TruyenHHH.com

Neuvithesley Nha Co Duong Mot Nhoc Soi

Nhịp sống nơi thành thị xa hoa Fontaine vẫn tiếp tục, cái nắng chói chang vẫn luôn hiện hữu dát một lớp vàng nhạt lên từng tòa nhà, mặt đường nơi này. Clorinde - Chủ nhân mới của Pháo đài Meropide đang ngồi trong phòng làm việc từng là của người cô coi trọng nhất, bây giờ là của cô.

Câu nói trêu đùa "Biết đâu một ngày nào đó cô đủ bản lĩnh leo lên vị trí này của tôi?" trong nháy mắt liền biến thành sự thật. Theo bước chân của Monglan, Clorinde đi xuống nơi phong ấn lại dòng chảy của Nước biển khởi nguyên trong lòng có chút khó nói. Wriothesley đã từng cùng cô và cả Neuvillette cố gắng như nào để ngăn chặn không cho thứ kinh khủng ấy phun trào.

Sigewinne lẽo đẽo sau lưng cô, Clorinde cũng không biết nên bắt đầu mọi chuyện từ đâu. Đã qua 1 năm kể từ khi ngày ấy diễn ra.

"Đấu sĩ đại diện. À không đúng, nữ Công tước, cô có gì căn dặn?"

Monglan vội sửa lại lời nói của bản thân, đối mặt với danh xưng Công tước này, Clorinde càng thêm nghẹt thở. "Hoa, cô có thể giúp tôi chuẩn bị một bó hoa Lumidouce có được không?" Monglan nghe vậy liền gật đầu rồi rời đi ngay sau đó. Sigewinne cụp mắt nhìn xuống sàn nhà, cô bé vẫn không dám tin chuyện đó đã xảy ra, vẫn luôn miệng hỏi rằng Wriothesley chỉ là đang chơi trốn tìm với cô bé thôi phải không? Khi trước bọn họ còn chơi với nhau mà?

Nơi đại dương sâu thẳm không thấy nổi ánh mặt trời này ôm gọn một người vào lòng không chịu buông, níu kéo lại những gì còn sót lại sau cùng để rồi hóa thành bọt biển tan vào dòng nước theo dấu chân của thủy triều mà rời đi. Không lời từ biệt, cũng chẳng lời nhắn nhủ.

Clorinde ghét em lắm, cô hận em vô cùng. Hận người đàn ông chỉ biết cợt nhả cười đùa ấy suốt ngày trêu đùa người khác, rõ ràng đau đến thấu tim gan đến cuối cùng vẫn chọn cách im lặng. Nhưng cô cũng thương xót cho em, thương xót cho số phận nghiệt ngã luôn không được Thần linh nghe lời khẩn cầu. 


Mỗi ngày, khi trời tối mưa lớn sẽ xuất hiện. 1 năm qua vẫn luôn như thế, người dân Fontaine cũng luôn truyền tai nhau rằng Thủy Long sẽ luôn khóc vào ban đêm, thủy triều sẽ dâng, lời cầu nguyện sẽ được hồi đáp.

Lời cầu nguyện sẽ được hồi đáp? Liệu rằng chờ đến bao giờ? Neuvillette đã luôn tự hỏi như thế.

Wriothesley - người mà y cho rằng mạnh mẽ hơn bất kì người nào y biết đến cuối cùng vẫn chỉ là thiếu niên sống một đời thiếu thốn mọi điều, không trọn vẹn với tương lai. Vứt bỏ đi điều ước mà em hằng mong mỏi để lại cho y một quãng đời dài không đau đớn. Em chết rồi, em cũng không đau.

Sao có thể? Nơi đáy biển lạnh lẽo như nào y luôn biết, chỉ là em quá cứng đầu. Dù có đứng dưới mưa cả ngày cũng không sợ lạnh, chỉ sợ y lạnh.

Chiếc ô hôm đó che chắn cho y, rõ ràng em cũng ướt, tại sao lại lo cho y?

Neuvillette vẫn luôn muốn biết, tình yêu của con người nhiều đến bao nhiêu. Chẳng có ai đưa cho y câu trả lời chính xác cả, kể cả em cũng vậy. Thứ cảm xúc nhân loại luôn ca tụng cuối cùng lại là thứ y để vụt mất, rõ ràng có thể nắm lấy nhưng lại không thể làm được.

"Neuvillette, cái lá đơn này...?"

"Tôi muốn nghỉ ngơi." Neuvillette nhìn Furina đang khó hiểu với lá đơn từ chức trên tay. Em đã từng nói rằng, muốn cùng với y sống ở 1 ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, mỗi ngày đều sẽ trồng hoa, câu cá rồi nuôi thú cưng. Em từng nói rằng chỉ muốn làm một người bình thường cùng y yêu đương không màng thế sự bên ngoài, chỉ muốn mỗi ngày mở mắt ra đều thấy y bên cạnh. Không làm việc nhà cũng được, em sẽ làm. Y thiếu cái gì, em sẽ bù vào tất.

"Wriothesley em ấy đợi tôi về nhà, tôi cũng phải về rồi."

Furina có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong đáy mắt y, sợ hãi linh hồn của 1 người còn sót lại trên nhân gian này rồi cũng sẽ biến mất. Ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, một cuộc đời bình dị của đôi tình nhân như bao người khác.

"Neuvillette, anh đừng có cố chấp như vậy được không? Trên đời này không còn ai tên Wriothesley cả đâu."

Đúng rồi, trên đời này làm gì có ai tên giống em? Cũng chẳng có ai khờ như em cả, vì 1 thực thể cả trăm năm tuổi đời như y mà vẫn đem ra đối đãi như con nít. Ngu ngốc tới nỗi bỏ đi cả quãng đời còn lại của mình cũng chỉ vì thực thể này.

Trên đời này làm gì có ai coi y là tất thảy mà đối đãi đâu? 

"Ừ, tôi biết. Nên tôi mới phải về nhà, lỡ đâu tôi về trễ em ấy lại thất vọng bỏ đi thì phải làm sao đây?"

Furina có chút đau lòng, mọi lời nói cuối cùng vẫn không thể nào nói ra được. 

Một ngôi nhà ở vùng ngoại ô gần biển, mỗi ngày đều sẽ đi câu cá, đi dạo với nhau. Cùng trồng hoa rồi nuôi thú cưng. Wriothesley đã từng viết như vậy trong lá thư rất lâu về trước em đã gửi cho y.

Cho dù chỉ là đã từng.


//1 chút điều còn sót lại ở chương Chờ đợi, 1 kết cục khác không phải HE. Đáng lẽ ra comeback thì phải hề phải vui nhm tui không có vui nổi, tại ae cứ viết ngược nên th tôy theo trào lưu :p//

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com