TruyenHHH.com

[Neuvithesley] Forget-me-not

Chương 4: Ba chú heo con

Mahiiru040701

Bọn họ được đưa tới một không gian có đôi chỗ cũ kĩ, nếu không muốn nói là hoang tàn. Neuvillette tự hỏi căn cứ địa của phù thủy mà trông như vậy thật sao? Đổi lại một câu nói khẳng định của người bên cạnh.

"Là nơi tôi từng ở, một trại trẻ mồ côi nằm ở vùng ngoại ô Fontaine."

Đồng tử của Neuvillette co lại.

Đứa nhỏ ở bên cạnh nhìn thoáng lên anh, dùng một giọng điệu thản nhiên nhất để trấn an tâm tình mà hắn biết là đang rối bời cả lên bởi vì lo lắng hắn sẽ làm chuyện thiếu suy nghĩ.

"Không sao đâu. Ít nhất cũng không phải là nơi đó. Nói thật tôi đã từng rất sợ hãi nếu như Marguerite muốn mang tôi trở về đối diện với chính căn nhà mà tôi đã từng chạy khỏi nhưng xem ra mọi chuyện đã trở nên dễ thở hơn rất nhiều rồi."

Neuvillette suy nghĩ, quyết định nói cho hắn biết một chuyện.

"Wriothesley, đây chỉ là ảnh hưởng của dòng chảy địa mạch. Sẽ ổn thôi nếu chúng ta đi cùng nhau, dù cho có là nơi nào đi chăng nữa."

Hắn chỉ cười không đáp.

Wriothesley tiến đến chiếc kệ sách ở trước mặt bọn họ, thử chạm tay vào. Dù Neuvillette có nói thế nhưng xúc cảm đang hiện hữu trên tay hắn rất chân thật, không phải ảo ảnh do địa mạch tạo ra.

Hắn đang ở đây, cái căn nhà tồi tàn mà ngày nào hắn cũng được nhìn thấy trong giấc mơ. Có thể gọi là trở về nhà, dù cho cái trại trẻ mồ côi năm xưa bây giờ đã không còn chỗ dành cho hắn và Marguerite. Con bé muốn gì ở nơi này và từ hắn đây? Wriothesley gian nan nhắm mắt lại. Bất chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ trên đỉnh dầu, dây thần kinh đang căng cứng của hắn bỗng dưng buông lỏng.

Là Neuvillette vừa mới lấy xuống một quyển sách ở trên kệ. Anh lật ra, rất chăm chú nghiên cứu nội dung bên trong.

"Cậu đã từng đọc qua thứ này chưa?"

Wriothesley vô thức gật đầu.

"Tất cả đều đã đọc qua. Thời gian đó lũ trẻ bắt tôi đọc rất nhiều, gần như chưa bao giờ trên tay tôi không có sách. Tất nhiên Marguerite là đứa khó chiều nhất. Con bé bắt tôi đọc『 Faust 』đến mức cả tôi và con bé đều thuộc làu."

Neuvillette khẽ cười vì giọng điệu bất đắc dĩ của hắn.

"Cậu rất yêu đám trẻ."

"Chỉ là chuyện không thể tránh được thôi. Thứ mà ngài đang cầm trên tay là những món đồ được các gia đình giàu có ở địa phương quyên tặng. Nhờ có nó, những tiết học được tổ chức ở trại trẻ dù qua loa nhưng số ít trong chúng tôi vẫn có thể nhận diện được mặt chữ. Và những đứa trẻ biết đọc thì lại vô cùng được săn đón. Tôi không thể nào từ chối được yêu cầu của lũ trẻ."

Neuvillette không đồng tình.

"Cái cách cậu kể về bọn trẻ rất dịu dàng. Chưa bao giờ tôi được nhìn thấy một mặt đó của cậu."

Rồi lại lẩm bẩm bảo "thật ghen tị" khiến cho Wriothesley có cảm giác mình vừa mới nghe được thứ gì đó vô cùng hoang đường.

Hắn mất tự nhiên thay đổi chủ đề.

"À... Chắc là nó nằm ở đâu đó quanh đây thôi."

Hắn thử rút ra một quyển sách theo vị trí trong trí nhớ nhưng có lẽ hắn đã nhớ nhầm một chút. Wriothesley đẩy cuốn sách vào, tìm đến vị trí sát bên cạnh.

Neuvillette chen tay vào giữa lấy ra đúng chính xác quyển sách mà hắn cần tìm. Rất dễ dàng để anh làm điều đó bởi vì phần gáy có màu sắc giống hệt với thứ bị bọn họ bỏ lại ở Palais Mermonia trước khi chuẩn bị tìm đến un cadeau.

"Chỉ cần nhờ tôi như mọi khi là được."

Anh nói cứ như thể anh biết tất cả.

"Nhắc mới nhớ, đến bây giờ tôi vẫn chưa đọc qua nó. Câu chuyện trong tay cậu kể về những gì?"

Wriothesley từ bỏ việc bao biện cho mình. Hắn thở dài, ra hiệu anh đi theo hắn. Bọn họ tiến về cái lối đi nằm ở phía bên tay phải, hướng đến cánh cửa dẫn ra sân phơi đồ nằm ở mé hông căn nhà. Bầu trời có màu sáng và không có lấy bất kì một khung cảnh rõ rệt nào ở xung quanh. Căn nhà đang bị bao quanh bởi những lớp mây mù dày đặc.

"『 Faust 』là câu chuyện về một gã đàn ông luôn muốn được biết ý nghĩa của cuộc sống là gì. Ông ký khế ước với một con ác quỷ, có được cơ hội trở về thời trai trẻ của mình để một lần nữa trải qua những gì mà ông đã bỏ lỡ. Ở đó ông gặp Marguerite và yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên."

Một khởi đầu lãng mạn khác hoàn toàn những tưởng tượng trong đầu Neuvillette về nỗi đau và sự ám ảnh về tình yêu của nhân vật nữ có cái tên của một loài hoa.

"Vậy kết cục như thế nào?"

Wriothesley khẽ thở dài.

"Marguerite mất hết tất cả, từ gia đình đến đứa con trong bụng, cuối cùng là bị xử quyết vì tội giết đi đứa con mang đầy tội nghiệt của mình. Còn Faust dù ân hận thật đấy nhưng gã sẽ sống tiếp và tận hưởng lạc thú."

Đó là phần một. Phần hai câu chuyện sẽ phức tạp hơn nhưng hắn muốn Neuvillette nghe về cái kết cục chẳng mấy có hậu này.

Quả nhiên gương mặt của Neuvillette trông như vừa ăn phải món bánh Ajilenakh nướng của Sumeru. Wriothesley có chút tò mò không biết anh đang mong đợi điều gì từ những cuốn sách không phải là thường thức của anh.

"Có lẽ... tôi vẫn chưa đủ hiểu biết về những tác phẩm văn học."

Wriothesley lớn tiếng cười.

"Là tôi cố tình khiến câu chuyện trở nên khó hiểu đối với ngài đấy, nhưng không thể không thừa nhận『 Faust 』là một tác phẩm mà không ai có thể hiểu được ý nghĩa trọn vẹn nó mang đến."

"Vì điều gì?"

"Nhân sinh quan mỗi người là khác nhau. Cái kết như thế nào thì mỗi người tự có cho mình câu trả lời. Sau chuyện này hãy đọc thử nó một lần, Neuvillette. Nó không tệ như những gì ngài tưởng đâu."

Anh nổi hứng đưa ra lời đề nghị.

"Vậy thì cậu nên là người đọc nó cho tôi nghe."

"Vì cái gì chứ?"

Giây phút đó Wriothesley chợt nhận ra, nơi Neuvillette đang đứng trùng hợp là vị trí của Marguerite trong những giấc mơ đứt đoạn của hắn. Chỉ khác là Marguerite ngồi trong tối còn anh thì đứng ở ngoài sáng. Xê dịch vị trí đi một chút vậy mà khung cảnh có được lại hoàn toàn khác biệt.

"Cậu đọc được cho đám trẻ nhưng lại không thể làm điều đó với tôi?"

Anh đang kiếm chuyện với hắn đấy. Cái người trông vô cùng chững chạc ngồi ở vị trí không ai có thể với tới trên Toà án Tối cao.

"Ngài là con nít đấy à?"

"Cậu đang bất công, Wriothesley."

"Được rồi. Tôi sẽ làm điều đó bên tai ngài mỗi ngày trong lúc ngài xử lí công việc ở Palais Mermonia."

Anh cong môi rất nhẹ. Không để tâm đến cái trò đùa vặt vãnh của hắn.

"Nhớ lấy điều đó."

"Thật à? Đâu phải ngài không nghe ra ẩn ý của tôi đâu?"

Đôi co một lúc, chút nặng nề đeo bám lấy Wriothesley kể từ lúc hắn bước chân vào căn nhà này liền bay biến hết sạch. Hắn chống tay ra sau nhìn ra sân phơi đồ, ở trên đùi vẫn là quyển『 Faust 』đang còn mở. Neuvillette đứng bên cạnh lấy cuốn sổ da trong ngực áo ra kiểm tra ở bên trong. Anh nhận ra lại có thêm những dòng chữ mới được ghi vào. Anh tiến đến ngồi xuống bên cạnh hắn, làm như không có việc gì đẩy những trang giấy chằng chịt chữ qua.

"Cậu xem, ở trong này có thứ gì để lí giải câu đố của phù thủy không?"

Học được cách hỏi uyển chuyển rồi đấy. Wriothesley thầm nghĩ. Đoạn hội thoại từ nãy đến giờ cũng thật vừa vặn, khiến cho hắn vô thức buông xuống hàng phòng bị đối với anh.

Từng liều mạng giấu không muốn để anh biết được, vậy mà bây giờ hắn lại cảm thấy những gì mình từng suy tính thật vô nghĩa.

Hắn thừa nhận.

"Con cừu đen là tôi."

Neuvillette nhịn lại chút kích động đang dâng lên, thuận theo thái độ chịu hợp tác của hắn.

"Đám cúc họa mi rất dễ đoán."

"Đàn cừu trắng là cách tôi và Marguerite dùng để gọi lũ trẻ. Nhân vật ông chủ của đàn cừu có thể là người có tiếng nói nhất trong cô nhi viện. Cứ tạm cho là các giáo viên đi. Nhưng ý tứ ở trong đây chẳng lẽ các giáo viên muốn làm hại tôi và đã lỡ ra tay giết Marguerite sao? Không thể nào có chuyện đó được."

Neuvillette gật đầu đồng tình.

"Vào thời điểm đó tất cả các cô nhi viện có liên quan đều được đưa ra điều tra một lượt. Bọn họ chỉ làm ăn tắc trách chứ không có ý đồ gì với đám trẻ."

"Và đây là câu chuyện của tôi và Marguerite, không thể nào liên quan đến những sự kiện mà tôi không thể biết được. Từ đầu đến giờ, chúng ta tìm được tới đây là nhờ vào sự dẫn dắt của mọi người..."

Nói đến đây Wriothesley không nói tiếp nữa. Neuvillette nhìn thấy hắn nhíu mày nhìn xuống cuốn sách trong tay mình. Có lẽ hắn lại nhận ra điều gì đó.

Neuvillette đoán không sai. Wriothesley đúng là đang nghĩ đến chuyện tại sao『 Faust 』lại theo bọn họ trong suốt chuyến đi, bằng nhiều cách thức không thể ngờ tới được. Hắn đã đến đúng cái nơi mà Marguerite muốn hắn tới nhưng tại sao con bé lại không ra tiếp đón hắn? Lẽ nào cần phải làm thứ nghi thức gì nữa sao? Của phù thủy à?

"Ác quỷ... Mephistopheles."

Neuvillette hỏi lại.

"Là ác quỷ đã từng ký khế ước với Faust?"

Trí nhớ của anh đúng là không đùa được. Wriothesley gật đầu.

"Là hắn. Tôi chợt nhận ra hắn là nhân vật quan trọng nhất trong câu chuyện này nhưng hắn đã ở đâu trong lúc chúng ta đang loay hoay? Chẳng lẽ để giải mã được bí cảnh của Morgan, chúng ta cần phải triệu hồi Mephistopheles?"

"Bằng cách nào?"

Wriothesley suy nghĩ.

"Tất cả đều nằm ở Faust. Mephistopheles có hứng thú với gã và đã tự xuất hiện. Nhưng có một cảnh..."

Hắn ngập ngừng trước anh.

"Đi thôi. Chúng ta tìm một vòng quanh căn nhà xem có thứ gì liên quan đến Mephistopheles không."

Tầng dưới khá đơn giản, hầu hết đều là không gian sinh hoạt chung nên lúc nào cũng được đám trẻ giữ cho gọn gàng. Wriothesley đi lên chiếc cầu thang ọp ẹp mà chỉ cần bọn họ giẫm mạnh chân một chút, có lẽ những bậc thang sẽ sụp xuống khiến cho một lớn một nhỏ bọn họ bị ngã xuống dưới. Ở bên trên là phòng ngủ nhưng Wriothesley đang có ý định tìm đến một gian phòng.

"Faust là một học giả nên tôi nghĩ nó chỉ có thể nằm loanh quanh ở đây. Ông ta muốn tìm ra chân lý của cuộc sống, ông ta khát cầu tri thức, ông ta muốn chạm tới căn nguyên. Chỉ là những kẻ lỗi lạc lúc nào cũng chìm vào trong cô độc và không tài nào hiểu nổi cuộc sống đang diễn ra xung quanh mình. Faust nhanh chóng rơi vào chán nản để rồi quyết định tự kết liễu cuộc đời mình. Nhưng ông đã không thành công bởi vì sự lưu luyến đối với cuộc sống của ông ta vẫn còn đó."

Trên chiếc bàn học từng thuộc về hắn ở trại trẻ mồ côi, Wriothesley trông thấy một lọ thuốc tối màu ở trên bàn. Hắn tiến tới cầm lọ thuốc lên, thấp giọng bảo Neuvillette thử đi xung quanh xem xét còn thứ gì khác có liên quan đến Mephistopheles không.

Neuvillette chỉ vào lọ thuốc trong tay hắn.

"Nó là gì?"

Hắn thản nhiên đáp.

"Là thuốc độc, nhưng tôi sẽ không uống nó. Tôi còn phải cùng ngài khám phá mọi thứ xung quanh nữa chứ. Ngài tin tôi không?"

Neuvillette khó khăn hạ tay xuống.

"Đừng rời khỏi tôi."

Anh làm theo lời hắn, bắt đầu dò xét xung quanh để mặc Wriothesley cùng với lọ thuốc độc nguy hiểm ở trong tay.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không nhìn thấy gì ở bên ngoài. Faust đã không chết vì lọ thuốc độc bởi vì ông tìm lại được khao khát muốn sống nhờ vào tiếng chuông ngân phát ra từ nhà thờ gần đó. Hắn mở nắp lọ thuốc độc ra, đưa lên miệng. Hắn biết mình sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì được bởi vì nếu mất đi hắn, toàn bộ kế hoạch của Marguerite sẽ đổ bể.

Hãy ra mặt đi ác quỷ. Những giọt chất lỏng ở bên trong sắp trượt toàn bộ vào miệng của hắn.

Hàng loạt những âm thanh ngân vang không biết phát ra từ nơi nào dội thẳng vào bên trong căn nhà nhỏ xập xệ và cũ kĩ. Nếu nghe thật kĩ, đó chính xác là tiếng chuông ngân nhưng tay của Wriothesley vẫn không ngừng lại.

Hắn không thể nghiêng lọ thuốc hơn được nữa bởi vì đã có một người nào đó đưa tay ra cản hắn lại. Không phải là Neuvillette bởi vì anh đang đứng chết trân ở phía bên kia. Những đầu ngón tay thanh mảnh, móng tay được sơn màu tối, người phụ nữ cầm ngang lọ thuốc độc, có thể nghe thấy được tiếng cười lanh lảnh xen lẫn với giọng điệu khiển trách.

"Đứa trẻ nghịch ngợm."

Wriothesley không xoay người lại nhưng vẫn có thể nhìn thấy những lọn tóc xinh đẹp rũ xuống vai mình. Cái giọng cười thanh thoát hơn cái chất giọng trầm khàn hắn nghe được ở trong mơ. Thế nhưng cách nhấn nhả chữ của người phụ nữ rất quen thuộc, gợi Wriothesley nhớ về một bóng dáng lúc nào cũng không rõ ràng trong ký ức của mình.

Nhưng ở phía bên kia Neuvillette có thể nhận ra người phụ nữ này rất dễ dàng. Mái tóc màu nâu hạt dẻ, cùng với bộ dạng lưu luyến đứa trẻ đang quá đỗi kinh ngạc vì sự hiện diện đột ngột của người phụ nữ sau lưng.

Cô ngước mắt lên nhìn Neuvillette, đôi mắt óng ánh xinh đẹp phản chiếu màu sắc rạng rỡ của đá Peridot đượm rất nhiều ý cười.

"Còn có cả một vị khách ngoài ý muốn nhưng không sao. Nếu đã ăn quả táo độc, Marguerite tôi sẽ sẵn sàng đón tiếp cả hai vị một cách chu đáo nhất có thể."

Một luồng sáng trắng từ ngoài cửa sổ rọi vào khiến cho Wriothesley không nhịn được phải lấy tay che mắt, cả Neuvillette cứng đầu không muốn đánh mất thân ảnh của Wriothesley cũng suýt chút nữa bị chói mù mắt. Trước khi mất ý thức, cả hai người bọn họ đều nghe thấy thanh âm của người phụ nữ.

"Chào mừng hai vị đến với buổi tiệc trà của phù thủy."

--- --- ---

Neuvillette chưa kịp thích nghi với khung cảnh lạ lẫm ở trước mắt, bên tai liên tục truyền đến tiếng piano inh ỏi đập liên tục vào màng nhĩ. Cứ như sợ Neuvillette không chú ý đến nó, sự cuồng nhiệt của các nốt nhạc cứ đua nhau trở nên mãnh liệt hơn nữa.

Anh đang đứng trong một căn phòng kín với chiếc máy phát nhạc đang nằm ở một góc phòng. Chiếc đĩa than xoay liên tục, là Mephisto Waltzes bản số 1 của Franz Liszt. Có ba cánh cửa, một ở phía đối diện anh và hai ở hai bên hông. Ở phía trên cánh cửa đối diện có một biểu tượng trông khá quen mắt, Marguerite gọi nơi đây là căn phòng Song Tử.

Neuvillette vội vàng hướng đến một người nữa cũng đang bị nhốt ở trong đây với anh, dữ tợn hỏi.

"Wriothesley đâu?"

Marguerite tựa người vào chiếc máy phát nhạc. Một cánh tay đưa lên đung đưa theo từng giai điệu, tưởng tượng mình là vị nhạc trưởng lỗi lạc của cả một dàn nhạc.

"Ở phía trên. Cánh cửa ở bên cạnh tôi sẽ đưa ngài đến chỗ cậu bé."

Neuvillette vội vàng tiến đến đặt tay lên tay nắm cửa nhưng nó khóa chặt. Cái biểu tượng Song Tử ở trên đỉnh đầu không phản ứng lại trước những hành động của anh.

"Chìa khóa nằm ở chỗ nào?"

"Thế thì ngài phải cần tới sự trợ giúp của tôi."

Lúc này đoạn nhạc đã bước vào phân đoạn trầm lắng hơn, không còn dồn dập như khi trước khiến cho Neuvillette phần nào trở nên tỉnh táo lại. Anh vuốt mặt, nguy hiểm nhìn vào người phụ nữ.

"Cô là ai?"

Marguerite ngân nga đáp.

"Marguerite. Xin hãy gọi tôi bằng cái tên đó. Tôi sẽ là người dẫn lối cho ngài tìm lại được người tình nhỏ bé của mình. Vì vậy đừng nghĩ đến chuyện sử dụng sức mạnh của mình tấn công tôi."

Cô ta cảm nhận được anh đang tính làm gì. Đây không phải là người bình thường. Neuvillette thu lại dòng sức mạnh nguyên tố anh đang tính gọi ra.

"Cô là phù thuỷ?"

"Morgan là sư phụ của tôi. Chào hỏi nhau như thế là đủ rồi. Người tình nhỏ của ngài cũng đang gặp phải thử thách tương tự ở phía trên đấy."

Một luồng nước dội ngược lên muốn phá vỡ trần nhà nhưng Neuvillette đã không thành công. Marguerite hốt hoảng ôm lấy ngực trái.

"Trời ơi, ngài thật là thô lỗ ở trong nhà của người khác. Ngài có thật sự hiểu rõ tình thế của mình bây giờ không?"

Neuvillette hung dữ đáp.

"Cô có ý gì khi tách bọn ta ra? Các người muốn làm gì với em ấy?"

Marguerite không vui nói.

"Hai người đã ăn những quả táo?"

Neuvillette nhớ tới đĩa táo của người đàn ông trung niên. Anh gật đầu.

"Đã ăn rồi."

"Đó là lí do hai người được phép tiến vào lâu đài của tôi nhưng cả hai vẫn chưa đủ tư cách để tham gia bữa tiệc trà. Ban đầu cậu bé ấy vốn sẽ được sắp xếp xuất phát từ căn phòng này, nhưng ngài lại là vị khách nằm ngoài kế hoạch, vì thế chúng tôi quyết định để hai người thực hiện thử thách ở hai tầng khác nhau, mục tiêu cuối cùng là đến được bữa tiệc trà sẽ được tổ chức ở trên tầng cao nhất."

"Tại sao lại là bữa tiệc trà?"

Marguerite cười đáp.

"Bởi vì Marguerite có lời muốn nói với ▮▮."

Một cái tên xa lạ nhưng Neuvillette biết cô đang ám chỉ đến ai.

Bây giờ anh chỉ muốn gặp được Wriothesley càng nhanh càng tốt, mặc kệ bữa tiệc trà gì đó có thành công hay không. Nhưng để gặp được Wriothesley, Neuvillette không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải nghe theo cái trò chơi vô bổ mà Marguerite bày ra cho anh.

Anh bất lực nói.

"Cho tôi biết làm thế nào để đi lên trên."

Marguerite hài lòng vì thái độ hợp tác của anh.

"Hai căn phòng ở hai bên thuộc về Castor và Pollux. Cả hai đứa trẻ đều muốn có những căn phòng giống hệt nhau. Hãy khiến cho hai căn phòng không có điểm khác biệt, cánh cửa Song Tử sẽ mở ra dẫn lối ngài đi đến với chiếc cầu thang dẫn lên tầng trên, nơi người tình nhỏ của ngài đang chờ đợi sẵn."

Neuvillette đã hiểu rõ luật chơi, anh rời khỏi cánh cửa Song Tử để đẩy cửa bước vào căn phòng ở phía bên tay phải.

Giây phút Neuvillette bước vào, anh phải dừng lại một chút vì bầu không khí áp lực của căn phòng đè ép lên người anh. Cả căn phòng chỉ độc hai màu đen và trắng. Bày trí ở bên trong không chỉ có những con ác quỷ ở dưới địa ngục mà còn có cả những bức tranh treo tường ghê tợn miêu tả dáng vẻ của những con quái vật. Đây không phải là phòng dành cho người bình thường ở.

Và Neuvillette cũng chưa kịp nhận ra rằng, ở phía sau lưng anh là một thế giới hoàn toàn tươi sáng trái ngược với dáng vẻ ghê rợn mà anh đang chứng kiến.

Nhiệm vụ của Marguerite đưa ra là bất khả thi. Nhưng cô vẫn điềm nhiên để Neuvillette từ từ nhận ra chuyện đó, búng tay một cái, một bàn trà hiện ra và nó tự động rót ra tách trà thơm lừng đầu tiên dành cho cô.

--- --- ---

Ở phía Wriothesley là một không gian rộng lớn hơn nơi Neuvillette đang mắc kẹt, hắn đứng trên một dãy hàng lang rộng rãi gồm nhiều gian phòng nằm sát bên cạnh nhau. Có cầu thang dẫn xuống và cầu thang dẫn lên trên, nằm ở hai phía đối diện. Tiếng hát phát ra từ chiếc máy phát nhạc truyền đến bên tai hắn là những câu hát vui nhộn nhưng không kém phần châm biếm.

Who's afraid of the big bad wolf?

The big bad wolf

The big bad wolf

Who's afraid of the big bad wolf?

Tra-la-la-la-la

(Who's afraid of the big bad wolf - Frank Churchill)

Nếu đã từng đọc qua câu chuyện cổ tích về ba con heo vận dụng trí thông minh của mình để tránh khỏi sự truy lùng của con sói độc ác, sẽ không khó để nhận ra ý nghĩa của những câu hát đang vang vọng khắp dãy hành lang.

Thế nhưng đứa nhỏ bây giờ đã trở thành dáng vẻ mười bốn tuổi, tất nhiên trên người hắn đã sớm đổi thành một bộ quần áo khác rộng rãi hơn, không biết có phải là phép lạ của phù thủy hay không, đang âm u nhìn chằm chằm vào cô bé không sai lệch lắm về chiều cao đứng bên cạnh mình. Cô bé không lộ mặt, đội một chiếc túi giấy chỉ khoét lỗ chừa chỗ cho hai con mắt nhìn ra ngoài, một bên đeo tất dài và một bên đeo tất ngắn, bộ dạng vừa quái dị lại vừa luộm thuộm.

Giai điệu vui tươi sống động là thế nhưng hai đứa nhỏ lại phản ứng rất kỳ quặc trước những lời nhạc.

Cuối cùng Wriothesley nhịn không được, thở dài một tiếng rồi mở lời.

"Đây là đâu? Bây giờ tôi cần phải làm gì?"

Cô bé siết chặt làn váy trên người mình.

"Đây là... lâu đài... của... phù thủy... Ngài cần phải... tìm đường đi lên trên..."

Cô nhóc này không thể nói năng liền mạch được, không biết là do bẩm sinh nói lắp hay là do quá sợ hãi.

"Lên trên để làm gì?"

"Tham dự... buổi... tiệc trà... của Margue... rite..."

Hắn gật đầu đã hiểu, không muốn động chạm bậy bạ vào những căn phòng thần bí nằm trên dãy hành lang mà hướng đến cuối dãy hành lang tìm thử xem có cái cầu thang nào dẫn lên trên không. Cô gái nhỏ dùng hết dũng khí kéo hắn lại.

"Đừng... lối đi chỉ mở... khi ngài vượt qua thử thách..."

Quả nhiên là cái trò quen thuộc của mấy bí cảnh.

"Thử thách gì?"

Hắn để ý ngay từ đầu rồi nhưng cái bản nhạc đáng ghét kia rất có ý đồ. Cái đĩa than phát hết rồi lại lặp lại. Wriothesley chán ghét nhìn nó, chờ đợi cô bé quái dị ở bên cạnh giải thích rõ bằng cái giọng điệu lắp bắp của mình.

Neuvillette chắc là cũng đang bị nhốt ở đâu đó trong lâu đài này cùng hắn. Anh sẽ tìm đường đi lên trên được, hắn không lo. Nhưng Neuvillette đang giữ quyển sổ da, thứ mà hắn đang rất cần, bởi vì hắn muốn biết câu chuyện tiếp theo được vẽ ra ở trong đó sẽ tiến triển như thế nào. Hắn có một dự cảm không tốt và lời nói của cô bé bên cạnh đã khiến hắn phân tâm.

"Ngài... cần phải hoàn thành... trò chơi... trốn tìm cùng chúng..."

Chúng?

Một cánh cửa ở gần đó mở ra. Wriothesley nhíu mày. Cái đám bước ra không phải người mà là... tận ba con heo?

Hắn đang mơ thật sao? Heo mà cũng có thể hành xử giống như một con người?

Wriothesley day day trán vì choáng. Nếu heo đã ở đây thì sói...

Wriothesley cười khẩy.

Bỏ qua những chuyện lạ đang xảy đến với mình, hắn hất mặt sang yêu cầu cô bé bên cạnh giải thích tiếp.

"Luật chơi như thế nào?"

Cô bé vung tay ra.

"Phạm vi là... cả dãy hành lang này... Có hai... lượt chơi... và cả hai... sẽ luân phiên... thay đổi vai trò... với nhau..."

Ba con heo đang chụm đầu vào bàn tán về cậu bé lạ mặt sẽ chơi trốn tìm cùng chúng. Nếu nhìn kĩ sẽ nhận ra một trong số ba con heo đó có bộ dạng rất đáng tin cậy, một con heo trông ranh ma và con heo còn lại trông rất nhút nhát. Bọn chúng giống như ba anh em trong một gia đình, trùng khớp với lời nhạc.

Wriothesley đảo mắt mấy vòng đánh giá tình hình xung quanh. Ở đây có nhiều món đồ trông khá bất hợp lí nhưng hắn quyết định sẽ không nói ra mà tiếp tục thăm dò luật chơi mà cô bé bên cạnh đề ra.

"Người chiến thắng được gì và người thua cuộc sẽ nhận lấy hậu quả như thế nào?"

Đối phó trước một người nhạy bén như Wriothesley ngoài ý muốn lại khiến cho công việc của cô bé nói lắp trở nên dễ dàng hơn rất nhiều bởi vì cô không cần phải nhiều lời.

"Ngài vẫn sẽ... được đi tiếp... nếu hoàn thành xong... trò chơi. Còn bọn chúng..."

Cô bé chỉ vào ba con heo.

"Sẽ cầm vũ khí... chạy xuống bên dưới... nếu như ngài... thua cuộc..."

Trò chơi rất dễ dàng đối với hắn nhưng Wriothesley cần phải làm rõ một chuyện.

"Người đi cùng tôi đang ở bên dưới?"

Cô bé gật đầu.

Ý tứ trong câu nói thật đáng ghét. Nếu hắn để thua, Neuvillette có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Wriothesley đưa mắt đánh giá ba con heo trước mặt mình, cảm thấy dù bọn chúng có làm như thế nào cũng không có khả năng gây hại đến Neuvillette nhưng bọn họ đang ở trong bí cảnh. Ai biết được dòng chảy hỗn loạn ở trong đây có hạn chế khả năng của anh hay không.

Lại một lần nữa Wriothesley chú ý đến chiếc máy phát nhạc nằm ở trong góc. Những câu hát vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại không có dấu hiệu dừng lại.

Hắn không có quyển sổ da ở trong tay, trước mặt hắn là ba con heo. Wriothesley nặng nề thở hắt ra một hơi. Cái tình thế thật là đáng hận.

"Chơi đi. Lượt đầu tiên sẽ là tôi đi tìm."

Hắn tự mình đề nghị việc đó. Cô bé không có lí do gì để từ chối hắn.

Wriothesley đi đến cuối dãy hành lang úp mặt vào vách tường đếm từ một đến một trăm. Những con heo không biết là do ảo ảnh sinh ra hay thật sự là những sinh vật sống, hoảng hốt bảo nhau bỏ chạy.

--- --- ---

Neuvillette bị mắc kẹt trong căn phòng Song Tử rất lâu rồi. Anh đứng ôm cằm suy nghĩ, có làm thế quái nào cũng không thể khiến hai căn phòng giống hệt nhau được.

Neuvillette trừng mắt nhìn vào người phụ nữ đang bình thản đổ trà vào miệng. Không biết đây là tách thứ mấy nhưng cô ả là người bày ra tất cả.

"Cô bảo tôi làm thế nào để hai căn phòng giống hệt nhau đây?"

Người phụ nữ nhún vai.

"Ối chà, việc đó nằm ở ngài mới đúng chứ."

"Cô đùa với tôi à?"

Marguerite hạ tách trà xuống, lấy khăn lau miệng.

"Tôi đang thành tâm giúp đỡ ngài đây."

Thật ra Marguerite cũng không đáng ghét như những gì mà Neuvillette nghĩ. Vào thời khắc thích hợp, cô sẽ ngẫu nhiên nói ra vài ba câu ẩn chứa lời gợi ý để anh tiếp tục công việc của mình.

"Không phải ngài đang băn khoăn điều gì đó sao? Vậy thì thử đi chứng thực lại suy nghĩ của mình đi, đừng quan tâm đến việc hoàn thành thử thách."

Lời gợi ý vẫn chỉ là lời gợi ý, còn không chỉ cụ thể anh nên làm gì tiếp theo. Neuvillette đứng ở bên ngoài một lúc lâu, thế rồi ma xui quỷ khiến, anh lại một lần nữa tiến vào căn phòng chỉ có hai màu đen và trắng.

Thật ra Neuvillette chỉ đang nôn nóng nên mới làm quá mọi chuyện lên. Cả hai căn phòng có bày trí tương tự nhau, chỉ khác là màu sắc có hơi khác biệt và mọi vật dụng ở bên trong đều mang những phong cách đối lập. Marguerite chỉ cho phép anh di chuyển những món đồ ở bên trong nhưng không được phép mang nó ra ngoài, và chắc chắn anh phải làm cho hai căn phòng giống y hệt nhau, từ hoa văn, màu sắc trên giấy dán tường, tấm thảm lót dưới sàn nhà,... Neuvillette cầm lên tay một con búp bê xấu khủng khiếp nhìn chằm chằm vào nó. Căn phòng trắng đen khiến anh có cảm giác bức bối.

...

"Tôi nhớ có một lần... Công tước đã uống nhầm cốc sữa lắc tôi để ở trên bàn."

Quay trở về với nhiều ngày trước, khi Sigewinne đến thăm bọn họ, giữa lúc Neuvillette và Wriothesley cãi nhau vì chuyện hắn không thành thật cho anh biết những gì xảy ra trong quá khứ, nữ y tá trưởng đã tiết lộ một chuyện.

Ai cũng biết Wriothesley ghét cay ghét đắng thứ thức uống mà theo lời hắn, nó mang một mùi vị vô cùng "hoang sơ" đến mức khiến hắn muốn nôn ra, vậy mà lại có chuyện hắn cầm nhầm cốc sữa lắc của Wriothesley cho vào miệng. Neuvillette cảm thấy câu chuyện cô vừa kể rất khó tin.

"Tôi nhớ khi Công tước còn bé, tôi thường dùng một trò để dụ ngài ấy uống sữa. Miễn là tôi trộn chung sữa lắc vào một món thức uống khác có màu đậm, Công tước sẽ vô tình uống phải dù ít hay nhiều. Tôi cứ nghĩ là do ngài ấy lơ là, chỉ cần nhìn sơ qua cốc nước liền cho vào miệng mà không suy xét, bây giờ tôi mới phát hiện, chỉ cần đổi chiếc ly, về căn bản kiểu gì ngài ấy cũng không phát hiện ra."

Lúc đó Neuvillette chỉ day trán.

"Wriothesley không phải là cái kiểu người sơ sẩy đến thế. Và sữa lắc... nói thật thì chỉ cần liếc một cái liền nhận ra, bởi vì màu sắc của nó có phần hơi đặc biệt."

Sigewinne gật đầu.

"Kì lạ lắm đúng không? Ngài ấy không phân biệt được chất lỏng nào với chất lỏng nào. Tôi đã từng thử xáo trộn một vài thứ để ngài ấy phán đoán và... tôi đã rút ra được một kết luận. Công tước rất kém nhạy bén với màu sắc."

Neuvillette quên mất mình đã phản ứng lại như thế nào trước những lời nói chắc nịch của nữ y tá trưởng. Anh chỉ biết rằng trong đầu anh chỉ toàn là suy nghĩ về Wriothesley. Anh nhớ tới cái dáng vẻ bình thản của hắn khi kể về những ấn tượng với Marguerite.

"Con bé có mái tóc màu nâu hạt dẻ, rất xinh đẹp. Và lúc nào cũng được mặc váy, những chiếc váy hoa dù đơn giản nhưng lại vô cùng phù phiếm với đám trẻ không cha không mẹ sống nhờ tiền quyên góp của người khác. Tôi nghĩ là do con bé rất được lòng các giáo viên nhưng xem ra tôi đã lầm rồi."

Lại đổi thành vẻ lúng túng của hắn khi đứng trước chiếc kệ sách.

"... Chắc là nó nằm ở đâu đó quanh đây thôi."

...

Trở về với hiện tại, Neuvillette siết chặt con búp bê ở trong tay.

Marguerite liếc thoáng qua bóng lưng của anh, thầm nghĩ mình có thể ngừng việc uống trà lại rồi. Cô đã uống tổng cộng là mười ba tách, phải tranh thủ làm thêm một tách nữa, à không, phải một tách nữa. Những con số xui xẻo không bao giờ là tốt cho chuyến hành trình dài.

Neuvillette nhìn lại căn phòng mà anh đã từng xem là ngột ngạt, xấu xí, cảm thấy con mắt nhìn vật của mình có hơi phiến diện, chẳng bao giờ anh có thể được như Wriothesley.

Thì ra con cừu đen  trong cuốn sổ da là như vậy.

Wriothesley luôn cảm thấy sợ hãi với mọi thứ xung quanh, nhưng hắn vẫn có thể thản nhiên đối diện với mọi chuyện, giống như việc hắn vờ khoác lên mình một lớp lông màu trắng chỉ để nhận được sự công nhận của người khác.

Đã bao giờ con cừu đen nghĩ về hạnh phúc của mình chưa?

"Wriothesley, đây... có phải là thế giới của em hay không?"

Không có ai đáp lại anh nhưng Neuvillette biết mình đã đi đúng hướng.

"Em sợ hãi vì bản thân khác biệt chứ gì? Tại sao lại cứ giữ trong lòng những suy nghĩ trẻ con như vậy chứ? Nói cho ta biết và ta sẵn lòng vì em làm tất cả mà."

Không có luật nào quy định anh phải biến căn phòng trắng đen trở nên rực rỡ như căn phòng bên cạnh, và anh cũng không muốn Wriothesley bị nhốt mãi ở trong cái thế giới chỉ khiến hắn cảm thấy bí bách. Đập đi tất cả, xé nát những mẩu giấy dán tường vô nghĩa, chúng sẽ khiến cho Wriothesley đau đớn đấy nhưng đó không phải là những gì mà anh đang làm sao?

Marguerite cảm thấy rùng mình trước điệu cười lạnh lẽo của người đàn ông bên trong. Lại một lần nữa cô suy nghĩ đến cái cụm từ vị khách ngoài ý muốn. Người đàn ông này chỉ đơn giản là chút sự cố xảy ra trong quá trình bọn họ dẫn dắt cậu bé ở tầng trên đến đây hay là anh thật sự... tự mình giành lấy một vé đến tham dự buổi tiệc trà của Marguerite?

Và rồi nữ phù thủy ngỡ ngàng trước cái cột sáng xanh mà Neuvillette gọi ra phá nát hết những gì xuất hiện ở trong tầm mắt mình. Anh phá hoại mọi thứ theo nghĩa đen, khiến cho căn phòng mà cô tỉ mỉ bày ra biến thành một mớ hỗn độn.

--- --- ---

[Con cừu đen bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia, nó gặp được một con cừu đen nữa cũng cùng một hình dạng với nó.

Nó mừng rỡ. Thì ra nó thuộc về nơi này. Nó đã sinh ra ở sai nơi.

Nào ngờ con cừu đen nó vừa thấy chỉ cười nhạo trước bộ dạng mừng rỡ của nó, thậm chí còn không muốn thừa nhận bọn chúng chung một giống loài.

Mày là sói mà lại lớn lên như một con cừu. Đồ vô dụng. Con sói xám nói.

Ngay từ đầu không có con cừu đen nào cả. Chỉ là một con sói bị lạc giữa bầy cừu, lớn lên chỉ biết ăn cỏ, nhưng bản chất của nó cũng không hiền lành non nớt được như lũ cừu màu trắng xinh đẹp.]

Cô gái nhỏ đội túi giấy đuổi theo những bước chân chậm rãi của người đàn ông nhuộm đầy máu đang thẳng tắp đi ở phía trước, không hề sợ hãi gì trước bộ dạng ghê rợn của hắn.

Hắn ngừng lại, thoáng nhìn ra sau lưng rồi lại hạ quyết tâm đi tiếp.

Miễn là không còn ai có thể làm hại đến Neuvillette, dù có là thiên đường hay địa ngục ở phía trước, hắn vẫn sẽ sẵn lòng dấn thân vào.

Wriothesley từng hứa sẽ không hạ đao sát sinh một lần nào nữa, chỉ vì một lời hù họa, hắn liền một lần nữa ngựa quen đường cũ. Chưa bao giờ hắn cảm thấy hối hận vì những sinh mạng mà mình đã đoạt lấy. Có lẽ trời sinh bản thân hắn vốn có thiên phú là một tên sát nhân máu lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com