư không nói, chỉ "à" một cái cho qua. Hóa ra đây chỉ là phòng làm việc, thảo nào trong phòng tại bày biện nhiều tủ sách thế kia. Hẳn là hắn chăm chỉ đọc sách lắm, còn đặt hẳn cái giường ở đây để ngủ."Phòng ngủ của tôi khá lớn, so với căn phòng này thì rộng gấp hai lần. Giường cũng lớn, lúc ngủ cựa mình không sợ té. Bồn tắm cũng rộng rãi, tắm hai người thoải mái vô tư. Phòng cách âm cũng khá tốt, có la lớn cách mấy người ngoài cũng khó lòng nghe được."."Cô nhíu mày: "Đồ điên, anh nói tôi mấy cái này làm gì?""Nói để cô sau này đỡ ái ngại." Chậm rãi đưa miệng tiến sát vành tai đối phương, nhỏ giọng mê hoặc:"Lúc làm tình la lớn hơn một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com