NGÀI TỐNG COI NHÂN TÌNH NHƯ MẠNG
Chương 18 : Đến nơi cô nên thuộc về
Chát.Lục Hiểu Dư đỏ mắt, không kiềm được mà vung tay lên đánh vào mặt người kia. Căm phẫn đẩy hắn ra, gằn giọng:"Ngài Tống, ngài phát tiết tôi bao nhiêu cũng được. Muốn mắng muốn chửi cũng tùy ngài tôi không quan tâm. Nhưng xin ngài đừng có sỉ nhục tôi như vậy, càng xin ngài đừng hạ bệ danh dự của người khác!"Tống Ngụy lãnh trọn cái tát, sắc mặt càng sa sầm đến đáng sợ. Hắn siết chặt nắm tay, hận không thể lao đến bóp chết nữ nhân này."Lục Hiểu Dư, cô là nhân tình do chính tôi bỏ tiền ra mua về. Tôi còn chơi chưa chán, cô dám ve vãn tới thằng khác? Con mẹ nó, có khác nào thứ đàn bà đê tiện?" Hắn liếc mắt nhìn Hạ Đồng, lạnh giọng ra lệnh: "Về Bạch Viện.""Vâng." Hạ Đồng nhận lệnh, lập tức lái xe rời đi. Anh chưa từng thấy cấp trên của mình tức giận tới mức này, chỉ vì một nữ nhân. Đúng là làm người ta không khỏi bất ngờ.Lục Hiểu Dư thấy xe dần lăn bánh, trên mặt ngày một nhợt nhạt hơn. Cô sợ hãi nhìn hắn, vừa run vừa nghẹn:"Ngài... muốn đưa tôi đi đâu?"Hắn ảm đạm: "Đến nơi cô nên thuộc về.""Không muốn... không muốn đi... Mở cửa, mau mở cửa xe cho tôi..." Cô liên tục kéo tay nắm cửa, nước mắt vô thức lăn dài trên gương mặt. Nơi mà cô nên thuộc về?Lẽ nào hắn... muốn đem cô quay về phiên chợ đen đáng sợ kia sao?Hắn sẽ... bán cô đi?Tống Ngụy thấy cô kích động thái quá, nhất thời có chút siêu lòng. Hắn với tay kéo cô ngồi ngay ngắn tại chỗ cũ, lạnh giọng: "Muốn chết thì lao ra.""Vậy cảm phiền anh mau mở cửa."Mi tâm hắn đanh lại, vương tay ra siết chặt lấy má nữ nhân kia, ép buộc cô chỉ nhìn vào mắt mình. Đáy mắt hắn híp lại, thâm trầm nhìn người con gái trước mặt:"Ghét tôi đến mức không muốn cùng tôi về nhà?"."..." Như trút được gánh nặng, lồng ngực cô nhẹ nhõm đến lạ thường. Lục Hiểu Dư mếu máo, hốc mắt ướt nhẹp khẽ khàng rơi xuống dòng nước ấm. Đi đâu cũng được, miễn đừng để cô quay về nơi tăm tối đó là được.Nhìn giọt nước mắt rơi ra từ đôi đồng tử ngấn lệ, lương tâm hắn bỗng chốc thấy căn rứt vô cùng. Tống Ngụy vụng về buông tay ra, còn ném cho cô tấm khăn tay. Miệng cộc cằn lẩm bẩm: "Suốt ngày chỉ biết khóc lóc."Lục Hiểu Dư không nói, cầm chặt chiếc khăn trong tay. Không hiểu sao mà càng lúc càng cảm thấy ấm ức. Hắn nói cô suốt ngày chỉ biết khóc lóc? Nếu hắn không dọa nạt phỉ báng cô, cô khóc làm quái gì?Trong xe rất nhanh không lấy một động tĩnh, chỉ xót lại vài ba tiếng thút thít của Hiểu Dư.Suốt quãng đường đi, Tống Ngụy bị tiếng nấc của cô làm cho rối trí. Muốn quát cô nín nhưng lại sợ quát xong cô càng rống khóc to hơn, nên thôi cứ mặc kệ.Về đến Bạch Viện - căn dinh thự xa xỉ bậc nhất thành phố, là nơi mà ngay cả người của giới thượng lưu cũng thèm thuồng ngưỡng mộ. Nằm ở ngoài rìa thành phố, xung quanh được bao bọc bởi một tán rừng xanh cùng khu vườn tử đằng thơ mộng, còn có một hồ nước nhân tạo lớn.Lục Hiểu Dư nhìn khung cảnh choáng ngợp bên ngoài, cũng không giấu nổi sự kinh ngạc. Cô biết người giàu thường có lối tiêu xài xa xỉ, không nghỉ bọn họ lại có thể vung tiền hoang phí đến mức này.Thảo nào năm đó hắn không do dự bỏ ra 1 tỷ để mua cô về."Thích không?" Thấy cô chăm chú nhìn khung cảnh bên ngoài, Tống Ngụy đành thuận miệng hỏi."Nhà của anh, tôi thích làm gì?""..." Được, câu trả lời này rất được.Lục Hiểu Dư biết câu nói của mình ðã chọc giận hắn, nên chỉ đành ngoan ngoãn ngồi im một chỗ. Bụng dưới lại quặng thắt lên, cô mím môi cố chịu đựng cơn đau.Không xong rồi, hình như... bà dì của cô đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com