TruyenHHH.com

Nếu một ngày họ biết tôi là phù thủy

Chương 3: Cuộc họp

LunarTia

Tôi cùng Bệ hạ đi vào phòng họp. Tất cả các quý tộc đều đứng bật dậy và hành lễ:
"Cung kính chào Hoàng đế Bệ hạ và Hoàng hậu, mặt trời và mặt trăng vĩnh hằng của Đế...."
Mọi thứ đã bị gián đoạn bởi cô gái với mái tóc cam buông dài cùng đôi mắt màu xanh lá, đang mặc trên mình một chiếc váy trắng cùng những họa tiết sư tử Hoàng gia vàng. Cô gái ấy hớt ha hớt hải chạy vào phòng họp khiến nhiều người hoảng sợ, tưởng rằng đó là một đám thích khách.
"Cung kính chào Hoàng đế Bệ hạ và Hoàng hậu, Mặt trời và mặt trăng vĩnh hằng của Đế quốc.Thần là Diana la Ellpa. Xin hãy thứ lỗi cho thần vị sự thô lỗ này ạ."
Tất cả các quý tộc tất thẩy đều rất khó chịu. Thậm chí, đến tôi cũng phải thở dài ngao ngán vì sự thô lỗ của cô ta.
'Không biết cô ta có được giáo dục những phép tắc khi hành xử hay không.
Haizz, tại sao Bệ hạ lại chọn cô ta làm Hoàng phi chứ.'
Tôi lén nhìn sang ngài ấy. Đó là Bệ hạ, vẫn là ngài ấy. Vẫn là mái tóc đen huyền bí, vẫn là đôi mắt xanh thẳm tựa dải ngân hà. Chỉ có điều đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy cười như vậy. Đó không phải là một nụ cười quá lộ liễu, đến nỗi mà ai dù nhìn sơ qua cũng thấy, nhưng ngài vẫn thể hiện sự vui vẻ của mình. Đôi mắt ngài ấy sáng lên như đang cảm thấy rất vui.
'Chà, chắc ngài ấy vui vì cuối cùng ngài ấy cũng được gặp người mà mình hằng chờ đợi?'
Một cảm giác tủi thân chợt thoáng qua. Ngài ấy chưa từng vui vẻ như vậy khi ở cùng tôi. Dù chỉ là cười mỉm như ban nãy, thì điều đó chưa từng xảy ra, hay chí ít là tôi không thể thấy nó.
Vào lễ đăng quan của ngài ấy, cũng được coi là lễ kết hôn giữa cả hai, ngài ấy rất vui, nhưng sâu trong thâm tâm, tôi đoán chả có mấy phần là vui đâu. Vào ngày ngài ấy biết tôi mang thai, mang huyết thống của ngài ấy, ngài cũng rất mừng, và thậm chí là tổ chức một bữa tiệc để ban tặng quà cho người dân của cả Đế quốc, cũng như thông báo rằng cuối cùng thì Hoàng đế Bệ hạ cũng đã có người kế vị. Vui là thế, nhưng chả có mấy phần là sự thật..
'Ta thật ngốc. Ta không cần điều đó. Đúng vậy, chẳng có gì mà ta phải cảm thấy tủi thân cả..'
Trong mớ suy nghĩ hỗn độn ấy, tôi chợt nhận ra rằng Diana đã về chỗ của mình tự bao giờ. Cô ngồi bên cạnh cha cô, Hầu tước Roberto la Ellpa, cũng là một người rất gian xảo.
'Cha nào con nấy. Chằng khác nhau là bao..'
Cuộc họp bắt đầu. Mở đầu cuộc họp chính là Công tước Deffrencer:
"Bệ hạ, việc người đưa tiểu thư Ellpa lên làm Hoàng phi là quá đường đột. Hiện tại chúng thần vẫn chưa thể xác nhận được thực lực thật sự của tiểu thư Ellpa."
"Ta biết điều đó. Thế nên ta mới yêu cầu một cuộc họp như thế này."
Công tước Deffrencer lặng lẽ ngồi xuống trong tiếng xầm xì của Phe Phản Động. Không thể để tình thế như vậy, Bá tước Montary đứng lên:
"Bệ hạ, chúng ta vẫn chưa thể tin tưởng vào Hầu tước Ellpa. Chính ngài ấy đã hỗ trợ tài chính cho cuộc phản động vừa rồi ở Weffterfill. Nếu như đưa tiểu thư Ellpa lên làm Hoàng phi một cách đương đột như vậy, e rằng sẽ có rất nhiều bất lợi cho cả Hoàng gia và..."
"Bá tước Montary, ngài nói thế với ý gì?" - Hầu tước Ellpa đập bàn và phản pháo
"Ý của ngài Montary thế nào, chẳng phải ai nghe cũng đều hiểu sao?" - Nam tước Teralie đứng dậy và chỉ thẳng vào mặt Hầu tước Ellpa nói.
Cuộc họp bắt đầu trở hỗn loạn. Phe Hoàng gia và Phe Phản động đang liên tục chửi bới nhau. Phía Phe Phản động cho rằng Phe Hoàng gia đang ngầm nói Hầu tước Ellpa đi theo phe phái của họ, và rằng cuộc phản động ở Weffterfill là do Phe Phản động nhúng tay vào, trong khi rõ ràng rằng Ellpa là gia tộc luôn giữ vị trí, ý kiến trung lập và việc điều tra cuộc phản động ở Weffterfill vẫn chưa cho kết quả rằng có sự nhúng tay của Phe Phản động. Họ
chỉ trích Phe Hoàng gia vì đã vô cớ nhắm thẳng vào Phe Phản động trong khi họ không hề liên quan đến cuộc phản động ở Weffterfill lẫn gia tộc Ellpa.
Bên Phe Hoàng gia lại cho rằng vụ phản động ở Weffterfill là do chính Phe Phản động hậu thuẫn và dụ dỗ gia tộc Ellpa hỗ trợ tài chính cho cuộc phản động. Từ đó cho rằng gia tộc Ellpa có liên quan đến Phe Phản động.
Cả Bệ hạ lẫn tôi đều rất khó chịu trước sự hỗn loạn này. Lúc này đây, tôi mới nhìn sang Diana. Cô ta đang ngồi cạnh cha của mình và sợ hãi. Cũng dễ hiểu thôi vì mọi người xung quanh đang tranh cãi vấn đề xung quan về cô ta.
Cả người cô ta run bần bật như trong đêm giá rét còn tôi thì lại thầm mừng trước biểu hiện đó của cô ta. Nếu đã không thể chịu nổi sự hỗn loạn này, liệu cô ta có thể gánh vác nổi trọng trách và áp lực của một Hoàng phi không? Biết đâu cô ta lại sớm bỏ cuộc?
Bỗng nhiên, một tiếng đập bàn rất lớn vang lên, làm cho các quý tộc giật mình. Đó không ai khác chính là Bệ hạ.
"Các ngươi đang ồn ào quá rồi đó." - Bệ hạ khó chịu nói với các quý tộc
Tất cả các quý tộc ngừng tranh cãi và ngồi xuống. Trên nét mặt mỗi người đều xuất hiện sự lo lắng.
"Các ngươi biết đấy, việc Hầu tước Ellpa hỗ trợ tài chính là do bên phía chủ mưu ép buộc ngài ấy. Hơn nữa, vẫn chưa có bằng chứng nào cho thấy được rằng gia tộc Ellpa đi theo đảng phái đối lập cả."
'Cái gì? Ép buộc? Tại sao ta lại không đọc được bất kì báo cáo nào về việc này?'
"Nhưng thưa Bệ hạ.."- Nam tước Teralie khá lo lắng
"Ta không muốn nhắc lại việc này một lần nữa."
"..."
Một bầu không khí im lặng bao trùm cuộc họp. Trên nét mặt mỗi người đều có thể thấy sự ngượng ngùng của nhau. Bỗng nhiên cha tôi, Công tước Bell đứng lên ý kiến:
"Thưa Bệ hạ, tại sao người lại không hỏi ý của Hoàng hậu ạ? Dù gì Người cũng là bậc mẫu nghi thiên hạ, là người sẽ đi theo hầu hạ người suốt đời còn gì?"
'Cái gì? Nghe ý kiến của ta?'
Tôi nhớ đến sự việc xảy ra vào hôm qua.
Hôm đó, Bệ hạ cho gọi ta đến cung của ngài ấy để bàn bạc một số việc liên qua đến cuộc họp vào ngày mai. Khi đứng trước cửa, tôi định sẽ gõ cửa nhưng đột nhiên, cánh cửa mở ra. Diana từ trong phòng Bệ hạ bước ra, nhìn thấy tôi liền bất ngờ và tỏ rõ vẻ sợ hãi.
'Chả lẽ ta lại đáng sợ đến mức này sao?'
Tôi khó chịu ra mặt. Cô ta cứ đi đi lại lại trong Hoàng cung suốt như thế này sao?
"Cung kính chào Hoàng hậu, Mặt trăng vĩnh hằng của Đế quốc."
"Tại sao ngươi lại ở trong cung Bệ hạ?"
Dẫu cho tôi đã biêt rõ câu trả lời, tôi vẫn muốn hỏi rằng liệu cô ta có mưu đồ gì không. Chẳng hạn liệu cô ta có phải gián điệp của Phe Phản động không.
"Thưa Hoàng hậu, thần..."
"Diana, em vẫn chưa về ư?"
"A..Bệ hạ..."
Bỗng nhiên, Bệ hạ tiến sát đến phía Diana. Ngài đặt tay lên vai Diana và với giọng ấm áp, ngài nói với cô ta:
"Diana thân yêu! Giờ cũng đã muộn rồi nên em hãy về đi. Ta không muốn em bị nhiễm lạnh đâu."
"Vâng thưa Bệ hạ..."
Diana lặng lẽ đi về. Khung cảnh lúc đó thật sự khiến tôi ớn lạnh.
"Hoàng hậu, nàng hãy vào trong đi."
Diana rời đi. Ngay sau đó, tôi hành lễ với Bệ hạ như bình thường:
"Cung kính chào Hoàng đế Bệ hạ, mặt trời vĩnh hằng của Đế quốc..."
Bệ hạ ném cho tôi cái nhìn lạnh lùng và với tông giọng dường như không một chút âm vực, ngài nói với tôi:
"Hoàng hậu, cuối cùng nàng cũng đến rồi. Ta có chuẩn bị bánh và trà, nàng vào trong đi."
"Vâng, thưa Bệ hạ."
Vừa bước vào trong, ta thấy ngay một bộ ấm trà mạ vàng cùng những chi tiết hoa linh lan xanh metalic lấp lánh, một chiếc đĩa đầy bánh Corter, một loại bánh mà tôi rất thích. Những chiếc bánh vừa xốp vừa giòn, phía trên còn có một lớp đường đã được hơ nóng và lớp nhân có phô mai nóng chảy cùng lớp kem béo ngậy.
"Ta đã cho người chuẩn bị những món mà nàng thích. Nàng ngồi xuống đi.."
Tôi chỉ im lặng và ngồi xuống. Khá là ngạc nhiên vì ngài ấy không hề nói xuề xoài mà có chuẩn bị thật.
'Không biết ý của Bệ hạ là gì nhưng dù sao thì ngài ấy cũng làm rất tốt.'
Bệ hạ rót trà cho tôi. Tôi có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc đấy. Đó là trà hoa cam của hàng trà Goodtea, loại trà mà tôi thích nhất.
'Ta cứ tưởng rằng ngài ấy đã quên việc này rồi chứ.'
Trong vô thức, tôi thầm mừng vì ngài ấy vẫn còn quan tâm đến tôi và vô tình để lộ nụ cười mỉm. Có lẽ Bệ hạ đã thấy được nụ cười ấy, nhưng tôi không quan tâm lắm về phản ứng sau đó của ngài.
Ngớp một ngụm trà, tôi như đang ở trên chín tầng mây. Vì mãi mê với công việc, tôi đã quên mất việc chăm lo bản thân. Đã rất lâu rồi, tôi mới có cảm giác thanh thản ấy. Vị trà không quá cay, cũng không quá đắng hay ngọt, mùi trà rất thơm nhưng không hề nồng. Hiếm có hãng trà nào có vị trà hoa cam như thế này.
"Hoàng hậu, sao nàng lại không thử ăn bánh xem. Ta đã tự tay chuẩn bị nó."
"Ngài tự chuẩn bị nó?"
Nghe những lời nói vừa rồi, tôi gần như không thể tin vào được những gì tôi vừa nghe.
'Cái gì? Ngài ấy tự chuẩn bị nó? Có phải ngài ấy đang đùa ta không?'
Vì không muốn làm cho ngài ấy thất vọng, tôi đã nhanh chóng ăn những chiếc bánh ấy.
'Nói thế nào nhỉ. Chiếc bánh này không hẳn là tệ, nhưng cũng không hoàn toàn là hoàn hảo.
Một chiếc bánh Corter hoàn hảo và ngon cần có những yêu cầu: lớp bánh phải vừa phải giòn, vừa phải xốp và ẩm. Lớp đường hơ nóng phải giòn nhưng không được quá cứng. Lớp phô mai bên trong phải được nóng chảy vừa đủ để vẫn có thể kéo sợi chứ không phải là lỏng và dinh dính như keo và phô mai không được quá béo. Ngoài ra phần kem bên trong không không được ngọt gắt.
Chiếc bánh do Bệ hạ làm khiến ta khá thất vọng. Tuy lớp bánh và lớp đường hơ nóng rất tuyệt vời, nhưng phần phô mai và kem lại quá ngọt và béo. Nhưng dẫu sao thì ngài ấy cũng đã cố gắng rồi.'
"Hoàng hậu, nàng không thích nó à?"
"...Không...ta thích nó lắm."
"May quá. Ta cứ lo rằng Hoàng hậu sẽ không thích nó."
'Vui? Ngài ấy cảm thấy vui vì ta thích nó ư? Có...có thật là vậy không?'
Tôi chợt tỉnh lại và quay sang hỏi Bệ hạ:
"Không biết ngài cho gọi ta đến đây có việc gì không?"
"À..thật ra thì..."
Bệ hạ lưỡng lự nói với ta, trông có vẻ như ngài ấy không muốn nói với tôi.
Tôi dường như hiểu rằng ngài ấy đang muốn nói về ai đó. Tôi tự hỏi ngài ấy làm phiền tôi vào giờ này chỉ vì cô ta?
"Nàng biết đấy, ngày mai là cuộc họp về việc ta sẽ đưa Diana lên làm Hoàng phi..."
"Ta biết điều đó chứ. Và ta đã chuẩn bị xong mọi việc rồi."
"Không. Ý ta là...ta muốn...ta muốn nàng hãy im lặng trong cuộc họp."
'Cái gì? Im lặng? Ngài ấy đang nói cái gì vậy? Tại sao ta lại phải im lặng?'
Cơn tức giận tuôn trào trong người, nhưng tôi vẫn phải cố gắng kìm nén nó lại.
"Ý Bệ hạ là muốn ta giả câm, giả điếc, giả mù sao?"
"Không, ta không có ý đó...chỉ là..."
Một bầu không khí im lặng bao trùm lấy căn phòng ấy.
'Thật ngu ngốc. Tại sao ta lại phải làm vậy? Trong cuộc họp, ngoài các đại thận và Bệ hạ, ta vẫn là người có tiếng nói nhất. Tại sao lại bắt ta, một mẫu nghi thiên hạ, người được giáo dục tất tần tật về phép ứng xử và lịch sự trong giới thượng lưu, lại phải im lặng trong một cuộc họp? Sẽ thế nào nếu các đại thần hỏi ý kiến của ta? Chả lẽ cứ im lặng mà gật đầu cho qua à? Không thể như vậy được. Như vậy là bất lịch sự và thiếu tôn trọng người khác dẫu cho ta có cấp bậc cao hơn họ.'
"Ta biết nàng vốn không thích Diana. Sợ rằng ý kiến của nàng sẽ làm khó dễ cô ấy..."
"Bệ hạ, ngài nên biết rằng ngoài hai chúng ta ra, các đại thần vẫn là người quyết định điều đó. Có thể ta khó chịu với cô ta,nhưng nếu thực lực của cô ta đáng để các quý tộc suy nghĩ lại, thì những lời phản đối của ta cũng chỉ vô ích."
"Ta không có ý đó...."
"Bệ hạ, ngài đang sợ ta sẽ làm khó cô ta sao? Dẫu cho đúng là ta rất ghét cô ta, nhưng chẳng phải cố gắng phản đối dù thực lực cô ta rất đáng tuyên dương là hành động hèn nhát và ấu trĩ sao? Hay ngài nghĩ là loại người hèn nhát đến như vậy?.
Ta đã được rèn luyện và giáo dục để trở thành Hoàng hậu, một mẫu nghi thiên hạ. Lòng tự tôn của ta rất cao, do đó sẽ không bao giờ ta vấy bẩn thanh danh gia tộc hay Hoàng gia cả. Tại sao ta lại phải làm hành động hèn nhất ấy,chỉ để cho người khác thấy rằng ta ghét cô ta đến nhường nào?"
"Ta biết lòng tự tôn của nàng rất cao nên sẽ không bao giờ nói những lời như vậy. Nhưng ta chỉ muốn nói thế để nàng cẩn trọng..."
"Ta không cần Bệ hạ nhắc ta. Tự ta có thể biết được giới hạn cũng như những gì ta nên nói. Nếu trong cuộc họp ta có lỡ nói điều gì làm tổn hại thanh danh hay vấy bẩn Hoàng gia, ngài hãy trục suất ta khỏi ngôi vị Hoàng hậu, nếu ngài muốn."
Trong cơn tức giận, tôi thẳng thừng quay đi. Bỏ mặc Bệ hạ trong căn phòng trống.
"Hoàng hậu, nàng đang nghĩ gì vậy?"
Tôi giật mình định thần lại tâm trí. Trước mặt tôi đang là gương mặt lo lắng của Bệ hạ cùng hàng trăm cái nhìn tò mò của các quý tộc.
"Hoàng hậu, nàng vẫn ổn chứ? Hay là nàng về nghĩ ngơi đi.."
"Không đâu, ta vẫn ổn. Có lẽ là vì..."
"Thưa Hoàng đế Bệ hạ, thần mạn phép xin phép Người một điều ạ."
Bỗng nhiên, một giọng nói ở gần tôi vang lên. Đó là giọng nói của Rose, kỵ sĩ thân cận của tôi.
"Có chuyện gì ngươi nói nhanh đi." – Bệ hạ càu nhàu nói với cô ấy
"Thưa Bệ hạ, có lẽ Hoàng hậu đang mang thai nên có chút mệt mỏi. Thần nghĩ người nên đưa Hoàng hậu về phòng nghỉ ngơi ạ." – Rose nhanh chóng đáp lại
"Hừm...ngươi nói đúng. Hoàng hậu đang mang huyết thống của ta nên chắc chắn nàng ấy phải mệt lắm. Nhưng hiện tại ta không thể đưa nàng ấy về được vì bận chủ trì cuộc họp. Phiền ngươi đưa Hoàng hậu về và đừng quên là phải luôn bảo vệ cô ấy trên đường đi đấy."
'Đang bận chủ trì cuộc họp? Nói thẳng ra là ngài đang đuổi khéo ta đấy chứ.'
"Đó là vinh dự của thần, thưa Bệ hạ." – Rose lặng lẽ cúi chào rồi quay sang nói với tôi
"Thần sẽ đưa Người về cung. Mời người đi cùng thần."
Tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi bước ra khỏi cửa, để lại căn phòng với những tiếng xầm xì to nhỏ của các quý tộc
"Không biết Hoàng hậu có ổn không nữa? Trông người rất mệt mỏi."
"Chắc là người mệt lắm. Phải quản lí tất thẩy công việc trong khi đang mang thai."
"Có khi Hoàng hậu lại đang mệt mỏi vì cô vợ bé của Bệ hạ.."
"Suỵt, cô im lặng đi. Bệ hạ mà nghe được là toi mạng."
Tôi quá mệt mỏi vì những lời bàn tán đó. Chúng khiến tôi đau nhức cả đầu.
"Thưa Hoàng hậu, người không cần phải để ý đến những lời đó ạ."
Tôi gật đầu rồi cả tôi và Rose cùng đi về cung Hoàng hậu. Trên đường đi, tôi liên tục suy nghĩ về chuyện ngày hôm qua giữa tôi và Bệ hạ. Một phần lớn trong tôi cảm thấy khá uất ức vì Bệ hạ lại cưng chiều cô ta một cách thái quá, trong khi chỉ mỗi việc đến thăm tôi, ngài ấy đã thấy ngao ngán và liên tục lắc đầu cho qua.
Khi tôi tiến đến gần cung của Hoàng hậu, một vài giọng xì xầm bỗng lọt vào tai tôi. Đó là giọng nói của những người hầu gái trong cung:
"Nghe đồn là Bệ hạ vừa mới tặng cô ta một sợi dây chuyền đó."
"Thật á? Nó tên gì thế? Giá cả thế nào?"
"Nó là sợi dây chuyền nổi tiếng 'Nữ hoàng của dãi ngân hà" của thợ kim hoàn nổi tiếng Retrot de Nitend. Giá của nó tầm 23 *Empert"
[Empert: Mệnh giá tiền tệ lớn nhất của Đế quốc Emperial. Empert là đồng tiền vàng, nhỏ hơn thì ta có Empty (đồng tiền bạc) và nhỏ nhất là Emprer (đồng tiền đồng). Tất cả Empert, Empty và Emprer đều được gọi chung là Empthrone (đơn vị tiền tệ của Đế quốc Emperial và là đơn vị tiền tệ có giá trị nhất trên lục địa Throne). Empert có thể coi là ngang ngửa với mệnh giá tiền tỷ trong thực tế.]
"Không ngờ Bệ hạ lại cưng cô ta đến như vậy. Nghe đồn là Bệ hạ và cô ta đã "ăn nằm" với nhau được một thời gian rồi đó."
'Cái gì? "Cô ta" mà họ nói là chỉ Diana sao? Nếu như đúng theo lời họ nói, lẽ nào Bệ hạ và cô ta đã "ăn nằm" với nhau sau lưng ta?'
Trong cơn tức giận, tôi đã quát tháo những hầu gái nhiều chuyện kia:
"Các ngươi đến đây là để bàn tán à? Các ngươi có biết những gì mình vừa nói đang vấy bẩn lên thanh danh của Hoàng gia không?"
Tất cả các hầu gái đều hốt hoảng và nhanh chóng hành lễ:
"A Cung kính chào Hoàng hậu, Mặt trăng vĩnh hằng của Đế quốc...."
"Các ngươi lo làm việc của mình đi. Ta còn nghe thấy những lời bàn tán như ban nãy thì ta sẽ đuổi việc các ngươi ngay lập tức."
Tôi buông lời cảnh cáo họ rồi nhanh chóng bước vào phòng, bỏ mặc các hầu gái ở bên ngoài run rẩy.
"Hoàng hậu đáng sợ thật đấy.."
"Suỵt cô im miệng đi. Cũng tại cô không chịu giữ mồm giữ miệng cả đó...."
Thật khó chịu. Nhưng tôi khó chịu về những tin đồn mà họ nói nhiều hơn.
Bệ hạ đã tặng cho cô ta một món đò đắt đỏ đến mức đó ư? Ta chưa bao giờ được ngài ấy tặng cái gì cả. Nếu có, nó là những món nhỏ nhỏ không hề có giá trị. Ngài ấy chiều cô ta đến mức đó ư? Và liệu họ có "ăn nằm" với nhau như những gì mà mấy hầu gái đã nói với nhau không?
'A, tại sao ta lại so sánh ta với cô ta chứ. Cô ta chẳng là gì cả.'
"Hoàng hậu, Người vẫn ổn chứ?" – Rose lo lắng nhìn tôi
"Ta ổn. Chỉ cảm thấy hơi nhức đầu thôi. Có lẽ ta nên đi ngủ một lát."
"Thần hiểu rồi ạ. Người cần gì cứ cho gọi thần."
Rose nhanh chóng bước ra khỏi phòng , để lại tôi trong căn phòng trống. Tôi nhanh chóng lên giường rồi đặt lưng xuống tấm nệm mềm mại. Cảm giác lúc đó rất tuyệt và thật thư giãn. Có lẽ, nếu như tôi vẫn còn ở cuộc họp, đầu tôi sẽ nổ tung vì căng thẳng mất.
Tôi nhanh chóng chợp mắt, bỏ mặc sự đời ngoài kia.
Trong giấc mơ, tôi mơ thấy điều gì đó. Nó khá mơ hồ và mông lung nhưng nó không đơn thuần là một giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com