TruyenHHH.com

Ngai Tong Coi Nhan Tinh Nhu Mang

Sau khi chắc chắn bên ngoài không có người, cô lúc này mới nhẹ nhõm phần nào. Cô quay lại nhìn người đàn ông kia, trầm giọng: "Ngài Tống, trò đùa của ngài đi xa quá rồi..."

"Đây là cách cô bồi chủ của mình?" Hai mắt hắn híp lại, tay lớn dần siết chặt lấy cần cổ đối phương:

"Lục Hiểu Dư, có là ai thì cũng đừng quên đi gốc gác bản thân. Nếu như không phải năm đó tôi hào sảng mua cô, thì chắc có lẽ bây giờ cô đang là con búp bê tình dục cho đám nam nhân thôi tha kia chơi rồi."

"Tôi đem tiền trả lại anh... là được... đúng không?" Cô nặng nhọc đáp lại.

"Tống Ngụy tôi dám bỏ 1 tỷ ra mua gái, cô nghĩ tôi cần chút tiền vặt vãnh này?" Hắn gằn giọng: "Lục Hiểu Dư, tôi chính là muốn chơi cô đến chán. Chơi đến khi nào cái miệng nhỏ của cô nát bét mới thôi."

Lục Hiểu Dư đợi người đàn ông kia rời khỏi, lập tức nhấn nút đóng cửa thang máy lại. Cô trượt dài xuống đất, thơ thẫn nhìn vào khoảng mông lung. Đến cùng thì hắn vẫn không muốn buông tha cô?

Đêm khuya.

Người đàn ông đứng dựa vào lan can, trên tay cầm điếu thuốc lá đã cháy xén đi phân nửa. Hắn lãnh đạm hướng mắt nhìn ra khu vườn tử đằng tĩnh mịch phía trước, bạc môi khẽ khàng nhếch lên.

Lục Hiểu Dư trăm phương ngàn kế muốn hắn buông tha, nhưng cô nào có biết được. Hắn vốn là người thích ép buộc người khác, cô càng khẩn khoản van xin, hắn càng muốn chiếm hữu.

Có điều cái nắm tay ban sáng cũng không đến nỗi tệ. Suy cho cùng, nếu như năm đó cô không dối gạt hắn chuyện trinh tiết, chắc hẳn bây giờ hắn đã đem cô đặt ở bên cạnh mà nâng niu. Dù gì cũng là người đầu tiên của hắn, hắn chắc chắn sẽ đối đãi cô thật tốt.

"Mẹ nó." Hắn buông ra câu chửi bậy, thẳng tay ném điếu thuốc lá xuống đất.

Đồ mà hai năm trước hắn vứt bỏ không thương không tiếc, bây giờ hắn vì gì mà phải bận tâm?

Cũng chỉ là một ả đàn bà kém cỏi.

Ngót nghét cũng đến ngày diễn ra buổi thử vai, Lục Hiểu Dư cùng một vài diễn viên khác đứng bên ngoài chờ đến lượt ứng xử. Cô biết vai diễn lần này sớm đã có ấn định từ lâu, nhưng vì lời hứa với Giang Vũ, cô buộc phải cố gắng.

Thử vai lần 1 cô vượt qua khá thuận lợi, trợ lý đạo diễn gửi cô một đoạn thoại nhỏ trong kịch bản, cho cô vài phút chuẩn bị để diễn ngay tại chỗ.

Lục Hiểu Dư miệng lẩm bẩm kịch bản, sau lưng lại có cảm giác như thể có ai đang nhìn mình. Cô vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Ngu Thư Kỳ cùng trợ lý của cô ta ðang nhìn mình. Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhoẻn miệng cười một cái cho qua.

Ngu Thư Kỳ cũng gật đầu đáp lại, có điều nụ cười trên miệng cô ta rất nhanh đã tắt lẹm. Bộ phim này cô ta được người bên tổ đạo diễn ấn định vai nữ chính, thế quái nào bây giờ lại phải tranh đấu với Lục Hiểu Dư? Một diễn viên mới nổi chỉ le que có vài người hâm mộ, há có thể sánh bằng một diễn viên có tiếng như cô ta?.

"Vừa nhìn mặt đã ghét, quanh năm chỉ biết cọ nhiệt với Giang Vũ. Loại người như cô ta sao xứng làm đối thủ của chị chứ?"

"Mau ngậm cái miệng lại, chỗ này là nơi để em nói bậy?" Ngu Thư Kỳ chấn chỉnh lại trợ lý, vừa hay nhìn thấy Giang Vũ bước vào. Lập tức ngồi dậy chào hỏi: "Giang Vũ, anh cũng tham gia buổi thử vai à?".

Giang Vũ nhìn người kia, chỉ xuề xòa "ừ" một tiếng đáp lại. Anh ngó mắt nhìn Hiểu Dư, bạc môi cong tên cười rồi đi vào trong bàn giám khảo ngồi cùng với tổ làm phim. Anh đương nhiên cũng rõ được vị thế hiện tại giữa cô và anh có phần nhạy cảm, nếu như anh tỏ ra quá thân thiết, người chịu thiệt sẽ là cô.

Lục Hiểu Dư học xong đoạn thoại, cũng đúng lúc đến lượt của bản thân. Cô đi vào bên trong, bắt đầu cho phần thử vai của mình.

Đến khi cô diễn xong, vị phó đạo diễn cùng đạo diễn đoàn làm phim chỉ nhìn nhau mà không nói câu nào. Tưởng chừng bản thân đã không còn hy vọng, lại nghe được bọn họ hẹn gặp lại cô vào buổi thử vai hóa trang vào tuần sau.

Lục Hiểu Dư rỗi rít gật đầu, trên môi lộ rõ một nụ cười hạnh phúc.

Rời khỏi buổi thử vai, cô định bụng bắt xe về nhà. Tay còn chưa kịp chìa ra, đã thấy con xe của Giang Vũ chắn trước mặt.

Giang Vũ hạ kính xe xuống, nhẹ giọng ôn nhu: "Để anh đưa em về."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com