[Newjeans] |Catnipz| Our Original
If Tomorrow Doesn't Exist (3)
Kang Haerin từ nhỏ đã phát hiện ra mình có khả năng nhìn thấy "thứ kì lạ" mà người khác không thấy, và "thứ kì lạ" đó, không gì khác ngoài Kim Minji.
"Nè, trong nhà mình có một unnie siêu xinh đẹp biết bay lượn đó!" - Kang Haerin đã hào hứng biết bao khi nhắc đến cô, lúc đấy còn bé nên ai nghe nàng nói xong cũng chỉ cười thôi... Nghĩ lại thấy thật may mắn.
"Khỉ con, em không được nói với bất kì ai là nhìn thấy ta đâu đó!"
"...Haerinie lỡ nói rồi..." - Kang Haerin vẫn còn nhớ như in cảm giác thấp thỏm khi Kim Minji lần đầu tiên nói chuyện cùng nàng.
"Vậy thì từ đây đừng nhắc đến nữa"
Vậy thì từ đây đừng nhắc đến nữa.
Kang Haerin yên lặng lặp lại trong lòng. Từ đó, biến Kim Minji thành bí mật ngọt ngào của riêng nàng.
...
"27/7/1953, chiến tranh liên triều kết thúc trong sự bất phân thắng bại của hai bên"
Ông Kang bình an trở về từ chiến trường, đúng như lời Kim Minji nói.
Nhưng cô cũng như thế biến mất. Khỏi cuộc đời Kang Haerin.
Ngày ông Kang về, Kang Haerin đã chạy tìm Kim Minji khắp nơi muốn khoe sự vui mừng quá đỗi... nhưng nàng lại chẳng thấy cô đâu. Từ phòng ngủ, trong vườn hoa, cả trong phòng sách và gác xếp bí mật mà cả hai thường dùng để ngắm trời... đều không có.
...Nàng thật sự bối rối, Kim Minji ở đâu được nhỉ?
Kang Haerin là một cô bé thông minh, nàng thuộc nhóm rất ít những người được cho đến trường trong thời đại này - Thời đại nam thì đi lính hoặc làm công, còn nữ thì ở nhà làm một người mẹ trẻ... Tất cả đều từ rất sớm. Nhờ có vị thế của ông Kang trong quân đội mà Kang Haerin mới được đi học, nói thẳng ra là vậy. Nàng luôn cảm thấy thật biết ơn và may mắn khi được sinh ra dưới sự bảo bọc của ông... Nhưng giờ đây... tuy cảm giác biết ơn và may mắn vẫn còn nguyên vẹn, lại kèm thêm sự chua xót nghẹn ngào, Kang Haerin... không có đầu mối nào cho sự biến mất của Kim Minji ư?
Làm sao có thể.
Nàng nhớ lại dáng vẻ mỏng manh của cô, nhớ lại sự mờ ảo của linh hồn và cả nỗi sợ ánh sáng mặt trời... Từ trước đến nay, Kim Minji chưa từng sợ ánh sáng mặt trời. Cô thích nằm lơ lững giữa vườn hoa hưởng nắng, Kang Haerin mỗi lần nhìn là mỗi lần thấy kì diệu, Kim Minji như thể đang nằm trên một chiếc võng vô hình, sự thư thái của cô luôn khiến nàng thấy bình yên. Nhưng sau sự bảo đảm đó... mọi thứ đã thay đổi.
Nàng ngồi thẫn thờ trên gác xếp, nước mắt rơi ướt đẫm. Kang Haerin ôm mặt... bản thân thật sự không biết Kim Minji vì sao biến mất ư? Nàng thật sự không biết ba mình nhờ đâu có thể trở về từ chiến trường cả triệu người chết trong khi bản thân lại không có cả một vết sẹo sao?
Làm sao có thể... Làm sao mà nàng có thể không biết được.
---
Tháng 7 năm 1957, ông Kang lên chức Thượng Tá.
Tháng 10 năm 1957, cuộc hôn nhân giữa con gái Thượng Tá Kang và con trai Bộ trưởng Bộ Chính Trị Song được công bố.
Trước hôn lễ, từ đường lớn đến ngõ nhỏ đều có thể nghe được tiếng xì xầm bàn tán từ những người không liên quan.
"Bà đã nhìn thấy bộ dáng của con gái nhà Thượng Tá chưa?"
"À... con bé Kang Haerin đúng không? Con bé xinh đáo để đi ấy chứ! Tuy qua tuổi kết hôn đã lâu nhưng cậu Song vẫn chịu cưới... Quả là người đàn ông tốt"
"Con bé... là thứ hai hả?"
"Đúng rồi... Lẻ nhưng quy mô hôn lễ vẫn lớn lắm!"
"Vậy sao... Ghen tỵ thật..."
"Con bé có đôi mắt rất đẹp! Bà nên thấy một lần đi"
"Mắt buồn và yên tĩnh, như hồ thu ấy..."
---
9/11/1957
Lee Hyein đưa mắt nhìn pháo hoa, khung cảnh xa hoa và ồn ã.
Lee Hyein biết Kang Haerin qua chương trình trao đổi học sinh, ấn tượng đầu tiên của cô về nàng là một cô nàng có gương mặt như mèo, tính cách nhút nhát, tốt bụng nhưng cũng trầm tĩnh. Bản thân vốn dĩ không đủ tư cách đến hôn lễ... nhưng một buổi sáng nọ, tấm thiệp còn thơm nhẹ mùi hoa được ai đó nhét vào hòm thư nhà cô... Để rồi Lee Hyein đến đây, nơi có thật nhiều tầng lớp cao cấp mà cô không thuộc về.
Cô ngước mắt ra xa, nhìn khuôn mặt mang nét lạnh lẽo của người chị đã lâu không gặp. Hyein thấy nàng ngẩng đầu, sườn mặt theo tuổi tác trở nên kiêu hãnh hơn xưa... Kang Haerin của năm 25 tuổi nhìn cô, nở nụ cười nhẹ.
"Haerin, em có thể hỏi về ước mơ của chị không? "
Kang Haerin cong môi, lắc đầu:
"Chị cũng chưa biết..."
Dáng vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ hiển hiện rõ trên đôi má hồng, giọng cười cũng giòn tan trong nắng sớm...
Giờ đây... mọi thứ đã khác hẳn.
Lee Hyein cúi đầu... mùi rượu nồng đến cay khoé mắt.
---
Mùa hè năm 1988, không khí ấm nóng.
Có hai người đang tản bộ cùng nhau. Lúc ngang qua ngôi nhà cổ kính, một người mở miệng nói với người bên cạnh:
"Chủ nhà này là một bà lão kì lạ lắm"
"Chỗ nào?"
"Thì kiểu cứ ru rú trong nhà rồi tự nói chuyện một mình ấy..."
"Haha, nghe sợ nhỉ..."
...
Kang Haerin ngồi trên ghế tựa, tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên giữa không gian tĩnh mịch.
Vẫn dáng vẻ thanh tao như lúc trẻ, nàng nhẹ giọng đọc thành tiếng từng câu chữ trong quyển sách đã sờn bìa. Sở dĩ bản thân có thói quen như thế... cũng vì Kim Minji. Kang Haerin biết Kim Minji rất có hứng thú với sách qua từng cử chỉ nhỏ của cô, như ánh mắt tò mò và ngón trỏ vô thức chà sát ngón cái khi thấy nàng cầm một quyển sách nào đấy...
Kang Haerin đang đọc "Hành trình về phương Đông" - quyển sách nàng đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần... Đơn giản vì trong đây có một câu Kang Haerin rất thích, lí do khiến quyển sách nom cũ hơn hẳn những quyển khác trên kệ.
"Sự hiểu biết về cõi vô hình rất quan trọng, vì khi hiểu rõ những điều xảy ra sau khi chết, ta sẽ không còn sợ chết nữa. Nếu có chết thì chỉ là cái chết hình hài xác thân chứ không phải là chấm dứt sự sống, và hình hài có chết đi thì sự sống mới tiếp tục tiến hóa ở một thể khác tinh vi hơn"
Kang Haerin luôn tin... Kim Minji đang ở một nơi nào đó khác, vẫn với hình hài tươi sáng nhưng có một cuộc đời hạnh phúc hơn. Cô sẽ được giao tiếp và được mọi người "nhìn thấy", theo cả nghĩa bóng và đen; sẽ được ăn những món ăn thật ngon vào lễ Giáng Sinh, sẽ được đi đâu đó thật vui vào kì nghỉ... Và quan trọng nhất... Kim Minji sẽ được ôm một tình yêu với ai đó, dưới ánh mặt trời. Điều mà Kang Haerin mong mỏi được thấy nhất trong mỗi giấc mơ, dù hình ảnh đó sẽ khiến trái tim già cỗi của nàng chơi vơi biết mấy...
"Em đói rồi... có lẽ nên đi nấu một cái gì đó ăn thôi"
"Sẽ không là trứng nữa đâu, ngán chết..."
Kang Haerin nói xong thì cười cười, những nếp nhăn nơi khoé mắt chùn lại, chậm chạm bước từng bước xuống bếp...
...
Mùa xuân năm 1992, nắng đẹp.
Kang Haerin ngồi hưởng nắng ngoài vườn, khóm hoa diên vĩ theo làn gió mơn trớn khẽ lung lay.
Chiếc ghế gỗ vì chuyển động vang từng tiếng kẽo kẹt, nàng đang lật xem album ảnh cũ. Có hình ảnh lúc nàng còn nhỏ xíu, tới lúc lớn hơn, rồi đến hình ảnh lúc nàng học trung học... Kang Haerin dùng đầu ngón tay khẽ sờ lên mặt ảnh, sau nghiêng đầu, ngó qua kính cửa sổ nhìn vào góc ảnh gia đình. Bức ảnh ba người, khung gỗ lồng bên ngoài đã cũ, Kang Haerin sẽ định kì tự tay lau bức ảnh bằng khăn mềm ba lần một tuần.
Chầm chậm quay lại với album trên tay, Kang Haerin từ thuở xuân thì đã luôn muốn chụp cùng Kim Minji một tấm ảnh, người ta nói máy ảnh sẽ chụp được ma mà đúng không? Nhưng với Kim Minji... Kang Haerin lại chẳng có gì cả.
Chẳng có gì chứng minh cô đã ở bên cạnh nàng, chẳng một bức ảnh nhắc nàng về những kỉ niệm của cả hai, kể cả một bức chân dung đơn giản... Vì chẳng có ai nhìn thấy được cô, và vì Kang Haerin cũng chẳng giỏi vẽ vời. Kim Minji từng cười đến cong mi mắt khi nhìn những bức tranh của nàng, những lúc như thế, Kang Haerin luôn mắng cô thật xấu tính rồi cất những bức vẽ mình đi, rồi chẳng đả động đến nó nữa. Phải chi... lúc đó bản thân bướng bỉnh hơn một chút, bị chê thì cố gắng tập luyện, bị cười thì mặt dày không để ý, nếu bản thân làm được như thế... có lẽ giờ phút này đã chẳng có những chấp niệm và tiếc nuối.
Chúa như thể muốn xoá hết dấu tích của Kim Minji, không để lại dù chỉ một chút tàn dư chứng tỏ đã có một hồn ma Kim Minji tồn tại trên đời, như thể sự tồn tại từ đầu của cô đã là sai lầm... Rồi chẳng hiểu từ đâu lại xuất hiện một Kang Haerin, kẻ lưu trữ những hạt bụi mờ mang dấu ấn của Kim Minji vào tim, vào lòng, vào cả trong trí nhớ già cỗi...
Một đặc ân, và có lẽ là cả hình phạt, dành riêng cho Kang Haerin.
...
Mùa đông năm 1995, sắc trời âm u.
Kang Haerin nhìn ra ngoài, ngước lên bầu trời. Vì lạnh mà màu trời như thể được phủ một lớp mỡ mỏng, muốn mưa lại chẳng mưa được.
Có lẽ vì lí do thời tiết, dạo gần đây nàng rất thích ngủ, có thể ngủ từ sáng đến chiều mà không cần ăn uống... Một giấc ngủ chất lượng luôn tốt hơn một bữa ăn qua loa, quan điểm Kang Haerin là vậy.
"Đúng là em vẫn thích mùa hè hơn... Mùa đông làm em chẳng còn sức sống gì cả"
Nàng lẩm bẩm. Kang Haerin vẫn nhớ dáng vẻ tranh luận của Kim Minji khi nói về vấn đề mùa màng, cô luôn chê mùa hè thật nóng, thích sự se lạnh và mong đợi lễ Giáng Sinh khi đông đến hơn... Trong khi nàng lại thật mong chờ hè để được nghe tiếng ve và tận hưởng kì nghỉ dài ngày... Khi nói về chủ đề gì đó, cả hai có thể cùng nhau bàn luận cả ngày, cuối cùng Kim Minji vẫn phải chiều theo ý nàng, ví dụ như mùa hè và món bánh gạo chiên... Đôi môi phụng phịu của cô luôn khiến nàng thấy thật vui khi nhìn.
Kang Haerin xoa tay vào chiếc khăn đặt cạnh bồn rửa, từng bước đi về cầu thang. Nàng muốn lên phòng ngủ, dù chưa đến tối nhưng giờ này cũng có thể gọi là một ngày dài rồi...
...
Mùa đông năm 1995, sắc trời âm u.
Sở cảnh sát nhận được một cuộc gọi báo từ khu nhà quận XX, một thi thể của cụ bà được phát hiện trong phòng ngủ. Cụ bà sống một mình, không chồng và con cái.
-----------------------------------------
Kang Haerin là một hồn ma.
Theo dòng thời gian đằng đẵng, dần dần cũng khiến nàng quên mất dáng vẻ lúc còn sống của bản thân. Kang Haerin cũng không biết cả lí do tại sao mình cứ mãi làm hồn ma trôi nổi ở đây mà chẳng phải ở một nơi nào đó khác.
Nàng chỉ biết ngày mà bản thân "tỉnh giấc" làm hồn ma, mở mắt đã thấy khung cảnh hoang tàn của ngôi nhà...
"Nè, trong nhà mình có một unnie siêu xinh đẹp biết bay lượn đó!" - Kang Haerin đã hào hứng biết bao khi nhắc đến cô, lúc đấy còn bé nên ai nghe nàng nói xong cũng chỉ cười thôi... Nghĩ lại thấy thật may mắn.
"Khỉ con, em không được nói với bất kì ai là nhìn thấy ta đâu đó!"
"...Haerinie lỡ nói rồi..." - Kang Haerin vẫn còn nhớ như in cảm giác thấp thỏm khi Kim Minji lần đầu tiên nói chuyện cùng nàng.
"Vậy thì từ đây đừng nhắc đến nữa"
Vậy thì từ đây đừng nhắc đến nữa.
Kang Haerin yên lặng lặp lại trong lòng. Từ đó, biến Kim Minji thành bí mật ngọt ngào của riêng nàng.
...
"27/7/1953, chiến tranh liên triều kết thúc trong sự bất phân thắng bại của hai bên"
Ông Kang bình an trở về từ chiến trường, đúng như lời Kim Minji nói.
Nhưng cô cũng như thế biến mất. Khỏi cuộc đời Kang Haerin.
Ngày ông Kang về, Kang Haerin đã chạy tìm Kim Minji khắp nơi muốn khoe sự vui mừng quá đỗi... nhưng nàng lại chẳng thấy cô đâu. Từ phòng ngủ, trong vườn hoa, cả trong phòng sách và gác xếp bí mật mà cả hai thường dùng để ngắm trời... đều không có.
...Nàng thật sự bối rối, Kim Minji ở đâu được nhỉ?
Kang Haerin là một cô bé thông minh, nàng thuộc nhóm rất ít những người được cho đến trường trong thời đại này - Thời đại nam thì đi lính hoặc làm công, còn nữ thì ở nhà làm một người mẹ trẻ... Tất cả đều từ rất sớm. Nhờ có vị thế của ông Kang trong quân đội mà Kang Haerin mới được đi học, nói thẳng ra là vậy. Nàng luôn cảm thấy thật biết ơn và may mắn khi được sinh ra dưới sự bảo bọc của ông... Nhưng giờ đây... tuy cảm giác biết ơn và may mắn vẫn còn nguyên vẹn, lại kèm thêm sự chua xót nghẹn ngào, Kang Haerin... không có đầu mối nào cho sự biến mất của Kim Minji ư?
Làm sao có thể.
Nàng nhớ lại dáng vẻ mỏng manh của cô, nhớ lại sự mờ ảo của linh hồn và cả nỗi sợ ánh sáng mặt trời... Từ trước đến nay, Kim Minji chưa từng sợ ánh sáng mặt trời. Cô thích nằm lơ lững giữa vườn hoa hưởng nắng, Kang Haerin mỗi lần nhìn là mỗi lần thấy kì diệu, Kim Minji như thể đang nằm trên một chiếc võng vô hình, sự thư thái của cô luôn khiến nàng thấy bình yên. Nhưng sau sự bảo đảm đó... mọi thứ đã thay đổi.
Nàng ngồi thẫn thờ trên gác xếp, nước mắt rơi ướt đẫm. Kang Haerin ôm mặt... bản thân thật sự không biết Kim Minji vì sao biến mất ư? Nàng thật sự không biết ba mình nhờ đâu có thể trở về từ chiến trường cả triệu người chết trong khi bản thân lại không có cả một vết sẹo sao?
Làm sao có thể... Làm sao mà nàng có thể không biết được.
---
Tháng 7 năm 1957, ông Kang lên chức Thượng Tá.
Tháng 10 năm 1957, cuộc hôn nhân giữa con gái Thượng Tá Kang và con trai Bộ trưởng Bộ Chính Trị Song được công bố.
Trước hôn lễ, từ đường lớn đến ngõ nhỏ đều có thể nghe được tiếng xì xầm bàn tán từ những người không liên quan.
"Bà đã nhìn thấy bộ dáng của con gái nhà Thượng Tá chưa?"
"À... con bé Kang Haerin đúng không? Con bé xinh đáo để đi ấy chứ! Tuy qua tuổi kết hôn đã lâu nhưng cậu Song vẫn chịu cưới... Quả là người đàn ông tốt"
"Con bé... là thứ hai hả?"
"Đúng rồi... Lẻ nhưng quy mô hôn lễ vẫn lớn lắm!"
"Vậy sao... Ghen tỵ thật..."
"Con bé có đôi mắt rất đẹp! Bà nên thấy một lần đi"
"Mắt buồn và yên tĩnh, như hồ thu ấy..."
---
9/11/1957
Lee Hyein đưa mắt nhìn pháo hoa, khung cảnh xa hoa và ồn ã.
Lee Hyein biết Kang Haerin qua chương trình trao đổi học sinh, ấn tượng đầu tiên của cô về nàng là một cô nàng có gương mặt như mèo, tính cách nhút nhát, tốt bụng nhưng cũng trầm tĩnh. Bản thân vốn dĩ không đủ tư cách đến hôn lễ... nhưng một buổi sáng nọ, tấm thiệp còn thơm nhẹ mùi hoa được ai đó nhét vào hòm thư nhà cô... Để rồi Lee Hyein đến đây, nơi có thật nhiều tầng lớp cao cấp mà cô không thuộc về.
Cô ngước mắt ra xa, nhìn khuôn mặt mang nét lạnh lẽo của người chị đã lâu không gặp. Hyein thấy nàng ngẩng đầu, sườn mặt theo tuổi tác trở nên kiêu hãnh hơn xưa... Kang Haerin của năm 25 tuổi nhìn cô, nở nụ cười nhẹ.
"Haerin, em có thể hỏi về ước mơ của chị không? "
Kang Haerin cong môi, lắc đầu:
"Chị cũng chưa biết..."
Dáng vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ hiển hiện rõ trên đôi má hồng, giọng cười cũng giòn tan trong nắng sớm...
Giờ đây... mọi thứ đã khác hẳn.
Lee Hyein cúi đầu... mùi rượu nồng đến cay khoé mắt.
---
Mùa hè năm 1988, không khí ấm nóng.
Có hai người đang tản bộ cùng nhau. Lúc ngang qua ngôi nhà cổ kính, một người mở miệng nói với người bên cạnh:
"Chủ nhà này là một bà lão kì lạ lắm"
"Chỗ nào?"
"Thì kiểu cứ ru rú trong nhà rồi tự nói chuyện một mình ấy..."
"Haha, nghe sợ nhỉ..."
...
Kang Haerin ngồi trên ghế tựa, tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên giữa không gian tĩnh mịch.
Vẫn dáng vẻ thanh tao như lúc trẻ, nàng nhẹ giọng đọc thành tiếng từng câu chữ trong quyển sách đã sờn bìa. Sở dĩ bản thân có thói quen như thế... cũng vì Kim Minji. Kang Haerin biết Kim Minji rất có hứng thú với sách qua từng cử chỉ nhỏ của cô, như ánh mắt tò mò và ngón trỏ vô thức chà sát ngón cái khi thấy nàng cầm một quyển sách nào đấy...
Kang Haerin đang đọc "Hành trình về phương Đông" - quyển sách nàng đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần... Đơn giản vì trong đây có một câu Kang Haerin rất thích, lí do khiến quyển sách nom cũ hơn hẳn những quyển khác trên kệ.
"Sự hiểu biết về cõi vô hình rất quan trọng, vì khi hiểu rõ những điều xảy ra sau khi chết, ta sẽ không còn sợ chết nữa. Nếu có chết thì chỉ là cái chết hình hài xác thân chứ không phải là chấm dứt sự sống, và hình hài có chết đi thì sự sống mới tiếp tục tiến hóa ở một thể khác tinh vi hơn"
Kang Haerin luôn tin... Kim Minji đang ở một nơi nào đó khác, vẫn với hình hài tươi sáng nhưng có một cuộc đời hạnh phúc hơn. Cô sẽ được giao tiếp và được mọi người "nhìn thấy", theo cả nghĩa bóng và đen; sẽ được ăn những món ăn thật ngon vào lễ Giáng Sinh, sẽ được đi đâu đó thật vui vào kì nghỉ... Và quan trọng nhất... Kim Minji sẽ được ôm một tình yêu với ai đó, dưới ánh mặt trời. Điều mà Kang Haerin mong mỏi được thấy nhất trong mỗi giấc mơ, dù hình ảnh đó sẽ khiến trái tim già cỗi của nàng chơi vơi biết mấy...
"Em đói rồi... có lẽ nên đi nấu một cái gì đó ăn thôi"
"Sẽ không là trứng nữa đâu, ngán chết..."
Kang Haerin nói xong thì cười cười, những nếp nhăn nơi khoé mắt chùn lại, chậm chạm bước từng bước xuống bếp...
...
Mùa xuân năm 1992, nắng đẹp.
Kang Haerin ngồi hưởng nắng ngoài vườn, khóm hoa diên vĩ theo làn gió mơn trớn khẽ lung lay.
Chiếc ghế gỗ vì chuyển động vang từng tiếng kẽo kẹt, nàng đang lật xem album ảnh cũ. Có hình ảnh lúc nàng còn nhỏ xíu, tới lúc lớn hơn, rồi đến hình ảnh lúc nàng học trung học... Kang Haerin dùng đầu ngón tay khẽ sờ lên mặt ảnh, sau nghiêng đầu, ngó qua kính cửa sổ nhìn vào góc ảnh gia đình. Bức ảnh ba người, khung gỗ lồng bên ngoài đã cũ, Kang Haerin sẽ định kì tự tay lau bức ảnh bằng khăn mềm ba lần một tuần.
Chầm chậm quay lại với album trên tay, Kang Haerin từ thuở xuân thì đã luôn muốn chụp cùng Kim Minji một tấm ảnh, người ta nói máy ảnh sẽ chụp được ma mà đúng không? Nhưng với Kim Minji... Kang Haerin lại chẳng có gì cả.
Chẳng có gì chứng minh cô đã ở bên cạnh nàng, chẳng một bức ảnh nhắc nàng về những kỉ niệm của cả hai, kể cả một bức chân dung đơn giản... Vì chẳng có ai nhìn thấy được cô, và vì Kang Haerin cũng chẳng giỏi vẽ vời. Kim Minji từng cười đến cong mi mắt khi nhìn những bức tranh của nàng, những lúc như thế, Kang Haerin luôn mắng cô thật xấu tính rồi cất những bức vẽ mình đi, rồi chẳng đả động đến nó nữa. Phải chi... lúc đó bản thân bướng bỉnh hơn một chút, bị chê thì cố gắng tập luyện, bị cười thì mặt dày không để ý, nếu bản thân làm được như thế... có lẽ giờ phút này đã chẳng có những chấp niệm và tiếc nuối.
Chúa như thể muốn xoá hết dấu tích của Kim Minji, không để lại dù chỉ một chút tàn dư chứng tỏ đã có một hồn ma Kim Minji tồn tại trên đời, như thể sự tồn tại từ đầu của cô đã là sai lầm... Rồi chẳng hiểu từ đâu lại xuất hiện một Kang Haerin, kẻ lưu trữ những hạt bụi mờ mang dấu ấn của Kim Minji vào tim, vào lòng, vào cả trong trí nhớ già cỗi...
Một đặc ân, và có lẽ là cả hình phạt, dành riêng cho Kang Haerin.
...
Mùa đông năm 1995, sắc trời âm u.
Kang Haerin nhìn ra ngoài, ngước lên bầu trời. Vì lạnh mà màu trời như thể được phủ một lớp mỡ mỏng, muốn mưa lại chẳng mưa được.
Có lẽ vì lí do thời tiết, dạo gần đây nàng rất thích ngủ, có thể ngủ từ sáng đến chiều mà không cần ăn uống... Một giấc ngủ chất lượng luôn tốt hơn một bữa ăn qua loa, quan điểm Kang Haerin là vậy.
"Đúng là em vẫn thích mùa hè hơn... Mùa đông làm em chẳng còn sức sống gì cả"
Nàng lẩm bẩm. Kang Haerin vẫn nhớ dáng vẻ tranh luận của Kim Minji khi nói về vấn đề mùa màng, cô luôn chê mùa hè thật nóng, thích sự se lạnh và mong đợi lễ Giáng Sinh khi đông đến hơn... Trong khi nàng lại thật mong chờ hè để được nghe tiếng ve và tận hưởng kì nghỉ dài ngày... Khi nói về chủ đề gì đó, cả hai có thể cùng nhau bàn luận cả ngày, cuối cùng Kim Minji vẫn phải chiều theo ý nàng, ví dụ như mùa hè và món bánh gạo chiên... Đôi môi phụng phịu của cô luôn khiến nàng thấy thật vui khi nhìn.
Kang Haerin xoa tay vào chiếc khăn đặt cạnh bồn rửa, từng bước đi về cầu thang. Nàng muốn lên phòng ngủ, dù chưa đến tối nhưng giờ này cũng có thể gọi là một ngày dài rồi...
...
Mùa đông năm 1995, sắc trời âm u.
Sở cảnh sát nhận được một cuộc gọi báo từ khu nhà quận XX, một thi thể của cụ bà được phát hiện trong phòng ngủ. Cụ bà sống một mình, không chồng và con cái.
-----------------------------------------
Kang Haerin là một hồn ma.
Theo dòng thời gian đằng đẵng, dần dần cũng khiến nàng quên mất dáng vẻ lúc còn sống của bản thân. Kang Haerin cũng không biết cả lí do tại sao mình cứ mãi làm hồn ma trôi nổi ở đây mà chẳng phải ở một nơi nào đó khác.
Nàng chỉ biết ngày mà bản thân "tỉnh giấc" làm hồn ma, mở mắt đã thấy khung cảnh hoang tàn của ngôi nhà...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com