3. Sơ kiến (2)
Trấn nơi Thủy quỷ quấy phá tên là Thải Y, cách Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn hai mươi dặm.Thải Y trấn có đường thuỷ nối liền, không biết là do hệ thống sông ngòi dày đặc, hay là nhà dân đông đúc ở đôi bờ đường thuỷ mà trông toà thành nhỏ này giống như một mạng nhện. Tường trắng ngói xám, trong con sông đông nghịt thuyền và giỏ giỏ gùi gùi, nam nam nữ nữ. Hoa cỏ rau quả, bánh ngọt trúc khắc, đậu trà bông tơ buôn bán dọc theo sông.Cô Tô ở nơi Giang Nam, giọng nói lọt vào tai đều mềm mềm mại mại. Hai chiếc thuyền đối diện đụng vào nhau, làm đổ mấy vò rượu gạo nếp, hai bên chủ thuyền tranh luận với nhau không chút nóng nảy. Vân Mộng nhiều hồ, nhưng không có kiểu trấn nhỏ vùng sông nước thế này. Ngụy Vô Tiện nhìn mà ngạc nhiên, bỏ tiền ra mua hai vò rượu gạo nếp, đưa một vò cho Giang Trừng, nói: "Người Cô Tô nói năng điệu đà. Này chẳng phải đang cãi nhau, muốn coi thì tới Vân Mộng xem người ta cãi lộn thế nào! Có thể hù chết bọn họ ấy chứ... Lam Trạm ngươi nhìn ta làm gì, không phải ta nhỏ bụng không mua cho ngươi đâu, người nhà các ngươi chẳng phải là không thể uống rượu hay sao."Không nán lại lâu, ngồi lên mười mấy chiếc thuyền nhỏ hẹp, chèo tới nơi thuỷ tuý tụ tập. Dần dần, nhà dân hai bên bờ sông ngày càng ít đi, đường sông cũng trở nên yên tĩnh.Đi theo lòng sông này đến phía trước là một hồ nước lớn, có tên Bích Linh hồ.Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng mỗi người chiếm một con thuyền, vừa so ai chèo tới đó nhanh hơn, vừa nghe việc liên quan tới thuỷ tuý nơi đây.Trấn Thải Y mấy chục năm qua chưa bao giờ có thủy quỷ quấy phá, vậy mà mấy tháng gần đây lại liên tiếp có người rơi xuống nước ở lòng sông này và hồ Bích Linh, thuyền hàng cũng không tránh khỏi việc bị chìm.Mấy ngày trước, Lam Hi Thần bày trận giăng lưới ngay đây, vốn tưởng có thể bắt được một hai con, ai ngờ lại liên tục bắt được tận mười mấy con thuỷ quỷ. Rửa sạch mặt mũi thi thể mang về trấn gần đó hỏi thăm, lại có rất nhiều thi thể không ai nhận, cũng chẳng có ai ở bản địa quen biết. Hôm qua bày trận lần nữa, lại bắt được không ít. Tuy Lam Hi Thần nắm giữ tiêu ngọc "Liệt Băng", nhưng âm phá chướng của Lam gia lọt vào nước, uy lực đã suy yếu hơn nửa, e rằng khó mà đối phó được thuỷ tuý với số lượng đông đảo.Ngụy Vô Tiện nói: "Nếu nói chết đuối ở nơi khác, xuôi dòng dạt đến đây, cũng không thể nào nhiều như thế. Thứ thuỷ tuý này phân biệt khu vực, thông thường chỉ nhận định một vùng nước, chính là nơi bọn họ chết đuối, cực ít rời đi."Lam Hi Thần gật đầu: "Không sai. Vì lẽ đó nên ta có cảm giác việc này không phải chuyện nhỏ, bèn gọi Vong Cơ cùng đến đây, đề phòng bất trắc."Ngụy Vô Tiện nói: "Trạch Vu Quân, thủy quỷ đều thông minh cực kì.. Chèo thuyền chậm rãi tìm như thế, lỡ đâu chúng nó trốn luôn dưới đáy nước mãi không ra, chẳng lẽ định xuống dưới đó tìm? Không tìm được thì làm sao bây giờ?"Lam Vong Cơ nói: "Tìm được mới thôi. Nằm trong chức trách."Loay hoay suy nghĩ Ngụy Vô Tiện cúi đầu xuống, vừa khéo có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi nơi đuôi chiếc thuyền nọ, ý tưởng chợt loé, kêu lên: "Lam Trạm, xem ta."Lam Vong Cơ đang ngưng thần đề phòng, nghe vậy bất giác nhìn về phía hắn, đã thấy sào trúc trong tay Ngụy Vô Tiện khua đi, một sào bọt nước rào rào rào bắn tới tung toé. Lam Vong Cơ đạp chân, nhẹ nhàng nhảy lên một con thuyền khác, tránh thoát bọt nước hắt sang, bực hắn quả nhiên tới đây chỉ để giỡn hớt cười đùa, nói: "Vô vị!"Ngụy Vô Tiện lại đứng lên đạp một phát vào mạn thuyền, sào trúc vẩy một cái, lật luôn mặt thuyền xuống dưới, để lộ đáy thuyền. Mà trên tấm ván gỗ nơi đáy thuyền, có ba con thuỷ quỷ mặt mũi sưng phù, da dẻ trắng bệch đang bấu chặt vào đó!Môn sinh gần đó lập tức chế trụ ba con này. Lam Hi Thần cười nói: "Ngụy công tử, sao ngươi biết chúng nó ở đáy thuyền?"Ngụy Vô Tiện gõ gõ mạn thuyền: "Mức ngậm nước*có điều bất thường. Vừa nãy trên thuyền chỉ có một mình y đứng, nhưng mực nước lại còn nặng hơn ở thuyền có hai người, chắc chắn có thứ gì đó bám vào đáy thuyền."Lam Hi Thần khen: "Quả nhiên già dặn kinh nghiệm."Ngụy Vô Tiện quạt sào nước, thuyền nhỏ bơi nhanh, lướt đến ngang chỗ Lam Vong Cơ. Lải nhải nhận lỗi. Giang Trừng không nhìn nổi, nói: "Giúp thì giúp đi đừng ở đó nói nhảm, tới đây cho ta!"Một môn sinh hô: "Lưới động!"Quả nhiên, dây lưới kịch liệt run lên một hồi. Ngụy Vô Tiện bỗng cảm thấy phấn chấn: "Đến rồi đến rồi!"Tóc dài rậm rạp như rong đồng loạt cuồn cuộn tới mấy chục chiếc thuyền nhỏ, từng đôi bàn tay trắng bệch bấu víu vào mạn thuyền. Lam Vong Cơ trở tay rút kiếm, Tị Trần rời vỏ, chặt đứt mười mấy cái cổ tay bên trái mạn thuyền, chỉ để lại bàn tay đã thọt ngón sâu vào bên trong gỗ. Đang định đi chém phía bên phải, một đường sáng đỏ chợt lướt qua, Ngụy Vô Tiện đã thu kiếm vào vỏ.Dị động trong nước dừng, lưới cũng lặng yên. Chiêu kiếm vừa rồi của Ngụy Vô Tiện xuất ra cực nhanh. Nhưng Lam Vong Cơ đã nhìn ra sau lưng hắn chắc chắn chính là linh kiếm thượng phẩm, nghiêm nghị hỏi: "Kiếm này tên gì?"Ngụy Vô Tiện nói: "Tùy Tiện."Lam Vong Cơ nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện tưởng y không nghe rõ, nói lại lần nữa: "Tuỳ Tiện."Lam Vong Cơ cứng mày, không ưng: "Kiếm này có linh, gọi tên tuỳ tiện, chính là bất kính."Ngụy Vô Tiện "ài" một tiếng, nói: "Nghĩ đâu đâu vậy. Không phải ta bảo ngươi gọi đại tên nó, mà là thanh kiếm này có tên "Tuỳ Tiện". Ầy, ngươi xem." Nói xong đưa kiếm qua, để Lam Vong Cơ thấy rõ chữ viết trên thanh kiếm này. Ở giữa đống hoa văn của vỏ kiếm có khắc hai chữ cổ, quả thật là hai chữ "Tùy tiện".Một hồi sau Lam Vong Cơ vẫn không nói thành lời.Giang Trừng nghe hắn nói chuyện cũng ngứa tai ,đang muốn chụp hắn trở lại thì chân bị bàn tay trắng bệch xanh xao thò ra nắm lấy chân kéo hắn xuống nước. Ngụy Vô Tiên không kịp suy nghĩ muốn nhảy theo vớt người. Lam Vòng Cơ kịp thời ôm lại hắn. " Bình tĩnh. ""Lam Vong Cơ, ngươi thả ta ra. Sư đệ ta đang dưới kia." Ngụy Vô Tiện gào lên. Vừa dứt lời, một bóng trắng từ trên trời rơi xuống mặt nước , tiếp theo là một nhóm người mặc Lam gia giáo phục đáp xuống mui thuyền liền rút kiếm tụ lại tạo thành hình bát quái, ép mấy con quỷ từ dưới nước đều trồi đầu lên.
Ở dưới nước Giang Trừng khó nhọc ôm cổ, hắn sống quanh năm ở sông nước đương nhiên lặn không thành vấn đề với hắn nếu không có mấy sợi dây siết cổ và chân. Mấy sợi dây quấn hắn giống ngư thừng, cũng giống dây leo nhưng mỏng hơn nhiều hệt như rong biển. Giang Trừng rút Tam Độc muốn cắt đứt mấy sợi dây này, nhưng tụi nó chẳng chút hề hứng nào, sau khi bị hắn khứa vài đuờng dù òng như tức giận siết chặt hơn.
Hơi thở vụt tắt thân thể dần dần bị dây leo kéo xuống,trong phút chốc Giang Trừng nghĩ hắn xong thật rồi. Bỗng hắn cảm thấy môi có chút ấm áp, từ nơi đó có chút hơi thở. Đó dương nước quá lâu không thể mở mắt nổi nữa, chỉ có thể hết mắt nhìn, ánh mắt kia nhìn hắn như phát ra một luồng kim quang. Lồng hồ có sóng, lập lờn kim quang bao quanh hai người, tạo thành vân mây. Giang Trừng mơ hồ nắm lấy góc khuôn mặt người kéo lại, hôn sâu hơn. Ngụy Vô Tiện đứng trên thuyền nột lúc lâu nhìn mặt nước không một tiếng động lo lắng đi qua đi lại trước mặt Lam Vong Cơ:"Lam Trạm bọn họ rốt cuộc đang lam gì? Đưngd xinh quanh chỉa kiếm? Còn sư đệ ta thì sao?"Đáp lại hắn là một tràn yên tĩnh, thấy vậy Ngụy Vô Tiện liền xoay qua Lam Hi Thần định hỏi, còn chưa mở miệng đã nghe hắn nói:"Xong rồi."
"Xong rồi, cái gì xong rồi? Sư đệ ta hả?" Ngụy Vô Tiện bỗng nghe Lam Hi Thần nói lời này, còn tưởng Giang Trừng sắp không xong rồi, lập tức hoảng loạn.
Còn chưa kịp hoảng loạn đã thấy hai huynh đệ Lam gia chạy lên phía trước rút kiếm, chém về giữa trận. Kiếm phong vừa động đến giữa trận bên mép thuyền bỗng có người bị ném vào, Ngụy Vô Tiện nhìn kĩ lại hóa ra là Giang Trừng, hắn liền chạy lại đỡ. Tiếp theo là một người áo tráng ướt sũng leo lên thuyền, đây hẳn là người mới cứu Giang Trừng đi, người nọ leo lên được thuyền liền ngồi vô cùng Đoan chính.
Bên kia hai huynh đệ Lam gia dùng một trận pháp đem tất cả thủy quỷ một lần bắt trọn. Vừa xong đã thấy Lam Vong Cơ chạy về phía bên này, Ngụy Vô Tiện liền vui vẻ vẫy tay định bảo ta không sao. Nhưng chỉ thấy Lam Vong Cơ bẻ cua lại chỗ người áo trắng kia cầm tay y lật qua lạt lại hỏi :"A Thời có bị thương ở đâu không?"
Người kia lắc đầu:"Nhị ca, ta không sao."
Mà đầu Ngụy Vô Tiện bùng nổ. A Thời, Lam Thời hả!? Đừng nói đây là vị Lam gia tam công tử bí ẩn trong lời đồn nha. Ta may mắn như vậy được gặp!!
Ở dưới nước Giang Trừng khó nhọc ôm cổ, hắn sống quanh năm ở sông nước đương nhiên lặn không thành vấn đề với hắn nếu không có mấy sợi dây siết cổ và chân. Mấy sợi dây quấn hắn giống ngư thừng, cũng giống dây leo nhưng mỏng hơn nhiều hệt như rong biển. Giang Trừng rút Tam Độc muốn cắt đứt mấy sợi dây này, nhưng tụi nó chẳng chút hề hứng nào, sau khi bị hắn khứa vài đuờng dù òng như tức giận siết chặt hơn.
Hơi thở vụt tắt thân thể dần dần bị dây leo kéo xuống,trong phút chốc Giang Trừng nghĩ hắn xong thật rồi. Bỗng hắn cảm thấy môi có chút ấm áp, từ nơi đó có chút hơi thở. Đó dương nước quá lâu không thể mở mắt nổi nữa, chỉ có thể hết mắt nhìn, ánh mắt kia nhìn hắn như phát ra một luồng kim quang. Lồng hồ có sóng, lập lờn kim quang bao quanh hai người, tạo thành vân mây. Giang Trừng mơ hồ nắm lấy góc khuôn mặt người kéo lại, hôn sâu hơn. Ngụy Vô Tiện đứng trên thuyền nột lúc lâu nhìn mặt nước không một tiếng động lo lắng đi qua đi lại trước mặt Lam Vong Cơ:"Lam Trạm bọn họ rốt cuộc đang lam gì? Đưngd xinh quanh chỉa kiếm? Còn sư đệ ta thì sao?"Đáp lại hắn là một tràn yên tĩnh, thấy vậy Ngụy Vô Tiện liền xoay qua Lam Hi Thần định hỏi, còn chưa mở miệng đã nghe hắn nói:"Xong rồi."
"Xong rồi, cái gì xong rồi? Sư đệ ta hả?" Ngụy Vô Tiện bỗng nghe Lam Hi Thần nói lời này, còn tưởng Giang Trừng sắp không xong rồi, lập tức hoảng loạn.
Còn chưa kịp hoảng loạn đã thấy hai huynh đệ Lam gia chạy lên phía trước rút kiếm, chém về giữa trận. Kiếm phong vừa động đến giữa trận bên mép thuyền bỗng có người bị ném vào, Ngụy Vô Tiện nhìn kĩ lại hóa ra là Giang Trừng, hắn liền chạy lại đỡ. Tiếp theo là một người áo tráng ướt sũng leo lên thuyền, đây hẳn là người mới cứu Giang Trừng đi, người nọ leo lên được thuyền liền ngồi vô cùng Đoan chính.
Bên kia hai huynh đệ Lam gia dùng một trận pháp đem tất cả thủy quỷ một lần bắt trọn. Vừa xong đã thấy Lam Vong Cơ chạy về phía bên này, Ngụy Vô Tiện liền vui vẻ vẫy tay định bảo ta không sao. Nhưng chỉ thấy Lam Vong Cơ bẻ cua lại chỗ người áo trắng kia cầm tay y lật qua lạt lại hỏi :"A Thời có bị thương ở đâu không?"
Người kia lắc đầu:"Nhị ca, ta không sao."
Mà đầu Ngụy Vô Tiện bùng nổ. A Thời, Lam Thời hả!? Đừng nói đây là vị Lam gia tam công tử bí ẩn trong lời đồn nha. Ta may mắn như vậy được gặp!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com