TruyenHHH.com

[NejiTen Translated Shortfic] When it's all over

Chapter 1

Priscillia421

"Cậu là ai?" Tôi hỏi với sự tò mò đang bộc phát.

"Tôi là Neji Hyuuga. Cậu là ai và cậu đang làm gì ở đây?"
__________________________________________
Cậu ấy và tôi chỉ mới năm tuổi khi tôi đến buổi tiệc qua đêm của Hinata, mừng ngày sinh nhật lần thứ tư của cô ấy. Tôi không biết cô ấy rõ lắm, nhưng tôi được mời và bắt buộc phải tham dự bởi người mẹ tham lam của tôi, người mà muốn thấy gia đình giàu có đó tặng những món quà gì. Tôi thích ở nhà và luyện tập với vũ khí bằng nhựa hơn.

Tôi đến khá trễ, và đến vừa kịp lúc để chơi với bộ sưu tập búp bê vô cùng lớn của Ino-chan, và để xem Sakura tức điên lên vì ganh tị. Tôi thật sự không hiểu cả hai người bọn họ. Một phút trước họ là bạn thân và bây giờ là kẻ thù không đội trời chung. Cho đến khi phải giải cứu tiểu thư Hinata từ Ninja làng Sương Mù, tôi mới hối tiếc vì không mang thanh kunai nhựa nào.

Ngay sau đó, tôi thấy chán nên nói rằng tôi phải đi vệ sinh. Tôi rời căn phòng để khám phá ngôi nhà lớn của gia tộc Hyuuga. Cho đến khi tôi đi ra vườn sau, tôi mới nhận ra mình không biết làm thế nào để về phòng ngủ của các bạn gái. Lúc đó, tôi thấy một cậu con trai bằng tuổi tôi đang tấn công cọc gỗ dày, và tôi không thể ngừng nghĩ rằng cậu ấy trông thật ngầu khi luyện tập như thế.

Tôi khẽ xem cậu ấy đằng sau cây hoa anh đào, khi cậu đấm và đá cho đến khi quẹt vào khớp đốt ngón tay và cẳng chân. Cậu ta quá bền bỉ so với một đứa trẻ. Tôi không biết mình đã ở đó bao lâu, nhưng những bạn gái kia cũng chẳng chú ý khi tôi đi, và vì một vài lý do, tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi cố núp đằng sau thân cây to và có lẽ đã ổn nếu như tay tôi không trượt lên cỏ. Tôi ngã nhào ra ngoài cho đến khi tôi thấy hết toàn bộ cậu ấy, người mà bây giờ đang đứng bên cạnh cái cọc, nhìn chằm chằm cô gái đã ngã từ đằng sau thân cây.

Mặt trời đã ẩn mình sau chân trời, và âm thanh kì quái chắc đã không quấy rầy tôi nếu như trời chưa thật sự tối. Tôi có thể thấy hình xăm nhỏ màu xanh lá in rõ trên trán cậu ấy. Nó trông như dấu X với hai đường cạnh bên. Lúc này, khớp ngón tay cậu ấy bị sưng tấy và cẳng chân thì trông như sẽ tự trào máu bất cứ lúc nào. Sớm thôi, tôi không thể chịu nổi và khuỵu chân xuống.

" Cậu là ai?" Tôi hỏi với sự tò mò đang bộc phát, phá vỡ âm thanh chết chóc vây quanh cậu ấy. Cậu từ từ quay lại với vẻ mặt ngạc nhiên, như thể cậu ấy bất ngờ vì bị ai đó hù.

"Tôi là Neji Hyuuga. Cậu là ai và cậu đang làm gì ở đây?"

Tôi nuốt nước bọt. Neji Hyuuga là đứa trẻ mạnh nhất ở độ tuổi đó. Khi tôi trả lời câu hỏi, tôi cố gắng nói một cách cứng rắn. " Tớ tên Tenten Mitsashi, khách của Hinata-san." Tôi thở phù, xẹp lồng ngực xuống vì tôi nghĩ nó sẽ làm tôi trông nguy hiểm hơn.

" Ồ."

Sự im lặng kéo dài thêm một chút cho tới khi cậu ấu quay trở về tấn công cái cọc, không chút mệt mỏi. Tôi bước vài bước gần hơn để xem.

"Tại sao cậu lại làm tổn thương chính mình?"

Cậu ấy dừng lại, nhìn tôi. " Tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn."

Tôi sốc từ đầu đến chân," Để làm gì?".

" Người nào khác sẽ bảo vệ tiểu thư Hinata đây?"

Câu trả lời của cậu ta làm tôi rối bời, nhưng tôi quyết định không đào sâu hơn vấn đề này nữa.

Tôi ngồi xuống, tựa vào gốc cây để xem cậu ấy tiếp tục luyện tập. Tôi gần như đã ngủ khi cậu ấy hoàn thành, hoặc ít ra, cho đến khi tôi tưởng rằng cậu ấy đã hoàn tất xong việc. Mắt tôi khép hờ khi cậu ấy lại gần, cúi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ vào vai tôi.

" Này, tại sao cậu vẫn ở đây? Không phải là cậu nên tới phòng của tiểu thư Hinata chứ?"

" Không, tớ thích xem cậu cơ,  bọn họ thì chán lắm." Tôi nhớ rằng cậu ấy đã cười khi tôi nói điều này, nhưng Neji-kun chẳng bao giờ cười thật đâu. "Cậu xong chưa?"

Cậu ấy gật đầu.

"Cậu nên nghỉ ngơi đi." Tôi thật sự muốn nói điều đó, cậu ấy đang chảy máu kìa.

Cậu ta nghiêng đầu, " Tôi đang nói chuyện với cậu mà, phải không?"

Tôi đứng dậy, không nói một lời nào, dẫn cậu ấy đến cái ao nhỏ trong vườn, và múc nước để rửa máu tươi và cả máu khô từ những vết thương đó. Hẳn là đau nhói, nhưng cậu ấy không khóc. Tôi thích cậu ấy. Thật tuyệt khi có một người bạn không bị ám ảnh bởi búp bê và làm tóc. (=_=)

Chúng tôi ngồi cạnh cái ao một lúc. Đã 9 giờ tối rồi, điều mà có lẽ không phải là vấn đề lớn, nhưng có đấy, vì giờ ngủ của bạn vào lúc 7:30.

Vào thời điểm tôi lẻn về phòng Hinata-san lúc 11 giờ, tôi biết được rằng Neji-kun sáu tuổi, ghét bí ngô và thức ăn cay, và hình xăm trên trán là dấu ấn nguyền rủa của Phân gia, tôi chẳng hiểu cho lắm vào lúc đó.
Khi tôi về phòng, mọi người đã ngủ, và tôi bị ngạc nhiên bởi sự thật là không có ai để ý tôi đã bị lạc vài giờ đồng hồ.
Tôi cũng không bận tâm lắm; tôi vừa có người bạn mới cơ mà.

Buổi sáng tiếp theo, chúng tôi được phục vụ bữa sáng bởi người hầu của Hinata-san. Chúng tôi ăn cùng với cha của cô ấy với sự yên lặng uể oải, vì mọi người đều rất mệt. Tôi chậm rãi ăn, đợi Neji đến để chúng tôi có thể cùng ăn với nhau. Cuối cùng, trông có vẻ như những người khác không đợi cậu ấy, và tôi nhận ra cậu ấy không tới. Tôi hỏi.

" Ngài Hyuuga?"

" À, cháu Mitsashi. Gọi ta là Hiashi." Ông ấy nhẹ nhàng, không như Neji.

" Tại sao Neji-kun không đến cùng với chúng ta?"

Ông ấy sững sờ và ho vài tiếng trước khi nuốt thức ăn. Ông ấy nhìn tôi chằm chằm trong sự im lặng đáng ngờ. " Làm sao cháu biết Neji?"

" Cháu va vào cậu ấy ở sân chơi." Tôi nói dối. Tôi không muốn gây rắc rối với người nhà Hyuuga, và muốn thấy Neji lần nữa.

Những cô gái khác đều im lặng, nhưng giọng nói dịu dàng của Hinata-san vang lên. " Nhưng chuyện đó là không thể. Cậu ấy không được cho phép rời khỏi nhà trừ khi đi với mình, và mình thì chưa đến sân chơi bao giờ."

Ngài Hiashi siết chặt tay thành nắm đấm ở phía dưới bàn, tôi có thể thấy cánh tay ông ấy cứng lại. Tôi ngầm nghi ngờ rằng Neji gặp rắc rối rồi. Tôi không nên hỏi như vậy.

" Cháu chỉ đùa thôi, cháu thấy cậu ấy tối qua, đang luyện tập ở vườn sau khi cháu đi tìm nhà vệ sinh." Đó vẫn là lời nói dối, nhưng tôi thấy cánh tay của ngài Hiashi được thả lỏng ra. Sau đó, ông ấy hướng về phía tôi và trả lời câu hỏi ban đầu.

" Neji đang ăn sáng ở chỗ khác của căn nhà." Ông ấy cười, nhưng có cảm giác như thể nó không chân thật. " Ta không muốn nó làm phiền các cháu. Ta chỉ ở đây để chắc chắn rằng không có chuyện gì xảy ra."

Tôi ăn xong bữa sáng với sự im lặng ảm đạm, lắng nghe cuộc đối thoại buồn tẻ của các cô gái khác. Tôi nảy ra ý nghĩ rằng mình sẽ không thể thấy Neji-kun một lần nữa.

Mãi mãi.

P/s : Dịch mệtttt thật. Các bạn nhớ ủng hộ mình nhé.😀

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com