TruyenHHH.com

NẾU MAI NÀY NGÔI SAO RƠI XUỐNG, HAI TA CHẲNG CHUNG ĐƯỜNG...

☆ Ngôi Sao Thứ Ba Mươi Ba ☆

AmyYuuzuki0

Mira cầm cái gối ôm trên ghế, vừa la, vừa đuổi theo mấy người kia, đánh túi bụi, cố gắng che đi sự ngại ngùng của mình.

Mấy người vừa chạy vừa kêu đau, trong tiếng cười của Bundorio và Byun Diesel, cùng tiếng can ngăn bất lực của Taiya...
___________________________________________

Tòa tháp đen luôn được bao bọc bởi một làn khói đen vừa u ám, vừa quỷ dị. Mỗi lần chúng làm lễ tế bái với kẻ trong tảng băng kia xong, làn khói ấy như càng thêm dày đặc và quỷ dị hơn nhiều lần.

Buổi lễ hôm nay kết thúc, như mọi lần, ai lại trở về chỗ của người đó.

Kitsuna vừa về đến chỗ của mình, phát hiện quả cầu thủy tinh nhỏ mà ả để trong góc đột ngột nháy sáng.

Ả nhìn quanh, thấy không ai để ý đến bên này, liền lặng lẽ ôm lấy quả cầu, trốn vào một góc tối.

Sau khi xác định không có ai đi theo, Kitsuna từ từ truyền năng lượng vào quả cầu. Ánh sáng của quả cầu đó đổi màu mấy lần, sau đó, một bóng dáng mờ ảo, như xa như gần, ẩn hiện bởi một màn sương trắng, xuất hiện bên trong.

"Nó che.t rồi." Kẻ đó nói một câu không đầu không cuối.

Giọng nói khá kì lạ, bóng dáng thì có vẻ là một người đàn ông.

– "Chuyện từ lúc nào?" - Kitsuna cau mày hỏi, hiển nhiên, ả biết "nó" mà hắn nhắc đến là ai.

"Không biết. Sáng nay ta kiểm tra thì đèn sinh mệnh của nó đã vỡ rồi." Hắn đáp.

– "Nhưng nó là vị thần cuối cùng của thế giới này, sao có thể có chuyện im hơi lặng tiếng mà che.t như vậy chứ? Dù nó có che.t kiểu gì thì ít nhất cũng phải có một vài dị tượng chứ, trừ khi...." - Kitsuna nói đến đây, như nhận ra điều gì đó, ả khựng lại.

Bóng dáng kia gật đầu một cái, như thể khẳng định suy nghĩ đó của Kitsuna.

"Trừ phi...Vào thời điểm nó che.t, nó đã không còn là thần nữa, hoặc tệ hơn, nó không phải là vị thần cuối cùng nữa."

– "Ý ngươi là...Người Thừa Kế?" - Kitsuna nghĩ ngay đến khả năng này.

"Phải, có thể là nó đã chọn được một Người Thừa Kế mới, để người đó trở thành vị thần tiếp theo chống trụ thế giới này, sau đó mới che.t đi."

– "Con chó đấy...." - Kitsuna đập mạnh vào chiếc bàn bên cạnh một cái. - "Phiền phức thật đấy, che.t rồi mà vẫn còn cố để lại một tai họa ngầm như thế!"

Kitsuna lúc này, nào có còn dáng vẻ xinh đẹp, quyến rũ mà người ta thường thấy, chỉ có một kẻ mặt mũi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, xấu xí, đến cả lời nói và hành động cũng trở nên thô bỉ, hệt như những tên côn đồ đầu đường xó chợ.

Kẻ bên trong quả cầu dường như đã thấy cảnh này vô số lần, hoàn toàn không có bất ngờ gì. Hắn im lặng một lúc, chờ ả kiểm soát trạng thái, rồi mới lên tiếng:

"Vẫn còn cách. Nó đi nhanh như thế, chắc chắn là không có cơ hội để giúp Người Thừa Kế thức tỉnh. Có thể người đó thậm chí còn chưa biết mình đã trở thành vị thần cuối cùng của thế giới này. Chúng ta chỉ cần tìm ra người đó trước khi người đó kịp thức tỉnh, xử lí nó, thế là xong."

Kitsuna nhắm mắt, mệt mỏi day day thái dương, không nhìn mà nói:

– "Vậy ngươi làm đi, lợi dụng đống quan hệ đó của ngươi, nhanh chóng xử lí tai họa đó đi. Đừng để sau này Chủ Thần tỉnh lại, bị kẻ đó làm phiền thì không hay đâu."

"Ta biết rồi."

Làn khói trong quả cầu dần tan đi, phút chốc, nó trở lại thành quả cầu bình thường đến mức không thể bình thường hơn, hệt như những món đồ chơi vẫn thường bày bán ở những sạp hàng lề đường.

Kitsuna nhìn quả cầu một lúc lâu, không rõ suy tính điều gì. Mãi sau, ả mới khẽ thì thào với quả cầu trong tay:

– "Những kẻ dám ngăn cản Chủ Thần hồi sinh, ta sẽ không để chúng yên đâu. Chờ Chủ Thần tỉnh lại, nhất định sẽ giúp ta trở về cuộc sống trước kia. Anh à, anh và con chờ em thêm một chút nữa nhé, sẽ nhanh thôi, cả gia đình chúng ta sẽ được đoàn tụ..."

Ả vừa nói, vừa vuốt ve quả cầu, mắt nhìn về phía cánh cửa căn phòng thờ lớn nhất, nơi mà tất cả những kẻ kia đang ở, trong ánh mắt ấy là sự điên cuồng, nhưng sâu thẳm bên trong đó lại lẫn một tia xót xa khó mà phát hiện được.

Bên kia, chẳng có ai để ý đến sự biến mất của Kitsuna.

Như mọi ngày, Dogranio đang ngồi một bên, tay cầm li rượu vang lắc lắc, chống cằm nhìn về phía những món đồ kì lạ của Pinocchio bằng ánh mắt nghiên cứu, Pinocchio thì nhăn mặt, lườm hắn muốn lác cả con mắt, dịch mông ngồi sang chỗ khác, chắn tầm mắt hắn.

Một góc khác, Kasoru vừa lau kiếm, vừa bình thản cùng với Endos nói chuyện gì đó, hai tên này dường như có một bí mật riêng, thường xuyên kéo nhau đánh lẻ, ngồi một chỗ bàn luận, hễ thấy người khác đến gần thì lại im lặng, không nói gì nữa.

Mới đầu mấy tên kia còn cố gắng tìm hiểu, sau không moi được tí gì, đành mặc kệ.

Devota vẫn luôn ngồi một mình một góc, vì hắn quá lập dị và có chút cố chấp với vẻ ngoài của mình, nên mấy người thấy hắn thì đều làm lơ đi. Hắn hoàn toàn không thèm để ý, bây giờ cũng vậy, chỉ ngồi đó, ngắm nghía viên đá mà Suzuran đã đưa cho hắn.

Dogranio tìm hắn về, tất nhiên có kế hoạch riêng, nhưng, chưa đến lúc để làm việc đó.

---------------------------

Wolzard Fire, Isamu Ozu, hay người cha của gia đình phép thuật Ozu, ai cũng biết ông là một vị thần thuộc Magitopia.

Mà một vị thần, tinh thần cảnh giác rất cao, việc nhìn ra những thay đổi nhỏ nhất của người bên cạnh mình là chuyện quá bình thường.

Càng huống hồ, không chỉ có một người.

Vì ông sớm đã phát hiện, toàn bộ các thành viên Supersentai trong tổ chức, bắt đầu từ ngày cái kẻ áo choàng đen kia, hay chính là Devota, xuất hiện trở lại sau ba năm biến mất, đột nhiên tính cách của mọi người đều thay đổi.

Nóng tính hơn.

Bốc đồng hơn.

Đặc biệt là, dễ dàng bị dắt mũi bởi...

Bởi ai?

Mỗi lần nghĩ đến đây, ông đều không nghĩ được gì nữa, đầu óc trống rỗng, càng cố nghĩ, càng đi vào ngõ cụt.

Mà chính ông cũng bị như thế.

Mặc dù bản thân nhận thức rõ điều này, nhưng lại không điều khiển được bản thân, như thể ý thức, tay chân đều không thuộc về mình nữa. Lần nào cũng mờ mịt, đến khi phản ứng lại, mọi chuyện đã kết thúc mất rồi.

Ông Ozu cực kì ảo não, đem chuyện này nói với mọi người trong nhà biết.

Nghe ông nói xong, cả nhà rơi vào yên lặng.

Hikaru nghĩ kĩ lại, hình như đúng là có chuyện này.

– "Chuyện này phải báo cáo lên tổ chức, càng sớm càng tốt." - Magi Mother, Miyuki Ozu.

– "Vừa hay, hôm nay là chủ nhật, 9 giờ tối nay sẽ bắt đầu buổi họp tổng bộ. Đến lúc đó, chúng ta sẽ nói với mọi người về chuyện này." - Magi Shine, Hikaru nhìn đồng hồ - "Chúng ta bắt đầu chuẩn bị đi thôi."

---------------------------------

Cuộc họp tổng bộ không chỉ tổ chức khi có nhiệm vụ cấp cao cần phân bổ, nó còn thường được tổ chức vào ngày đầu tiên, ngày cuối cùng của tháng và vào mỗi Chủ nhật, lúc 9 giờ tối, khi tất cả nhiệm vụ ngày và nhiệm vụ tuần đều đã được kết thúc.

Những cuộc họp vào ngày Chủ nhật thường là báo cáo tiến độ nhiệm vụ, phân bổ nhiệm vụ mới cho tuần sau.

Hôm nay, cũng không phải là một ngày ngoại lệ.

Sau khi lần lượt các đội trưởng lên báo cáo nhiệm vụ, thời gian đã không còn sớm, gần 12 giờ khuya rồi.

– "Còn ai muốn trình bày hay thắc mắc điều gì nữa không?" - Tổng chỉ huy hỏi.

Magiranger nhìn nhau, cuối cùng, Ozu Kai giơ tay lên, còn ông Ozu đứng dậy.

– "Tôi biết, giờ này thì mọi người chắc chắn đã rất mệt mỏi rồi, nhưng có chuyện này, tôi thực sự cần phải nói..."

Mọi người dù đã mệt mỏi, nhưng vẫn rất lịch sự, nghiêm túc ngồi nghe ông ấy nói.

Nhưng càng nghe, đầu óc vốn mơ màng vì mệt lại trở nên ngày một tỉnh táo.

Chờ đến lúc ông ấy nói xong, mặt ai nấy đều biến sắc.

Quả thực, ông ấy vừa nói xong, ai nấy đều nhận ra những thay đổi mà ông ấy nói trên chính bản thân và chính những người đồng đội của mình.

– "Tôi cũng cảm thấy dạo này mình nóng nảy hơn nhiều..."

– "Tôi cũng thấy như vậy..."

– "Tôi cũng..."

– "Tôi..."

Mọi người nhao nhao bày tỏ quan điểm giống hệt nhau. Lúc này, không còn ai lơ là hay mệt mỏi nữa.

Specials nhìn tình cảnh trước mắt, khẽ liếc nhau. Mikoto lấy điện thoại ra, vốn định nhắn gì đó, màn hình đã nhảy ra một tin nhắn mới.

"Xử lí đi."

Người gửi được kí hiệu bằng một chữ "D".

Cô ta hơi bất ngờ, nhìn quanh như muốn tìm kiếm ai đó, nhưng có vẻ là không thấy.

Tổng chỉ huy vẫn đang trầm tư nghe mọi người nói. Rồi bất chợt ông hỏi:

– "Hiện tượng này quá kì lạ, Specials, liệu có thuộc lĩnh vực của mọi người không?"

Mikoto liếc nhìn Rin, ra hiệu. Rin nhướn mày, nở một nụ cười công nghiệp, đứng dậy.

– "Theo tôi thấy, cũng chẳng phải chuyện gì quá kì lạ. Chẳng quả đào dày thời tiết mùa hè nóng lên đột ngột, mọi người mới cảm thấy trong người khó chịu, nóng nảy hơn một chút thôi. Đây cũng chỉ là hiện tượng bình thường mà thôi." - Cô ta vừa nói, vừa khẽ nhướn mày, nhìn về phía sau một chút, vẻ mặt kiêu ngạo - "Có phải không ạ?"

Ánh mắt mọi người dần trở nên mất đi tiêu cự, ai nấy ngơ ngác gật đầu.

Ian và Daigo nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm trọng.

Ian siết chặt tay, nhắm mắt.

Một lát sau, mở mắt ra, cả người ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển.

May mắn là, vị trí của Kyoryuger ở gần cuối, anh ngồi ở dưới nên không bị phát hiện ra điểm bất thường.

Mà Kyoryuger khác bên cạnh, bất chợt tỉnh táo lại. Vốn định nói gì đó, Daigo nhanh chóng lắc đầu ra hiệu, mà mọi người cũng nhanh chóng hiểu ý, lập tức giả vờ giống hệt những người khác.

– "Mọi người, bây giờ nên trở về nghỉ ngơi đi thôi." - Mikoto nhẹ nhàng nói.

Ai nấy đều máy móc đứng dậy, như một cái xác không hồn, lảo đảo từng người, từng người đi ra khỏi phòng họp.

Đến lúc tất cả mọi đều ra ngoài hết, sắc mặt mấy người Specials lập tức thay đổi, trở nên vặn vẹo, xấu xí.

– "Thứ phiền phức!" - Mizu đập mạnh xuống bàn.

– "Thôi, Mizu." - Ria nghiêm mặt.

– "Đẩy nhanh tiến độ thôi." - Mikumi nhìn Mikoto.

Mikoto gật đầu đồng ý.

Họ không hề hay biết, ở ngay dưới gầm của một chiếc ghế trong mấy trăm chiếc ghế mà các Supersentai vừa ngồi, có một thiết bị màu đen, nhỏ như một con gián, nhấp nháy một chấm sáng màu đỏ.

Mà ở một nơi nào đó không biết tên, trên sân thượng của một tòa nhà chọc trời, có bóng dáng hai thiếu nữ ngồi bên một chiếc bàn tròn màu trắng, phía trên bày đầy những món bánh ngọt, cùng một ấm trà.

Hai cô gái, mỗi người một tách trà, bốc hơi nghi ngút, bên cạnh còn một chiếc ghế trống và một chiếc tách sạch để ở đó.

Tất cả đều cho thấy, đây là một buổi tiệc trà xinh đẹp và thơ mộng. Thứ duy nhất không phù hợp với buổi tiệc trà này, đó là một cái loa cầm tay nhỏ bằng lòng bà tay, hình hộp chữ nhật màu đen, đặt chính giữa bàn trà, mà âm thanh phát ra từ đó, chính là cuộc trò chuyện ở trong phòng họp Tổng bộ của S.S.C.

Lúc này, cánh cửa sau lưng họ bật mở, một cô gái khác thư thả bước ra.

– "Tớ không đến muộn chứ? Amy, Yayoi?"

– "Không đâu, Sakura, cậu đến vừa đúng lúc." - Amy mỉm cười, đáp lời cô.

Yayoi cũng nhướn mày, không ý kiến.

Sakura bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế trống kia, tự rót cho mình một tách trà, nhìn chiếc loa đen kia, hoàn toàn không cảm thấy có gì kì lạ.

Cô bình tĩnh nhấp một ngụm trà, rồi tự tin mà nói.

– "Toàn bộ công cuộc chuẩn bị đều đã hoàn tất."

Amy và Yayoi cũng rất hài lòng với điều này. Cả hai bật cười khẽ, Yayoi cầm tách trà lên uống, Amy chọn một cái bánh vị dâu, nhặt trái dâu trang trí trên đó, vân vê.

Cùng lúc, tiếng chuông ở nhà thờ gần đó rung lên, đồng hồ điểm đúng 12 giờ khuya.

– "Sáu tháng đếm ngược, bắt đầu." - Yayoi từ bao giờ đã cầm trong tay chiếc đồng hồ quả quýt, nhưng bên trong lại không phải mặt đồng hồ, mà là một thiết bị được thiết kế một cách tinh vi dưới lớp vỏ bọc là một chiếc đồng hồ.

Một cái màn hình ở bên trong chiếc đồng hồ đó, hiển thị thời gian còn lại:

5 tháng, 29 ngày, 23 giờ, 59 phút, 59 giây.

Amy bật cười.

– "Vậy thì...công cuộc phản công của chúng ta...Xin được phép - BẮT - ĐẦU!"

~~~ Tobe Continue ~~~
___________________________________________

06.10.2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com