TruyenHHH.com

NẾU MAI NÀY NGÔI SAO RƠI XUỐNG, HAI TA CHẲNG CHUNG ĐƯỜNG...

☆ Ngôi Sao Thứ Tư ☆

AmyYuuzuki0

Uầy, Chương 3 đủ 5 vote nhanh gớm:))) Chưa tới một tuần luôn! Thế từ chương này nâng lên 10vote nhá:) chứ nhanh thế me ra chương không kịp:>
________________________________________

   Hai chiếc xe đen vẫn tiếp tục chuyến hành trình của mình. Lần nữa dừng lại là đứng trước nhà hàng gia đình Tiger Boy....

   Cửa sau bên trái của chiếc xe thứ nhất bật mở, hai cô gái cùng lúc xuống xe, trong xe còn vọng ra tiếng tạm biệt của Saki và Yoko. Người trong chiếc xe thứ hai có vẻ cũng muốn chào tạm biệt hai cô ấy, nhưng không biết nghĩ thế nào, cửa sổ vừa kéo được một phần ba thì dừng lại, tiếp đó, tiếng nói len qua khe hở cửa sổ, truyền ra ngoài.

– "Hạnh phúc vào nhé!"

– "Cũng không nói trước được gì." - Cô gái có mái tóc uốn lượn sóng lạnh lùng đáp lời.

   Cô gái đeo kính bên cạnh cũng không phản bác, chỉ lẳng lặng chỉnh lại mắt kính, sau đó, hai người sóng vai nhau, bước vào nhà hàng.

   Nhà hàng gia đình Tiger Boy, từ khi thế giới hợp lại, đã được biết đến là điểm 'tụ tập' của Zyuden sentai Kyoryuger. Kể từ thời điểm đó, nơi đây thường xuyên thu hút khách du lịch và người dân tới để check-in, giao lưu và đặc biệt là thưởng thức các món ngon. Thỉnh thoảng, nếu Kyoryu Red - Kiryu Daigo mà rảnh rỗi thì còn có thể đứng bếp làm ra món ngon cho thực khách. Vì thế, lượng khách mỗi ngày ra vào nhà hàng đều đông không đếm xuể.

   Hôm nay cũng là một ngày đông khách rất bình thường như bao ngày khác. Chẳng có ai rảnh rỗi mà để ý xem ai đã vào nhà hàng, càng không để ý bao nhiêu người ra vào mỗi phút.

   Hai cô gái thuận lợi đi vào, không một ai chú ý tới họ. Các cô vô cùng quen thuộc, lướt qua đám người ồn ào, vòng ra lối cửa sau.

(*) me dùng app xóa người đi nên nhìn nó hơi ảo tí, nhưng nó là chỗ này thật đó. Cre: Zyuden sentai Kyoryuger tập 14.

   Sau khi xác nhận xung quanh không có người lạ, hai cô cúi đầu, nhìn xuống chân, lối vào ngay lập tức xuất hiện.


   Cùng lúc, lối vào phát ra ánh sáng trắng lóa mắt, biến hai cô thành ánh sáng rồi cả hai người và lối vào đều biến mất. Khung cảnh yên tĩnh lại, giống như chưa hề có bất cứ thứ gì xảy ra.

   Lần nữa hai cô gái xuất hiện trở lại, họ đã đứng trước tòa số 37, toà nhà của chiến đội Điện Long. Khung cảnh vẫn giống như 3 năm trước không có thay đổi gì, chỉ là trông khá vắng vẻ - dường như không có ai ở nhà.

   Hai cô gái nhìn nhau một cái rồi thông thả bước vào. Không rõ họ làm cách nào, vậy mà lại có thể hoàn hảo tránh đi tất cả các camera an ninh, cũng như là bẫy cảnh báo.

   Hai cô thuần thục đi thẳng một đường đến lối đi dẫn tới tầng hầm bí mật ở sâu tận trong cùng của dãy hành lang. Đó là một cánh cửa lớn, có một cái khóa vân tay ở bên cánh cửa. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đưa ngón cái vào máy quét. Chiếc máy 'rè rè' một tiếng rồi chiếu ra một chùm ánh sáng xanh, quét hai người từ đầu tới chân, không sót một cọng tóc nào. Tiếp đó, một giọng nói máy móc từ trong đó vang lên:

🇩​🇦​🇳​🇬​ 🇶​🇺​🇪​🇹​ 🇩​🇺​ 🇱​🇮​🇪​🇺​...

🇹​🇮​🇪​🇳​ 🇩​🇴:

1%...30%...75%...99%....100%

🇭​🇴​🇦​🇳​ 🇹​🇦​🇹​!

🇽​🇦​🇨​ 🇳​🇭​🇦​🇳​ 🇩​🇦​🇳​🇭​ 🇹​🇮​🇳​🇭​ 🇵​🇭​🇺​ 🇭​🇴​🇵: 🇦​🇲​🇾​ 🇾​🇺​🇺​🇿​🇺​🇰​🇮.

🇽​🇦​🇨​ 🇳​🇭​🇦​🇳​ 🇩​🇦​🇳​🇭​ 🇹​🇮​🇳​🇭​ 🇵​🇭​🇺​ 🇭​🇴​🇵: 🇾​🇦​🇾​🇴​🇮​ 🇺​🇱​🇸​🇭​🇦​🇩​🇪​.

🇩​🇦​🇳​🇬​ 🇲​🇴​ 🇨​🇺​🇦​.... ("Đang mở cửa" nha mấy bà:))) )

   Cánh cửa trước mắt chậm chạp mở ra, Amy và Yayoi vừa đi qua, nó lại từ từ đóng lại.

   Cùng lúc đó, Kyoryuger vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ bên ngoài, đang giải trừ biến thân thì lại nhận được dữ liệu ghi chép từ máy quét vân tay, phát hiện có người vừa mới đi vào phòng bí mật dưới hầm. Kiểm tra lại thì phát hiện, hai người đó, vậy mà lại là Amy và Yayoi. Daigo và Ian trực tiếp ngây ra, không tin vào mắt mình.

   Phải biết là, thiết bị quét vân tay này là bản được cải tiến mới nhất, cả tổ chức cũng chỉ có mấy cái đếm trên đầu ngón tay. Bọn họ cũng là trước đây từng nhận một nhiệm vụ cấp A mới có thể có được. Thiết bị này có chức năng như một chiếc máy xác nhận danh tính, tương đương với một cuộc kiểm tra trong phòng xác nhận danh tính của tổ chức.

   Vậy nếu nó xác nhận người vào kia là Amy và Yayoi, liệu có phải...

    Hai người như hiểu được suy nghĩ của nhau, vội vàng chạy thục mạng trở về nhà. Những người khác vốn không hiểu gì, nhìn bộ dáng của họ lại càng hoang mang hơn. Không còn cách nào khác, chỉ có thể đuổi theo hai người một đường chạy về.

   Trong khi đó, hai cô gái đã ở trong căn phòng bí mật kia rồi. Phòng hầu như không có đèn, ánh sáng yếu ớt phát ra từ các thiết bị máy móc cho thấy tín hiệu nhấp nhô của một cái gì đó. Tổng thể căn phòng vô cùng rộng rãi, có một chiếc bể cực lớn, bên trong là Thú điện long Plezuon, gần chiếc bể đó là một khu vực được quây lại, chính giữa là thú điện long Dricera, cả hai đều đang say giấc.

   Minityra nằm canh chừng trên bàn máy tính, thấy động liền chạy đến chắn trước hai cô gái. Ánh sáng yếu ớt, song nó cũng không phải là con thú bình thường. Vừa nhận ra người đến là ai, nó cũng tự nhiên không tin nổi.

   Hai cô gái tách nhau ra, Yayoi đi đến trước bể, chạm vào mặt kính, còn Amy lại gần, chạm lên mặt Dricera. Giai điệu đã lâu không được đánh thức, nay lại được vang lên, hòa hợp với giai điệu của các thú điện long, một lần nữa đánh thức Dricera và Plezuon. Dricera và Plezuon cùng nhau gầm nhẹ mấy tiếng:

"Chào mừng trở về, Amy,/Yayoi."

"Amy, tớ biết là cậu sẽ trở về mà!"

– "Tớ không có, cậu đừng nói thế." - Amy.

– "Bọn tớ có chút việc phải làm ở đây nên mới về. Xong việc sẽ lại rời đi." - Yayoi giải thích.

"Tại sao? Không phải trở về rất tốt sao?"

– "Dricera, có phải cậu đã quên, tớ mới là người thắng trong ván cược năm đó của chúng ta hay không?"

"Thật sự không thể thay đổi gì nữa sao?"

– "Không thể, Plezuon, chúng tớ đã không còn muốn hi vọng vào họ nữa rồi." - Yayoi dịu dàng, cách một tấm kính, vuốt ve Plezuon.

– "Giữ bí mật giúp bọn tớ nhé, Minityra, chúng tớ thật sự không thể ở lại nơi này. " - Amy đưa ngón trỏ lên, ra dấu im lặng với Minityra.

   Vừa dứt lời, cánh cửa phía sau lần nữa mở ra, còn chưa kéo lên hết, người bên ngoài đã vội vã chui qua phần cửa đã mở phía dưới để vào, rồi tức khắc đứng ngây ngốc tại chỗ.

– "Làm gì mà vội vàng thế, King, Ian?"

   Mọi người vừa vào, cuối cùng cũng hiểu, câu trả lời đã không còn cần thiết nữa rồi.

   Ian chạy nhanh về phía Yayoi, nhưng khi chỉ còn cách cô mấy bước chân, anh lại chạy chậm dần rồi dừng lại, nhẹ nhàng tiến tới, chạm vào mặt cô, cẩn thận từng chút một, chỉ sợ động mạnh một cái, cô sẽ tan biến như trong vô số ảo tưởng trước đây của anh.

   Yayoi nhìn vào ánh mắt cẩn trọng, xúc động mà không dám tiến tới, nhẫn nhịn đến đáng thương của Ian, đột nhiên cảm thấy nơi trái tim có chút đau nhói. Rồi đột nhiên, cô bước tới ôm chầm lấy anh. Xúc cảm chân thật khiến Ian cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, ôm chặt lấy cô rồi nước mắt cứ trào ra mãi không thôi. Yayoi cũng kiên nhẫn đứng yên để anh giải tỏa cảm xúc và nỗi nhớ, nhưng Ian giống như càng khóc lại càng hăng, mãi không ngừng.

   Bên kia, Daigo cũng loạng choạng bước đến gần Amy, chạm thử một cái, thấy không sao, liền kéo cả người cô, ôm thật chặt. Amy không kịp phòng bị, đã bị King khóa chặt trong lòng. Cô ngây ra, giống như đang nghĩ gì đó, do dự một lát rồi cũng đưa tay lên, xoa xoa vào lưng King như đang dỗ dành một đứa trẻ to xác.

—————Hơn nửa tiếng sau—————

   Khóc tới mức hai mắt sưng húp, hai cô gái bị làm điểm tựa chân cũng tê rần, đứng không nổi nữa mới thấy ngừng lại.

   Bây giờ, mọi người đều đang ngồi trước bàn trà trong phòng khách, Ian và Daigo đang chườm cho mắt bớt sưng, mà một tay vẫn phải nắm chặt tay của cô gái nhỏ bên cạnh, giống như sợ cô ấy lại biến mất.

   Bình thường đáng lẽ mọi người sẽ châm chọc họ 'suốt ngày phát cẩu lương' hay gì đó, nhưng hôm nay thì thôi, dù sao bát cẩu lương này cũng ba năm chưa được ăn rồi, hôm nay thêm một bát có là gì đâu.

– "Amy-dono, Yayoi-dono, mừng hai người trở về, degozaru!" - Ucchy vẫn có chút phong thái của thời chiến quốc.

– "Vâng, chúng tôi đã về rồi đây!" - Hai người đồng thanh, mọi người đều cười vui vẻ.

– "Ba năm này, hai người đã ở đâu thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" - Souji.

   Nghe đến vấn đề này, tất cả đều bật dậy, tập trung nhìn hai cô gái.

– "À về chuyện này thì...Thật ra..." - Yayoi bày ra vẻ mặt khó nói.

– "Thật ra....chúng tôi cũng không nhớ gì cả, kí ức trong ba năm đó đều trống rỗng, lúc chúng tôi nhớ được thì đã ở trong nhà kho bỏ hoang khu 375A. Sau đó cứ đi ra đường lớn thì có thể bắt xe trở về đây." - Amy cố gắng mãi cũng chẳng nhớ được gì.

– "Thật sự không nhớ được gì hết sao?"

   Bởi trong kí ức của tất cả mọi người, người duy nhất được khẳng định chắc chắn là đã c.h.ế.c, chính là cô đấy, Amy.

   Tất nhiên là họ cũng chỉ nghĩ trong đầu như thế chứ không có nói thẳng ra.

   Amy và Yayoi nghiêng đầu nhìn nhau, không hiểu gì nhưng cũng gật đầu chắc nịch để đáp lại câu hỏi của Souji.

   Mọi người trao đổi ánh mắt, cuối cùng chốt lại không nói chủ đề này nữa mà bắt đầu lảng đi:

– "Bữa trưa nay muốn ăn gì nào?" - Nossan cười cười hỏi.

– "Ăn cà ri!" - Ian.

– "Cậu biến! Muốn ăn tự đi mà làm, tôi đang hỏi hai cô gái xinh đẹp của chúng ta cơ mà! Hôm nay hai cô ấy mới là nhân vật chính!" - Nossan dứt khoát phũ Ian.

– "A? Vậy là chúng em được chọn ạ? Thế thì nhân dịp hôm nay hai đứa em trở về, thời tiết cũng rất tốt nữa, tụi mình lên sân thượng mở tiệc nướng đi!" - Yayoi vui vẻ đề nghị.

– "Tiệc nướng à? Ý kiến không tệ, để tớ gọi điện đặt chút đồ!" - Amy vừa nói, vừa lấy điện thoại ra, định gọi.

   Souji ở một bên nghe vậy, hơi nhíu mày.

   Daigo bên kia đã ngăn Amy lại, không để cô ấy gọi.

– "Bây giờ vẫn sớm, tiệc nướng phải tự mua đồ, tự chuẩn bị mới thú vị, chúng ta cùng đi siêu thị mua đồ đi!"

– "Tôi tán thành! Cùng đi thôi nào!" - Ucchy.

   Gió trời se lạnh, cánh hoa anh đào bay đầy trời, mọi người cùng nhau cười đùa vui vẻ bên bữa tiệc BBQ, thân thiết, gần gũi, giống như giữa họ chưa từng có một khoảng cách gọi là "ba năm".

   Amy Yuuzuki và Yayoi Ulshade, tính thêm hai người các cô thì đã có 5 trong số 8 người trở về. Ba người còn lại là ai?

Chiếc xe thứ nhất hết người, đã trở về, chỉ còn chiếc xe thứ hai, vẫn bon bon trên hành trình của mình.

~~~Tobe Continue ~~~
________________________________________

Hồ sơ nhân vật

09.10.2023

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com