TruyenHHH.com

[neuvithesley - transfic] Định nghĩa tình yêu

Định nghĩa tình yêu

vivere_811

Ngài Thẩm phán Tối cao bây giờ đang có... một chút lo lắng.

Neuvillette biết Công tước Wriothesley, đương nhiên rồi, anh đã từng nghe về hắn trước đây. Với tư cách là thẩm phán của Tòa án Fontaine, trước kia anh từng có nhiều chuyến viếng thăm Pháo đài Meropide và có cơ hội được gặp người Quản lí vài lần. Anh không thể khẳng định rằng họ đặc biệt thân thiết với nhau, có lẽ "người quen" là một định nghĩa phù hợp để diễn tả mối quan hệ của họ. 

Nhưng rồi, họ lại gặp nhau trong vài ba dịp tình cờ, như ăn trưa cùng nhau, hay thỉnh thoảng Wriothesley sẽ mời anh ăn tối tại Khách sạn Debord.

Họ thậm chí còn tìm thấy sự ủi an khi nằm trong vòng tay của nhau vào những đêm cô đơn. Neuvillette không hề than phiền gì cả, đó là sự thật. Anh phát hiện anh không ghét nó chút nào. Thực tế phải là ngược lại mới đúng. Anh không hề nhận ra rằng bản thân thích ghìm chàng trai tóc đen xuống và làm hắn một cách điên cuồng đến mức nào, tận đến khi cả hai thở hổn hển. Wriothesley của lúc ấy thực sự vô cùng quyến rũ, rên rỉ và rơi nước mắt vì Neuvillette nhưng chưa một lần yêu cầu anh dừng lại.

...Nhưng đó không phải là trọng điểm. Xét cho cùng, giờ đây họ không chỉ đơn giản là người quen. Tuy vậy, họ chưa bao giờ thực sự thảo luận về nó. Cả ngài Công tước lẫn vị Thẩm phán đều chưa từng định rõ mối quan hệ giữa hai người.

Điều này đã làm dấy lên mối bận tâm nguyên sơ trong lòng anh: thành thật mà nói, họ là gì?

Anh thích Wriothesley. Anh nghĩ người đàn ông này khá hấp dẫn. Mặc cho vẻ ngoài nghiêm khắc và thô lỗ, Công tước lại là người rất chu đáo và tốt bụng, dành một sự yêu mến đặc biệt cho trẻ em. Hắn vẫn thường than thở về việc bọn trẻ cứ dán những miếng nhãn dán dễ thương lên găng tay, nhưng rốt cuộc, Wriothesley vẫn để chúng làm vậy.

Người đàn ông tóc bạc kết luận rằng anh thích hắn và thích cả việc bầu bạn với hắn nữa, nhưng liệu ngài Công tước có nghĩ thế chăng?

Từ ngày anh đặt chân lên đất nước này, kiếm tìm ai đó có thể cạnh bên anh hay có một mối quan hệ với ai đó là điều anh chưa từng nghĩ đến. Anh vẫn chưa hiểu rõ về cách làm thế nào để biểu lộ cảm xúc của mình với người khác; con người nói chung quá phức tạp để anh có thể hiểu tường tận và vì thế mà anh cố gắng giữ khoảng cách với họ. Song, Wriothesley đã mang đến cho anh những điều anh chưa từng cho rằng mình sở hữu chúng. Và ngay bây giờ, anh muốn được ích kỷ. Anh muốn nhiều hơn nữa.

Nhưng nó chỉ là tốn công vô ích, nếu người ấy không có cùng một cảm xúc với anh, và bởi thế anh cần phải kiềm nén nó trong lúc này. Ít nhất, cho tới lúc anh biết được Wriothesley thực sự cần điều gì ở anh. 

Neuvillette thở dài. Học cách sống như một con người chưa bao giờ là điều dễ dàng. Cho dù bây giờ anh không muốn, thì sớm muộn gì cũng phải học mà thôi. Anh kí vào tờ văn kiện khác một cách vô thức bằng tay phải, trong khi cái bụng đói cồn cào. Ôi, điều đó có nghĩa là đã tới giờ ăn trưa rồi ư? Lúc này anh nhớ ra, chẳng phải Wriothesley đã mời anh ăn trưa ở Café Lucerne sao? Thật là đúng lúc. Có lẽ cuối cùng anh cũng có cơ hội để nói với Công tước về chủ đề này đủ sớm để hóa giải mối âu lo của anh. Mặc cho những cảm xúc của anh đối với đáp án là gì, giờ đây anh đã có thể tiếp tục cuộc sống của mình mà không phải tốn quá nhiều thời gian xoắn xuýt về vấn đề này.

Sau một quãng đi bộ ngắn, đôi chân dài của anh đưa anh tới đích đến đã định. Tiết trời chiều nay thật trong xanh và sáng sủa, rất lý tưởng cho những ai muốn đi dạo hoặc làm việc. Quý ngài Thẩm phán cố gắng không đụng vào ai khi băng qua đường vì đường phố rất đông đúc, cũng phải thôi, sắp đến giờ ăn trưa mà. 

Anh không mất nhiều thời gian để nhìn thấy người đàn ông anh đang tìm. Tuy nhiên, hơi khó để gọi hắn từ khoảng cách này. Có lẽ nên tiến thêm một bước nữa. Nhưng khi anh đến gần, Neuvillette sửng sốt.

Wriothesley đứng trước cửa hàng hoa với một cô gái trẻ anh không quen biết. Dựa vào những gì anh thấy, có vẻ như họ đang nói chuyện. Neuvillette lặng lẽ nhìn họ. Anh biết rằng nhìn lén là một hành vi không tốt, nhưng anh không rõ mình nên làm gì ở tình cảnh này. Ngắt lời một chàng trai khi hắn đang trò chuyện với cô gái nào đó có vẻ hơi bất lịch sự. Khi ngài thẩm phán đang suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo, anh nhận ra một điều anh không hề mong đợi. 

Wriothesley cười với cô ấy, trông ngượng ngùng khi gương mặt hắn bừng đỏ.

Neuvillette không nói nên lời. Hắn... vị Công tước, hắn chưa từng có biểu cảm như vậy khi nói chuyện với ngài Thẩm phán Tối cao trước đây. Điều gì đó trong anh bắt đầu xôn xao, nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh. Còn quá sớm để kết luận. Và anh chẳng có lí do gì để mà... ghen tị.

Ghen tị. Liệu đó là tên gọi của nó chăng? Có phải anh đang ghen tị với cô ta?

Anh không có lí do nào để làm vậy. Ngay từ ban đầu, họ còn chẳng có một mối quan hệ tình cảm nào. Đôi lần dại dột, tìm đến sự khuây khỏa khi phải một mình giải quyết tất cả quá khó khăn. Điều đó không nhất thiết có nghĩa là họ đang ở trong một mối quan hệ. Ngài Công tước vẫn có quyền tự do lựa chọn bất cứ ai hắn muốn trở thành nửa kia của hắn. 

Thật không may, người ấy rất có thể không phải anh. Wriothesley dường như đang có một khoảng thời gian vui vẻ với cô gái đó. Và lúc này đây hắn còn chói lòa hơn cả vầng thái dương. Vì vậy, có lẽ Neuvillette nên để họ yên trong thời điểm này. Chắc hẳn cô ấy sẽ là một người bạn đời tốt hơn anh chăng? Ngài Công tước hẳn sẽ thích ai đó có khả năng bắt chuyện tốt hơn và khiến hắn vui vẻ như cô ấy, phải không? Điều mà anh không thể làm được. Một việc đơn giản, ấy thế mà... anh đã thất bại ngay bước đầu tiên.

Ngài Thẩm phán Tối cao quay bước về văn phòng của mình, rời khỏi khung cảnh ấy. Bữa trưa đã trôi vào quên lãng.  Anh không còn thiết ăn uống gì nữa.

Khi anh trở lại Palais Mermonia, bầu trời bỗng nhiên trở nên u ám và tối tăm. Khi anh đóng cửa văn phòng, trời đổ mưa.

***

Bao tử anh đang kêu gào thảm thiết vì bị bỏ đói suốt một lúc, nhưng anh không còn năng lượng để ăn bất cứ thứ gì kể từ buổi chiều. Neuvillette phớt lờ nó và tiếp tục làm việc với các bản báo cáo của mình, không biết rằng trời đã tối. Anh biết đã đến giờ về nhà, nhưng anh không muốn về. Trở về nhà đồng nghĩa với việc anh chỉ có một mình. Và khi chỉ còn lại một mình, anh sẽ bắt đầu nghĩ về những gì đã xảy ra chiều nay. ...Được rồi. Anh sẽ vượt qua nó. Vẫn luôn là như vậy. Nhưng anh thà không nghĩ về nó còn hơn. Ít nhất không phải hiện tại. Anh nên chú tâm vào làm việc hơn là lo lắng về bất cứ điều gì có thể khiến trái tim anh tan vỡ lần nữa.

Một tiếng gõ cửa nhẹ, và một sĩ quan Melusine cẩn thận tiến vào văn phòng.

"Ừm, Monsieur Neuvillette, xin lỗi vì đã làm phiền ngài nhưng có một người muốn gặp ngài ngay bây giờ," cô nói.

Ngài thẩm phán nhướng mày. Một vị khách vào giờ này ư? "Ai vậy?" 

"Công tước Wriothesley, thưa ngài. Và anh ta cứ nhất quyết rằng phải gặp ngài."

Trái tim anh nhói lên. Anh không muốn đối mặt với hắn bây giờ, không phải trong bộ dạng yếu đuối và buồn bã này. Dẫu vậy, Neuvillette không thể ngăn điều này xảy đến. Sau cùng thì, chính anh là người đã thất hẹn bữa trưa với chàng trai tóc đen. Không sớm thì muộn, điều này cũng phải xảy ra. Ngài thẩm phán thở dài khi đặt bút xuống. 

"Cảm ơn vì đã cho tôi biết. Vậy thì, hãy cho anh ta vào."

Sĩ quan Melusine gật đầu và nhanh chóng rời đi để đưa vị Công tước được nhắc đến vào trong. Neuvillette nửa mong rằng người kia sẽ tức giận, hoặc chí ít là khó chịu vì anh đã không giữ lời hứa sẽ ăn trưa cùng hắn chiều nay. Điều mà anh không ngờ đến là lúc này trông bộ dạng Wriothesley ướt sũng đến mức nào. Theo nghĩa đen. Người hắn ướt nhẹp từ đầu đến chân, và hắn bước qua chỗ nào là chỗ đấy đều đọng lại một vũng nước.

"Wrio- cái gì vậy... Sao cậu lại ướt đến thế này?"

"Tôi luôn sẵn sàng ướt vì ngài mà," Công tước nói đùa trước khi tự rùng mình vì lời nói của chính hắn. "Nó nghe buồn cười hơn trong đầu tôi, xin lỗi về điều đó... xin lỗi luôn về cái sàn nhà. Mưa suốt từ chiều nay và tôi không mang dù. Xin lỗi?

Neuvillette thở hắt ra một hơi dài khi yêu cầu Melusine đứng ở ngoài lấy cho anh vài cái khăn và trà nóng. "Cậu không cần phải xin lỗi ba lần đâu. Nhưng chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cậu về nhà thay vì tới đây sao?"

Khuôn mặt chàng trai tóc đen đỏ bừng khi hắn nghịch những ngón tay của mình. "Tôi biết chứ, nhưng... liệu có tệ không khi tôi nói rằng tôi nhớ ngài? Tôi đã đợi ở quán cafe nhưng ngài không đến, nên tôi nghĩ rằng có thể ngài ở đây."

Ngài Thẩm phán Tối cao nao núng, lập tức cảm thấy tội lỗi vì đã để chàng trai chờ đợi, nhưng hồi phục ngay tức thì khi anh đưa khăn cho người kia. "Xin lỗi. Tôi... hơi bận hôm nay. Lẽ ra tôi nên báo cho cậu trước để cậu không phải đợi tôi." Đó là một lời nói dối trắng trợn, nhưng Wriothesley không cần phải biết tại sao.

"Được thôi. Tôi hiểu mà," Công tước cười, cố gắng lau khô bản thân bằng cách dùng khăn chà xát tóc lẫn cơ thể.

"Tôi sẽ bù đắp cho cậu. Có gì tôi có thể làm để đền bù không?"

"Có chứ," Wriothesley đáp khi hắn lấy ra thứ gì đó nho nhỏ trong áo khoác. Nhìn kỹ hơn, ngài thẩm phán nhận ra đó là một bó hoa xinh xinh, đầy ắp những bông hồng đỏ, rồi chàng trai tóc đen đưa nó cho anh. Neuvillette chớp mắt.

"Wrio?"

"Xin lỗi về bó hoa, nó có hơi ẩm. Nhưng tôi mừng là nó vẫn còn nguyên vẹn. Cơ mà dù sao đi nữa, liệu tối nay nay ngài có thể đi ăn với tôi không? Tôi biết chính xác một nơi tuyệt vời có món thịt nướng mật ong ngon nhất mà ngài từng nếm thử."

"Tối nay? Nhưng-"

"Hay đây không phải thời điểm thích hợp? Ôi, đúng rồi. Ở ngoài vẫn đang mưa, có lẽ lần sau nên kiểm tra thời tiết trước? Chắc ngày mai sẽ không mưa nhỉ, vậy ngày mai đi. Ăn tối với tôi? Thế nào?"

Neuvillette không nói nên lời. Bất chấp mọi thứ, chàng trai ấy vẫn ngỏ lời mời ngài thẩm phán ăn tối cùng hắn. Hắn không bận tâm. Nhưng giờ đây Công tước đã có người đồng hành cùng hắn bất cứ lúc nào, tại sao Công tước lại muốn mời vị Thẩm phán Tối cao ăn tối với mình?

"Tôi... không phiền đâu, tôi nghĩ vậy. Với tư cách là bạn bè, đúng chứ?"

Wriothesley trông có vẻ bối rối và buồn bã khi nghe thấy điều đó. "Bạn bè- không, ý tôi là. Chắc tại tôi nói chưa đủ rõ ràng. Ý tôi là một buổi hẹn hò."

Câu nói đó khiến người đàn ông tóc bạc chớp mắt nhiều hơn. "Một buổi hẹn hò?"

"Ôi không, chuyện này bắt đầu khó xử rồi đây. Tôi vừa làm gì sai sao? Hay tôi đã hiểu nhầm tín hiệu của ngài?" chàng trai lẩm bẩm, gãi gãi sau đầu trong khi gương mặt đỏ lựng vì xấu hổ.

"Wrio, tôi không hiểu. Cậu có ý gì? Tôi đưa ra tín hiệu gì?"

"Urgh, chết tiệt. Nó có nghĩa là tôi thích anh, theo hướng lãng mạn. Và tôi muốn yêu đương với anh, nhưng tôi đồ rằng chúng ta đã bỏ qua vài bước trước đó nên tôi muốn làm cho đúng. Tôi đang thử theo đuổi anh nếu anh cho phép, nên mới có hoa và buổi hẹn ăn tối- "

"Em thích tôi?"

"Đúng," Wriothesley đáp không do dự. "Và tôi nghĩ là, có lẽ anh cũng thấy thế. Nhưng chắc là tôi hiểu lầm rồi. Cho nên nếu anh không có ý đó, vậy chúng ta có thể bỏ qua chuyện này- "

"Không. Có. Lỗi của tôi, ý tôi là, có. Tình cảm của chúng ta là song phương. Và tôi muốn tiếp tục một- à, một buổi hẹn hò với em."

"Thật không? Anh thật sự có ý đó chứ?"

"Phải. Nhưng còn cô gái đó thì sao?"

"Hử? Cô gái nào?"

A, anh sơ suất rồi.

Neuvillette không muốn nói về những gì anh đã thấy chiều nay. Nhưng có lẽ anh vẫn không thể gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu được. Điều này cũng không công bằng với Wriothesley, vì anh đã bỏ hắn lại ở quán café mà không nói một lời hay đưa ra một lý do. Hơn nữa, sau khi chờ đợi quá lâu ở quán café và dầm mưa đến ướt sũng, chàng trai thậm chí còn để tâm đến anh thay vì trở về nhà. Vị Công tước xứng đáng có một lời giải thích, bất kể kết quả ra sao.

"Monsieur Neuvillette? Cô gái mà anh đang nói tới là ai vậy?" hắn hỏi, trông rõ là hoang mang.

"Xin em hãy tha thứ cho tôi; thời gian qua có lẽ tôi đã không thành thật với em. Sự thật là... tôi không đến quán café vì thấy em đang đi trên phố với một người khác. Một cô gái trẻ tôi chưa từng thấy bao giờ. Và rồi hai người hình như đang có một quãng thời gian rất vui vẻ, nên tôi không muốn làm phiền em. Thế là tôi rời đi. Xin lỗi em; tôi không có ý muốn em đợi đâu. Nếu em giận tôi vì đã bỏ em lại như thế và muốn kết thúc... cho dù chúng ta có vừa làm gì đi chăng nữa, tôi cũng có thể hiểu được."

Wriothesley vẫn im lặng, nhìn người đàn ông với vẻ không thể hiểu được. Ngài Thẩm phán Tối cao không mong hắn hồi đáp, nhưng cứ tiếp tục im lặng thế này khiến tình hình trở nên thật khó xử với anh.

"Neuvillette," Công tước mở lời, "Nếu tôi sai thì sửa nhé, thế ý anh muốn nói là hôm nay anh không tới do nghĩ tôi hẹn hò với cô ta?"

"Phải."

"Anh ghen à?"

"...Phải. Xin lỗi vì đã quá ấu trĩ."

"Anh nói xin lỗi nhiều quá đấy," Wriothesley bật cười, "Neuvi, cô gái đó không phải người yêu của tôi. Cô ấy chỉ là một nhân viên mới của tiệm hoa thôi. Tôi hỏi cô ấy nên chọn loại hoa gì để tặng cho anh."

Ngài thẩm phán chớp mắt, nhìn xuống bó hoa bé xinh trong tay. "Em nói cái này?"

"Đúng vậy. Tôi đã đặc biệt hỏi loài hoa nào thích hợp nhất để thể hiện 'tình yêu'. Kết quả là, hoa hồng đỏ. Nói thật thì, tôi không thể chắc rằng chúng có đỏ thật hay không nên tôi cần cô ấy giúp chọn chúng cho tôi."

"Ồ." Anh vô cùng xấu hổ vì đã đi đến kết luận quá sớm. "Tôi thực sự xin lỗi vì đã hiểu lầm em. Tôi nên cẩn thận hơn với việc đưa ra các kết luận quá nhanh."

"Anh thích xin lỗi nhiều quá nhỉ, hửm," Wriothesley nghĩ, "Tôi không chắc liệu tôi có còn giận anh vì đã bỏ tôi lại như vậy hay không, nhưng nghe anh ghen với cô ấy không hiểu sao lại khiến tôi thấy vui lắm."

"Tại sao vậy?"

"Chà, nó có nghĩa là anh thích tôi, đúng chứ? Đủ để anh ghen tị đến thế."

Anh không thể phản bác về điều đó. "Tuy nhiên, tôi đã sai và làm em tổn thương. Chỉ đồng ý yêu cầu hẹn hò trước đó của em có lẽ không đủ để coi như một lời xin lỗi."

"Ồ, tôi biết chính xác anh nên làm gì để đền bù đấy," Wriothesley cười toe toét, vừa ghé vào tai ngài thẩm phán. "Anh có thể làm tôi choáng váng đến khi chân tôi không thể động đậy được gì. Nghe có vẻ là một giao dịch hời đó chứ?"

Mắt Neuvillette mở to khi anh cảm nhận được có thứ gì đó đang khuấy động lòng anh lần nữa. Đồng tử của anh nheo lại thành một đường thẳng khi nhìn chằm chằm vào chàng trai. "Chuyện đó có thể sắp xếp, thưa ngài Công tước."

***

Dù vậy, cuối cùng thì họ cũng chẳng làm gì, vì sau đó Wriothesley hắt một hơi rõ to và có khả năng bị cảm vì dầm mưa quá lâu. Mặt khác, Neuvillette thực sự lo lắng và thà chăm sóc Wriothesley hơn là làm bất cứ việc gì khác. Ngài thẩm phán kiên quyết rằng họ cần phải về nhà, cùng nhau ăn một bữa cơm nhà làm ấm cúng, rồi ngủ qua đêm. Chẳng sao cả. Họ có thể làm bất cứ điều gì sau khi nghỉ ngơi đầy đủ .

Chẳng bao lâu sau, trời tạnh mưa. Một ngày nắng đẹp đã đến.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com