[NejiTen Translated Shortfic] When it's all over
Chapter 1
"Cậu là ai?" Tôi hỏi với sự tò mò đang bộc phát.
Khi tôi về phòng, mọi người đã ngủ, và tôi bị ngạc nhiên bởi sự thật là không có ai để ý tôi đã bị lạc vài giờ đồng hồ.
Tôi cũng không bận tâm lắm; tôi vừa có người bạn mới cơ mà.Buổi sáng tiếp theo, chúng tôi được phục vụ bữa sáng bởi người hầu của Hinata-san. Chúng tôi ăn cùng với cha của cô ấy với sự yên lặng uể oải, vì mọi người đều rất mệt. Tôi chậm rãi ăn, đợi Neji đến để chúng tôi có thể cùng ăn với nhau. Cuối cùng, trông có vẻ như những người khác không đợi cậu ấy, và tôi nhận ra cậu ấy không tới. Tôi hỏi." Ngài Hyuuga?"" À, cháu Mitsashi. Gọi ta là Hiashi." Ông ấy nhẹ nhàng, không như Neji." Tại sao Neji-kun không đến cùng với chúng ta?"Ông ấy sững sờ và ho vài tiếng trước khi nuốt thức ăn. Ông ấy nhìn tôi chằm chằm trong sự im lặng đáng ngờ. " Làm sao cháu biết Neji?"" Cháu va vào cậu ấy ở sân chơi." Tôi nói dối. Tôi không muốn gây rắc rối với người nhà Hyuuga, và muốn thấy Neji lần nữa.Những cô gái khác đều im lặng, nhưng giọng nói dịu dàng của Hinata-san vang lên. " Nhưng chuyện đó là không thể. Cậu ấy không được cho phép rời khỏi nhà trừ khi đi với mình, và mình thì chưa đến sân chơi bao giờ."Ngài Hiashi siết chặt tay thành nắm đấm ở phía dưới bàn, tôi có thể thấy cánh tay ông ấy cứng lại. Tôi ngầm nghi ngờ rằng Neji gặp rắc rối rồi. Tôi không nên hỏi như vậy." Cháu chỉ đùa thôi, cháu thấy cậu ấy tối qua, đang luyện tập ở vườn sau khi cháu đi tìm nhà vệ sinh." Đó vẫn là lời nói dối, nhưng tôi thấy cánh tay của ngài Hiashi được thả lỏng ra. Sau đó, ông ấy hướng về phía tôi và trả lời câu hỏi ban đầu." Neji đang ăn sáng ở chỗ khác của căn nhà." Ông ấy cười, nhưng có cảm giác như thể nó không chân thật. " Ta không muốn nó làm phiền các cháu. Ta chỉ ở đây để chắc chắn rằng không có chuyện gì xảy ra."Tôi ăn xong bữa sáng với sự im lặng ảm đạm, lắng nghe cuộc đối thoại buồn tẻ của các cô gái khác. Tôi nảy ra ý nghĩ rằng mình sẽ không thể thấy Neji-kun một lần nữa.Mãi mãi.
P/s : Dịch mệtttt thật. Các bạn nhớ ủng hộ mình nhé.😀
"Tôi là Neji Hyuuga. Cậu là ai và cậu đang làm gì ở đây?"
__________________________________________
Cậu ấy và tôi chỉ mới năm tuổi khi tôi đến buổi tiệc qua đêm của Hinata, mừng ngày sinh nhật lần thứ tư của cô ấy. Tôi không biết cô ấy rõ lắm, nhưng tôi được mời và bắt buộc phải tham dự bởi người mẹ tham lam của tôi, người mà muốn thấy gia đình giàu có đó tặng những món quà gì. Tôi thích ở nhà và luyện tập với vũ khí bằng nhựa hơn.
Khi tôi về phòng, mọi người đã ngủ, và tôi bị ngạc nhiên bởi sự thật là không có ai để ý tôi đã bị lạc vài giờ đồng hồ.
Tôi cũng không bận tâm lắm; tôi vừa có người bạn mới cơ mà.Buổi sáng tiếp theo, chúng tôi được phục vụ bữa sáng bởi người hầu của Hinata-san. Chúng tôi ăn cùng với cha của cô ấy với sự yên lặng uể oải, vì mọi người đều rất mệt. Tôi chậm rãi ăn, đợi Neji đến để chúng tôi có thể cùng ăn với nhau. Cuối cùng, trông có vẻ như những người khác không đợi cậu ấy, và tôi nhận ra cậu ấy không tới. Tôi hỏi." Ngài Hyuuga?"" À, cháu Mitsashi. Gọi ta là Hiashi." Ông ấy nhẹ nhàng, không như Neji." Tại sao Neji-kun không đến cùng với chúng ta?"Ông ấy sững sờ và ho vài tiếng trước khi nuốt thức ăn. Ông ấy nhìn tôi chằm chằm trong sự im lặng đáng ngờ. " Làm sao cháu biết Neji?"" Cháu va vào cậu ấy ở sân chơi." Tôi nói dối. Tôi không muốn gây rắc rối với người nhà Hyuuga, và muốn thấy Neji lần nữa.Những cô gái khác đều im lặng, nhưng giọng nói dịu dàng của Hinata-san vang lên. " Nhưng chuyện đó là không thể. Cậu ấy không được cho phép rời khỏi nhà trừ khi đi với mình, và mình thì chưa đến sân chơi bao giờ."Ngài Hiashi siết chặt tay thành nắm đấm ở phía dưới bàn, tôi có thể thấy cánh tay ông ấy cứng lại. Tôi ngầm nghi ngờ rằng Neji gặp rắc rối rồi. Tôi không nên hỏi như vậy." Cháu chỉ đùa thôi, cháu thấy cậu ấy tối qua, đang luyện tập ở vườn sau khi cháu đi tìm nhà vệ sinh." Đó vẫn là lời nói dối, nhưng tôi thấy cánh tay của ngài Hiashi được thả lỏng ra. Sau đó, ông ấy hướng về phía tôi và trả lời câu hỏi ban đầu." Neji đang ăn sáng ở chỗ khác của căn nhà." Ông ấy cười, nhưng có cảm giác như thể nó không chân thật. " Ta không muốn nó làm phiền các cháu. Ta chỉ ở đây để chắc chắn rằng không có chuyện gì xảy ra."Tôi ăn xong bữa sáng với sự im lặng ảm đạm, lắng nghe cuộc đối thoại buồn tẻ của các cô gái khác. Tôi nảy ra ý nghĩ rằng mình sẽ không thể thấy Neji-kun một lần nữa.Mãi mãi.
P/s : Dịch mệtttt thật. Các bạn nhớ ủng hộ mình nhé.😀
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com